“Hừ, do ban nãy tôi chưa dùng hết sức thôi.” Anna không phục nói, sau đó liếc nhìn xung quanh, hỏi hắn bằng giọng khiêu khích: “Nơi này không tiện, hay chúng ta ra ngoài đánh một trận?”
“Cũng được, cũng nên để cô đích thân cảm nhận nguồn gốc của sức mạnh là như thế nào.” Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Hai người đi ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, họ đã thấy Diệp Phi Ly thu cánh bay xuống.
“Tình hình gì đây?” Hắn ta nhìn Anna, lại nhìn sang Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn giới thiệu hai người với nhau rồi nói với Diệp Phi Ly: “Cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi luận bàn một chút, sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Đánh nhau à? Tôi có thể đứng xem không?” Diệp Phi Ly thấy khá hứng thú.
“Tùy cậu.”
Ba người nói rồi đi ra ngoài.
Trương Anh Hào và Liêu Hành nhìn nhau, cũng tranh thủ đi theo.
- ---------
Trên một mảnh đất trống bên ngoài biệt thự, Cố Thanh Sơn và Anna đứng cách nhau mấy chục mét, mặt đối mặt.
Anna khoanh tay, cất giọng nói: “Hay thế này, chúng ta ai thắng người đó có thể chỉ đạo người kia tu hành.”
“Cũng được.” Cố Thanh Sơn nói.
“Trước nay tôi chưa từng nghĩ đến chuyện nhận anh làm đồ đệ.” Anna cố nén cười nói: “Nhưng nghĩ kỹ lại hình như cũng khá thú vị.”
Toàn thân cô tỏa ra ngọn lửa hừng hực, quát khẽ: “Xuất hiện!”
Một lưỡi liềm màu đen cán dài xuất hiện trong tay cô.
“Tôi sẽ…” Anna đang nói, đột nhiên trên cổ lại lạnh buốt.
Cô cúi đầu nhìn, thanh trường kiếm kia đã gác yên ổn trên cổ cô, còn Cố Thanh Sơn đang đứng sau lưng cô.
… Gần như chỉ trong nháy mắt, Cố Thanh Sơn đã đi tới gần cô, còn xuất ra một kiếm.
Anna sững sờ.
“Không được, ban nãy tôi lo nói chuyện, chúng ta lại một lần nữa.” Cô không phục nói.
“Được.” Cố Thanh Sơn quay trở về, đứng ở chỗ cũ.
Hai người lại chuẩn bị đấu lần nữa.
Anna rút lưỡi liềm cán đen ra, trong hư không xuất hiện một gợn sóng vô hình, ba bộ xương bao bọc ngọn lửa đen nhánh nhảy ra từ trong gợn sóng.
Anna vẫn chưa yên tâm, chống lưỡi liềm trên mặt đất, yêu kiều hét lên: “Liệt Diễm Tử Thần!”
Ầm!
Liệt diễm màu đen hóa thành một bộ xương đen cực lớn, bao bọc lấy cô.
“Tới đi, lần này tôi chơi thật đấy.” Anna nói.
Cố Thanh Sơn bay đến, bỗng nhiên có một luồng kiếm quang bàng bạc bao quanh khắp người hắn, cơ thể hắn tạo thành một đường cong hoàn mỹ trên bầu trời.
Roẹt!
Ba bộ xương đen phát ra tiếng vỡ vụn rồi biến mất theo kiếm phong sắc bén.
“Tử Thần trong Liệt diễm! Ta gọi ngươi đến…” Anna thấy tình thế không ổn, hai tay chắp lại, làm tư thế cầu nguyện.
Bộ xương màu đen to lớn bao lấy cô bắt đầu rung động rồi bay lên trên.
Thân hình kinh khủng kia sắp xuất hiện… Nhưng mà một thanh kiếm đã luồn vào ngọn lửa đen từ sau lưng Anna, chĩ thẳng vào tim cô.
Từ lúc bắt đầu đến giờ còn chưa tới vài hơi thở mà đã phân thắng bại.
Anna sững sờ đứng yên tại chỗ.
Bộ xương đen trên người cô lập tức tiêu tan.
Ba người khác cũng thấy choáng.
“Tại sao có thể như vậy, Liệt Diễm Tử Thần tiếng tăm lừng lẫy còn chưa kịp phát ra uy lực đã thất bại...” Trương Anh Hào lẩm bẩm, cảm thấy hơi khó chấp nhận.
Đây là Anna… Trên thế giới này, không có mấy người mạnh hơn cô.
Cô có Thiên Tuyển kỹ tuyệt đỉnh có thể gọi hắc ám đến, cộng thêm Ngũ Hành hệ Hỏa cấp bậc Liệt Dương. Ám và Hỏa hòa trộn với nhau, sinh ra sức mạnh cực kỳ khủng bố.
Nhưng trước mặt Cố Thanh Sơn, sức mạnh này căn bản không kịp thi triển.
Hắn cứ thắng một cách quỷ dị như vậy.
“Shit, thằng nhãi này đáng ghét quá. Tôi đánh nhau với anh ta cũng rất khó chịu, cứ cảm thấy đèn nén vì không thể tung ra được sức mạnh vậy.” Diệp Phi Ly vô cùng bức xúc nói.
Lần này cuối cùng Anna cũng chịu phục. Chẳng qua cô chỉ hơi nóng tính, hơi kiêu ngạo, chứ không phải thật sự ngốc.
Nếu ban nãy là trận chiến sinh tử, không biết Cố Thanh Sơn đã giết cô bao nhiêu lần rồi.
Anna thu ngọn lửa đen trên người mình lại, ngạc nhiên hỏi: “Sao chưa gì anh đã giết mất ba bộ xương bọc lửa đen của tôi vậy? Tôi vẫn còn mấy chiêu thức chưa kịp dùng đây.”
Cố Thanh Sơn thấy cô chịu thua, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Thực lực của Anna quá mạnh, may mà hắn có thần kỹ Súc Địa Thành Thốn. Có điều nếu ngoan cố đánh tiếp, hắn không thể không dốc sức, đao kiếm không có mắt, nói không chừng sẽ làm cô bị thương.
“Bởi vì lực lượng mà tôi sử dụng đến nguồn gốc của mọi sức mạnh trên thế giới, gọi là bản nguyên. Còn bộ xương của cô chỉ là lửa lấy ra từ hư vô, không có nguồn gốc xác định, muốn dập tắt là chuyện rất dễ dàng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Lửa lấy ra từ hư vô...” Anna lập tức liền tóm lấy trọng điểm, hỏi: “Nói như anh, thế nào mới là lửa lấy từ một nguồn xác định?”
Cố Thanh Sơn đặt tay lên vai cô, nói: “Cô thi triển kỹ năng ban nãy lần nữa đi.”
Anna nghe lời phóng thích kỹ năng, Cố Thanh Sơn nhắm ngay thời cơ, đột nhiên truyền linh lực lên người Anna.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Năm bộ xương lửa đen liên tiếp nhảy ra, cơ thể của bọn chúng không mỏng manh như lần trước, những khớp xương cũng tráng kiện hơn nhiều, hơn nữa còn mặc một bộ giáp nửa người bằng lửa đen, trong tay cũng có đủ các loại binh khí.
Bộ xương lửa đen vừa đáp xuống mặt đất lập tức nhìn xung quanh, cuối cùng tụ tập trước mặt Anna. Bọn chúng vô cùng linh động, giống như có sinh mệnh vậy.
“Cảm giác thật kỳ diệu, tựa như có nguồn sức mạnh liên tục không ngừng cung cấp cho tôi dùng vậy.” Sau khi được trải nghiệm chuyện này, Anna kinh ngạc nói.
“Đúng, đây chính là linh lực.” Cố Thanh Sơn nói.
“Linh lực là cái gì?”
“Là một loại sức mạnh… có thể chống đỡ cho kỹ năng mà cô phóng thích ra.” Cố Thanh Sơn nói: “Chức nghiệp giả giống như một hệ thống động cơ của phi toa, luôn không ngừng phát triển, nhưng vì không có nguồn năng lượng khổng lồ chống đỡ cho, nên không thể bạo phát ra sức chiến đấu. Chúng ta thử lại lần nữa, lần này tôi sẽ toàn lực phóng thích linh lực.”
“Được.” Anna vung lưỡi liềm lên lần nữa, vạch một đường giữa hư không.
Cố Thanh Sơn vận linh lực toàn thân, truyền vào người cô, thúc giục mãnh liệt. Không gian xung quanh hai người ầm ầm chuyển động, không ngừng vang lên những tiếng nổ rầm trời.
Một bộ, hai bộ, ba bộ...
Cuối cùng, trọn vẹn ba mươi mấy bộ xương lửa đen xuất hiện trên bãi đất trống. Đội hình như vậy đã có thể khởi xướng một trận truy giết cỡ nhỏ trong chiến tranh rồi.
“Sao có thể như vậy...” Anna thất thanh kêu lên. Với năng lực vốn có của cô, dù có toàn lực thi triển thì cũng chỉ có thể phóng thích ra bốn bộ xương lửa đen mà thôi.
“Đây mới là năng lực thật sự của cô.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vì sao lại có sự chênh lệch lớn đến như vậy?” Anna hỏi.
“Vì tôi đã rót linh lực vào kỹ năng của cô.” Cố Thanh Sơn trả lời.
“Rót linh lực là Thiên Tuyển kỹ của anh sao?”
“Không, linh lực là pháp tắc cơ bản nhất của thế giới, là sức mạnh chất phác nhất của thế giới, ai cũng đều có thể học được cách sử dụng.” Cố Thanh Sơn tiếp tục giải thích: “Ngũ Hành, Thiên Tuyển, thậm chí võ đạo Quy Tàng, đều cần dùng linh lực điều khiển mới có thể phát huy ra uy lực thật sự.”
Anna im lặng một lát, nói: “Tôi chưa từng nghe đến chuyện như vậy...” Sau đó, cô quay sang nhìn ba người còn lại: “Linh lực này, mọi người có ai từng nghe nói chưa?”
“Cũng được, cũng nên để cô đích thân cảm nhận nguồn gốc của sức mạnh là như thế nào.” Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Hai người đi ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, họ đã thấy Diệp Phi Ly thu cánh bay xuống.
“Tình hình gì đây?” Hắn ta nhìn Anna, lại nhìn sang Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn giới thiệu hai người với nhau rồi nói với Diệp Phi Ly: “Cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi luận bàn một chút, sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Đánh nhau à? Tôi có thể đứng xem không?” Diệp Phi Ly thấy khá hứng thú.
“Tùy cậu.”
Ba người nói rồi đi ra ngoài.
Trương Anh Hào và Liêu Hành nhìn nhau, cũng tranh thủ đi theo.
- ---------
Trên một mảnh đất trống bên ngoài biệt thự, Cố Thanh Sơn và Anna đứng cách nhau mấy chục mét, mặt đối mặt.
Anna khoanh tay, cất giọng nói: “Hay thế này, chúng ta ai thắng người đó có thể chỉ đạo người kia tu hành.”
“Cũng được.” Cố Thanh Sơn nói.
“Trước nay tôi chưa từng nghĩ đến chuyện nhận anh làm đồ đệ.” Anna cố nén cười nói: “Nhưng nghĩ kỹ lại hình như cũng khá thú vị.”
Toàn thân cô tỏa ra ngọn lửa hừng hực, quát khẽ: “Xuất hiện!”
Một lưỡi liềm màu đen cán dài xuất hiện trong tay cô.
“Tôi sẽ…” Anna đang nói, đột nhiên trên cổ lại lạnh buốt.
Cô cúi đầu nhìn, thanh trường kiếm kia đã gác yên ổn trên cổ cô, còn Cố Thanh Sơn đang đứng sau lưng cô.
… Gần như chỉ trong nháy mắt, Cố Thanh Sơn đã đi tới gần cô, còn xuất ra một kiếm.
Anna sững sờ.
“Không được, ban nãy tôi lo nói chuyện, chúng ta lại một lần nữa.” Cô không phục nói.
“Được.” Cố Thanh Sơn quay trở về, đứng ở chỗ cũ.
Hai người lại chuẩn bị đấu lần nữa.
Anna rút lưỡi liềm cán đen ra, trong hư không xuất hiện một gợn sóng vô hình, ba bộ xương bao bọc ngọn lửa đen nhánh nhảy ra từ trong gợn sóng.
Anna vẫn chưa yên tâm, chống lưỡi liềm trên mặt đất, yêu kiều hét lên: “Liệt Diễm Tử Thần!”
Ầm!
Liệt diễm màu đen hóa thành một bộ xương đen cực lớn, bao bọc lấy cô.
“Tới đi, lần này tôi chơi thật đấy.” Anna nói.
Cố Thanh Sơn bay đến, bỗng nhiên có một luồng kiếm quang bàng bạc bao quanh khắp người hắn, cơ thể hắn tạo thành một đường cong hoàn mỹ trên bầu trời.
Roẹt!
Ba bộ xương đen phát ra tiếng vỡ vụn rồi biến mất theo kiếm phong sắc bén.
“Tử Thần trong Liệt diễm! Ta gọi ngươi đến…” Anna thấy tình thế không ổn, hai tay chắp lại, làm tư thế cầu nguyện.
Bộ xương màu đen to lớn bao lấy cô bắt đầu rung động rồi bay lên trên.
Thân hình kinh khủng kia sắp xuất hiện… Nhưng mà một thanh kiếm đã luồn vào ngọn lửa đen từ sau lưng Anna, chĩ thẳng vào tim cô.
Từ lúc bắt đầu đến giờ còn chưa tới vài hơi thở mà đã phân thắng bại.
Anna sững sờ đứng yên tại chỗ.
Bộ xương đen trên người cô lập tức tiêu tan.
Ba người khác cũng thấy choáng.
“Tại sao có thể như vậy, Liệt Diễm Tử Thần tiếng tăm lừng lẫy còn chưa kịp phát ra uy lực đã thất bại...” Trương Anh Hào lẩm bẩm, cảm thấy hơi khó chấp nhận.
Đây là Anna… Trên thế giới này, không có mấy người mạnh hơn cô.
Cô có Thiên Tuyển kỹ tuyệt đỉnh có thể gọi hắc ám đến, cộng thêm Ngũ Hành hệ Hỏa cấp bậc Liệt Dương. Ám và Hỏa hòa trộn với nhau, sinh ra sức mạnh cực kỳ khủng bố.
Nhưng trước mặt Cố Thanh Sơn, sức mạnh này căn bản không kịp thi triển.
Hắn cứ thắng một cách quỷ dị như vậy.
“Shit, thằng nhãi này đáng ghét quá. Tôi đánh nhau với anh ta cũng rất khó chịu, cứ cảm thấy đèn nén vì không thể tung ra được sức mạnh vậy.” Diệp Phi Ly vô cùng bức xúc nói.
Lần này cuối cùng Anna cũng chịu phục. Chẳng qua cô chỉ hơi nóng tính, hơi kiêu ngạo, chứ không phải thật sự ngốc.
Nếu ban nãy là trận chiến sinh tử, không biết Cố Thanh Sơn đã giết cô bao nhiêu lần rồi.
Anna thu ngọn lửa đen trên người mình lại, ngạc nhiên hỏi: “Sao chưa gì anh đã giết mất ba bộ xương bọc lửa đen của tôi vậy? Tôi vẫn còn mấy chiêu thức chưa kịp dùng đây.”
Cố Thanh Sơn thấy cô chịu thua, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Thực lực của Anna quá mạnh, may mà hắn có thần kỹ Súc Địa Thành Thốn. Có điều nếu ngoan cố đánh tiếp, hắn không thể không dốc sức, đao kiếm không có mắt, nói không chừng sẽ làm cô bị thương.
“Bởi vì lực lượng mà tôi sử dụng đến nguồn gốc của mọi sức mạnh trên thế giới, gọi là bản nguyên. Còn bộ xương của cô chỉ là lửa lấy ra từ hư vô, không có nguồn gốc xác định, muốn dập tắt là chuyện rất dễ dàng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Lửa lấy ra từ hư vô...” Anna lập tức liền tóm lấy trọng điểm, hỏi: “Nói như anh, thế nào mới là lửa lấy từ một nguồn xác định?”
Cố Thanh Sơn đặt tay lên vai cô, nói: “Cô thi triển kỹ năng ban nãy lần nữa đi.”
Anna nghe lời phóng thích kỹ năng, Cố Thanh Sơn nhắm ngay thời cơ, đột nhiên truyền linh lực lên người Anna.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Năm bộ xương lửa đen liên tiếp nhảy ra, cơ thể của bọn chúng không mỏng manh như lần trước, những khớp xương cũng tráng kiện hơn nhiều, hơn nữa còn mặc một bộ giáp nửa người bằng lửa đen, trong tay cũng có đủ các loại binh khí.
Bộ xương lửa đen vừa đáp xuống mặt đất lập tức nhìn xung quanh, cuối cùng tụ tập trước mặt Anna. Bọn chúng vô cùng linh động, giống như có sinh mệnh vậy.
“Cảm giác thật kỳ diệu, tựa như có nguồn sức mạnh liên tục không ngừng cung cấp cho tôi dùng vậy.” Sau khi được trải nghiệm chuyện này, Anna kinh ngạc nói.
“Đúng, đây chính là linh lực.” Cố Thanh Sơn nói.
“Linh lực là cái gì?”
“Là một loại sức mạnh… có thể chống đỡ cho kỹ năng mà cô phóng thích ra.” Cố Thanh Sơn nói: “Chức nghiệp giả giống như một hệ thống động cơ của phi toa, luôn không ngừng phát triển, nhưng vì không có nguồn năng lượng khổng lồ chống đỡ cho, nên không thể bạo phát ra sức chiến đấu. Chúng ta thử lại lần nữa, lần này tôi sẽ toàn lực phóng thích linh lực.”
“Được.” Anna vung lưỡi liềm lên lần nữa, vạch một đường giữa hư không.
Cố Thanh Sơn vận linh lực toàn thân, truyền vào người cô, thúc giục mãnh liệt. Không gian xung quanh hai người ầm ầm chuyển động, không ngừng vang lên những tiếng nổ rầm trời.
Một bộ, hai bộ, ba bộ...
Cuối cùng, trọn vẹn ba mươi mấy bộ xương lửa đen xuất hiện trên bãi đất trống. Đội hình như vậy đã có thể khởi xướng một trận truy giết cỡ nhỏ trong chiến tranh rồi.
“Sao có thể như vậy...” Anna thất thanh kêu lên. Với năng lực vốn có của cô, dù có toàn lực thi triển thì cũng chỉ có thể phóng thích ra bốn bộ xương lửa đen mà thôi.
“Đây mới là năng lực thật sự của cô.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vì sao lại có sự chênh lệch lớn đến như vậy?” Anna hỏi.
“Vì tôi đã rót linh lực vào kỹ năng của cô.” Cố Thanh Sơn trả lời.
“Rót linh lực là Thiên Tuyển kỹ của anh sao?”
“Không, linh lực là pháp tắc cơ bản nhất của thế giới, là sức mạnh chất phác nhất của thế giới, ai cũng đều có thể học được cách sử dụng.” Cố Thanh Sơn tiếp tục giải thích: “Ngũ Hành, Thiên Tuyển, thậm chí võ đạo Quy Tàng, đều cần dùng linh lực điều khiển mới có thể phát huy ra uy lực thật sự.”
Anna im lặng một lát, nói: “Tôi chưa từng nghe đến chuyện như vậy...” Sau đó, cô quay sang nhìn ba người còn lại: “Linh lực này, mọi người có ai từng nghe nói chưa?”
/1520
|