Trong thoáng chốc, Diệp Phi Ly dường như đã trở lại thuở xưa, khi một cô gái đưa một chai nước tới, mỉm cười mà căng thẳng nhìn hắn ta, trong đôi mắt tràn đầy hy vọng, đề nghị hắn ta chụp chung với cô một bức hình.
Cuối cùng, những giọt nước mắt rơi đầy trên gương mặt Diệp Phi Ly, hắn ta thấp giọng nói: “Rất xin lỗi, tôi đã không bảo vệ được cho em.”
Ngay lúc này, quang não trong ngực hắn ta chợt sáng lên, kèm theo đó là giọng của Nữ Thần Công Chính: [Nếu như đã báo thù xong, ngài Diệp Phi Ly, mời ngài nhanh chóng rời đi.]
Diệp Phi Ly cố gắng khống chế cảm xúc, ngửa đầu nhìn lên không trung. Với thị lực của hắn ta, đương nhiên có thể nhìn thấy ba người đang đứng đối mặt nhau ở trên đó, từ trên người họ đều tỏa ra uy lực mạnh mẽ.
“Hai đánh một? Tôi đi giúp anh ta.” Diệp Phi Ly lập tức nói.
[Không, ngài Diệp Phi Ly, ở chỗ đó có người quen cũ của ngài Cố Thanh Sơn, ngài ấy căn bản cũng không muốn chiến đấu, sau khi ngài đi, ngài ấy cũng sẽ lập tức rời đi.]
Thì ra chỉ là thu hút sự chú ý của cường giả để cho mình trả thù sao?
Diệp Phi Ly hiểu ra.
Hắn ta từ từ đứng dậy, nhìn xung quanh. Nhóm bảo vệ bị hắn ta đánh bị thương vẫn đang đau đớn rên rỉ trên mặt đất, những chức nghiệp giả cường đại hơn thì bị vầng sáng máu đè xuống đất, không có sức phản kháng. Ở chỗ xa hơn, mấy nhà báo tụ tập lại đông nghìn nghịt.
Diệp Phi Ly vỗ tay một cái.
Bùm!
Tất cả các thiết bị chụp hình quay phim đều nổ tung, vỡ thành từng mảnh linh kiện rời rạc. Ngay sau đó, những tiếng gào thét sợ hãi liên tục vang lên không ngừng.
Diệp Phi Ly xòe bàn tay dính đầy vết máu ra, giơ lên trước ngực, những tia máu nhỏ như cây kim từ trên người mấy bảo vệ đang nằm đầy trên đất bay ra, rơi vào trong tay hắn ta.
Tia máu tụ lại, hình thành một ngọn lửa đỏ rực đang bốc cháy.
Hắn ta nắm chặt bàn tay lại, ngọn lửa ấy lập tức biến mất.
Diệp Phi Ly không giết bọn họ.
Hắn ta mở rộng hai cánh ra, hai đầu gối hơi khuỵu xuống, sau đó bay vụt lên trên không trung. Vệt sáng đỏ rực cắt ngang chân trời, chỉ một thoáng đã không thấy tung tích đâu nữa.
Ở giữa bầu trời, Cố Thanh Sơn hiển nhiên cũng chú ý tới cảnh tượng vừa rồi. Hắn phóng thần niệm xuống phía dưới, phát hiện trong số mấy nghìn người ở hiện trường, chỉ có duy nhất một người chết.
Đó là đối tượng trả thù của Diệp Phi Ly.
Phía sau mặt nạ Chú Hề, Cố Thanh Sơn nở một nụ cười nhẹ. Diệp Phi Ly giờ đây đã có thể khống chế ý muốn giết người rồi.
Không phải hắn ta luôn muốn làm một người bình thường sao?
Thấm thoắt, thời cơ đã chín muồi.
Cố Thanh Sơn lại nhìn hai vị Tướng quân ở đối diện. Võ Thánh là người quen cũ của hắn, còn Hải Hoàng thì hắn chưa từng trò chuyện bao giờ, nhưng cũng là người của Liên Bang.
Đánh cái gì mà đánh, đi thôi.
Đôi cánh màu đen sáng ngời phía sau chiến giáp đột nhiên mở ra, Cố Thanh Sơn đang chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên lại khựng lại.
Không đúng, cứ lặng lẽ rời đi như vậy hình như không được ổn lắm, hai vị Tướng quân này chắc chắn sẽ liều mạng đuổi theo...
Cố Thanh Sơn liền hắng giọng một cái, chắp tay nói: “Hôm nay quả là một ngày khiến cho người ta thoải mái. Hai vị cường giả, nếu như các ông bằng lòng thì lần sau chúng ta sẽ giao thủ. Còn hiện tại... Tôi có chút chuyện phải đi ngay, chào tạm biệt.”
“Ngươi phá hủy chiến hạm vũ trụ của bọn ta, mà còn định rời đi đơn giản như vậy sao?” Võ thánh Trương Tông Dương nhìn chằm chằm vào hắn, nói.
Chú Hề chân thành nói: “Chuyện đánh nó rơi từ trên không trung xuống là do các ông yêu cầu, cho nên các ông cũng phải chịu trách nhiệm.”
“Khốn khiếp!” Hải Hoàng hừ lạnh một tiếng, vung tay phóng ra một tia sáng màu xanh da trời.
Vừa ra tay đã toàn lực ứng phó!
Chỉ thấy tia sáng màu xanh da trời đó bắt đầu biến đổi, một thoáng sau, một con cá mập được tạo thành hoàn toàn từ Thủy linh hiện ra.
Đây là đòn sát thủ của Hải Hoàng, Sa Thần!
Nếu như bị con cá mập này cắn trúng, lập tức sẽ bị truyền tống đến tận đáy biển. Khi chức nghiệp giả bình thường trúng một chiêu này, sẽ bị áp lực khổng lồ của nước biển nghiền thành bột phấn, đến cơ hội phản kháng cũng không có. Thậm chí cả chức nghiệp giả cường đại, có thể sống sót dưới biển sâu, thì cũng sẽ bị Hải Hoàng đuổi theo phát động những đợt tấn công mạnh hơn, bởi vì biển khơi chính là sân nhà của ông ta, ngay cả những con thú đại dương khổng lồ cũng không có cách gì chống lại Hải Hoàng!
Cá mập màu xanh da trời lao vút đến, há to miệng muốn cắn Chú Hề. Nhưng hắn chỉ cầm kiếm đứng đó, không hề có bất kỳ ý định phản kháng nào.
Mắt thấy cá mập màu xanh da trời sắp cắn trúng hắn, Hải Hoàng không khỏi nắm chặt nắm tay lại. Trong nháy mắt, cá mập đột nhiên xuyên qua người Chú Hề, bay về phương xa.
Còn Chú Hề, thoạt nhìn giống như không hề chuyển động chút nào, nhưng trên thực tế, hắn đã nhích ra trước một chút.
Giống như là... Chú Hề và cá mập vừa đột nhiên trao đổi vị trí cho nhau vậy.
“Sao lại có thể?” Hải hoàng Lý Đông Nguyên thất thần nói.
“Thiên Tuyển kỹ loại Không Gian, chính là loại mạnh nhất.” Võ thánh Trương Tông Dương thấp giọng nói, tâm trạng của ông lúc này cũng rất nặng nề.
Nếu như Chú Hề có thể đổi chỗ vị trí với bất cứ vật gì, vậy thì muốn dùng thuật pháp Ngũ Hành đánh trúng hắn gần như là chuyện không thể.
Vậy cũng chỉ có cách tiếp cận hắn, đánh cận chiến mà thôi!
Thân hình khẽ động một cái, Hải Hoàng đã giành trước tiến lên.
“Ha!”
Hải Hoàng mỗi tay nắm chặt một vòng tròn ánh sáng màu xanh da trời, xông thẳng về phía Chú Hề.
“Cẩn thận!” Võ Thánh chỉ lo ông ta xảy ra chuyện gì, theo sát phía sau.
Đối mặt với hai chức nghiệp giả mạnh nhất, Chú Hề chỉ tùy ý vung trường kiếm lên. Tuy nhìn rất qua loa, nhưng một kiếm này đã phong kín hết mọi tuyến đường tiến công của hai vị Tướng quân.
Võ Thánh nhìn ra sự lợi hại của hắn, vội vàng dừng lại giữa không trung.
Nhưng Hải Hoàng thì lại không.
Cố Thanh Sơn chỉ do dự trong phút chốc, lập tức lật thanh Địa kiếm lại.
Hải Hoàng bị Địa kiếm nhẹ nhàng đánh trúng một cái, văng ra ngoài.
Ông ta hóa thành một ngôi sao băng, bay về phía đại dương bao la.
Theo như tình báo mới nhất của Nữ Thần Công Chính, thì nơi đó mới xuất hiện một con Hải thú.
Chẳng bao lâu nữa, Hải Hoàng sẽ tới trước mặt Hải thú và lập tức bắt đầu làm công việc của mình.
Thế nhưng trong lòng Cố Thanh Sơn vẫn thấy khá nghi hoặc.
Sức mạnh trên người Hải Hoàng cũng không tệ, vậy sao lại không nhìn ra chiêu này của hắn chứ?
Đây không giống như phong độ của một vị cường giả.
Đúng ra, Hải Hoàng cũng là một cường giả đã chiến đấu hơn nửa cuộc đời, sao có thể phạm phải sai lầm đơn giản như vậy?
Hắn lặng yên suy nghĩ.
Bên kia, Trương Tông Dương lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng trước đây chưa từng có.
“Kiếm thuật như vậy...”
Trong lòng ông đã nghĩ tới bảy tám bộ thân pháp, nhưng không có loại nào có thể vượt qua thanh kiếm kia.
Ông ấy cũng không có một chút manh mối nào để tìm hiểu về chiêu kiếm kia, thế mà nhìn dáng điệu của Chú Hề, hắn lại xuất ra chiêu kiếm này rất dễ dàng.
Cuối cùng, những giọt nước mắt rơi đầy trên gương mặt Diệp Phi Ly, hắn ta thấp giọng nói: “Rất xin lỗi, tôi đã không bảo vệ được cho em.”
Ngay lúc này, quang não trong ngực hắn ta chợt sáng lên, kèm theo đó là giọng của Nữ Thần Công Chính: [Nếu như đã báo thù xong, ngài Diệp Phi Ly, mời ngài nhanh chóng rời đi.]
Diệp Phi Ly cố gắng khống chế cảm xúc, ngửa đầu nhìn lên không trung. Với thị lực của hắn ta, đương nhiên có thể nhìn thấy ba người đang đứng đối mặt nhau ở trên đó, từ trên người họ đều tỏa ra uy lực mạnh mẽ.
“Hai đánh một? Tôi đi giúp anh ta.” Diệp Phi Ly lập tức nói.
[Không, ngài Diệp Phi Ly, ở chỗ đó có người quen cũ của ngài Cố Thanh Sơn, ngài ấy căn bản cũng không muốn chiến đấu, sau khi ngài đi, ngài ấy cũng sẽ lập tức rời đi.]
Thì ra chỉ là thu hút sự chú ý của cường giả để cho mình trả thù sao?
Diệp Phi Ly hiểu ra.
Hắn ta từ từ đứng dậy, nhìn xung quanh. Nhóm bảo vệ bị hắn ta đánh bị thương vẫn đang đau đớn rên rỉ trên mặt đất, những chức nghiệp giả cường đại hơn thì bị vầng sáng máu đè xuống đất, không có sức phản kháng. Ở chỗ xa hơn, mấy nhà báo tụ tập lại đông nghìn nghịt.
Diệp Phi Ly vỗ tay một cái.
Bùm!
Tất cả các thiết bị chụp hình quay phim đều nổ tung, vỡ thành từng mảnh linh kiện rời rạc. Ngay sau đó, những tiếng gào thét sợ hãi liên tục vang lên không ngừng.
Diệp Phi Ly xòe bàn tay dính đầy vết máu ra, giơ lên trước ngực, những tia máu nhỏ như cây kim từ trên người mấy bảo vệ đang nằm đầy trên đất bay ra, rơi vào trong tay hắn ta.
Tia máu tụ lại, hình thành một ngọn lửa đỏ rực đang bốc cháy.
Hắn ta nắm chặt bàn tay lại, ngọn lửa ấy lập tức biến mất.
Diệp Phi Ly không giết bọn họ.
Hắn ta mở rộng hai cánh ra, hai đầu gối hơi khuỵu xuống, sau đó bay vụt lên trên không trung. Vệt sáng đỏ rực cắt ngang chân trời, chỉ một thoáng đã không thấy tung tích đâu nữa.
Ở giữa bầu trời, Cố Thanh Sơn hiển nhiên cũng chú ý tới cảnh tượng vừa rồi. Hắn phóng thần niệm xuống phía dưới, phát hiện trong số mấy nghìn người ở hiện trường, chỉ có duy nhất một người chết.
Đó là đối tượng trả thù của Diệp Phi Ly.
Phía sau mặt nạ Chú Hề, Cố Thanh Sơn nở một nụ cười nhẹ. Diệp Phi Ly giờ đây đã có thể khống chế ý muốn giết người rồi.
Không phải hắn ta luôn muốn làm một người bình thường sao?
Thấm thoắt, thời cơ đã chín muồi.
Cố Thanh Sơn lại nhìn hai vị Tướng quân ở đối diện. Võ Thánh là người quen cũ của hắn, còn Hải Hoàng thì hắn chưa từng trò chuyện bao giờ, nhưng cũng là người của Liên Bang.
Đánh cái gì mà đánh, đi thôi.
Đôi cánh màu đen sáng ngời phía sau chiến giáp đột nhiên mở ra, Cố Thanh Sơn đang chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên lại khựng lại.
Không đúng, cứ lặng lẽ rời đi như vậy hình như không được ổn lắm, hai vị Tướng quân này chắc chắn sẽ liều mạng đuổi theo...
Cố Thanh Sơn liền hắng giọng một cái, chắp tay nói: “Hôm nay quả là một ngày khiến cho người ta thoải mái. Hai vị cường giả, nếu như các ông bằng lòng thì lần sau chúng ta sẽ giao thủ. Còn hiện tại... Tôi có chút chuyện phải đi ngay, chào tạm biệt.”
“Ngươi phá hủy chiến hạm vũ trụ của bọn ta, mà còn định rời đi đơn giản như vậy sao?” Võ thánh Trương Tông Dương nhìn chằm chằm vào hắn, nói.
Chú Hề chân thành nói: “Chuyện đánh nó rơi từ trên không trung xuống là do các ông yêu cầu, cho nên các ông cũng phải chịu trách nhiệm.”
“Khốn khiếp!” Hải Hoàng hừ lạnh một tiếng, vung tay phóng ra một tia sáng màu xanh da trời.
Vừa ra tay đã toàn lực ứng phó!
Chỉ thấy tia sáng màu xanh da trời đó bắt đầu biến đổi, một thoáng sau, một con cá mập được tạo thành hoàn toàn từ Thủy linh hiện ra.
Đây là đòn sát thủ của Hải Hoàng, Sa Thần!
Nếu như bị con cá mập này cắn trúng, lập tức sẽ bị truyền tống đến tận đáy biển. Khi chức nghiệp giả bình thường trúng một chiêu này, sẽ bị áp lực khổng lồ của nước biển nghiền thành bột phấn, đến cơ hội phản kháng cũng không có. Thậm chí cả chức nghiệp giả cường đại, có thể sống sót dưới biển sâu, thì cũng sẽ bị Hải Hoàng đuổi theo phát động những đợt tấn công mạnh hơn, bởi vì biển khơi chính là sân nhà của ông ta, ngay cả những con thú đại dương khổng lồ cũng không có cách gì chống lại Hải Hoàng!
Cá mập màu xanh da trời lao vút đến, há to miệng muốn cắn Chú Hề. Nhưng hắn chỉ cầm kiếm đứng đó, không hề có bất kỳ ý định phản kháng nào.
Mắt thấy cá mập màu xanh da trời sắp cắn trúng hắn, Hải Hoàng không khỏi nắm chặt nắm tay lại. Trong nháy mắt, cá mập đột nhiên xuyên qua người Chú Hề, bay về phương xa.
Còn Chú Hề, thoạt nhìn giống như không hề chuyển động chút nào, nhưng trên thực tế, hắn đã nhích ra trước một chút.
Giống như là... Chú Hề và cá mập vừa đột nhiên trao đổi vị trí cho nhau vậy.
“Sao lại có thể?” Hải hoàng Lý Đông Nguyên thất thần nói.
“Thiên Tuyển kỹ loại Không Gian, chính là loại mạnh nhất.” Võ thánh Trương Tông Dương thấp giọng nói, tâm trạng của ông lúc này cũng rất nặng nề.
Nếu như Chú Hề có thể đổi chỗ vị trí với bất cứ vật gì, vậy thì muốn dùng thuật pháp Ngũ Hành đánh trúng hắn gần như là chuyện không thể.
Vậy cũng chỉ có cách tiếp cận hắn, đánh cận chiến mà thôi!
Thân hình khẽ động một cái, Hải Hoàng đã giành trước tiến lên.
“Ha!”
Hải Hoàng mỗi tay nắm chặt một vòng tròn ánh sáng màu xanh da trời, xông thẳng về phía Chú Hề.
“Cẩn thận!” Võ Thánh chỉ lo ông ta xảy ra chuyện gì, theo sát phía sau.
Đối mặt với hai chức nghiệp giả mạnh nhất, Chú Hề chỉ tùy ý vung trường kiếm lên. Tuy nhìn rất qua loa, nhưng một kiếm này đã phong kín hết mọi tuyến đường tiến công của hai vị Tướng quân.
Võ Thánh nhìn ra sự lợi hại của hắn, vội vàng dừng lại giữa không trung.
Nhưng Hải Hoàng thì lại không.
Cố Thanh Sơn chỉ do dự trong phút chốc, lập tức lật thanh Địa kiếm lại.
Hải Hoàng bị Địa kiếm nhẹ nhàng đánh trúng một cái, văng ra ngoài.
Ông ta hóa thành một ngôi sao băng, bay về phía đại dương bao la.
Theo như tình báo mới nhất của Nữ Thần Công Chính, thì nơi đó mới xuất hiện một con Hải thú.
Chẳng bao lâu nữa, Hải Hoàng sẽ tới trước mặt Hải thú và lập tức bắt đầu làm công việc của mình.
Thế nhưng trong lòng Cố Thanh Sơn vẫn thấy khá nghi hoặc.
Sức mạnh trên người Hải Hoàng cũng không tệ, vậy sao lại không nhìn ra chiêu này của hắn chứ?
Đây không giống như phong độ của một vị cường giả.
Đúng ra, Hải Hoàng cũng là một cường giả đã chiến đấu hơn nửa cuộc đời, sao có thể phạm phải sai lầm đơn giản như vậy?
Hắn lặng yên suy nghĩ.
Bên kia, Trương Tông Dương lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng trước đây chưa từng có.
“Kiếm thuật như vậy...”
Trong lòng ông đã nghĩ tới bảy tám bộ thân pháp, nhưng không có loại nào có thể vượt qua thanh kiếm kia.
Ông ấy cũng không có một chút manh mối nào để tìm hiểu về chiêu kiếm kia, thế mà nhìn dáng điệu của Chú Hề, hắn lại xuất ra chiêu kiếm này rất dễ dàng.
/1520
|