[Liên lạc Đại tướng Lục quân, Võ thánh Trương Tông Dương.]
[Liên lạc Tư lệnh Hải quân, Hải hoàng Lý Đông Nguyên.]
[Liên lạc Tổng chỉ huy Tinh Không, Tống Thiên Vũ các hạ.]
Ba sóng ánh sáng vô hình từ phi thuyền Thần Điện bắn ra, đi về các hướng khác nhau.
“Tướng quân, thỉnh cầu trò chuyện cấp bảo mật cao nhất.”
“Hả? Là ngài Tổng thống sao?”
“Không, là Nữ Thần Công Chính.”
Trong phủ Tổng thống ở Thủ đô Liên Bang đột nhiên ồn ào náo động bất thường. Ba quân nhân mặc quân phục chỉnh tề bước đi cùng nhau, nhanh chóng đến Văn phòng Tổng thống.
“Lý tướng quân, sao ông lại tới đây?”
“Chào Trương tướng quân.”
“Tống tướng quân!”
Trên đường đi có không ít người chào hỏi bọn họ, trên mặt đều mang vẻ sợ hãi.
Ba vị chỉ huy quân đội sao lại xuất hiện cùng nhau? Chẳng lẽ có chuyện nghiêm trọng gì xảy ra rồi ư? Hay là đế quốc Phục Hi đã tiến đánh, chiến tranh nổ ra rồi? Trong lòng ai nấy đều lo sợ bất an.
Ba vị tướng không hề ngừng lại mà vẫn gấp gáp bước đi, chẳng chào hỏi đám chính trị gia quen biết như thường ngày họ vẫn làm.
Cửa phòng làm việc của Tổng thống đã mở sẵn, ba người lập tức đi vào, cùng chào theo nghi thức quân đội.
“Ngài Tổng thống, Nữ Thần Công Chính mời ngài lập tức nối đường dây.” Lý tướng quân nói.
Một ông già tóc hoa râm xoay người lại, dùng ánh mắt hỏi dò phụ tá bên cạnh.
Người đứng đầu trong mấy vị phụ tá nói: “Thưa ngài, là kết nối khẩn cấp, nhưng không phải chiến tranh.”
Lúc này nét mặt ông ta mới giãn ra một chút, ra lệnh: “Các vị tướng quân, xin nối dây.”
Một vị tướng hành lễ rồi mở vali xách tay nặng nề của mình ra, bày một máy bộ đàm vũ trụ loại đơn giản trước mặt tổng thống.
Bộ đàm lập tức phát sáng, giọng nói trang nghiêm của Nữ Thần Công Chính vang lên.
[Cuộc trò chuyện có cấp bậc tối mật nhất sắp bắt đầu, xin mời những nhân viên không liên quan lập tức lui ra! Nếu không sẽ căn cứ theo Hiệp định Giữ bí mật của Liên Bang, xóa sạch những người không liên quan và cấp bậc bí mật không đủ.]
Người ở chỗ này đồng thời thay đổi sắc mặt.
“Xóa sạch” chính là giết chết. Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cho Nữ Thần Công Chính không để ý đến cả tính mệnh của công dân chỉ vì giữ bí mật?
Mọi người vội vàng lui ra ngoài, trong Văn phòng chỉ còn lại Tổng thống và ba vị tướng. Lúc này, giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên lần nữa.
[Sắp khởi động các biện pháp an ninh cấp cao nhất đối với phi thuyền Thần Điện trạm Tinh Không, xin ngài Tổng thống và ba vị chỉ huy quân đội trao quyền!]
“Vì sao lại muốn khởi động các biện pháp an ninh cấp cao nhất?” Tổng thống hỏi.
Nữ Thần Công Chính đáp: [Căn cứ điều thứ năm của Hiến pháp Liên Bang, tất cả những việc trọng đại liên quan tới vận mệnh loài người, hoặc là thúc đẩy sự tiến bộ của nền văn minh nhân loại, sẽ nhận được biện pháp bảo vệ cấp cao nhất của Liên Bang.]
Sắc mặt Tổng thống trở nên nghiêm túc, hỏi: “Trên phi thuyền Thần Điện đang làm cái gì?”
Nhưng Nữ Thần Công Chính không trả lời câu hỏi ấy: [Vì giữ bí mật, tạm thời không tiện tiết lộ.]
Nghe vậy, vẻ mặt của Tổng thống và ba vị tướng quân đều biến đổi. Đẳng cấp của họ gần như là cao nhất ở Liên Bang, vậy mà Nữ Thần Công Chính cũng không nói cho họ.
Nữ Thần Công Chính rất ít khi trả lời thận trọng như thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lẽ ra thúc đẩy sự tiến bộ của văn minh nhân loại là chuyện tốt, thế nhưng căn cứ theo kinh nghiệm lịch sử, rất nhiều chuyện cũng không phải đơn giản như vậy.
Tổng thống suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi nhớ hình như lần khởi động các biện pháp an ninh gần đây nhất cũng cách đây ba mươi năm rồi.”
“Đúng vậy.” Tống tướng quân nói: “Lần đó chúng ta thu hoạch được đột phá quan trọng về kỹ thuật nhảy vọt trong không gian, kết quả là hạm đội đã gặp phải quái vật vũ trụ trong lần đầu tiên thí nghiệm bước nhảy không gian.”
Ba mươi năm trước, Chiến hạm Liên Bang Tinh Tế tiến hành lần nhảy vọt đầu tiên trong không gian, lập tức xuyên qua lỗ giun (*), đến một hệ hành tinh nào đó cách năm trăm triệu năm ánh sáng, nhìn thấy một tình cảnh cực kỳ đáng sợ.
(*) wormhole, không nhầm với blackhole là lỗ đen.
Một con quái vật thân mềm khổng lồ đang ôm chặt lấy một hành tinh, dùng sức hấp thu vật gì đó trên hành tinh ấy. Chuyện kinh khủng này được liệt vào hồ sơ tuyệt mật cấp cao nhất cùng với kỹ thuật “Bước nhảy không gian”.
Mấy vị lãnh đạo chủ chốt nhìn nhau, vẻ mặt càng căng thằng hơn. Sự tiến bộ vượt bậc của nền văn minh thường hay kèm theo nguy hiểm không lường trước được, nữ thần phản ứng như thế là đương nhiên.
Tổng thống thở dài, nói: “Nữ Thần Công Chính đã suy nghĩ cặn kẽ, chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, vậy chúng ta liền trao quyền đi!”
Nữ Thần Công Chính lập tức hưởng ứng: [Đã tạo ra cấp an ninh SSS cho phi thuyền Thần Điện trạm Tinh Không, xin ngài Tổng thống trao quyền chấp hành!]
Tổng thống nói: “Tôi trao quyền.”
[Xin Tổng tư lệnh Tinh Không trao quyền!]
Tống tướng quân nói: “Tôi trao quyền.”
[Xin Tổng tư lệnh Hải Dương trao quyền!]
Lý tướng quân nói: “Tôi trao quyền.”
[Xin Tổng tư lệnh Lục quân trao quyền!]
Trương tướng quân nói: “Tôi trao quyền.”
[Nhận quyền xong, bắt đầu chấp hành nhiệm vụ cấp SSS.]
Trên bộ đàm vũ trụ, một biển sao bao la hùng vĩ chiếu ở trước mặt mọi người.
[Phi thuyền Hùng Vũ trạm Tinh Không quay về lập tức, cố gắng áp sát phi thuyền Thần Điện, bắt đầu tuần tra.]
[Phi thuyền Minh Quang trạm Tinh Không bay từ đáy biển lên không gian, áp sát phi thuyền Thần Điện, phụ trách công việc cảnh giới mọi mặt.]
[Nhóm Chiến hạm trạm Tinh Không số một, số bảy và số mười sáu lên đường, bắt đầu hộ tống toàn bộ hành trình.]
[Đội quân Robot vũ trụ chiến đấu đặc chủng chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu tự kiểm vũ khí, chuẩn bị kích hoạt để phóng đến gần phạm vi không gian trong một phút nữa.]
[Để phòng ngừa rắc rối không cần thiết, mời Võ thánh Trương Tông Dương trấn thủ vùng biên giới!]
Nữ Thần Công Chính nói đến đây, mấy người trong phòng đều nhìn sang Trương tướng quân.
Trương tướng quân cười khổ một tiếng, nói: “Tay chân đã run rẩy rồi mà vẫn còn có chuyện thế này gõ cửa.”
Tổng thống an ủi: “Ngài nên đi đi, dù sao cả Liên Bang này chỉ có một vị Võ thánh là ngài.”
Trương tướng quân thở dài, mở cửa Văn phòng Tổng thống đi ra ngoài. Ngay sau đó, ông nhảy lên không trung, phát ra một tiếng nổ siêu thanh rồi bay vụt về phía chân trời như một tia chớp.
[Để phòng ngừa các quốc gia khác dò xét và quấy nhiễu trên biển, xin Hải hoàng Lý Đông Nguyên trấn thủ vùng duyên hải!]
Lý tướng quân lắc đầu: “Nữ thần điều động nhân lực mà lại không nói hết trong một lần, làm lão Trương còn tưởng rằng chỉ có một mình ông ta vất vả!”
Tổng thống nói: “Ngài đi đi, tôi sẽ nói với ông ấy.”
Lý tướng quân chầm chậm lấy vài cái bình nhỏ ra, lần lượt nhìn thoáng qua từng cái.
“Gần đây nhất hẳn là Hoàng Hải.” Ông ta mở một cái bình có ghi hai chữ “Hoàng Hải”, sau đó đổ hết nước biển bên trong bình ra ngoài. Những giọt nước biển này lơ lửng giữa không trung rồi nhanh chóng tập hợp cùng một chỗ, tạo thành một quả cầu bằng nước.
Lý tướng quân cầm quả cầu nước trên tay, nói: “Tôi đi đây.” Vừa dứt lời thì đã biến mất tăm.
Trong Văn phòng Tổng thống chỉ còn lại Tổng thống và Tổng tư lệnh Tinh Không.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính lại vang lên một lần nữa: [Xin Tống tướng quân bảo vệ thủ đô, bảo đảm tất cả hoạt động bình thường.]
Tống tướng quân thở phào nhẹ nhõm: “Còn may còn may, lần này tôi không cần gấp gáp lên đường.”
Trên không gian…
Phi thuyền Thần Điện thuộc trạm vũ trụ Tinh Không.
Cố Thanh Sơn không hề có cảm giác gì về những ảnh hưởng to lớn mà mình đã tạo ra, vẫn liên tục chiến đấu hăng hái. Cuối cùng, sau bảy tiếng, hắn cũng giải quyết hết tất cả vấn đề.
Cố Thanh Sơn thở ra một hơi, nói: “Bây giờ bắt đầu xây dựng Robot chiến đấu, dùng thuật toán cấu trúc sinh mệnh làm cơ sở.”
[Đã hiểu, thuật toán đã sắp xếp xong, vật liệu đã chuẩn bị sẵn sàng, xin xây dựng mô hình Robot chiến đấu!]
“Mô hình à…”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút rồi dứt khoát kết nối máy truyền tin, gửi một tin nhắn đi: “Em thích hình dáng của Robot như thế nào?”
Tin nhắn đã được gửi nhưng một hồi lâu sau cũng không có động tĩnh gì.
[Liên lạc Tư lệnh Hải quân, Hải hoàng Lý Đông Nguyên.]
[Liên lạc Tổng chỉ huy Tinh Không, Tống Thiên Vũ các hạ.]
Ba sóng ánh sáng vô hình từ phi thuyền Thần Điện bắn ra, đi về các hướng khác nhau.
“Tướng quân, thỉnh cầu trò chuyện cấp bảo mật cao nhất.”
“Hả? Là ngài Tổng thống sao?”
“Không, là Nữ Thần Công Chính.”
Trong phủ Tổng thống ở Thủ đô Liên Bang đột nhiên ồn ào náo động bất thường. Ba quân nhân mặc quân phục chỉnh tề bước đi cùng nhau, nhanh chóng đến Văn phòng Tổng thống.
“Lý tướng quân, sao ông lại tới đây?”
“Chào Trương tướng quân.”
“Tống tướng quân!”
Trên đường đi có không ít người chào hỏi bọn họ, trên mặt đều mang vẻ sợ hãi.
Ba vị chỉ huy quân đội sao lại xuất hiện cùng nhau? Chẳng lẽ có chuyện nghiêm trọng gì xảy ra rồi ư? Hay là đế quốc Phục Hi đã tiến đánh, chiến tranh nổ ra rồi? Trong lòng ai nấy đều lo sợ bất an.
Ba vị tướng không hề ngừng lại mà vẫn gấp gáp bước đi, chẳng chào hỏi đám chính trị gia quen biết như thường ngày họ vẫn làm.
Cửa phòng làm việc của Tổng thống đã mở sẵn, ba người lập tức đi vào, cùng chào theo nghi thức quân đội.
“Ngài Tổng thống, Nữ Thần Công Chính mời ngài lập tức nối đường dây.” Lý tướng quân nói.
Một ông già tóc hoa râm xoay người lại, dùng ánh mắt hỏi dò phụ tá bên cạnh.
Người đứng đầu trong mấy vị phụ tá nói: “Thưa ngài, là kết nối khẩn cấp, nhưng không phải chiến tranh.”
Lúc này nét mặt ông ta mới giãn ra một chút, ra lệnh: “Các vị tướng quân, xin nối dây.”
Một vị tướng hành lễ rồi mở vali xách tay nặng nề của mình ra, bày một máy bộ đàm vũ trụ loại đơn giản trước mặt tổng thống.
Bộ đàm lập tức phát sáng, giọng nói trang nghiêm của Nữ Thần Công Chính vang lên.
[Cuộc trò chuyện có cấp bậc tối mật nhất sắp bắt đầu, xin mời những nhân viên không liên quan lập tức lui ra! Nếu không sẽ căn cứ theo Hiệp định Giữ bí mật của Liên Bang, xóa sạch những người không liên quan và cấp bậc bí mật không đủ.]
Người ở chỗ này đồng thời thay đổi sắc mặt.
“Xóa sạch” chính là giết chết. Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cho Nữ Thần Công Chính không để ý đến cả tính mệnh của công dân chỉ vì giữ bí mật?
Mọi người vội vàng lui ra ngoài, trong Văn phòng chỉ còn lại Tổng thống và ba vị tướng. Lúc này, giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên lần nữa.
[Sắp khởi động các biện pháp an ninh cấp cao nhất đối với phi thuyền Thần Điện trạm Tinh Không, xin ngài Tổng thống và ba vị chỉ huy quân đội trao quyền!]
“Vì sao lại muốn khởi động các biện pháp an ninh cấp cao nhất?” Tổng thống hỏi.
Nữ Thần Công Chính đáp: [Căn cứ điều thứ năm của Hiến pháp Liên Bang, tất cả những việc trọng đại liên quan tới vận mệnh loài người, hoặc là thúc đẩy sự tiến bộ của nền văn minh nhân loại, sẽ nhận được biện pháp bảo vệ cấp cao nhất của Liên Bang.]
Sắc mặt Tổng thống trở nên nghiêm túc, hỏi: “Trên phi thuyền Thần Điện đang làm cái gì?”
Nhưng Nữ Thần Công Chính không trả lời câu hỏi ấy: [Vì giữ bí mật, tạm thời không tiện tiết lộ.]
Nghe vậy, vẻ mặt của Tổng thống và ba vị tướng quân đều biến đổi. Đẳng cấp của họ gần như là cao nhất ở Liên Bang, vậy mà Nữ Thần Công Chính cũng không nói cho họ.
Nữ Thần Công Chính rất ít khi trả lời thận trọng như thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lẽ ra thúc đẩy sự tiến bộ của văn minh nhân loại là chuyện tốt, thế nhưng căn cứ theo kinh nghiệm lịch sử, rất nhiều chuyện cũng không phải đơn giản như vậy.
Tổng thống suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi nhớ hình như lần khởi động các biện pháp an ninh gần đây nhất cũng cách đây ba mươi năm rồi.”
“Đúng vậy.” Tống tướng quân nói: “Lần đó chúng ta thu hoạch được đột phá quan trọng về kỹ thuật nhảy vọt trong không gian, kết quả là hạm đội đã gặp phải quái vật vũ trụ trong lần đầu tiên thí nghiệm bước nhảy không gian.”
Ba mươi năm trước, Chiến hạm Liên Bang Tinh Tế tiến hành lần nhảy vọt đầu tiên trong không gian, lập tức xuyên qua lỗ giun (*), đến một hệ hành tinh nào đó cách năm trăm triệu năm ánh sáng, nhìn thấy một tình cảnh cực kỳ đáng sợ.
(*) wormhole, không nhầm với blackhole là lỗ đen.
Một con quái vật thân mềm khổng lồ đang ôm chặt lấy một hành tinh, dùng sức hấp thu vật gì đó trên hành tinh ấy. Chuyện kinh khủng này được liệt vào hồ sơ tuyệt mật cấp cao nhất cùng với kỹ thuật “Bước nhảy không gian”.
Mấy vị lãnh đạo chủ chốt nhìn nhau, vẻ mặt càng căng thằng hơn. Sự tiến bộ vượt bậc của nền văn minh thường hay kèm theo nguy hiểm không lường trước được, nữ thần phản ứng như thế là đương nhiên.
Tổng thống thở dài, nói: “Nữ Thần Công Chính đã suy nghĩ cặn kẽ, chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, vậy chúng ta liền trao quyền đi!”
Nữ Thần Công Chính lập tức hưởng ứng: [Đã tạo ra cấp an ninh SSS cho phi thuyền Thần Điện trạm Tinh Không, xin ngài Tổng thống trao quyền chấp hành!]
Tổng thống nói: “Tôi trao quyền.”
[Xin Tổng tư lệnh Tinh Không trao quyền!]
Tống tướng quân nói: “Tôi trao quyền.”
[Xin Tổng tư lệnh Hải Dương trao quyền!]
Lý tướng quân nói: “Tôi trao quyền.”
[Xin Tổng tư lệnh Lục quân trao quyền!]
Trương tướng quân nói: “Tôi trao quyền.”
[Nhận quyền xong, bắt đầu chấp hành nhiệm vụ cấp SSS.]
Trên bộ đàm vũ trụ, một biển sao bao la hùng vĩ chiếu ở trước mặt mọi người.
[Phi thuyền Hùng Vũ trạm Tinh Không quay về lập tức, cố gắng áp sát phi thuyền Thần Điện, bắt đầu tuần tra.]
[Phi thuyền Minh Quang trạm Tinh Không bay từ đáy biển lên không gian, áp sát phi thuyền Thần Điện, phụ trách công việc cảnh giới mọi mặt.]
[Nhóm Chiến hạm trạm Tinh Không số một, số bảy và số mười sáu lên đường, bắt đầu hộ tống toàn bộ hành trình.]
[Đội quân Robot vũ trụ chiến đấu đặc chủng chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu tự kiểm vũ khí, chuẩn bị kích hoạt để phóng đến gần phạm vi không gian trong một phút nữa.]
[Để phòng ngừa rắc rối không cần thiết, mời Võ thánh Trương Tông Dương trấn thủ vùng biên giới!]
Nữ Thần Công Chính nói đến đây, mấy người trong phòng đều nhìn sang Trương tướng quân.
Trương tướng quân cười khổ một tiếng, nói: “Tay chân đã run rẩy rồi mà vẫn còn có chuyện thế này gõ cửa.”
Tổng thống an ủi: “Ngài nên đi đi, dù sao cả Liên Bang này chỉ có một vị Võ thánh là ngài.”
Trương tướng quân thở dài, mở cửa Văn phòng Tổng thống đi ra ngoài. Ngay sau đó, ông nhảy lên không trung, phát ra một tiếng nổ siêu thanh rồi bay vụt về phía chân trời như một tia chớp.
[Để phòng ngừa các quốc gia khác dò xét và quấy nhiễu trên biển, xin Hải hoàng Lý Đông Nguyên trấn thủ vùng duyên hải!]
Lý tướng quân lắc đầu: “Nữ thần điều động nhân lực mà lại không nói hết trong một lần, làm lão Trương còn tưởng rằng chỉ có một mình ông ta vất vả!”
Tổng thống nói: “Ngài đi đi, tôi sẽ nói với ông ấy.”
Lý tướng quân chầm chậm lấy vài cái bình nhỏ ra, lần lượt nhìn thoáng qua từng cái.
“Gần đây nhất hẳn là Hoàng Hải.” Ông ta mở một cái bình có ghi hai chữ “Hoàng Hải”, sau đó đổ hết nước biển bên trong bình ra ngoài. Những giọt nước biển này lơ lửng giữa không trung rồi nhanh chóng tập hợp cùng một chỗ, tạo thành một quả cầu bằng nước.
Lý tướng quân cầm quả cầu nước trên tay, nói: “Tôi đi đây.” Vừa dứt lời thì đã biến mất tăm.
Trong Văn phòng Tổng thống chỉ còn lại Tổng thống và Tổng tư lệnh Tinh Không.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính lại vang lên một lần nữa: [Xin Tống tướng quân bảo vệ thủ đô, bảo đảm tất cả hoạt động bình thường.]
Tống tướng quân thở phào nhẹ nhõm: “Còn may còn may, lần này tôi không cần gấp gáp lên đường.”
Trên không gian…
Phi thuyền Thần Điện thuộc trạm vũ trụ Tinh Không.
Cố Thanh Sơn không hề có cảm giác gì về những ảnh hưởng to lớn mà mình đã tạo ra, vẫn liên tục chiến đấu hăng hái. Cuối cùng, sau bảy tiếng, hắn cũng giải quyết hết tất cả vấn đề.
Cố Thanh Sơn thở ra một hơi, nói: “Bây giờ bắt đầu xây dựng Robot chiến đấu, dùng thuật toán cấu trúc sinh mệnh làm cơ sở.”
[Đã hiểu, thuật toán đã sắp xếp xong, vật liệu đã chuẩn bị sẵn sàng, xin xây dựng mô hình Robot chiến đấu!]
“Mô hình à…”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút rồi dứt khoát kết nối máy truyền tin, gửi một tin nhắn đi: “Em thích hình dáng của Robot như thế nào?”
Tin nhắn đã được gửi nhưng một hồi lâu sau cũng không có động tĩnh gì.
/1520
|