Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
Chương 213: Chúng ta mới là nhân vật phản diện (2)
/1520
|
Trên bầu trời, truyền tới một giọng nói kỳ dị.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người toàn thân mặc chiến giáp đen tuyền, lẳng lặng lơ lửng trên không trung.
“Chú Hề Tử Thần!” Có người thất thanh kêu lên.
Trên mặt Chú Hề Tử Thần mang theo nụ cười lạnh lẽo cứng ngắc, giống như đang kể một câu chuyện chọc cho người ta phải cười lăn cười bò, lại giống như đang lấy lòng ai đó.
“Không nghe lời nha không nghe lời nha, lặng lẽ tham gia trò chơi Người Bất Tử, thật là một đứa trẻ xấu xa.” Chú Hề Tử Thần dùng ngữ điệu quỷ dị nói.
Chỉ thấy trong tay hắn ta đang xách một cái đầu còn rỉ máu.
Là đầu của Lý Hải.
Trên mặt gã vẫn còn lưu lại vẻ kinh sợ khó tin, rõ ràng là đến khi chết mới vừa kịp phản ứng.
Cảnh tượng đẫm máu và kinh khủng này, khiến cho nghìn nghìn vạn vạn con người trước màn ánh sáng đều im bặt.
Quả nhiên là Chú Hề Tử Thần.
Hắn ta vẫn có thể giết chết người giành được sự bất tử!
Lý Hải là Võ Tôn đỉnh phong, gã còn có một đôi găng tay Ngũ hành uy lực vô song, vậy mà lại bị một kích giết chết trong nháy mắt như vậy sao?
Rất nhiều chức nghiệp giả có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Còn ở hiện trường, mấy Võ Tôn nhảy bật lên, muốn xông tới giết chết Chú Hề Tử Thần, đánh hạ hắn ta xuống.
Ai ngờ tốc độ của tên hề lại nhanh đến mức cực hạn, bọn họ có đuổi thế nào cũng đuổi không kịp, ngược lại còn bị đối phương ở trên không trung hung ác đá mông, ngã sấp mặt.
“Các ngươi thật sự muốn chết đến vậy à?” Chú Hề Tử Thần tò mò hỏi.
Hắn ta ôm đầu của Lý Hải, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nịnh hót, nói chuyện vui vẻ, thế nhưng lại khiến cho người ta bất giác cảm thấy sợ hãi.
Mấy tên Võ Tôn không dám chuyển động nữa.
Bọn họ cũng không phải kẻ ngu.
Đối phương có thể ở trên không trung đá trúng mình, đương nhiên cũng có thể lấy mạng của mình.
Khoan đã, lần trước khi tên hề xuất hiện, căn bản không có thực lực mạnh đến nhường này!
Việc này thật sự chẳng có lời nào giải thích nổi...
Trong lòng mọi người đều thấy bất ổn, bàn chân ở dưới không tự chủ được mà đi lùi về phía sau.
Chú Hề Tử Thần đợi một lát, thấy không có ai dám tự tiện nữa, lúc này mới có vẻ hài lòng. Hắn ta cong lưng hành lễ, bắt đầu dùng ngữ khí vui vẻ để nói chuyện.
"Chào mọi người, tôi là người phục vụ trung thành của các vị, là người thu gặt sinh mệnh của các vị, là ngọn nguồn của mọi sợ hãi trong lòng các vị. Mọi người có thể gọi tôi là Chú Hề Tử Thần.”
“Bây giờ bắt đầu phán xét.”
“Lý Hải, phạm tội giết người, trong trò chơi Người Bất Tử đã sát hại 798 người vô tội. Tội này không thể tha, phán quyết tử hình, lập tức chấp hành.”
Tên hề xách cái đầu trên tay lên nhìn thoáng qua, làm ra vẻ bừng tỉnh.
“Các vị, ngại quá, án tử hình đã được thực thi rồi. Ha ha ha ha!” Tên hề một tay nắm đầu người, một tay ôm bụng, cười ha hả giữa không trung.
Một hồi lâu sau, hắn ta mới ngừng lại.
“Trò chơi Người Bất Tử, ngươi ở đây chứ?” Tên hề bê đầu người lên, chắn ngang đầu của mình, để nó đối diện với màn ánh sáng: “Ngươi có thể nhìn thấy chứ hả? Nơi này có hai cái đầu. Nhưng mà, cái đầu ở phía trước đã xuống địa ngục rồi, chỉ có cái đầu phía sau là còn sống thôi.”
Tên hề nói xong, từ từ để lộ ra mặt của mình ở phía sau cái đầu kia, khuôn mặt cứng đờ mang theo nụ cười quỷ dị.
“Hãy nhìn vị dũng sĩ của ngươi, quán quân của ngươi, anh hùng của ngươi đi. Bây giờ, ngươi vẫn còn cho rằng, ta là một con rệp sao?”
“Mọi người hãy ghi nhớ kỹ Người bất tử vinh quang này. Đây đây, nhìn đi, chúng ta có đầu lâu của gã đó.”
Chú Hề Tử Thần cười hi hi ha ha một hồi, tiếp tục nói: “Các quý bà, các quý ông, xin hãy nhớ kỹ, người tham gia trò chơi Người Bất Tử chỉ có một kết cục, đó chính là...” Tên hề ném cái đầu từ trên không xuống, hưng phấn hét to: “Bỏ - Mạng!”
Nói xong câu này, thân hình của hắn ta rung lên, đột nhiên bay lên trên cao, rồi dần dần biến mất trong tầng mây. Cho đến khi thân ảnh của hắn ta biến mất, tất cả máy truyền tin quang não trên thế giới mới đồng loạt tắt ngóm.
Cả thế giới lại chìm vào trong sự tĩnh lặng khó tả.
- ------
Vũ trụ.
Phi thuyền Thần Điện.
“Làm tốt lắm, mới vừa rồi tôi còn nghĩ, có lẽ chúng ta mới là nhân vật phản diện đấy.” Trương Anh Hào nhìn Diệp Phi Ly, nói.
“Đợi sau khi toàn bộ tai họa kết thúc, cậu có thể đi quay phim, nhất định sẽ đạt giải đó.” Liêu Hành cũng giơ ngón tay cái lên.
Diệp Phi Ly gỡ chiếc mũ sắt của tên hề xuống, vừa suy tư, vừa lẩm bẩm: “Hình như khi mang mũ sắt, cả người tôi được phóng thích hoàn toàn vậy.” Hắt ta đột nhiên phục hồi lại tinh thần, nói với Cố Thanh Sơn: “Vốn tưởng rằng lăn lộn cùng với cậu, thì nhất định sẽ khắc chế được bản thân, không thể nào tiến hóa được nữa, cũng không thể nào giết người được nữa.”
“Kết quả thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Kết quả là còn giết đã hơn.”
Trương Anh Hào đồng ý nói: "Đúng vậy, cậu nói rất đúng, tên nhóc này đối với phía đối tác cũng không tệ lắm, tôi vừa cùng hắn ta hùn vốn không lâu thì liền thu mua được cổ phần của một sòng bạc."
"Hả?" Diệp Phi Ly và Liêu Hành đồng thời cùng lộ ra vẻ quan tâm.
Trương Anh Hào trầm tư nói: "Tuy rằng hiện tại thế cục không được tốt lắm nhưng chờ tai vạ qua đi thì tôi sẽ mở lại sòng bạc đó một lần nữa."
"Vậy thì nếu có một ngày thế giới khôi phục lại bình thường, tôi cũng muốn mở một quán bar múa thoát y nữa." Liêu Hành nói.
"Mấy người nhớ phải để lại thẻ cho tôi đấy, tôi còn chưa vào mấy chỗ đó chơi đâu." Diệp Phi Ly nói.
"Cậu thì sao? Cậu muốn làm cái gì?" Trương Anh Hào hỏi Cố Thanh Sơn.
Diệp Phi Ly cùng Liêu Hành cũng nhìn sang.
Cố Thanh Sơn nghĩ đến thế giới tu hành mỹ lệ và xinh đẹp kia, nói: "Có lẽ tôi sẽ tiếp tục tu hành."
"Tu hành? Vậy cũng không cần dùng quá nhiều thời gian."
"Không phải, là muốn liên tục tu hành."
"Cậu nói liên tục là trong vòng bao lâu?"
"Chỉ cần tôi còn sống thì vẫn sẽ tiếp tục tu hành."
"Thực không có ý nghĩa gì cả." Ba người cùng kêu lên.
Cố Thanh Sơn mỉm cười, nói: "Nhưng mà bây giờ, thế nào thì chúng ta cũng chỉ có thể tiếp tục bận rộn mà thôi."
Liêu Hành nói: "Yên tâm đi, cái trò Người Bất Tử này cũng không có cách nào mở rộng quy mô được."
"Đúng vậy, ván này chúng ta đã thắng."
Suốt hai ngày liên tục, những người chiến thắng trò chơi Người Bất Tử đều bị Chú Hề Tử Thần giết chết. Như vậy, e rằng dù có là người to gan, dũng cảm như thế nào đi nữa thì cũng sẽ do dự không biết có nên tham gia vào trận tiếp theo của trò Người Bất Tử hay không.
Tình thế đang nghiêng về phía mấy người Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nói với Liêu Hành: "Việc thu nhỏ Bước nhảy siêu tốc tiến triển tới đâu rồi?"
Liêu Hành mở màn sáng lên rồi không ngừng thao tác, bày mấy vấn đề ra trước mặt Cố Thanh Sơn, sau đó lắc đầu nói: "Không thể nào thực hiện nhanh như vậy được đâu, mấy chi tiết trong các kỹ thuật mấu chốt vẫn còn đang được thử nghiệm, hiện tại vẫn cần rất nhiều số liệu, sau đó thì mới có thể tiếp tục làm được."
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người toàn thân mặc chiến giáp đen tuyền, lẳng lặng lơ lửng trên không trung.
“Chú Hề Tử Thần!” Có người thất thanh kêu lên.
Trên mặt Chú Hề Tử Thần mang theo nụ cười lạnh lẽo cứng ngắc, giống như đang kể một câu chuyện chọc cho người ta phải cười lăn cười bò, lại giống như đang lấy lòng ai đó.
“Không nghe lời nha không nghe lời nha, lặng lẽ tham gia trò chơi Người Bất Tử, thật là một đứa trẻ xấu xa.” Chú Hề Tử Thần dùng ngữ điệu quỷ dị nói.
Chỉ thấy trong tay hắn ta đang xách một cái đầu còn rỉ máu.
Là đầu của Lý Hải.
Trên mặt gã vẫn còn lưu lại vẻ kinh sợ khó tin, rõ ràng là đến khi chết mới vừa kịp phản ứng.
Cảnh tượng đẫm máu và kinh khủng này, khiến cho nghìn nghìn vạn vạn con người trước màn ánh sáng đều im bặt.
Quả nhiên là Chú Hề Tử Thần.
Hắn ta vẫn có thể giết chết người giành được sự bất tử!
Lý Hải là Võ Tôn đỉnh phong, gã còn có một đôi găng tay Ngũ hành uy lực vô song, vậy mà lại bị một kích giết chết trong nháy mắt như vậy sao?
Rất nhiều chức nghiệp giả có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Còn ở hiện trường, mấy Võ Tôn nhảy bật lên, muốn xông tới giết chết Chú Hề Tử Thần, đánh hạ hắn ta xuống.
Ai ngờ tốc độ của tên hề lại nhanh đến mức cực hạn, bọn họ có đuổi thế nào cũng đuổi không kịp, ngược lại còn bị đối phương ở trên không trung hung ác đá mông, ngã sấp mặt.
“Các ngươi thật sự muốn chết đến vậy à?” Chú Hề Tử Thần tò mò hỏi.
Hắn ta ôm đầu của Lý Hải, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nịnh hót, nói chuyện vui vẻ, thế nhưng lại khiến cho người ta bất giác cảm thấy sợ hãi.
Mấy tên Võ Tôn không dám chuyển động nữa.
Bọn họ cũng không phải kẻ ngu.
Đối phương có thể ở trên không trung đá trúng mình, đương nhiên cũng có thể lấy mạng của mình.
Khoan đã, lần trước khi tên hề xuất hiện, căn bản không có thực lực mạnh đến nhường này!
Việc này thật sự chẳng có lời nào giải thích nổi...
Trong lòng mọi người đều thấy bất ổn, bàn chân ở dưới không tự chủ được mà đi lùi về phía sau.
Chú Hề Tử Thần đợi một lát, thấy không có ai dám tự tiện nữa, lúc này mới có vẻ hài lòng. Hắn ta cong lưng hành lễ, bắt đầu dùng ngữ khí vui vẻ để nói chuyện.
"Chào mọi người, tôi là người phục vụ trung thành của các vị, là người thu gặt sinh mệnh của các vị, là ngọn nguồn của mọi sợ hãi trong lòng các vị. Mọi người có thể gọi tôi là Chú Hề Tử Thần.”
“Bây giờ bắt đầu phán xét.”
“Lý Hải, phạm tội giết người, trong trò chơi Người Bất Tử đã sát hại 798 người vô tội. Tội này không thể tha, phán quyết tử hình, lập tức chấp hành.”
Tên hề xách cái đầu trên tay lên nhìn thoáng qua, làm ra vẻ bừng tỉnh.
“Các vị, ngại quá, án tử hình đã được thực thi rồi. Ha ha ha ha!” Tên hề một tay nắm đầu người, một tay ôm bụng, cười ha hả giữa không trung.
Một hồi lâu sau, hắn ta mới ngừng lại.
“Trò chơi Người Bất Tử, ngươi ở đây chứ?” Tên hề bê đầu người lên, chắn ngang đầu của mình, để nó đối diện với màn ánh sáng: “Ngươi có thể nhìn thấy chứ hả? Nơi này có hai cái đầu. Nhưng mà, cái đầu ở phía trước đã xuống địa ngục rồi, chỉ có cái đầu phía sau là còn sống thôi.”
Tên hề nói xong, từ từ để lộ ra mặt của mình ở phía sau cái đầu kia, khuôn mặt cứng đờ mang theo nụ cười quỷ dị.
“Hãy nhìn vị dũng sĩ của ngươi, quán quân của ngươi, anh hùng của ngươi đi. Bây giờ, ngươi vẫn còn cho rằng, ta là một con rệp sao?”
“Mọi người hãy ghi nhớ kỹ Người bất tử vinh quang này. Đây đây, nhìn đi, chúng ta có đầu lâu của gã đó.”
Chú Hề Tử Thần cười hi hi ha ha một hồi, tiếp tục nói: “Các quý bà, các quý ông, xin hãy nhớ kỹ, người tham gia trò chơi Người Bất Tử chỉ có một kết cục, đó chính là...” Tên hề ném cái đầu từ trên không xuống, hưng phấn hét to: “Bỏ - Mạng!”
Nói xong câu này, thân hình của hắn ta rung lên, đột nhiên bay lên trên cao, rồi dần dần biến mất trong tầng mây. Cho đến khi thân ảnh của hắn ta biến mất, tất cả máy truyền tin quang não trên thế giới mới đồng loạt tắt ngóm.
Cả thế giới lại chìm vào trong sự tĩnh lặng khó tả.
- ------
Vũ trụ.
Phi thuyền Thần Điện.
“Làm tốt lắm, mới vừa rồi tôi còn nghĩ, có lẽ chúng ta mới là nhân vật phản diện đấy.” Trương Anh Hào nhìn Diệp Phi Ly, nói.
“Đợi sau khi toàn bộ tai họa kết thúc, cậu có thể đi quay phim, nhất định sẽ đạt giải đó.” Liêu Hành cũng giơ ngón tay cái lên.
Diệp Phi Ly gỡ chiếc mũ sắt của tên hề xuống, vừa suy tư, vừa lẩm bẩm: “Hình như khi mang mũ sắt, cả người tôi được phóng thích hoàn toàn vậy.” Hắt ta đột nhiên phục hồi lại tinh thần, nói với Cố Thanh Sơn: “Vốn tưởng rằng lăn lộn cùng với cậu, thì nhất định sẽ khắc chế được bản thân, không thể nào tiến hóa được nữa, cũng không thể nào giết người được nữa.”
“Kết quả thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Kết quả là còn giết đã hơn.”
Trương Anh Hào đồng ý nói: "Đúng vậy, cậu nói rất đúng, tên nhóc này đối với phía đối tác cũng không tệ lắm, tôi vừa cùng hắn ta hùn vốn không lâu thì liền thu mua được cổ phần của một sòng bạc."
"Hả?" Diệp Phi Ly và Liêu Hành đồng thời cùng lộ ra vẻ quan tâm.
Trương Anh Hào trầm tư nói: "Tuy rằng hiện tại thế cục không được tốt lắm nhưng chờ tai vạ qua đi thì tôi sẽ mở lại sòng bạc đó một lần nữa."
"Vậy thì nếu có một ngày thế giới khôi phục lại bình thường, tôi cũng muốn mở một quán bar múa thoát y nữa." Liêu Hành nói.
"Mấy người nhớ phải để lại thẻ cho tôi đấy, tôi còn chưa vào mấy chỗ đó chơi đâu." Diệp Phi Ly nói.
"Cậu thì sao? Cậu muốn làm cái gì?" Trương Anh Hào hỏi Cố Thanh Sơn.
Diệp Phi Ly cùng Liêu Hành cũng nhìn sang.
Cố Thanh Sơn nghĩ đến thế giới tu hành mỹ lệ và xinh đẹp kia, nói: "Có lẽ tôi sẽ tiếp tục tu hành."
"Tu hành? Vậy cũng không cần dùng quá nhiều thời gian."
"Không phải, là muốn liên tục tu hành."
"Cậu nói liên tục là trong vòng bao lâu?"
"Chỉ cần tôi còn sống thì vẫn sẽ tiếp tục tu hành."
"Thực không có ý nghĩa gì cả." Ba người cùng kêu lên.
Cố Thanh Sơn mỉm cười, nói: "Nhưng mà bây giờ, thế nào thì chúng ta cũng chỉ có thể tiếp tục bận rộn mà thôi."
Liêu Hành nói: "Yên tâm đi, cái trò Người Bất Tử này cũng không có cách nào mở rộng quy mô được."
"Đúng vậy, ván này chúng ta đã thắng."
Suốt hai ngày liên tục, những người chiến thắng trò chơi Người Bất Tử đều bị Chú Hề Tử Thần giết chết. Như vậy, e rằng dù có là người to gan, dũng cảm như thế nào đi nữa thì cũng sẽ do dự không biết có nên tham gia vào trận tiếp theo của trò Người Bất Tử hay không.
Tình thế đang nghiêng về phía mấy người Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nói với Liêu Hành: "Việc thu nhỏ Bước nhảy siêu tốc tiến triển tới đâu rồi?"
Liêu Hành mở màn sáng lên rồi không ngừng thao tác, bày mấy vấn đề ra trước mặt Cố Thanh Sơn, sau đó lắc đầu nói: "Không thể nào thực hiện nhanh như vậy được đâu, mấy chi tiết trong các kỹ thuật mấu chốt vẫn còn đang được thử nghiệm, hiện tại vẫn cần rất nhiều số liệu, sau đó thì mới có thể tiếp tục làm được."
/1520
|