Trương Anh Hào ném thi thể của hai gã đại hán vào trong dòng chảy hư không hỗn loạn, nhìn hai thi thể dần dần tan biến trong gió.
Một lát sau, anh ta mới quay người lại, hoài nghi hỏi:
“Đại Ca, Cố Thanh Sơn, có một việc tôi vẫn không rõ lắm.”
Đại Ca khoanh tay, ung dung đáp: “Cậu nói đi.”
“Nếu chúng ta muốn quay về cứu nữ sĩ Hắc Hải, tại sao lại phải đợi đến thời khắc khi bà ấy sắp chết chứ? Dù sao cuộc đời bà ấy dài đằng đẵng, chúng ta có thể lựa chọn một thời điểm an toàn, mang bà ấy về lại thời đại của chúng ta.”
Đại Ca lắc đầu: “Thời không chính là thứ nguy hiểm nhất.”
Hắn ta vỗ vai Cố Thanh Sơn, nói: “Cậu nhìn đi, tên nhóc này đi đến thời Viễn Cổ mà còn có thể trở về này. Thật ra, tôi cũng muốn biết cậu ta đã đi đâu, đến thời điểm nào, và làm sao có thể bình yên trở về như thế.”
Cố Thanh Sơn nhún vai đáp: “Tình huống khi đó của tôi rất đặc biệt. Tôi đã đi qua rất nhiều thế giới song song trong một thời gian ngắn. Về sau, khi tôi thật sự đến thời đại Thượng Cổ, cũng chỉ ở trong một thời điểm đặc biệt nào đó.”
“Thời điểm? Thời điểm đặc biệt như thế nào?” Đại Ca hỏi.
Cố Thanh Sơn đáp: “Thời điểm đó bị Tiên Vương giấu đi, là khoảnh khắc khi ông ta bỏ mình.”
Đại Ca tỏ vẻ đã hiểu: “Khó trách, thì ra là thời gian Đảo Hoang.”
Diệp Phi Ly xen vào: “Cái gì là thời gian Đảo Hoang?”
“Chính là dùng năng lực đặc biệt cô lập một khoảnh khắc chân thực khỏi dòng thời gian, đó chính là thời gian Đảo Hoang.”
Đại Ca nói xong, tạm ngừng một chút rồi nói tiếp: “Thôi được rồi, để tôi giải thích rõ ràng cho các cậu. Thật ra, tất cả chúng sinh trên thế giới này, vận mệnh của mỗi người chúng ta đều có liên quan với nhau, nhưng mối liên quan đó có mạnh có yếu. Mọi người hiểu điểm này không?”
“Hiểu.” Trương Anh Hào đáp.
“Nữ sĩ Hắc Hải là một trong những người mạnh nhất của chín trăm triệu tầng thế giới. Bà ấy đã từng thực hiện vô số chuyện lớn qua rất nhiều thời đại trong chín trăm triệu tầng thế giới này, tạo nên những sự kiện lịch sử nổi tiếng, ngay cả tôi cũng từng nghe nhắc đến tên của bà ấy.”
Cố Thanh Sơn xen vào: “Quá trình tuyển chọn người từ hàng tỷ thế giới đến khu Tranh Bá cũng do bà ấy chủ trì.”
Đại Ca gật đầu: “Cho nên, bà ấy có quyền quyết định rất nhiều sự kiện lịch sử, ràng buộc vận mệnh với vô số người. Mọi người có thể đoán xem, nếu chúng ta đột nhiên mang bà ấy đi tại một thời điểm nhất định nào đó, nó sẽ tạo thành ảnh hưởng gì cho lịch sử?”
“Để tôi nói cho mọi người biết, đó sẽ là một vụ tai nạn. Tất cả sự kiện lịch sử, thậm chí vận mệnh của rất nhiều người cũng sẽ xảy ra vấn đề.”
Đại Ca duỗi hai ngón tay ra, nói tiếop: “Lúc này, hai loại tình huống sẽ xuất hiện. Thứ nhất, thế giới trực tiếp bị hủy diệt. Thứ hai, đối với những người ở trong lịch sử kia, cảm nhận trực quan nhất chính là những chuyện đã phát sinh trong trí nhớ, nhưng khi nhớ lại, đột nhiên phát hiện nó chưa từng xuất hiện qua.”
“Bọn họ nhận thấy, rất nhiều chuyện mà bọn họ cho rằng chính xác, đột nhiên biến thành phỏng đoán của mình. Có người thậm chí có thể biết được một số bí mật của quá khứ, thậm chí đoán được một phần ngắn trong tương lai của mình.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn hơi động: “Chẳng lẽ... đây chính là sự tồn tại của thế giới song song?”
“Chính xác!” Đại Ca đáp: “Phân nhánh vận mệnh của thế giới đột nhiên chuyển hướng, một thời không sẽ chia thành hai thời không. Hai thời không có chung một lịch sử xa xưa, nhưng một sự kiện mấu chốt nào đó khác nhau, sẽ đưa đến hai thời đại hoàn toàn khác biệt.”
“Đây chính là một trong những nguyên nhân sinh ra thế giới song song.”
“Nhưng Cố Thanh Sơn, cậu từ thời đại Viễn Cổ trở về, đã từng gặp Dòng sông Thời Gian chưa?”
Cố Thanh Sơn gật đầu: “Đã gặp.”
Đâu phải là chỉ gặp không thôi. Lúc đó, trên người hắn có mang theo đồng tiền vàng của Đất, có được May Mắn Thật Sự, vì thế mới thoát khỏi đám quái vật bên trong Dòng sông Thời Gian, cuối cùng trở về.
Đại Ca tiếp tục nói: “Quấy nhiễu quá khứ sẽ chọc giận những con quái vật đang nằm nghỉ bên trong Dòng sông Thời Gian. Nếu cậu can thiệp lịch sử, bọn chúng lập tức sẽ cảm nhận được ngay, đồng thời tại thời điểm cậu trở về sẽ công kích cậu, giết chết cậu, để đưa lịch sử trở lại nguyên dạng của nó.”
“Thực lực của bọn chúng như thế nào?” Trương Anh Hào hỏi.
“Có mạnh có yếu. Nói trắng ra, trong thời kỳ mà tôi còn khỏe mạnh, khi đối mặt với bốn loại quái vật mạnh nhất bên trong Dòng sông Thời Gian, tôi cũng chỉ có thể bị chúng ăn sạch.”
“........”
Tất cả đều im lặng.
Đại Ca tiếp tục nói: “Tóm lại, cậu can thiệp quá khứ càng nhiều, quái vật mà cậu kinh động sẽ càng nhiều và càng lợi hại hơn.”
“Thế giới hoặc là hủy diệt, hoặc sinh ra một thế giới song song, nhưng bất luận thế nào, cậu cũng sẽ bị quái vật bảo vệ Dòng sông Thời Gian ăn hết.”
“Đây chính là nguyên nhân khiến chúng ta không thể tùy tiện thay đổi lịch sử.”
Trương Anh Hào suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho nên, khi một người chết đi, mối liên hệ giữa người đó với toàn bộ thế giới, với vô số người, thậm chí là vạn vật sẽ xuống đến mức thấp nhất.”
“Chính xác. Khi Hắc Hải chết, bà ấy đã ở vào trạng thái không còn ảnh hưởng đến người khác. Một khi mang bà ấy đi, xét từ khía cạnh lịch sử, trong chuỗi sinh mệnh dài dằng dặc của bà ấy, những gì bà ấy làm đều sẽ không bị thay đổi.”
“Thật ra, bà ấy xem như đã chết trong quá khứ, lại bởi vì chúng ta xuyên qua thời không mà về đến “tương lai”, một lần nữa tạo thành luật Nhân – Quả hoàn chỉnh cho chúng ta.”
“Cứ như vậy, bất luận là vạn vật hay vạn sự trong quá khứ, thậm chí vận mệnh và lịch sử của thời đại, tất cả đều không có gì thay đổi.”
“Nhưng bởi vì nhân quả mà chúng ta tạo ra, bà ấy đã đi tới tương lai.”
“Lịch sử, thời không, vận mệnh, nhân quả, hết thảy đều hoàn mỹ không tỳ vết.”
“Nhờ vào đó, khi chúng ta cứu bà ấy, cùng nhau trở về từ quá khứ, đám quái vật bên trong Dòng sông Thời Gian mới không bị kinh động.”
“Chúng ta sẽ còn sống trở về.”
“Cho nên, đây mới là phương thức xuyên không chính xác nhất.”
Đại Ca nói một hơi.
Tất cả mọi người đều lắng nghe.
Cố Thanh Sơn kết hợp với kinh nghiệm của mình, nhớ đến những tình huống khi hắn bị quái vật thời gian nuốt vào.
Hắn thở dài, lẩm bẩm: “Khó trách lúc trước mình lại chết nhiều lần như vậy...”
“Cố Thanh Sơn, anh đang nói gì thế?” Laura hỏi.
“À, không có việc gì, không có việc gì.” Cố Thanh Sơn vội vàng đáp.
Đại Ca tiếp tục nói: “Đối với pháp tắc bí mật của thời gian, tôi có nói một ngày một đêm cũng nói không hết, nhưng nói cho mọi người những chuyện này, cơ bản cũng đã đủ.”
Trương Anh Hào xen vào: “Các vị, mục đích nhóm Mèo Con trở về, chính là muốn Cố Thanh Sơn đi lấy một vật.”
“Thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Trương Anh Hào lo lắng nói: “Quân đoàn Hỗn Loạn nhất định có hệ thống tình báo của mình. Nếu không, bọn họ sẽ không hoàn toàn nắm giữ được động tĩnh của Mèo Con và Anna.”
“Cho nên, quân đoàn Hỗn Loạn nhất định sẽ lưu lại rất nhiều người trong thời đại này của chúng ta, phụ trách giám sát động tĩnh của chúng ta.”
Cố Thanh Sơn bỗng cười: “Tôi biết bọn họ đang sợ cái gì.”
“Bọn họ đang chờ xem chúng ta có trở về quá khứ hay không. Nếu chúng ta không trở về, chẳng phải bọn họ chờ uổng công trong quá khứ sao?”
“Đúng.” Đại Ca vỗ tay: “Bọn họ không chỉ uổng công chờ, còn phải cẩn thận tránh chính bọn họ trong thời đại đó.”
Cố Thanh Sơn dứt khoát nói: “Như vậy, chúng ta tạm thời không trở về quá khứ.”
Đại Ca nói: “Một khi bọn họ không còn kiên nhẫn được nữa, bọn họ sẽ từ quá khứ trở lại đây giết chúng ta.”
“Một khi bọn họ trở lại, tất cả chúng ta sẽ quay về quá khứ.” Cố Thanh Sơn nói.
“.....” Mọi người im lặng.
Cố Thanh Sơn gọi ra một thanh kiếm, hóa thành Sơn Nữ.
Sơn Nữ biến thành diện mạo của hắn.
“Làm như vầy chủ yếu là để kéo dài thời gian. Bây giờ tôi phải đi lấy một vật, thành bại của cuộc chiến chỉ sợ phải nhờ cái thứ này.” Cố Thanh Sơn nói.
“Sơn Nữ sẽ thay thế tôi đi cùng với mọi người đến vương quốc Kinh Cức."
Một lát sau, anh ta mới quay người lại, hoài nghi hỏi:
“Đại Ca, Cố Thanh Sơn, có một việc tôi vẫn không rõ lắm.”
Đại Ca khoanh tay, ung dung đáp: “Cậu nói đi.”
“Nếu chúng ta muốn quay về cứu nữ sĩ Hắc Hải, tại sao lại phải đợi đến thời khắc khi bà ấy sắp chết chứ? Dù sao cuộc đời bà ấy dài đằng đẵng, chúng ta có thể lựa chọn một thời điểm an toàn, mang bà ấy về lại thời đại của chúng ta.”
Đại Ca lắc đầu: “Thời không chính là thứ nguy hiểm nhất.”
Hắn ta vỗ vai Cố Thanh Sơn, nói: “Cậu nhìn đi, tên nhóc này đi đến thời Viễn Cổ mà còn có thể trở về này. Thật ra, tôi cũng muốn biết cậu ta đã đi đâu, đến thời điểm nào, và làm sao có thể bình yên trở về như thế.”
Cố Thanh Sơn nhún vai đáp: “Tình huống khi đó của tôi rất đặc biệt. Tôi đã đi qua rất nhiều thế giới song song trong một thời gian ngắn. Về sau, khi tôi thật sự đến thời đại Thượng Cổ, cũng chỉ ở trong một thời điểm đặc biệt nào đó.”
“Thời điểm? Thời điểm đặc biệt như thế nào?” Đại Ca hỏi.
Cố Thanh Sơn đáp: “Thời điểm đó bị Tiên Vương giấu đi, là khoảnh khắc khi ông ta bỏ mình.”
Đại Ca tỏ vẻ đã hiểu: “Khó trách, thì ra là thời gian Đảo Hoang.”
Diệp Phi Ly xen vào: “Cái gì là thời gian Đảo Hoang?”
“Chính là dùng năng lực đặc biệt cô lập một khoảnh khắc chân thực khỏi dòng thời gian, đó chính là thời gian Đảo Hoang.”
Đại Ca nói xong, tạm ngừng một chút rồi nói tiếp: “Thôi được rồi, để tôi giải thích rõ ràng cho các cậu. Thật ra, tất cả chúng sinh trên thế giới này, vận mệnh của mỗi người chúng ta đều có liên quan với nhau, nhưng mối liên quan đó có mạnh có yếu. Mọi người hiểu điểm này không?”
“Hiểu.” Trương Anh Hào đáp.
“Nữ sĩ Hắc Hải là một trong những người mạnh nhất của chín trăm triệu tầng thế giới. Bà ấy đã từng thực hiện vô số chuyện lớn qua rất nhiều thời đại trong chín trăm triệu tầng thế giới này, tạo nên những sự kiện lịch sử nổi tiếng, ngay cả tôi cũng từng nghe nhắc đến tên của bà ấy.”
Cố Thanh Sơn xen vào: “Quá trình tuyển chọn người từ hàng tỷ thế giới đến khu Tranh Bá cũng do bà ấy chủ trì.”
Đại Ca gật đầu: “Cho nên, bà ấy có quyền quyết định rất nhiều sự kiện lịch sử, ràng buộc vận mệnh với vô số người. Mọi người có thể đoán xem, nếu chúng ta đột nhiên mang bà ấy đi tại một thời điểm nhất định nào đó, nó sẽ tạo thành ảnh hưởng gì cho lịch sử?”
“Để tôi nói cho mọi người biết, đó sẽ là một vụ tai nạn. Tất cả sự kiện lịch sử, thậm chí vận mệnh của rất nhiều người cũng sẽ xảy ra vấn đề.”
Đại Ca duỗi hai ngón tay ra, nói tiếop: “Lúc này, hai loại tình huống sẽ xuất hiện. Thứ nhất, thế giới trực tiếp bị hủy diệt. Thứ hai, đối với những người ở trong lịch sử kia, cảm nhận trực quan nhất chính là những chuyện đã phát sinh trong trí nhớ, nhưng khi nhớ lại, đột nhiên phát hiện nó chưa từng xuất hiện qua.”
“Bọn họ nhận thấy, rất nhiều chuyện mà bọn họ cho rằng chính xác, đột nhiên biến thành phỏng đoán của mình. Có người thậm chí có thể biết được một số bí mật của quá khứ, thậm chí đoán được một phần ngắn trong tương lai của mình.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn hơi động: “Chẳng lẽ... đây chính là sự tồn tại của thế giới song song?”
“Chính xác!” Đại Ca đáp: “Phân nhánh vận mệnh của thế giới đột nhiên chuyển hướng, một thời không sẽ chia thành hai thời không. Hai thời không có chung một lịch sử xa xưa, nhưng một sự kiện mấu chốt nào đó khác nhau, sẽ đưa đến hai thời đại hoàn toàn khác biệt.”
“Đây chính là một trong những nguyên nhân sinh ra thế giới song song.”
“Nhưng Cố Thanh Sơn, cậu từ thời đại Viễn Cổ trở về, đã từng gặp Dòng sông Thời Gian chưa?”
Cố Thanh Sơn gật đầu: “Đã gặp.”
Đâu phải là chỉ gặp không thôi. Lúc đó, trên người hắn có mang theo đồng tiền vàng của Đất, có được May Mắn Thật Sự, vì thế mới thoát khỏi đám quái vật bên trong Dòng sông Thời Gian, cuối cùng trở về.
Đại Ca tiếp tục nói: “Quấy nhiễu quá khứ sẽ chọc giận những con quái vật đang nằm nghỉ bên trong Dòng sông Thời Gian. Nếu cậu can thiệp lịch sử, bọn chúng lập tức sẽ cảm nhận được ngay, đồng thời tại thời điểm cậu trở về sẽ công kích cậu, giết chết cậu, để đưa lịch sử trở lại nguyên dạng của nó.”
“Thực lực của bọn chúng như thế nào?” Trương Anh Hào hỏi.
“Có mạnh có yếu. Nói trắng ra, trong thời kỳ mà tôi còn khỏe mạnh, khi đối mặt với bốn loại quái vật mạnh nhất bên trong Dòng sông Thời Gian, tôi cũng chỉ có thể bị chúng ăn sạch.”
“........”
Tất cả đều im lặng.
Đại Ca tiếp tục nói: “Tóm lại, cậu can thiệp quá khứ càng nhiều, quái vật mà cậu kinh động sẽ càng nhiều và càng lợi hại hơn.”
“Thế giới hoặc là hủy diệt, hoặc sinh ra một thế giới song song, nhưng bất luận thế nào, cậu cũng sẽ bị quái vật bảo vệ Dòng sông Thời Gian ăn hết.”
“Đây chính là nguyên nhân khiến chúng ta không thể tùy tiện thay đổi lịch sử.”
Trương Anh Hào suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho nên, khi một người chết đi, mối liên hệ giữa người đó với toàn bộ thế giới, với vô số người, thậm chí là vạn vật sẽ xuống đến mức thấp nhất.”
“Chính xác. Khi Hắc Hải chết, bà ấy đã ở vào trạng thái không còn ảnh hưởng đến người khác. Một khi mang bà ấy đi, xét từ khía cạnh lịch sử, trong chuỗi sinh mệnh dài dằng dặc của bà ấy, những gì bà ấy làm đều sẽ không bị thay đổi.”
“Thật ra, bà ấy xem như đã chết trong quá khứ, lại bởi vì chúng ta xuyên qua thời không mà về đến “tương lai”, một lần nữa tạo thành luật Nhân – Quả hoàn chỉnh cho chúng ta.”
“Cứ như vậy, bất luận là vạn vật hay vạn sự trong quá khứ, thậm chí vận mệnh và lịch sử của thời đại, tất cả đều không có gì thay đổi.”
“Nhưng bởi vì nhân quả mà chúng ta tạo ra, bà ấy đã đi tới tương lai.”
“Lịch sử, thời không, vận mệnh, nhân quả, hết thảy đều hoàn mỹ không tỳ vết.”
“Nhờ vào đó, khi chúng ta cứu bà ấy, cùng nhau trở về từ quá khứ, đám quái vật bên trong Dòng sông Thời Gian mới không bị kinh động.”
“Chúng ta sẽ còn sống trở về.”
“Cho nên, đây mới là phương thức xuyên không chính xác nhất.”
Đại Ca nói một hơi.
Tất cả mọi người đều lắng nghe.
Cố Thanh Sơn kết hợp với kinh nghiệm của mình, nhớ đến những tình huống khi hắn bị quái vật thời gian nuốt vào.
Hắn thở dài, lẩm bẩm: “Khó trách lúc trước mình lại chết nhiều lần như vậy...”
“Cố Thanh Sơn, anh đang nói gì thế?” Laura hỏi.
“À, không có việc gì, không có việc gì.” Cố Thanh Sơn vội vàng đáp.
Đại Ca tiếp tục nói: “Đối với pháp tắc bí mật của thời gian, tôi có nói một ngày một đêm cũng nói không hết, nhưng nói cho mọi người những chuyện này, cơ bản cũng đã đủ.”
Trương Anh Hào xen vào: “Các vị, mục đích nhóm Mèo Con trở về, chính là muốn Cố Thanh Sơn đi lấy một vật.”
“Thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Trương Anh Hào lo lắng nói: “Quân đoàn Hỗn Loạn nhất định có hệ thống tình báo của mình. Nếu không, bọn họ sẽ không hoàn toàn nắm giữ được động tĩnh của Mèo Con và Anna.”
“Cho nên, quân đoàn Hỗn Loạn nhất định sẽ lưu lại rất nhiều người trong thời đại này của chúng ta, phụ trách giám sát động tĩnh của chúng ta.”
Cố Thanh Sơn bỗng cười: “Tôi biết bọn họ đang sợ cái gì.”
“Bọn họ đang chờ xem chúng ta có trở về quá khứ hay không. Nếu chúng ta không trở về, chẳng phải bọn họ chờ uổng công trong quá khứ sao?”
“Đúng.” Đại Ca vỗ tay: “Bọn họ không chỉ uổng công chờ, còn phải cẩn thận tránh chính bọn họ trong thời đại đó.”
Cố Thanh Sơn dứt khoát nói: “Như vậy, chúng ta tạm thời không trở về quá khứ.”
Đại Ca nói: “Một khi bọn họ không còn kiên nhẫn được nữa, bọn họ sẽ từ quá khứ trở lại đây giết chúng ta.”
“Một khi bọn họ trở lại, tất cả chúng ta sẽ quay về quá khứ.” Cố Thanh Sơn nói.
“.....” Mọi người im lặng.
Cố Thanh Sơn gọi ra một thanh kiếm, hóa thành Sơn Nữ.
Sơn Nữ biến thành diện mạo của hắn.
“Làm như vầy chủ yếu là để kéo dài thời gian. Bây giờ tôi phải đi lấy một vật, thành bại của cuộc chiến chỉ sợ phải nhờ cái thứ này.” Cố Thanh Sơn nói.
“Sơn Nữ sẽ thay thế tôi đi cùng với mọi người đến vương quốc Kinh Cức."
/1520
|