Nói xong, y vứt đầu lâu xuống đất, chắp tay bỏ đi.
..........
Quang ảnh tản đi, một lần nữa tụ lại.
Hình ảnh chuyển đổi.
Chỉ thấy một hồn phách màu đen đứng giữa không trung.
Chung quanh bóng đen, rất nhiều người đeo mặt nạ ác quỷ cùng nhau thi triển thuật pháp.
Có người nói: “Nhân tộc cực cổ đã tạo ra một bộ hồn khí cường đại bên cạnh Vực Sâu Vĩnh Hằng, gọi là Ma Long ngủ say. Chúng ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi, để ngươi gửi hồn bên trong hồn khí.”
“Vâng!” Hồn phách màu đen lên tiếng.
“Nhớ, từ giờ trở đi, ngươi chính là Ma Long. Ngươi nhất định phải hủy đi tâm huyết của bọn chúng, mang thần vật của chúng ta đến thế giới mà bọn chúng gầy dựng, đuổi bọn chúng đi!”
“Các vị đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Hồn phách màu đen nói.
............
Hình ảnh lại chuyển.
Một người đàn ông đeo mặt nạ ác quỷ xuất hiện.
Y đang diễn thuyết trước mặt rất nhiều người đeo mặt nạ giống y.
“Chúng ta hãy hủy đi chín trăm lẻ tám thế giới song song, dùng sức mạnh này xông phá quy tắc hư không, giáng xuống Vực Sâu Vĩnh Hằng.”
“Điều này sẽ sinh ra sự ăn mòn vận mệnh không gì sánh kịp, đả kích Vực Sâu Vĩnh Hằng thật mạnh, có thể trực tiếp hủy diệt nó, trợ giúp chúng ta thắng được trận chiến này.”
Hình ảnh trở nên nhạt nhòa rung rinh.
Âm thanh của người kia cũng càng lúc càng cuồng nhiệt:
“Giống như những mảnh vỡ Lục Đạo và rất nhiều thế giới song song bị chúng ta chinh phục, Vực Sâu Vĩnh Hằng và chín trăm triệu tầng thế giới cũng sẽ phụ thuộc vào chúng ta.”
“Sinh linh của bọn chúng sẽ bị chúng ta nô dịch. Khi còn sống thì làm nô lệ, sau khi chết thì làm máu thịt nuôi dưỡng chúng ta, còn linh hồn một lần nữa đầu thai làm nô.”
“Bây giờ, hãy để cho chiến tranh giáng xuống dòng chảy hư không hỗn loạn!”
Tất cả mọi người đồng thanh đáp: “Chiến!”
Hình ảnh kết thúc.
Bốp.
Ngọc giản vỡ nát.
Cô gái áo đen chỉ dùng mười hơi thở ngắn ngủi, rót ba hình ảnh vào trong ngọc giản.
Cố Thanh Sơn im lặng, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Trong phi thuyền hoàn toàn yên tĩnh.
Thời gian trôi qua.
Giọng nói của Cố Thanh Sơn rốt cuộc vang lên:
“Vốn tưởng rằng chỉ là chuyện nhỏ, ai ngờ ngay cả Hoàng Tuyền và nhân gian đều không thể không nghe lệnh của thế giới Ác Quỷ...”
Hắn lấy ra một chiếc nhẫn.
Đây là chiếc nhẫn Vực Sâu của Đại Ca.
Cố Thanh Sơn bắt đầu kích hoạt chiếc nhẫn, truyền tin tức về Vực Sâu Vĩnh Hằng.
Chiếc nhẫn Vực Sâu phát ra một chùm sáng. Chùm sáng này thoáng dừng lại giữa không trung, sau đó vạch phá bóng tối mà đi.
Vực Sâu Vĩnh Hằng chẳng mấy chốc sẽ biết được tin tức này.
Cố Thanh Sơn cất chiếc nhẫn, tựa lưng vào ghế ngồi trầm tư.
“Chúng ta sẽ hóa thành ác quỷ, sống sót trong thời đại tận thế này.”
“... Chúng ta sẽ tu bổ cho toàn bộ Ác Quỷ đạo...”
Nhớ lại những gì đã nghe thấy, Cố Thanh Sơn không khỏi cau mày.
Thế giới Nguyên Sơ cũng có Ác Quỷ đạo, nhưng đã bị hắn, Barry và Mèo Con san bằng một cách dễ dàng.
Thế giới Nguyên Sơ chỉ có Hoàng Tuyền là có ba Thần khí. Cho nên, có lẽ thế giới Nguyên Sơ đã được diễn hóa thành Lục Đạo Luân Hồi bởi một mảnh vỡ của Hoàng Tuyền đạo.
Kết hợp với tin tức vừa rồi, ra tay với thế giới Vực Sâu Vĩnh Hằng chính là thế giới mảnh vỡ Ác Quỷ đạo.
Tu bổ...
Thế giới cường đại, chúng sinh bên trong thế giới sẽ càng thêm cường đại.
Đạo lý này đặt ở thế giới Lục Đạo Luân Hồi, chỉ sợ cũng giống như vậy.
Thật không biết thế giới Ác Quỷ đã tu bổ bao nhiêu mảnh vỡ, bây giờ đã mạnh đến trình độ nào.
Cố Thanh Sơn thở dài, chợt nghe được động tĩnh.
Hắn vỗ vào túi trữ vật.
Một luồng sáng rét lạnh bay ra ngoài, hóa thành trường kiếm dựng thẳng giữa không trung.
“Tỉnh ngủ rồi à?” Cố Thanh Sơn cười hỏi.
“Ừm, một giấc thật dài.”
Bên trên Thiên kiếm truyền đến một giọng nữ lười biếng.
Ngay sau đó, một thiếu nữ xinh đẹp bay ra từ thân kiếm, thản nhiên ngồi đối diện Cố Thanh Sơn.
Lạc Băng Ly.
“Gần đây đã phát sinh những chuyện gì?” Nàng hỏi.
“Làm quen với một số bạn mới, khiêu vũ mấy trận.” Cố Thanh Sơn đáp.
Lạc Băng Ly liên tưởng đến dáng vẻ khiêu vũ của Cố Thanh Sơn, che miệng cười nói: “Xem ra ta đã bỏ qua rất nhiều chuyện đặc sắc, có thể kể một hai chuyện cho ta nghe không?”
Cố Thanh Sơn liền thuật lại một lượt những chuyện xảy ra trước đó.
Biểu hiện của Lạc Băng Ly dần trở nên nghiêm túc.
Cố Thanh Sơn hỏi: “Tiếp theo, ta chuẩn bị đột phá cảnh giới, cô có thể tham gia chiến đấu hay không?”
Lạc Băng Ly cảm nhận được sóng linh khí trên người hắn, cười hỏi: “Dạ Ma Thiên kiếp?”
“Ừm.” Cố Thanh Sơn đáp.
Lạc Băng Ly dặn dò: “Ngươi phải cẩn thận. Tu sĩ suốt ngày chiến đấu như ngài, nếu chẳng may buông lỏng xuống, vui đến quên cả trời đất, vậy thật không ổn chút nào.”
Cố Thanh Sơn nói: “Ta một đường chiến đấu đến tận đây, giết người vô số kể, phúc báo thấp, chỉ sợ Dạ Ma Thiên chẳng mấy chốc sẽ đá ta ra ngoài.”
Lạc Băng Ly liếc hắn một cái, bỗng nhiên cúi đầu: “Nói đến chiến đấu, trong thời điểm ta nửa tỉnh nửa mê, cũng đã nhớ lại được một chút.”
“Nhớ lại?” Cố Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.
Lạc Băng Ly chậm rãi nói: “Có thể trong thời đại Viễn Cổ, ta đã cải trang thành tu sĩ quá lâu. Cho nên có chút mê luyến phàm trần. Thật ra, là kiếm linh của một thanh kiếm, chinh chiến sát phạt mới là ý nghĩa tồn tại.”
Cố Thanh Sơn nói: “Cũng không thể nói như vậy. Ngoài công việc thì cũng cần phải có thời gian thư giãn, khổ nhàn kết hợp mới có thể phát huy được tiềm lực lớn nhất.”
Lạc Băng Ly nhìn hắn, mặt giãn ra: “Nhưng ta cũng không thấy ngươi nghỉ ngơi.”
Cố Thanh Sơn thở dài.
Hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một bình linh tửu, rót cho đối phương và mình mỗi người một ly.
Hai người cụng ly, uống một hơi cạn sạch.
“Rượi cay?” Lạc Băng Ly cau mày.
“Uống không quen à, để ta đổi cho cô rượu linh quả.” Cố Thanh Sơn nói.
“Không cần.”
Lạc Băng Ly tiếp nhận bình rượu, rót cho Cố Thanh Sơn một ly.
“Thật ra, ta vừa ngủ vừa ôn lại những thuật pháp hệ Âm mà ta đã từng học.” Nàng nói.
Thuật pháp hệ Âm?
Tâm tư Cố Thanh Sơn chuyển động.
Nói thật, Lạc Băng Ly là một tu sĩ, trong toàn bộ Hoang Vân Thiên Cung chỉ thua kém một mình Tạ Cô Hồng.
Nếu nói đến lực công kích luân phiên, nàng là mạnh nhất.
Cho nên, khi tiền tuyến có việc, Tạ Cô Hồng mới để nàng nghĩ biện pháp.
Cố Thanh Sơn lại uống một ly, không khỏi nhớ lại lúc hắn vừa mới bước vào Hoang Vân Thiên Cung, Lạc Băng Ly đứng trên mặt nước sông chảy ngang, thổi sáo phá ma.
Hắn ngâm khẽ: “Ức tích ngọ kiều kiều thượng ẩm; Toạ trung đô thị hào anh” (Nhớ trước ngọ kiều ngồi uống rượu; Ở trong toàn khách hào anh)
Lạc Băng Ly cũng rót cho mình một ly, tiếp lời:
“Trường câu lưu nguyệt khứ vô thanh; Hạnh hoa sơ ảnh lý, Xuy địch đáo thiên minh.” (Trăng tà nước chảy lặng trôi nhanh; Hạnh hoa thưa bóng rọi, thổi địch tới bình minh).
Ngâm xong, lại một hơi cạn sạch.
Cố Thanh Sơn nhìn sắc mặt cô đơn của nàng, trầm ngâm nói: “Ta có một thuật pháp có thể hóa thành người, cô có muốn học hay không?”
Lạc Băng Ly nói: “Có phải là pháp quyết Sơn Nữ dùng mỗi lần hóa thành con người hay không?”
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Lạc Băng Ly suy nghĩ thật lâu, dường như có chuyện gì đó không giải quyết được.
Một lúc lâu sau, lông mày của nàng dần dần giãn ra.
Lạc Băng Ly đặt ly rượu xuống, ôm quyền nói: “Phương pháp này rất có ích đối với ta. Xin chỉ giáo.”
Cố Thanh Sơn giảng giải một cách chi tiết về Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí, lại liệt kê ra những điểm khó hiểu và chỗ mấu chốt nhất rồi giải thích cặn kẽ.
Lạc Băng Ly nghe xong, lại im lặng.
“Chắc ta phải cần một ít thời gian để tu hành phương pháp này.” Nàng nói.
“Không sao, cứ chậm rãi học. Về sau, cô có thể hóa thành tu sĩ, đi lại giữa vạn giới.” Cố Thanh Sơn nói.
Lạc Băng Ly đột nhiên hỏi: “Ta luôn kêu khổ, luôn kháng nghị vì ngươi hay sử dụng Loạn Lưu. Chẳng lẽ ngươi không sợ ta học được Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí này rồi chạy mất?”
Cố Thanh Sơn đặt ly rượu xuống, đáp một cách chân thành: “Tu sĩ chọn kiếm, kiếm cũng chọn tu sĩ. Đây là nhận định giữa kiếm và kiếm tu. Nếu cô và ta không hợp, cũng không cần miễn cưỡng. Cô có thể đi tìm người cầm kiếm trong lòng cô, ta tuyệt không hai lời.”
..........
Quang ảnh tản đi, một lần nữa tụ lại.
Hình ảnh chuyển đổi.
Chỉ thấy một hồn phách màu đen đứng giữa không trung.
Chung quanh bóng đen, rất nhiều người đeo mặt nạ ác quỷ cùng nhau thi triển thuật pháp.
Có người nói: “Nhân tộc cực cổ đã tạo ra một bộ hồn khí cường đại bên cạnh Vực Sâu Vĩnh Hằng, gọi là Ma Long ngủ say. Chúng ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi, để ngươi gửi hồn bên trong hồn khí.”
“Vâng!” Hồn phách màu đen lên tiếng.
“Nhớ, từ giờ trở đi, ngươi chính là Ma Long. Ngươi nhất định phải hủy đi tâm huyết của bọn chúng, mang thần vật của chúng ta đến thế giới mà bọn chúng gầy dựng, đuổi bọn chúng đi!”
“Các vị đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Hồn phách màu đen nói.
............
Hình ảnh lại chuyển.
Một người đàn ông đeo mặt nạ ác quỷ xuất hiện.
Y đang diễn thuyết trước mặt rất nhiều người đeo mặt nạ giống y.
“Chúng ta hãy hủy đi chín trăm lẻ tám thế giới song song, dùng sức mạnh này xông phá quy tắc hư không, giáng xuống Vực Sâu Vĩnh Hằng.”
“Điều này sẽ sinh ra sự ăn mòn vận mệnh không gì sánh kịp, đả kích Vực Sâu Vĩnh Hằng thật mạnh, có thể trực tiếp hủy diệt nó, trợ giúp chúng ta thắng được trận chiến này.”
Hình ảnh trở nên nhạt nhòa rung rinh.
Âm thanh của người kia cũng càng lúc càng cuồng nhiệt:
“Giống như những mảnh vỡ Lục Đạo và rất nhiều thế giới song song bị chúng ta chinh phục, Vực Sâu Vĩnh Hằng và chín trăm triệu tầng thế giới cũng sẽ phụ thuộc vào chúng ta.”
“Sinh linh của bọn chúng sẽ bị chúng ta nô dịch. Khi còn sống thì làm nô lệ, sau khi chết thì làm máu thịt nuôi dưỡng chúng ta, còn linh hồn một lần nữa đầu thai làm nô.”
“Bây giờ, hãy để cho chiến tranh giáng xuống dòng chảy hư không hỗn loạn!”
Tất cả mọi người đồng thanh đáp: “Chiến!”
Hình ảnh kết thúc.
Bốp.
Ngọc giản vỡ nát.
Cô gái áo đen chỉ dùng mười hơi thở ngắn ngủi, rót ba hình ảnh vào trong ngọc giản.
Cố Thanh Sơn im lặng, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Trong phi thuyền hoàn toàn yên tĩnh.
Thời gian trôi qua.
Giọng nói của Cố Thanh Sơn rốt cuộc vang lên:
“Vốn tưởng rằng chỉ là chuyện nhỏ, ai ngờ ngay cả Hoàng Tuyền và nhân gian đều không thể không nghe lệnh của thế giới Ác Quỷ...”
Hắn lấy ra một chiếc nhẫn.
Đây là chiếc nhẫn Vực Sâu của Đại Ca.
Cố Thanh Sơn bắt đầu kích hoạt chiếc nhẫn, truyền tin tức về Vực Sâu Vĩnh Hằng.
Chiếc nhẫn Vực Sâu phát ra một chùm sáng. Chùm sáng này thoáng dừng lại giữa không trung, sau đó vạch phá bóng tối mà đi.
Vực Sâu Vĩnh Hằng chẳng mấy chốc sẽ biết được tin tức này.
Cố Thanh Sơn cất chiếc nhẫn, tựa lưng vào ghế ngồi trầm tư.
“Chúng ta sẽ hóa thành ác quỷ, sống sót trong thời đại tận thế này.”
“... Chúng ta sẽ tu bổ cho toàn bộ Ác Quỷ đạo...”
Nhớ lại những gì đã nghe thấy, Cố Thanh Sơn không khỏi cau mày.
Thế giới Nguyên Sơ cũng có Ác Quỷ đạo, nhưng đã bị hắn, Barry và Mèo Con san bằng một cách dễ dàng.
Thế giới Nguyên Sơ chỉ có Hoàng Tuyền là có ba Thần khí. Cho nên, có lẽ thế giới Nguyên Sơ đã được diễn hóa thành Lục Đạo Luân Hồi bởi một mảnh vỡ của Hoàng Tuyền đạo.
Kết hợp với tin tức vừa rồi, ra tay với thế giới Vực Sâu Vĩnh Hằng chính là thế giới mảnh vỡ Ác Quỷ đạo.
Tu bổ...
Thế giới cường đại, chúng sinh bên trong thế giới sẽ càng thêm cường đại.
Đạo lý này đặt ở thế giới Lục Đạo Luân Hồi, chỉ sợ cũng giống như vậy.
Thật không biết thế giới Ác Quỷ đã tu bổ bao nhiêu mảnh vỡ, bây giờ đã mạnh đến trình độ nào.
Cố Thanh Sơn thở dài, chợt nghe được động tĩnh.
Hắn vỗ vào túi trữ vật.
Một luồng sáng rét lạnh bay ra ngoài, hóa thành trường kiếm dựng thẳng giữa không trung.
“Tỉnh ngủ rồi à?” Cố Thanh Sơn cười hỏi.
“Ừm, một giấc thật dài.”
Bên trên Thiên kiếm truyền đến một giọng nữ lười biếng.
Ngay sau đó, một thiếu nữ xinh đẹp bay ra từ thân kiếm, thản nhiên ngồi đối diện Cố Thanh Sơn.
Lạc Băng Ly.
“Gần đây đã phát sinh những chuyện gì?” Nàng hỏi.
“Làm quen với một số bạn mới, khiêu vũ mấy trận.” Cố Thanh Sơn đáp.
Lạc Băng Ly liên tưởng đến dáng vẻ khiêu vũ của Cố Thanh Sơn, che miệng cười nói: “Xem ra ta đã bỏ qua rất nhiều chuyện đặc sắc, có thể kể một hai chuyện cho ta nghe không?”
Cố Thanh Sơn liền thuật lại một lượt những chuyện xảy ra trước đó.
Biểu hiện của Lạc Băng Ly dần trở nên nghiêm túc.
Cố Thanh Sơn hỏi: “Tiếp theo, ta chuẩn bị đột phá cảnh giới, cô có thể tham gia chiến đấu hay không?”
Lạc Băng Ly cảm nhận được sóng linh khí trên người hắn, cười hỏi: “Dạ Ma Thiên kiếp?”
“Ừm.” Cố Thanh Sơn đáp.
Lạc Băng Ly dặn dò: “Ngươi phải cẩn thận. Tu sĩ suốt ngày chiến đấu như ngài, nếu chẳng may buông lỏng xuống, vui đến quên cả trời đất, vậy thật không ổn chút nào.”
Cố Thanh Sơn nói: “Ta một đường chiến đấu đến tận đây, giết người vô số kể, phúc báo thấp, chỉ sợ Dạ Ma Thiên chẳng mấy chốc sẽ đá ta ra ngoài.”
Lạc Băng Ly liếc hắn một cái, bỗng nhiên cúi đầu: “Nói đến chiến đấu, trong thời điểm ta nửa tỉnh nửa mê, cũng đã nhớ lại được một chút.”
“Nhớ lại?” Cố Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.
Lạc Băng Ly chậm rãi nói: “Có thể trong thời đại Viễn Cổ, ta đã cải trang thành tu sĩ quá lâu. Cho nên có chút mê luyến phàm trần. Thật ra, là kiếm linh của một thanh kiếm, chinh chiến sát phạt mới là ý nghĩa tồn tại.”
Cố Thanh Sơn nói: “Cũng không thể nói như vậy. Ngoài công việc thì cũng cần phải có thời gian thư giãn, khổ nhàn kết hợp mới có thể phát huy được tiềm lực lớn nhất.”
Lạc Băng Ly nhìn hắn, mặt giãn ra: “Nhưng ta cũng không thấy ngươi nghỉ ngơi.”
Cố Thanh Sơn thở dài.
Hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một bình linh tửu, rót cho đối phương và mình mỗi người một ly.
Hai người cụng ly, uống một hơi cạn sạch.
“Rượi cay?” Lạc Băng Ly cau mày.
“Uống không quen à, để ta đổi cho cô rượu linh quả.” Cố Thanh Sơn nói.
“Không cần.”
Lạc Băng Ly tiếp nhận bình rượu, rót cho Cố Thanh Sơn một ly.
“Thật ra, ta vừa ngủ vừa ôn lại những thuật pháp hệ Âm mà ta đã từng học.” Nàng nói.
Thuật pháp hệ Âm?
Tâm tư Cố Thanh Sơn chuyển động.
Nói thật, Lạc Băng Ly là một tu sĩ, trong toàn bộ Hoang Vân Thiên Cung chỉ thua kém một mình Tạ Cô Hồng.
Nếu nói đến lực công kích luân phiên, nàng là mạnh nhất.
Cho nên, khi tiền tuyến có việc, Tạ Cô Hồng mới để nàng nghĩ biện pháp.
Cố Thanh Sơn lại uống một ly, không khỏi nhớ lại lúc hắn vừa mới bước vào Hoang Vân Thiên Cung, Lạc Băng Ly đứng trên mặt nước sông chảy ngang, thổi sáo phá ma.
Hắn ngâm khẽ: “Ức tích ngọ kiều kiều thượng ẩm; Toạ trung đô thị hào anh” (Nhớ trước ngọ kiều ngồi uống rượu; Ở trong toàn khách hào anh)
Lạc Băng Ly cũng rót cho mình một ly, tiếp lời:
“Trường câu lưu nguyệt khứ vô thanh; Hạnh hoa sơ ảnh lý, Xuy địch đáo thiên minh.” (Trăng tà nước chảy lặng trôi nhanh; Hạnh hoa thưa bóng rọi, thổi địch tới bình minh).
Ngâm xong, lại một hơi cạn sạch.
Cố Thanh Sơn nhìn sắc mặt cô đơn của nàng, trầm ngâm nói: “Ta có một thuật pháp có thể hóa thành người, cô có muốn học hay không?”
Lạc Băng Ly nói: “Có phải là pháp quyết Sơn Nữ dùng mỗi lần hóa thành con người hay không?”
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Lạc Băng Ly suy nghĩ thật lâu, dường như có chuyện gì đó không giải quyết được.
Một lúc lâu sau, lông mày của nàng dần dần giãn ra.
Lạc Băng Ly đặt ly rượu xuống, ôm quyền nói: “Phương pháp này rất có ích đối với ta. Xin chỉ giáo.”
Cố Thanh Sơn giảng giải một cách chi tiết về Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí, lại liệt kê ra những điểm khó hiểu và chỗ mấu chốt nhất rồi giải thích cặn kẽ.
Lạc Băng Ly nghe xong, lại im lặng.
“Chắc ta phải cần một ít thời gian để tu hành phương pháp này.” Nàng nói.
“Không sao, cứ chậm rãi học. Về sau, cô có thể hóa thành tu sĩ, đi lại giữa vạn giới.” Cố Thanh Sơn nói.
Lạc Băng Ly đột nhiên hỏi: “Ta luôn kêu khổ, luôn kháng nghị vì ngươi hay sử dụng Loạn Lưu. Chẳng lẽ ngươi không sợ ta học được Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí này rồi chạy mất?”
Cố Thanh Sơn đặt ly rượu xuống, đáp một cách chân thành: “Tu sĩ chọn kiếm, kiếm cũng chọn tu sĩ. Đây là nhận định giữa kiếm và kiếm tu. Nếu cô và ta không hợp, cũng không cần miễn cưỡng. Cô có thể đi tìm người cầm kiếm trong lòng cô, ta tuyệt không hai lời.”
/1520
|