Cho đến rất lâu sau đó.
Khi người của Ác Quỷ đạo đến, hai kẻ kia vẫn còn đứng im tại chỗ.
Bóng người lấy đi trường cung vẫn tiếp tục tiến lên, không ngừng bay lượn vào chỗ sâu trong hành lang bí mật.
Chẳng mấy chốc, nàng đã đến chỗ phát sinh cuộc chiến lúc trước.
Cứ điểm sắt thép.
Nàng không lướt qua cứ điểm luôn, thay vào đó là dừng lại bên ngoài cứ điểm.
“Thì ra mùi tử vong được phát tán từ nơi này… Thật kỳ lạ, chẳng lẽ có người đã từng đi qua đây?”
Nàng lẩm bẩm trong miệng.
Theo tiếng nói của nàng, một quang ảnh hiện lên trong hư không, hội tụ thành màn hình, tái hiện lại mọi chuyện phát sinh trước mặt nàng.
Tô Tuyết Nhi chiến đấu với hai Thần.
Cố Thanh Sơn trở về.
Hai giới chồng lên nhau, chuyển đổi.
Cố Thanh Sơn gọi người chết, đại náo Hoàng Tuyền.
Đại quân Yêu Tinh đến.
Mọi người hẹn gặp lại. Tô Tuyết Nhi chui vào cứ điểm, còn Cố Thanh Sơn thì điều khiển phi thuyền rời đi.
Nàng lẳng lặng xem cho đến cảnh cuối cùng.
Sau đó, tất cả quang ảnh tản đi.
“Tô Tuyết Nhi kia đang ở dưới chân ta?”
Giọng nói của nàng vang lên lần nữa, nghe không ra cảm xúc.
Ngay sau đó, ánh sáng thánh khiết chiếu sáng màn đêm, hiện ra dung nhan mỹ lệ mà thuần khiết của nàng.
Thiên Sứ Thánh Vịnh, Sương.
Nàng cúi đầu xuống, nhìn bên ngoài cứ điểm sắp thép, hai mắt không ngừng chuyển động.
Dường như ánh mắt của nàng có thể xuyên qua sắt thép, nhìn thấy tình huống bên trong.
“Tìm được rồi.”
Cả người nàng hóa thành hư ảnh, xuyên qua tầng sắt thép thật dày, tiến vào bên trong cứ điểm sắt thép.
Thiên Sứ Thánh Vịnh duy trì trạng thái hư ảnh, chầm chậm tiến lên, thẳng đến chỗ của Tô Tuyết Nhi.
Đó là một cái máng nuôi cấy trong suốt khổng lồ.
Tô Tuyết Nhi đang co quắp bên trong, rơi vào trạng thái ngủ say.
Toàn thân của cô cắm đủ loại ống, còn có vô số ánh sáng nhàn nhạt không ngừng chui vào trong cơ thể của cô.
Thiên Sứ Thánh Vịnh nhìn một hồi, tự nhủ: “Mấy thứ khoa học kỹ thuật này thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn.”
Nói xong, nàng vươn tay về phía Tô Tuyết Nhi, giọng nói trở nên ác độc: “Cố Thanh Sơn sớm muộn gì cũng là của ta. Ngươi hãy biến mất khỏi thế gian này đi.”
Bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nữ: “Ta chẳng cần biết cô là ai. Nếu cô dám tổn thương cô ấy, người biến mất một giây sau chính là cô.”
Thiên Sứ Thánh Vịnh dừng tay lại.
Nàng ta xoay người nhìn về phía người kia.
“Ngươi là ai?” Nàng ta hỏi.
“Người có thể lấy mạng cô.” Người kia đáp.
Thiên Sứ Thánh Vịnh nhìn người kia, ánh mắt hơi kinh ngạc.
Nàng ta nhìn cây súng ngắn trong tay đối phương, lập tức mỉa mai: “Chỉ dựa vào cái này của ngươi?”
“Nếu thích, cô có thể thử một chút.” Người kia lạnh lùng nói.
Thiên Sứ Thánh Vịnh cảm nhận được ý trong lời nói của đối phương, nhất thời không lên tiếng nữa.
Lại có thêm từng luồng ánh sáng thánh khiết xuất hiện bốn phương tám hướng.
Bọn chúng hợp lại thành bảy mươi ba bức tranh.
Trên mỗi bức tranh đều hiện lên hình ảnh hai người đang chiến đấu.
Bốn mươi ba bức tranh trong đó, Thiên Sứ Thánh Vịnh đang đồng quy vu tận với đối phương. Ba mươi bức tranh còn lại, bản thân cô ta đã bị trọng thương, còn đối phương thì bị giết chết.
Chỉ một hơi thở, tất cả hình ảnh đều biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Thiên Sứ Thánh Vịnh thản nhiên nói: “Nếu không phải cứ điểm này cất giấu nhiều vũ khí hủy diệt như vậy, ngươi chẳng làm gì được ta đâu.”
Người kia lại nói: “Nhưng bây giờ chúng ta đang ở trong cứ điểm, ta có thể giết cô bất cứ lúc nào.”
Thiên Sứ Thánh Vịnh cười lạnh: “Ngươi không sợ chết? Ta không tin ngươi dám đồng quy vu tận với ta.”
Người kia nói: “Tôi đương nhiên không sợ. Hơn nữa, tôi biết cô nhất định rất sợ chết.”
Thiên Sứ Thánh Vịnh không tin, nhìn chằm chằm người kia: “Cô dựa vào cái gì mà dám khẳng định như vậy?”
Người kia đáp: “Tôi đã có chuẩn bị, còn cô thì không.”
Cơ thể mềm mại của Thiên Sứ Thánh Vịnh run lên.
Nàng ta đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng, tất nhiên cũng có kiến thức về khoa học kỹ thuật.
Cho nên, nàng ta chỉ có thể im lặng.
Một lúc sau, nàng ta lên tiếng: “Ta rất hận khoa học kỹ thuật.”
Người kia không nói gì, chỉ tiếp tục chỉa súng về phía nàng ta.
Thiên Sứ Thánh Vịnh không còn cách nào, thân hình khẽ động, chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, nàng ta bỗng nhiên lên tiếng: “Ngươi hãy nói cho ta biết tên của ngươi.”
Người kia đáp: “Nữ Thần Công Chính.”
Thiên Sứ Thánh Vịnh lắc đầu: “Ta không hỏi danh xưng, ta chỉ muốn biết tên của ngươi.”
Nữ Thần Công Chính im lặng, cuối cùng cũng không nói tên ra.
Thiên Sứ Thánh Vịnh cho rằng mình đã biết chuyện gì, cười mỉa mai: “Đồ hèn nhát, chẳng lẽ là tộc Ma quỷ? Nếu không, vì sao ngay cả tên cũng không dám nói ra?”
Nói xong, nàng ta liền rời đi.
Nữ Thần Công Chính đứng im tại chỗ, im lặng thật lâu.
“Tên...” Cô lẩm bẩm.
Thiên Sứ Thánh Vịnh không quay đầu lại, dùng tốc độ cao nhất bay ra khỏi cứ điểm sắt thép, sau đó giơ hai tay lên trời.
Trong tay nàng ta xuất hiện một luồng ánh sáng, tạo thành một chiến chùy khổng lồ.
“Bây giờ mình đã rời khỏi cứ điểm sắt thép, không còn nằm trong phạm vi quản chế của đối phương.”
“Chết hết cho ta!” Nàng ta hung ác quát lên.
Nàng ta ném chiến chùy khổng lồ ra ngoài, đánh thật mạnh vào cứ điểm sắt thép.
Chỉ trong chớp mắt, cứ điểm sắt thép đột nhiên biến mất.
Một cứ điểm chiến tranh khổng lồ như vậy, chưa đầy một giây đã biến mất, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Thiên Sứ Thánh Vịnh cau mày.
Nàng ta vẫy tay.
Chiến chùy lập tức hóa thành rất nhiều ánh sáng, một lần nữa bay trở vào cơ thể của nàng ta.
“Người phụ nữ của Cố Thanh Sơn... cùng với một kẻ bảo vệ mà ngay cả cái tên cũng không dám nói.”
Nàng ta suy tính một lát, tự nhủ: “Không được, hắn có sợi dây Vân Đồ, lại có sức mạnh kỳ quỷ, nhất định phải làm việc cho ta mới được, tuyệt không thể để đám đàn bà khác cướp đi.”
“Thôi được rồi, để ta tìm hắn, cùng kết hợp với hắn.”
Nàng ta đưa tay chộp về phía trước một cái.
Một ít không khí bên trong hư không bị nàng ta bắt lấy.
“Sức mạnh của ta đã bị hắn ném cho Người khổng lồ Nguyên thủy... cũng may mà còn cái này.”
Đây là khí tức mà nàng ta đã thu được trên người Cố Thanh Sơn khi hắn giải trừ lời nguyền cho nàng ta.
Thiên Sứ Thánh Vịnh do dự một hồi, sau đó đặt luồng khí tức này trước mặt mình.
Nàng ta duỗi một ngón tay, bắt đầu viết cái gì đó trên khí tức.
Sau khi viết xong, nàng ta bắt đầu niệm chú ngữ thật dài, nhẹ nhàng thổi hơi vào trong khí tức.
“Đi thôi, bất luận hắn ở đâu, dựa theo sức mạnh kỳ quỷ, phong thư này sẽ xuất hiện trước mặt hắn.”
Khí tức kia rất nhanh tan biến vào hư không, chẳng biết đi đâu.
Thiên Sứ Thánh Vịnh vẫn đứng chờ tại chỗ.
.........
Một nơi khác.
Cố Thanh Sơn đang bay lượn trên không trung.
Hắn đi theo mấy tên tu sĩ độ kiếp, thẳng đến thành Thiên Trụ.
Hắn bỗng dừng lại.
“A, các vị đi trước đi, ta còn chút chuyện cần làm, lập tức sẽ đến ngay.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nhớ, ngươi phải vào thành trước khi trời tối đấy.” Một tu sĩ lớn tiếng nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Đám tu sĩ kia bay đi trước.
Còn hắn thì đứng giữa hư không.
Ba thanh phi kiếm đồng thời xuất hiện.
“Thế nào?” Địa kiếm hỏi.
“Một cảm giác rất đặc biệt, giống như có thứ gì đó thuộc về ta đang đi tìm ta.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đồ của ngươi?” Lạc Băng Ly kỳ quái hỏi.
Triều Âm cũng tò mò ông lên một tiếng.
“Đến rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Chỉ thấy hư không bốn phía vỡ ra, một luồng khí tức vô hình vọt ra ngoài.
“A?” Cố Thanh Sơn hơi bất ngờ.
Bởi vì hắn phát hiện khí tức này là của hắn.
Khi khí tức rơi xuống trước mặt hắn, lập tức hình thành một luồng ánh sáng.
Ánh sáng ghép lại với nhau, ngưng tụ thành một tờ giấy.
Một người ba kiếm tụ cùng một chỗ nhìn vào tờ giấy.
Nội dung trên tờ giấy được viết bằng chữ Thiên quốc, cho thấy đây là do Thiên Sứ Thánh Vịnh viết. Nàng ta bày tỏ lòng biết ơn vì Cố Thanh Sơn đã cứu giúp nàng ta, bây giờ nàng ta đã hoàn toàn bình phục, sức mạnh trở lại như cũ, tạm thời không có chuyện gì để làm, muốn đến chỗ Cố Thanh Sơn cùng nhau chiến đấu.
Cuối thư, Thiên Sứ Thánh Vịnh còn để lại một chú ngữ kêu gọi.
Khi người của Ác Quỷ đạo đến, hai kẻ kia vẫn còn đứng im tại chỗ.
Bóng người lấy đi trường cung vẫn tiếp tục tiến lên, không ngừng bay lượn vào chỗ sâu trong hành lang bí mật.
Chẳng mấy chốc, nàng đã đến chỗ phát sinh cuộc chiến lúc trước.
Cứ điểm sắt thép.
Nàng không lướt qua cứ điểm luôn, thay vào đó là dừng lại bên ngoài cứ điểm.
“Thì ra mùi tử vong được phát tán từ nơi này… Thật kỳ lạ, chẳng lẽ có người đã từng đi qua đây?”
Nàng lẩm bẩm trong miệng.
Theo tiếng nói của nàng, một quang ảnh hiện lên trong hư không, hội tụ thành màn hình, tái hiện lại mọi chuyện phát sinh trước mặt nàng.
Tô Tuyết Nhi chiến đấu với hai Thần.
Cố Thanh Sơn trở về.
Hai giới chồng lên nhau, chuyển đổi.
Cố Thanh Sơn gọi người chết, đại náo Hoàng Tuyền.
Đại quân Yêu Tinh đến.
Mọi người hẹn gặp lại. Tô Tuyết Nhi chui vào cứ điểm, còn Cố Thanh Sơn thì điều khiển phi thuyền rời đi.
Nàng lẳng lặng xem cho đến cảnh cuối cùng.
Sau đó, tất cả quang ảnh tản đi.
“Tô Tuyết Nhi kia đang ở dưới chân ta?”
Giọng nói của nàng vang lên lần nữa, nghe không ra cảm xúc.
Ngay sau đó, ánh sáng thánh khiết chiếu sáng màn đêm, hiện ra dung nhan mỹ lệ mà thuần khiết của nàng.
Thiên Sứ Thánh Vịnh, Sương.
Nàng cúi đầu xuống, nhìn bên ngoài cứ điểm sắp thép, hai mắt không ngừng chuyển động.
Dường như ánh mắt của nàng có thể xuyên qua sắt thép, nhìn thấy tình huống bên trong.
“Tìm được rồi.”
Cả người nàng hóa thành hư ảnh, xuyên qua tầng sắt thép thật dày, tiến vào bên trong cứ điểm sắt thép.
Thiên Sứ Thánh Vịnh duy trì trạng thái hư ảnh, chầm chậm tiến lên, thẳng đến chỗ của Tô Tuyết Nhi.
Đó là một cái máng nuôi cấy trong suốt khổng lồ.
Tô Tuyết Nhi đang co quắp bên trong, rơi vào trạng thái ngủ say.
Toàn thân của cô cắm đủ loại ống, còn có vô số ánh sáng nhàn nhạt không ngừng chui vào trong cơ thể của cô.
Thiên Sứ Thánh Vịnh nhìn một hồi, tự nhủ: “Mấy thứ khoa học kỹ thuật này thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn.”
Nói xong, nàng vươn tay về phía Tô Tuyết Nhi, giọng nói trở nên ác độc: “Cố Thanh Sơn sớm muộn gì cũng là của ta. Ngươi hãy biến mất khỏi thế gian này đi.”
Bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nữ: “Ta chẳng cần biết cô là ai. Nếu cô dám tổn thương cô ấy, người biến mất một giây sau chính là cô.”
Thiên Sứ Thánh Vịnh dừng tay lại.
Nàng ta xoay người nhìn về phía người kia.
“Ngươi là ai?” Nàng ta hỏi.
“Người có thể lấy mạng cô.” Người kia đáp.
Thiên Sứ Thánh Vịnh nhìn người kia, ánh mắt hơi kinh ngạc.
Nàng ta nhìn cây súng ngắn trong tay đối phương, lập tức mỉa mai: “Chỉ dựa vào cái này của ngươi?”
“Nếu thích, cô có thể thử một chút.” Người kia lạnh lùng nói.
Thiên Sứ Thánh Vịnh cảm nhận được ý trong lời nói của đối phương, nhất thời không lên tiếng nữa.
Lại có thêm từng luồng ánh sáng thánh khiết xuất hiện bốn phương tám hướng.
Bọn chúng hợp lại thành bảy mươi ba bức tranh.
Trên mỗi bức tranh đều hiện lên hình ảnh hai người đang chiến đấu.
Bốn mươi ba bức tranh trong đó, Thiên Sứ Thánh Vịnh đang đồng quy vu tận với đối phương. Ba mươi bức tranh còn lại, bản thân cô ta đã bị trọng thương, còn đối phương thì bị giết chết.
Chỉ một hơi thở, tất cả hình ảnh đều biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Thiên Sứ Thánh Vịnh thản nhiên nói: “Nếu không phải cứ điểm này cất giấu nhiều vũ khí hủy diệt như vậy, ngươi chẳng làm gì được ta đâu.”
Người kia lại nói: “Nhưng bây giờ chúng ta đang ở trong cứ điểm, ta có thể giết cô bất cứ lúc nào.”
Thiên Sứ Thánh Vịnh cười lạnh: “Ngươi không sợ chết? Ta không tin ngươi dám đồng quy vu tận với ta.”
Người kia nói: “Tôi đương nhiên không sợ. Hơn nữa, tôi biết cô nhất định rất sợ chết.”
Thiên Sứ Thánh Vịnh không tin, nhìn chằm chằm người kia: “Cô dựa vào cái gì mà dám khẳng định như vậy?”
Người kia đáp: “Tôi đã có chuẩn bị, còn cô thì không.”
Cơ thể mềm mại của Thiên Sứ Thánh Vịnh run lên.
Nàng ta đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng, tất nhiên cũng có kiến thức về khoa học kỹ thuật.
Cho nên, nàng ta chỉ có thể im lặng.
Một lúc sau, nàng ta lên tiếng: “Ta rất hận khoa học kỹ thuật.”
Người kia không nói gì, chỉ tiếp tục chỉa súng về phía nàng ta.
Thiên Sứ Thánh Vịnh không còn cách nào, thân hình khẽ động, chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, nàng ta bỗng nhiên lên tiếng: “Ngươi hãy nói cho ta biết tên của ngươi.”
Người kia đáp: “Nữ Thần Công Chính.”
Thiên Sứ Thánh Vịnh lắc đầu: “Ta không hỏi danh xưng, ta chỉ muốn biết tên của ngươi.”
Nữ Thần Công Chính im lặng, cuối cùng cũng không nói tên ra.
Thiên Sứ Thánh Vịnh cho rằng mình đã biết chuyện gì, cười mỉa mai: “Đồ hèn nhát, chẳng lẽ là tộc Ma quỷ? Nếu không, vì sao ngay cả tên cũng không dám nói ra?”
Nói xong, nàng ta liền rời đi.
Nữ Thần Công Chính đứng im tại chỗ, im lặng thật lâu.
“Tên...” Cô lẩm bẩm.
Thiên Sứ Thánh Vịnh không quay đầu lại, dùng tốc độ cao nhất bay ra khỏi cứ điểm sắt thép, sau đó giơ hai tay lên trời.
Trong tay nàng ta xuất hiện một luồng ánh sáng, tạo thành một chiến chùy khổng lồ.
“Bây giờ mình đã rời khỏi cứ điểm sắt thép, không còn nằm trong phạm vi quản chế của đối phương.”
“Chết hết cho ta!” Nàng ta hung ác quát lên.
Nàng ta ném chiến chùy khổng lồ ra ngoài, đánh thật mạnh vào cứ điểm sắt thép.
Chỉ trong chớp mắt, cứ điểm sắt thép đột nhiên biến mất.
Một cứ điểm chiến tranh khổng lồ như vậy, chưa đầy một giây đã biến mất, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Thiên Sứ Thánh Vịnh cau mày.
Nàng ta vẫy tay.
Chiến chùy lập tức hóa thành rất nhiều ánh sáng, một lần nữa bay trở vào cơ thể của nàng ta.
“Người phụ nữ của Cố Thanh Sơn... cùng với một kẻ bảo vệ mà ngay cả cái tên cũng không dám nói.”
Nàng ta suy tính một lát, tự nhủ: “Không được, hắn có sợi dây Vân Đồ, lại có sức mạnh kỳ quỷ, nhất định phải làm việc cho ta mới được, tuyệt không thể để đám đàn bà khác cướp đi.”
“Thôi được rồi, để ta tìm hắn, cùng kết hợp với hắn.”
Nàng ta đưa tay chộp về phía trước một cái.
Một ít không khí bên trong hư không bị nàng ta bắt lấy.
“Sức mạnh của ta đã bị hắn ném cho Người khổng lồ Nguyên thủy... cũng may mà còn cái này.”
Đây là khí tức mà nàng ta đã thu được trên người Cố Thanh Sơn khi hắn giải trừ lời nguyền cho nàng ta.
Thiên Sứ Thánh Vịnh do dự một hồi, sau đó đặt luồng khí tức này trước mặt mình.
Nàng ta duỗi một ngón tay, bắt đầu viết cái gì đó trên khí tức.
Sau khi viết xong, nàng ta bắt đầu niệm chú ngữ thật dài, nhẹ nhàng thổi hơi vào trong khí tức.
“Đi thôi, bất luận hắn ở đâu, dựa theo sức mạnh kỳ quỷ, phong thư này sẽ xuất hiện trước mặt hắn.”
Khí tức kia rất nhanh tan biến vào hư không, chẳng biết đi đâu.
Thiên Sứ Thánh Vịnh vẫn đứng chờ tại chỗ.
.........
Một nơi khác.
Cố Thanh Sơn đang bay lượn trên không trung.
Hắn đi theo mấy tên tu sĩ độ kiếp, thẳng đến thành Thiên Trụ.
Hắn bỗng dừng lại.
“A, các vị đi trước đi, ta còn chút chuyện cần làm, lập tức sẽ đến ngay.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nhớ, ngươi phải vào thành trước khi trời tối đấy.” Một tu sĩ lớn tiếng nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Đám tu sĩ kia bay đi trước.
Còn hắn thì đứng giữa hư không.
Ba thanh phi kiếm đồng thời xuất hiện.
“Thế nào?” Địa kiếm hỏi.
“Một cảm giác rất đặc biệt, giống như có thứ gì đó thuộc về ta đang đi tìm ta.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đồ của ngươi?” Lạc Băng Ly kỳ quái hỏi.
Triều Âm cũng tò mò ông lên một tiếng.
“Đến rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Chỉ thấy hư không bốn phía vỡ ra, một luồng khí tức vô hình vọt ra ngoài.
“A?” Cố Thanh Sơn hơi bất ngờ.
Bởi vì hắn phát hiện khí tức này là của hắn.
Khi khí tức rơi xuống trước mặt hắn, lập tức hình thành một luồng ánh sáng.
Ánh sáng ghép lại với nhau, ngưng tụ thành một tờ giấy.
Một người ba kiếm tụ cùng một chỗ nhìn vào tờ giấy.
Nội dung trên tờ giấy được viết bằng chữ Thiên quốc, cho thấy đây là do Thiên Sứ Thánh Vịnh viết. Nàng ta bày tỏ lòng biết ơn vì Cố Thanh Sơn đã cứu giúp nàng ta, bây giờ nàng ta đã hoàn toàn bình phục, sức mạnh trở lại như cũ, tạm thời không có chuyện gì để làm, muốn đến chỗ Cố Thanh Sơn cùng nhau chiến đấu.
Cuối thư, Thiên Sứ Thánh Vịnh còn để lại một chú ngữ kêu gọi.
/1520
|