Chỉ một kiếm này còn mạnh hơn trăm nghìn kiếm trước đây!
Đại Ca thấy thế, chỉ đành hậm hực buông lỏng cây đinh ba trong tay.
Cây đinh ba này là thần khí cường đại đến từ Linh hồn Kỳ Quỷ, vốn là nên để nó tỏa sáng trong cuộc giằng co vừa rồi.
Đáng tiếc Cố Thanh Sơn tiện tay vung ra một kiếm đã giải quyết xong mọi việc rồi.
Hai người tiếp tục đi đến chỗ Quốc vương.
Bỗng nhiên, bọn họ đồng thời dừng bước.
Bốn thân hình vây quanh bọn họ.
“Người phàm ngu muội.” Phong Thần hiện thân.
“Các ngươi vậy mà cũng dám hành hung ở An Hồn Hương.” Địa Thần hiện thân.
“Tuy rằng mẫu thần không ở đây, nhưng chúng ta muốn lấy tính mạng các ngươi cũng không phải việc gì khó.” Hỏa Thần nói.
“Các ngươi chết ở chỗ này đi!” Thủy Thần nói.
Bốn tên thần giả mạo cùng nhau hiện thân!
Đại Ca gật đầu nói: “Quả nhiên bọn họ đang bảo vệ vương thất, thế nhưng...”
“Nhưng cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Sao tôi lại cảm thấy chúng ta là người xấu ấy nhỉ?” Đại Ca nghi ngờ hỏi.
“Chúng ta vẫn luôn là người xấu.” Cố Thanh Sơn nói.
Tay kia giấu ở trong tay áo của hắn dần nâng lên.
Một vàng.
Ba bạc.
Hắn đeo toàn bộ nhẫn của Quốc vương và nhẫn của Người bảo vệ vào ngón tay mình.
Bốn chiếc nhẫn phát ra tiếng vang cộng hưởng.
Cố Thanh Sơn quát: “Ta là người nắm giữ quyền lực của vương quốc, là vua của toàn bộ Thần duệ. Trong linh hồn các ngươi đều ẩn chứa sự phục tùng đối với vương quyền, đây là quy tắc do Thần linh quyết định.”
“Ta lệnh cho toàn bộ các ngươi quỳ xuống!”
Bốn cái nhẫn phát ra vâng sáng hừng hực.
Dưới sức mạnh của bốn chiếc nhẫn, toàn bộ ánh sáng thần thánh trên người bốn gã thần giả mạo hoàn toàn biến mất.
Bọn họ hiện ra dáng vẻ vốn có.
Thần duệ.
Bọn họ vốn là Thần duệ bình thường.
“Chiếc nhẫn của Quốc vương, còn có cả những chiếc nhẫn đã thất lạc của ba Người bảo vệ, điều này là không thể nào!”
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Bốn gã thần linh khôn tự chủ được quỳ trên mặt đất.
Bọn họ liều mạng động não, muốn tìm biện pháp đối phó bốn chiếc nhẫn.
Tiếc là vô ích, đây là mệnh lệnh trên khế ước Thần linh, được khắc sâu trong linh hồn các Thần duệ.
Hơn nữa Cố Thanh Sơn không cho bọn hắn bất cứ cơ hội nào.
Đây là một bước vô cùng quan trọng, vì để phòng ngừa xảy ra sơ suất, Cố Thanh Sơn dứt khoát bỏ qua cơ hội tiến công, chỉ hết sức chăm chú khống chế bốn chiếc nhẫn.
Bốn gã thần linh quỳ trên mặt đất.
Nhưng bọn hắn vẫn chưa từ bỏ ý định chống lại, cùng nhau mở miệng, tụng hát bài hát ca ngợi thần linh.
“Mẫu Thần vĩ đại, ta hiệu triệu người...”
Cố Thanh Sơn giật mình, quát lên: “Đừng để cho bọn chúng hiệu triệu con quái vật kia!”
Hắn toàn lực thúc giục bốn chiếc nhẫn, ngăn chặn thân thể của bốn gã thần, khiến cho bọn họ quỳ dưới đất bất động, nhưng không cách nào cấm bọn họ mở miệng hát tụng bài hát ca ngợi.
Đại Ca ra tay.
"Mơ tưởng!"
Hắn ta cầm lấy đinh ba màu đen, phóng về phía Phong Thần.
Đinh ba màu đen đâm vào ngực Phong Thần, hóa thành một luồng khí đen, lan tràn ra toàn thân.
“Không, mau cứu...”
Phong Thần từ bỏ việc tụng hát, cất tiếng kêu cầu cứu.
Nhưng khí đen nhanh chóng bao phủ triệt để, âm thanh của gã nhanh chóng im bặt.
Sắc mặt ba gã thần giả mạo khác thay đổi lớn.
Bọn họ có thể cảm giác được, máu thịt Phong Thần đang bị thanh vũ khí này cắn nuốt.
Trong nháy mắt.
Phong Thần không còn chút tung tích, chỉ có chuôi đinh ba màu đen trơ trọi nằm trên mặt đất.
Luồng khí màu đen vẫn còn quấn quanh đinh ba, liên tục xoay tròn, cuối cùng chảy dọc theo đinh ba nhỏ giọt trên mặt đất, hình thành một bãi khí đen.
Đây là thi thể Phong Thần.
Ba vị thần khác lộ ra vẻ hoảng sợ, tốc độ ca tụng thần linh trên miệng lập tức tăng nhanh.
“Mẫu Thần, người là vô tận trong vĩnh hằng, chúng ta là con dân của người, ở đây trình báo với người, tính mạng chúng ta đang bị uy hiếp...”
Đại Ca không nói một lời, đẩy nhanh tốc độ công kích của mình.
Lúc ném đinh ba ra, hắn đã lấy ra cuốn sách Vận Mệnh, chuẩn bị hoàn tất với tốc độ nhanh nhất.
Một trang sách rực lửa nằm trong tay hắn, sau đó bị ném về phía hai vị thần linh.
Ngọn Lửa Hư Vô!
Ngọn lửa màu xám tro ầm ầm bùng lên, bao lấy hai vị thần.
Hai vị thần không kịp kêu lên thảm thiết đã bị ngọn lửa đốt thành tro bụi.
Ngọn lửa màu xám nhanh chóng co rút lại rồi sụp xuống thành một điểm nhỏ màu xám.
Rất nhanh, điểm nhỏ màu xám cũng biến mất.
Hai vị thần đã chết!
Trong một hơi thở, bốn vị thần thì đã ba tên chết đi!
Chỉ có Hỏa Thần cách xa chiến trường nhất, may mắn thoát khỏi sự thiêu đốt của Ngọn Lửa Hư Vô.
Gã liều mạng tụng hát bài hát ca ngợi thần linh, rốt cuộc cũng đến câu cuối cùng.
“Xin Mẫu Thần giáng lâm nơi đây, cho ta... đi!”
Quai hàm Hỏa Thần lệch ra, một câu cuối cùng bỗng nhiên ngưng bặt.
Cùng lúc đó, trong không trung cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một tiếng súng.
“Đùng!”
Một viên đạn không nghiêng không lệch trúng vào cằm Hỏa Thần, máu bắn ra tung tóe.
Vì vậy bài hát của Hỏa Thần bị cắt đứt.
Nhân cơ hội này, Đại Ca xông lên, nắm lấy đinh ba đang còn cắm trên mặt đất.
“Chết đi!”
Đại Ca quát lên một tiếng lớn.
Đinh ba màu đen mang theo khí đen gào thét, đâm về phía Hỏa Thần.
Trường kích đâm tới, mắt thấy Hỏa Thần sắp sửa phải chết, đột nhiên...
“Choang!”
Một tiếng vang thật lớn.
Đinh ba màu đen bị trường kiếm chặn lại.
Cố Thanh Sơn cầm kiếm, ngăn cản một kích này của Đại Ca.
“Sao lại cản tôi?” Đại Ca hỏi.
“Có chuyện không đúng.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn cau mày, nhìn về phía vị trí ban đầu của ba vị thần khác.
Không có thẻ bài.
Thẻ bài của Thủy Thần cũng không xuất hiện.
Đại Ca cũng phản ứng kịp, thu cây đinh ba màu đen về, kinh ngạc nói: quả thực không thích hợp, thẻ bài hóa thân của Trật Tự sẽ không vì bọn chúng chết mà biến mất, nhưng chúng ta lại không phát hiện thẻ bài.”
Cố Thanh Sơn yên lặng gật đầu.
Dẫn dắt Thần Sinh Mệnh rời đi, vây khốn Các đời Quốc vương, thậm chí lợi dụng bốn chiếc nhẫn đối phó với bốn vị thần giả mạo, trong khoảnh khắc cuối cùng, một hơi chiến thắng đối phương.
Thế nhưng lại chẳng biết thẻ bài đi đâu.
Cố Thanh Sơn siết chặt nắm tay.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc suy tính.
Thần Sinh Mệnh có thể cảm nhận được toàn bộ sinh tử trên thế giới này.
Ba tên thần giả mạo vừa chết, vậy chắc chắn bà ta đã phát hiện.
Phải lập tức trốn ngay!
Thế nhưng thẻ bài vẫn chẳng biết đã đi đâu.
Cố Thanh Sơn vội vàng nói: “Huyễn Nhã, cô mang theo đứa trẻ. Phi Ly câu hồn, đừng để cho hồn phách của ba gã thần linh tiết lộ tin tức về chúng ta!”
Khi hắn nói chuyện, Huyễn Nhã liền hiện thân, đi ôm đứa trẻ trở về.
Một thanh trường câu bay vòng quanh chiến trường một vòng, mang theo ba hình ảnh hư ảo, một lần nữa biến mất trong hư không.
“Đại Ca, mang theo người kia.”
“Được.”
Đại Ca cầm một đầu đinh ba, một đầu khác đâm vào ngực Hỏa Thần.
Toàn bộ sức mạnh của Hỏa Thần lập tức bị cầm giữ.
Loại phong ấn sức mạnh này là năng lực ẩn giấu của đinh ba.
“Dù, truyền tống!”
Cố Thanh Sơn lại nói.
Hắn cũng không nhàn rỗi, tiện tay bỏ một ngọc giản vào trong hộp đen, vứt trên mặt đất.
Laura bung dù tới.
Huyễn Nhã phát động Không Sợ Truyền Tống.
“Xoạt!”
Mọi người biến mất khỏi hoàng cung.
Kể lại thì chậm, nhưng thực ra từ khi Cố Thanh Sơn và Đại Ca xuất hiện, cho đến khi bốn vị thần hiện thân, bị bắt bị giết, rồi đến khi mọi người truyền tống rời đi, chẳng qua chỉ trải qua thời gian bảy hơi thở ngắn ngủi.
Bảy lần hô hấp.
Tất cả kết thúc.
Hơi thở thứ tám...
“Ầm!”
Mặt đất cứng rắn trong hoàng cung nứt ra.
Xúc tu màu đen bắt đầu khởi động vô cùng điên cuồng.
Ở tận cùng của toàn bộ xúc tu, có một thân người tồn tại.
Đó là một bà lão.
Thần Sinh Mệnh.
Bà ta nhận thấy được thủ hạ của mình đã chết, kịp lúc chạy về.
“Chết tiệt, rốt cuộc là ai! Ai dám giết thủ hạ của ta...”
Âm thanh của bà ta đứt đoạn.
Bởi vì bà ta phát hiện, huyết mạch cuối cùng của hoàng tộc không thấy đâu nữa.
Một chiếc hộp màu đen đang nằm lẳng lặng trên mặt đất trước mặt bà ta.
Bà lão lập tức nhận ra lai lịch chiếc hộp màu đen này.
Đại Ca thấy thế, chỉ đành hậm hực buông lỏng cây đinh ba trong tay.
Cây đinh ba này là thần khí cường đại đến từ Linh hồn Kỳ Quỷ, vốn là nên để nó tỏa sáng trong cuộc giằng co vừa rồi.
Đáng tiếc Cố Thanh Sơn tiện tay vung ra một kiếm đã giải quyết xong mọi việc rồi.
Hai người tiếp tục đi đến chỗ Quốc vương.
Bỗng nhiên, bọn họ đồng thời dừng bước.
Bốn thân hình vây quanh bọn họ.
“Người phàm ngu muội.” Phong Thần hiện thân.
“Các ngươi vậy mà cũng dám hành hung ở An Hồn Hương.” Địa Thần hiện thân.
“Tuy rằng mẫu thần không ở đây, nhưng chúng ta muốn lấy tính mạng các ngươi cũng không phải việc gì khó.” Hỏa Thần nói.
“Các ngươi chết ở chỗ này đi!” Thủy Thần nói.
Bốn tên thần giả mạo cùng nhau hiện thân!
Đại Ca gật đầu nói: “Quả nhiên bọn họ đang bảo vệ vương thất, thế nhưng...”
“Nhưng cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Sao tôi lại cảm thấy chúng ta là người xấu ấy nhỉ?” Đại Ca nghi ngờ hỏi.
“Chúng ta vẫn luôn là người xấu.” Cố Thanh Sơn nói.
Tay kia giấu ở trong tay áo của hắn dần nâng lên.
Một vàng.
Ba bạc.
Hắn đeo toàn bộ nhẫn của Quốc vương và nhẫn của Người bảo vệ vào ngón tay mình.
Bốn chiếc nhẫn phát ra tiếng vang cộng hưởng.
Cố Thanh Sơn quát: “Ta là người nắm giữ quyền lực của vương quốc, là vua của toàn bộ Thần duệ. Trong linh hồn các ngươi đều ẩn chứa sự phục tùng đối với vương quyền, đây là quy tắc do Thần linh quyết định.”
“Ta lệnh cho toàn bộ các ngươi quỳ xuống!”
Bốn cái nhẫn phát ra vâng sáng hừng hực.
Dưới sức mạnh của bốn chiếc nhẫn, toàn bộ ánh sáng thần thánh trên người bốn gã thần giả mạo hoàn toàn biến mất.
Bọn họ hiện ra dáng vẻ vốn có.
Thần duệ.
Bọn họ vốn là Thần duệ bình thường.
“Chiếc nhẫn của Quốc vương, còn có cả những chiếc nhẫn đã thất lạc của ba Người bảo vệ, điều này là không thể nào!”
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Bốn gã thần linh khôn tự chủ được quỳ trên mặt đất.
Bọn họ liều mạng động não, muốn tìm biện pháp đối phó bốn chiếc nhẫn.
Tiếc là vô ích, đây là mệnh lệnh trên khế ước Thần linh, được khắc sâu trong linh hồn các Thần duệ.
Hơn nữa Cố Thanh Sơn không cho bọn hắn bất cứ cơ hội nào.
Đây là một bước vô cùng quan trọng, vì để phòng ngừa xảy ra sơ suất, Cố Thanh Sơn dứt khoát bỏ qua cơ hội tiến công, chỉ hết sức chăm chú khống chế bốn chiếc nhẫn.
Bốn gã thần linh quỳ trên mặt đất.
Nhưng bọn hắn vẫn chưa từ bỏ ý định chống lại, cùng nhau mở miệng, tụng hát bài hát ca ngợi thần linh.
“Mẫu Thần vĩ đại, ta hiệu triệu người...”
Cố Thanh Sơn giật mình, quát lên: “Đừng để cho bọn chúng hiệu triệu con quái vật kia!”
Hắn toàn lực thúc giục bốn chiếc nhẫn, ngăn chặn thân thể của bốn gã thần, khiến cho bọn họ quỳ dưới đất bất động, nhưng không cách nào cấm bọn họ mở miệng hát tụng bài hát ca ngợi.
Đại Ca ra tay.
"Mơ tưởng!"
Hắn ta cầm lấy đinh ba màu đen, phóng về phía Phong Thần.
Đinh ba màu đen đâm vào ngực Phong Thần, hóa thành một luồng khí đen, lan tràn ra toàn thân.
“Không, mau cứu...”
Phong Thần từ bỏ việc tụng hát, cất tiếng kêu cầu cứu.
Nhưng khí đen nhanh chóng bao phủ triệt để, âm thanh của gã nhanh chóng im bặt.
Sắc mặt ba gã thần giả mạo khác thay đổi lớn.
Bọn họ có thể cảm giác được, máu thịt Phong Thần đang bị thanh vũ khí này cắn nuốt.
Trong nháy mắt.
Phong Thần không còn chút tung tích, chỉ có chuôi đinh ba màu đen trơ trọi nằm trên mặt đất.
Luồng khí màu đen vẫn còn quấn quanh đinh ba, liên tục xoay tròn, cuối cùng chảy dọc theo đinh ba nhỏ giọt trên mặt đất, hình thành một bãi khí đen.
Đây là thi thể Phong Thần.
Ba vị thần khác lộ ra vẻ hoảng sợ, tốc độ ca tụng thần linh trên miệng lập tức tăng nhanh.
“Mẫu Thần, người là vô tận trong vĩnh hằng, chúng ta là con dân của người, ở đây trình báo với người, tính mạng chúng ta đang bị uy hiếp...”
Đại Ca không nói một lời, đẩy nhanh tốc độ công kích của mình.
Lúc ném đinh ba ra, hắn đã lấy ra cuốn sách Vận Mệnh, chuẩn bị hoàn tất với tốc độ nhanh nhất.
Một trang sách rực lửa nằm trong tay hắn, sau đó bị ném về phía hai vị thần linh.
Ngọn Lửa Hư Vô!
Ngọn lửa màu xám tro ầm ầm bùng lên, bao lấy hai vị thần.
Hai vị thần không kịp kêu lên thảm thiết đã bị ngọn lửa đốt thành tro bụi.
Ngọn lửa màu xám nhanh chóng co rút lại rồi sụp xuống thành một điểm nhỏ màu xám.
Rất nhanh, điểm nhỏ màu xám cũng biến mất.
Hai vị thần đã chết!
Trong một hơi thở, bốn vị thần thì đã ba tên chết đi!
Chỉ có Hỏa Thần cách xa chiến trường nhất, may mắn thoát khỏi sự thiêu đốt của Ngọn Lửa Hư Vô.
Gã liều mạng tụng hát bài hát ca ngợi thần linh, rốt cuộc cũng đến câu cuối cùng.
“Xin Mẫu Thần giáng lâm nơi đây, cho ta... đi!”
Quai hàm Hỏa Thần lệch ra, một câu cuối cùng bỗng nhiên ngưng bặt.
Cùng lúc đó, trong không trung cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một tiếng súng.
“Đùng!”
Một viên đạn không nghiêng không lệch trúng vào cằm Hỏa Thần, máu bắn ra tung tóe.
Vì vậy bài hát của Hỏa Thần bị cắt đứt.
Nhân cơ hội này, Đại Ca xông lên, nắm lấy đinh ba đang còn cắm trên mặt đất.
“Chết đi!”
Đại Ca quát lên một tiếng lớn.
Đinh ba màu đen mang theo khí đen gào thét, đâm về phía Hỏa Thần.
Trường kích đâm tới, mắt thấy Hỏa Thần sắp sửa phải chết, đột nhiên...
“Choang!”
Một tiếng vang thật lớn.
Đinh ba màu đen bị trường kiếm chặn lại.
Cố Thanh Sơn cầm kiếm, ngăn cản một kích này của Đại Ca.
“Sao lại cản tôi?” Đại Ca hỏi.
“Có chuyện không đúng.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn cau mày, nhìn về phía vị trí ban đầu của ba vị thần khác.
Không có thẻ bài.
Thẻ bài của Thủy Thần cũng không xuất hiện.
Đại Ca cũng phản ứng kịp, thu cây đinh ba màu đen về, kinh ngạc nói: quả thực không thích hợp, thẻ bài hóa thân của Trật Tự sẽ không vì bọn chúng chết mà biến mất, nhưng chúng ta lại không phát hiện thẻ bài.”
Cố Thanh Sơn yên lặng gật đầu.
Dẫn dắt Thần Sinh Mệnh rời đi, vây khốn Các đời Quốc vương, thậm chí lợi dụng bốn chiếc nhẫn đối phó với bốn vị thần giả mạo, trong khoảnh khắc cuối cùng, một hơi chiến thắng đối phương.
Thế nhưng lại chẳng biết thẻ bài đi đâu.
Cố Thanh Sơn siết chặt nắm tay.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc suy tính.
Thần Sinh Mệnh có thể cảm nhận được toàn bộ sinh tử trên thế giới này.
Ba tên thần giả mạo vừa chết, vậy chắc chắn bà ta đã phát hiện.
Phải lập tức trốn ngay!
Thế nhưng thẻ bài vẫn chẳng biết đã đi đâu.
Cố Thanh Sơn vội vàng nói: “Huyễn Nhã, cô mang theo đứa trẻ. Phi Ly câu hồn, đừng để cho hồn phách của ba gã thần linh tiết lộ tin tức về chúng ta!”
Khi hắn nói chuyện, Huyễn Nhã liền hiện thân, đi ôm đứa trẻ trở về.
Một thanh trường câu bay vòng quanh chiến trường một vòng, mang theo ba hình ảnh hư ảo, một lần nữa biến mất trong hư không.
“Đại Ca, mang theo người kia.”
“Được.”
Đại Ca cầm một đầu đinh ba, một đầu khác đâm vào ngực Hỏa Thần.
Toàn bộ sức mạnh của Hỏa Thần lập tức bị cầm giữ.
Loại phong ấn sức mạnh này là năng lực ẩn giấu của đinh ba.
“Dù, truyền tống!”
Cố Thanh Sơn lại nói.
Hắn cũng không nhàn rỗi, tiện tay bỏ một ngọc giản vào trong hộp đen, vứt trên mặt đất.
Laura bung dù tới.
Huyễn Nhã phát động Không Sợ Truyền Tống.
“Xoạt!”
Mọi người biến mất khỏi hoàng cung.
Kể lại thì chậm, nhưng thực ra từ khi Cố Thanh Sơn và Đại Ca xuất hiện, cho đến khi bốn vị thần hiện thân, bị bắt bị giết, rồi đến khi mọi người truyền tống rời đi, chẳng qua chỉ trải qua thời gian bảy hơi thở ngắn ngủi.
Bảy lần hô hấp.
Tất cả kết thúc.
Hơi thở thứ tám...
“Ầm!”
Mặt đất cứng rắn trong hoàng cung nứt ra.
Xúc tu màu đen bắt đầu khởi động vô cùng điên cuồng.
Ở tận cùng của toàn bộ xúc tu, có một thân người tồn tại.
Đó là một bà lão.
Thần Sinh Mệnh.
Bà ta nhận thấy được thủ hạ của mình đã chết, kịp lúc chạy về.
“Chết tiệt, rốt cuộc là ai! Ai dám giết thủ hạ của ta...”
Âm thanh của bà ta đứt đoạn.
Bởi vì bà ta phát hiện, huyết mạch cuối cùng của hoàng tộc không thấy đâu nữa.
Một chiếc hộp màu đen đang nằm lẳng lặng trên mặt đất trước mặt bà ta.
Bà lão lập tức nhận ra lai lịch chiếc hộp màu đen này.
/1520
|