"Ồ... Tôi có nói thế sao?" Liêu Hành uống say đến mức hai mắt nhập nhèm, thuận miệng đáp.
Đúng vậy, trong quán bar này có một tên trốn trại giả chết đang cực kỳ hứng thú kéo một tên Quỷ giết người đi tán gái. Mà lúc này, tên trốn trại sắp biểu diễn cho Quỷ giết người xem phải làm sao để bắt chuyện với một cô gái.
Nếu không phải Nữ Thần Công Chính lúc nào cũng trông nom bọn họ, thì e là bọn họ đã sớm gây ra chuyện gì rồi.
"Tên khốn nhà ông, lời mình từng nói cũng không nhớ." Diệp Phi Ly lại căm tức nói.
"Nhớ, sao mà không nhớ cho được, tôi dạy cậu ngay đây." Liêu Hành cười hì hì đáp lại. Ông ta hết nhìn đông lại nhìn tây, nhưng lại thấy mấy cô em xinh đẹp ở đây chẳng có lấy một người chú ý tới nơi này.
Cũng phải, một lão sâu rượu không ngừng trút rượu vào miệng ngồi cùng với một thiếu niên xấu hổ ngồi dưới ánh đèn mờ mờ mà còn đeo kính đen, tổ hợp như vậy không những rất kỳ quặc, mà còn có mấy phần quái gở.
Mọi người đều ra ngoài để chơi, nào có ai để ý đến mấy quái nhân như vậy.
"Này, người đẹp, muốn cùng tôi uống một ly không?" Liêu Hành chào hỏi với cô gái ngồi bên cạnh.
Cô gái xinh đẹp kia liếc nhìn ông ta một cái, sau đó trợn mắt trắng, xoay người đi sang hướng bên kia.
Bắt chuyện thất bại.
"Hoá ra ông chỉ biết chém gió thôi, uổng công tôi còn tưởng rằng ông thật sự biết ở cùng với phụ nữ là như nào." Diệp Phi Ly thất vọng lẩm bẩm nói.
"Chém gió, tôi chém gió hồi nào!" Liêu Hành ngồi thẳng người, trợn mắt nói.
Diệp Phi Ly ưỡn ngực, bắt chước dáng vẻ cùng giọng nói của ông ta: "Bắt chuyện là một môn nghệ thuật rất đơn giản, tôi có thể tiếp chuyện với bất kỳ mỹ nữ nào."
Liêu Hành nói: "Đúng vậy, đây là chuyện cực kỳ đơn giản."
"Vậy thì ông đi cầu mấy em gái nói chuyện với mình đi." Diệp Phi Ly cười nhạo nói.
"Này tên nhóc thối tha kia, đừng có ép tôi, chỉ cần tôi toả ra mị lực chân chính của đàn ông..." Liêu Hành nói, gương mặt bắt đầu tỏ ra nghiêm túc. Ông ta buông chai rượu xuống, mở quang não cá nhân ra, kết nối với Nữ Thần Công Chính: "Chào Nữ Thần tôn kính, tôi có một câu hỏi."
[Chào ngài Liêu, mời đặt câu hỏi.]
"Kỹ thuật thu nhỏ Bước nhảy siêu tốc của tôi, phải mua những thiết bị và vật liệu nào, Cố Thanh Sơn đã chuẩn bị bao nhiêu điểm tín dụng để tiến hành thí nghiệm kỹ thuật này?"
[Những vật liệu ngài cần như sau: Máy tăng tốc lượng tử, động lực chính cỡ nhỏ...]
Nữ Thần Công Chính liền lần lượt đáp lại.
Liêu Hành lẳng lặng nghe, cho đến cuối cùng, không biết tại sao tay ông đột nhiên trượt một cái, vô tình vặn âm lượng của quang não đến mức to nhất.
Trên quang não truyền ra một giọng nói: [... Cho nên số còn lại ngài có thể dùng là: Một trăm mười chín triệu chín trăm sáu mươi nghìn điểm tín dụng Liên Bang.]
Âm thanh to lớn truyền khắp cả quầy rượu, khiến nơi đây lập tức bao trùm trong một sự yên tĩnh kỳ lạ. Tất cả mọi người đồng loạt xoay đầu lại, quan sát hai người kỳ quái kia.
"Á, quang não đáng chết, lúc nào cũng gặp vấn đề." Liêu Hành lớn tiếng nói. Ông ta tức giận vỗ vỗ quang não rồi quay sang xua tay với mọi người: "Xin lỗi, quấy rầy các vị rồi.”
Trông ông lúc này có vẻ khá lúng túng.
Mọi người thấy vậy liền quay đầu đi, khôi phục lại trạng thái bình thường.
Có điều, chỉ một giây tiếp theo...
"Hi, chú à, chỗ này có ai ngồi không?"
Sau lưng bỗng vó một giọng nói vang lên, hai người quay đầu nhìn lại, hoá ra là một thiếu nữ yểu điệu xinh đẹp. Cô nở một nụ cười thật tươi, gật đầu với Liêu Hành.
Cô nàng này, cho dù là dáng người hay mặt mũi cũng đều rất tuyệt.
"Ngồi đi, uống gì cứ gọi, tôi mời.” Liêu Hành nói.
Thiếu nữ xinh đẹp vừa cười cười vừa xoay eo một cái, ngồi xuống ngay cạnh Liêu Hành.
Ngay sau đó, lại có thêm một giọng nữ khác vang lên: "Chú à, tôi thấy nơi này còn có một chỗ trống, không biết có thể cho tôi ngồi một lát được không?"
"Ngồi đi."
Một phút sau, lại có thêm một cô gái đi tới, kéo một cái ghế ở bên cạnh đến gần, ngồi xuống: "Mặc dù hết chỗ rồi, nhưng vẫn có thể chen được."
"Được rồi được rồi, mọi người đều ngồi đi, không sao hết, kết bạn đi, cùng chơi cho vui." Liêu Hành vừa nói vừa nháy nháy mắt với Diệp Phi Ly.
Diệp Phi Ly nhỏ giọng lầm bầm: "Đây đâu phải là bắt chuyện..." Đang nói, hắn ta đột nhiên cảm nhận được gì đó.
Đột nhiên, Diệp Phi Ly cảm ứng được gì đó.
"Loại khí tức này..." Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn về một hướng, thấy bên cạnh quầy bar có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi quay lưng về phía mình. Người đàn ông này nhận lấy một chai rượu từ tay phục vụ, rót cho mình một ly, uống một hơi cạn sạch.
"Anh ấy tới rồi." Diệp Phi Ly vừa nói vừa đứng lên sải bước đi về phía đó.
"Ai cơ?" Liêu Hành còn đang bận đùa giỡn với mấy người đẹp, thoáng chốc không kịp hiểu hắn ta nói gì.
Trong lúc ấy, Diệp Phi Ly đã đi tới trước quầy bar, ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn liền rót cho hắn ta một ly rượu, hỏi: "Quán bar có vui không?"
"Do lão già háo sắc kia cứ đòi tới, chứ tôi thì chẳng hứng thú lắm." Diệp Phi Ly nâng ly lên. Hai người cụng một cái, uống một hơi cạn sạch.
Diệp Phi Ly cau mày nói: "Tôi không quen uống loại rượu mạnh này."
Cố Thanh Sơn nhìn nhìn chai rượu, đây là một trong số những loại rượu mạnh nhất thế giới, trong khi Diệp Phi Ly thích mấy loại rượu vừa nhạt vừa ngọt hơn.
"Ngại quá, đây là khẩu vị của tôi, để tôi đổi chai khác cho cậu." Cố Thanh Sơn nói xong, định quay sang muốn gọi phục vụ, nhưng Diệp Phi Ly đã ngăn hắn lại.
"Không cần, thỉnh thoảng uống một lần cũng được."
Cố Thanh Sơn cười cười, cầm chai rượu lên rót thêm một ly đầy: "Vậy thì thêm một ly nữa."
"Được."
Hai người lại nâng ly uống cạn.
Diệp Phi Ly nhướng mày, cười nói: "Anh thích uống loại rượu mạnh như này, nhất định là đã từng nếm qua không ít gian nan nhỉ."
"Ai mà chẳng có." Cố Thanh Sơn cười xòa, tiếp tục nói: "Mà thực ra uống rượu cũng không thể xoa dịu gì. Cậu cứ tưởng là nó có thể khiến cậu tê dại, nhưng nó không tác dụng được đến mức ấy. Nó chỉ biết thiêu đốt lồng ngực cậu, cứ thiêu đốt như vậy một lúc lâu, khiến cho cậu cảm thấy nhẹ nhõm trong tích tắc.”
Diệp Phi Ly gật gật đầu, cầm lấy chai rượu rót cho mình một ly, sau đó lại rót đầy cho Cố Thanh Sơn.
"Anh lại bận rộn chuyện gì rồi, sao nhìn bộ dạng mệt mỏi vậy?" Hắn ta hỏi.
"Đi cứu hai thế giới." Cố Thanh Sơn trả lời rất đơn giản.
Phụt!
Bên cạnh, một cô gái xinh đẹp bật cười ra tiếng. Bạn trai của cô đã uống say, cười to nói: "Cứu thế giới! Ha ha ha, cứu thế giới!"
Nhưng Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly chỉ làm như không nghe thấy.
"Cụng ly thôi."
"Được."
Cố Thanh Sơn một hơi uống cạn, liếc mắt qua quan sát Diệp Phi Ly.
Diệp Phi Ly cũng không quan tâm đến mấy người chẳng liên quan kia, cũng nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.
"Rượu này đâu có hợp khẩu vị của cậu, sao nay lại uống ác vậy?" Cố Thanh Sơn lấy làm lạ, hỏi.
"Một chút chuyện nhỏ thôi." Diệp Phi Ly vừa nói vừa vươn tay ra lấy chai rượu, nhưng Cố Thanh Sơn lại gạt tay hắn ta đi, cầm chai rượu lên rót đầy cho hai người.
Đúng vậy, trong quán bar này có một tên trốn trại giả chết đang cực kỳ hứng thú kéo một tên Quỷ giết người đi tán gái. Mà lúc này, tên trốn trại sắp biểu diễn cho Quỷ giết người xem phải làm sao để bắt chuyện với một cô gái.
Nếu không phải Nữ Thần Công Chính lúc nào cũng trông nom bọn họ, thì e là bọn họ đã sớm gây ra chuyện gì rồi.
"Tên khốn nhà ông, lời mình từng nói cũng không nhớ." Diệp Phi Ly lại căm tức nói.
"Nhớ, sao mà không nhớ cho được, tôi dạy cậu ngay đây." Liêu Hành cười hì hì đáp lại. Ông ta hết nhìn đông lại nhìn tây, nhưng lại thấy mấy cô em xinh đẹp ở đây chẳng có lấy một người chú ý tới nơi này.
Cũng phải, một lão sâu rượu không ngừng trút rượu vào miệng ngồi cùng với một thiếu niên xấu hổ ngồi dưới ánh đèn mờ mờ mà còn đeo kính đen, tổ hợp như vậy không những rất kỳ quặc, mà còn có mấy phần quái gở.
Mọi người đều ra ngoài để chơi, nào có ai để ý đến mấy quái nhân như vậy.
"Này, người đẹp, muốn cùng tôi uống một ly không?" Liêu Hành chào hỏi với cô gái ngồi bên cạnh.
Cô gái xinh đẹp kia liếc nhìn ông ta một cái, sau đó trợn mắt trắng, xoay người đi sang hướng bên kia.
Bắt chuyện thất bại.
"Hoá ra ông chỉ biết chém gió thôi, uổng công tôi còn tưởng rằng ông thật sự biết ở cùng với phụ nữ là như nào." Diệp Phi Ly thất vọng lẩm bẩm nói.
"Chém gió, tôi chém gió hồi nào!" Liêu Hành ngồi thẳng người, trợn mắt nói.
Diệp Phi Ly ưỡn ngực, bắt chước dáng vẻ cùng giọng nói của ông ta: "Bắt chuyện là một môn nghệ thuật rất đơn giản, tôi có thể tiếp chuyện với bất kỳ mỹ nữ nào."
Liêu Hành nói: "Đúng vậy, đây là chuyện cực kỳ đơn giản."
"Vậy thì ông đi cầu mấy em gái nói chuyện với mình đi." Diệp Phi Ly cười nhạo nói.
"Này tên nhóc thối tha kia, đừng có ép tôi, chỉ cần tôi toả ra mị lực chân chính của đàn ông..." Liêu Hành nói, gương mặt bắt đầu tỏ ra nghiêm túc. Ông ta buông chai rượu xuống, mở quang não cá nhân ra, kết nối với Nữ Thần Công Chính: "Chào Nữ Thần tôn kính, tôi có một câu hỏi."
[Chào ngài Liêu, mời đặt câu hỏi.]
"Kỹ thuật thu nhỏ Bước nhảy siêu tốc của tôi, phải mua những thiết bị và vật liệu nào, Cố Thanh Sơn đã chuẩn bị bao nhiêu điểm tín dụng để tiến hành thí nghiệm kỹ thuật này?"
[Những vật liệu ngài cần như sau: Máy tăng tốc lượng tử, động lực chính cỡ nhỏ...]
Nữ Thần Công Chính liền lần lượt đáp lại.
Liêu Hành lẳng lặng nghe, cho đến cuối cùng, không biết tại sao tay ông đột nhiên trượt một cái, vô tình vặn âm lượng của quang não đến mức to nhất.
Trên quang não truyền ra một giọng nói: [... Cho nên số còn lại ngài có thể dùng là: Một trăm mười chín triệu chín trăm sáu mươi nghìn điểm tín dụng Liên Bang.]
Âm thanh to lớn truyền khắp cả quầy rượu, khiến nơi đây lập tức bao trùm trong một sự yên tĩnh kỳ lạ. Tất cả mọi người đồng loạt xoay đầu lại, quan sát hai người kỳ quái kia.
"Á, quang não đáng chết, lúc nào cũng gặp vấn đề." Liêu Hành lớn tiếng nói. Ông ta tức giận vỗ vỗ quang não rồi quay sang xua tay với mọi người: "Xin lỗi, quấy rầy các vị rồi.”
Trông ông lúc này có vẻ khá lúng túng.
Mọi người thấy vậy liền quay đầu đi, khôi phục lại trạng thái bình thường.
Có điều, chỉ một giây tiếp theo...
"Hi, chú à, chỗ này có ai ngồi không?"
Sau lưng bỗng vó một giọng nói vang lên, hai người quay đầu nhìn lại, hoá ra là một thiếu nữ yểu điệu xinh đẹp. Cô nở một nụ cười thật tươi, gật đầu với Liêu Hành.
Cô nàng này, cho dù là dáng người hay mặt mũi cũng đều rất tuyệt.
"Ngồi đi, uống gì cứ gọi, tôi mời.” Liêu Hành nói.
Thiếu nữ xinh đẹp vừa cười cười vừa xoay eo một cái, ngồi xuống ngay cạnh Liêu Hành.
Ngay sau đó, lại có thêm một giọng nữ khác vang lên: "Chú à, tôi thấy nơi này còn có một chỗ trống, không biết có thể cho tôi ngồi một lát được không?"
"Ngồi đi."
Một phút sau, lại có thêm một cô gái đi tới, kéo một cái ghế ở bên cạnh đến gần, ngồi xuống: "Mặc dù hết chỗ rồi, nhưng vẫn có thể chen được."
"Được rồi được rồi, mọi người đều ngồi đi, không sao hết, kết bạn đi, cùng chơi cho vui." Liêu Hành vừa nói vừa nháy nháy mắt với Diệp Phi Ly.
Diệp Phi Ly nhỏ giọng lầm bầm: "Đây đâu phải là bắt chuyện..." Đang nói, hắn ta đột nhiên cảm nhận được gì đó.
Đột nhiên, Diệp Phi Ly cảm ứng được gì đó.
"Loại khí tức này..." Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn về một hướng, thấy bên cạnh quầy bar có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi quay lưng về phía mình. Người đàn ông này nhận lấy một chai rượu từ tay phục vụ, rót cho mình một ly, uống một hơi cạn sạch.
"Anh ấy tới rồi." Diệp Phi Ly vừa nói vừa đứng lên sải bước đi về phía đó.
"Ai cơ?" Liêu Hành còn đang bận đùa giỡn với mấy người đẹp, thoáng chốc không kịp hiểu hắn ta nói gì.
Trong lúc ấy, Diệp Phi Ly đã đi tới trước quầy bar, ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn liền rót cho hắn ta một ly rượu, hỏi: "Quán bar có vui không?"
"Do lão già háo sắc kia cứ đòi tới, chứ tôi thì chẳng hứng thú lắm." Diệp Phi Ly nâng ly lên. Hai người cụng một cái, uống một hơi cạn sạch.
Diệp Phi Ly cau mày nói: "Tôi không quen uống loại rượu mạnh này."
Cố Thanh Sơn nhìn nhìn chai rượu, đây là một trong số những loại rượu mạnh nhất thế giới, trong khi Diệp Phi Ly thích mấy loại rượu vừa nhạt vừa ngọt hơn.
"Ngại quá, đây là khẩu vị của tôi, để tôi đổi chai khác cho cậu." Cố Thanh Sơn nói xong, định quay sang muốn gọi phục vụ, nhưng Diệp Phi Ly đã ngăn hắn lại.
"Không cần, thỉnh thoảng uống một lần cũng được."
Cố Thanh Sơn cười cười, cầm chai rượu lên rót thêm một ly đầy: "Vậy thì thêm một ly nữa."
"Được."
Hai người lại nâng ly uống cạn.
Diệp Phi Ly nhướng mày, cười nói: "Anh thích uống loại rượu mạnh như này, nhất định là đã từng nếm qua không ít gian nan nhỉ."
"Ai mà chẳng có." Cố Thanh Sơn cười xòa, tiếp tục nói: "Mà thực ra uống rượu cũng không thể xoa dịu gì. Cậu cứ tưởng là nó có thể khiến cậu tê dại, nhưng nó không tác dụng được đến mức ấy. Nó chỉ biết thiêu đốt lồng ngực cậu, cứ thiêu đốt như vậy một lúc lâu, khiến cho cậu cảm thấy nhẹ nhõm trong tích tắc.”
Diệp Phi Ly gật gật đầu, cầm lấy chai rượu rót cho mình một ly, sau đó lại rót đầy cho Cố Thanh Sơn.
"Anh lại bận rộn chuyện gì rồi, sao nhìn bộ dạng mệt mỏi vậy?" Hắn ta hỏi.
"Đi cứu hai thế giới." Cố Thanh Sơn trả lời rất đơn giản.
Phụt!
Bên cạnh, một cô gái xinh đẹp bật cười ra tiếng. Bạn trai của cô đã uống say, cười to nói: "Cứu thế giới! Ha ha ha, cứu thế giới!"
Nhưng Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly chỉ làm như không nghe thấy.
"Cụng ly thôi."
"Được."
Cố Thanh Sơn một hơi uống cạn, liếc mắt qua quan sát Diệp Phi Ly.
Diệp Phi Ly cũng không quan tâm đến mấy người chẳng liên quan kia, cũng nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.
"Rượu này đâu có hợp khẩu vị của cậu, sao nay lại uống ác vậy?" Cố Thanh Sơn lấy làm lạ, hỏi.
"Một chút chuyện nhỏ thôi." Diệp Phi Ly vừa nói vừa vươn tay ra lấy chai rượu, nhưng Cố Thanh Sơn lại gạt tay hắn ta đi, cầm chai rượu lên rót đầy cho hai người.
/1520
|