Vừa dứt lời, một cây chùy ngắn bằng gỗ lớn chừng bàn tay xuất hiện trong tay lão già râu dài.
Ngay sau đó, cái bàn gỗ nặng nề mà trang nghiêm xuất hiện trước mặt lão già.
Lão già râu mép dùng chùy ngắn đập vào bàn gỗ, phát ra âm thanh “thùng thùng” vang dội.
“Chuẩn bị mở phiên tòa!”
Lão già râu dài hô lên.
Một làm sóng dao động kỳ diệu phát ra từ trên chiếc chùy ngắn, trải rộng bốn phía.
Thần Sinh Mệnh bỗng nhiên cảm thấy không ổn.
Vô số xúc tu màu đen vươn ra, vặn vẹo quấn về phía lão già, nhưng cuối cùng lại xuyên qua người ông ta.
Lão già giống như người đến từ một thời không khác, không chịu bất kỳ công kích nào.
“Không thể như vậy được!”
Thần Sinh Mệnh thất thanh nói.
Xúc tu màu đen từ trên người nó phóng ra như nước thủy triều, quét ngang khắp hư không.
Không một yêu tinh nào bị nó đánh trúng.
Thần Sinh Mệnh ngẩn ngơ, đột nhiên phản ứng kịp.
... Không đúng!
Không phải lão già kia thuộc về một thời không khác, mà là chính mình!
Thân hình Thần Sinh Mệnh sáng lên rồi biến mất, định rời khỏi đó.
Nhưng bất luận nó bay vút đi, ẩn hiện, dịch chuyển như thế nào, nó vẫn cứ y nguyên tại chỗ.
Lão già râu dài nhìn chằm chằm Thần Sinh Mệnh, thấp giọng nói: “Cây chùy Pháp Luật đã gõ xuống, trước khi phiên tòa này kết thúc, ngươi không thể rời khỏi đây.”
Thần Sinh Mệnh trầm tư chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Nghe nói yêu tinh có một cây chùy Pháp Luật, trên đó có pháp tắc Nhân Quả rất mạnh, gần như có thể thẩm vấn bất cứ tồn tại nào. Ta vẫn cho rằng đây là lời nói vô căn cứ, hiện tại xem ra là thật.”
Nó nói một cách chậm rãi, biểu cảm trên mặt lộ rõ vẻ không thèm để ý.
“Thế nhưng, cây chùy Pháp Luật này coi trọng công bằng chính nghĩa nhất. Nếu sau khi bắt đầu tra hỏi, phát hiện không có bất kỳ ‘nguyên cáo’ nào xuất hiện, như vậy lần thẩm vấn này sẽ phản phệ toàn thể bộ tộc yêu tinh, khiến cho yêu tinh chí ít cũng chết đi phân nửa.”
Đôi đồng tử của lão già râu dài co rụt lại, nghe ra ý tứ trong lời nói của đối phương.
“Không thể nào, ngươi đã lạm sát giết người như diệt cỏ, hàng tỷ sinh linh đều bị ngươi tàn sát gần như không còn, không thể nào không có nguyên cáo được!”
Lão già quát lên một tiếng: “Người đâu, dựa theo luật nhân quả, bất kể tồn tại nào có thù oán với Thần Sinh Mệnh đều có thể ra tòa lên án nó! Đây là cơ hội cho các ngươi báo thù!”
Một hơi thởi.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
Không ai xuất hiện.
Trên người lão già râu dài toát đầy mồ hôi lạnh, thất thần nói: “Sao có thể như vậy, rõ ràng ngươi là thần linh tội ác tày trời...”
Thần Sinh Mệnh cười thành tiếng, nói: “Các ngươi tính sai rồi... Nếu có ai đó có thù oán với ta, như vậy nhất định là những người An Hồn Hương còn sống sót, nhưng mà bọn chúng đều đã bị Cố Thanh Sơn mang đi!”
Lão già râu dài hét lớn: “Như vậy không đúng! Lúc ngươi về phe Hỗn Loạn, ngươi đã tru diệt vô số chúng sinh!”
Thần Sinh Mệnh cố ý thở dài, âm ngoan nói: “Ta không giống đám Ma Long, mỗi lần ta tàn sát thế giới, một người sống cũng không để lại. Ngay cả linh hồn cũng không bỏ sót, ăn sạch sẽ toàn bộ. Ha ha ha ha ha ha, cho nên, ngại quá, thật sự không có ‘nguyên cáo’ tồn tại đâu.”
Sắc mặt lão già râu dài xám ngoét như tro tàn.
Cây chùy Pháp Luật trong tay ông ta bắt đầu run rẩy kịch liệt, tựa như một giây sau sẽ bộc phát ra lực phản phệ.
Đám yêu tinh bắt đầu nức nở.
Luật Nhân Quả phát động thất bại, chúng nó nhất định sẽ phải nhận lấy hậu quả, chính là cái chết.
Đột nhiên, trong hư không vang lên một giọng nói:
“Ta muốn lên án nó.”
Lão già râu dài như được cứu vớt, chợt quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên dáng vẻ uy nghiêm từ từ xuất hiện trước mặt đám yêu tinh.
Mấy trăm tiếng nói từ trên người hắn phát ra.
“Chúng ta là các đời quốc vương của An Hồn Hương, lang thang trong vùng hư không này đã lâu, hiện tại chúng ta muốn lên án tổ tiên của chúng ta – Thần Sinh Mệnh.”
Hắn nhìn Thần Sinh Mệnh, lộ ra vẻ bi thương.
“Ta lên án nó ruồng bỏ danh hiệu thần linh, tham sống sợ chết, tùy ý ăn thịt đời sau của mình, thực sự nên bị đày xuống đại ngục.”
Lão già râu dài gõ cây chùy Pháp Luật, quát lên: “Nguyên cáo đã tới, bây giờ phiên tòa chính thức được mở!”
Ông ta vừa gõ chùy, vừa đưa mắt liếc nhìn đám yêu tinh bên kia.
“Ai tới ghi chép biên bản phiên tòa?”
Một gã yêu tinh vóc dáng cao lớn nói: “Để ta!”
“Ngươi biết phải làm gì không?” Lão già râu dài hỏi.
“Đương nhiên, ta biết phương pháp viết của 596 loại chữ, trong đó có 328 loại đã từng đạt giải thưởng cuộc thi vở sạch chữ đẹp.” Yêu tinh vóc dáng cao lớn nói.
Lão già râu dài gật đầu nói: “Tốt, như vậy ngươi biết làm một thư ký phải tuân thủ những quy tắc nào không?”
“Đương nhiên, ta báo cáo cho ngài ngay bây giờ luôn.”
Yêu tinh vóc dáng cao lớn đã chuẩn bị từ sớm, phất phất gậy ngắn trong tay.
Bùm!
Một quyển sách vĩ đại dày mấy ngàn trang có bìa màu xanh biếc xuất hiện trước mặt mọi người.
Quyển sách này lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, độ dày của nó còn hơn cả chiều cao của mỗi một yêu tinh.
Yêu tinh vóc dáng cao lớn ho nhẹ một tiếng, mở trang thứ nhất của quyển sách xanh biếc đó ra, đọc dòng chữ trên đó:
“Thư ký chủ yếu đảm nhiệm công việc ghi lại thẩm tra và phán quyết của tòa án, xử lý các vấn đề phụ trợ có liên quan đến phiên tòa, như công tác chuẩn bị phiên tòa, bảo quản chứng cứ, chỉnh lý hồ sơ, xử lý công văn...”
Hắn ta cứ tiếp tục đọc thao thao.
Lão già râu dài ngáp một cái, nằm lên bàn, chuẩn bị ngủ một giấc.
Các đời quốc vương quát lên: “Đây là chuyện gì? Không phải muốn thẩm vấn nó sao?”
Lão già râu dài chẳng biết rút từ đâu ra một cái chăn màu sắc sặc sỡ, đắp lên trên người, nói: “Cây chùy Pháp Luật của chúng ta chỉ thẩm tra và phán quyết, không giết người, giết người cần một... món đồ khác, nhưng mà món đồ đó lại không giết chết được một thần linh lợi hại như vậy.”
Các đời quốc vương sửng sốt, không nhịn được nói: “Như vậy chẳng phải tòa án thẩm vấn không có một chút ý nghĩa nào sao?”
“Sao lại không có chút ý nghĩa nào?” Lão già râu dài trừng hắn một cái, nói: “Cây chùy Pháp Luật hạ xuống, nó sẽ chạy không thoát, cũng không giết người được, chỉ có thể bị vây ở chỗ này.”
“Chờ bên Cố Thanh Sơn chiến đấu kết thúc, nó vẫn còn bị vây ở đây, không thể di chuyển... Đến lúc đó lại xử lý nó.”
Các đời quốc vương im lặng, tiếp tục nói: “Tòa án thẩm vấn lần này có thể kéo dài trong thời gian bao lâu?”
Lão già chỉ tên yêu tinh vóc dáng cao lớn phía bên kia, nói: “Chờ hắn đọc xong quyển ‘Điều lệ thư ký bìa xanh’, có lẽ cần hai giờ.”
“Vậy là chúng ta có thể kéo dài hai giờ?”
“Đương nhiên... không.”
Khóe miệng lão già râu dài nhếch lên, đắc ý lắc đầu nói: “Tòa án thẩm vấn cần có chánh án, bí thư, thẩm phán, bồi thẩm viên, cảnh sát tòa án, nguyên cáo, luật sư bào chữa cho nguyên cáo, bị cáo, luật sư bào chữ cho bị cáo, công tố viên, nhân chứng, thính giả… mỗi một người trong bọn họ đều phải đọc.”
Các đời quốc vương ngây người.
Hắn nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy trước mặt rất nhiều yêu tinh đều xuất hiện một quyển sách bìa xanh dày cộm.
Các đời quốc vương nói: “Cho nên... chờ những người này đọc xong...”
Lão già râu dài nói tiếp: “Chờ mọi người đọc xong, đương nhiên là tòa án thẩm vấn. Tòa án thẩm vấn, mọi người đều phải phát biểu ý kiến của mình, cứ hỏi mãi hỏi mãi đến khi thế giới kết thúc luôn cũng không thành vấn đề.”
Các đời quốc vương sợ run một lúc lâu, cuối cùng thấp giọng lẩm bẩm: “Thảo nào lại nói yêu tinh khó chơi...”
Thần Sinh Mệnh vốn dĩ chỉ im lặng lắng nghe, lúc này liền điên cuồng vùng vẫy.
Nó phóng ra vô số xúc tu màu đen, quơ múa bắn các loại ánh sáng thuật pháp ra khắp bốn phía.
Thế nhưng vô ích.
Dùng hết tất cả phương thức cũng không thể rời khỏi mảnh hư không này.
Nó bị trục xuất ở một thế giới hư không khác, không thể di chuyển, không thể rời đi, chỉ có thể đợi tòa án kết thúc thẩm vấn.
Ngay sau đó, cái bàn gỗ nặng nề mà trang nghiêm xuất hiện trước mặt lão già.
Lão già râu mép dùng chùy ngắn đập vào bàn gỗ, phát ra âm thanh “thùng thùng” vang dội.
“Chuẩn bị mở phiên tòa!”
Lão già râu dài hô lên.
Một làm sóng dao động kỳ diệu phát ra từ trên chiếc chùy ngắn, trải rộng bốn phía.
Thần Sinh Mệnh bỗng nhiên cảm thấy không ổn.
Vô số xúc tu màu đen vươn ra, vặn vẹo quấn về phía lão già, nhưng cuối cùng lại xuyên qua người ông ta.
Lão già giống như người đến từ một thời không khác, không chịu bất kỳ công kích nào.
“Không thể như vậy được!”
Thần Sinh Mệnh thất thanh nói.
Xúc tu màu đen từ trên người nó phóng ra như nước thủy triều, quét ngang khắp hư không.
Không một yêu tinh nào bị nó đánh trúng.
Thần Sinh Mệnh ngẩn ngơ, đột nhiên phản ứng kịp.
... Không đúng!
Không phải lão già kia thuộc về một thời không khác, mà là chính mình!
Thân hình Thần Sinh Mệnh sáng lên rồi biến mất, định rời khỏi đó.
Nhưng bất luận nó bay vút đi, ẩn hiện, dịch chuyển như thế nào, nó vẫn cứ y nguyên tại chỗ.
Lão già râu dài nhìn chằm chằm Thần Sinh Mệnh, thấp giọng nói: “Cây chùy Pháp Luật đã gõ xuống, trước khi phiên tòa này kết thúc, ngươi không thể rời khỏi đây.”
Thần Sinh Mệnh trầm tư chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Nghe nói yêu tinh có một cây chùy Pháp Luật, trên đó có pháp tắc Nhân Quả rất mạnh, gần như có thể thẩm vấn bất cứ tồn tại nào. Ta vẫn cho rằng đây là lời nói vô căn cứ, hiện tại xem ra là thật.”
Nó nói một cách chậm rãi, biểu cảm trên mặt lộ rõ vẻ không thèm để ý.
“Thế nhưng, cây chùy Pháp Luật này coi trọng công bằng chính nghĩa nhất. Nếu sau khi bắt đầu tra hỏi, phát hiện không có bất kỳ ‘nguyên cáo’ nào xuất hiện, như vậy lần thẩm vấn này sẽ phản phệ toàn thể bộ tộc yêu tinh, khiến cho yêu tinh chí ít cũng chết đi phân nửa.”
Đôi đồng tử của lão già râu dài co rụt lại, nghe ra ý tứ trong lời nói của đối phương.
“Không thể nào, ngươi đã lạm sát giết người như diệt cỏ, hàng tỷ sinh linh đều bị ngươi tàn sát gần như không còn, không thể nào không có nguyên cáo được!”
Lão già quát lên một tiếng: “Người đâu, dựa theo luật nhân quả, bất kể tồn tại nào có thù oán với Thần Sinh Mệnh đều có thể ra tòa lên án nó! Đây là cơ hội cho các ngươi báo thù!”
Một hơi thởi.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
Không ai xuất hiện.
Trên người lão già râu dài toát đầy mồ hôi lạnh, thất thần nói: “Sao có thể như vậy, rõ ràng ngươi là thần linh tội ác tày trời...”
Thần Sinh Mệnh cười thành tiếng, nói: “Các ngươi tính sai rồi... Nếu có ai đó có thù oán với ta, như vậy nhất định là những người An Hồn Hương còn sống sót, nhưng mà bọn chúng đều đã bị Cố Thanh Sơn mang đi!”
Lão già râu dài hét lớn: “Như vậy không đúng! Lúc ngươi về phe Hỗn Loạn, ngươi đã tru diệt vô số chúng sinh!”
Thần Sinh Mệnh cố ý thở dài, âm ngoan nói: “Ta không giống đám Ma Long, mỗi lần ta tàn sát thế giới, một người sống cũng không để lại. Ngay cả linh hồn cũng không bỏ sót, ăn sạch sẽ toàn bộ. Ha ha ha ha ha ha, cho nên, ngại quá, thật sự không có ‘nguyên cáo’ tồn tại đâu.”
Sắc mặt lão già râu dài xám ngoét như tro tàn.
Cây chùy Pháp Luật trong tay ông ta bắt đầu run rẩy kịch liệt, tựa như một giây sau sẽ bộc phát ra lực phản phệ.
Đám yêu tinh bắt đầu nức nở.
Luật Nhân Quả phát động thất bại, chúng nó nhất định sẽ phải nhận lấy hậu quả, chính là cái chết.
Đột nhiên, trong hư không vang lên một giọng nói:
“Ta muốn lên án nó.”
Lão già râu dài như được cứu vớt, chợt quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên dáng vẻ uy nghiêm từ từ xuất hiện trước mặt đám yêu tinh.
Mấy trăm tiếng nói từ trên người hắn phát ra.
“Chúng ta là các đời quốc vương của An Hồn Hương, lang thang trong vùng hư không này đã lâu, hiện tại chúng ta muốn lên án tổ tiên của chúng ta – Thần Sinh Mệnh.”
Hắn nhìn Thần Sinh Mệnh, lộ ra vẻ bi thương.
“Ta lên án nó ruồng bỏ danh hiệu thần linh, tham sống sợ chết, tùy ý ăn thịt đời sau của mình, thực sự nên bị đày xuống đại ngục.”
Lão già râu dài gõ cây chùy Pháp Luật, quát lên: “Nguyên cáo đã tới, bây giờ phiên tòa chính thức được mở!”
Ông ta vừa gõ chùy, vừa đưa mắt liếc nhìn đám yêu tinh bên kia.
“Ai tới ghi chép biên bản phiên tòa?”
Một gã yêu tinh vóc dáng cao lớn nói: “Để ta!”
“Ngươi biết phải làm gì không?” Lão già râu dài hỏi.
“Đương nhiên, ta biết phương pháp viết của 596 loại chữ, trong đó có 328 loại đã từng đạt giải thưởng cuộc thi vở sạch chữ đẹp.” Yêu tinh vóc dáng cao lớn nói.
Lão già râu dài gật đầu nói: “Tốt, như vậy ngươi biết làm một thư ký phải tuân thủ những quy tắc nào không?”
“Đương nhiên, ta báo cáo cho ngài ngay bây giờ luôn.”
Yêu tinh vóc dáng cao lớn đã chuẩn bị từ sớm, phất phất gậy ngắn trong tay.
Bùm!
Một quyển sách vĩ đại dày mấy ngàn trang có bìa màu xanh biếc xuất hiện trước mặt mọi người.
Quyển sách này lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, độ dày của nó còn hơn cả chiều cao của mỗi một yêu tinh.
Yêu tinh vóc dáng cao lớn ho nhẹ một tiếng, mở trang thứ nhất của quyển sách xanh biếc đó ra, đọc dòng chữ trên đó:
“Thư ký chủ yếu đảm nhiệm công việc ghi lại thẩm tra và phán quyết của tòa án, xử lý các vấn đề phụ trợ có liên quan đến phiên tòa, như công tác chuẩn bị phiên tòa, bảo quản chứng cứ, chỉnh lý hồ sơ, xử lý công văn...”
Hắn ta cứ tiếp tục đọc thao thao.
Lão già râu dài ngáp một cái, nằm lên bàn, chuẩn bị ngủ một giấc.
Các đời quốc vương quát lên: “Đây là chuyện gì? Không phải muốn thẩm vấn nó sao?”
Lão già râu dài chẳng biết rút từ đâu ra một cái chăn màu sắc sặc sỡ, đắp lên trên người, nói: “Cây chùy Pháp Luật của chúng ta chỉ thẩm tra và phán quyết, không giết người, giết người cần một... món đồ khác, nhưng mà món đồ đó lại không giết chết được một thần linh lợi hại như vậy.”
Các đời quốc vương sửng sốt, không nhịn được nói: “Như vậy chẳng phải tòa án thẩm vấn không có một chút ý nghĩa nào sao?”
“Sao lại không có chút ý nghĩa nào?” Lão già râu dài trừng hắn một cái, nói: “Cây chùy Pháp Luật hạ xuống, nó sẽ chạy không thoát, cũng không giết người được, chỉ có thể bị vây ở chỗ này.”
“Chờ bên Cố Thanh Sơn chiến đấu kết thúc, nó vẫn còn bị vây ở đây, không thể di chuyển... Đến lúc đó lại xử lý nó.”
Các đời quốc vương im lặng, tiếp tục nói: “Tòa án thẩm vấn lần này có thể kéo dài trong thời gian bao lâu?”
Lão già chỉ tên yêu tinh vóc dáng cao lớn phía bên kia, nói: “Chờ hắn đọc xong quyển ‘Điều lệ thư ký bìa xanh’, có lẽ cần hai giờ.”
“Vậy là chúng ta có thể kéo dài hai giờ?”
“Đương nhiên... không.”
Khóe miệng lão già râu dài nhếch lên, đắc ý lắc đầu nói: “Tòa án thẩm vấn cần có chánh án, bí thư, thẩm phán, bồi thẩm viên, cảnh sát tòa án, nguyên cáo, luật sư bào chữa cho nguyên cáo, bị cáo, luật sư bào chữ cho bị cáo, công tố viên, nhân chứng, thính giả… mỗi một người trong bọn họ đều phải đọc.”
Các đời quốc vương ngây người.
Hắn nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy trước mặt rất nhiều yêu tinh đều xuất hiện một quyển sách bìa xanh dày cộm.
Các đời quốc vương nói: “Cho nên... chờ những người này đọc xong...”
Lão già râu dài nói tiếp: “Chờ mọi người đọc xong, đương nhiên là tòa án thẩm vấn. Tòa án thẩm vấn, mọi người đều phải phát biểu ý kiến của mình, cứ hỏi mãi hỏi mãi đến khi thế giới kết thúc luôn cũng không thành vấn đề.”
Các đời quốc vương sợ run một lúc lâu, cuối cùng thấp giọng lẩm bẩm: “Thảo nào lại nói yêu tinh khó chơi...”
Thần Sinh Mệnh vốn dĩ chỉ im lặng lắng nghe, lúc này liền điên cuồng vùng vẫy.
Nó phóng ra vô số xúc tu màu đen, quơ múa bắn các loại ánh sáng thuật pháp ra khắp bốn phía.
Thế nhưng vô ích.
Dùng hết tất cả phương thức cũng không thể rời khỏi mảnh hư không này.
Nó bị trục xuất ở một thế giới hư không khác, không thể di chuyển, không thể rời đi, chỉ có thể đợi tòa án kết thúc thẩm vấn.
/1520
|