Thiên kiếm!
Kiếm khí chưa chạm vào thân, đũa vàng bỗng thả ra hai hư ảnh, đón lấy trường kiếm.
Đấy là sức mạnh của luật Nhân Quả, nhất định có thể chống lại bất kỳ công kích nào!
Đáng tiếc.
Kiếm của Cố Thanh Sơn lướt qua hư ảnh của đũa vàng, trực tiếp đâm vào lồng ngực người kia.
Một thanh trường kiếm khác thì đâm vào sau lưng người kia.
Bí kiếm, Yến Quy!
“Không… thể nào.” Người kia hoàn toàn không thể tin, nói một cách khó khăn: “Đây là đũa vàng của đại nhân nhà ta, không cái gì có thể xuyên qua được…”
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: “Ngươi chỉ biết lợi hại của đại nhân nhà ngươi, mà không biết tính năng dẫn điện của vàng trong kim loại xếp hàng thứ ba, sau đồng và trước nhôm.”
Người kia trừng mắt, nói không ra lời, cuối cùng chỉ vào thanh kiếm đang găm trong ngực mình.
Đũa vàng chắc chắn có thể chống lại ba lần tấn công.
Y thực sự không hiểu vì sao lần này đũa vàng mất đi hiệu lực.
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Ta không nói cho ngươi biết đâu.”
Người kia phun ra một ngụm máu, nhưng lại bị mặt nạ ngăn trở, máu chạy xuống cổ.
Đầu y nghiêng sang một bên, chết.
Người kia ngã xuống đất, dòng máu chảy xuống cổ, mặt nạ ác quỷ trên mặt trong nháy mắt hóa thành vô số điểm sáng rồi biến mất theo gió.
Tướng mạo của y rất bình thường, trên mặt có một vết sẹo.
Nếu không nhờ vết sẹo nổi bật này thì thật ra cũng người này cũng chẳng có gì đặc biệt.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, thu hồi kiếm, lấy ra Trấn Ngục Quỷ Vương trượng.
Quyền trượng đâm thẳng vào ngực người kia.
Linh Hồn Tiêu Tán, phát động!
Tiếng nhai nuốt nhẹ nhàng như có như không vang lên từ Quỷ Vương trượng.
Cố Thanh Sơn cảm thấy an tâm.
Thật ra đồ vật của đối phương quá mạnh, hắn không thể không tăng cường cảnh giác, trước hết dùng thuật Hư Mộng Song Song mở thế giới song song ra, mang đối phương đi.
Những chuyện xảy ra ở thế giới song song không thật sự xảy ra ở thế giới chân thật.
Cố Thanh Sơn lại dùng Thần thông Lôi điện “Kinh Mộng”, và “Thiên Quyết” của Thiên kiếm.
“Kinh Mộng” dùng để cố định đối phương, còn “Thiên Quyết” ….
[Thiên Quyết: Vào lúc đánh trúng một tồn tại nhất định nào đó, ngài có thể thêm vào ba, sáu, chín lần tấn công giống nhau.]
Đũa Vàng chỉ có thể chống đỡ được ba lần tấn công, đương nhiên bị phá tan.
Lúc này hồn phách đối phương cũng đã bị tiêu diệt, Cố Thanh Sơn mới cảm thấy mình thắng thật sự.
… Không đúng, còn có một vật.
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía đôi đũa vàng.
Đũa vàng ngoan ngoãn bay tới trước mặt hắn, lơ lửng bất động.
Cố Thanh Sơn nhíu mày.
“Ngươi… muốn nhận chủ?” Hắn hỏi.
Đũa vàng di động trên dưới, biểu hiện như gật đầu.
Cố Thanh Sơn đăm chiêu suy nghĩ.
“Cũng được, ngươi lợi hại như vậy, binh khí cấp bậc luật Nhân Quả, đương nhiên ta đồng ý nhận ngươi.”
Cố Thanh Sơn nói, rồi đột nhiên vung kiếm chém không chút do dự.
Đũa vàng bay lên, đâm đến trước mặt.
Coong!
Tiếng va chạm lanh lảnh truyền đi rất xa.
Âm thanh này qua đi, sau đó không hề có một tiếng động nào nữa.
Yên tĩnh.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía đũa vàng.
Đũa vàng cố gắng chặn trường kiếm lại.
Chỉ là một đôi đũa nhưng còn lợi hại hơn người vừa nãy, có thể đánh ngang với một chiêu của kiếm tu như Cố Thanh Sơn.
Đây là bảo vật cỡ nào!
Ánh mắt Cố Thanh Sơn hơi chuyển động, nhìn sang dòng chữ nhắc nhở trên Giao diện Chiến Thần:
[Lấy Địa Quyết chém chết vật ấy cần tiêu tốn ba triệu hồn lực.]
... Giết không nổi.
Ba triệu hồn lực, muốn giết cũng không thể giết được, quá phá sản.
Cố Thanh Sơn một tay cầm kiếm, một tay chỉ vào đũa vàng, nói vẻ trách cứ: “Ngươi đây là thái độ nhận chủ sao?”
Đũa Vàng bực tức nói: "Tê tê tê, tê tê tê tê!"
Cố Thanh Sơn cảm thấy bất đắc dĩ.
Chiếc đũa nói là hắn động thủ trước, bản thân nó chỉ tự vệ.
Thật ra thì một người một đũa gần như là đồng thời ra tay, không phân được trước sau.
Thế nhưng đối phương chơi xấu nói như vậy, Cố Thanh Sơn cũng không còn cách nào khác.
Xưa nay mỗi khi chiến đấu hắn không mang theo thiết bị thu hình nào.
Sau này… vẫn nên lắp một cái thôi…
Cố Thanh Sơn dừng suy nghĩ, nghiêm mặt nói: “Này đũa, ngươi đồng ý thật sự trở thành binh khí của ta, bất luận phú quý bần cùng, bất kể hoàn cảnh tốt hay xấu trong cuộc đời, vào lúc ta cần ngươi nhất, ngươi vĩnh viễn cả đời cũng sẽ không bỏ đi?”
Chiếc đũa run lên, giống như là không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng, nói chỉ nhấp đầu đũa và nói: “Tê!”
Đây là đồng ý.
Cố Thanh Sơn nở nụ cười, nói: “Đến đây, nhắm mắt lại, để chúng ta cùng nhau đọc lời thề…”
Coong!
Trường kiếm va chạm với chiếc đũa lần thứ hai.
Đòn đánh này của chiếc đũa cực kỳ hung ác, Cố Thanh Sơn nắm chặt kiếm, dùng toàn lực mới chặn lại được.
“Tê tê tê tê!" Chiếc đũa lớn tiếng nói.
“Nói láo, lần này ngươi động thủ trước!” Cố Thanh Sơn cũng lớn tiếng nói: “Ta biết ngươi rất giỏi cản đòn, nhưng nếu muốn trở thành binh khí của ta, nhất định phải để ta chém hết mấy cái thuật pháp với đồ vật linh tinh trên người ngươi đã.”
Đũa vàng dừng lại, dường như đang do dự.
Cố Thanh Sơn hung dữ nhìn chằm chằm nó.
Thật ra, dựa vào những lời người kia từng nói, đũa vàng là bảo vật đại nhân nhà y ban tặng.
Loại hồn khí Ác Quỷ này nhất định có vô số thủ đoạn, thậm chí có sức mạnh mà Cố Thanh Sơn không hay biết.
Cố Thanh Sơn không dám xem thường.
Hắn phát động thần niệm, Thiên kiếm bay ra từ hư không.
Cố Thanh Sơn vừa chặn chiếc đũa lại, vừa nói: “Ở chỗ chúng ta, binh khí muốn nhận chủ thì phải trải qua nghi thức này, ngoan ngoãn để trường kiếm của ta chém một nhát, bảo đảm không đau.”
Vừa nói xong, Thiên kiếm hóa thành ánh kiếm lạnh lẽo, toàn lực chém vào đằng sau chiếc đũa!
Lần này đũa vàng không gắng gượng được.
Dù sao nó cũng là vật vô chủ, làm sao đối phó với một người hai kiếm?
Trong chớp mắt, đũa vàng “bụp” một tiếng biến mất trong hư không, không biết đi đâu.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lẩm bẩm: “Một đôi đũa thôi mà cũng gian trá như vậy, đủ để thấy được sự lợi hại của thế giới Ác Quỷ này rồi. Ta thực sự không muốn dính dáng chút nào….”
Nghỉ ngơi một lát.
Cố Thanh Sơn bay ra khỏi đình cũ, đứng trên biển mây.
Bây giờ toàn bộ Dạ Ma Thiên Cảnh đã bị phá hủy gần hết, rốt cuộc làm thế nào để vượt qua kiếp này?
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lúc, sau đó ánh mắt lại quay trở về ngôi đình cũ nát kia.
Đây là kiến trúc cuối cùng mà Dạ Ma Thiên Cảnh để lại.
Có phải phá hủy nó là thiên kiếp sẽ kết thúc?
Cố Thanh Sươn vung kiếm lên định chém về phía đình cũ nhưng đột nhiên dừng lại.
Bên tai truyền đến từng lời cầu xin.
Cố Thanh Sơn nghe xong, lập tức hiểu được.
Đình cũ là kiến trúc cuối cùng mà Dạ Ma Thiên Cảnh để lại.
Ý chí còn sót lại của toàn bộ thế giới Dạ Ma Thiên Cảnh đều gửi ở nơi này.
Lời nói vừa rồi chính là ý chí còn sót lại của Dạ Ma Thiên Cảnh.
Nếu Cố Thanh Sơn hủy diệt ngôi đình thì chẳng khác nào thế giới này bị hủy diệt một cách hoàn toàn, ý chí bản nguyên còn sót lại cũng tan thành mây khói.
Vì vậy, nó không thể không ra mặt cầu xin.
Cố Thanh Sơn im lặng cảm nhận.
Sau khi chính thức nhảy điệu Tế Lễ Thế Giới, hắn có thêm một năng lực.
Đó chính là có thể tự nhiên liên kết với từng thế giới, giành được sự hòa hợp với thế giới.
Chính điều này làm cho hắn đoán ra, đối phương chính là ý chí còn sót lại của thế giới.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lát, nói: “Ta không định để lại thế giới này cho ác quỷ, ngươi hoặc là đi theo ta, hoặc là nghĩ cách rời đi tới nơi khác.”
Tiếng nói bên tai càng cấp thiết hơn.
Cố Thanh Sơn gật đầu: “Rất tốt, trong tròng mắt của ta có một thế giới, cộng thêm một ý chí còn sót lại của thế giới khác. Các ngươi vừa vặn có thể làm bạn.”
Hắn nhìn lên trên đình cũ, phát động Đồng thuật.
Chỉ một thoáng, đình cũ lập tức biến mất.
Thân là vật dẫn của ý chí còn sót lại của thế giới, nó đã bị Cố Thanh Sơn thu vào trong Đồng thuật.
Trên Giao diện Chiến Thần nhanh chóng hiện lên hàng chữ nhỏ nhấp nháy:
[Thuật thế giới của ngài được xây dựng dựa trên pháp tắc thế giới tầng trong, sức mạnh hỗn độn, Địa Thủy Hỏa Phong, Kiếm Đồng thuật, và nguyên lực thế giới. Hiện tại, nguyên lực thế giới của ngài đã được tăng cường.]
Kiếm khí chưa chạm vào thân, đũa vàng bỗng thả ra hai hư ảnh, đón lấy trường kiếm.
Đấy là sức mạnh của luật Nhân Quả, nhất định có thể chống lại bất kỳ công kích nào!
Đáng tiếc.
Kiếm của Cố Thanh Sơn lướt qua hư ảnh của đũa vàng, trực tiếp đâm vào lồng ngực người kia.
Một thanh trường kiếm khác thì đâm vào sau lưng người kia.
Bí kiếm, Yến Quy!
“Không… thể nào.” Người kia hoàn toàn không thể tin, nói một cách khó khăn: “Đây là đũa vàng của đại nhân nhà ta, không cái gì có thể xuyên qua được…”
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: “Ngươi chỉ biết lợi hại của đại nhân nhà ngươi, mà không biết tính năng dẫn điện của vàng trong kim loại xếp hàng thứ ba, sau đồng và trước nhôm.”
Người kia trừng mắt, nói không ra lời, cuối cùng chỉ vào thanh kiếm đang găm trong ngực mình.
Đũa vàng chắc chắn có thể chống lại ba lần tấn công.
Y thực sự không hiểu vì sao lần này đũa vàng mất đi hiệu lực.
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Ta không nói cho ngươi biết đâu.”
Người kia phun ra một ngụm máu, nhưng lại bị mặt nạ ngăn trở, máu chạy xuống cổ.
Đầu y nghiêng sang một bên, chết.
Người kia ngã xuống đất, dòng máu chảy xuống cổ, mặt nạ ác quỷ trên mặt trong nháy mắt hóa thành vô số điểm sáng rồi biến mất theo gió.
Tướng mạo của y rất bình thường, trên mặt có một vết sẹo.
Nếu không nhờ vết sẹo nổi bật này thì thật ra cũng người này cũng chẳng có gì đặc biệt.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, thu hồi kiếm, lấy ra Trấn Ngục Quỷ Vương trượng.
Quyền trượng đâm thẳng vào ngực người kia.
Linh Hồn Tiêu Tán, phát động!
Tiếng nhai nuốt nhẹ nhàng như có như không vang lên từ Quỷ Vương trượng.
Cố Thanh Sơn cảm thấy an tâm.
Thật ra đồ vật của đối phương quá mạnh, hắn không thể không tăng cường cảnh giác, trước hết dùng thuật Hư Mộng Song Song mở thế giới song song ra, mang đối phương đi.
Những chuyện xảy ra ở thế giới song song không thật sự xảy ra ở thế giới chân thật.
Cố Thanh Sơn lại dùng Thần thông Lôi điện “Kinh Mộng”, và “Thiên Quyết” của Thiên kiếm.
“Kinh Mộng” dùng để cố định đối phương, còn “Thiên Quyết” ….
[Thiên Quyết: Vào lúc đánh trúng một tồn tại nhất định nào đó, ngài có thể thêm vào ba, sáu, chín lần tấn công giống nhau.]
Đũa Vàng chỉ có thể chống đỡ được ba lần tấn công, đương nhiên bị phá tan.
Lúc này hồn phách đối phương cũng đã bị tiêu diệt, Cố Thanh Sơn mới cảm thấy mình thắng thật sự.
… Không đúng, còn có một vật.
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía đôi đũa vàng.
Đũa vàng ngoan ngoãn bay tới trước mặt hắn, lơ lửng bất động.
Cố Thanh Sơn nhíu mày.
“Ngươi… muốn nhận chủ?” Hắn hỏi.
Đũa vàng di động trên dưới, biểu hiện như gật đầu.
Cố Thanh Sơn đăm chiêu suy nghĩ.
“Cũng được, ngươi lợi hại như vậy, binh khí cấp bậc luật Nhân Quả, đương nhiên ta đồng ý nhận ngươi.”
Cố Thanh Sơn nói, rồi đột nhiên vung kiếm chém không chút do dự.
Đũa vàng bay lên, đâm đến trước mặt.
Coong!
Tiếng va chạm lanh lảnh truyền đi rất xa.
Âm thanh này qua đi, sau đó không hề có một tiếng động nào nữa.
Yên tĩnh.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía đũa vàng.
Đũa vàng cố gắng chặn trường kiếm lại.
Chỉ là một đôi đũa nhưng còn lợi hại hơn người vừa nãy, có thể đánh ngang với một chiêu của kiếm tu như Cố Thanh Sơn.
Đây là bảo vật cỡ nào!
Ánh mắt Cố Thanh Sơn hơi chuyển động, nhìn sang dòng chữ nhắc nhở trên Giao diện Chiến Thần:
[Lấy Địa Quyết chém chết vật ấy cần tiêu tốn ba triệu hồn lực.]
... Giết không nổi.
Ba triệu hồn lực, muốn giết cũng không thể giết được, quá phá sản.
Cố Thanh Sơn một tay cầm kiếm, một tay chỉ vào đũa vàng, nói vẻ trách cứ: “Ngươi đây là thái độ nhận chủ sao?”
Đũa Vàng bực tức nói: "Tê tê tê, tê tê tê tê!"
Cố Thanh Sơn cảm thấy bất đắc dĩ.
Chiếc đũa nói là hắn động thủ trước, bản thân nó chỉ tự vệ.
Thật ra thì một người một đũa gần như là đồng thời ra tay, không phân được trước sau.
Thế nhưng đối phương chơi xấu nói như vậy, Cố Thanh Sơn cũng không còn cách nào khác.
Xưa nay mỗi khi chiến đấu hắn không mang theo thiết bị thu hình nào.
Sau này… vẫn nên lắp một cái thôi…
Cố Thanh Sơn dừng suy nghĩ, nghiêm mặt nói: “Này đũa, ngươi đồng ý thật sự trở thành binh khí của ta, bất luận phú quý bần cùng, bất kể hoàn cảnh tốt hay xấu trong cuộc đời, vào lúc ta cần ngươi nhất, ngươi vĩnh viễn cả đời cũng sẽ không bỏ đi?”
Chiếc đũa run lên, giống như là không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng, nói chỉ nhấp đầu đũa và nói: “Tê!”
Đây là đồng ý.
Cố Thanh Sơn nở nụ cười, nói: “Đến đây, nhắm mắt lại, để chúng ta cùng nhau đọc lời thề…”
Coong!
Trường kiếm va chạm với chiếc đũa lần thứ hai.
Đòn đánh này của chiếc đũa cực kỳ hung ác, Cố Thanh Sơn nắm chặt kiếm, dùng toàn lực mới chặn lại được.
“Tê tê tê tê!" Chiếc đũa lớn tiếng nói.
“Nói láo, lần này ngươi động thủ trước!” Cố Thanh Sơn cũng lớn tiếng nói: “Ta biết ngươi rất giỏi cản đòn, nhưng nếu muốn trở thành binh khí của ta, nhất định phải để ta chém hết mấy cái thuật pháp với đồ vật linh tinh trên người ngươi đã.”
Đũa vàng dừng lại, dường như đang do dự.
Cố Thanh Sơn hung dữ nhìn chằm chằm nó.
Thật ra, dựa vào những lời người kia từng nói, đũa vàng là bảo vật đại nhân nhà y ban tặng.
Loại hồn khí Ác Quỷ này nhất định có vô số thủ đoạn, thậm chí có sức mạnh mà Cố Thanh Sơn không hay biết.
Cố Thanh Sơn không dám xem thường.
Hắn phát động thần niệm, Thiên kiếm bay ra từ hư không.
Cố Thanh Sơn vừa chặn chiếc đũa lại, vừa nói: “Ở chỗ chúng ta, binh khí muốn nhận chủ thì phải trải qua nghi thức này, ngoan ngoãn để trường kiếm của ta chém một nhát, bảo đảm không đau.”
Vừa nói xong, Thiên kiếm hóa thành ánh kiếm lạnh lẽo, toàn lực chém vào đằng sau chiếc đũa!
Lần này đũa vàng không gắng gượng được.
Dù sao nó cũng là vật vô chủ, làm sao đối phó với một người hai kiếm?
Trong chớp mắt, đũa vàng “bụp” một tiếng biến mất trong hư không, không biết đi đâu.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lẩm bẩm: “Một đôi đũa thôi mà cũng gian trá như vậy, đủ để thấy được sự lợi hại của thế giới Ác Quỷ này rồi. Ta thực sự không muốn dính dáng chút nào….”
Nghỉ ngơi một lát.
Cố Thanh Sơn bay ra khỏi đình cũ, đứng trên biển mây.
Bây giờ toàn bộ Dạ Ma Thiên Cảnh đã bị phá hủy gần hết, rốt cuộc làm thế nào để vượt qua kiếp này?
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lúc, sau đó ánh mắt lại quay trở về ngôi đình cũ nát kia.
Đây là kiến trúc cuối cùng mà Dạ Ma Thiên Cảnh để lại.
Có phải phá hủy nó là thiên kiếp sẽ kết thúc?
Cố Thanh Sươn vung kiếm lên định chém về phía đình cũ nhưng đột nhiên dừng lại.
Bên tai truyền đến từng lời cầu xin.
Cố Thanh Sơn nghe xong, lập tức hiểu được.
Đình cũ là kiến trúc cuối cùng mà Dạ Ma Thiên Cảnh để lại.
Ý chí còn sót lại của toàn bộ thế giới Dạ Ma Thiên Cảnh đều gửi ở nơi này.
Lời nói vừa rồi chính là ý chí còn sót lại của Dạ Ma Thiên Cảnh.
Nếu Cố Thanh Sơn hủy diệt ngôi đình thì chẳng khác nào thế giới này bị hủy diệt một cách hoàn toàn, ý chí bản nguyên còn sót lại cũng tan thành mây khói.
Vì vậy, nó không thể không ra mặt cầu xin.
Cố Thanh Sơn im lặng cảm nhận.
Sau khi chính thức nhảy điệu Tế Lễ Thế Giới, hắn có thêm một năng lực.
Đó chính là có thể tự nhiên liên kết với từng thế giới, giành được sự hòa hợp với thế giới.
Chính điều này làm cho hắn đoán ra, đối phương chính là ý chí còn sót lại của thế giới.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lát, nói: “Ta không định để lại thế giới này cho ác quỷ, ngươi hoặc là đi theo ta, hoặc là nghĩ cách rời đi tới nơi khác.”
Tiếng nói bên tai càng cấp thiết hơn.
Cố Thanh Sơn gật đầu: “Rất tốt, trong tròng mắt của ta có một thế giới, cộng thêm một ý chí còn sót lại của thế giới khác. Các ngươi vừa vặn có thể làm bạn.”
Hắn nhìn lên trên đình cũ, phát động Đồng thuật.
Chỉ một thoáng, đình cũ lập tức biến mất.
Thân là vật dẫn của ý chí còn sót lại của thế giới, nó đã bị Cố Thanh Sơn thu vào trong Đồng thuật.
Trên Giao diện Chiến Thần nhanh chóng hiện lên hàng chữ nhỏ nhấp nháy:
[Thuật thế giới của ngài được xây dựng dựa trên pháp tắc thế giới tầng trong, sức mạnh hỗn độn, Địa Thủy Hỏa Phong, Kiếm Đồng thuật, và nguyên lực thế giới. Hiện tại, nguyên lực thế giới của ngài đã được tăng cường.]
/1520
|