"Hiểu rồi, cảm ơn." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn đi tới bên bờ Vực Sâu, dán vào vách tường mà đi tiếp.
Quả nhiên, cơn gió loạn kiếp không ngừng gào thét trong bóng đêm, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thổi đến vách tường Vực Sâu.
Một giây phút nọ, vách tường phía sau lưng Cố Thanh Sơn bỗng nhiên biến đổi, hóa thành dung nham nóng rực.
Hắn không ngừng đi xuống, vách tường Vực Sâu Vĩnh Hằng cũng theo đó mà biến thành đống thịt lúc nhúc.
Nhưng Cố Thanh Sơn không cảm thấy ghê tởm.
Hắn chăm chú chuyên tâm tiếp tục đi xuống dưới, đến tận khi quang cảnh xung quanh qua được nửa ngày rồi, thần niệm mới cảm ứng được một vùng biển.
Cố Thanh Sơn giảm tốc độ, nhẹ nhàng dừng trên mặt biển.
Hắn nhìn bốn phía xung quanh.
Chỉ thấy trong hư không tối đen một mảnh, gió dữ không ngừng gào thét, nước biển dâng lên, cuốn theo những con sóng cuồn cuộn.
Trên miếng vải đen đeo trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một hàng chữ nhắc nhở:
[Thành phần nước biển bình thường, độ ấm âm ba mươi độ, chưa phát hiện thể sinh mệnh.]
Cố Thanh Sơn nghe xong, trầm ngâm nói: "Hơi lạnh..."
... Đương nhiên hắn không sợ lạnh, nhưng hắn không thích lạnh.
Triều Âm kiếm được hắn cầm trong tay.
Nước biển tách ra.
Cố Thanh Sơn bay vào, dùng tốc độ cao nhất vụt qua vùng biển hắc ám khôn cùng phía dưới.
Hắn không ngừng bay dưới biển mấy tiếng, cuối cùng đến trước mặt một vách tường khác.
Mặt vách tường này chìm trong nước biển, vẫn luôn kéo dài về phía trên, không biết phải đi qua như thế nào.
Cố Thanh Sơn tạm thời không định thử bay lên.
Dựa theo phương hướng mà mảnh vỡ bảy màu chỉ dẫn, vách tường đúng lúc nằm trên con đường phải đi qua.
... Hơn nữa trên miếng vải đen từ từ hiện lên một hàng chữ nhỏ:
[Thời gian vách tường tồn tại đã lên đến năm trăm triệu năm, trong vòng ba trăm km không có dấu vết năng lượng vong linh nào từng tồn tại. Nhưng theo phán đoán, vách tường từng bị rất nhiều thể sinh mệnh chạm vào. Kiểm tra đo lường thấy tàn dư của thuật pháp triệu hoán, phân tích cho thấy đoạn thời gian gần đây từng sinh ra thuật pháp này.]
Cố Thanh Sơn vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên vách tường.
Bỗng nhiên, cả thế giới như biến mất.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy bản thân chìm trong bóng tối vô biên vô hạn.
Ảo giác?
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong khoảng không tối đen sâu thẳm bên trên, bốn điểm sáng chói mắt lặng lẽ xuất hiện.
Chúng nó từ từ hạ xuống...
Oành!!!
Trong tiếng động cực lớn, đốm sáng như một cơn gió lốc bao trùm cả thế giới, loại trừ hoàn toàn hắc ám.
Bốn đốm sáng chiếm cứ bốn góc, vây lấy Cố Thanh Sơn vào giữa.
Chúng dần ngưng tụ thành bốn cái đầu cực lớn cao chừng mười mét, lặng lẽ nhìn Cố Thanh Sơn chằm chằm.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên từ hư không:
"Hỡi người khách vượt đường xa mà tới, ngươi phải tuân thủ quy tắc của bốn chính thần Hư Không mới có thể tiến vào hành lang bí mật dẫn tới thế giới Phủ Bụi."
Bốn chính thần Hư Không?
Cố Thanh Sơn giật mình, đáp: "Tôi... Tuân thủ."
Ngay khi Cố Thanh Sơn nói "Tôi tuân thủ", một ngôi sao nhỏ từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong người hắn.
... Vậy là có thể thông hành?
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, chỉ thấy lớp vải đen đeo trước mắt hiện lên một hàng chữ nhỏ:
[Căn cứ vào tính chất đặc thù và mức độ dao động của sức mạnh, phán đoán lời thề này chính là thuật pháp của thần linh Hư Không.]
Giao diện Chiến Thần cũng hiện lên vài hàng chữ nhỏ màu đỏ:
[Ngài đã bị lời thề Tứ Thần trói buộc, không có khả năng chống cự.]
[Sau đây, ngài phải tuân thủ quy tắc của bốn chính thần Hư Không, nếu không sẽ trực tiếp bị lực lượng của Tứ Đại Hư Không bóp chết.]
Quy tắc của bốn chính thần...
Cố Thanh Sơn nhìn lại hồn lực cực kỳ ít ỏi của mình, vẫn không nhịn được mà hỏi: "Quy tắc là gì?"
[Còn chưa rõ.]
Giao diện Chiến Thần đáp.
Lúc nó trả lời xong, giá trị hồn lực còn lại của Cố Thanh Sơn lập tức bị trừ đi hai trăm điểm.
Cố Thanh Sơn nhìn giá trị hồn lực của mình, bất mãn nói: "Này, ngươi cũng nói là chưa rõ, vậy cũng trừ hồn lực?"
[Đúng vậy, trừ.] Giao diện Chiến Thần đáp.
Nói xong, giá trị hồn lực trừ tiếp hai trăm điểm.
Cố Thanh Sơn tức anh ách trong ngực.
Giờ phút này, hắn lười để ý tới giao diện này.
Ầm ầm ù ù!
Trong bóng đêm, vách tường tách ra hai bên, lộ ra một thông đạo ngầm bị nước biển lấp đầy.
Ánh sáng bốn phía xung quanh cũng không thấy đâu nữa.
Chỉ có một mình Cố Thanh Sơn lẳng lặng lơ lửng ở phía trước thông đạo hắc ám.
Triều Âm kiếm được hắn cầm trong tay.
Nước biển không tới gần người.
Cố Thanh Sơn hơi trầm ngâm.
Đối với lời thề trói buộc của Tứ Thần Hư Không, trong lòng hắn cũng có hướng suy nghĩ.
Bốn chính thần thi triển thuật pháp, yêu cầu người tiến vào thông đạo tuân thủ quy tắc của họ, nhưng còn chưa nói quy tắc là gì.
Điều này có nghĩa là...
Hoặc là đừng vào, hoặc là ra vào phải tuân thủ quy tắc, nếu không kết quả chính là cái chết.
Hoàn toàn có thể nhìn ra được, Tứ Thần cực kỳ cẩn thận đối với thông đạo này.
"Thú vị..."
Cố Thanh Sơn thấp giọng lẩm bẩm.
Lúc này trên miếng vải đen hiện lên một hàng chữ nhỏ:
[Xin hãy gỡ miếng vải đen trước mắt xuống.]
[Mắt của ngài đã khỏi hẳn.]
[Trong vòng một tiếng, xin đừng phát động sử dụng thuật pháp liên quan đến đồng tử, nếu không mắt sẽ lại bị thương.]
Cố Thanh Sơn vui sướng gỡ miếng vải đen xuống, chỉ thấy bốn phía đen kịt một mảnh.
Hắn tiện tay dẫn quyết, khiến linh quang hội tụ ở đầu ngón tay, dùng để chiếu sáng lòng biển thâm trầm.
Đưa mắt nhìn lại, vách tường đã lộ ra một cái động cực lớn, chính là một cái mật đạo dưới nước.
... Mắt thật sự khôi phục!
"Laura dùng nhiều loại thuốc như vậy cũng không thể chữa khỏi vết thương do thuật thế giới mang tới, không ngờ Nữ Thần Công Chính lại có thể tìm ra cách." Cố Thanh Sơn cảm khái nói.
Miếng vải đen truyền đến một giọng nói điện tử: [Tri thức thay đổi vận mệnh, khoa học kỹ thuật thay đổi đời người.]
Cố Thanh Sơn cười cười, nói: "Ngươi có thể biến thành đồ vật khác không? Bởi vì giờ ta đã không cần bịt mắt nữa."
[Đương nhiên có thể.]
Miếng vải đen trên tay hóa thành một đám chất lỏng phát sáng.
"Đây lại là cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
[Xét thấy trên vách tường từng có dấu vết của rất nhiều người chạm qua, vì an toàn của các hạ, hiện tại tôi chuyển hoán thành cảm biến mini đặc biệt ở tầng ngoài cơ thể.]
Chất lỏng phát sáng này nhanh chóng tiến vào da Cố Thanh Sơn, biến mất không thấy đâu nữa.
Một lát sau.
Cố Thanh Sơn dùng thần niệm quan sát bản thân, phát hiện hình thể và tướng mạo của mình có chút thay đổi.
Nhìn lại gần, mắt mũi và hình dáng khuôn mặt đều điều chỉnh một chút, khiến hắn dường như biến thành một người khác.
... Nói thế nào đây nhỉ, bây giờ hình như nhìn đẹp trai hơn lúc trước một chút.
[Ngài hài lòng không?] Giọng nói điện tử vang lên.
Cố Thanh Sơn nói: "Hình như... không cần phải... đẹp trai như vậy chứ. Tôi cần cái loại vẻ ngoài bình thường, như vậy mới không thu hút sự chú ý của người khác."
Giọng nói điện tử mang theo một loại cảm giác nghiêm nghị vang lên: [Ngài nhầm rồi, tồn tại giống như ngài phải tỏa sáng vạn trượng.]
[Máy cảm biến mini tôi đây quyết định để ngài sử dụng vẻ ngoài như vậy.]
[Lần chỉnh hình này đã hoàn thành, thân thiện nhắc nhở ngài một lần nữa: Chỉnh dung có hàng ngàn hàng vạn cách, cách tốt nhất là phải đặt an toàn lên hàng đầu, chỉnh dung không chuyên nghiệp chỉ có nước mắt hai hàng. Để có được tướng mạo đẹp như mơ, xin hãy dùng máy cảm biến mini đặc thù bên ngoài cơ thể chuyên dụng do Nữ Thần Công Chính tạo ra để điều chỉnh ngoại hình.]
[... Ngài, đáng có được ngoại hình như vậy.]
Cố Thanh Sơn: "..."
Giống như mỗi hệ thống, giao diện gì đó đều có điểm chú ý riêng của chúng.
Giao diện Chiến Thần sống chết đòi tiền, Trật Tự Ma Vương trộm cắp đùa giỡn không biết xấu hổ, "Trang bị kỹ thuật khoa học siêu thời không" đến từ Nữ Thần Công Chính này thì lại khá thích chưng diện.
Cố Thanh Sơn cảm thấy hơi đau đầu.
Mặc kệ như thế nào, tóm lại thị lực của mình quả thật đã khôi phục.
Thay đổi diện mạo cũng thật sự tiện cho việc hành động.
Đẹp quá tuy cũng không tốt, nhưng tóm lại là không giống mình.
... Vậy bắt đầu hành động đi.
Hắn đi tới bên bờ Vực Sâu, dán vào vách tường mà đi tiếp.
Quả nhiên, cơn gió loạn kiếp không ngừng gào thét trong bóng đêm, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thổi đến vách tường Vực Sâu.
Một giây phút nọ, vách tường phía sau lưng Cố Thanh Sơn bỗng nhiên biến đổi, hóa thành dung nham nóng rực.
Hắn không ngừng đi xuống, vách tường Vực Sâu Vĩnh Hằng cũng theo đó mà biến thành đống thịt lúc nhúc.
Nhưng Cố Thanh Sơn không cảm thấy ghê tởm.
Hắn chăm chú chuyên tâm tiếp tục đi xuống dưới, đến tận khi quang cảnh xung quanh qua được nửa ngày rồi, thần niệm mới cảm ứng được một vùng biển.
Cố Thanh Sơn giảm tốc độ, nhẹ nhàng dừng trên mặt biển.
Hắn nhìn bốn phía xung quanh.
Chỉ thấy trong hư không tối đen một mảnh, gió dữ không ngừng gào thét, nước biển dâng lên, cuốn theo những con sóng cuồn cuộn.
Trên miếng vải đen đeo trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một hàng chữ nhắc nhở:
[Thành phần nước biển bình thường, độ ấm âm ba mươi độ, chưa phát hiện thể sinh mệnh.]
Cố Thanh Sơn nghe xong, trầm ngâm nói: "Hơi lạnh..."
... Đương nhiên hắn không sợ lạnh, nhưng hắn không thích lạnh.
Triều Âm kiếm được hắn cầm trong tay.
Nước biển tách ra.
Cố Thanh Sơn bay vào, dùng tốc độ cao nhất vụt qua vùng biển hắc ám khôn cùng phía dưới.
Hắn không ngừng bay dưới biển mấy tiếng, cuối cùng đến trước mặt một vách tường khác.
Mặt vách tường này chìm trong nước biển, vẫn luôn kéo dài về phía trên, không biết phải đi qua như thế nào.
Cố Thanh Sơn tạm thời không định thử bay lên.
Dựa theo phương hướng mà mảnh vỡ bảy màu chỉ dẫn, vách tường đúng lúc nằm trên con đường phải đi qua.
... Hơn nữa trên miếng vải đen từ từ hiện lên một hàng chữ nhỏ:
[Thời gian vách tường tồn tại đã lên đến năm trăm triệu năm, trong vòng ba trăm km không có dấu vết năng lượng vong linh nào từng tồn tại. Nhưng theo phán đoán, vách tường từng bị rất nhiều thể sinh mệnh chạm vào. Kiểm tra đo lường thấy tàn dư của thuật pháp triệu hoán, phân tích cho thấy đoạn thời gian gần đây từng sinh ra thuật pháp này.]
Cố Thanh Sơn vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên vách tường.
Bỗng nhiên, cả thế giới như biến mất.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy bản thân chìm trong bóng tối vô biên vô hạn.
Ảo giác?
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong khoảng không tối đen sâu thẳm bên trên, bốn điểm sáng chói mắt lặng lẽ xuất hiện.
Chúng nó từ từ hạ xuống...
Oành!!!
Trong tiếng động cực lớn, đốm sáng như một cơn gió lốc bao trùm cả thế giới, loại trừ hoàn toàn hắc ám.
Bốn đốm sáng chiếm cứ bốn góc, vây lấy Cố Thanh Sơn vào giữa.
Chúng dần ngưng tụ thành bốn cái đầu cực lớn cao chừng mười mét, lặng lẽ nhìn Cố Thanh Sơn chằm chằm.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên từ hư không:
"Hỡi người khách vượt đường xa mà tới, ngươi phải tuân thủ quy tắc của bốn chính thần Hư Không mới có thể tiến vào hành lang bí mật dẫn tới thế giới Phủ Bụi."
Bốn chính thần Hư Không?
Cố Thanh Sơn giật mình, đáp: "Tôi... Tuân thủ."
Ngay khi Cố Thanh Sơn nói "Tôi tuân thủ", một ngôi sao nhỏ từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong người hắn.
... Vậy là có thể thông hành?
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, chỉ thấy lớp vải đen đeo trước mắt hiện lên một hàng chữ nhỏ:
[Căn cứ vào tính chất đặc thù và mức độ dao động của sức mạnh, phán đoán lời thề này chính là thuật pháp của thần linh Hư Không.]
Giao diện Chiến Thần cũng hiện lên vài hàng chữ nhỏ màu đỏ:
[Ngài đã bị lời thề Tứ Thần trói buộc, không có khả năng chống cự.]
[Sau đây, ngài phải tuân thủ quy tắc của bốn chính thần Hư Không, nếu không sẽ trực tiếp bị lực lượng của Tứ Đại Hư Không bóp chết.]
Quy tắc của bốn chính thần...
Cố Thanh Sơn nhìn lại hồn lực cực kỳ ít ỏi của mình, vẫn không nhịn được mà hỏi: "Quy tắc là gì?"
[Còn chưa rõ.]
Giao diện Chiến Thần đáp.
Lúc nó trả lời xong, giá trị hồn lực còn lại của Cố Thanh Sơn lập tức bị trừ đi hai trăm điểm.
Cố Thanh Sơn nhìn giá trị hồn lực của mình, bất mãn nói: "Này, ngươi cũng nói là chưa rõ, vậy cũng trừ hồn lực?"
[Đúng vậy, trừ.] Giao diện Chiến Thần đáp.
Nói xong, giá trị hồn lực trừ tiếp hai trăm điểm.
Cố Thanh Sơn tức anh ách trong ngực.
Giờ phút này, hắn lười để ý tới giao diện này.
Ầm ầm ù ù!
Trong bóng đêm, vách tường tách ra hai bên, lộ ra một thông đạo ngầm bị nước biển lấp đầy.
Ánh sáng bốn phía xung quanh cũng không thấy đâu nữa.
Chỉ có một mình Cố Thanh Sơn lẳng lặng lơ lửng ở phía trước thông đạo hắc ám.
Triều Âm kiếm được hắn cầm trong tay.
Nước biển không tới gần người.
Cố Thanh Sơn hơi trầm ngâm.
Đối với lời thề trói buộc của Tứ Thần Hư Không, trong lòng hắn cũng có hướng suy nghĩ.
Bốn chính thần thi triển thuật pháp, yêu cầu người tiến vào thông đạo tuân thủ quy tắc của họ, nhưng còn chưa nói quy tắc là gì.
Điều này có nghĩa là...
Hoặc là đừng vào, hoặc là ra vào phải tuân thủ quy tắc, nếu không kết quả chính là cái chết.
Hoàn toàn có thể nhìn ra được, Tứ Thần cực kỳ cẩn thận đối với thông đạo này.
"Thú vị..."
Cố Thanh Sơn thấp giọng lẩm bẩm.
Lúc này trên miếng vải đen hiện lên một hàng chữ nhỏ:
[Xin hãy gỡ miếng vải đen trước mắt xuống.]
[Mắt của ngài đã khỏi hẳn.]
[Trong vòng một tiếng, xin đừng phát động sử dụng thuật pháp liên quan đến đồng tử, nếu không mắt sẽ lại bị thương.]
Cố Thanh Sơn vui sướng gỡ miếng vải đen xuống, chỉ thấy bốn phía đen kịt một mảnh.
Hắn tiện tay dẫn quyết, khiến linh quang hội tụ ở đầu ngón tay, dùng để chiếu sáng lòng biển thâm trầm.
Đưa mắt nhìn lại, vách tường đã lộ ra một cái động cực lớn, chính là một cái mật đạo dưới nước.
... Mắt thật sự khôi phục!
"Laura dùng nhiều loại thuốc như vậy cũng không thể chữa khỏi vết thương do thuật thế giới mang tới, không ngờ Nữ Thần Công Chính lại có thể tìm ra cách." Cố Thanh Sơn cảm khái nói.
Miếng vải đen truyền đến một giọng nói điện tử: [Tri thức thay đổi vận mệnh, khoa học kỹ thuật thay đổi đời người.]
Cố Thanh Sơn cười cười, nói: "Ngươi có thể biến thành đồ vật khác không? Bởi vì giờ ta đã không cần bịt mắt nữa."
[Đương nhiên có thể.]
Miếng vải đen trên tay hóa thành một đám chất lỏng phát sáng.
"Đây lại là cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
[Xét thấy trên vách tường từng có dấu vết của rất nhiều người chạm qua, vì an toàn của các hạ, hiện tại tôi chuyển hoán thành cảm biến mini đặc biệt ở tầng ngoài cơ thể.]
Chất lỏng phát sáng này nhanh chóng tiến vào da Cố Thanh Sơn, biến mất không thấy đâu nữa.
Một lát sau.
Cố Thanh Sơn dùng thần niệm quan sát bản thân, phát hiện hình thể và tướng mạo của mình có chút thay đổi.
Nhìn lại gần, mắt mũi và hình dáng khuôn mặt đều điều chỉnh một chút, khiến hắn dường như biến thành một người khác.
... Nói thế nào đây nhỉ, bây giờ hình như nhìn đẹp trai hơn lúc trước một chút.
[Ngài hài lòng không?] Giọng nói điện tử vang lên.
Cố Thanh Sơn nói: "Hình như... không cần phải... đẹp trai như vậy chứ. Tôi cần cái loại vẻ ngoài bình thường, như vậy mới không thu hút sự chú ý của người khác."
Giọng nói điện tử mang theo một loại cảm giác nghiêm nghị vang lên: [Ngài nhầm rồi, tồn tại giống như ngài phải tỏa sáng vạn trượng.]
[Máy cảm biến mini tôi đây quyết định để ngài sử dụng vẻ ngoài như vậy.]
[Lần chỉnh hình này đã hoàn thành, thân thiện nhắc nhở ngài một lần nữa: Chỉnh dung có hàng ngàn hàng vạn cách, cách tốt nhất là phải đặt an toàn lên hàng đầu, chỉnh dung không chuyên nghiệp chỉ có nước mắt hai hàng. Để có được tướng mạo đẹp như mơ, xin hãy dùng máy cảm biến mini đặc thù bên ngoài cơ thể chuyên dụng do Nữ Thần Công Chính tạo ra để điều chỉnh ngoại hình.]
[... Ngài, đáng có được ngoại hình như vậy.]
Cố Thanh Sơn: "..."
Giống như mỗi hệ thống, giao diện gì đó đều có điểm chú ý riêng của chúng.
Giao diện Chiến Thần sống chết đòi tiền, Trật Tự Ma Vương trộm cắp đùa giỡn không biết xấu hổ, "Trang bị kỹ thuật khoa học siêu thời không" đến từ Nữ Thần Công Chính này thì lại khá thích chưng diện.
Cố Thanh Sơn cảm thấy hơi đau đầu.
Mặc kệ như thế nào, tóm lại thị lực của mình quả thật đã khôi phục.
Thay đổi diện mạo cũng thật sự tiện cho việc hành động.
Đẹp quá tuy cũng không tốt, nhưng tóm lại là không giống mình.
... Vậy bắt đầu hành động đi.
/1520
|