Làm sao bây giờ?
Hắn đứng ở cửa quân doanh người qua người lại, mặc kệ người khác dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn chằm chằm.
Hít thở thật sâu, Cố Thanh Sơn ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại.
Không thể loạn, rối loạn sẽ hỏng việc.
Công Tôn Trí là người đáng tin cậy, đây nhất định là một nhiệm vụ không thể từ chối được, cho nên Công Tôn Trí không thể không xuất phát. Nếu không, ông ta tuyệt đối sẽ không thất tín với mình như thế.
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trời đất tối sầm lại.
Cơn mưa lửa trên trời biến mất, những cơn sóng linh lực kéo tới mãnh liệt như bão như gió, thổi đến mức mọi người không tài nào mở mắt nổi.
"A di đà Phật!"
Ngay lúc này, đột nhiên vang lên tiếng niệm Phật thật lớn.
Đó là giọng của Bi Ngưỡng đại sư!
Trong lòng Cố Thanh Sơn trở nên căng thẳng, liền vội ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một vệt sáng loá mắt màu vàng trôi nổi ở nơi cực kỳ cao xa trên trời. Vệt sáng ấy không ngừng va đập vào vòm trời, nhưng mỗi lần đều tay trắng trở về.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Vệt sáng vẫn kiên nhẫn đâm vào vòm trời.
Đột nhiên, có một kỳ hiệu bùa chú huyền ảo xuất hiện, đánh vào vệt sáng vàng, khiến ánh sáng ấy lập tức mờ đi, rơi xuống thật nhanh.
Ngay lúc đó, một bóng người màu xanh lục phóng ra đón lấy ánh vàng mờ mờ kia rồi bay lướt đi trong không trung.
Cố Thanh Sơn trông thấy cảnh này, cả người sững sờ ngây ngốc.
Không chỉ là hắn, mà hầu như mỗi một tu sĩ cũng đều đứng yên như tượng, không động đậy chút nào.
Sóng linh lực phát ra từ vệt sáng màu vàng vừa nãy mang theo cảm giác rất an lành, tất cả mọi người ở đây đều vô cùng quen thuộc.
Đó là Bi Ngưỡng đại sư.
Mà bóng người xanh lục kia lại càng làm cho người ta thân quen hơn.
Bách Hoa tiên tử.
Hai vị Thánh của nhân gian, cứ như vậy lướt qua tầng không gian âm u ấy rời đi.
Đây là điều chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử.
Mạnh như bọn họ mà cũng có lúc như thế.
Rốt cuộc trên vòm trời kia có cái gì?
Còn Huyền Nguyên thiên tôn? Ông ấy đâu rồi?
Một điều bí ẩn này đến một điều bí ẩn khác lần lượt chìm chìm nổi nổi trong lòng mỗi người, khiến họ không cách nào an ổn trở lại.
"Sư tôn..." Cố Thanh Sơn khẽ cắn răng.
Với tính tình của Bách Hoa tiên tử, nếu không phải tình trạng của Bi Ngưỡng đại sư thật sự không ổn, thì nàng ấy tuyệt đối sẽ đi tới đấu một trận, chứ không quay đầu bỏ đi.
Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, bên ngoài quân doanh vang lên tiếng động ầm vang như núi thở biển gầm, mặt đất cũng bắt đầu rung động.
"Yêu ma! Yêu ma!" Có tu sĩ điên cuồng kêu gào.
"Mưa lửa! Mưa lửa!" Càng có thêm nhiều người hét to, bất lực nhìn bốn phía.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía đường chân trời, chỉ thấy vô vàn yêu ma giống như sóng thần quét tới. Cơn mưa lửa che ngợp cả bầu trời kia lại xuất hiện lần nữa, đuổi sát theo phía sau yêu ma, làm người ta nhìn thấy mà chấn động.
Cố Thanh Sơn híp mắt, nhìn một chút những yêu ma kia, lập tức phát hiện một vài đại yêu ma ở Nguyên Anh cảnh, thậm chí Hóa Thần cảnh.
"Làm sao bây giờ!" Có người tuyệt vọng cao giọng gào lên.
Định Viễn tướng quân Công Tôn Trí không ở đây.
Không có quan chỉ huy cao cấp hạ lệnh, các tu sĩ không dám từ bỏ toà pháo đài đã được xây dựng gần xong này.
Lâm trận bỏ chạy, theo quân quy đáng chém.
Hai Đại tu sĩ mặc giáp vàng trên người vội vàng chạy tới. Bọn họ một người là Nguyên Anh đỉnh phong, người kia là Hóa Thần cảnh.
Tu sĩ ở Nguyên Anh đỉnh phong đã rất ít, tu sĩ có thể đạt đến cảnh giới Hóa Thần càng ít, chưa đến năm mươi người.
Một người nhìn Cố Thanh Sơn, nói: "Ta thiện chinh chiến, nhưng không sở trường mưu tính, ngươi thấy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Cố Thanh Sơn đưa tay dán lên đất, cảm nhận một chút, sắc mặt đột ngột thay đổi.
"Ta nghĩ chúng ta nhất định phải rút lui." Hắn nói.
Hai người kia nghe xong thì không nói gì.
Tu sĩ Nguyên Anh quay qua nhìn tu sĩ Hóa Thần, tu sĩ Hóa Thần thoáng do dự, nhìn Cố Thanh Sơn nói: "Ngươi hạ lệnh đi."
Đây chính là không muốn nhận lãnh trách nhiệm hạ lệnh lui quân rồi.
Thật ra dưới tình hình như vậy, bất kỳ vị tướng quân nào có kinh nghiệm chiến đấu phong phú đều biết nên rút lui.
Cơn mưa lửa này uy lực vô cùng, ngay cả mặt đất cũng vì nó tan rã, đừng nói chi chỉ là một toà pháo đài. Mà kéo đến cùng với cơn mưa khủng khiếp ấy còn có cả một cơn thủy triều yêu ma đang kinh hoảng chạy thoát thân.
Hơn nữa, Thánh nhân ở trên trời cũng bị thua rời đi.
Vào lúc này, không giữ mạng thì còn giữ cái gì?
Thời gian cấp bách, Cố Thanh Sơn hiếm khi không so đo với hắn ta, mà nhảy lên một cái bục cao trên tòa pháo đài, lớn tiếng nói: "Tất cả mọi người lên tàu bay, kết thành hàng dài lui về phía sau!"
Các tu sĩ thấy giáp vàng trên người hắn, nhìn lại khuôn mặt non choẹt của hắn, hơi do dự.
Vất vả cực khổ xây dựng một toà pháo đài, lại cứ từ bỏ như vậy?
Đây cũng không phải là việc nhỏ, ngộ nhỡ truy cứu trách nhiệm thì không người nào có thể chạy thoát.
Cố Thanh Sơn thấy tất cả mọi người còn ở đứng nguyên một chỗ do dự, liền có chút cuống lên.
Chậm nữa là không kịp đi đâu đấy!
Hắn vỗ lên túi trữ vật, lấy thẻ bài của mình ra, giơ lên thật cao.
"Ta chính là Du Kích tướng quân Cố Thanh Sơn, tất cả mọi người nghe theo hiệu lệnh của ta, nếu về sau có trách phạt thì một mình ta gánh chịu!"
Người này chính là Du Kích tướng quân Cố Thanh Sơn!
Các tu sĩ vừa nghe đến mấy chữ này liền thấy yên tâm.
Du Kích tướng quân Cố Thanh Sơn chính là đệ tử chân truyền của Thánh nhân Bách Hoa tiên tử. Hắn có quân hàm, có thân phận, lúc trước hắn cũng lên phương án tác chiến cho một trận đánh quy mô lớn. Lúc này đây, hắn lại ở trước mặt mọi người ôm lấy hết mọi trách nhiệm về mình, dù đó là khen thưởng hay trách phạt.
Tất cả mọi người lập tức nhìn qua và chờ đợi mệnh lệnh kế tiếp của hắn.
Giọng Cố Thành Sơn mang theo sát ý, quát lên: "Các tu sĩ chấp pháp bước ra khỏi hàng, kể từ giờ, nếu thấy người làm nhiễu loạn lòng quân không cần báo lên, chém ngay cho ta!"
Vừa dứt lời, toàn bộ mười mấy tu sĩ chấp pháp bước ra khỏi hàng.
Những tu sĩ chấp pháp này không chỉ có tu vi cao mà giết người cũng nhanh gọn, bọn họ đều được đặc biệt tuyển chọn đi thực thi quân pháp.
Mấy tu sĩ khác thấy thế liền vô thức im lặng.
Cố Thanh Sơn nói: "Truyền lệnh của ta, tàu bay lập tức lập đội hình hành quân cấp tốc, tất cả mọi người rút lui theo hướng Tây Nam, đích đến là quân doanh Du Kích cách đây hai ngàn dặm."
Có một đại tu sĩ Nguyên Anh buột miệng nói: "Ta thấy đây không phải là…"
Cố Thanh Sơn lạnh lùng nói: "Thời khắc đặc biệt, người cãi lệnh, chém!"
Mấy tu sĩ chấp pháp im lặng tiến lên, bao vây lấy tu sĩ Nguyên Anh kia. Gã thấy thế bèn câm miệng ngay tức khắc.
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: "Tất cả Trận pháp sư tạm thời trấn giữ ở đằng sau đội quân, nếu có người tự ý chạy trốn, chém!"
Mấy chữ “chém” mang theo sát ý nồng đậm, khí thế trảm sắt chặt thép kinh người liên tiếp được nói ra, làm cho mọi người đều cảm nhận được uy nghiêm của quân pháp.
Hắn đứng ở cửa quân doanh người qua người lại, mặc kệ người khác dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn chằm chằm.
Hít thở thật sâu, Cố Thanh Sơn ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại.
Không thể loạn, rối loạn sẽ hỏng việc.
Công Tôn Trí là người đáng tin cậy, đây nhất định là một nhiệm vụ không thể từ chối được, cho nên Công Tôn Trí không thể không xuất phát. Nếu không, ông ta tuyệt đối sẽ không thất tín với mình như thế.
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trời đất tối sầm lại.
Cơn mưa lửa trên trời biến mất, những cơn sóng linh lực kéo tới mãnh liệt như bão như gió, thổi đến mức mọi người không tài nào mở mắt nổi.
"A di đà Phật!"
Ngay lúc này, đột nhiên vang lên tiếng niệm Phật thật lớn.
Đó là giọng của Bi Ngưỡng đại sư!
Trong lòng Cố Thanh Sơn trở nên căng thẳng, liền vội ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một vệt sáng loá mắt màu vàng trôi nổi ở nơi cực kỳ cao xa trên trời. Vệt sáng ấy không ngừng va đập vào vòm trời, nhưng mỗi lần đều tay trắng trở về.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Vệt sáng vẫn kiên nhẫn đâm vào vòm trời.
Đột nhiên, có một kỳ hiệu bùa chú huyền ảo xuất hiện, đánh vào vệt sáng vàng, khiến ánh sáng ấy lập tức mờ đi, rơi xuống thật nhanh.
Ngay lúc đó, một bóng người màu xanh lục phóng ra đón lấy ánh vàng mờ mờ kia rồi bay lướt đi trong không trung.
Cố Thanh Sơn trông thấy cảnh này, cả người sững sờ ngây ngốc.
Không chỉ là hắn, mà hầu như mỗi một tu sĩ cũng đều đứng yên như tượng, không động đậy chút nào.
Sóng linh lực phát ra từ vệt sáng màu vàng vừa nãy mang theo cảm giác rất an lành, tất cả mọi người ở đây đều vô cùng quen thuộc.
Đó là Bi Ngưỡng đại sư.
Mà bóng người xanh lục kia lại càng làm cho người ta thân quen hơn.
Bách Hoa tiên tử.
Hai vị Thánh của nhân gian, cứ như vậy lướt qua tầng không gian âm u ấy rời đi.
Đây là điều chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử.
Mạnh như bọn họ mà cũng có lúc như thế.
Rốt cuộc trên vòm trời kia có cái gì?
Còn Huyền Nguyên thiên tôn? Ông ấy đâu rồi?
Một điều bí ẩn này đến một điều bí ẩn khác lần lượt chìm chìm nổi nổi trong lòng mỗi người, khiến họ không cách nào an ổn trở lại.
"Sư tôn..." Cố Thanh Sơn khẽ cắn răng.
Với tính tình của Bách Hoa tiên tử, nếu không phải tình trạng của Bi Ngưỡng đại sư thật sự không ổn, thì nàng ấy tuyệt đối sẽ đi tới đấu một trận, chứ không quay đầu bỏ đi.
Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, bên ngoài quân doanh vang lên tiếng động ầm vang như núi thở biển gầm, mặt đất cũng bắt đầu rung động.
"Yêu ma! Yêu ma!" Có tu sĩ điên cuồng kêu gào.
"Mưa lửa! Mưa lửa!" Càng có thêm nhiều người hét to, bất lực nhìn bốn phía.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía đường chân trời, chỉ thấy vô vàn yêu ma giống như sóng thần quét tới. Cơn mưa lửa che ngợp cả bầu trời kia lại xuất hiện lần nữa, đuổi sát theo phía sau yêu ma, làm người ta nhìn thấy mà chấn động.
Cố Thanh Sơn híp mắt, nhìn một chút những yêu ma kia, lập tức phát hiện một vài đại yêu ma ở Nguyên Anh cảnh, thậm chí Hóa Thần cảnh.
"Làm sao bây giờ!" Có người tuyệt vọng cao giọng gào lên.
Định Viễn tướng quân Công Tôn Trí không ở đây.
Không có quan chỉ huy cao cấp hạ lệnh, các tu sĩ không dám từ bỏ toà pháo đài đã được xây dựng gần xong này.
Lâm trận bỏ chạy, theo quân quy đáng chém.
Hai Đại tu sĩ mặc giáp vàng trên người vội vàng chạy tới. Bọn họ một người là Nguyên Anh đỉnh phong, người kia là Hóa Thần cảnh.
Tu sĩ ở Nguyên Anh đỉnh phong đã rất ít, tu sĩ có thể đạt đến cảnh giới Hóa Thần càng ít, chưa đến năm mươi người.
Một người nhìn Cố Thanh Sơn, nói: "Ta thiện chinh chiến, nhưng không sở trường mưu tính, ngươi thấy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Cố Thanh Sơn đưa tay dán lên đất, cảm nhận một chút, sắc mặt đột ngột thay đổi.
"Ta nghĩ chúng ta nhất định phải rút lui." Hắn nói.
Hai người kia nghe xong thì không nói gì.
Tu sĩ Nguyên Anh quay qua nhìn tu sĩ Hóa Thần, tu sĩ Hóa Thần thoáng do dự, nhìn Cố Thanh Sơn nói: "Ngươi hạ lệnh đi."
Đây chính là không muốn nhận lãnh trách nhiệm hạ lệnh lui quân rồi.
Thật ra dưới tình hình như vậy, bất kỳ vị tướng quân nào có kinh nghiệm chiến đấu phong phú đều biết nên rút lui.
Cơn mưa lửa này uy lực vô cùng, ngay cả mặt đất cũng vì nó tan rã, đừng nói chi chỉ là một toà pháo đài. Mà kéo đến cùng với cơn mưa khủng khiếp ấy còn có cả một cơn thủy triều yêu ma đang kinh hoảng chạy thoát thân.
Hơn nữa, Thánh nhân ở trên trời cũng bị thua rời đi.
Vào lúc này, không giữ mạng thì còn giữ cái gì?
Thời gian cấp bách, Cố Thanh Sơn hiếm khi không so đo với hắn ta, mà nhảy lên một cái bục cao trên tòa pháo đài, lớn tiếng nói: "Tất cả mọi người lên tàu bay, kết thành hàng dài lui về phía sau!"
Các tu sĩ thấy giáp vàng trên người hắn, nhìn lại khuôn mặt non choẹt của hắn, hơi do dự.
Vất vả cực khổ xây dựng một toà pháo đài, lại cứ từ bỏ như vậy?
Đây cũng không phải là việc nhỏ, ngộ nhỡ truy cứu trách nhiệm thì không người nào có thể chạy thoát.
Cố Thanh Sơn thấy tất cả mọi người còn ở đứng nguyên một chỗ do dự, liền có chút cuống lên.
Chậm nữa là không kịp đi đâu đấy!
Hắn vỗ lên túi trữ vật, lấy thẻ bài của mình ra, giơ lên thật cao.
"Ta chính là Du Kích tướng quân Cố Thanh Sơn, tất cả mọi người nghe theo hiệu lệnh của ta, nếu về sau có trách phạt thì một mình ta gánh chịu!"
Người này chính là Du Kích tướng quân Cố Thanh Sơn!
Các tu sĩ vừa nghe đến mấy chữ này liền thấy yên tâm.
Du Kích tướng quân Cố Thanh Sơn chính là đệ tử chân truyền của Thánh nhân Bách Hoa tiên tử. Hắn có quân hàm, có thân phận, lúc trước hắn cũng lên phương án tác chiến cho một trận đánh quy mô lớn. Lúc này đây, hắn lại ở trước mặt mọi người ôm lấy hết mọi trách nhiệm về mình, dù đó là khen thưởng hay trách phạt.
Tất cả mọi người lập tức nhìn qua và chờ đợi mệnh lệnh kế tiếp của hắn.
Giọng Cố Thành Sơn mang theo sát ý, quát lên: "Các tu sĩ chấp pháp bước ra khỏi hàng, kể từ giờ, nếu thấy người làm nhiễu loạn lòng quân không cần báo lên, chém ngay cho ta!"
Vừa dứt lời, toàn bộ mười mấy tu sĩ chấp pháp bước ra khỏi hàng.
Những tu sĩ chấp pháp này không chỉ có tu vi cao mà giết người cũng nhanh gọn, bọn họ đều được đặc biệt tuyển chọn đi thực thi quân pháp.
Mấy tu sĩ khác thấy thế liền vô thức im lặng.
Cố Thanh Sơn nói: "Truyền lệnh của ta, tàu bay lập tức lập đội hình hành quân cấp tốc, tất cả mọi người rút lui theo hướng Tây Nam, đích đến là quân doanh Du Kích cách đây hai ngàn dặm."
Có một đại tu sĩ Nguyên Anh buột miệng nói: "Ta thấy đây không phải là…"
Cố Thanh Sơn lạnh lùng nói: "Thời khắc đặc biệt, người cãi lệnh, chém!"
Mấy tu sĩ chấp pháp im lặng tiến lên, bao vây lấy tu sĩ Nguyên Anh kia. Gã thấy thế bèn câm miệng ngay tức khắc.
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: "Tất cả Trận pháp sư tạm thời trấn giữ ở đằng sau đội quân, nếu có người tự ý chạy trốn, chém!"
Mấy chữ “chém” mang theo sát ý nồng đậm, khí thế trảm sắt chặt thép kinh người liên tiếp được nói ra, làm cho mọi người đều cảm nhận được uy nghiêm của quân pháp.
/1520
|