Cố Thanh Sơn bỗng cảm thấy hơi lạ, ánh mắt lướt qua giao diện Chiến Thần.
Ngoại trừ lời nhắc nhở vừa nãy, bên trên giao diện Chiến Thần trống rỗng, không còn bất kỳ ghi chép nào khác.
“Này, ta vừa đánh một trận, tại sao ghi chép chiến đấu lại không có? Chẳng lẽ ngươi bị hỏng rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Giao diện Chiến Thần đáp: [Thứ nhất, giao diện Chiến Thần chỉ ghi lại những trận chiến với đối thủ có thực lực tương đương, hoặc trận chiến lấy yếu thắng mạnh. Hành động như giẫm lên con kiến vừa rồi có thể tính là sát sinh nhưng không tính là chiến đấu. Thứ hai, ta không có hỏng.]
Bốn trăm hồn lực lặng yên mất đi.
Cố Thanh Sơn giật mình.
Hắn có thể cảm giác được, đám chiến sĩ tràn vào đại điện vừa nãy, ít nhất đều là Tứ Trụ Thánh cảnh, còn có không ít người đã đạt đến Dạ Ma Thiên cảnh.
Còn cái tên đứng trên pho tượng, ước chừng đã vượt qua Dạ Ma Thiên cảnh rồi.
Rất có thể y là Tự Tại Thiên Vương cảnh.
Tại sao lại được xem là giẫm kiến chứ?
Khoan đã...
Cố Thanh Sơn dần dần bình tĩnh lại.
Đúng vậy, mình đã nắm giữ được sức mạnh của hai con rồng, bất luận là Ma Long hay là Thanh Long, giết đám người này chẳng khác gì chơi đùa.
Huống chi, mình đã có được toàn bộ sức mạnh của cả hai con rồng.
Trước đó sư tôn cũng đã nói thực lực của mình đã cao hơn sư tôn, có thể bảo vệ người lên núi Tu Di, khi đó mình còn chưa kịp phản ứng.
Bây giờ, rốt cuộc cũng hiểu, thực lực của mình đã sớm vượt ra khỏi Tự Tại Thiên Vương cảnh, thậm chí vượt ra khỏi phạm trù Tu Di Sơn Chủ.
Cố Thanh Sơn vỗ trán.
Điều này giống như người sa cơ thất thế đột nhiên phát tài, thầm nghĩ lần này thì mình có tiền đi vá mấy cái lỗ rách trên bộ quần áo rồi.
Bỗng nhiên có được sức mạnh, nhất thời còn chưa thích ứng kịp.
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Thanh Sơn lại nhìn Chân Xích Ma Thương trên tay mình.
Nhờ sức mạnh của thần thông Quất Ẩn, tất cả những người thực lực yếu hơn hắn đều không phát hiện được thanh trường thương này.
Trên núi Tu Di này, chắc là không có ai… mạnh hơn hắn…
Lúc này, Tạ Đạo Linh mở mắt ra, nói: “Thanh Sơn, người mà con giết vừa nãy chính là Tì Ma Trí Đa La Vương.”
“Cái gì? Tại sao diện mạo của y lại không giống như pho tượng?” Cố Thanh Sơn giật mình.
“Pho tượng là pháp thân. Y còn chưa hiện pháp thân thì đã bị con giết chết rồi.” Tạ Đạo Linh nói.
“Rốt cuộc y đến làm gì vậy?”
“Vốn trên ngọn núi Tu Di này, mỗi một đời Tì Ma Trí Đa La Vương đều phải trấn thủ sườn núi, loại trừ hết thảy tà ác và dục ma thiên ngoại, đồng thời tiếp đón những người tu hành đến đây.”
Cố Thanh Sơn nói: “Nhìn y hình như không muốn tiếp chúng ta.”
Tạ Đạo Linh chậm rãi nói: “Núi thần có bí mật rất lớn, là bí mật cùng một nhịp thở với tất cả người tu hành chúng ta. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng leo lên đỉnh núi thì mới có thể biết được hết thảy.”
Hai người nói đến đây, cùng nhau nhìn về phía Phượng Hoàng yêu.
“A, tại sao vừa nãy ngươi lại chẳng có chút động tĩnh nào vậy?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi.
Toàn thân Phượng Hoàng yêu run rẩy, cố gắng nở nụ cười lấy lòng: “Cố Thanh… Không, Sơn gia, vừa rồi ngài uy mãnh quá, ta hơi bị sợ.”
…
Trong miếu thờ nồng nặc mùi máu tanh.
Cố Thanh Sơn nhìn Tạ Đạo Linh, thấy nàng vẫn chưa tỉnh táo, hình như còn đang suy nghĩ điều gì đó.
“Đi, nơi này chỉ là khu vực quanh sườn núi, chúng ta có thể xuyên qua thế giới này, tiếp tục bay lên tầng thế giới cao hơn.” Tạ Đạo Linh nói.
Phượng Hoàng yêu bay đến, nằm trước mặt hai người, nói: “Tiểu nhân biết đường, tình nguyện mang hai vị đến đó.”
Phượng Hoàng yêu chở hai người từ trong miếu thờ bay ra, một đường thẳng lên bầu trời.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn xuống dưới đất.
Hắn thấy thế giới này rộng lớn vô cùng, quần thể kiến trúc, núi non dày đặc, nhưng không hề thấy một người sống.
“Ta hỏi ngươi, vì sao thế giới này lại trống rỗng? Ngoại trừ đám Atula vừa nãy, cái gì cũng không có?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Phượng Hoàng yêu vừa bay vừa đáp: “Trên núi thần Tu Di, các thế giới đều liên thông với nhau. Có lẽ những người kia đã đến thế giới khác cũng không chừng.”
Cố Thanh Sơn gật đầu, cũng không hỏi nữa.
Hắn và Tạ Đạo Linh nhìn nhau.
Luôn có cảm giác là lạ ở đâu đó.
“Không sao.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ừm!” Tạ Đạo Linh lên tiếng.
Phượng Hoàng yêu toàn lực vỗ cánh, một đường xông thẳng lên chỗ sâu trên bầu trời.
Bay được nửa khắc, Phượng Hoàng yêu đã xuyên qua tầng mây cao nhất, đậu trên một nhánh cây.
“Chủ nhân, Sơn gia, cứ lên dọc theo nhánh cây này là sẽ đến tầng thế giới bên trên.” Phượng Hoàng yêu nói.
“Lên!” Cố Thanh Sơn ra lệnh.
Phượng Hoàng yêu gật đầu, thuận theo nhánh cây bay lên.
Tầng mây đã bị nó bỏ lại đằng sau.
Hư không bốn phía toàn màu đen.
Phượng Hoàng yêu bay đi, hư không dần dần sáng lên, cuối cùng hóa thành một mảnh trời xanh.
Cố Thanh Sơn bỗng lên tiếng: “Sư tôn, sức mạnh trên người con hình như bị áp chế.”
Tạ Đạo Linh ngẩng đầu nhìn: “Đoán chừng là do vật kia.”
Cách hai người không xa, một con dấu lưu ly màu lục đang lơ lửng trên không trung, không hề nhúc nhích.
Sức mạnh vô hình phát ra từ con dấu.
“Sức mạnh không thuộc về bên Tu Hành đều bị con dấu này phong bế, chỉ sợ nó đã áp chế sức mạnh song long trên người con.”
Tạ Đạo Linh nheo mắt, thấp giọng nói: “Tại sao ta lại cảm giác nó giống như một cái bẫy.”
“Con cũng có cảm giác này.” Cố Thanh Sơn nói.
Lúc này, Phượng Hoàng yêu không vỗ cánh nữa, mà dừng lại giữa không trung.
Trước mặt bọn họ, thần thú Kỳ Lân lại xuất hiện.
Kỳ Lân nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, phát ra giọng nói vô cùng uy nghiêm.
“Người tu hành, sức mạnh Long tộc trên người ngươi nhất định phải bị giam cầm. Nếu không, sẽ không cách nào thông qua Thiên kiếp lần này.”
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi: “Vì sao? Sức mạnh này rõ ràng đã hóa thành đồ của riêng ta, vì sao lại không thể sử dụng?”
Kỳ Lân nói: “Bởi vì Thiên kiếp kiểm tra sức mạnh của tu hành giả, lực lượng Long tộc không phải là sức mạnh thuộc về tu hành giả. Nếu ngươi cứ khăng khăng mang theo loại sức mạnh này, pháp tắc Thiên kiếp sẽ không thừa nhận ngươi.”
Cố Thanh Sơn đang định lên tiếng, lại bị Tạ Đạo Linh ngăn lại.
“Cũng không cần như thế, chúng ta tiếp tục đi.” Tạ Đạo Linh từ tốn nói.
Thần thú Kỳ Lân thấy nàng nói như vậy, lập tức lên tiếng: “Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, nếu mang theo sức mạnh ngoài Tu Hành lên đỉnh núi, chính là đầu cơ trục lợi, các ngươi sẽ không cách nào thật sự đột phá được.”
“Đầu cơ trục lợi?”
Mặt Tạ Đạo Linh lạnh đi, hình như hơi giận.
“Đồ nhi ta đã từng ra vào thời Thượng cổ, trải qua biết bao khổ sở, không tiếc dâng bản thân mình lên tiếp nhận sức mạnh Ma Long, làm được chuyện trước nay chưa từng có, khó khăn lắm mới giết được một con Ma Long. Mặc dù ta không rõ chuyện về Thanh Long là như thế nào, nhưng trong chư thiên vạn giới này, có mấy ai có thể dựa vào thực lực yếu ớt của mình mà giết chết con Thanh Long mạnh hơn mình mấy chục lần chứ?”
“Không chỉ như vậy, để hấp thu sức mạnh của hai con rồng này, nó còn phải chịu sự đau đớn mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Chỉ sợ cơn đau đó đặt lên người Kỳ Lân ngươi, ngươi đã sớm phát điên rồi.”
“Đồ nhi Thanh Sơn của ta đã đi con đường mà không một ai có thể đi được, bắt lấy đường sống từ trong tuyệt cảnh, giết chết kẻ địch mạnh hơn mình mấy chục lần, tiếp nhận sự đau đớn mà chúng sinh không thể chịu đựng được, từ đó mới có được sức mạnh như thế,. Vậy mà ngươi lại dám nói là đầu cơ trục lợi? ’
Tạ Đạo Linh cười lạnh, tiếp tục nói:
“Người tu hành đoạt tạo hóa thiên địa, cả đời chịu hết mọi loại Thiên kiếp, vốn là đi ngược dòng nước. Đồ nhi của ta đã làm bao nhiêu chuyện không tưởng, vất vả lắm mới có được sức mạnh như vậy, lại bị ngươi nói một câu đầu cơ trục lợi.”
“Kỳ Lân, ta cũng nên hỏi ngươi một câu, là pháp tắc nào cảm thấy đồ nhi ta không xứng với sức mạnh như vậy? Là pháp tắc nào dám không cho đồ nhi ta đột phá?”
“Nào, ngươi hãy nói cho ta biết đi. Nếu không giải thích thỏa đáng được, hôm nay Tạ Đạo Linh ta nhất định phải cho cái gọi là pháp tắc kia tan biến khỏi chư giới!”
Ngoại trừ lời nhắc nhở vừa nãy, bên trên giao diện Chiến Thần trống rỗng, không còn bất kỳ ghi chép nào khác.
“Này, ta vừa đánh một trận, tại sao ghi chép chiến đấu lại không có? Chẳng lẽ ngươi bị hỏng rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Giao diện Chiến Thần đáp: [Thứ nhất, giao diện Chiến Thần chỉ ghi lại những trận chiến với đối thủ có thực lực tương đương, hoặc trận chiến lấy yếu thắng mạnh. Hành động như giẫm lên con kiến vừa rồi có thể tính là sát sinh nhưng không tính là chiến đấu. Thứ hai, ta không có hỏng.]
Bốn trăm hồn lực lặng yên mất đi.
Cố Thanh Sơn giật mình.
Hắn có thể cảm giác được, đám chiến sĩ tràn vào đại điện vừa nãy, ít nhất đều là Tứ Trụ Thánh cảnh, còn có không ít người đã đạt đến Dạ Ma Thiên cảnh.
Còn cái tên đứng trên pho tượng, ước chừng đã vượt qua Dạ Ma Thiên cảnh rồi.
Rất có thể y là Tự Tại Thiên Vương cảnh.
Tại sao lại được xem là giẫm kiến chứ?
Khoan đã...
Cố Thanh Sơn dần dần bình tĩnh lại.
Đúng vậy, mình đã nắm giữ được sức mạnh của hai con rồng, bất luận là Ma Long hay là Thanh Long, giết đám người này chẳng khác gì chơi đùa.
Huống chi, mình đã có được toàn bộ sức mạnh của cả hai con rồng.
Trước đó sư tôn cũng đã nói thực lực của mình đã cao hơn sư tôn, có thể bảo vệ người lên núi Tu Di, khi đó mình còn chưa kịp phản ứng.
Bây giờ, rốt cuộc cũng hiểu, thực lực của mình đã sớm vượt ra khỏi Tự Tại Thiên Vương cảnh, thậm chí vượt ra khỏi phạm trù Tu Di Sơn Chủ.
Cố Thanh Sơn vỗ trán.
Điều này giống như người sa cơ thất thế đột nhiên phát tài, thầm nghĩ lần này thì mình có tiền đi vá mấy cái lỗ rách trên bộ quần áo rồi.
Bỗng nhiên có được sức mạnh, nhất thời còn chưa thích ứng kịp.
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Thanh Sơn lại nhìn Chân Xích Ma Thương trên tay mình.
Nhờ sức mạnh của thần thông Quất Ẩn, tất cả những người thực lực yếu hơn hắn đều không phát hiện được thanh trường thương này.
Trên núi Tu Di này, chắc là không có ai… mạnh hơn hắn…
Lúc này, Tạ Đạo Linh mở mắt ra, nói: “Thanh Sơn, người mà con giết vừa nãy chính là Tì Ma Trí Đa La Vương.”
“Cái gì? Tại sao diện mạo của y lại không giống như pho tượng?” Cố Thanh Sơn giật mình.
“Pho tượng là pháp thân. Y còn chưa hiện pháp thân thì đã bị con giết chết rồi.” Tạ Đạo Linh nói.
“Rốt cuộc y đến làm gì vậy?”
“Vốn trên ngọn núi Tu Di này, mỗi một đời Tì Ma Trí Đa La Vương đều phải trấn thủ sườn núi, loại trừ hết thảy tà ác và dục ma thiên ngoại, đồng thời tiếp đón những người tu hành đến đây.”
Cố Thanh Sơn nói: “Nhìn y hình như không muốn tiếp chúng ta.”
Tạ Đạo Linh chậm rãi nói: “Núi thần có bí mật rất lớn, là bí mật cùng một nhịp thở với tất cả người tu hành chúng ta. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng leo lên đỉnh núi thì mới có thể biết được hết thảy.”
Hai người nói đến đây, cùng nhau nhìn về phía Phượng Hoàng yêu.
“A, tại sao vừa nãy ngươi lại chẳng có chút động tĩnh nào vậy?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi.
Toàn thân Phượng Hoàng yêu run rẩy, cố gắng nở nụ cười lấy lòng: “Cố Thanh… Không, Sơn gia, vừa rồi ngài uy mãnh quá, ta hơi bị sợ.”
…
Trong miếu thờ nồng nặc mùi máu tanh.
Cố Thanh Sơn nhìn Tạ Đạo Linh, thấy nàng vẫn chưa tỉnh táo, hình như còn đang suy nghĩ điều gì đó.
“Đi, nơi này chỉ là khu vực quanh sườn núi, chúng ta có thể xuyên qua thế giới này, tiếp tục bay lên tầng thế giới cao hơn.” Tạ Đạo Linh nói.
Phượng Hoàng yêu bay đến, nằm trước mặt hai người, nói: “Tiểu nhân biết đường, tình nguyện mang hai vị đến đó.”
Phượng Hoàng yêu chở hai người từ trong miếu thờ bay ra, một đường thẳng lên bầu trời.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn xuống dưới đất.
Hắn thấy thế giới này rộng lớn vô cùng, quần thể kiến trúc, núi non dày đặc, nhưng không hề thấy một người sống.
“Ta hỏi ngươi, vì sao thế giới này lại trống rỗng? Ngoại trừ đám Atula vừa nãy, cái gì cũng không có?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Phượng Hoàng yêu vừa bay vừa đáp: “Trên núi thần Tu Di, các thế giới đều liên thông với nhau. Có lẽ những người kia đã đến thế giới khác cũng không chừng.”
Cố Thanh Sơn gật đầu, cũng không hỏi nữa.
Hắn và Tạ Đạo Linh nhìn nhau.
Luôn có cảm giác là lạ ở đâu đó.
“Không sao.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ừm!” Tạ Đạo Linh lên tiếng.
Phượng Hoàng yêu toàn lực vỗ cánh, một đường xông thẳng lên chỗ sâu trên bầu trời.
Bay được nửa khắc, Phượng Hoàng yêu đã xuyên qua tầng mây cao nhất, đậu trên một nhánh cây.
“Chủ nhân, Sơn gia, cứ lên dọc theo nhánh cây này là sẽ đến tầng thế giới bên trên.” Phượng Hoàng yêu nói.
“Lên!” Cố Thanh Sơn ra lệnh.
Phượng Hoàng yêu gật đầu, thuận theo nhánh cây bay lên.
Tầng mây đã bị nó bỏ lại đằng sau.
Hư không bốn phía toàn màu đen.
Phượng Hoàng yêu bay đi, hư không dần dần sáng lên, cuối cùng hóa thành một mảnh trời xanh.
Cố Thanh Sơn bỗng lên tiếng: “Sư tôn, sức mạnh trên người con hình như bị áp chế.”
Tạ Đạo Linh ngẩng đầu nhìn: “Đoán chừng là do vật kia.”
Cách hai người không xa, một con dấu lưu ly màu lục đang lơ lửng trên không trung, không hề nhúc nhích.
Sức mạnh vô hình phát ra từ con dấu.
“Sức mạnh không thuộc về bên Tu Hành đều bị con dấu này phong bế, chỉ sợ nó đã áp chế sức mạnh song long trên người con.”
Tạ Đạo Linh nheo mắt, thấp giọng nói: “Tại sao ta lại cảm giác nó giống như một cái bẫy.”
“Con cũng có cảm giác này.” Cố Thanh Sơn nói.
Lúc này, Phượng Hoàng yêu không vỗ cánh nữa, mà dừng lại giữa không trung.
Trước mặt bọn họ, thần thú Kỳ Lân lại xuất hiện.
Kỳ Lân nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, phát ra giọng nói vô cùng uy nghiêm.
“Người tu hành, sức mạnh Long tộc trên người ngươi nhất định phải bị giam cầm. Nếu không, sẽ không cách nào thông qua Thiên kiếp lần này.”
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi: “Vì sao? Sức mạnh này rõ ràng đã hóa thành đồ của riêng ta, vì sao lại không thể sử dụng?”
Kỳ Lân nói: “Bởi vì Thiên kiếp kiểm tra sức mạnh của tu hành giả, lực lượng Long tộc không phải là sức mạnh thuộc về tu hành giả. Nếu ngươi cứ khăng khăng mang theo loại sức mạnh này, pháp tắc Thiên kiếp sẽ không thừa nhận ngươi.”
Cố Thanh Sơn đang định lên tiếng, lại bị Tạ Đạo Linh ngăn lại.
“Cũng không cần như thế, chúng ta tiếp tục đi.” Tạ Đạo Linh từ tốn nói.
Thần thú Kỳ Lân thấy nàng nói như vậy, lập tức lên tiếng: “Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, nếu mang theo sức mạnh ngoài Tu Hành lên đỉnh núi, chính là đầu cơ trục lợi, các ngươi sẽ không cách nào thật sự đột phá được.”
“Đầu cơ trục lợi?”
Mặt Tạ Đạo Linh lạnh đi, hình như hơi giận.
“Đồ nhi ta đã từng ra vào thời Thượng cổ, trải qua biết bao khổ sở, không tiếc dâng bản thân mình lên tiếp nhận sức mạnh Ma Long, làm được chuyện trước nay chưa từng có, khó khăn lắm mới giết được một con Ma Long. Mặc dù ta không rõ chuyện về Thanh Long là như thế nào, nhưng trong chư thiên vạn giới này, có mấy ai có thể dựa vào thực lực yếu ớt của mình mà giết chết con Thanh Long mạnh hơn mình mấy chục lần chứ?”
“Không chỉ như vậy, để hấp thu sức mạnh của hai con rồng này, nó còn phải chịu sự đau đớn mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Chỉ sợ cơn đau đó đặt lên người Kỳ Lân ngươi, ngươi đã sớm phát điên rồi.”
“Đồ nhi Thanh Sơn của ta đã đi con đường mà không một ai có thể đi được, bắt lấy đường sống từ trong tuyệt cảnh, giết chết kẻ địch mạnh hơn mình mấy chục lần, tiếp nhận sự đau đớn mà chúng sinh không thể chịu đựng được, từ đó mới có được sức mạnh như thế,. Vậy mà ngươi lại dám nói là đầu cơ trục lợi? ’
Tạ Đạo Linh cười lạnh, tiếp tục nói:
“Người tu hành đoạt tạo hóa thiên địa, cả đời chịu hết mọi loại Thiên kiếp, vốn là đi ngược dòng nước. Đồ nhi của ta đã làm bao nhiêu chuyện không tưởng, vất vả lắm mới có được sức mạnh như vậy, lại bị ngươi nói một câu đầu cơ trục lợi.”
“Kỳ Lân, ta cũng nên hỏi ngươi một câu, là pháp tắc nào cảm thấy đồ nhi ta không xứng với sức mạnh như vậy? Là pháp tắc nào dám không cho đồ nhi ta đột phá?”
“Nào, ngươi hãy nói cho ta biết đi. Nếu không giải thích thỏa đáng được, hôm nay Tạ Đạo Linh ta nhất định phải cho cái gọi là pháp tắc kia tan biến khỏi chư giới!”
/1520
|