Huyễn Nhã ngẩn ra.
Đúng vậy.
Chỉ cần có thể giết chết Thần Sinh Mệnh, tất cả nguy nan đều được giải quyết một cách dễ dàng.
Huống chi mình đã từng được trải nghiệm thần tích chết đi sống lại.
Có Cố Thanh Sơn ở đây, kỳ thực chuyện sinh tử không thành vấn đề.
Nếu như có thể dùng sự đau đớn nhất thời của đứa trẻ, đổi lấy toàn bộ sự sống mới của Thần duệ trong quốc gia này, chút hy sinh ấy tính là cái gì?
Huống hồ sau này, tất cả Thần duệ đều sẽ cảm tạ con của mình.
Thân là Quốc vương, vương vị của nó sẽ vững chắc không gì sánh được.
Huyễn Nhã trù trừ.
Bỗng nhiên có một giọng nói từ xa truyền đến.
"Không được."
Cố Thanh Sơn ngắm nhìn đại địa đang dần dần được tu bổ, cũng không quay đầu lại.
“Vì sao?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Trong một thời gian dài, tôi không định dùng loại năng lực làm người chết sống lại này.” Cố Thanh Sơn nói.
Nhìn dáng vẻ mê man của mọi người, hắn giải thích: “Đây là hạn chế của lời thề thiên đạo, nếu như làm trái, sẽ bị pháp tắc thiên địa đuổi đánh, đánh chết mới thôi.”
Laura lập tức hỏi: “Là ai áp cho anh loại lời thề hạn chế như này?”
“Cố Thanh Sơn nói: “Tự anh.”
Diệp Phi Ly nhịn không được hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì loại năng lực này khiến kiếm của tôi gánh vác quá nặng, nó phải nghỉ ngơi một thời gian.”
Cái này thì mọi người không phản đối.
Cố Thanh Sơn là kiếm tu, mọi người cũng biết kiếm linh này, trong lòng đều biết Cố Thanh Sơn làm như vậy chắc chắn có nguyên nhân.
Có lẽ là kiếm linh không chịu nổi.
Mọi người suy đoán.
Nhưng Cố Thanh Sơn không nói nguyên nhân, mọi người cũng không tiện hỏi tiếp.
Dù sao năng lực và binh khí là bí mật của mỗi người, chỉ có bản thân họ mới hiểu rõ nhất.
Nếu hắn không nói, nhất định có đạo lý của hắn.
Lúc này Cố Thanh Sơn nói tiếp: “Hơn nữa, tôi hoài nghi là cho dù giết con trai của Huyễn Nhã cũng không có tác dụng hủy diệt Thần Sinh Mệnh.”
“Thần Sinh Mệnh tuyệt đối không làm ngơ bất cứ thứ gì có uy hiếp đến tính mạng của bà ta. Tôi đoán lúc bà ta còn trong thời kỳ chuyển hóa thẻ bài, đã thoát khỏi hạn chế của lời thề này rồi.”
Đại Ca nói: “Ý của cậu là bà ta đã thoát khỏi trói buộc của khế ước giữa các vị thần?”
“Có lẽ vẫn chịu một ít trói buộc, nhưng sinh tử đã không thành vấn đề nữa.” Cố Thanh Sơn nói.
“Từ đâu mà cậu nhìn ra được?”
“Những thần linh này sợ chết, quả thực là sợ đến tận xương tủy, bao nhiêu năm qua cũng không dám rời khỏi An Hồn Hương. Sao bà ta có thể cho phép mình chết đi chỉ vì người khác chết?”
“Rất có lý.” Đại Ca gật đầu nói.
Mọi người lại rơi vào yên lặng.
Nếu ngay cả phương pháp này cũng không thực hiện được, như vậy kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?
Cố Thanh Sơn lấy bốn cái nhẫn trên tay xuống, đưa cho Huyễn Nhã.
“Quái vật vội vàng tu sửa thế giới, tạm thời sẽ không đặt sự chú ý trên người Thần duệ bình thường. Cô hãy dùng sức mạnh của nhẫn, đi huy động toàn bộ Thần duệ.”
Huyễn Nhã không nhịn được hỏi: “Là muốn bọn họ dời đi sao?”
Cố Thanh Sơn gật đầu, lại nhìn Laura: “Quái vật không cảm ứng được chúng ta, nhưng an toàn của Huyễn Nhã vẫn cần phải được bảo đảm.”
“Em lấy một ít thế giới trong gương, cùng với Huyễn Nhã bí mật phân phát cho các thành trấn, làm cho toàn bộ Thần duệ tiến nhập vào thế giới trong gương, như thế sẽ thuận tiện cho chúng ta mang đi.”
“Không thành vấn đề.” Laura nói.
“Phi Ly, Anh Hào, hai người đi cùng đi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Hiểu rồi.” Hai người đáp.
“Đại Ca, cho bọn họ thuật triệu hoán đảo ngược, như vậy có thể thuận tiện truyền tống trở về bất cứ lúc nào.”
“Được.”
Tất cả đã chuẩn bị xong.
Cố Thanh Sơn căn dặn Huyễn Nhã thêm lần nữa: “Thời gian cấp bách, không nên cố gắng thuyết phục bất cứ kẻ nào, phải bày ra cho bọn họ thấy huyết mạch sau cùng của hoàng thất và sức mạnh của chiếc nhẫn, như vậy mới có hiệu quả cao nhất.”
“Đã hiểu, nhưng mà khi nào ngươi sẽ cho mọi người tiến nhập thế giới trong gương?”
“Bây giờ không được, chờ tin tức của ta.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được.”
Huyễn Nhã, Laura, Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly liền đi lo liệu các Thần duệ.
Trên đỉnh núi, còn lại hai người Cố Thanh Sơn và Đại Ca.
“Cậu có việc muốn hỏi tôi?” Đại Canói.
“Đúng vậy, anh là vua của Vực Sâu, kiến thức xa hơn chúng tôi, tôi muốn biết anh có biện pháp gì đối phó với quái vật kia hay không.” Cố Thanh Sơn nói.
Đại Ca lắc đầu: “Chuyện mà các vị thần khi đó không làm được, hiện tại càng không làm được.”
“Đại Ca, anh nghĩ Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả và Thần Sinh Mệnh đánh nhau, ai có thể thắng?” Cố Thanh Sơn nói.
Đại Ca quả quyết nói: “Tôi biết rất ít về Thần Sinh Mệnh, không rõ ràng lắm ai có thể thắng, nhưng trận đấu này hẳn sẽ kéo dài thật lâu. Tựa như trước đây ở khu Luân Hãm tại chín trăm triệu tầng thế giới, lúc Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả chiến đấu với xác của Ma Vương.”
Cố Thanh Sơn yên lặng gật đầu.
Trước đây Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đã chiến đấu với cỗ thi thể mà Trật Tự Ma Vương triệu hồi, trận chiến này diễn ra rất lâu mới phân thắng bại.
Sự thắng bại này rất quan trọng, nó quyết định từ nay về sau Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả bất khả chiến bại trong chín trăm triệu tầng thế giới.
Đại Ca thở dài, sắc mặt trở nên trầm trọng mà nghiêm nghị.
“Chỉ nói riêng về thực lực, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả còn thua xa Thần Sinh Mệnh.”
“Nhưng nó là chân thần Hỗn Loạn duy nhất, mang trong mình toàn bộ sức mạnh của Kỷ nguyên Hỗn Loạn, cho nên mới có thể chống đỡ thật lâu.”
Đại Ca tiếp tục nói: “Tôi có một cảm giác, rằng Thần Sinh Mệnh còn mạnh hơn Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả một chút.”
Cố Thanh Sơn đồng ý: “Cảm giác của anh rất quan trọng, dù sao anh cũng đã từng là cường giả đỉnh phong, hẳn là không sai được.”
Nói như vậy, thật đúng là không ai có thể chiến thắng Thần Sinh Mệnh.
Bà ta cường đại như vậy.
Bà ta có nhược điểm gì hay không?
Cố Thanh Sơn đứng ở trên đỉnh núi, bất động thật lâu, tựa như một pho tượng.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Bọn người Huyễn Nhã đã trở về.
Tất cả thế giới trong gương đã được phân phát cho các Thần duệ.
Bốn cái nhẫn đã trở về trong tay Cố Thanh Sơn.
Chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng, các Thần duệ sẽ tiến vào thế giới trong gương để lánh nạn.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn đảo qua nét mặt mọi người.
“Thẳng thắn mà nói, tôi không thích đánh bạc.”
Hắn không khỏi cười khổ.
“Nhưng chuyện lần này đã vượt khỏi dự trù của tôi, đối mặt với hai vị thần, tôi không có chút chắc chắn nào, chỉ có một suy đoán.”
“Suy đoán gì?” Laura hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Thần Sinh Mệnh tự chuyển hóa mình thành quái vật, còn chuyển hóa thành thẻ bài, thà làm ổ ở thế giới nhỏ bé này cũng không hề đi ra ngoài. Tôi đoán nó kiêng kỵ điều gì đó.”
“Nó là hợp thể của thần linh và quái vật đặc thù, mà Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả cũng là thần linh.”
“Chúng ta phải nghĩ biện pháp khiến cho chúng nó đánh với nhau một trận. Trên thực tế, chúng ta vẫn luôn dẫn dắt cho sự việc phát triển theo hướng này.”
“Đương nhiên, cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy trận chiến giữa các thần linh, cũng không biết kết quả sẽ như thế nào.”
“Cho nên chúng ta chỉ còn biện pháp cuối cùng.”
“Đánh cược một lần.”
Hắn để bốn chiếc nhẫn trên bàn tay.
Mọi người nhìn chăm chú vào những chiếc nhẫn.
Cố Thanh Sơn rút Địa kiếm ra.
Mọi người ngừng thở.
Cố Thanh Sơn sắp sửa hủy diệt bốn chiếc nhẫn, làm cho An Hồn Hương xuất hiện trong dòng chảy hư không hỗn loạn thêm một lần nữa.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả sẽ trực tiếp đánh nhau với Thần Sinh Mệnh.
Giữa hai vị thần này sẽ có kết quả thế nào, không ai có thể đảm bảo.
"Khoan đã!"
Laura đi tới, đưa tay đặt ở trên tóc, tháo dây buộc.
Tóc cột đuôi ngựa đẹp đẽ xõa ra, hóa thành một chiếc áo choàng bằng mái tóc dài, dung nhan Laura kiều diễm động lòng người, nhìn qua không giống một cô bé.
“Thật ra trong tay em còn có một bảo vật bên Kỳ Quỷ.”
“Đây là bảo vật Kỳ Quỷ do gia tộc Kinh Cức Điểu truyền lại, Sợi Dây Vân Đồ.”
Laura cầm dây cột tóc màu tím trong tay thắt vào cổ tay Cố Thanh Sơn, thấp giọng nói.
“Tác dụng của nó là mang đến một loại vận may đặc biệt.”
Đúng vậy.
Chỉ cần có thể giết chết Thần Sinh Mệnh, tất cả nguy nan đều được giải quyết một cách dễ dàng.
Huống chi mình đã từng được trải nghiệm thần tích chết đi sống lại.
Có Cố Thanh Sơn ở đây, kỳ thực chuyện sinh tử không thành vấn đề.
Nếu như có thể dùng sự đau đớn nhất thời của đứa trẻ, đổi lấy toàn bộ sự sống mới của Thần duệ trong quốc gia này, chút hy sinh ấy tính là cái gì?
Huống hồ sau này, tất cả Thần duệ đều sẽ cảm tạ con của mình.
Thân là Quốc vương, vương vị của nó sẽ vững chắc không gì sánh được.
Huyễn Nhã trù trừ.
Bỗng nhiên có một giọng nói từ xa truyền đến.
"Không được."
Cố Thanh Sơn ngắm nhìn đại địa đang dần dần được tu bổ, cũng không quay đầu lại.
“Vì sao?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Trong một thời gian dài, tôi không định dùng loại năng lực làm người chết sống lại này.” Cố Thanh Sơn nói.
Nhìn dáng vẻ mê man của mọi người, hắn giải thích: “Đây là hạn chế của lời thề thiên đạo, nếu như làm trái, sẽ bị pháp tắc thiên địa đuổi đánh, đánh chết mới thôi.”
Laura lập tức hỏi: “Là ai áp cho anh loại lời thề hạn chế như này?”
“Cố Thanh Sơn nói: “Tự anh.”
Diệp Phi Ly nhịn không được hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì loại năng lực này khiến kiếm của tôi gánh vác quá nặng, nó phải nghỉ ngơi một thời gian.”
Cái này thì mọi người không phản đối.
Cố Thanh Sơn là kiếm tu, mọi người cũng biết kiếm linh này, trong lòng đều biết Cố Thanh Sơn làm như vậy chắc chắn có nguyên nhân.
Có lẽ là kiếm linh không chịu nổi.
Mọi người suy đoán.
Nhưng Cố Thanh Sơn không nói nguyên nhân, mọi người cũng không tiện hỏi tiếp.
Dù sao năng lực và binh khí là bí mật của mỗi người, chỉ có bản thân họ mới hiểu rõ nhất.
Nếu hắn không nói, nhất định có đạo lý của hắn.
Lúc này Cố Thanh Sơn nói tiếp: “Hơn nữa, tôi hoài nghi là cho dù giết con trai của Huyễn Nhã cũng không có tác dụng hủy diệt Thần Sinh Mệnh.”
“Thần Sinh Mệnh tuyệt đối không làm ngơ bất cứ thứ gì có uy hiếp đến tính mạng của bà ta. Tôi đoán lúc bà ta còn trong thời kỳ chuyển hóa thẻ bài, đã thoát khỏi hạn chế của lời thề này rồi.”
Đại Ca nói: “Ý của cậu là bà ta đã thoát khỏi trói buộc của khế ước giữa các vị thần?”
“Có lẽ vẫn chịu một ít trói buộc, nhưng sinh tử đã không thành vấn đề nữa.” Cố Thanh Sơn nói.
“Từ đâu mà cậu nhìn ra được?”
“Những thần linh này sợ chết, quả thực là sợ đến tận xương tủy, bao nhiêu năm qua cũng không dám rời khỏi An Hồn Hương. Sao bà ta có thể cho phép mình chết đi chỉ vì người khác chết?”
“Rất có lý.” Đại Ca gật đầu nói.
Mọi người lại rơi vào yên lặng.
Nếu ngay cả phương pháp này cũng không thực hiện được, như vậy kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?
Cố Thanh Sơn lấy bốn cái nhẫn trên tay xuống, đưa cho Huyễn Nhã.
“Quái vật vội vàng tu sửa thế giới, tạm thời sẽ không đặt sự chú ý trên người Thần duệ bình thường. Cô hãy dùng sức mạnh của nhẫn, đi huy động toàn bộ Thần duệ.”
Huyễn Nhã không nhịn được hỏi: “Là muốn bọn họ dời đi sao?”
Cố Thanh Sơn gật đầu, lại nhìn Laura: “Quái vật không cảm ứng được chúng ta, nhưng an toàn của Huyễn Nhã vẫn cần phải được bảo đảm.”
“Em lấy một ít thế giới trong gương, cùng với Huyễn Nhã bí mật phân phát cho các thành trấn, làm cho toàn bộ Thần duệ tiến nhập vào thế giới trong gương, như thế sẽ thuận tiện cho chúng ta mang đi.”
“Không thành vấn đề.” Laura nói.
“Phi Ly, Anh Hào, hai người đi cùng đi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Hiểu rồi.” Hai người đáp.
“Đại Ca, cho bọn họ thuật triệu hoán đảo ngược, như vậy có thể thuận tiện truyền tống trở về bất cứ lúc nào.”
“Được.”
Tất cả đã chuẩn bị xong.
Cố Thanh Sơn căn dặn Huyễn Nhã thêm lần nữa: “Thời gian cấp bách, không nên cố gắng thuyết phục bất cứ kẻ nào, phải bày ra cho bọn họ thấy huyết mạch sau cùng của hoàng thất và sức mạnh của chiếc nhẫn, như vậy mới có hiệu quả cao nhất.”
“Đã hiểu, nhưng mà khi nào ngươi sẽ cho mọi người tiến nhập thế giới trong gương?”
“Bây giờ không được, chờ tin tức của ta.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được.”
Huyễn Nhã, Laura, Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly liền đi lo liệu các Thần duệ.
Trên đỉnh núi, còn lại hai người Cố Thanh Sơn và Đại Ca.
“Cậu có việc muốn hỏi tôi?” Đại Canói.
“Đúng vậy, anh là vua của Vực Sâu, kiến thức xa hơn chúng tôi, tôi muốn biết anh có biện pháp gì đối phó với quái vật kia hay không.” Cố Thanh Sơn nói.
Đại Ca lắc đầu: “Chuyện mà các vị thần khi đó không làm được, hiện tại càng không làm được.”
“Đại Ca, anh nghĩ Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả và Thần Sinh Mệnh đánh nhau, ai có thể thắng?” Cố Thanh Sơn nói.
Đại Ca quả quyết nói: “Tôi biết rất ít về Thần Sinh Mệnh, không rõ ràng lắm ai có thể thắng, nhưng trận đấu này hẳn sẽ kéo dài thật lâu. Tựa như trước đây ở khu Luân Hãm tại chín trăm triệu tầng thế giới, lúc Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả chiến đấu với xác của Ma Vương.”
Cố Thanh Sơn yên lặng gật đầu.
Trước đây Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đã chiến đấu với cỗ thi thể mà Trật Tự Ma Vương triệu hồi, trận chiến này diễn ra rất lâu mới phân thắng bại.
Sự thắng bại này rất quan trọng, nó quyết định từ nay về sau Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả bất khả chiến bại trong chín trăm triệu tầng thế giới.
Đại Ca thở dài, sắc mặt trở nên trầm trọng mà nghiêm nghị.
“Chỉ nói riêng về thực lực, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả còn thua xa Thần Sinh Mệnh.”
“Nhưng nó là chân thần Hỗn Loạn duy nhất, mang trong mình toàn bộ sức mạnh của Kỷ nguyên Hỗn Loạn, cho nên mới có thể chống đỡ thật lâu.”
Đại Ca tiếp tục nói: “Tôi có một cảm giác, rằng Thần Sinh Mệnh còn mạnh hơn Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả một chút.”
Cố Thanh Sơn đồng ý: “Cảm giác của anh rất quan trọng, dù sao anh cũng đã từng là cường giả đỉnh phong, hẳn là không sai được.”
Nói như vậy, thật đúng là không ai có thể chiến thắng Thần Sinh Mệnh.
Bà ta cường đại như vậy.
Bà ta có nhược điểm gì hay không?
Cố Thanh Sơn đứng ở trên đỉnh núi, bất động thật lâu, tựa như một pho tượng.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Bọn người Huyễn Nhã đã trở về.
Tất cả thế giới trong gương đã được phân phát cho các Thần duệ.
Bốn cái nhẫn đã trở về trong tay Cố Thanh Sơn.
Chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng, các Thần duệ sẽ tiến vào thế giới trong gương để lánh nạn.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn đảo qua nét mặt mọi người.
“Thẳng thắn mà nói, tôi không thích đánh bạc.”
Hắn không khỏi cười khổ.
“Nhưng chuyện lần này đã vượt khỏi dự trù của tôi, đối mặt với hai vị thần, tôi không có chút chắc chắn nào, chỉ có một suy đoán.”
“Suy đoán gì?” Laura hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Thần Sinh Mệnh tự chuyển hóa mình thành quái vật, còn chuyển hóa thành thẻ bài, thà làm ổ ở thế giới nhỏ bé này cũng không hề đi ra ngoài. Tôi đoán nó kiêng kỵ điều gì đó.”
“Nó là hợp thể của thần linh và quái vật đặc thù, mà Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả cũng là thần linh.”
“Chúng ta phải nghĩ biện pháp khiến cho chúng nó đánh với nhau một trận. Trên thực tế, chúng ta vẫn luôn dẫn dắt cho sự việc phát triển theo hướng này.”
“Đương nhiên, cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy trận chiến giữa các thần linh, cũng không biết kết quả sẽ như thế nào.”
“Cho nên chúng ta chỉ còn biện pháp cuối cùng.”
“Đánh cược một lần.”
Hắn để bốn chiếc nhẫn trên bàn tay.
Mọi người nhìn chăm chú vào những chiếc nhẫn.
Cố Thanh Sơn rút Địa kiếm ra.
Mọi người ngừng thở.
Cố Thanh Sơn sắp sửa hủy diệt bốn chiếc nhẫn, làm cho An Hồn Hương xuất hiện trong dòng chảy hư không hỗn loạn thêm một lần nữa.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả sẽ trực tiếp đánh nhau với Thần Sinh Mệnh.
Giữa hai vị thần này sẽ có kết quả thế nào, không ai có thể đảm bảo.
"Khoan đã!"
Laura đi tới, đưa tay đặt ở trên tóc, tháo dây buộc.
Tóc cột đuôi ngựa đẹp đẽ xõa ra, hóa thành một chiếc áo choàng bằng mái tóc dài, dung nhan Laura kiều diễm động lòng người, nhìn qua không giống một cô bé.
“Thật ra trong tay em còn có một bảo vật bên Kỳ Quỷ.”
“Đây là bảo vật Kỳ Quỷ do gia tộc Kinh Cức Điểu truyền lại, Sợi Dây Vân Đồ.”
Laura cầm dây cột tóc màu tím trong tay thắt vào cổ tay Cố Thanh Sơn, thấp giọng nói.
“Tác dụng của nó là mang đến một loại vận may đặc biệt.”
/1520
|