Hai tay nàng nhẹ nhàng nâng lấy nó, nhẹ giọng nói: “Cứ như vậy đi, ta…”
Ngọn lửa xanh trong hốc mắt của mỹ nữ xương khô bùng lên rực rỡ, chờ nàng nói dứt câu.
Ngay tại thời điểm mấu chốt này, trời đất bỗng vang lên một tiếng hét đinh tai nhức óc như tiếng sấm rền.
“Không được nói!”
Bọn họ cùng ngẩng đầu lên nhìn, lập tức trông thấy Cố Thanh Sơn đang lao đến vun vút như quả cầu sáng lấp lánh.
Tốc độ của hắn đã đạt đến cực điểm, bám sát theo sau hắn là một cái bình gốm tỏa ra khí tức Thiên Ma ngập trời.
“Thanh Sơn!” Bách Hoa tiên tử kinh ngạc nhìn hắn.
“Cứ giao hết cho con, người tuyệt đối đừng manh động!” Cố Thanh Sơn hét lớn.
Bách Hoa tiên tử ngẩn người ra, nhìn ngọn cỏ màu xanh biếc trong tay, thoáng do dự.
“Hãy tin con!” Cố Thanh Sơn khản giọng hét.
“Thanh Sơn…” Bách Hoa Tiên Tử thì thầm gọi, thu hồi ngọn cỏ xanh trong tay, mái tóc nàng lập tức trở về với màu đen vốn có.
Ngay thời điểm khi cả thế giới đang phải đối mặt với sinh tử tồn vong, nàng đã lựa chọn đặt hết niềm tin nơi hắn.
Trên bầu trời, sông Vong Xuyên bắt đầu dần dần biến mất.
Tình Nhu và Uyển Nhi nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Mỹ nhân xương khô đứng giữa trời cũng chăm chú nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Nhiều ma vật như thế…”
Khi thấy thuật pháp trong tay Bách Hoa Tiên Tử đã biến mất, Cố Thanh Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.
Theo như những lời của thi thể khổng lồ kia, thì đây nhất định là thời điểm quyết định, là thời điểm quan trọng nhất!
Mặc kệ sau này hắn sẽ phải đối mặt với những tình huống ly kỳ lớn lao đến thế nào, chỉ cần Bách Hoa tiên tử còn sống, cho dù có thế nào cũng không sao cả!
Hắn trấn tĩnh lại, xem xét đĩa bát quái trước mặt công tử áo tím, thấy nó vẫn đang nhẹ nhàng va vào hư không.
Không xong rồi! Hắn ta muốn chạy trốn!
Nhất định phải đuổi theo cho bằng được, bằng không mọi công sức đều đổ sông đổ bể!
Cố Thanh Sơn đẩy linh lực vào bình sứ, hét: “Chúng ta phát động thôi!”
“Được!” Một giọng nữ vang lên trong hư không.
Mạn Đà La lạnh lùng của Ma giới, mở!
Thiếu nữ áo đen xuất hiện, đứng ngay bên cạnh Cố Thanh Sơn, một người một ma cùng nhau niệm chú.
“Thế giới thập phương, trần thế vô biên, ngàn vạn na-do-tha a tăng kỳ kiếp, hằng hà sa số Thiên Ma đến vây quanh.”
Vừa niệm xong câu chú, từ sau lưng hai người, bóng dáng vô số Thiên Ma nữ xuất hiện, lao nhanh đến đây dưới sự dẫn dắt của Cố Thanh Sơn và thiếu nữ áo đen.
Có lẽ họ biết rằng tình hình lúc này vô cùng nguy cấp, vì thế họ cùng Cố Thanh Sơn đồng thời niệm nhanh chú ngữ.
“Tự tại thiên, đại tự tại thiên, tha hóa tự tại thiên. Yêu cơ Thiên Ma của chư giới, lập tức giúp ta cùng với thế giới này!”
Trên người tất cả những Thiên Ma kia đều phát ra thứ ánh sáng màu đen, vô vàn tia sáng, vô vàn dải sáng cùng bay vào trong bình gốm.
Bình gốm nhận được vô số ánh sáng đen dấy, lập tức không ngừng rung động.
“Ha ha ha, cho dù các ngươi muốn làm gì cũng đã quá muộn rồi!” Công tử áo tím nói lớn. Hắn ta nhìn thoáng qua, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Có điều… Rốt cuộc trước mắt mình đang xảy ra chuyện gì thế này? Tại sao lại xuất hiện nhiều mỹ nhân tuyệt trần mặc quần áo mong manh quyến rũ bay từ trên trời xuống như thế?
Chẵng lẽ trong thế giới đó, khắp nơi đều có những cô gái xinh đẹp như vậy?
Hắn đã hoàn toàn cảm thấy thoải mái, mê mẩn nhìn những Thiên Ma nữ kia, ngắm từng người từng người một.
Đĩa bát quái lơ lửng trước mặt hắn ta vẫn đang đánh mạnh vào không khí, khiến không gian xuất hiện một vết nứt. Ở bên kia vết nứt ấy, có một dòng chảy hỗn loạn theo gió thổi đến.
Đó chính là dòng chảy thời không nối liền với một thế giới khác.
Con đường giữa hai thế giới đã được mở ra rồi, chỉ sau ba hơi thở nữa thôi là công tử áo tím có thể rời khỏi thế giới này.
Mà hiện giờ, Cố Thanh Sơn lại mang theo trăm ngàn Thiên Ma nữ, tay cầm bình sứ lao nhanh tới. Hắn cách nơi đây còn rất xa, vốn dĩ không thể nào đến kịp lúc. Bất kể hắn có thi triển thuật pháp mạnh như thế nào cũng không thể làm công tử áo tím bị thương. Rồi sau đó, hắn ta sẽ mang theo vô số những kẻ mạnh hơn đến thế giới Thần Võ. Thậm chí, bọn chúng có thể sẽ tấn công cả thế giới Tu hành.
Số mệnh của hai thế giới sớm muộn hiện giờ đang trong tình cảnh nguy cấp.
Cùng lúc đó, Tình Nhu thất vọng nói: “Không kịp nữa rồi, Uyển Nhi, rút lui thôi!”
Nếu không rút lui, hai người bọn họ sẽ phải cùng công tử áo tím truyền tống về thế giới đó.
“Không được! Không được! Không được! Không thể như vậy được!” Uyển Nhi điên cuồng lắc đầu.
Tình Nhu im lặng không nói gì, nước mắt giàn giụa.
Tay nàng ấy đang đặt trên lưng Uyển Nhi, còn Uyển Nhi thì đặt tay lên vai công tử áo tím. Uyển Nhi vẫn dùng hết sức rót linh lực vào sợi xích màu xanh để trói buộc đối phương.
Uyển Nhi cũng rất tuyệt vọng, nhưng vì chưa đến hồi kết, nên nàng nhất định không chịu từ bỏ.
Cũng trong lúc đó, bình gốm trong tay Cố Thanh Sơn tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Bên trong ánh sáng đó vọng ra những tiếng thét chói tai, nghe đau đớn không kể xiết, thi thoảng còn có những hình thù dữ tợn hiện lên xung quanh bình gốm rồi lập tức biến mất.
“Đã thực hiện được Xuyên Qua Ma Giới, nhưng khoảng cách hãy còn rất xa, không kịp nữa rồi.” Thiếu nữ áo đen tiếc nuối lắc đầu nói.
“Không! Ta nhất định phải đến kịp, ngươi hãy chuẩn bị đón đầu hắn ta đi!” Mắt Cố Thanh sơn đỏ ngầu, hắn hét lớn.
Trong thời điểm như thế này, thiếu nữ áo đen biết rằng hắn sẽ không nói những lời lung tung. Nàng ta lập tức xốc lại tinh thần, nghiêm túc đối phó.
“Ngươi định…” Nàng ta còn chưa dứt lời, Cố Thanh Sơn đã biến mất cùng bình gốm.
Thần kỹ, Súc Địa Thành Thốn!
Nhưng hắn lại lập tức hiện hình, phun mạnh ra một ngụm máu tươi.
Công tử áo tím cười to, nói: “Ngươi đúng là một tên ngốc, ta đã thi triển ba trăm cấm pháp để hộ thân, trong không gian này đầy rẫy cấm pháp, ngươi vốn dĩ không thể đến được đây!”
Ánh mắt của hai thị nữ trở nên tuyệt vọng.
Bách Hoa Tiên Tử không hề nhúc nhích, vẫn cứ nhìn hắn chằm chằm.
Thiếu nữ áo đen khẽ thở dài.
Cố Thanh Sơn lau vết máu dính trên khóe miệng, cắn chặt răng.
Không còn cách nào khác rồi, chỉ đành….
Chỉ trong khoảng thời gian một hơi thở, số mệnh của cả hai thế giới đã có một sự thay đổi rất lớn.
Cố Thanh Sơn biến mất trước mắt thiếu nữ áo đen. Rõ ràng hắn đang lấy tay giữ chặt bình gốm, bay nhanh về phía trước, nhưng chỉ một giây sau đã không thấy hắn đâu nữa. Thay vào đó, là công tử áo tím.
Công tử áo tím đột nhiên xuất hiện trước bình gốm, hắn ta ngạc nhiên phát hiện hai tay mình đang giữ chặt bình sứ.
Hắn ta giật mình ngẩn người, nhất thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Thiếu nữ áo đen lại không hề thấy kinh ngạc. Nàng ta đã băng qua biết bao thế giới, trải qua rất nhiều trận chiến, làm sao có thể để vụt mất cơ hội này.
Loáng một cái, nàng ta đưa tay chạm vào bình gốm, đánh ra một pháp quyết.
Bình gốm tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Xuyên Qua Ma Giới!
Luồng sáng dường như há miệng, nuốt gọn công tử áo tím cùng với vô vàn tia linh quang hộ thân quanh người hắn ta vào trong.
Ngọn lửa xanh trong hốc mắt của mỹ nữ xương khô bùng lên rực rỡ, chờ nàng nói dứt câu.
Ngay tại thời điểm mấu chốt này, trời đất bỗng vang lên một tiếng hét đinh tai nhức óc như tiếng sấm rền.
“Không được nói!”
Bọn họ cùng ngẩng đầu lên nhìn, lập tức trông thấy Cố Thanh Sơn đang lao đến vun vút như quả cầu sáng lấp lánh.
Tốc độ của hắn đã đạt đến cực điểm, bám sát theo sau hắn là một cái bình gốm tỏa ra khí tức Thiên Ma ngập trời.
“Thanh Sơn!” Bách Hoa tiên tử kinh ngạc nhìn hắn.
“Cứ giao hết cho con, người tuyệt đối đừng manh động!” Cố Thanh Sơn hét lớn.
Bách Hoa tiên tử ngẩn người ra, nhìn ngọn cỏ màu xanh biếc trong tay, thoáng do dự.
“Hãy tin con!” Cố Thanh Sơn khản giọng hét.
“Thanh Sơn…” Bách Hoa Tiên Tử thì thầm gọi, thu hồi ngọn cỏ xanh trong tay, mái tóc nàng lập tức trở về với màu đen vốn có.
Ngay thời điểm khi cả thế giới đang phải đối mặt với sinh tử tồn vong, nàng đã lựa chọn đặt hết niềm tin nơi hắn.
Trên bầu trời, sông Vong Xuyên bắt đầu dần dần biến mất.
Tình Nhu và Uyển Nhi nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Mỹ nhân xương khô đứng giữa trời cũng chăm chú nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Nhiều ma vật như thế…”
Khi thấy thuật pháp trong tay Bách Hoa Tiên Tử đã biến mất, Cố Thanh Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.
Theo như những lời của thi thể khổng lồ kia, thì đây nhất định là thời điểm quyết định, là thời điểm quan trọng nhất!
Mặc kệ sau này hắn sẽ phải đối mặt với những tình huống ly kỳ lớn lao đến thế nào, chỉ cần Bách Hoa tiên tử còn sống, cho dù có thế nào cũng không sao cả!
Hắn trấn tĩnh lại, xem xét đĩa bát quái trước mặt công tử áo tím, thấy nó vẫn đang nhẹ nhàng va vào hư không.
Không xong rồi! Hắn ta muốn chạy trốn!
Nhất định phải đuổi theo cho bằng được, bằng không mọi công sức đều đổ sông đổ bể!
Cố Thanh Sơn đẩy linh lực vào bình sứ, hét: “Chúng ta phát động thôi!”
“Được!” Một giọng nữ vang lên trong hư không.
Mạn Đà La lạnh lùng của Ma giới, mở!
Thiếu nữ áo đen xuất hiện, đứng ngay bên cạnh Cố Thanh Sơn, một người một ma cùng nhau niệm chú.
“Thế giới thập phương, trần thế vô biên, ngàn vạn na-do-tha a tăng kỳ kiếp, hằng hà sa số Thiên Ma đến vây quanh.”
Vừa niệm xong câu chú, từ sau lưng hai người, bóng dáng vô số Thiên Ma nữ xuất hiện, lao nhanh đến đây dưới sự dẫn dắt của Cố Thanh Sơn và thiếu nữ áo đen.
Có lẽ họ biết rằng tình hình lúc này vô cùng nguy cấp, vì thế họ cùng Cố Thanh Sơn đồng thời niệm nhanh chú ngữ.
“Tự tại thiên, đại tự tại thiên, tha hóa tự tại thiên. Yêu cơ Thiên Ma của chư giới, lập tức giúp ta cùng với thế giới này!”
Trên người tất cả những Thiên Ma kia đều phát ra thứ ánh sáng màu đen, vô vàn tia sáng, vô vàn dải sáng cùng bay vào trong bình gốm.
Bình gốm nhận được vô số ánh sáng đen dấy, lập tức không ngừng rung động.
“Ha ha ha, cho dù các ngươi muốn làm gì cũng đã quá muộn rồi!” Công tử áo tím nói lớn. Hắn ta nhìn thoáng qua, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Có điều… Rốt cuộc trước mắt mình đang xảy ra chuyện gì thế này? Tại sao lại xuất hiện nhiều mỹ nhân tuyệt trần mặc quần áo mong manh quyến rũ bay từ trên trời xuống như thế?
Chẵng lẽ trong thế giới đó, khắp nơi đều có những cô gái xinh đẹp như vậy?
Hắn đã hoàn toàn cảm thấy thoải mái, mê mẩn nhìn những Thiên Ma nữ kia, ngắm từng người từng người một.
Đĩa bát quái lơ lửng trước mặt hắn ta vẫn đang đánh mạnh vào không khí, khiến không gian xuất hiện một vết nứt. Ở bên kia vết nứt ấy, có một dòng chảy hỗn loạn theo gió thổi đến.
Đó chính là dòng chảy thời không nối liền với một thế giới khác.
Con đường giữa hai thế giới đã được mở ra rồi, chỉ sau ba hơi thở nữa thôi là công tử áo tím có thể rời khỏi thế giới này.
Mà hiện giờ, Cố Thanh Sơn lại mang theo trăm ngàn Thiên Ma nữ, tay cầm bình sứ lao nhanh tới. Hắn cách nơi đây còn rất xa, vốn dĩ không thể nào đến kịp lúc. Bất kể hắn có thi triển thuật pháp mạnh như thế nào cũng không thể làm công tử áo tím bị thương. Rồi sau đó, hắn ta sẽ mang theo vô số những kẻ mạnh hơn đến thế giới Thần Võ. Thậm chí, bọn chúng có thể sẽ tấn công cả thế giới Tu hành.
Số mệnh của hai thế giới sớm muộn hiện giờ đang trong tình cảnh nguy cấp.
Cùng lúc đó, Tình Nhu thất vọng nói: “Không kịp nữa rồi, Uyển Nhi, rút lui thôi!”
Nếu không rút lui, hai người bọn họ sẽ phải cùng công tử áo tím truyền tống về thế giới đó.
“Không được! Không được! Không được! Không thể như vậy được!” Uyển Nhi điên cuồng lắc đầu.
Tình Nhu im lặng không nói gì, nước mắt giàn giụa.
Tay nàng ấy đang đặt trên lưng Uyển Nhi, còn Uyển Nhi thì đặt tay lên vai công tử áo tím. Uyển Nhi vẫn dùng hết sức rót linh lực vào sợi xích màu xanh để trói buộc đối phương.
Uyển Nhi cũng rất tuyệt vọng, nhưng vì chưa đến hồi kết, nên nàng nhất định không chịu từ bỏ.
Cũng trong lúc đó, bình gốm trong tay Cố Thanh Sơn tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Bên trong ánh sáng đó vọng ra những tiếng thét chói tai, nghe đau đớn không kể xiết, thi thoảng còn có những hình thù dữ tợn hiện lên xung quanh bình gốm rồi lập tức biến mất.
“Đã thực hiện được Xuyên Qua Ma Giới, nhưng khoảng cách hãy còn rất xa, không kịp nữa rồi.” Thiếu nữ áo đen tiếc nuối lắc đầu nói.
“Không! Ta nhất định phải đến kịp, ngươi hãy chuẩn bị đón đầu hắn ta đi!” Mắt Cố Thanh sơn đỏ ngầu, hắn hét lớn.
Trong thời điểm như thế này, thiếu nữ áo đen biết rằng hắn sẽ không nói những lời lung tung. Nàng ta lập tức xốc lại tinh thần, nghiêm túc đối phó.
“Ngươi định…” Nàng ta còn chưa dứt lời, Cố Thanh Sơn đã biến mất cùng bình gốm.
Thần kỹ, Súc Địa Thành Thốn!
Nhưng hắn lại lập tức hiện hình, phun mạnh ra một ngụm máu tươi.
Công tử áo tím cười to, nói: “Ngươi đúng là một tên ngốc, ta đã thi triển ba trăm cấm pháp để hộ thân, trong không gian này đầy rẫy cấm pháp, ngươi vốn dĩ không thể đến được đây!”
Ánh mắt của hai thị nữ trở nên tuyệt vọng.
Bách Hoa Tiên Tử không hề nhúc nhích, vẫn cứ nhìn hắn chằm chằm.
Thiếu nữ áo đen khẽ thở dài.
Cố Thanh Sơn lau vết máu dính trên khóe miệng, cắn chặt răng.
Không còn cách nào khác rồi, chỉ đành….
Chỉ trong khoảng thời gian một hơi thở, số mệnh của cả hai thế giới đã có một sự thay đổi rất lớn.
Cố Thanh Sơn biến mất trước mắt thiếu nữ áo đen. Rõ ràng hắn đang lấy tay giữ chặt bình gốm, bay nhanh về phía trước, nhưng chỉ một giây sau đã không thấy hắn đâu nữa. Thay vào đó, là công tử áo tím.
Công tử áo tím đột nhiên xuất hiện trước bình gốm, hắn ta ngạc nhiên phát hiện hai tay mình đang giữ chặt bình sứ.
Hắn ta giật mình ngẩn người, nhất thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Thiếu nữ áo đen lại không hề thấy kinh ngạc. Nàng ta đã băng qua biết bao thế giới, trải qua rất nhiều trận chiến, làm sao có thể để vụt mất cơ hội này.
Loáng một cái, nàng ta đưa tay chạm vào bình gốm, đánh ra một pháp quyết.
Bình gốm tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Xuyên Qua Ma Giới!
Luồng sáng dường như há miệng, nuốt gọn công tử áo tím cùng với vô vàn tia linh quang hộ thân quanh người hắn ta vào trong.
/1520
|