Thiếu nữ mặc áo đen ngừng thở, mười hai Thiên Ma nữ sau lưng nàng ta lại không khống chế được, phát ra tiếng thở dốc.
Điều này cũng không thể trách các nàng. Vừa rồi quả thật là như thế, ngay cả tu sĩ Thần Chiếu cảnh cũng không biết đối phó Thiên Ma ra sao, gã không có một tí kinh nghiệm nào để đối phó Thiên Ma.
Vì vậy, bọn họ gần như là không cần tốn nhiều sức, toàn bộ hồn phách mạnh mẽ trong quân doanh đều bị đám Thiên Ma ăn hết sạch, không sót một tí thần lực nào.
Đây là chuyện chưa từng có trong cuộc đời các nàng.
Nếu như có thể ăn thức ăn tuyệt vời như vậy mãi thì thực lực của các nàng sẽ tăng lên nhanh chóng.
Thiếu nữ mặc áo đen thở nhẹ ra một hơi, im lặng nhìn chăm chú Cố Thanh Sơn.
Nàng ta cứ nhìn Cố Thanh Sơn như vậy, không nói một lời.
“Thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Thiếu nữ mặc áo đen vẫn nhìn hắn chăm chú như cũ, từ từ nói: “Từ xưa tới nay, vẫn luôn là Thiên Ma dụ dỗ nhân loại, không ngờ rằng hôm nay lại có người dụ dỗ ngược lại Thiên Ma.”
“Nếu đây là một vụ làm ăn có lợi cho cả hai bên, ta nghĩ sẽ không người nào có thể từ chối nó.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ta đã biết được tình hình cơ bản rồi.” Thiếu nữ mặc áo đen nói: “Ta phải về hỏi ý của chủ thượng một chút.”
Cố Thanh Sơn ôm quyền nói: “Ta ở đây chờ tin vui.”
Thiếu nữ mặc áo đen học theo động tác của hắn, nhẹ nhàng ôm quyền. Nàng ta đánh giá Cố Thanh Sơn từ trên xuống dưới, bỗng nhiên cười nói: “Không biết sau khi bỏ mình, đạo hữu có muốn đầu thai ở Thiên Ma giới?”
“Sao lại hỏi vấn đề này?”
“Hồn phách của ngươi mà làm lương thực thì thật đáng tiếc, nếu là chuyển sinh làm Thiên Ma, chắc chắn ta sẽ giới thiệu ngươi cho chủ nhân, ngươi sẽ được trọng dụng.”
“Người sau khi chết, không phải sẽ vào Luân Hồi Lục Đạo sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Thiếu nữ mặc áo đen ngẩng đầu thưởng thức hắn một chút rồi mím môi, không nói gì nữa.
Bỗng nhiên, nàng ta ném ra một vật. Cố Thanh Sơn tiếp lấy, hóa ra là một cái vòng tay, phía trên xâu năm cái lục lạc.
Vòng tay lục lạc này nặng hơn bình thường, mang theo cảm giác lạnh lẽo như băng, ngay cả linh lực cũng không có cách nào ngăn được cảm giác lạnh lẽo ấy.
“Đây là Thiên Ma linh của ta, liên hệ chặt chẽ với thần thông của ta.” Thiếu nữ mặc áo đen giải thích.
“Sao lại cho ta?”
“Khi ngươi lắc lục lạc này, bên trong thế giới ở thập phương, ta đều có thể nghe được âm thanh đó, nhờ đó mà từ từ phát hiện vị trí của ngươi, đi tìm ngươi.” Thiếu nữ mặc áo đen giải thích thêm: “Ta cảm nhận được thế giới này sắp có biến đổi lớn. Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra, ngươi có thể dùng lục lạc này gọi ta bất cứ lúc nào, ta sẽ bẩm báo chủ nhân. Đây là để cam đoan sẽ không xảy ra sự cố khi chúng ta hợp tác.”
“Nếu thật sự cần, ta sẽ dùng.” Cố Thanh Sơn cất lục lạc đi, trịnh trọng nói.
Lời muốn nói đều đã nói xong, cũng nên chia tay từ biệt rồi.
Thiếu nữ mặc áo đen nhìn bình Thiên Ma, lưu luyến không rời. Bỗng nhiên, nàng ta cất lời: “Thần vật cỡ này, tự có linh tính, ngươi biết nó đang hát gì không?”
Bình Thiên Ma nằm ở trong tay Cố Thanh Sơn, thỉnh thoảng phát ra từng lời ca nhẹ nhàng của một cô gái.
Cố Thanh Sơn không ngờ nàng ta hỏi câu này, ngơ ngác nói: “Nó đang hát cái gì?”
Thiếu nữ mặc áo đen nhún gối thi lễ, sau đó bay lên giữa không trung. Nàng ta hé miệng, bật ra một câu hát thanh thúy như vàng như ngọc.
“Hiểu hiểu bạch câu, tại bỉ không cốc, sinh sô nhất thúc, kỳ nhân như ngọc.” *
(*) Đây là một câu trong bài thơ “Tiểu Nhã - Bạch Câu”, in trong tập thơ “Thi Kinh”, tập thơ đầu tiên của Trung Quốc cổ đại. Đây là một bài thơ tiễn biệt bạn hiền. Toàn bài thơ có bốn đoạn, mỗi đoạn có sáu câu. Nghĩa của câu bên trên là: Vó ngựa sáng ngời, trú nơi cốc vắng. Cạnh bó cỏ khô, kỳ nhân như ngọc. (Hoàng Trung Hiếu)
Thiếu nữ mặc áo đen hát khe khẽ, vừa hát vừa dẫn mười hai Thiên Ma nữ quyến rũ đến mức câu hồn đoạt phách lên trời. Những Thiên Ma nữ kia trước khi đi cũng nhao nhao quay đầu lại, lộ ra nụ cười mê hoặc chúng sinh với Cố Thanh Sơn. Các nàng cũng đều cất tiếng hát: “Hiểu hiểu bạch câu, tại bỉ không cốc. Sinh sô nhất thúc, kỳ nhân như ngọc.”
Âm thanh xa thẳm, tình cảm da diết sầu thương, dư âm vang vọng mãi không tan.
Mười ba Thiên Ma nữ vừa hát vừa múa, từ từ biến mất giữa không trung.
Cố Thanh Sơn đưa mắt nhìn các nàng rời đi, thở dài nói: “Nhớ ta á? Thật đúng là không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào.”
Lúc này hắn mới quấn lục lạc lên tay.
Tất cả đều thuận lợi.
Bây giờ có thể tiến hành bước kế tiếp.
Hắn đè tay lên bên trên bình gốm.
Bên trên Giao diện Chiến Thần, mấy hàng chữ nhỏ xổ ra.
[Thiên Ma Hóa Sinh Trì, Thiên thánh vật thứ sáu của Dục giới, nuôi dưỡng âm ma, hồn ma, tử ma, tội ma, sân ma, nghiệp ma, tâm ma, tất cả chúng ma sinh ra từ đó.]
[Vật này từng thi triển những kỹ năng như sau:]
[Một, Xuyên Qua Ma Giới.]
[Hai, Kêu Gọi Chúng Ma.]
[Ba, Thần Hàng Ma La Vạn.]
[Bốn, Chuyển Sinh Hóa Ma.]
[Xét thấy người chơi là nhân loại, cho nên chỉ có thể lĩnh ngộ kỹ năng số một: Xuyên Qua Ma Giới.]
[Lĩnh ngộ Xuyên Qua Ma Giới cần tiêu hao 500 điểm hồn lực.]
[Ngài muốn lĩnh ngộ pháp môn này không?]
[Xin chú ý, pháp môn này nhất định phải thi triển bằng Thiên Ma Hóa Sinh Trì.]
Cố Thanh Sơn nói: “Tôi muốn lĩnh ngộ.”
“Người chơi mất 500 điểm hồn lực, đã lĩnh ngộ Xuyên Qua Ma Giới.”
Một dòng nước nóng từ bên trong bình gốm chảy vào lòng bàn tay Cố Thanh Sơn, thuận theo cánh tay chảy đến thức hải. Chốc lát sau, hắn liền biết được phương pháp mà Thiên Ma dùng để trở về Ma giới.
Cố Thanh Sơn đợi một lúc, cuối cùng cất bình gốm đi, ngước lên nhìn đỉnh núi. Ở đó không còn một ai sống sót, ngay cả bảo vật tùy thân của bọn họ cũng bị Thiên Ma lấy hết, thậm chí đến hạt bụi cũng không còn sót lại.
Sau đó, hắn lại tiếp tục chờ đợi. Chuyện có thể làm hắn đã làm rồi, bây giờ phải xem Thiên Ma lựa chọn như thế nào.
Lúc này, đêm đen đã dần tan, ánh nắng ban mai đã tới. Trên bầu trời xuất hiện một quầng sáng đỏ rực, nhưng đó không phải là mặt trời, mà là mưa lửa xuất hiện lần nữa ở khu vực kia.
Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua mưa lửa, chau mày.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.
Nếu công tử áo tím đang độ kiếp ở một thế giới khác, vậy ai đang điều khiển Hỏa hồ lô?
Thị nữ! Chắc chắn là hai thị nữ của hắn ta!
Thân làm nô lệ, trừ nối giáo cho giặc ra, chỉ sợ cũng không có biện pháp sinh tồn nào khác.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, không suy nghĩ chuyện này thêm nữa. Hắn vỗ túi trữ vật, thả thuyền bay ra, nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
Cố Thanh Sơn ngồi trên thuyền bay lao vùn vụt một mạch.
Ở một nơi khác trên bầu trời, mưa lửa không ngừng trút xuống ở phía xa. Đây là cảnh tượng chưa ai từng trông thấy, đại biểu cho một thế giới đang bị người nào đó từ từ luyện hóa.
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào cơn mưa lửa ấy, bất giác mọi suy nghĩ đã tập trung vào nó.
Điều này cũng không thể trách các nàng. Vừa rồi quả thật là như thế, ngay cả tu sĩ Thần Chiếu cảnh cũng không biết đối phó Thiên Ma ra sao, gã không có một tí kinh nghiệm nào để đối phó Thiên Ma.
Vì vậy, bọn họ gần như là không cần tốn nhiều sức, toàn bộ hồn phách mạnh mẽ trong quân doanh đều bị đám Thiên Ma ăn hết sạch, không sót một tí thần lực nào.
Đây là chuyện chưa từng có trong cuộc đời các nàng.
Nếu như có thể ăn thức ăn tuyệt vời như vậy mãi thì thực lực của các nàng sẽ tăng lên nhanh chóng.
Thiếu nữ mặc áo đen thở nhẹ ra một hơi, im lặng nhìn chăm chú Cố Thanh Sơn.
Nàng ta cứ nhìn Cố Thanh Sơn như vậy, không nói một lời.
“Thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Thiếu nữ mặc áo đen vẫn nhìn hắn chăm chú như cũ, từ từ nói: “Từ xưa tới nay, vẫn luôn là Thiên Ma dụ dỗ nhân loại, không ngờ rằng hôm nay lại có người dụ dỗ ngược lại Thiên Ma.”
“Nếu đây là một vụ làm ăn có lợi cho cả hai bên, ta nghĩ sẽ không người nào có thể từ chối nó.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ta đã biết được tình hình cơ bản rồi.” Thiếu nữ mặc áo đen nói: “Ta phải về hỏi ý của chủ thượng một chút.”
Cố Thanh Sơn ôm quyền nói: “Ta ở đây chờ tin vui.”
Thiếu nữ mặc áo đen học theo động tác của hắn, nhẹ nhàng ôm quyền. Nàng ta đánh giá Cố Thanh Sơn từ trên xuống dưới, bỗng nhiên cười nói: “Không biết sau khi bỏ mình, đạo hữu có muốn đầu thai ở Thiên Ma giới?”
“Sao lại hỏi vấn đề này?”
“Hồn phách của ngươi mà làm lương thực thì thật đáng tiếc, nếu là chuyển sinh làm Thiên Ma, chắc chắn ta sẽ giới thiệu ngươi cho chủ nhân, ngươi sẽ được trọng dụng.”
“Người sau khi chết, không phải sẽ vào Luân Hồi Lục Đạo sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Thiếu nữ mặc áo đen ngẩng đầu thưởng thức hắn một chút rồi mím môi, không nói gì nữa.
Bỗng nhiên, nàng ta ném ra một vật. Cố Thanh Sơn tiếp lấy, hóa ra là một cái vòng tay, phía trên xâu năm cái lục lạc.
Vòng tay lục lạc này nặng hơn bình thường, mang theo cảm giác lạnh lẽo như băng, ngay cả linh lực cũng không có cách nào ngăn được cảm giác lạnh lẽo ấy.
“Đây là Thiên Ma linh của ta, liên hệ chặt chẽ với thần thông của ta.” Thiếu nữ mặc áo đen giải thích.
“Sao lại cho ta?”
“Khi ngươi lắc lục lạc này, bên trong thế giới ở thập phương, ta đều có thể nghe được âm thanh đó, nhờ đó mà từ từ phát hiện vị trí của ngươi, đi tìm ngươi.” Thiếu nữ mặc áo đen giải thích thêm: “Ta cảm nhận được thế giới này sắp có biến đổi lớn. Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra, ngươi có thể dùng lục lạc này gọi ta bất cứ lúc nào, ta sẽ bẩm báo chủ nhân. Đây là để cam đoan sẽ không xảy ra sự cố khi chúng ta hợp tác.”
“Nếu thật sự cần, ta sẽ dùng.” Cố Thanh Sơn cất lục lạc đi, trịnh trọng nói.
Lời muốn nói đều đã nói xong, cũng nên chia tay từ biệt rồi.
Thiếu nữ mặc áo đen nhìn bình Thiên Ma, lưu luyến không rời. Bỗng nhiên, nàng ta cất lời: “Thần vật cỡ này, tự có linh tính, ngươi biết nó đang hát gì không?”
Bình Thiên Ma nằm ở trong tay Cố Thanh Sơn, thỉnh thoảng phát ra từng lời ca nhẹ nhàng của một cô gái.
Cố Thanh Sơn không ngờ nàng ta hỏi câu này, ngơ ngác nói: “Nó đang hát cái gì?”
Thiếu nữ mặc áo đen nhún gối thi lễ, sau đó bay lên giữa không trung. Nàng ta hé miệng, bật ra một câu hát thanh thúy như vàng như ngọc.
“Hiểu hiểu bạch câu, tại bỉ không cốc, sinh sô nhất thúc, kỳ nhân như ngọc.” *
(*) Đây là một câu trong bài thơ “Tiểu Nhã - Bạch Câu”, in trong tập thơ “Thi Kinh”, tập thơ đầu tiên của Trung Quốc cổ đại. Đây là một bài thơ tiễn biệt bạn hiền. Toàn bài thơ có bốn đoạn, mỗi đoạn có sáu câu. Nghĩa của câu bên trên là: Vó ngựa sáng ngời, trú nơi cốc vắng. Cạnh bó cỏ khô, kỳ nhân như ngọc. (Hoàng Trung Hiếu)
Thiếu nữ mặc áo đen hát khe khẽ, vừa hát vừa dẫn mười hai Thiên Ma nữ quyến rũ đến mức câu hồn đoạt phách lên trời. Những Thiên Ma nữ kia trước khi đi cũng nhao nhao quay đầu lại, lộ ra nụ cười mê hoặc chúng sinh với Cố Thanh Sơn. Các nàng cũng đều cất tiếng hát: “Hiểu hiểu bạch câu, tại bỉ không cốc. Sinh sô nhất thúc, kỳ nhân như ngọc.”
Âm thanh xa thẳm, tình cảm da diết sầu thương, dư âm vang vọng mãi không tan.
Mười ba Thiên Ma nữ vừa hát vừa múa, từ từ biến mất giữa không trung.
Cố Thanh Sơn đưa mắt nhìn các nàng rời đi, thở dài nói: “Nhớ ta á? Thật đúng là không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào.”
Lúc này hắn mới quấn lục lạc lên tay.
Tất cả đều thuận lợi.
Bây giờ có thể tiến hành bước kế tiếp.
Hắn đè tay lên bên trên bình gốm.
Bên trên Giao diện Chiến Thần, mấy hàng chữ nhỏ xổ ra.
[Thiên Ma Hóa Sinh Trì, Thiên thánh vật thứ sáu của Dục giới, nuôi dưỡng âm ma, hồn ma, tử ma, tội ma, sân ma, nghiệp ma, tâm ma, tất cả chúng ma sinh ra từ đó.]
[Vật này từng thi triển những kỹ năng như sau:]
[Một, Xuyên Qua Ma Giới.]
[Hai, Kêu Gọi Chúng Ma.]
[Ba, Thần Hàng Ma La Vạn.]
[Bốn, Chuyển Sinh Hóa Ma.]
[Xét thấy người chơi là nhân loại, cho nên chỉ có thể lĩnh ngộ kỹ năng số một: Xuyên Qua Ma Giới.]
[Lĩnh ngộ Xuyên Qua Ma Giới cần tiêu hao 500 điểm hồn lực.]
[Ngài muốn lĩnh ngộ pháp môn này không?]
[Xin chú ý, pháp môn này nhất định phải thi triển bằng Thiên Ma Hóa Sinh Trì.]
Cố Thanh Sơn nói: “Tôi muốn lĩnh ngộ.”
“Người chơi mất 500 điểm hồn lực, đã lĩnh ngộ Xuyên Qua Ma Giới.”
Một dòng nước nóng từ bên trong bình gốm chảy vào lòng bàn tay Cố Thanh Sơn, thuận theo cánh tay chảy đến thức hải. Chốc lát sau, hắn liền biết được phương pháp mà Thiên Ma dùng để trở về Ma giới.
Cố Thanh Sơn đợi một lúc, cuối cùng cất bình gốm đi, ngước lên nhìn đỉnh núi. Ở đó không còn một ai sống sót, ngay cả bảo vật tùy thân của bọn họ cũng bị Thiên Ma lấy hết, thậm chí đến hạt bụi cũng không còn sót lại.
Sau đó, hắn lại tiếp tục chờ đợi. Chuyện có thể làm hắn đã làm rồi, bây giờ phải xem Thiên Ma lựa chọn như thế nào.
Lúc này, đêm đen đã dần tan, ánh nắng ban mai đã tới. Trên bầu trời xuất hiện một quầng sáng đỏ rực, nhưng đó không phải là mặt trời, mà là mưa lửa xuất hiện lần nữa ở khu vực kia.
Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua mưa lửa, chau mày.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.
Nếu công tử áo tím đang độ kiếp ở một thế giới khác, vậy ai đang điều khiển Hỏa hồ lô?
Thị nữ! Chắc chắn là hai thị nữ của hắn ta!
Thân làm nô lệ, trừ nối giáo cho giặc ra, chỉ sợ cũng không có biện pháp sinh tồn nào khác.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, không suy nghĩ chuyện này thêm nữa. Hắn vỗ túi trữ vật, thả thuyền bay ra, nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
Cố Thanh Sơn ngồi trên thuyền bay lao vùn vụt một mạch.
Ở một nơi khác trên bầu trời, mưa lửa không ngừng trút xuống ở phía xa. Đây là cảnh tượng chưa ai từng trông thấy, đại biểu cho một thế giới đang bị người nào đó từ từ luyện hóa.
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào cơn mưa lửa ấy, bất giác mọi suy nghĩ đã tập trung vào nó.
/1520
|