Địa kiếm phụ họa nói: “Đúng vậy, đây là chuyện do hắn gây ra. Hơn nữa, ta thấy đây chỉ là chuyện nhỏ.”
“Chuyện nhỏ?” Lạc Băng Ly lặp lại.
Địa kiếm nói: “Ngươi nhìn bộ dáng thong thả của hắn đi. Tuy rằng ta không biết hắn sẽ xử lý thế nào, nhưng với kinh nghiệm trước đây thì ta không nghĩ đây là chuyện lớn gì.”
Cố Thanh Sơn mỉm cười nói: “Ở ngoài gây ra chút chuyện liền sợ đến mức trở về tông môn tìm sư tôn —— người như vậy vẫn có, nhưng không phải là ta.”
Triều Âm kêu khẽ một tiếng.
Nó cũng không biết tại sao mình lại làm thế, nhưng tóm lại là nó muốn kêu lên.
Cứ vậy liền tham dự đề tài, cảm giác này rất phong cách.
Lạc Băng Ly thở dài hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao? Sau hừng đông, Thanh Long sẽ đến giết ngươi.”
Cố Thanh Sơn đứng lên, đi ra ngoài:
“Đi thôi, đừng phí thời gian nữa.”
Ba thanh phi kiếm theo sát phía sau.
Cố Thanh Sơn bay suốt một đường, cuối cùng đi đến trên tường thành.
“Này, các vị, ta đến rồi.”
Hắn chào hỏi với vô số thế giới kỳ quái lạ lùng ở bên ngoài tường thành.
Các mảnh vỡ thế giới hóa thành những điểm sáng lấp lánh, bay đến vây quanh hắn, nhẹ giọng chào hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Các vị, dựa theo những gì ta nói trước đây, hiện tại mong các vị kết thúc cuộc sống về đêm của hôm nay, đi ngủ sớm một chút —— Để bày tỏ lòng thành, khi có cơ hội quay lại gặp các vị, ta sẽ mang thêm vài thứ tốt cho các vị.”
“Không… Thành… Vấn đề…. Ngươi… Cẩn thận.” Mảnh vỡ thế giới đáp lại.
“Yên tâm, việc nhỏ.” Cố Thanh Sơn khoát tay nói.
Các mảnh vỡ thế giới liền bay trở về.
Chỉ thấy những hư ảnh của thế giới ở ngoài tường thành từng cái từng cái tiếp nối nhau dần dần biến mất.
Lúc này, Cố Thanh Sơn hỏi Lạc Băng Ly: “Ngươi cảm thấy ta thế nào mới hấp dẫn người ta nhất.”
Lạc Băng Ly nói: “Vậy phải xem ngươi muốn làm gì.”
“Ta muốn khi con rồng kia tiến vào thì lập tức nhìn thấy ta.” Cố Thanh Sơn nói.
"Vì sao?" Lạc Băng Ly hỏi.
“Vì như thế nó sẽ trực tiếp đến tìm ta.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thu hút người à… Dáng vẻ khi ngươi xuất kiếm cũng không tệ lắm.” Tiếng của Lạc Băng Ly hạ thấp xuống.
"Ý kiến hay." Cố Thanh Sơn khen.
Lúc này, hư ảnh ở ngoài tường thành đều biến mất hết.
Mảnh vỡ của chư giới tản ra, lại chạy đi ẩn nấp.
Tấm màn bao phủ toàn bộ thế giới cũng dần dần mất hẳn.
Thanh Long đang tự do ở ngoài thế giới ngay lập tức cảm ứng được hết thảy.
Cùng lúc đó, Cố Thanh Sơn rút kiếm ra.
Hắn chỉ kiếm lên trời, dốc toàn lực thúc đẩy kiếm quyết.
Vù ——
Ánh kiếm sáng chói lấp lánh xông về phía chân trời, tạo thành một cột sáng óng ánh nối liền đất trời.
Thanh Long từ trong mây mù hiện thân, chợt hóa thành một người áo xanh mặc giáp toàn thân, ầm ầm rơi xuống đất.
Hai cái sừng trên đầu nó dựng đứng lên, da trên người đều là vảy xanh, uy thế ngập tràn tạo thành luồng gió dữ dội, thổi đi bốn phương tám hướng.
Thanh Long!
Nó nhìn Cố Thanh Sơn, nở nụ cười khẩy, nói:
“Vừa vào đến đây đã phát hiện mục tiêu mà mình phải xử lý, việc này thật làm cho ta sung sướng.”
Cố Thanh Sơn cũng mỉm cười nhìn về phía Thanh Long, nói: “Này!”
Hắn phun ra một ngụm máu.
Tu vi toàn thân bị hắn phân tán ra không ít, đến mức đan điền bị thương nhẹ, kinh mạch nghịch huyết.
Lần này tu vi của hắn thụt lùi không ít, không thể đột phá Tự Tại Thiên Vương cảnh nữa.
—— Trước đó tu sĩ bởi vì sợ độ kiếp không thành công, vì thế tình nguyện trở lại tu thêm lần nữa, kể từ đó Cố Thanh Sơn nghe xong đã để bụng rồi.
Hiện tại, hắn từ trong các thế giới Tu Hành chọn lựa một cách cao siêu nhất để tán công, có thể trợ giúp hắn lấy cái giá thấp nhất phân tán ra một chút tu vi.
Pháp tắc hư không có cảm ứng, lập tức hiện ra từ bốn phương tám hướng, bao vây lấy Cố Thanh Sơn.
"Không!" Thanh Long giận dữ hét lên.
Nhưng chỉ chớp mắt, Cố Thanh Sơn hóa thành một đạo linh quang, rời khỏi thế giới này.
Hắn không còn tư cách đột phá Tự Tại Thiên Vương cảnh, ngay lập tức sẽ bị đá ra ngoài, rời khỏi thế giới Thiên Trụ.
Hắn trở về nơi cũ.
"Ngươi nghĩ sẽ chạy thoát được sao? Ta chính là Long tộc mạnh mẽ di chuyển nhanh nhất trong đám ác quỷ, ta lập tức có thể đuổi kịp ngươi!" Thanh Long không cam lòng nói.
Thân hình nó hóa thành một tia chớp, lấy tốc độ khiến kinh thế hãi tục đuổi theo Cố Thanh Sơn.
Thế giới, dòng chảy hư không hỗn loạn, đủ loại tồn tại, bất kể là cái gì cũng không thể ngăn cản nó.
Nó là Thanh Long!
...
Cố Thanh Sơn xuất hiện trong phi thuyền.
Hắn nhai và nuốt xuống viên Thanh Minh đan duy nhất.
Sức mạnh của Ma Long bắt đầu lan tràn trong thân thể, tựa như trong nháy mắt liền hấp thu hết tất cả dược hiệu của viên đan.
Tổn thương nhẹ trên kinh mạch cũng dần khỏi hẳn.
Cố Thanh Sơn bất động, dùng linh lực của mình phối hợp với sức mạnh của Ma Long, tăng tốc độ khép lại của kinh mạch.
Mấy chục giây sau, thương tổn trên kinh mạch đã đỡ hơn phân nửa, dược hiệu của Thanh Minh đan cũng đã hao hết toàn bộ.
Cố Thanh Sơn không quan tâm đến chút tổn thương ấy, trái lại toàn lực thúc đẩy sức mạnh của Ma Long mà dốc sức tăng tu vi.
Lại qua mấy chục giây.
Tu vi của hắn rốt cục khôi phục, đạt đến tình trạng có thể xung kích Tự Tại Thiên Vương kiếp lần nữa.
Một tia điện xẹt qua, rơi xuống phi thuyền.
Người áo xanh lên tiếng cười nói: "Ha ha ha, ngươi cứ chạy đi. Dù cho ngươi vượt qua ngàn tỉ thế giới, ta cũng sẽ không mất dấu ngươi."
Khí tức màu xanh quanh người nó sôi trào, giống như đang hao tốn một loại sức mạnh rất mạnh mẽ, ngay cả lúc nói chuyện cũng mang theo tiếng thở dốc nhè nhẹ.
Tuy nhiên, thể lực tiêu hao cũng không ảnh hưởng đến kết quả truy đuổi.
Dù sao, đối với Thanh Long mà nói, giết chết một tu sĩ Dạ Ma Thiên cảnh chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ khâm phục, ôm quyền nói: "Nghe nói Ác Quỷ đạo có một Thanh Long, trong nhiều cuộc chiến với Vực Sâu Vĩnh Hằng đều dựa vào sức mạnh khổng lồ của mình mà lập được nhiều chiến công hiển hách. Cho dù Ác Quỷ đạo chiến bại trong vài trận chiến quy mô nhỏ, nhưng Thanh Long cũng chưa bao giờ từng thất thủ."
"Chiến tích của Thanh Long như vậy, ngay cả những quái vật mạnh nhất trong Vực Sâu cũng phải bật ngón tay cái lên khen một câu. Nhưng Vực Sâu Vĩnh Hằng xưa nay chưa từng bắt được nó, không chỉ vì sức mạnh của nó, mà còn cả tốc độ của nó cũng đứng đầu trong Ác Quỷ đạo."
Người áo xanh lẳng lặng nghe xong, hờ hững nói: "Tiểu nhân nịnh hót, mặc kệ ngươi nói cái gì, ta cũng sẽ phanh thây ngươi, bắt giam linh hồn của ngươi mang về."
"Dù sao ngươi chỉ là một con bò sát yếu đuối."
"Chỉ là một con giun con kiến," Cố Thanh Sơn lẩm bẩm lập lại một câu, thở dài nói: "Vậy ta không thể làm gì khác hơn là tạm biệt ngươi."
Linh lực trên người hắn hơi động.
Thiên kiếp giáng lâm lần nữa!
Chỉ một thoáng, hắn liền biến mất khỏi phi thuyền
Hắn đi độ Tự Tại Thiên Vương kiếp rồi.
—— Hắn lại lần nữa tiến vào Thiên kiếp!
Người áo xanh nhất thời không phản ứng lại kịp.
Chờ đến khi nó nghĩ rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, lại ngay lập tức khởi hành đuổi bám theo.
Dù sao đối phương cũng không thể chạy tới chạy lui mãi như vậy.
Khoan đã...
Chạy như vậy cũng không phải biện pháp.
Người áo xanh bỗng nhiên dừng lại.
Hắn ta đứng trong chốc lát, ở trên ghế từ từ ngồi xuống.
Dù gì sau khi đối phương độ kiếp xong thì nhất định phải truyền tống về đây.
Bất kể là Tự Tại Thiên Vương hay Tu Di Sơn Chủ, ở trước mặt nó đều chỉ có một con đường để đi chính là trở thành tro bụi thôi..
Không cần bất cứ ai giúp đỡ, một mình nó có thể giết vô số quái vật Vực Sâu, huống hồ là mấy tu sĩ nhỏ nhoi này?
—— Thông minh thì đúng là rất thông minh, đáng tiếc chỉ là một con bò sát yếu đuối, làm nhiều hơn nữa cũng trốn không thoát số phận phải chết.
Người áo xanh tựa ở trên ghế lớn, hừ nhẹ nói: "Ta nghỉ ngơi một lúc, ngươi mà chết ở trong Thiên kiếp thì đó là vận mệnh của ngươi. Còn nều không chết, ngươi nhất định sẽ về tới đây. Đến lúc đó, ta liền lột da ăn tươi nuốt sống ngươi, chỉ để lại linh hồn mang về cho chủ nhân xử lý."
“Chuyện nhỏ?” Lạc Băng Ly lặp lại.
Địa kiếm nói: “Ngươi nhìn bộ dáng thong thả của hắn đi. Tuy rằng ta không biết hắn sẽ xử lý thế nào, nhưng với kinh nghiệm trước đây thì ta không nghĩ đây là chuyện lớn gì.”
Cố Thanh Sơn mỉm cười nói: “Ở ngoài gây ra chút chuyện liền sợ đến mức trở về tông môn tìm sư tôn —— người như vậy vẫn có, nhưng không phải là ta.”
Triều Âm kêu khẽ một tiếng.
Nó cũng không biết tại sao mình lại làm thế, nhưng tóm lại là nó muốn kêu lên.
Cứ vậy liền tham dự đề tài, cảm giác này rất phong cách.
Lạc Băng Ly thở dài hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao? Sau hừng đông, Thanh Long sẽ đến giết ngươi.”
Cố Thanh Sơn đứng lên, đi ra ngoài:
“Đi thôi, đừng phí thời gian nữa.”
Ba thanh phi kiếm theo sát phía sau.
Cố Thanh Sơn bay suốt một đường, cuối cùng đi đến trên tường thành.
“Này, các vị, ta đến rồi.”
Hắn chào hỏi với vô số thế giới kỳ quái lạ lùng ở bên ngoài tường thành.
Các mảnh vỡ thế giới hóa thành những điểm sáng lấp lánh, bay đến vây quanh hắn, nhẹ giọng chào hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Các vị, dựa theo những gì ta nói trước đây, hiện tại mong các vị kết thúc cuộc sống về đêm của hôm nay, đi ngủ sớm một chút —— Để bày tỏ lòng thành, khi có cơ hội quay lại gặp các vị, ta sẽ mang thêm vài thứ tốt cho các vị.”
“Không… Thành… Vấn đề…. Ngươi… Cẩn thận.” Mảnh vỡ thế giới đáp lại.
“Yên tâm, việc nhỏ.” Cố Thanh Sơn khoát tay nói.
Các mảnh vỡ thế giới liền bay trở về.
Chỉ thấy những hư ảnh của thế giới ở ngoài tường thành từng cái từng cái tiếp nối nhau dần dần biến mất.
Lúc này, Cố Thanh Sơn hỏi Lạc Băng Ly: “Ngươi cảm thấy ta thế nào mới hấp dẫn người ta nhất.”
Lạc Băng Ly nói: “Vậy phải xem ngươi muốn làm gì.”
“Ta muốn khi con rồng kia tiến vào thì lập tức nhìn thấy ta.” Cố Thanh Sơn nói.
"Vì sao?" Lạc Băng Ly hỏi.
“Vì như thế nó sẽ trực tiếp đến tìm ta.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thu hút người à… Dáng vẻ khi ngươi xuất kiếm cũng không tệ lắm.” Tiếng của Lạc Băng Ly hạ thấp xuống.
"Ý kiến hay." Cố Thanh Sơn khen.
Lúc này, hư ảnh ở ngoài tường thành đều biến mất hết.
Mảnh vỡ của chư giới tản ra, lại chạy đi ẩn nấp.
Tấm màn bao phủ toàn bộ thế giới cũng dần dần mất hẳn.
Thanh Long đang tự do ở ngoài thế giới ngay lập tức cảm ứng được hết thảy.
Cùng lúc đó, Cố Thanh Sơn rút kiếm ra.
Hắn chỉ kiếm lên trời, dốc toàn lực thúc đẩy kiếm quyết.
Vù ——
Ánh kiếm sáng chói lấp lánh xông về phía chân trời, tạo thành một cột sáng óng ánh nối liền đất trời.
Thanh Long từ trong mây mù hiện thân, chợt hóa thành một người áo xanh mặc giáp toàn thân, ầm ầm rơi xuống đất.
Hai cái sừng trên đầu nó dựng đứng lên, da trên người đều là vảy xanh, uy thế ngập tràn tạo thành luồng gió dữ dội, thổi đi bốn phương tám hướng.
Thanh Long!
Nó nhìn Cố Thanh Sơn, nở nụ cười khẩy, nói:
“Vừa vào đến đây đã phát hiện mục tiêu mà mình phải xử lý, việc này thật làm cho ta sung sướng.”
Cố Thanh Sơn cũng mỉm cười nhìn về phía Thanh Long, nói: “Này!”
Hắn phun ra một ngụm máu.
Tu vi toàn thân bị hắn phân tán ra không ít, đến mức đan điền bị thương nhẹ, kinh mạch nghịch huyết.
Lần này tu vi của hắn thụt lùi không ít, không thể đột phá Tự Tại Thiên Vương cảnh nữa.
—— Trước đó tu sĩ bởi vì sợ độ kiếp không thành công, vì thế tình nguyện trở lại tu thêm lần nữa, kể từ đó Cố Thanh Sơn nghe xong đã để bụng rồi.
Hiện tại, hắn từ trong các thế giới Tu Hành chọn lựa một cách cao siêu nhất để tán công, có thể trợ giúp hắn lấy cái giá thấp nhất phân tán ra một chút tu vi.
Pháp tắc hư không có cảm ứng, lập tức hiện ra từ bốn phương tám hướng, bao vây lấy Cố Thanh Sơn.
"Không!" Thanh Long giận dữ hét lên.
Nhưng chỉ chớp mắt, Cố Thanh Sơn hóa thành một đạo linh quang, rời khỏi thế giới này.
Hắn không còn tư cách đột phá Tự Tại Thiên Vương cảnh, ngay lập tức sẽ bị đá ra ngoài, rời khỏi thế giới Thiên Trụ.
Hắn trở về nơi cũ.
"Ngươi nghĩ sẽ chạy thoát được sao? Ta chính là Long tộc mạnh mẽ di chuyển nhanh nhất trong đám ác quỷ, ta lập tức có thể đuổi kịp ngươi!" Thanh Long không cam lòng nói.
Thân hình nó hóa thành một tia chớp, lấy tốc độ khiến kinh thế hãi tục đuổi theo Cố Thanh Sơn.
Thế giới, dòng chảy hư không hỗn loạn, đủ loại tồn tại, bất kể là cái gì cũng không thể ngăn cản nó.
Nó là Thanh Long!
...
Cố Thanh Sơn xuất hiện trong phi thuyền.
Hắn nhai và nuốt xuống viên Thanh Minh đan duy nhất.
Sức mạnh của Ma Long bắt đầu lan tràn trong thân thể, tựa như trong nháy mắt liền hấp thu hết tất cả dược hiệu của viên đan.
Tổn thương nhẹ trên kinh mạch cũng dần khỏi hẳn.
Cố Thanh Sơn bất động, dùng linh lực của mình phối hợp với sức mạnh của Ma Long, tăng tốc độ khép lại của kinh mạch.
Mấy chục giây sau, thương tổn trên kinh mạch đã đỡ hơn phân nửa, dược hiệu của Thanh Minh đan cũng đã hao hết toàn bộ.
Cố Thanh Sơn không quan tâm đến chút tổn thương ấy, trái lại toàn lực thúc đẩy sức mạnh của Ma Long mà dốc sức tăng tu vi.
Lại qua mấy chục giây.
Tu vi của hắn rốt cục khôi phục, đạt đến tình trạng có thể xung kích Tự Tại Thiên Vương kiếp lần nữa.
Một tia điện xẹt qua, rơi xuống phi thuyền.
Người áo xanh lên tiếng cười nói: "Ha ha ha, ngươi cứ chạy đi. Dù cho ngươi vượt qua ngàn tỉ thế giới, ta cũng sẽ không mất dấu ngươi."
Khí tức màu xanh quanh người nó sôi trào, giống như đang hao tốn một loại sức mạnh rất mạnh mẽ, ngay cả lúc nói chuyện cũng mang theo tiếng thở dốc nhè nhẹ.
Tuy nhiên, thể lực tiêu hao cũng không ảnh hưởng đến kết quả truy đuổi.
Dù sao, đối với Thanh Long mà nói, giết chết một tu sĩ Dạ Ma Thiên cảnh chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ khâm phục, ôm quyền nói: "Nghe nói Ác Quỷ đạo có một Thanh Long, trong nhiều cuộc chiến với Vực Sâu Vĩnh Hằng đều dựa vào sức mạnh khổng lồ của mình mà lập được nhiều chiến công hiển hách. Cho dù Ác Quỷ đạo chiến bại trong vài trận chiến quy mô nhỏ, nhưng Thanh Long cũng chưa bao giờ từng thất thủ."
"Chiến tích của Thanh Long như vậy, ngay cả những quái vật mạnh nhất trong Vực Sâu cũng phải bật ngón tay cái lên khen một câu. Nhưng Vực Sâu Vĩnh Hằng xưa nay chưa từng bắt được nó, không chỉ vì sức mạnh của nó, mà còn cả tốc độ của nó cũng đứng đầu trong Ác Quỷ đạo."
Người áo xanh lẳng lặng nghe xong, hờ hững nói: "Tiểu nhân nịnh hót, mặc kệ ngươi nói cái gì, ta cũng sẽ phanh thây ngươi, bắt giam linh hồn của ngươi mang về."
"Dù sao ngươi chỉ là một con bò sát yếu đuối."
"Chỉ là một con giun con kiến," Cố Thanh Sơn lẩm bẩm lập lại một câu, thở dài nói: "Vậy ta không thể làm gì khác hơn là tạm biệt ngươi."
Linh lực trên người hắn hơi động.
Thiên kiếp giáng lâm lần nữa!
Chỉ một thoáng, hắn liền biến mất khỏi phi thuyền
Hắn đi độ Tự Tại Thiên Vương kiếp rồi.
—— Hắn lại lần nữa tiến vào Thiên kiếp!
Người áo xanh nhất thời không phản ứng lại kịp.
Chờ đến khi nó nghĩ rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, lại ngay lập tức khởi hành đuổi bám theo.
Dù sao đối phương cũng không thể chạy tới chạy lui mãi như vậy.
Khoan đã...
Chạy như vậy cũng không phải biện pháp.
Người áo xanh bỗng nhiên dừng lại.
Hắn ta đứng trong chốc lát, ở trên ghế từ từ ngồi xuống.
Dù gì sau khi đối phương độ kiếp xong thì nhất định phải truyền tống về đây.
Bất kể là Tự Tại Thiên Vương hay Tu Di Sơn Chủ, ở trước mặt nó đều chỉ có một con đường để đi chính là trở thành tro bụi thôi..
Không cần bất cứ ai giúp đỡ, một mình nó có thể giết vô số quái vật Vực Sâu, huống hồ là mấy tu sĩ nhỏ nhoi này?
—— Thông minh thì đúng là rất thông minh, đáng tiếc chỉ là một con bò sát yếu đuối, làm nhiều hơn nữa cũng trốn không thoát số phận phải chết.
Người áo xanh tựa ở trên ghế lớn, hừ nhẹ nói: "Ta nghỉ ngơi một lúc, ngươi mà chết ở trong Thiên kiếp thì đó là vận mệnh của ngươi. Còn nều không chết, ngươi nhất định sẽ về tới đây. Đến lúc đó, ta liền lột da ăn tươi nuốt sống ngươi, chỉ để lại linh hồn mang về cho chủ nhân xử lý."
/1520
|