"Công pháp rất tốt, ngày mai tôi sẽ bắt tay làm việc." Liêu Hành đáp.
"Công pháp tu hành! Nữ Thần Công Chính! Ha ha ha, đang đóng phim sao?” Người đàn ông bên cạnh lắng tai nghe xong, cười lớn lặp lại rồi quay sang thì thầm gì đó với mấy người bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau, rất nhiều người đều cố nhịn cười, nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"Tôi đi với Diệp Phi Ly ra ngoài giải quyết ít chuyện, ông làm xong về sớm một chút, chú ý an toàn." Cố Thanh Sơn nói xong, liền đứng lên đi ra ngoài.
"Được được, thủ lĩnh, cậu đi làm việc đi." Liêu Hành nói.
Diệp Phi Ly hơi do dự một chút rồi cũng đi theo sau lưng Cố Thanh Sơn.
Người đàn ông ngồi bên cạnh kia bỗng nhiên lên tiếng nói: "Người anh em, cậu lại muốn đi cứu thế giới à?"
Tiếng cười đột nhiên vang vọng khắp cả dãy quầy bar, có thể thấy được chuyện vừa rồi đã được truyền qua tai tất cả những nam thanh nữ tú ngồi ở đây.
Có điều, Cố Thanh Sơn cùng Diệp Phi Ly cũng chẳng quan tâm đến những chuyện đó, chỉ im lặng sải bước đi ra ngoài. Trên đường, người hay đồ vật ở trước mặt họ đều tự động nhường ra một lối đi, cửa quán bar cũng bị sức mạnh vô hình mở ra.
Hai người đi tới cửa, thân hình động một cái bay vút lên bầu trời, một đường sét màu lam và một đường huyết quang đỏ thắm nhanh chóng phá vỡ chân trời đi về phương xa.
Trong quán bar hoàn toàn yên tĩnh lại, dù là kẻ thiểu năng đến thế nào cũng biết được, phải là người như thế nào mới có thể tự do bay lượn.
"Hai cái người này..." Liêu Hành nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không được, cái chuyện gây tiếng vang như vậy sao có thể thiếu tôi được..."
"Này người anh em." Liêu Hành ngậm một điếu thuốc, đi tới trước mặt gã đàn ông khi nãy, nói: "Hình như vừa rồi cậu có ý kiến với huynh đệ của tôi." Ông ta híp mắt lại, lạnh lùng nhìn đối phương.
"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, đại ca, không phải tôi cố ý đâu." Gã đàn ông kia đã sớm tỉnh rượu, giờ phút này cả người ứa mồ hôi lạnh. Họ chính là sự tồn tại mạnh nhất trên thế giới, hơn nữa còn một lần xuất hiện cả hai người.
Thế mà vừa nãy gã lại dám trêu đùa bọn họ.
Đây là chuyện liên quan đến tính mạng đấy!
Gã vội vàng châm lửa cho Liêu Hành: "Ngài bớt giận, tối nay ngài muốn uống chút gì không, tôi mời!"
"Hừ! Sau này nói chuyện chú ý chút, cậu không chọc nổi hai người anh em này của tôi đâu." Liêu Hành hừ lạnh một tiếng, thuận thế ngồi xuống giữa hai người đẹp.
- ---------
Hơn nửa giờ sau, Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly đã đứng ở trước một bia mộ. Diệp Phi Ly ngồi xổm xuống, nhìn chữ viết trên tấm bia đá lạnh lẽo.
"Hoá ra em ở đây." Trên mặt hắn ta đầy vẻ bi thương, hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn vào khoảng không bên trên bia mộ: "Đúng vậy, tôi tới thăm em đây. Tôi quả thật đã nghe thấy giọng nói của em, đây là Thiên Tuyển kỹ của tôi. Trong vòng một giờ, tôi có thể cùng em... trò chuyện."
Trên bia mộ vẫn không có động tĩnh gì, nhưng Diệp Phi Ly vẫn rất nghiêm túc hướng về phía hư không ấy nói chuyện.
“Sao đột nhiên em lại đi vậy?"
"Uống nhiều, từ tầng năm té xuống mà chết?"
"Không, tôi không lấy đó làm vui. Những chuyện trước kia, tôi đã sớm không trách em nữa..."
"Thật sự không trách em, lúc ấy khắp nơi đều là quỷ giết người với quỷ ăn thịt người, tôi lại không thể ở bên cạnh em."
"Tôi vẫn không đi tìm em, là bởi vì..."
Diệp Phi Ly chậm rãi gỡ kính đen xuống, để lộ ra đôi mắt màu đỏ thẫm.
"Khi đó, tôi không khống chế được mình. Mỗi một người đối mặt với tôi, tôi đều giết sạch. Cho tới sau này, tôi ngày càng trở nên mạnh hơn, mới có thể miễn cưỡng khống chế được bản thân."
"Bây giờ tôi là Vua của quỷ giết người!"
"Đừng cười, tôi nói thật đấy."
"... Đừng khóc. Em xem, tôi vẫn sống rất tốt."
Ở bên cạnh, Cố Thanh Sơn yên lặng nhìn cảnh trước mắt mình. Hắn là tu sĩ, linh quang chỉ hơi động một cái là có thể nhìn thấy sự tồn tại trong hư không. Đó là một cô gái nhỏ nhắn thuần khiết, lúc này cô đang ngồi trên bia mộ khóc tỉ tê.
Hoá ra trong tiếng đồng hồ thứ bảy, Diệp Phi Ly có thể nghe được âm thanh của vong linh.
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, Diệp Phi Ly bỗng nhiên xoay người, kéo hắn đến trước bia mộ.
"Đây là anh em của tôi, anh ta là chuyên gia về chiến giáp cơ động nổi tiếng nhất Liên Bang.”
Diệp Phi Ly lại quay sang nói với Cố Thanh Sơn: "Cô ấy chào anh."
Cố Thanh Sơn nhìn vào hư ảnh của cô gái, mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là Cố Thanh Sơn."
Cô gái nói gì đó với Diệp Phi Ly.
Cố Thanh Sơn không nghe được, bèn nhìn về phía Diệp Phi Ly.
Diệp Phi Ly liền nói: "Đúng vậy, con người hắn không tệ, còn thiết kế cho tôi một bộ chiến giáp cơ động nữa."
"Đúng rồi." Hắn ta ra vẻ bí ẩn, nói: "Em nhất định không biết, thật ra thì tôi chính là Chú Hề Tử Thần."
"Ha ha ha, không tin sao?"
Diệp Phi Ly lại nhìn Cố Thanh Sơn. Hắn ta đang muốn thể hiện cho cô ấy thấy, Cố Thanh Sơn đương nhiên không có ý kiến gì, bèn gọi: "Nữ Thần Công Chính."
[Đã hiểu.] Nữ Thần Công Chính đáp lại.
Bọn họ chẳng cần phải đợi lâu, một bộ chiến giáp cơ động đã nhanh chóng đáp xuống trước bia mộ.
Diệp Phi Ly lập tức mặc chiến giáp Tử Thần vào rồi đội chiếc mũ sắt của Chú Hề lên. Cuối cùng, hắn ta cất tiếng nói bằng giọng đã được điều chỉnh: "Sao? Lần này em tin chưa? Người đàn ông của em, thật ra là một anh hùng cái thế..."
Đột nhiên, hắn ta không nói thêm gì nữa, cả người lặng đi.
Cố Thanh Sơn vội hỏi: "Sao vậy?"
"Hết một giờ rồi."
Thiên Tuyển kỹ của Diệp Phi Ly chỉ có thể nghe được âm thanh của vong hồn trong vòng một giờ này. Khi một giờ trôi qua, hắn ta lại phải đợi mười mấy tiếng đồng hồ nữa mới có thể nghe âm thanh của vong hồn.
Diệp Phi Ly cởi chiến giáp cơ động xuống, miễn cưỡng hướng về phía không khí cười nói: "Đừng có gấp, qua mấy giờ nữa, tôi lại có thể nghe được giọng nói của em."
"Chúng tôi đi xử lý vài chuyện trước, lát nữa lại tới."
"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tới."
Diệp Phi Ly nháy mắt với Cố Thanh Sơn, hai người rời khỏi bãi tha ma, đi tới con đường cao tốc ở bên ngoài.
Suốt cả đoạn đường, Diệp Phi Ly không nói lấy một lời, Cố Thanh Sơn cũng không lên tiếng.
"Cô ấy nói sau khi uống say, ngã từ trên tầng năm xuống, chết." Bỗng nhiên, Diệp Phi Ly cất lời.
“Ừ."
"Nhưng cô ấy chưa bao giờ uống rượu."
"Nữ Thần Công Chính." Cố Thanh Sơn gọi.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên: [Công dân Lưu Thi Quân của Liên Bang, uống rượu quá mức, ngã từ lầu năm xuống mà chết.]
Cố Thanh Sơn nói: "Còn sự thật?"
[Một vị thiếu gia của nhà họ Vương uống rượu quá lượng, mất đi lý trí, đẩy cô ấy từ tầng năm rơi xuống mà chết.]
[Nhà họ Vương là một trong Cửu phủ, trước mắt tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, cho nên chỉ có thể tạm thời ghi lại.] Nữ Thần Công Chính giải thích thêm.
Hai người không nói gì.
Diệp Phi Ly im lặng một lát, cuối cùng hỏi: "Sao bạn gái tôi lại ở cùng với gã ta?"
[Lúc ấy cả nhà cô ấy đều bị bao vây, vị thiếu gia kia nói có thể cứu ba mẹ cô ấy, cho nên cô ấy mới đồng ý qua lại.]
"Vậy cha mẹ cô ấy đâu rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
[Đã chết.] Nữ Thần Công Chính trả lời rất ngắn gọn.
"Công pháp tu hành! Nữ Thần Công Chính! Ha ha ha, đang đóng phim sao?” Người đàn ông bên cạnh lắng tai nghe xong, cười lớn lặp lại rồi quay sang thì thầm gì đó với mấy người bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau, rất nhiều người đều cố nhịn cười, nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"Tôi đi với Diệp Phi Ly ra ngoài giải quyết ít chuyện, ông làm xong về sớm một chút, chú ý an toàn." Cố Thanh Sơn nói xong, liền đứng lên đi ra ngoài.
"Được được, thủ lĩnh, cậu đi làm việc đi." Liêu Hành nói.
Diệp Phi Ly hơi do dự một chút rồi cũng đi theo sau lưng Cố Thanh Sơn.
Người đàn ông ngồi bên cạnh kia bỗng nhiên lên tiếng nói: "Người anh em, cậu lại muốn đi cứu thế giới à?"
Tiếng cười đột nhiên vang vọng khắp cả dãy quầy bar, có thể thấy được chuyện vừa rồi đã được truyền qua tai tất cả những nam thanh nữ tú ngồi ở đây.
Có điều, Cố Thanh Sơn cùng Diệp Phi Ly cũng chẳng quan tâm đến những chuyện đó, chỉ im lặng sải bước đi ra ngoài. Trên đường, người hay đồ vật ở trước mặt họ đều tự động nhường ra một lối đi, cửa quán bar cũng bị sức mạnh vô hình mở ra.
Hai người đi tới cửa, thân hình động một cái bay vút lên bầu trời, một đường sét màu lam và một đường huyết quang đỏ thắm nhanh chóng phá vỡ chân trời đi về phương xa.
Trong quán bar hoàn toàn yên tĩnh lại, dù là kẻ thiểu năng đến thế nào cũng biết được, phải là người như thế nào mới có thể tự do bay lượn.
"Hai cái người này..." Liêu Hành nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không được, cái chuyện gây tiếng vang như vậy sao có thể thiếu tôi được..."
"Này người anh em." Liêu Hành ngậm một điếu thuốc, đi tới trước mặt gã đàn ông khi nãy, nói: "Hình như vừa rồi cậu có ý kiến với huynh đệ của tôi." Ông ta híp mắt lại, lạnh lùng nhìn đối phương.
"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, đại ca, không phải tôi cố ý đâu." Gã đàn ông kia đã sớm tỉnh rượu, giờ phút này cả người ứa mồ hôi lạnh. Họ chính là sự tồn tại mạnh nhất trên thế giới, hơn nữa còn một lần xuất hiện cả hai người.
Thế mà vừa nãy gã lại dám trêu đùa bọn họ.
Đây là chuyện liên quan đến tính mạng đấy!
Gã vội vàng châm lửa cho Liêu Hành: "Ngài bớt giận, tối nay ngài muốn uống chút gì không, tôi mời!"
"Hừ! Sau này nói chuyện chú ý chút, cậu không chọc nổi hai người anh em này của tôi đâu." Liêu Hành hừ lạnh một tiếng, thuận thế ngồi xuống giữa hai người đẹp.
- ---------
Hơn nửa giờ sau, Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly đã đứng ở trước một bia mộ. Diệp Phi Ly ngồi xổm xuống, nhìn chữ viết trên tấm bia đá lạnh lẽo.
"Hoá ra em ở đây." Trên mặt hắn ta đầy vẻ bi thương, hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn vào khoảng không bên trên bia mộ: "Đúng vậy, tôi tới thăm em đây. Tôi quả thật đã nghe thấy giọng nói của em, đây là Thiên Tuyển kỹ của tôi. Trong vòng một giờ, tôi có thể cùng em... trò chuyện."
Trên bia mộ vẫn không có động tĩnh gì, nhưng Diệp Phi Ly vẫn rất nghiêm túc hướng về phía hư không ấy nói chuyện.
“Sao đột nhiên em lại đi vậy?"
"Uống nhiều, từ tầng năm té xuống mà chết?"
"Không, tôi không lấy đó làm vui. Những chuyện trước kia, tôi đã sớm không trách em nữa..."
"Thật sự không trách em, lúc ấy khắp nơi đều là quỷ giết người với quỷ ăn thịt người, tôi lại không thể ở bên cạnh em."
"Tôi vẫn không đi tìm em, là bởi vì..."
Diệp Phi Ly chậm rãi gỡ kính đen xuống, để lộ ra đôi mắt màu đỏ thẫm.
"Khi đó, tôi không khống chế được mình. Mỗi một người đối mặt với tôi, tôi đều giết sạch. Cho tới sau này, tôi ngày càng trở nên mạnh hơn, mới có thể miễn cưỡng khống chế được bản thân."
"Bây giờ tôi là Vua của quỷ giết người!"
"Đừng cười, tôi nói thật đấy."
"... Đừng khóc. Em xem, tôi vẫn sống rất tốt."
Ở bên cạnh, Cố Thanh Sơn yên lặng nhìn cảnh trước mắt mình. Hắn là tu sĩ, linh quang chỉ hơi động một cái là có thể nhìn thấy sự tồn tại trong hư không. Đó là một cô gái nhỏ nhắn thuần khiết, lúc này cô đang ngồi trên bia mộ khóc tỉ tê.
Hoá ra trong tiếng đồng hồ thứ bảy, Diệp Phi Ly có thể nghe được âm thanh của vong linh.
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, Diệp Phi Ly bỗng nhiên xoay người, kéo hắn đến trước bia mộ.
"Đây là anh em của tôi, anh ta là chuyên gia về chiến giáp cơ động nổi tiếng nhất Liên Bang.”
Diệp Phi Ly lại quay sang nói với Cố Thanh Sơn: "Cô ấy chào anh."
Cố Thanh Sơn nhìn vào hư ảnh của cô gái, mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là Cố Thanh Sơn."
Cô gái nói gì đó với Diệp Phi Ly.
Cố Thanh Sơn không nghe được, bèn nhìn về phía Diệp Phi Ly.
Diệp Phi Ly liền nói: "Đúng vậy, con người hắn không tệ, còn thiết kế cho tôi một bộ chiến giáp cơ động nữa."
"Đúng rồi." Hắn ta ra vẻ bí ẩn, nói: "Em nhất định không biết, thật ra thì tôi chính là Chú Hề Tử Thần."
"Ha ha ha, không tin sao?"
Diệp Phi Ly lại nhìn Cố Thanh Sơn. Hắn ta đang muốn thể hiện cho cô ấy thấy, Cố Thanh Sơn đương nhiên không có ý kiến gì, bèn gọi: "Nữ Thần Công Chính."
[Đã hiểu.] Nữ Thần Công Chính đáp lại.
Bọn họ chẳng cần phải đợi lâu, một bộ chiến giáp cơ động đã nhanh chóng đáp xuống trước bia mộ.
Diệp Phi Ly lập tức mặc chiến giáp Tử Thần vào rồi đội chiếc mũ sắt của Chú Hề lên. Cuối cùng, hắn ta cất tiếng nói bằng giọng đã được điều chỉnh: "Sao? Lần này em tin chưa? Người đàn ông của em, thật ra là một anh hùng cái thế..."
Đột nhiên, hắn ta không nói thêm gì nữa, cả người lặng đi.
Cố Thanh Sơn vội hỏi: "Sao vậy?"
"Hết một giờ rồi."
Thiên Tuyển kỹ của Diệp Phi Ly chỉ có thể nghe được âm thanh của vong hồn trong vòng một giờ này. Khi một giờ trôi qua, hắn ta lại phải đợi mười mấy tiếng đồng hồ nữa mới có thể nghe âm thanh của vong hồn.
Diệp Phi Ly cởi chiến giáp cơ động xuống, miễn cưỡng hướng về phía không khí cười nói: "Đừng có gấp, qua mấy giờ nữa, tôi lại có thể nghe được giọng nói của em."
"Chúng tôi đi xử lý vài chuyện trước, lát nữa lại tới."
"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tới."
Diệp Phi Ly nháy mắt với Cố Thanh Sơn, hai người rời khỏi bãi tha ma, đi tới con đường cao tốc ở bên ngoài.
Suốt cả đoạn đường, Diệp Phi Ly không nói lấy một lời, Cố Thanh Sơn cũng không lên tiếng.
"Cô ấy nói sau khi uống say, ngã từ trên tầng năm xuống, chết." Bỗng nhiên, Diệp Phi Ly cất lời.
“Ừ."
"Nhưng cô ấy chưa bao giờ uống rượu."
"Nữ Thần Công Chính." Cố Thanh Sơn gọi.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên: [Công dân Lưu Thi Quân của Liên Bang, uống rượu quá mức, ngã từ lầu năm xuống mà chết.]
Cố Thanh Sơn nói: "Còn sự thật?"
[Một vị thiếu gia của nhà họ Vương uống rượu quá lượng, mất đi lý trí, đẩy cô ấy từ tầng năm rơi xuống mà chết.]
[Nhà họ Vương là một trong Cửu phủ, trước mắt tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, cho nên chỉ có thể tạm thời ghi lại.] Nữ Thần Công Chính giải thích thêm.
Hai người không nói gì.
Diệp Phi Ly im lặng một lát, cuối cùng hỏi: "Sao bạn gái tôi lại ở cùng với gã ta?"
[Lúc ấy cả nhà cô ấy đều bị bao vây, vị thiếu gia kia nói có thể cứu ba mẹ cô ấy, cho nên cô ấy mới đồng ý qua lại.]
"Vậy cha mẹ cô ấy đâu rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
[Đã chết.] Nữ Thần Công Chính trả lời rất ngắn gọn.
/1520
|