Dòng chữ nhỏ màu máu đầy ý cảnh báo trên Giao diện Chiến Thần điên cuồng hiện lên cái mới.
Cố Thanh Sơn không nhìn.
Hắn đặt trường thương màu máu lên vai, bay vút tới chỗ quái vật.
Biển xương khô đã sớm bị đánh thành tro.
Cố Thanh Sơn một đường lao vun vút.
Luồng ánh sáng màu máu biến thành gió, theo sát thân hình của hắn, kéo dài tạo thành một vệt bóng màu đỏ trên đám xương cốt trắng hếu.
Xuất kiếm.
Xuất kiếm.
Không ngừng xuất kiếm!
Bất luận quái vật nào nhào lên, đều bị kiếm quang siêu hơn nó mấy chục lần bao trùm lấy, chém chết ngay tại chỗ.
Chỉ những con quái vật thật sự mạnh mới có thể ngăn cản được bước chân của Cố Thanh Sơn.
Khi đó, hắn sẽ dừng lại, lấy Chân Xích Ma Thương ra, tạo điều kiện cho núi thần Tu Di chuyển hóa sức mạnh bên trong.
Trong lúc vô thức, hắn đã quay về tiền tuyến Nhân tộc nơi bị thất thủ.
Rất nhiều quái vật giống người đang tiến hành chỉnh đốn lại nơi này.
Bọn chúng có gương mặt của Nhân loại, nhưng cơ thể lại là dã thú hoặc côn trùng.
Tướng lĩnh cao cấp hơn thì hoàn toàn trái ngược, đầu ác quỷ nhưng cơ thể lại là Nhân tộc, còn mặc cả chiến giáp.
“Người đến là ai?” Có quái vật tuần tra quát lên.
Không một tiếng đáp lại.
Cố Thanh Sơn ném Chân Xích Ma Thương lên trời, hai tay cầm kiếm.
“Ưm..... a a a a a...”
Tiếng gào thét đau đớn phát ra từ cổ họng của hắn.
Hắn giống như một ngôi sao từ trên trời rơi xuống trận địa của quân địch.
Oành!
Kiếm khí khuấy động, dời non lật bể.
Song kiếm bay múa, một thoáng đã chém ra bảy kiếm.
Hư không chấn động, một con Lôi Long thân hình toàn là sấm sét bay lên.
Sau lưng con Lôi Long còn có thêm chín con Lôi Long khác, cùng nhau xông lên trời.
Thiên long bay lượn!
“Chết --- hết --- đi!”
Toàn thân Cố Thanh Sơn tràn ngập sương máu, miệng thốt ra ba chữ.
Mười con Lôi Long theo lệnh hắn rơi xuống ầm ầm!
Chỉ thấy rất nhiều luồng sấm sét không ngừng tung hoành trong đám yêu quỷ.
Rất nhiều tiếng kêu thảm vang lên.
Cố Thanh Sơn thu kiếm, giơ một tay lên.
Chân Xích Ma Thương tản ra vầng sáng màu đỏ rơi xuống, được hắn nắm chặt trong tay.
Hắn lao đến đám yêu quỷ khổng lồ vẫn còn trong trạng thái bị sốc.
Ánh sáng màu đỏ tụ lại như một sợi dây, sau đó tán ra như lôi điện bị đánh vỡ.
Ầm ầm! Oành oành!
Những nơi Ma thương đi qua, những con yêu quỷ khổng lồ vốn dùng để công thành bị nổ tung thành mảnh vụn, bay tán loạn trong cuồng phong, hoàn toàn bị tiêu diệt.
Đánh đâu thắng đó!
........
Trong một sơn động tĩnh mịch cách tiền tuyến không biết bao xa, một số con yêu quỷ mạnh nhất đã cảm nhận được sự kiện này.
Một Quỷ tướng bóp nát đầu lâu trong tay, kềm chế cơn giận, nói: “Sức mạnh trên người hắn có thể phá hủy cả một đội quân của chúng ta. Không được, ta cần phải đến tiền tuyến.”
“Ồ!” Một giọng nữ mỉa mai vang lên: “Đó là lực lượng Long tộc trong truyền thuyết, lại còn là hai Long tộc nữa. Chỉ bằng ngươi, đi cũng chỉ chịu chết thôi.”
Yêu quỷ trước đó kêu lên: “Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?”
“Ha ha, sức mạnh như vậy, nếu hủy đi cũng thật đáng tiếc. Hãy để ta.”
Một người phụ nữ thân hình xinh đẹp động lòng người thấp giọng nói.
Nàng ta đứng trên vô số đầu lâu, dáng người ưu mỹ, nhấc đôi chân trần bắt đầu nhảy múa.
“Đợi ta dùng vũ điệu Đại Thiên Quỷ dẫn hắn nhập cảnh, sau đó diệt đi thần chí của hắn, về sau hắn sẽ mặc cho chúng ta sử dụng.”
Người phụ nữ không ngừng nhảy múa, không ngừng ngâm tụng chú ngữ.
Thủ lĩnh yêu quỷ nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: “Được rồi, ngươi mà múa, trước giờ không ai ngăn cản được. Như vậy là tốt nhất.”
Đột nhiên, người phụ nữ dừng lại.
Nàng ta dường như nhìn thấy cái gì đó, trong mắt chiếu rọi ra cảnh tượng lần đầu tiên Cố Thanh Sơn nhảy Tế Lễ Thế Giới.
“A, điệu nhảy này...”
Nàng ta đột nhiên quỳ xuống đất, luôn miệng nói: “Tha cho ta! Tha cho ta! Ta không dám nữa.”
Lời còn chưa dứt, nàng ta đã hóa thành một đống xương khô ngã nhào xuống đất, cứ như thế mà chết đi.
Cảnh tượng này khiến người ta quá sợ hãi. Đám yêu quỷ còn lại nhất thời không nói ra lời.
Cách một khoảng cách mấy ngàn dặm như thế, đối phương có thể giết chết một yêu quỷ cường đại như vậy, trận chiến này có đánh cũng không có ý nghĩa.
Đột nhiên, một âm thanh từ trên cao truyền xuống.
“Không sao đâu. Người tu hành kia vừa khéo có năng lực khắc chế vũ cơ, chứ thật ra hắn cũng không thể trực tiếp giết chết chúng ta được.”
Chúng yêu quỷ đợi một hồi.
Quả nhiên không có hề có cảm giác của người tu hành kia, hắn vẫn đang đại khai sát giới ở tiền tuyến.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra.
“Mau thả quái vật kia của chúng ta ra. Hắn có mạnh như thế nào cũng không mạnh bằng quái vật đó.”
“Đúng, phải làm thế.”
Bảy tám đầu lĩnh yêu quỷ cùng nhau niệm chú ngữ.
Tiền tuyến.
Chỗ sâu trên bầu trời xuất hiện một chấm đen nhỏ.
Đám yêu quỷ cảm nhận được, cùng nhau tụng chú ngữ, chuẩn bị xem kịch vui.
Chỉ thấy điểm đen bay qua trời cao, rơi xuống mặt đất bên dưới, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Là một quan tài bằng tiên ngọc rất nặng!
Tiên âm từ trong quan tài truyền ra, dường như đang kể về lịch sử lâu đời qua biết bao năm tháng.
Tiên âm dần dần biến mất, bên trong quan tài lại truyền ra âm thanh của tiếng gõ.
Người nào đang ở trong quan tài?
Tại sao người đó lại phát ra tiếng gõ?
Đột nhiên, một tiếng gào thét cách đó không xa vang lên.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm chiếc quan tài, toàn thân không ngừng run lên.
Hắn sắp không khống chế nổi lực ăn mòn của Long tộc.
Sức mạnh quá khổng lồ khiến hắn chìm vào đau đớn cực hạn, không còn khả năng suy nghĩ.
Bên trong quan tài tiên ngọc vang lên tiếng gừ gừ, giống như là một loại tồn tại vượt ngoài nhận thức nào đó muốn dò xét tình huống bên ngoài.
Nó thả ra thần niệm, không chút kiêng kỵ khóa chặt Cố Thanh Sơn.
“Thức... ăn....”
Giọng nói quái dị vang lên bên trong quan tài.
Lời còn chưa dứt, Cố Thanh Sơn nắm chặt kiếm, đột nhiên xông tới quan tài tiên ngọc.
Thánh Địa, trọng lượng một ngàn lẻ một lần!
Địa quyết, hai triệu hồn lực!
Kiếm quang hung hăng nện vào quan tài.
Toàn bộ quan tài tiên ngọc bị đánh bay ra ngoài, vỡ vụn thành vô số mảnh vỡ. Cái thứ bên trong còn chưa kịp ra sân đã bị một kiếm của Cố Thanh Sơn giết chết!
"A a a a a a!"
Cố Thanh Sơn đau đến toàn thân không chịu nổi, ngửa mặt lên trời rống dài.
Bên trong sơn động hoàn toàn im lặng.
Tất cả yêu quỷ đều tắt tiếng.
Rắc!
Âm thanh đầu lâu bị bóp nát vang lên.
Người trước đó âm trầm nói: “Đã như vậy, hãy mời Yêu Phượng đại nhân ra tay.”
Một tướng lĩnh yêu quỷ vội la lên: “Một khi Phượng đại nhân ra tay, chúng ta phải hiếu kính mười ngàn thủ hạ.”
“Không sao, chỉ cần có sinh linh, thủ hạ có thể tái tạo lại, nhưng kẻ tu hành này phải chết!”
“… Vâng!”
Mấy chục giây sau.
Cố Thanh Sơn gần như đã giết sạch quái vật nơi tiền tuyến.
Hắn đột nhiên có cảm giác, vội ngẩng đầu.
Bầu trời bị bao phủ trong đám mây lửa, tản ra ánh sáng màu đỏ yêu dị.
Một giọng nói lười biếng vang lên:
“Ngươi là cái thứ đồ chơi đó?”
Cố Thanh Sơn nghiến chặt răng, mặc cho máu tươi chảy dính đầy cằm.
Toàn thân hắn, thậm chí cả linh hồn đều đau vô cùng, không cách nào trả lời.
Mà thôi, nói nhảm để làm gì.
Hắn phóng ra một làn khói màu đen, bao trùm toàn bộ tiền tuyến.
Hóa thân Ma Long!
Một thoáng sau, khói đen ngưng tụ thành hình rồng, bước đi chầm chậm trên doanh địa tiền tuyến.
Grao!
Một con rồng do khói đen tạo thành phát ra tiếng gầm thét.
Con rồng đen bay thẳng lên trời, xông vào đám mây lửa kia.
Bên trong đám mây lửa vang lên âm thanh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi:
“Tên khốn kiếp này, ngươi...”
Tiếng rồng ngâm thật dài lấn át đối phương.
Yêu quái Phượng Hoàng Lửa và Rồng đen ngủ say, hai con quái vật không gì sánh kịp bắt đầu chiến đấu với nhau.
Cuồng phong nổi lên bốn phía, mưa lửa rơi xuống rào rạt.
Toàn bộ bầu trời không ngừng luân phiên sáng tối.
Tranh đấu như thế, tựa như thế giới đang sắp sửa tận thế.
Trong đám yêu quỷ vây xem ở một nơi rất xa, rốt cuộc có người lên tiếng: “Đại nhân, bọn họ nhất thời chưa phân thắng bại, chúng ta có cần...”
Cố Thanh Sơn không nhìn.
Hắn đặt trường thương màu máu lên vai, bay vút tới chỗ quái vật.
Biển xương khô đã sớm bị đánh thành tro.
Cố Thanh Sơn một đường lao vun vút.
Luồng ánh sáng màu máu biến thành gió, theo sát thân hình của hắn, kéo dài tạo thành một vệt bóng màu đỏ trên đám xương cốt trắng hếu.
Xuất kiếm.
Xuất kiếm.
Không ngừng xuất kiếm!
Bất luận quái vật nào nhào lên, đều bị kiếm quang siêu hơn nó mấy chục lần bao trùm lấy, chém chết ngay tại chỗ.
Chỉ những con quái vật thật sự mạnh mới có thể ngăn cản được bước chân của Cố Thanh Sơn.
Khi đó, hắn sẽ dừng lại, lấy Chân Xích Ma Thương ra, tạo điều kiện cho núi thần Tu Di chuyển hóa sức mạnh bên trong.
Trong lúc vô thức, hắn đã quay về tiền tuyến Nhân tộc nơi bị thất thủ.
Rất nhiều quái vật giống người đang tiến hành chỉnh đốn lại nơi này.
Bọn chúng có gương mặt của Nhân loại, nhưng cơ thể lại là dã thú hoặc côn trùng.
Tướng lĩnh cao cấp hơn thì hoàn toàn trái ngược, đầu ác quỷ nhưng cơ thể lại là Nhân tộc, còn mặc cả chiến giáp.
“Người đến là ai?” Có quái vật tuần tra quát lên.
Không một tiếng đáp lại.
Cố Thanh Sơn ném Chân Xích Ma Thương lên trời, hai tay cầm kiếm.
“Ưm..... a a a a a...”
Tiếng gào thét đau đớn phát ra từ cổ họng của hắn.
Hắn giống như một ngôi sao từ trên trời rơi xuống trận địa của quân địch.
Oành!
Kiếm khí khuấy động, dời non lật bể.
Song kiếm bay múa, một thoáng đã chém ra bảy kiếm.
Hư không chấn động, một con Lôi Long thân hình toàn là sấm sét bay lên.
Sau lưng con Lôi Long còn có thêm chín con Lôi Long khác, cùng nhau xông lên trời.
Thiên long bay lượn!
“Chết --- hết --- đi!”
Toàn thân Cố Thanh Sơn tràn ngập sương máu, miệng thốt ra ba chữ.
Mười con Lôi Long theo lệnh hắn rơi xuống ầm ầm!
Chỉ thấy rất nhiều luồng sấm sét không ngừng tung hoành trong đám yêu quỷ.
Rất nhiều tiếng kêu thảm vang lên.
Cố Thanh Sơn thu kiếm, giơ một tay lên.
Chân Xích Ma Thương tản ra vầng sáng màu đỏ rơi xuống, được hắn nắm chặt trong tay.
Hắn lao đến đám yêu quỷ khổng lồ vẫn còn trong trạng thái bị sốc.
Ánh sáng màu đỏ tụ lại như một sợi dây, sau đó tán ra như lôi điện bị đánh vỡ.
Ầm ầm! Oành oành!
Những nơi Ma thương đi qua, những con yêu quỷ khổng lồ vốn dùng để công thành bị nổ tung thành mảnh vụn, bay tán loạn trong cuồng phong, hoàn toàn bị tiêu diệt.
Đánh đâu thắng đó!
........
Trong một sơn động tĩnh mịch cách tiền tuyến không biết bao xa, một số con yêu quỷ mạnh nhất đã cảm nhận được sự kiện này.
Một Quỷ tướng bóp nát đầu lâu trong tay, kềm chế cơn giận, nói: “Sức mạnh trên người hắn có thể phá hủy cả một đội quân của chúng ta. Không được, ta cần phải đến tiền tuyến.”
“Ồ!” Một giọng nữ mỉa mai vang lên: “Đó là lực lượng Long tộc trong truyền thuyết, lại còn là hai Long tộc nữa. Chỉ bằng ngươi, đi cũng chỉ chịu chết thôi.”
Yêu quỷ trước đó kêu lên: “Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?”
“Ha ha, sức mạnh như vậy, nếu hủy đi cũng thật đáng tiếc. Hãy để ta.”
Một người phụ nữ thân hình xinh đẹp động lòng người thấp giọng nói.
Nàng ta đứng trên vô số đầu lâu, dáng người ưu mỹ, nhấc đôi chân trần bắt đầu nhảy múa.
“Đợi ta dùng vũ điệu Đại Thiên Quỷ dẫn hắn nhập cảnh, sau đó diệt đi thần chí của hắn, về sau hắn sẽ mặc cho chúng ta sử dụng.”
Người phụ nữ không ngừng nhảy múa, không ngừng ngâm tụng chú ngữ.
Thủ lĩnh yêu quỷ nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: “Được rồi, ngươi mà múa, trước giờ không ai ngăn cản được. Như vậy là tốt nhất.”
Đột nhiên, người phụ nữ dừng lại.
Nàng ta dường như nhìn thấy cái gì đó, trong mắt chiếu rọi ra cảnh tượng lần đầu tiên Cố Thanh Sơn nhảy Tế Lễ Thế Giới.
“A, điệu nhảy này...”
Nàng ta đột nhiên quỳ xuống đất, luôn miệng nói: “Tha cho ta! Tha cho ta! Ta không dám nữa.”
Lời còn chưa dứt, nàng ta đã hóa thành một đống xương khô ngã nhào xuống đất, cứ như thế mà chết đi.
Cảnh tượng này khiến người ta quá sợ hãi. Đám yêu quỷ còn lại nhất thời không nói ra lời.
Cách một khoảng cách mấy ngàn dặm như thế, đối phương có thể giết chết một yêu quỷ cường đại như vậy, trận chiến này có đánh cũng không có ý nghĩa.
Đột nhiên, một âm thanh từ trên cao truyền xuống.
“Không sao đâu. Người tu hành kia vừa khéo có năng lực khắc chế vũ cơ, chứ thật ra hắn cũng không thể trực tiếp giết chết chúng ta được.”
Chúng yêu quỷ đợi một hồi.
Quả nhiên không có hề có cảm giác của người tu hành kia, hắn vẫn đang đại khai sát giới ở tiền tuyến.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra.
“Mau thả quái vật kia của chúng ta ra. Hắn có mạnh như thế nào cũng không mạnh bằng quái vật đó.”
“Đúng, phải làm thế.”
Bảy tám đầu lĩnh yêu quỷ cùng nhau niệm chú ngữ.
Tiền tuyến.
Chỗ sâu trên bầu trời xuất hiện một chấm đen nhỏ.
Đám yêu quỷ cảm nhận được, cùng nhau tụng chú ngữ, chuẩn bị xem kịch vui.
Chỉ thấy điểm đen bay qua trời cao, rơi xuống mặt đất bên dưới, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Là một quan tài bằng tiên ngọc rất nặng!
Tiên âm từ trong quan tài truyền ra, dường như đang kể về lịch sử lâu đời qua biết bao năm tháng.
Tiên âm dần dần biến mất, bên trong quan tài lại truyền ra âm thanh của tiếng gõ.
Người nào đang ở trong quan tài?
Tại sao người đó lại phát ra tiếng gõ?
Đột nhiên, một tiếng gào thét cách đó không xa vang lên.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm chiếc quan tài, toàn thân không ngừng run lên.
Hắn sắp không khống chế nổi lực ăn mòn của Long tộc.
Sức mạnh quá khổng lồ khiến hắn chìm vào đau đớn cực hạn, không còn khả năng suy nghĩ.
Bên trong quan tài tiên ngọc vang lên tiếng gừ gừ, giống như là một loại tồn tại vượt ngoài nhận thức nào đó muốn dò xét tình huống bên ngoài.
Nó thả ra thần niệm, không chút kiêng kỵ khóa chặt Cố Thanh Sơn.
“Thức... ăn....”
Giọng nói quái dị vang lên bên trong quan tài.
Lời còn chưa dứt, Cố Thanh Sơn nắm chặt kiếm, đột nhiên xông tới quan tài tiên ngọc.
Thánh Địa, trọng lượng một ngàn lẻ một lần!
Địa quyết, hai triệu hồn lực!
Kiếm quang hung hăng nện vào quan tài.
Toàn bộ quan tài tiên ngọc bị đánh bay ra ngoài, vỡ vụn thành vô số mảnh vỡ. Cái thứ bên trong còn chưa kịp ra sân đã bị một kiếm của Cố Thanh Sơn giết chết!
"A a a a a a!"
Cố Thanh Sơn đau đến toàn thân không chịu nổi, ngửa mặt lên trời rống dài.
Bên trong sơn động hoàn toàn im lặng.
Tất cả yêu quỷ đều tắt tiếng.
Rắc!
Âm thanh đầu lâu bị bóp nát vang lên.
Người trước đó âm trầm nói: “Đã như vậy, hãy mời Yêu Phượng đại nhân ra tay.”
Một tướng lĩnh yêu quỷ vội la lên: “Một khi Phượng đại nhân ra tay, chúng ta phải hiếu kính mười ngàn thủ hạ.”
“Không sao, chỉ cần có sinh linh, thủ hạ có thể tái tạo lại, nhưng kẻ tu hành này phải chết!”
“… Vâng!”
Mấy chục giây sau.
Cố Thanh Sơn gần như đã giết sạch quái vật nơi tiền tuyến.
Hắn đột nhiên có cảm giác, vội ngẩng đầu.
Bầu trời bị bao phủ trong đám mây lửa, tản ra ánh sáng màu đỏ yêu dị.
Một giọng nói lười biếng vang lên:
“Ngươi là cái thứ đồ chơi đó?”
Cố Thanh Sơn nghiến chặt răng, mặc cho máu tươi chảy dính đầy cằm.
Toàn thân hắn, thậm chí cả linh hồn đều đau vô cùng, không cách nào trả lời.
Mà thôi, nói nhảm để làm gì.
Hắn phóng ra một làn khói màu đen, bao trùm toàn bộ tiền tuyến.
Hóa thân Ma Long!
Một thoáng sau, khói đen ngưng tụ thành hình rồng, bước đi chầm chậm trên doanh địa tiền tuyến.
Grao!
Một con rồng do khói đen tạo thành phát ra tiếng gầm thét.
Con rồng đen bay thẳng lên trời, xông vào đám mây lửa kia.
Bên trong đám mây lửa vang lên âm thanh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi:
“Tên khốn kiếp này, ngươi...”
Tiếng rồng ngâm thật dài lấn át đối phương.
Yêu quái Phượng Hoàng Lửa và Rồng đen ngủ say, hai con quái vật không gì sánh kịp bắt đầu chiến đấu với nhau.
Cuồng phong nổi lên bốn phía, mưa lửa rơi xuống rào rạt.
Toàn bộ bầu trời không ngừng luân phiên sáng tối.
Tranh đấu như thế, tựa như thế giới đang sắp sửa tận thế.
Trong đám yêu quỷ vây xem ở một nơi rất xa, rốt cuộc có người lên tiếng: “Đại nhân, bọn họ nhất thời chưa phân thắng bại, chúng ta có cần...”
/1520
|