Cố Thanh Sơn khen: “Hiểu rồi, thật ra trong gia tộc ta, ta cũng là đầu bếp.”
Bạch Chước sờ đầu một cái, ngại ngùng nói: “Thực ra, so với làm đồ ăn, ta cảm thấy chiến đấu có phong cách hơn một chút!”
Hắn ta dẫn pháp quyết, khiến lửa cháy to hơn.
Thường Ngộ Lễ tiện thể lấy ra một cái nồi, gác ở trên lửa, bắt đầu ném nguyên liệu nấu ăn vào.
“Chớ thấy cha hắn là đầu bếp, ông ta cũng là đao khách, giết rất nhiều yêu ma!”
Thường Ngộ Lễ lặng lẽ ra hiệu với Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn liền hiểu.
Hóa ra là vì muốn thể hiện bản thân trước mặt người mình để ý.
A, cái này thật đúng là chuyện các thiếu niên nguyện ý làm!
Cố Thanh Sơn mang theo ý cười, đưa tay vào túi trữ vật.
Tay của hắn dừng lại.
Túi trữ vật rỗng tuếch!
Ở thế giới Thiên Trụ, tất cả mọi thứ của hắn đều đưa cho những mảnh vỡ thế giới kia rồi.
Một viên Thanh Minh đan cuối cùng cũng bị hắn ăn sạch.
Hiện giờ trên người hắn, trừ ba thanh phi kiếm ra thì thật sự là kẻ nghèo hèn trắng tay.
Không giải quyết được vấn đề ăn uống, tâm trạng Cố Thanh Sơn liền chùng xuống.
Hắn hậm hực ngồi ở đó, ngơ ngẩn như mất hồn.
Thường Ngộ Lễ và Bạch Chước đều là trinh sát, ánh mắt sắc bén hơn so với người bình thường nhiều lắm. Bạch Chước khẽ lục túi trữ vật, lại bỏ thêm chút nguyên liệu nấu ăn vào. Thường Ngộ Lễ thì ôn tồn nói: “Cố huynh đệ, xin hãy cùng bọn ta ăn bữa cơm, đừng làm như người xa lạ!”
Cố Thanh Sơn xoa xoa tay, ngượng ngùng nói: “Vậy thì đành làm phiền, thật ra ta rất quen việc bếp núc, hay là để ta đến giúp đỡ!”
Ánh mắt Thường Ngộ Lễ sáng lên, nói: “Đúng đúng, vừa rồi huynh đã nói huynh là đầu bếp, vậy thì đành làm phiền huynh rồi!”
Cố Thanh Sơn nhận lấy cái nồi, khí thế trên người biến đổi: “Yên tâm, mười lăm phút nữa có cơm ăn!”
Thường Ngộ Lễ gật gật đầu với Bạch Chước, liền nghỉ ngơi.
Quả thật, các tu sĩ có thể không ăn uống gì trong một khoảng thời gian rất dài.
Nhưng vấn đề ăn uống, nếu chỉ coi nó là để làm no bụng thì là sai lầm rồi!
Những đại sư linh thực chân chính chỉ cần làm một bữa cơm, xong rồi lại dâng lên một chén linh trà, là có thể điều chỉnh lại trạng thái của cả một đoàn người tu hành, nâng đến trạng thái tốt nhất.
- --- Bất luận là tu sĩ cảnh giới gì.
Cơm tối nhanh chóng làm xong.
Ba người họ ăn sạch với tốc độ còn nhanh hơn cả lúc nấu.
Thường Ngộ Lễ đứng lên nói: “Cố Ngũ trưởng, ta và Bạch Chước lại phải vào tiền tuyến ngay lập tức để dò xét tình hình một chút, tiếp theo sẽ không cùng đi với Cố Ngũ trưởng nữa rồi!”
Cố Thanh Sơn cũng đứng lên, nói: “Không cần lo, hãy cho ta biết các huynh cần tra xét thứ gì. Dù sao ta cũng là người cuối cùng rời đi, chắc là có thể cung cấp một số tình báo cho các huynh!”
Thường Ngộ Lễ gật đầu nói: “Bọn ta đang tìm một con hổ.”
Nói xong, hắn ta đưa tới một lá Truyền Tấn phù.
“Hổ ư?” Cố Thanh Sơn nhận lá phù, ngạc nhiên hỏi.
Bạch Chước nói: “Đúng, nó khiến đội quân tiền tuyến bị thua thiệt lớn, cấp trên bảo bọn ta điều tra tung tích của nó.”
Cố Thanh Sơn trầm tư nói: “Lúc ta rời khỏi Đài Quan sát thứ mười lăm ở tiền tuyến phía tây nam, láng máng nghe thấy được một số tiếng rống, nhưng không biết có phải là hổ gầm hay không.”
Không ngờ lại đặc biệt phái hai trinh sát tìm kiếm một con hổ.
Đây là thật sao?
Cố Thanh Sơn phóng thần niệm ra, hơi chạm vào thân thể hai người kia.
Thường Ngộ Lễ thấp hơn mình ba cảnh giới.
Bạch Chước kém hơn một chút, thấp hơn bốn cảnh giới.
Thực lực của bọn họ cũng có thể xem là khá, có lẽ còn có một số thần thông ẩn nấp cho nên mới được tuyển chọn, quay về tiền tuyến chấp hành nhiệm vụ như vậy.
Bạch Chước dập lửa, ba người thu thập ổn thoả tất cả.
Đến thời khắc chia tay rồi.
“Cáo từ.” Thường Ngộ Lễ và Bạch Chước ôm quyền nói.
“Hai vị cẩn thận!” Cố Thanh Sơn cũng ôm quyền nói.
Hai người khẽ gật đầu, sau đó bay về phía chỗ sâu trong vùng quê.
Cố Thanh Sơn quay người, tiếp tục con đường của mình.
Quân lệnh yêu cầu tất cả lính canh phải trở về Quân doanh Trường Phong trước khi trời sáng, cho nên Cố Thanh Sơn cũng tăng nhanh tốc độ đi đường.
Đêm mỗi lúc một lạnh.
Xung quanh tuyết càng rơi xuống dày hơn, nhưng cơn gió thì dần dần hoà hoãn lại, cuối cùng ngừng hẳn.
Cố Thanh Sơn bay lượn không ngừng.
Một lúc sau, hắn chợt dừng bước.
Một mùi máu tanh nồng nặc bay vào mũi.
Hai mắt Cố Thanh Sơn cụp xuống, xoay tay một cái, nắm chặt Thiên Địa song kiếm.
Hồng hộc! Hồng hộc!
Tiếng thở dốc dồn dập từ xa lao đến gần, rất nhanh đã tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
Tiếng thở dốc dần dần biến mất.
Một con hổ gầy toàn thân bốc lên ngọn lửa xám trắng quỷ dị xuất hiện trước mặt hắn.
Thân hình nó cao chừng ba mét, dài gần mười mét, đôi mắt híp lại, từ từ tiếp cận Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn mím môi một cái.
Buồn cười...
Hoá ra hổ là như vậy.
Không ngờ mình lại đụng phải hung vật này!
Cố Thanh Sơn cảm nhận được một loại nguy hiểm đáng sợ nào đó, sắc mặt dần dần nghiêm trọng hơn.
Hổ gầy nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên há mồm khạc ra một vật gì đó.
Vật kia rơi trên mặt đất, rơi vào trong tuyết.
Đầu người!
Bạch Chước!
Mắt hắn ta trợn to, không nỡ kết thúc cuộc đời.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn phát lạnh, toàn thân dần dần tuôn ra sát ý.
“Súc sinh, ta phải lột da của ngươi!”
Hắn giơ kiếm lên, chậm rãi nói.
Chỉ một thoáng, trên Giao diện Chiến Thần xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:
[Ngài chính thức tham dự Cuộc chiến hủy diệt núi Tu Di. Để trợ giúp ngài chiến đấu, cũng là vì tự cứu bản thân, núi thần Tu Di đã dựa theo danh cách chọn ra từ trên người ngài, đưa thần thông Tự Tại Thiên Vương cho ngài trước.]
[Bởi vì ngài là một người tu hành, bởi vì danh cách của ngài là Mèo Hoa Mập Mạp, ngài thu được thần thông Tự Tại Thiên Vương là:]
[Trấn Tà - Quất Mâu.]
[Đây là thần thông Tự Tại, có thể tiến giai.]
[Thần thông này phải bám vào trên một thanh vũ khí có chuôi dài.]
[Thần thông này có thể giúp ngài trấn áp tất cả tà ác, cưỡng chế chuyển hóa thành sức mạnh bản nguyên, thuộc về núi thần Tu Di.]
[Ngài trấn áp tà ác càng nhiều, núi thần Tu Di sẽ hồi báo cho ngài càng nhiều hơn.]
[Nói một cách cụ thể, núi thần Tu Di sẽ nhìn vào cống hiến của ngài mà trợ giúp thần thông Tự Tại của ngài tiến giai, trở nên càng ngày càng mạnh.]
Cố Thanh Sơn chau mày lại.
Thật ra thần thông này được thiết kế chuyên biệt để cứu vớt núi thần Tu Di, thảo nào lại được cấp từ sớm.
Không chỉ như vậy, núi thần Tu Di còn muốn hồi báo những người tích cực trấn áp tà ác.
Xem ra tình hình Núi thần thực sự rất khẩn cấp.
Nhưng mà mình chỉ là một kiếm khách, nào có thanh vũ khí chuôi dài?
Ý nghĩ của hắn chợt chuyển.
Cũng không phải là không có.
Chân Xích Ma Thương không phải là vũ khí chuôi dài hay sao!
Rất nhiều ý niệm như tia sét xẹt ngang qua tim Cố Thanh Sơn.
Con hổ toàn thân tràn ngập đốm lửa đột nhiên biến mất tại chỗ.
Không hề có liên quan gì đến tốc độ, nó thật sự cứ biến mất ngay trước mặt Cố Thanh Sơn như vậy.
Con ngươi Cố Thanh Sơn co rụt lại, cũng biến mất tại chỗ.
Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện cách đó mấy chục mét.
Mà con hổ kia xuất hiện ngay đằng sau vị trí ban đầu của hắn.
Thần kỹ, Súc Địa Thành Thốn!
Một người một hổ, đều nắm giữ thần kỹ này!
Con hổ hơi ngẩn ra, chợt bật ra một câu tiếng người: “Lại có người nắm giữ thần kỹ giống như ta, chuyện này không thể được.”
Toàn thân nó bộc phát ra sát khí hừng hực.
Một bộ chiến giáp màu đen đột nhiên xuất hiện, tản ra thành hơn mười bộ phận, đều hợp lại trên người nó.
Nó lại còn có một bộ chiến giáp!
Cố Thanh Sơn nhìn con hổ này, tâm lý đề phòng dâng lên đến cực điểm.
Con hổ này và hắn đều thuộc cùng một cảnh giới.
Dựa theo thường thức cơ bản, khi mà con người và dã thú ở cùng một cảnh giới, dã thú nhất định mạnh hơn con người.
Nhưng mà con người có thể cân bằng cục diện trong cuộc chiến với dã thú.
Đây là bởi vì nhân loại có thể chế tạo trang bị và một số đồ vật có uy lực to lớn khác để trợ giúp mình chiến đấu.
Bạch Chước sờ đầu một cái, ngại ngùng nói: “Thực ra, so với làm đồ ăn, ta cảm thấy chiến đấu có phong cách hơn một chút!”
Hắn ta dẫn pháp quyết, khiến lửa cháy to hơn.
Thường Ngộ Lễ tiện thể lấy ra một cái nồi, gác ở trên lửa, bắt đầu ném nguyên liệu nấu ăn vào.
“Chớ thấy cha hắn là đầu bếp, ông ta cũng là đao khách, giết rất nhiều yêu ma!”
Thường Ngộ Lễ lặng lẽ ra hiệu với Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn liền hiểu.
Hóa ra là vì muốn thể hiện bản thân trước mặt người mình để ý.
A, cái này thật đúng là chuyện các thiếu niên nguyện ý làm!
Cố Thanh Sơn mang theo ý cười, đưa tay vào túi trữ vật.
Tay của hắn dừng lại.
Túi trữ vật rỗng tuếch!
Ở thế giới Thiên Trụ, tất cả mọi thứ của hắn đều đưa cho những mảnh vỡ thế giới kia rồi.
Một viên Thanh Minh đan cuối cùng cũng bị hắn ăn sạch.
Hiện giờ trên người hắn, trừ ba thanh phi kiếm ra thì thật sự là kẻ nghèo hèn trắng tay.
Không giải quyết được vấn đề ăn uống, tâm trạng Cố Thanh Sơn liền chùng xuống.
Hắn hậm hực ngồi ở đó, ngơ ngẩn như mất hồn.
Thường Ngộ Lễ và Bạch Chước đều là trinh sát, ánh mắt sắc bén hơn so với người bình thường nhiều lắm. Bạch Chước khẽ lục túi trữ vật, lại bỏ thêm chút nguyên liệu nấu ăn vào. Thường Ngộ Lễ thì ôn tồn nói: “Cố huynh đệ, xin hãy cùng bọn ta ăn bữa cơm, đừng làm như người xa lạ!”
Cố Thanh Sơn xoa xoa tay, ngượng ngùng nói: “Vậy thì đành làm phiền, thật ra ta rất quen việc bếp núc, hay là để ta đến giúp đỡ!”
Ánh mắt Thường Ngộ Lễ sáng lên, nói: “Đúng đúng, vừa rồi huynh đã nói huynh là đầu bếp, vậy thì đành làm phiền huynh rồi!”
Cố Thanh Sơn nhận lấy cái nồi, khí thế trên người biến đổi: “Yên tâm, mười lăm phút nữa có cơm ăn!”
Thường Ngộ Lễ gật gật đầu với Bạch Chước, liền nghỉ ngơi.
Quả thật, các tu sĩ có thể không ăn uống gì trong một khoảng thời gian rất dài.
Nhưng vấn đề ăn uống, nếu chỉ coi nó là để làm no bụng thì là sai lầm rồi!
Những đại sư linh thực chân chính chỉ cần làm một bữa cơm, xong rồi lại dâng lên một chén linh trà, là có thể điều chỉnh lại trạng thái của cả một đoàn người tu hành, nâng đến trạng thái tốt nhất.
- --- Bất luận là tu sĩ cảnh giới gì.
Cơm tối nhanh chóng làm xong.
Ba người họ ăn sạch với tốc độ còn nhanh hơn cả lúc nấu.
Thường Ngộ Lễ đứng lên nói: “Cố Ngũ trưởng, ta và Bạch Chước lại phải vào tiền tuyến ngay lập tức để dò xét tình hình một chút, tiếp theo sẽ không cùng đi với Cố Ngũ trưởng nữa rồi!”
Cố Thanh Sơn cũng đứng lên, nói: “Không cần lo, hãy cho ta biết các huynh cần tra xét thứ gì. Dù sao ta cũng là người cuối cùng rời đi, chắc là có thể cung cấp một số tình báo cho các huynh!”
Thường Ngộ Lễ gật đầu nói: “Bọn ta đang tìm một con hổ.”
Nói xong, hắn ta đưa tới một lá Truyền Tấn phù.
“Hổ ư?” Cố Thanh Sơn nhận lá phù, ngạc nhiên hỏi.
Bạch Chước nói: “Đúng, nó khiến đội quân tiền tuyến bị thua thiệt lớn, cấp trên bảo bọn ta điều tra tung tích của nó.”
Cố Thanh Sơn trầm tư nói: “Lúc ta rời khỏi Đài Quan sát thứ mười lăm ở tiền tuyến phía tây nam, láng máng nghe thấy được một số tiếng rống, nhưng không biết có phải là hổ gầm hay không.”
Không ngờ lại đặc biệt phái hai trinh sát tìm kiếm một con hổ.
Đây là thật sao?
Cố Thanh Sơn phóng thần niệm ra, hơi chạm vào thân thể hai người kia.
Thường Ngộ Lễ thấp hơn mình ba cảnh giới.
Bạch Chước kém hơn một chút, thấp hơn bốn cảnh giới.
Thực lực của bọn họ cũng có thể xem là khá, có lẽ còn có một số thần thông ẩn nấp cho nên mới được tuyển chọn, quay về tiền tuyến chấp hành nhiệm vụ như vậy.
Bạch Chước dập lửa, ba người thu thập ổn thoả tất cả.
Đến thời khắc chia tay rồi.
“Cáo từ.” Thường Ngộ Lễ và Bạch Chước ôm quyền nói.
“Hai vị cẩn thận!” Cố Thanh Sơn cũng ôm quyền nói.
Hai người khẽ gật đầu, sau đó bay về phía chỗ sâu trong vùng quê.
Cố Thanh Sơn quay người, tiếp tục con đường của mình.
Quân lệnh yêu cầu tất cả lính canh phải trở về Quân doanh Trường Phong trước khi trời sáng, cho nên Cố Thanh Sơn cũng tăng nhanh tốc độ đi đường.
Đêm mỗi lúc một lạnh.
Xung quanh tuyết càng rơi xuống dày hơn, nhưng cơn gió thì dần dần hoà hoãn lại, cuối cùng ngừng hẳn.
Cố Thanh Sơn bay lượn không ngừng.
Một lúc sau, hắn chợt dừng bước.
Một mùi máu tanh nồng nặc bay vào mũi.
Hai mắt Cố Thanh Sơn cụp xuống, xoay tay một cái, nắm chặt Thiên Địa song kiếm.
Hồng hộc! Hồng hộc!
Tiếng thở dốc dồn dập từ xa lao đến gần, rất nhanh đã tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
Tiếng thở dốc dần dần biến mất.
Một con hổ gầy toàn thân bốc lên ngọn lửa xám trắng quỷ dị xuất hiện trước mặt hắn.
Thân hình nó cao chừng ba mét, dài gần mười mét, đôi mắt híp lại, từ từ tiếp cận Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn mím môi một cái.
Buồn cười...
Hoá ra hổ là như vậy.
Không ngờ mình lại đụng phải hung vật này!
Cố Thanh Sơn cảm nhận được một loại nguy hiểm đáng sợ nào đó, sắc mặt dần dần nghiêm trọng hơn.
Hổ gầy nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên há mồm khạc ra một vật gì đó.
Vật kia rơi trên mặt đất, rơi vào trong tuyết.
Đầu người!
Bạch Chước!
Mắt hắn ta trợn to, không nỡ kết thúc cuộc đời.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn phát lạnh, toàn thân dần dần tuôn ra sát ý.
“Súc sinh, ta phải lột da của ngươi!”
Hắn giơ kiếm lên, chậm rãi nói.
Chỉ một thoáng, trên Giao diện Chiến Thần xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:
[Ngài chính thức tham dự Cuộc chiến hủy diệt núi Tu Di. Để trợ giúp ngài chiến đấu, cũng là vì tự cứu bản thân, núi thần Tu Di đã dựa theo danh cách chọn ra từ trên người ngài, đưa thần thông Tự Tại Thiên Vương cho ngài trước.]
[Bởi vì ngài là một người tu hành, bởi vì danh cách của ngài là Mèo Hoa Mập Mạp, ngài thu được thần thông Tự Tại Thiên Vương là:]
[Trấn Tà - Quất Mâu.]
[Đây là thần thông Tự Tại, có thể tiến giai.]
[Thần thông này phải bám vào trên một thanh vũ khí có chuôi dài.]
[Thần thông này có thể giúp ngài trấn áp tất cả tà ác, cưỡng chế chuyển hóa thành sức mạnh bản nguyên, thuộc về núi thần Tu Di.]
[Ngài trấn áp tà ác càng nhiều, núi thần Tu Di sẽ hồi báo cho ngài càng nhiều hơn.]
[Nói một cách cụ thể, núi thần Tu Di sẽ nhìn vào cống hiến của ngài mà trợ giúp thần thông Tự Tại của ngài tiến giai, trở nên càng ngày càng mạnh.]
Cố Thanh Sơn chau mày lại.
Thật ra thần thông này được thiết kế chuyên biệt để cứu vớt núi thần Tu Di, thảo nào lại được cấp từ sớm.
Không chỉ như vậy, núi thần Tu Di còn muốn hồi báo những người tích cực trấn áp tà ác.
Xem ra tình hình Núi thần thực sự rất khẩn cấp.
Nhưng mà mình chỉ là một kiếm khách, nào có thanh vũ khí chuôi dài?
Ý nghĩ của hắn chợt chuyển.
Cũng không phải là không có.
Chân Xích Ma Thương không phải là vũ khí chuôi dài hay sao!
Rất nhiều ý niệm như tia sét xẹt ngang qua tim Cố Thanh Sơn.
Con hổ toàn thân tràn ngập đốm lửa đột nhiên biến mất tại chỗ.
Không hề có liên quan gì đến tốc độ, nó thật sự cứ biến mất ngay trước mặt Cố Thanh Sơn như vậy.
Con ngươi Cố Thanh Sơn co rụt lại, cũng biến mất tại chỗ.
Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện cách đó mấy chục mét.
Mà con hổ kia xuất hiện ngay đằng sau vị trí ban đầu của hắn.
Thần kỹ, Súc Địa Thành Thốn!
Một người một hổ, đều nắm giữ thần kỹ này!
Con hổ hơi ngẩn ra, chợt bật ra một câu tiếng người: “Lại có người nắm giữ thần kỹ giống như ta, chuyện này không thể được.”
Toàn thân nó bộc phát ra sát khí hừng hực.
Một bộ chiến giáp màu đen đột nhiên xuất hiện, tản ra thành hơn mười bộ phận, đều hợp lại trên người nó.
Nó lại còn có một bộ chiến giáp!
Cố Thanh Sơn nhìn con hổ này, tâm lý đề phòng dâng lên đến cực điểm.
Con hổ này và hắn đều thuộc cùng một cảnh giới.
Dựa theo thường thức cơ bản, khi mà con người và dã thú ở cùng một cảnh giới, dã thú nhất định mạnh hơn con người.
Nhưng mà con người có thể cân bằng cục diện trong cuộc chiến với dã thú.
Đây là bởi vì nhân loại có thể chế tạo trang bị và một số đồ vật có uy lực to lớn khác để trợ giúp mình chiến đấu.
/1520
|