Người này vừa nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, vừa nhanh chóng lôi ra một bình thuỷ tinh nhỏ. Nắp bình bị bật ra một cách vội vàng thô bạo, chất lỏng màu vàng bên trong bình thủy tinh nhanh chóng hoà tan vào trong tách trà của Tổng thống.
Gã làm xong tất cả mọi việc mà vẫn không có người nào xuất hiện. Gã thở phào nhẹ nhõm, sửa lại cổ áo một chút rồi đút tay vào túi đi ra cửa.
Một giờ sau, Cố Thanh Sơn đến chỗ ở của Trương Anh Hào, đây là một ngôi biệt thự xây ở trên đỉnh núi, một mình một cõi, xung quanh không hề có những kiến trúc khác.
Bên trong biệt thự có đầy đủ tất cả tiện nghi, thậm chí còn có một võ đài đánh quyền anh.
Trương Anh Hào đã sớm nhận được thông báo của Nữ Thần Công Chính, lúc này đang đứng ở cửa chờ hắn.
"Cậu cũng được lắm, dám giao người anh em là quỷ giết người cho tôi, còn mình thì khoái trá chạy mất." Trương Anh Hào bất mãn nói.
"Xin lỗi, lúc ấy tôi có chuyện quan trọng hơn." Cố Thanh Sơn cười nói: "Mấy người ở chung có ổn không?"
"Theo tôi thấy, Diệp Phi Ly cũng không tệ lắm, nhưng còn ông lão đến sau đó là thế nào?" Trương Anh Hào chỉ chỉ sau lưng nói.
Cố Thanh Sơn nghiêng người qua, nhìn vào trong phòng, chỉ thấy Liêu Hành ngồi ở trên ghế salon, một tay cầm tẩu hút thuốc, tay kia nắm một chai bia, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình chiếu trên tường.
Trên màn ảnh đang phát bộ phim thần tượng nổi tiếng của năm.
"Ồ, nhìn cô em này đi, dáng người đúng là rất tuyệt. Tôi phải tìm cơ hội để dụ em ấy qua đây mới được." Người đó lẩm bẩm.
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai Trương Anh Hào, nói: "Một tên háo sắc, nhưng lại rất giỏi về mảng nghiên cứu khoa học, anh đừng quá để ý làm gì."
"Được rồi." Trương Anh Hào nói: "Tôi đã giúp cậu giải quyết được quỷ giết người mạnh nhất thế giới, cậu cũng phải giúp tôi đi."
"Chuyện gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Mấy ngày trước tôi làm một chuyện." Trương Anh Hào mào đầu.
"Nói."
"... Không tiện nói cho lắm." Trương Anh Hào đột nhiên nhăn nhó.
"Không nói vậy tôi đi." Cố Thanh Sơn đi vào trong phòng.
"Được rồi được rồi, tôi nói." Trương Anh Hào vội vàng kéo Cố Thanh Sơn lại, kể: "Ờ... Anh biết Thiên Tuyển Kỹ của tôi rồi đấy, cũng biết Mèo Mun."
"Biết, chuyên đi tìm đồ, rất hữu dụng."
"Gần đây tình hình không tốt lắm, cho nên mấy phụ huynh trong nhà bắt đầu gấp rút lo chuyện cá nhân của tôi, thúc giục tôi tìm một đối tượng."
"Sau đó thì sao?"
"Tôi nhất thời nhàm chán, bèn gọi Mèo Mun ra."
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói: "Anh dùng Mèo Mun đi tìm đối tượng?"
"Đúng vậy, tôi chỉ nhàm chán tìm trò tiêu khiển thôi... Kết quả tôi vừa mới nói tìm đối tượng, Mèo Mun lập tức chạy ra ngoài, tôi chỉ đành đi theo nó... Bởi nếu tôi không đuổi theo, nó sẽ nổi giận."
"Cho nên ông liền theo chân Mèo Mun, tìm được tình nhân trong mộng của mình?" Cố Thanh Sơn càng bất ngờ hơn, sau đó lo lắng sắp xếp lại từ ngữ một chút, nói: "Nghe đây, Thiên Tuyển kỹ có lúc không đáng tin cậy lắm, anh không cần..."
Hắn nhìn vẻ mặt của Trương Anh Hào, chậm rãi ngậm miệng lại. Anh ta đang mỉm cười, ánh mắt mờ mịt, có vẻ như đang nhìn chăm chú vào một nơi xa xăm nào đấy.
"Tôi biết cô ấy, nhưng mà nhìn thấy người thật thì vẫn là lần đầu tiên." Anh ta nhỏ giọng lẩm bẩm, nhớ lại cảnh tưởng khi gặp mặt, ho nhẹ một tiếng: "Cũng không coi là tình nhân trong mộng được, chỉ là nhìn thấy vừa mắt thôi. Ừm, vừa mắt thôi."
"Thế thì anh theo đuổi người ta đi, chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu." Cố Thanh Sơn khó hiểu hỏi.
"Vấn đề là, chuyện này hơi khó thực hiện." Trương Anh Hào thở dài.
"Với thế lực của Trương phủ thì có chuyện gì là khó làm đâu." Cố Thanh Sơn nói.
"Thì cũng chỉ vì Cửu phủ với ông già nhà cô ấy có chút không hợp nhau, mà cậu với người đó lại có quan hệ không tệ, cho nên tôi mới nhờ cậu giúp."
"Thế anh muốn như thế nào?"
"Cậu giúp tôi tiếp xúc với người đó, trước tiên để thay đổi ấn tượng."
Cố Thanh Sơn liền cười nói: "Anh nghĩ cũng sâu xa đấy, rốt cuộc là ai vậy?"
"Con gái của Tổng thống."
"... Thì ra là vậy."
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một hồi, nói: "Vừa hay, sắp tới đây tôi phải tham gia một Hội nghị Quốc tế, đến lúc đó anh đi với tôi, tôi giới thiệu anh với ngài Tổng thống."
"Được!" Trương Anh Hào vui mừng khôn xiết, dùng sức vỗ bả vai Cố Thanh Sơn, nói: "Anh em tốt!"
Lúc này ở ngoài cửa vang lên tiếng động.
Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Phi Ly đã thu lại cánh xương sau lưng, hạ xuống mặt đất. Trên người hắn ta toàn là vết thương, nhưng rõ ràng là đã được xử lý rồi, không có máu chảy xuống nữa.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính từ trong quang não vang lên: [Kẻ truyền dịch bệnh Quỷ giết người đã bị Diệp Phi Ly giết chết.]
"Cảm ơn." Cố Thanh Sơn cười nói.
"Cái này không có gì. Giết nó, tôi sẽ tiến hóa nhanh hơn, huống chi còn có Nữ Thần Công Chính bảo đảm việc chữa trị toàn diện cho tôi." Diệp Phi Ly vừa nói xong, ánh mắt lộ ra ra vẻ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn không rời.
"Anh mạnh hơn rồi." Diệp Phi Ly nói.
"Cậu cũng vậy." Cố Thanh Sơn đáp lại.
Trương Anh Hào nhìn tia máu như ẩn như hiện trên người Diệp Phi Ly, chen miệng vào nói: "Này người bạn đồng hành mới, sau khi cậu trở nên mạnh hơn, sẽ không có ý nghĩ gì khác chứ?"
"Yên tâm, tôi rất hài lòng với cuộc sống trước mắt này." Diệp Phi Ly nhận ra ánh mắt của anh ta, bèn thu lại quầng sáng đỏ tươi trên người mình, lúc này mới đi vào nhà.
Ba người đều tự tìm đến sofa ngồi xuống.
"Diệp Phi Ly là đối tác mới của chúng ta, đương nhiên tôi vô cùng hoan nghênh." Trương Anh Hào chỉ vào Liêu Hành, nói: "Nhưng mà cái mặt hàng như này, tôi cũng phải nhận luôn sao?"
Lúc này Liêu Hành mới rời mắt khỏi bộ phim kia, trừng lớn hai mắt nói: "Cậu có ý gì? Cái gì gọi là mặt hàng, lúc bổn đại gia đây tung hoành ngang dọc khắp Liên Bang...”
[Xin chú ý giữ bí mật Hiệp nghị.] Giọng nói của Nữ Thần Công Chính đột nhiên vang lên.
"Được rồi, được rồi, lựu đạn Nano đáng chết." Liêu Hành hậm hực nói.
"Không sao.” Cố Thanh Sơn quay sang giới thiệu với Trương Anh Hào: “Ông ấy là Liêu Hành, người phát minh ra kỹ thuật Bước nhảy hành tinh.”
[Thưa ngài...] Nữ Thần Công Chính can ngăn.
"Không sao hết, hai người đang ở đây sẽ không tiết lộ bí mật ra đâu." Cố Thanh Sơn giải thích.
Bên kia, Diệp Phi Ly không hề biết rõ về ý nghĩa mà cái tên “Liêu Hành” này đại biểu cho, nhưng Trương Anh Hào thì trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Liêu Hành không rời, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
"Ông chưa chết... Ba mươi năm... Thật đúng là lợi hại..." Anh ta lẩm bẩm.
Liêu Hành lại nhìn sang Cố Thanh Sơn, nói: "Này nhóc con, cậu là người đưa tôi về, nói xem bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Ông chờ một chút." Cố Thanh Sơn lôi quang não cá nhân ra.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính từ trong quang não truyền tới: [Ngài Cố Thanh Sơn, đã có kết quả báo cáo phân tích nước mưa, không có bất kỳ vấn đề nào.]
Không có vấn đề? Không phải chứ.
Hắn kinh ngạc nghĩ.
Sau khi quỷ giết người xuất hiện, mỗi lần yêu ma thâm nhập vào trong thế giới này đều thông qua việc trời mưa. Nước mưa sẽ mang theo lực lượng của một thế giới khác, rơi vào trong thế giới này, ngấm vào mỗi một tấc đất, cuối cùng hội tụ sâu trong lòng đại lục.
Thế giới dần dần bị nước mưa lặng lẽ thay đổi, đến lúc đạt tới một mức độ nào đó, mưa mới có thể dừng lại.
Mà khi mưa dừng lại, dị biến sẽ phát sinh. Đủ loại, đủ kiểu.
Cho đến khi tận thế tới, mỗi lần trời đổ mưa là một lần bùng nổ bạo loạn.
Gã làm xong tất cả mọi việc mà vẫn không có người nào xuất hiện. Gã thở phào nhẹ nhõm, sửa lại cổ áo một chút rồi đút tay vào túi đi ra cửa.
Một giờ sau, Cố Thanh Sơn đến chỗ ở của Trương Anh Hào, đây là một ngôi biệt thự xây ở trên đỉnh núi, một mình một cõi, xung quanh không hề có những kiến trúc khác.
Bên trong biệt thự có đầy đủ tất cả tiện nghi, thậm chí còn có một võ đài đánh quyền anh.
Trương Anh Hào đã sớm nhận được thông báo của Nữ Thần Công Chính, lúc này đang đứng ở cửa chờ hắn.
"Cậu cũng được lắm, dám giao người anh em là quỷ giết người cho tôi, còn mình thì khoái trá chạy mất." Trương Anh Hào bất mãn nói.
"Xin lỗi, lúc ấy tôi có chuyện quan trọng hơn." Cố Thanh Sơn cười nói: "Mấy người ở chung có ổn không?"
"Theo tôi thấy, Diệp Phi Ly cũng không tệ lắm, nhưng còn ông lão đến sau đó là thế nào?" Trương Anh Hào chỉ chỉ sau lưng nói.
Cố Thanh Sơn nghiêng người qua, nhìn vào trong phòng, chỉ thấy Liêu Hành ngồi ở trên ghế salon, một tay cầm tẩu hút thuốc, tay kia nắm một chai bia, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình chiếu trên tường.
Trên màn ảnh đang phát bộ phim thần tượng nổi tiếng của năm.
"Ồ, nhìn cô em này đi, dáng người đúng là rất tuyệt. Tôi phải tìm cơ hội để dụ em ấy qua đây mới được." Người đó lẩm bẩm.
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai Trương Anh Hào, nói: "Một tên háo sắc, nhưng lại rất giỏi về mảng nghiên cứu khoa học, anh đừng quá để ý làm gì."
"Được rồi." Trương Anh Hào nói: "Tôi đã giúp cậu giải quyết được quỷ giết người mạnh nhất thế giới, cậu cũng phải giúp tôi đi."
"Chuyện gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Mấy ngày trước tôi làm một chuyện." Trương Anh Hào mào đầu.
"Nói."
"... Không tiện nói cho lắm." Trương Anh Hào đột nhiên nhăn nhó.
"Không nói vậy tôi đi." Cố Thanh Sơn đi vào trong phòng.
"Được rồi được rồi, tôi nói." Trương Anh Hào vội vàng kéo Cố Thanh Sơn lại, kể: "Ờ... Anh biết Thiên Tuyển Kỹ của tôi rồi đấy, cũng biết Mèo Mun."
"Biết, chuyên đi tìm đồ, rất hữu dụng."
"Gần đây tình hình không tốt lắm, cho nên mấy phụ huynh trong nhà bắt đầu gấp rút lo chuyện cá nhân của tôi, thúc giục tôi tìm một đối tượng."
"Sau đó thì sao?"
"Tôi nhất thời nhàm chán, bèn gọi Mèo Mun ra."
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói: "Anh dùng Mèo Mun đi tìm đối tượng?"
"Đúng vậy, tôi chỉ nhàm chán tìm trò tiêu khiển thôi... Kết quả tôi vừa mới nói tìm đối tượng, Mèo Mun lập tức chạy ra ngoài, tôi chỉ đành đi theo nó... Bởi nếu tôi không đuổi theo, nó sẽ nổi giận."
"Cho nên ông liền theo chân Mèo Mun, tìm được tình nhân trong mộng của mình?" Cố Thanh Sơn càng bất ngờ hơn, sau đó lo lắng sắp xếp lại từ ngữ một chút, nói: "Nghe đây, Thiên Tuyển kỹ có lúc không đáng tin cậy lắm, anh không cần..."
Hắn nhìn vẻ mặt của Trương Anh Hào, chậm rãi ngậm miệng lại. Anh ta đang mỉm cười, ánh mắt mờ mịt, có vẻ như đang nhìn chăm chú vào một nơi xa xăm nào đấy.
"Tôi biết cô ấy, nhưng mà nhìn thấy người thật thì vẫn là lần đầu tiên." Anh ta nhỏ giọng lẩm bẩm, nhớ lại cảnh tưởng khi gặp mặt, ho nhẹ một tiếng: "Cũng không coi là tình nhân trong mộng được, chỉ là nhìn thấy vừa mắt thôi. Ừm, vừa mắt thôi."
"Thế thì anh theo đuổi người ta đi, chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu." Cố Thanh Sơn khó hiểu hỏi.
"Vấn đề là, chuyện này hơi khó thực hiện." Trương Anh Hào thở dài.
"Với thế lực của Trương phủ thì có chuyện gì là khó làm đâu." Cố Thanh Sơn nói.
"Thì cũng chỉ vì Cửu phủ với ông già nhà cô ấy có chút không hợp nhau, mà cậu với người đó lại có quan hệ không tệ, cho nên tôi mới nhờ cậu giúp."
"Thế anh muốn như thế nào?"
"Cậu giúp tôi tiếp xúc với người đó, trước tiên để thay đổi ấn tượng."
Cố Thanh Sơn liền cười nói: "Anh nghĩ cũng sâu xa đấy, rốt cuộc là ai vậy?"
"Con gái của Tổng thống."
"... Thì ra là vậy."
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một hồi, nói: "Vừa hay, sắp tới đây tôi phải tham gia một Hội nghị Quốc tế, đến lúc đó anh đi với tôi, tôi giới thiệu anh với ngài Tổng thống."
"Được!" Trương Anh Hào vui mừng khôn xiết, dùng sức vỗ bả vai Cố Thanh Sơn, nói: "Anh em tốt!"
Lúc này ở ngoài cửa vang lên tiếng động.
Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Phi Ly đã thu lại cánh xương sau lưng, hạ xuống mặt đất. Trên người hắn ta toàn là vết thương, nhưng rõ ràng là đã được xử lý rồi, không có máu chảy xuống nữa.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính từ trong quang não vang lên: [Kẻ truyền dịch bệnh Quỷ giết người đã bị Diệp Phi Ly giết chết.]
"Cảm ơn." Cố Thanh Sơn cười nói.
"Cái này không có gì. Giết nó, tôi sẽ tiến hóa nhanh hơn, huống chi còn có Nữ Thần Công Chính bảo đảm việc chữa trị toàn diện cho tôi." Diệp Phi Ly vừa nói xong, ánh mắt lộ ra ra vẻ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn không rời.
"Anh mạnh hơn rồi." Diệp Phi Ly nói.
"Cậu cũng vậy." Cố Thanh Sơn đáp lại.
Trương Anh Hào nhìn tia máu như ẩn như hiện trên người Diệp Phi Ly, chen miệng vào nói: "Này người bạn đồng hành mới, sau khi cậu trở nên mạnh hơn, sẽ không có ý nghĩ gì khác chứ?"
"Yên tâm, tôi rất hài lòng với cuộc sống trước mắt này." Diệp Phi Ly nhận ra ánh mắt của anh ta, bèn thu lại quầng sáng đỏ tươi trên người mình, lúc này mới đi vào nhà.
Ba người đều tự tìm đến sofa ngồi xuống.
"Diệp Phi Ly là đối tác mới của chúng ta, đương nhiên tôi vô cùng hoan nghênh." Trương Anh Hào chỉ vào Liêu Hành, nói: "Nhưng mà cái mặt hàng như này, tôi cũng phải nhận luôn sao?"
Lúc này Liêu Hành mới rời mắt khỏi bộ phim kia, trừng lớn hai mắt nói: "Cậu có ý gì? Cái gì gọi là mặt hàng, lúc bổn đại gia đây tung hoành ngang dọc khắp Liên Bang...”
[Xin chú ý giữ bí mật Hiệp nghị.] Giọng nói của Nữ Thần Công Chính đột nhiên vang lên.
"Được rồi, được rồi, lựu đạn Nano đáng chết." Liêu Hành hậm hực nói.
"Không sao.” Cố Thanh Sơn quay sang giới thiệu với Trương Anh Hào: “Ông ấy là Liêu Hành, người phát minh ra kỹ thuật Bước nhảy hành tinh.”
[Thưa ngài...] Nữ Thần Công Chính can ngăn.
"Không sao hết, hai người đang ở đây sẽ không tiết lộ bí mật ra đâu." Cố Thanh Sơn giải thích.
Bên kia, Diệp Phi Ly không hề biết rõ về ý nghĩa mà cái tên “Liêu Hành” này đại biểu cho, nhưng Trương Anh Hào thì trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Liêu Hành không rời, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
"Ông chưa chết... Ba mươi năm... Thật đúng là lợi hại..." Anh ta lẩm bẩm.
Liêu Hành lại nhìn sang Cố Thanh Sơn, nói: "Này nhóc con, cậu là người đưa tôi về, nói xem bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Ông chờ một chút." Cố Thanh Sơn lôi quang não cá nhân ra.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính từ trong quang não truyền tới: [Ngài Cố Thanh Sơn, đã có kết quả báo cáo phân tích nước mưa, không có bất kỳ vấn đề nào.]
Không có vấn đề? Không phải chứ.
Hắn kinh ngạc nghĩ.
Sau khi quỷ giết người xuất hiện, mỗi lần yêu ma thâm nhập vào trong thế giới này đều thông qua việc trời mưa. Nước mưa sẽ mang theo lực lượng của một thế giới khác, rơi vào trong thế giới này, ngấm vào mỗi một tấc đất, cuối cùng hội tụ sâu trong lòng đại lục.
Thế giới dần dần bị nước mưa lặng lẽ thay đổi, đến lúc đạt tới một mức độ nào đó, mưa mới có thể dừng lại.
Mà khi mưa dừng lại, dị biến sẽ phát sinh. Đủ loại, đủ kiểu.
Cho đến khi tận thế tới, mỗi lần trời đổ mưa là một lần bùng nổ bạo loạn.
/1520
|