Khối băng ở vị trí trái tim của Hoàng đế dần lan ra toàn thân, biến cả người ông ta thành một tảng băng.
Ông ta cứ bị đông trong tảng băng như vậy, chỉ để lộ mỗi đầu, không thể cử động.
Hoàng đế nhìn chung quanh, trong ánh mắt dường như có chút nghi hoặc khó hiểu.
Thế này không giống như mình nghĩ.
Trong tảng băng, ông ta vẫn chưa chết.
Khối băng bao lấy Hoàng đế, lơ lửng giữa không trung không nơi nương tựa.
Tình cảnh quái dị như vậy khiến Cố Thanh Sơn cũng hơi sững sốt.
Mặc kệ thế nào, chiến tranh đã bộc phát, giờ Hoàng đế Phục Hi phải chết!
Cố Thanh Sơn cầm kiếm, chuẩn bị tiến lên kết thúc đối phương.
Cơ thể hắn khẽ động thì đột nhiên dừng lại.
Một dự cảm không ổn dâng lên trong lòng.
“Là gì vậy?” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Trong vô hình, dường như có thứ gì đó đang tới.
Trên khối băng tràn ngập hơi nước.
Hơi nước mang theo màu xám nhàn nhạt đang nhanh chóng tràn ngập cả bầu trời.
Gần như trong nháy mắt, hơi nước đã tạo thành một con sông bắc ngang qua chân trời, xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.
Nhìn con sông này người ta bất giác nảy sinh cảm giác sợ hãi tuyệt vọng, giống như sắp có gì đó xảy ra không thể nào chống cự được.
"Vong Xuyên... Không, còn kém xa...” Cố Thanh Sơn nhìn rồi thì thào nói.
Con sông kia như có sinh mệnh, dần dần lao về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn phòng bị toàn thân.
Cả đời hắn đã chinh chiến vô số, nhưng lại chưa bao giờ chiến đấu với một dòng sông.
Còn khoảng mấy chục mét, dòng sông liền hóa thành một con sông lớn hung hăng muốn nhấn chìm Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đang nghĩ cách đối phó thì kiếm Triều Âm đột nhiên bay vào trong tay hắn.
Kiếm Triều Âm không ngừng rung lên nhè nhẹ, như đang muốn nói gì đó.
Trên giao diện Chiến Thần xuất hiện một lời cảnh báo.
[Triều Âm kiếm thỉnh cầu sử dụng hồn lực của ngài, số lượng sử dụng là: 10.]
[Ngài có cho phép nó sử dụng hồn lực của ngài không.]
Hồn lực chính là thần lực, chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm đã từng dùng, Nữ đế Thiên Ma cũng đã từng dùng, nó giống như một loại sức mạnh bản nguyên, còn giúp Cố Thanh Sơn không ngừng tiến cấp.
Không ngờ, kiếm Triều Âm vừa mới chữa trị xong cũng muốn dùng hồn lực.
Cố Thanh Sơn thấy ngạc nhiên, mong đợi nói: “Tôi cho phép.”
Giao diện Chiến Thần lại xuất hiện một hàng chữ: [Đã chi trả hồn lực.]
Ngọn gió vô hình lượn lờ quanh Cố Thanh Sơn, lan lên thân kiếm Triều Âm.
Kiếm Triều Âm bộc phát ra một tiếng vang chấn trời rồi nhanh chóng yên tĩnh lại.
Đối mặt với tiếng vang này, dòng sông kia dường như bị kinh sợ, đột nhiên xảy ra biến hóa.
Dòng sông tách ra hai bên trước mặt Cố Thanh Sơn.
Dòng nước chảy xiết lách qua hắn, hối hả chảy đi.
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ, không một giọt nước nào dính lên người.
“Chẳng lẽ đây chính là Khổ Hải Giai Độ, là khống chế nước? Không, ban nãy là một con sông, không đơn thuần là Ngũ hành hệ thủy...” Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ nói.
Trong hư không, một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên.
“Ồ... thật là kỳ diệu, một sức mạnh khiến ta không thể nào đến gần...” Cùng với âm thanh này, khí tức lạnh lẽo khuếch tán nhanh chóng.
Hoàng đế Phục Hi nghe thấy giọng nói này, trên mặt càng thêm bình tĩnh.
“Tổ tiên đại nhân, cuối cùng người cũng đến rồi.” Hoàng đế nói.
Sau lưng Hoàng đế Phục Hi, một bảo tọa làm từ băng sương xuất hiện giữa hư không.
Trên bảo tọa băng sương hàn khí tỏa ra bốn phía có một bộ xương khô.
Bộ áo bào đen thùng thình che lấy cơ thể của lão, chỉ để lộ một cái đầu lâu khô quắt.
Trên đầu lâu là một cái vương miện băng sương, trong tay lão cầm một trường kiếm tản ra khí xám mờ mịt.
Bộ xương mở miệng nói với giọng khàn khàn trầm thấp: “Hoàng đế, xem ra toàn bộ kế hoạch của ngươi đã thất bại rồi.”
“Tổ tiên, tên này rất kỳ quái, con không phải đối thủ của hắn ta.” Hoàng đế Phục Hi giải thích.
“Ngươi thất bại.” Người áo đen nói. “Ngươi biết đối với Hoàng đế của một quốc gia mà nói, thất bại có nghĩa là gì không?”
“Tổ tiên, hãy cho con một cơ hội, chỉ cần con chuyển hóa thành người chết, con nhất định sẽ không tha cho hắn.” Hoàng đế Phục Hi nói.
Người áo đen bình tĩnh nói ra: “Chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ? Vậy để ta nói lại lần nữa.”
“Ngươi.”
“Thất.”
“Bại.”
“Rồi.”
Hoàng đế Phục Hi bị đông cứng trong khối băng nhất thời không biết ứng đối như thế nào.
Ông ta chưa từng phải lấy lòng bất kỳ ai cho nên đối mặt với tình huống thế này không biết phải nói câu gì cho hữu ích.
Bộ xương mặc áo bào đen nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm hoàng đế nói: “Thời điểm một quốc gia diệt vong, là quốc vương thì ít ra phải nên là người đầu hàng cuối cùng. Còn ngươi thì dẫm đạp lên nguyên tắc cơ bản đấy, trở thành phản đồ hàng đầu của thế giới nhân loại, ngươi chính là thất bại của nhân loại.”
Hoàng đế Phục Hi ngây người.
Câu nói này, trước đó Cố Thanh Sơn cũng đã nói.
Bộ xương mặc áo bào đen nói tiếp: “Ngươi muốn dựa dẫm cũng được, nhưng ngươi lại làm hỏng hết mọi việc.”
“Là quốc vương, ngươi đã phản bội đất nước mình, phản bội thế giới của mình.”
“Là kẻ đánh bạc, ngươi đã sử dụng toàn bộ xèng của mình nhưng không đem lại cho ta bất kỳ lợi ích gì.”
Trong giọng nói của bộ xương mặc áo bào đen đầy chán ghét.
“Ngươi không xứng có được trái tim Hàn Băng.”
“Là kẻ thất bại, cách tốt nhất để ngươi chuộc tội chính là trở thành binh khí như đám quốc vương phế vật khác.” Bộ xương mặc áo bào đen nói.
Trường kiếm tản ra khí xám lóe lên.
Đầu Hoàng đế Phục Hi rơi xuống đất, trên khuôn mặt đầy vẻ khó tin.
Ông ta bị hàn băng bao lấy nên vẫn không mất đi sinh mệnh.
Hoàng đế nhìn về phía bộ xương áo mặc bào đen, cầu khẩn nói: “Con là đời sau của người mà, tổ tiên!”
“Đời sau của ta, ngươi nghiêm túc nghe ta nói đây.” Bộ xương mặc áo bào đen cầm đầu lâu của Hoàng đế Phục Hi nói: “Hành động của ngươi đã chứng tỏ ngươi không xứng làm Hoàng đế của Phục Hi.”
“Nếu ngươi không phải Hoàng đế, như vậy ngươi chỉ là một đứa con cháu đời sau không quan hệ quái gì với ta mà thôi.”
Người áo đen nói, thân thể thẳng tắp, đầu hơi ngửa ra sau hít một hơi thật sâu.
Trên đầu lâu của Hoàng đế Phục Hi có một bóng người hư ảo bay lên, hét to đầy hoảng sợ.
Bóng người hư ảo này bị người áo đen hít vào mũi.
Trên mặt người áo đen lộ vẻ say mê.
“Đúng là linh hồn hậu đại của mình có sức mạnh nhất.” Lão rên rỉ nói.
Trong tay lão, đầu của Hoàng đế Phục Hi đã hóa thành một cái đầu lâu khô khốc.
Hoàng đế Phục Hi hùng tài thao lược đã bị tổ tiên của mình giết chết vậy đấy.
Hồn phách của ông ta cũng bị ăn sạch, chỉ để lại một cái đầu lâu.
…
Khi Tổng thống động viên ba quân sẵn sàng ra trận vì chiến tranh thì chiến tranh lại trì hoãn.
Cùng với lời động viên toàn quân bất thường của Liên Bang, trận chiến này đã đi đến bước nóng bỏng nhất.
Mức độ của trận chiến này hoàn toàn có thể tạo ra đả kích mang tính hủy diệt đối với hai nước.
Thiết Mạc lại một lần nữa điều chỉnh chiến lược, Nữ thần Công Chính cũng vậy.
Bố trí binh lực trở nên phức tạp hơn, càng khó có thể tính toán hơn.
Não của con người không thể hiểu được diễn toán của hai AI chiến tranh, nhưng có một điểm có thể khẳng định.
Thiết Mạc trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.
Động tác của nó chậm lại.
Ông ta cứ bị đông trong tảng băng như vậy, chỉ để lộ mỗi đầu, không thể cử động.
Hoàng đế nhìn chung quanh, trong ánh mắt dường như có chút nghi hoặc khó hiểu.
Thế này không giống như mình nghĩ.
Trong tảng băng, ông ta vẫn chưa chết.
Khối băng bao lấy Hoàng đế, lơ lửng giữa không trung không nơi nương tựa.
Tình cảnh quái dị như vậy khiến Cố Thanh Sơn cũng hơi sững sốt.
Mặc kệ thế nào, chiến tranh đã bộc phát, giờ Hoàng đế Phục Hi phải chết!
Cố Thanh Sơn cầm kiếm, chuẩn bị tiến lên kết thúc đối phương.
Cơ thể hắn khẽ động thì đột nhiên dừng lại.
Một dự cảm không ổn dâng lên trong lòng.
“Là gì vậy?” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Trong vô hình, dường như có thứ gì đó đang tới.
Trên khối băng tràn ngập hơi nước.
Hơi nước mang theo màu xám nhàn nhạt đang nhanh chóng tràn ngập cả bầu trời.
Gần như trong nháy mắt, hơi nước đã tạo thành một con sông bắc ngang qua chân trời, xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.
Nhìn con sông này người ta bất giác nảy sinh cảm giác sợ hãi tuyệt vọng, giống như sắp có gì đó xảy ra không thể nào chống cự được.
"Vong Xuyên... Không, còn kém xa...” Cố Thanh Sơn nhìn rồi thì thào nói.
Con sông kia như có sinh mệnh, dần dần lao về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn phòng bị toàn thân.
Cả đời hắn đã chinh chiến vô số, nhưng lại chưa bao giờ chiến đấu với một dòng sông.
Còn khoảng mấy chục mét, dòng sông liền hóa thành một con sông lớn hung hăng muốn nhấn chìm Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đang nghĩ cách đối phó thì kiếm Triều Âm đột nhiên bay vào trong tay hắn.
Kiếm Triều Âm không ngừng rung lên nhè nhẹ, như đang muốn nói gì đó.
Trên giao diện Chiến Thần xuất hiện một lời cảnh báo.
[Triều Âm kiếm thỉnh cầu sử dụng hồn lực của ngài, số lượng sử dụng là: 10.]
[Ngài có cho phép nó sử dụng hồn lực của ngài không.]
Hồn lực chính là thần lực, chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm đã từng dùng, Nữ đế Thiên Ma cũng đã từng dùng, nó giống như một loại sức mạnh bản nguyên, còn giúp Cố Thanh Sơn không ngừng tiến cấp.
Không ngờ, kiếm Triều Âm vừa mới chữa trị xong cũng muốn dùng hồn lực.
Cố Thanh Sơn thấy ngạc nhiên, mong đợi nói: “Tôi cho phép.”
Giao diện Chiến Thần lại xuất hiện một hàng chữ: [Đã chi trả hồn lực.]
Ngọn gió vô hình lượn lờ quanh Cố Thanh Sơn, lan lên thân kiếm Triều Âm.
Kiếm Triều Âm bộc phát ra một tiếng vang chấn trời rồi nhanh chóng yên tĩnh lại.
Đối mặt với tiếng vang này, dòng sông kia dường như bị kinh sợ, đột nhiên xảy ra biến hóa.
Dòng sông tách ra hai bên trước mặt Cố Thanh Sơn.
Dòng nước chảy xiết lách qua hắn, hối hả chảy đi.
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ, không một giọt nước nào dính lên người.
“Chẳng lẽ đây chính là Khổ Hải Giai Độ, là khống chế nước? Không, ban nãy là một con sông, không đơn thuần là Ngũ hành hệ thủy...” Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ nói.
Trong hư không, một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên.
“Ồ... thật là kỳ diệu, một sức mạnh khiến ta không thể nào đến gần...” Cùng với âm thanh này, khí tức lạnh lẽo khuếch tán nhanh chóng.
Hoàng đế Phục Hi nghe thấy giọng nói này, trên mặt càng thêm bình tĩnh.
“Tổ tiên đại nhân, cuối cùng người cũng đến rồi.” Hoàng đế nói.
Sau lưng Hoàng đế Phục Hi, một bảo tọa làm từ băng sương xuất hiện giữa hư không.
Trên bảo tọa băng sương hàn khí tỏa ra bốn phía có một bộ xương khô.
Bộ áo bào đen thùng thình che lấy cơ thể của lão, chỉ để lộ một cái đầu lâu khô quắt.
Trên đầu lâu là một cái vương miện băng sương, trong tay lão cầm một trường kiếm tản ra khí xám mờ mịt.
Bộ xương mở miệng nói với giọng khàn khàn trầm thấp: “Hoàng đế, xem ra toàn bộ kế hoạch của ngươi đã thất bại rồi.”
“Tổ tiên, tên này rất kỳ quái, con không phải đối thủ của hắn ta.” Hoàng đế Phục Hi giải thích.
“Ngươi thất bại.” Người áo đen nói. “Ngươi biết đối với Hoàng đế của một quốc gia mà nói, thất bại có nghĩa là gì không?”
“Tổ tiên, hãy cho con một cơ hội, chỉ cần con chuyển hóa thành người chết, con nhất định sẽ không tha cho hắn.” Hoàng đế Phục Hi nói.
Người áo đen bình tĩnh nói ra: “Chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ? Vậy để ta nói lại lần nữa.”
“Ngươi.”
“Thất.”
“Bại.”
“Rồi.”
Hoàng đế Phục Hi bị đông cứng trong khối băng nhất thời không biết ứng đối như thế nào.
Ông ta chưa từng phải lấy lòng bất kỳ ai cho nên đối mặt với tình huống thế này không biết phải nói câu gì cho hữu ích.
Bộ xương mặc áo bào đen nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm hoàng đế nói: “Thời điểm một quốc gia diệt vong, là quốc vương thì ít ra phải nên là người đầu hàng cuối cùng. Còn ngươi thì dẫm đạp lên nguyên tắc cơ bản đấy, trở thành phản đồ hàng đầu của thế giới nhân loại, ngươi chính là thất bại của nhân loại.”
Hoàng đế Phục Hi ngây người.
Câu nói này, trước đó Cố Thanh Sơn cũng đã nói.
Bộ xương mặc áo bào đen nói tiếp: “Ngươi muốn dựa dẫm cũng được, nhưng ngươi lại làm hỏng hết mọi việc.”
“Là quốc vương, ngươi đã phản bội đất nước mình, phản bội thế giới của mình.”
“Là kẻ đánh bạc, ngươi đã sử dụng toàn bộ xèng của mình nhưng không đem lại cho ta bất kỳ lợi ích gì.”
Trong giọng nói của bộ xương mặc áo bào đen đầy chán ghét.
“Ngươi không xứng có được trái tim Hàn Băng.”
“Là kẻ thất bại, cách tốt nhất để ngươi chuộc tội chính là trở thành binh khí như đám quốc vương phế vật khác.” Bộ xương mặc áo bào đen nói.
Trường kiếm tản ra khí xám lóe lên.
Đầu Hoàng đế Phục Hi rơi xuống đất, trên khuôn mặt đầy vẻ khó tin.
Ông ta bị hàn băng bao lấy nên vẫn không mất đi sinh mệnh.
Hoàng đế nhìn về phía bộ xương áo mặc bào đen, cầu khẩn nói: “Con là đời sau của người mà, tổ tiên!”
“Đời sau của ta, ngươi nghiêm túc nghe ta nói đây.” Bộ xương mặc áo bào đen cầm đầu lâu của Hoàng đế Phục Hi nói: “Hành động của ngươi đã chứng tỏ ngươi không xứng làm Hoàng đế của Phục Hi.”
“Nếu ngươi không phải Hoàng đế, như vậy ngươi chỉ là một đứa con cháu đời sau không quan hệ quái gì với ta mà thôi.”
Người áo đen nói, thân thể thẳng tắp, đầu hơi ngửa ra sau hít một hơi thật sâu.
Trên đầu lâu của Hoàng đế Phục Hi có một bóng người hư ảo bay lên, hét to đầy hoảng sợ.
Bóng người hư ảo này bị người áo đen hít vào mũi.
Trên mặt người áo đen lộ vẻ say mê.
“Đúng là linh hồn hậu đại của mình có sức mạnh nhất.” Lão rên rỉ nói.
Trong tay lão, đầu của Hoàng đế Phục Hi đã hóa thành một cái đầu lâu khô khốc.
Hoàng đế Phục Hi hùng tài thao lược đã bị tổ tiên của mình giết chết vậy đấy.
Hồn phách của ông ta cũng bị ăn sạch, chỉ để lại một cái đầu lâu.
…
Khi Tổng thống động viên ba quân sẵn sàng ra trận vì chiến tranh thì chiến tranh lại trì hoãn.
Cùng với lời động viên toàn quân bất thường của Liên Bang, trận chiến này đã đi đến bước nóng bỏng nhất.
Mức độ của trận chiến này hoàn toàn có thể tạo ra đả kích mang tính hủy diệt đối với hai nước.
Thiết Mạc lại một lần nữa điều chỉnh chiến lược, Nữ thần Công Chính cũng vậy.
Bố trí binh lực trở nên phức tạp hơn, càng khó có thể tính toán hơn.
Não của con người không thể hiểu được diễn toán của hai AI chiến tranh, nhưng có một điểm có thể khẳng định.
Thiết Mạc trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.
Động tác của nó chậm lại.
/1520
|