Ba người lập tức im lặng.
Một lát sau, trước mặt bọn họ xuất hiện một hàng chữ xám nhỏ:
[Bên ngoài hư không vô tận.]
[Tất cả mọi tai ương và tận thế đều không tiến vào được cánh cửa của thế giới này.]
[Nhưng sẽ có một số tận thế lẻ tẻ ngẫu nhiên xâm nhập vào hư không của chúng ta.]
[Tận thế bị bóp nghẹt đã tan biến, tận thế giết không được thì bị cầm tù trong một không gian bí ẩn, nhưng còn một số tận thế không cách nào chống cự vẫn đang làm những chuyện xấu.]
[Tận thế mà mọi người nhìn thấy chính là tù phạm Hỗn Loạn.]
Diệp Phi Ly há to miệng, không hiểu: “Tận thế mà cũng bị cầm tù?”
Trương Anh Hào nghĩ đến khía cạnh sâu hơn: “Hỗn Loạn lợi hại như vậy, nhưng tại sao lại tiêu vong nhiều năm như thế, mãi cho đến khi Linh Hồn Tiêm Tiêu Giả bắt đầu truyền bá Hỗn Loạn mới xuất hiện trở lại? Tôi nghĩ mãi mà không thông.”
Tù phạm.
Cố Thanh Sơn cứ lặp đi lặp lại hai chữ này.
Hắn luôn có cảm giác mình đã nghe qua chữ “tù phạm” này ở đâu rồi.
Hình như...
Lâm đã từng đề cập qua một lần.
Nhưng Lâm không biết bí mật của tù phạm.
........
Một bên khác.
Thần Sinh Mệnh đứng trên đảo hoang, tập trung tinh thần đề phòng.
Thời gian cách lúc tận thế giáng xuống đã qua mấy phút.
Nhưng cái gì cũng không phát sinh.
Nó vẫn cứ chờ, mãi đến khi trời tối, nó mới thở phào nhẹ nhõm.
“Xem ra là một loại virus tận thế nào đó nhằm vào phàm nhân, hoặc có khi phải cần rất nhiều người mới có thể phát động tận thế. Thần linh như ta không đến mức phải chịu ảnh hưởng.”
“Cũng đúng, con đường Đăng Thần vừa mới bắt đầu, tuyệt sẽ không phóng ra quá nhiều tận thế cùng một lúc, cũng sẽ không giáng xuống tận thế lợi hại để khảo nghiệm chúng ta.”
Nó bước lên một bước.
Một bước này đã khiến tình thế chuyển đổi hoàn toàn.
Chỉ nghe tiếng vỡ vụn dày đặc bỗng nhiên vang lên trên hòn đảo.
Tạch tạch tạch tạch...
“Không ổn rồi.”
Thần Sinh Mệnh biến sắc.
Nó thả ra xúc tu màu đen, bao quanh thân người, hình thành một bức tường phòng ngự màu đen kín kẽ.
Khi nó vừa mới chuẩn bị xong, cả hòn đảo đột nhiên biến mất trước mặt.
Cả hòn đảo đã biến thành bột mịn.
Chỉ còn lại thần Sinh Mệnh.
“A a a a a a!”
Thần Sinh Mệnh rống đến tê tâm liệt phế.
Công kích như vậy thật sự quá kinh khủng. Cho dù nó đã phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn phải chịu thương tích nhất định.
Rất nhiều xúc tu màu đen chảy máu, bong ra từng màng trên người nó.
Nó không quan tâm đến đám xúc tu này.
Gương mặt nó tràn ngập sự sợ hãi.
“Không sai, là nó… chính là nó!”
“Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đáng chết!”
“Tù phạm! Tù phạm sắp đến rồi!”
Thần Sinh Mệnh lẩm bẩm.
Đột nhiên, trên bầu trời lại vang lên tiếng hát.
Gương mặt Thần Sinh Mệnh hiện lên vẻ điên cuồng, miệng không ngừng thì thào: “Ta muốn sống... ta nhất định phải sống. Ta không muốn chết!”
Nó đột nhiên duỗi tay, đâm vào tim mình một cái thật mạnh.
Móc ra một trái tim vẫn còn đang đập.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Trái tim phát ra âm thanh nặng nề.
Thần Sinh Mệnh nhìn quả tim, kêu lên cuồng loạn: “Tử Thần! Trước khi ngươi tan biến đã từng đồng ý với ta, sẽ lấy tất cả thần lực ngưng tụ thành trái tim này, thay ta chết một lần!”
Nó hung hăng bóp nát trái tim.
Một lát sau, một Thần Sinh Mệnh khác xuất hiện trong hư không.
“Haha, được cứu rồi! Mau, mau truyền tống đưa ta trở về!”
Thần Sinh Mệnh chân chính cười to.
Một vệt ánh sáng từ không trung đánh xuống, bao phủ lấy nó, nhanh chóng đưa nó rời khỏi thế giới này.
Trong sương mù, Thần Sinh Mệnh không ngừng xuyên thẳng qua.
Nó vượt qua năm tháng dài đằng đẵng và thời không vô tận, quay về nơi trước khi nó được triệu hoán đi.
Chiến trường giữa thế giới Ác Quỷ và Vực Sâu Vĩnh Hằng.
Vốn dĩ nó đang dẫn theo người của Hỗn Loạn giao chiến với Vực Sâu.
“Được cứu rồi... được cứu rồi... cuối cùng thì ta cũng sống tiếp rồi.”
Thần Sinh Mệnh lẩm bẩm.
Nó nhìn chiến trường chung quanh.
Đám Hỗn Loạn giả cường đại vẫn đang cung kính đứng hai bên trái phải của nó.
“Ta rời đi bao lâu rồi?” Thần Sinh Mệnh lạnh lùng hỏi.
“Chân Thần các hạ, ngài biến mất được nửa khắc.” Một Hỗn Loạn giả lên tiếng.
“Chiến cuộc thế nào rồi?”
“Đã sớm kết thúc rồi. Vực Sâu không có năng lực phản kháng. Người của thế giới Ác Quỷ đã vọt lên tuyến đầu. Bởi vì người của chúng ta không nhận được mệnh lệnh của ngài, cho nên vẫn không nhúc nhích.”
“Ừm!”
Thần Sinh Mệnh gật đầu.
Trước khi nó rời đi, thế giới Ác Quỷ và đám Hỗn Loạn giả đang nắm giữ toàn cục, chẳng mấy chốc là có thể đánh bại Vực Sâu hoàn toàn.
Xem ra, sự việc phát triển như tất cả mọi người đã đoán.
Con đường Đăng Thần quả thật là con đường chết. Ngay từ ban đầu đã có tù phạm xuất hiện, hoàn toàn không có khả năng có người chiến thắng.
Đáng tiếc, bất luận là Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả hay là những kẻ khiêu chiến nó, thời gian sống quá ngắn, căn bản không biết tù phạm là gì.
Bọn họ đều sẽ chết.
Chỉ có nó, nó là kẻ sống sót duy nhất.
Thần Sinh Mệnh cảm thấy may mắn. Lúc này, hai Hỗn Loạn giả bước đến trước mặt nó, bẩm báo:
“Chân Thần, Quỷ chủ của thế giới Ác Quỷ đến bái phỏng.”
“Ừm, mời ông ta vào.”
“Vâng.”
Sau mấy phút, một tiếng cười to truyền đến.
“Ha ha, Thần Hỗn Loạn, ngươi chính là đồng minh trung thực nhất của ta. Chiến thắng này cũng có một phần công lao của các người.”
Quỷ chủ mang theo mấy chục tùy tùng bước vào trận địa bên này.
Ông ta vung tay ném qua một thứ gì đó.
Thần Sinh Mệnh chộp lấy nhìn, là một tinh thể tản ra ánh sáng màu vàng nhạt, bên trên tràn ngập thần văn được hình thành từ thiên nhiên.
Đây chính là Thần Tinh!
Cho dù là tại thế giới tầng trong xa xưa, nó cũng được xem là thứ tốt.
Thần Sinh Mệnh vui mừng hỏi:
“Đa tạ Quỷ chủ, ngài đột nhiên đến tìm ta, không biết có chuyện gì?”
“Là như thế này, Hang Sâu Vạn Thú thừa dịp chúng ta tiến đánh Vực Sâu, đột nhiên phát động tấn công đối với chúng ta. Ta không thể không chạy về ứng phó với tập kích của bọn chúng.”
“Hang Sâu Vạn Thú?” Trong lòng thần Sinh Mệnh khẽ động.
“Một trong Lục Đạo, thực lực rất mạnh, hoàn toàn không chênh lệch với chúng ta.” Quỷ chủ nói.
Thần Sinh Mệnh tất nhiên là hiểu, liền nói tiếp: “Ừm, thế thì ngài muốn...”
“Nơi này cơ bản là không còn chuyện gì. Vực Sâu chỉ còn lại chút chiến lực cuối cùng, ta muốn ngươi mang theo người của ngươi tiếp tục chiến đấu. Ta phải quay về đánh một trận khác.” Quỷ chủ đáp.
Thần Sinh Mệnh thả ra cảm ứng tâm linh, trong nháy mắt đảo qua tất cả vị trí trên chiến trường.
Khắp nơi đều có thi thể của quái vật Vực Sâu.
Đám Ác Quỷ đã thắng.
Còn ở trên trận địa của mình đây, đám Hỗn Loạn giả cũng đã bắt đầu sớm nghỉ ngơi.
Chuyện này không tính là gì.
Thần Sinh Mệnh vuốt ve Thần Tinh trong tay, suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, cứ giao cho ta.”
Quỷ chủ chắp tay nói: “Cảm ơn, chờ ta giết sạch đám Vạn Thú xâm lấn kia, ta sẽ có hậu báo khác.”
“Quỷ chủ khách sáo rồi.” Thần Sinh Mệnh cười nói.
“Vậy ta xin chuyển giao quân quyền.” Quỷ chủ cũng cười đáp.
“Không dám!”
Quỷ chủ liền truyền xuống mệnh lệnh.
Trên chiến trường, đám Ác Quỷ bắt đầu yên lặng rút lui.
Thần Sinh Mệnh chỉ huy đám Hỗn Loạn giả, nhanh chóng tiếp quản toàn bộ chiến trường.
Quỷ chủ nói thêm vài câu nữa với thần Sinh Mệnh, sau đó dẫn đám Ác Quỷ rút đi.
Một đám hầu cận đi theo Quỷ chủ bay vào dòng chảy hư không hỗn loạn, lấy ra một phi thuyền, sau đó cùng nhau ngồi lên.
Phi thuyền tăng thêm tốc độ, bay ngược hướng với chiến trường.
Đợi sau khi rời khỏi phạm vi cảm ứng của thần Sinh Mệnh, Quỷ chủ rốt cuộc không kềm chế được, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
“Quỷ chủ đại nhân!”
Đám thuộc hạ xông đến.
Quỷ chủ lau máu nơi khóe miệng, thấp giọng hỏi: “Từ đây đến nơi truyền tống còn xa không?”
Một thuộc hạ lên tiếng: “Khởi bẩm đại nhân, còn mười ba ngàn dặm nữa.”
Quỷ chủ thở dốc: “Không cần quan tâm điều gì khác, bây giờ chỉ nên tăng hết tốc lực. Chúng ta phải mau mau rời khỏi chỗ đó. Nhanh!”
“Rõ!”
Phi thuyền bằng xương phóng ra ánh sáng màu xanh lục, đồng thời phát ra âm thanh chói tai.
Nó bắt đầu toàn lực gia tốc.
Trong khi đó, tại chiến trường.
Thần Sinh Mệnh bước vào trung tâm của chiến trường.
Nó thả ra cảm ứng tâm linh, cẩn thận xem xét tất cả thi thể gần đó.
Một lát sau, trước mặt bọn họ xuất hiện một hàng chữ xám nhỏ:
[Bên ngoài hư không vô tận.]
[Tất cả mọi tai ương và tận thế đều không tiến vào được cánh cửa của thế giới này.]
[Nhưng sẽ có một số tận thế lẻ tẻ ngẫu nhiên xâm nhập vào hư không của chúng ta.]
[Tận thế bị bóp nghẹt đã tan biến, tận thế giết không được thì bị cầm tù trong một không gian bí ẩn, nhưng còn một số tận thế không cách nào chống cự vẫn đang làm những chuyện xấu.]
[Tận thế mà mọi người nhìn thấy chính là tù phạm Hỗn Loạn.]
Diệp Phi Ly há to miệng, không hiểu: “Tận thế mà cũng bị cầm tù?”
Trương Anh Hào nghĩ đến khía cạnh sâu hơn: “Hỗn Loạn lợi hại như vậy, nhưng tại sao lại tiêu vong nhiều năm như thế, mãi cho đến khi Linh Hồn Tiêm Tiêu Giả bắt đầu truyền bá Hỗn Loạn mới xuất hiện trở lại? Tôi nghĩ mãi mà không thông.”
Tù phạm.
Cố Thanh Sơn cứ lặp đi lặp lại hai chữ này.
Hắn luôn có cảm giác mình đã nghe qua chữ “tù phạm” này ở đâu rồi.
Hình như...
Lâm đã từng đề cập qua một lần.
Nhưng Lâm không biết bí mật của tù phạm.
........
Một bên khác.
Thần Sinh Mệnh đứng trên đảo hoang, tập trung tinh thần đề phòng.
Thời gian cách lúc tận thế giáng xuống đã qua mấy phút.
Nhưng cái gì cũng không phát sinh.
Nó vẫn cứ chờ, mãi đến khi trời tối, nó mới thở phào nhẹ nhõm.
“Xem ra là một loại virus tận thế nào đó nhằm vào phàm nhân, hoặc có khi phải cần rất nhiều người mới có thể phát động tận thế. Thần linh như ta không đến mức phải chịu ảnh hưởng.”
“Cũng đúng, con đường Đăng Thần vừa mới bắt đầu, tuyệt sẽ không phóng ra quá nhiều tận thế cùng một lúc, cũng sẽ không giáng xuống tận thế lợi hại để khảo nghiệm chúng ta.”
Nó bước lên một bước.
Một bước này đã khiến tình thế chuyển đổi hoàn toàn.
Chỉ nghe tiếng vỡ vụn dày đặc bỗng nhiên vang lên trên hòn đảo.
Tạch tạch tạch tạch...
“Không ổn rồi.”
Thần Sinh Mệnh biến sắc.
Nó thả ra xúc tu màu đen, bao quanh thân người, hình thành một bức tường phòng ngự màu đen kín kẽ.
Khi nó vừa mới chuẩn bị xong, cả hòn đảo đột nhiên biến mất trước mặt.
Cả hòn đảo đã biến thành bột mịn.
Chỉ còn lại thần Sinh Mệnh.
“A a a a a a!”
Thần Sinh Mệnh rống đến tê tâm liệt phế.
Công kích như vậy thật sự quá kinh khủng. Cho dù nó đã phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn phải chịu thương tích nhất định.
Rất nhiều xúc tu màu đen chảy máu, bong ra từng màng trên người nó.
Nó không quan tâm đến đám xúc tu này.
Gương mặt nó tràn ngập sự sợ hãi.
“Không sai, là nó… chính là nó!”
“Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đáng chết!”
“Tù phạm! Tù phạm sắp đến rồi!”
Thần Sinh Mệnh lẩm bẩm.
Đột nhiên, trên bầu trời lại vang lên tiếng hát.
Gương mặt Thần Sinh Mệnh hiện lên vẻ điên cuồng, miệng không ngừng thì thào: “Ta muốn sống... ta nhất định phải sống. Ta không muốn chết!”
Nó đột nhiên duỗi tay, đâm vào tim mình một cái thật mạnh.
Móc ra một trái tim vẫn còn đang đập.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Trái tim phát ra âm thanh nặng nề.
Thần Sinh Mệnh nhìn quả tim, kêu lên cuồng loạn: “Tử Thần! Trước khi ngươi tan biến đã từng đồng ý với ta, sẽ lấy tất cả thần lực ngưng tụ thành trái tim này, thay ta chết một lần!”
Nó hung hăng bóp nát trái tim.
Một lát sau, một Thần Sinh Mệnh khác xuất hiện trong hư không.
“Haha, được cứu rồi! Mau, mau truyền tống đưa ta trở về!”
Thần Sinh Mệnh chân chính cười to.
Một vệt ánh sáng từ không trung đánh xuống, bao phủ lấy nó, nhanh chóng đưa nó rời khỏi thế giới này.
Trong sương mù, Thần Sinh Mệnh không ngừng xuyên thẳng qua.
Nó vượt qua năm tháng dài đằng đẵng và thời không vô tận, quay về nơi trước khi nó được triệu hoán đi.
Chiến trường giữa thế giới Ác Quỷ và Vực Sâu Vĩnh Hằng.
Vốn dĩ nó đang dẫn theo người của Hỗn Loạn giao chiến với Vực Sâu.
“Được cứu rồi... được cứu rồi... cuối cùng thì ta cũng sống tiếp rồi.”
Thần Sinh Mệnh lẩm bẩm.
Nó nhìn chiến trường chung quanh.
Đám Hỗn Loạn giả cường đại vẫn đang cung kính đứng hai bên trái phải của nó.
“Ta rời đi bao lâu rồi?” Thần Sinh Mệnh lạnh lùng hỏi.
“Chân Thần các hạ, ngài biến mất được nửa khắc.” Một Hỗn Loạn giả lên tiếng.
“Chiến cuộc thế nào rồi?”
“Đã sớm kết thúc rồi. Vực Sâu không có năng lực phản kháng. Người của thế giới Ác Quỷ đã vọt lên tuyến đầu. Bởi vì người của chúng ta không nhận được mệnh lệnh của ngài, cho nên vẫn không nhúc nhích.”
“Ừm!”
Thần Sinh Mệnh gật đầu.
Trước khi nó rời đi, thế giới Ác Quỷ và đám Hỗn Loạn giả đang nắm giữ toàn cục, chẳng mấy chốc là có thể đánh bại Vực Sâu hoàn toàn.
Xem ra, sự việc phát triển như tất cả mọi người đã đoán.
Con đường Đăng Thần quả thật là con đường chết. Ngay từ ban đầu đã có tù phạm xuất hiện, hoàn toàn không có khả năng có người chiến thắng.
Đáng tiếc, bất luận là Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả hay là những kẻ khiêu chiến nó, thời gian sống quá ngắn, căn bản không biết tù phạm là gì.
Bọn họ đều sẽ chết.
Chỉ có nó, nó là kẻ sống sót duy nhất.
Thần Sinh Mệnh cảm thấy may mắn. Lúc này, hai Hỗn Loạn giả bước đến trước mặt nó, bẩm báo:
“Chân Thần, Quỷ chủ của thế giới Ác Quỷ đến bái phỏng.”
“Ừm, mời ông ta vào.”
“Vâng.”
Sau mấy phút, một tiếng cười to truyền đến.
“Ha ha, Thần Hỗn Loạn, ngươi chính là đồng minh trung thực nhất của ta. Chiến thắng này cũng có một phần công lao của các người.”
Quỷ chủ mang theo mấy chục tùy tùng bước vào trận địa bên này.
Ông ta vung tay ném qua một thứ gì đó.
Thần Sinh Mệnh chộp lấy nhìn, là một tinh thể tản ra ánh sáng màu vàng nhạt, bên trên tràn ngập thần văn được hình thành từ thiên nhiên.
Đây chính là Thần Tinh!
Cho dù là tại thế giới tầng trong xa xưa, nó cũng được xem là thứ tốt.
Thần Sinh Mệnh vui mừng hỏi:
“Đa tạ Quỷ chủ, ngài đột nhiên đến tìm ta, không biết có chuyện gì?”
“Là như thế này, Hang Sâu Vạn Thú thừa dịp chúng ta tiến đánh Vực Sâu, đột nhiên phát động tấn công đối với chúng ta. Ta không thể không chạy về ứng phó với tập kích của bọn chúng.”
“Hang Sâu Vạn Thú?” Trong lòng thần Sinh Mệnh khẽ động.
“Một trong Lục Đạo, thực lực rất mạnh, hoàn toàn không chênh lệch với chúng ta.” Quỷ chủ nói.
Thần Sinh Mệnh tất nhiên là hiểu, liền nói tiếp: “Ừm, thế thì ngài muốn...”
“Nơi này cơ bản là không còn chuyện gì. Vực Sâu chỉ còn lại chút chiến lực cuối cùng, ta muốn ngươi mang theo người của ngươi tiếp tục chiến đấu. Ta phải quay về đánh một trận khác.” Quỷ chủ đáp.
Thần Sinh Mệnh thả ra cảm ứng tâm linh, trong nháy mắt đảo qua tất cả vị trí trên chiến trường.
Khắp nơi đều có thi thể của quái vật Vực Sâu.
Đám Ác Quỷ đã thắng.
Còn ở trên trận địa của mình đây, đám Hỗn Loạn giả cũng đã bắt đầu sớm nghỉ ngơi.
Chuyện này không tính là gì.
Thần Sinh Mệnh vuốt ve Thần Tinh trong tay, suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, cứ giao cho ta.”
Quỷ chủ chắp tay nói: “Cảm ơn, chờ ta giết sạch đám Vạn Thú xâm lấn kia, ta sẽ có hậu báo khác.”
“Quỷ chủ khách sáo rồi.” Thần Sinh Mệnh cười nói.
“Vậy ta xin chuyển giao quân quyền.” Quỷ chủ cũng cười đáp.
“Không dám!”
Quỷ chủ liền truyền xuống mệnh lệnh.
Trên chiến trường, đám Ác Quỷ bắt đầu yên lặng rút lui.
Thần Sinh Mệnh chỉ huy đám Hỗn Loạn giả, nhanh chóng tiếp quản toàn bộ chiến trường.
Quỷ chủ nói thêm vài câu nữa với thần Sinh Mệnh, sau đó dẫn đám Ác Quỷ rút đi.
Một đám hầu cận đi theo Quỷ chủ bay vào dòng chảy hư không hỗn loạn, lấy ra một phi thuyền, sau đó cùng nhau ngồi lên.
Phi thuyền tăng thêm tốc độ, bay ngược hướng với chiến trường.
Đợi sau khi rời khỏi phạm vi cảm ứng của thần Sinh Mệnh, Quỷ chủ rốt cuộc không kềm chế được, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
“Quỷ chủ đại nhân!”
Đám thuộc hạ xông đến.
Quỷ chủ lau máu nơi khóe miệng, thấp giọng hỏi: “Từ đây đến nơi truyền tống còn xa không?”
Một thuộc hạ lên tiếng: “Khởi bẩm đại nhân, còn mười ba ngàn dặm nữa.”
Quỷ chủ thở dốc: “Không cần quan tâm điều gì khác, bây giờ chỉ nên tăng hết tốc lực. Chúng ta phải mau mau rời khỏi chỗ đó. Nhanh!”
“Rõ!”
Phi thuyền bằng xương phóng ra ánh sáng màu xanh lục, đồng thời phát ra âm thanh chói tai.
Nó bắt đầu toàn lực gia tốc.
Trong khi đó, tại chiến trường.
Thần Sinh Mệnh bước vào trung tâm của chiến trường.
Nó thả ra cảm ứng tâm linh, cẩn thận xem xét tất cả thi thể gần đó.
/1520
|