Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly cùng lúc xuất thủ, vậy thì trên thế giới này có được mấy người có thể chống lại chứ.
Trận chiến chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Sau khi huyết mang oanh kích, một đạo phi kiếm đóng đốm sáng kia lên mặt đất.
Trên phi kiếm, kiếm khí liên tục không ngừng truyền vào đốm sáng, phát ra tiếng oanh kích rung trời.
Đốm sáng phát ra tiếng hét thảm thiết.
Tất cả ánh sáng biến mất, hiện ra một cỗ thi thể.
Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly hạ xuống, đứng bên cạnh thi thể.
Diệp Phi Ly hỏi: “Đây chính sinh mệnh ở một kỷ nguyên khác của Ma Nhân mà anh vừa nói sao?”
Cố Thanh Sơn cầm Triều Âm kiếm nói: “Quả thực là Ma Nhân.”
Hai người đứng trước thi thể quái nhân, kiểm tra cẩn thận.
Ma Nhân, gần giống với hình dáng của con người, chỉ có điều không có ngũ quan.
Toàn thân của nó được hình thành từ các tinh thể băng tỏa ra khí lạnh, trong cơ thể thì tỏa ra mùi máu tanh hôi mục nát.
Thi thể của nó đang dần dần chìm vào bên trong hàn băng.
Cho dù là quái vật như vậy, cũng chỉ chống đỡ được mấy chiêu, liền bị hai người tiêu diệt một cách dễ dàng.
“Không chút do dự động thủ với loài người, trong nháy mắt giết chết một tiểu đội chức nghiệp giả ba mươi người. Nếu như quái vật nào cũng có thực lực như vậy, đúng là khiến cho lòng người phải sợ hãi rồi.” Diệp Phi Ly thở dài nói.
Trên bầu trời, hai chiến giáp cơ động hạ xuống.
Bọn chúng cắt toàn bộ khối hàn băng kèm theo thi thể quái vật, vận chuyển lên trên phi thuyền.
Quái vật sẽ bị ném lên không gian vũ trụ.
Đây là cách duy nhất hiện nay đối với những kẻ không chết.
Cố Thanh Sơn nói: “Đây chỉ là một tên Ma Nhân bình thường, Ma Nhân cường đại thật sự vẫn chưa xuất hiện.”
“Đều có hình dạng như vậy sao?”
“Không. Một số Ma Nhân do nguyên tố cấu thành, thật sự cường đại không phải Ma Nhân nguyên tố Thủy, mà là Ma Nhân Nguyên Tố Phong, Lôi, Hỏa, Ám...”
“Tất cả Ma Nhân đều do nguyên tố cấu thành?”
“Cũng không phải, cố một số đến tôi cũng không biết là gì.”
Cố Thanh Sơn thở dài, rồi nói tiếp: “Ngoài cái này ra, quái vật kỷ nguyên cự nhân vẫn chưa xuất hiện, phía sau còn có kỷ nguyên hỗn loạn, đó là cuồng ma giết chóc hoàn toàn không theo thứ tự.”
“Rắc rối lớn rồi...” Diệp Phi Ly ôm hai tay, vẻ mặt lo lắng nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Chúng ta phải lập tức phát cho toàn dân vòng tay thức tỉnh, nhanh chóng tiến vào thời đại tu hành, sau đó liên kết tất cả quốc gia, nhân lúc địa ngục Hàn Băng còn chưa bạo phát hoàn toàn, toàn lực vây quét quái vật ở khắp nơi.”
“Như vậy có tác dụng không?”
“Tôi cảm thấy vẫn có một cơ hội sống.”
“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta lập tức đi đón Trương Anh Hào, sau đó tới đế quốc Phục Hi, nguyên thủ của tất cả các quốc gia đều ở đó để chờ dự lễ lên ngôi của Valrhona.”
“Ừ, đi thôi.”
Hai người bay lên không trung, bay về phía biệt thự trong núi.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ nhìn về phía thành phố của loài người ở phía xa.
Bây giờ là sau nửa đêm, thành phố hoàn toàn yên tĩnh.
Mặc dù không có tiếng động, nhưng vẫn có ánh đèn rực rỡ, soi sáng khắp cả thành phố, lộ ra vẻ bình yên của cuộc sống chốn nhân gian.
Có lẽ, đây chính là thời khắc an bình cuối cùng của nhân loại.
Một khi địa ngục Hàn Băng hoàn toàn giáng xuống, sẽ có vô số kể quái vật khác thường đến chiếm cứ thành phố.
Nếu chỉ là như vậy, Cố Thanh Sơn vẫn còn một ít đối sách.
Động viên toàn thể nhân loại cùng cố gắng, sau khi dốc hết sức lực, cuối cùng cũng có thể nghĩ ra một biện pháp đối phó với địa ngục Hàn Băng.
Thế nhưng lại có một bóng ma ẩn nấp trong lòng Cố Thanh Sơn, quẩn quanh, không xua tan được.
Cố Thanh Sơn không hiểu vì sao mình lại ngày càng bất an.
Đó là một suy nghĩ chưa được chứng thực.
Nếu như.
Ngoài địa ngục Hàn Băng, những địa ngục khác cũng đồng thời kéo đến.
“Nhìn anh có vẻ lo lắng, có chuyện gì sao?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Không có gì.” Cố Thanh Sơn lắc đầu nói.
Suy đoán nói cho cùng cũng chỉ là suy đoán, không cần phải nói lung tung làm gì.
Có điều, hiện giờ phải gia tăng tốc độ nâng cao thực lực của bản thân.
Biệt thự trên núi.
Cố Thanh Sơn nhốt mình ở trong phòng.
Triều Âm kiếm đặt ngang trên đầu gối.
“Nào.” Cố Thanh Sơn nói khẽ.
Triều Âm kiếm vụt một tiếng, chui vào trong cơ thể của hắn.
Nó bay vào thức hải, đứng cạnh Địa kiếm.
Cố Thanh Sơn để tâm xem xét, tất cả đều bình thường.
Cuối cùng, hắn đã có thể dung nhập toàn vẹn Triều Âm kiếm vào thức hải.
Gần như vào cùng thời khắc đó, trong tầm mắt của Cố Thanh Sơn xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ như đom đóm.
[Ngài đã có thể dung nhập hai thanh trường kiếm vào trong thức hải của bản thân.]
[Nhiệm vụ thức tỉnh Kiếm Tiên thứ hai: Làm việc thuần thục (Đã hoàn thành).”]
[Thông báo nhiệm vụ thứ ba: Thiên Chuy Bách Luyện]
[Mục tiêu của nhiệm vụ: Dẫn động hai thanh phi kiếm, diễn tập một lần toàn bộ kiếm quyết phổ thông mà bản thân đã nắm vững.]
Cố Thanh Sơn đọc xong phần giải thích nhiệm vụ, liền nhíu mày.
Không tính bí kiếm, bản thân biết hơn một nghìn loại kiếm quyết phổ thông.
Cho dù thi triển hết cái này đến cái kia, e rằng sẽ phải mất mấy ngày mấy đêm thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Hắn suy nghĩ một chút, hỏi: “Hệ thống, cảm ngộ về kiếm đạo của ta đã hơn hẳn kiếp trước, có thể không cần dựa vào ngươi, để ta tự thức tỉnh được không?”
Tinh!
Hệ thống đưa ra câu trả lời.
[Đây là phần cuối cùng trong ký ức kiếp trước của ngài, nếu như ngài đồng ý vứt bỏ đi đoạn ký ức này, thì có thể chuyển hóa ký ức thành năng lượng, lập tức tiến hành giác ngộ, nếu không nhất định sẽ phải thông qua phương thức nhiệm vụ để thức tỉnh.]
“Phần cuối cùng trong ký ức kiếp trước... Tất cả những thứ đó đều là kiếm quyết sao? Hay là nói, có những chuyện quan trọng khác mà ta vẫn chưa nhớ ra?”
[Tất cả đều là kiếm quyết.] Hệ thống trả lời.
Cố Thanh Sơn yên tâm.
Hắn hỏi: “Đại khái phải mất bao lâu mới có thể hoàn thành tất cả các nhiệm vụ thức tỉnh Kiếm Tiên?”
[Nhiệm vụ còn lại: 98 lần, với thực lực của ngài, dự đoán chỉ cần hai tháng là có thể hoàn thành tất cả.]
98 nhiệm vụ!
Hai tháng!
Cố Thanh Sơn suýt chút nữa thì ngã lăn từ trên giường xuống.
Quả thật, hai tháng mà có thể khôi phục tu vi Kiếm Tiên đã là khoảng thời gian rất ngắn rồi.
Thế nhưng vẫn không đủ.
Trong thế giới hiện thực, địa ngục sắp giáng xuống đến nơi rồi.
Bên thế giới Thần Võ, bản thân đang tiến đến một thế giới cường đại trước giờ chưa từng có.
Làm sao có thể chờ được đến hai tháng?
Đợi đến khi làm xong tất cả các nhiệm vụ, có lẽ đã quá muộn rồi.
Hiện giờ bản thân phải nâng cao thực lực!
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lát, hỏi: “Không thể dàn xếp sao? Ví dụ như để cho ta dựa vào bản lĩnh của mình đột phá một lần, sau đó ngươi trả lại toàn bộ kiếm quyết về cho ta?”
Thanh âm của hệ thống đặc biệt nghiêm túc: [Riêng lần này, ngài không thể tự mình đột phá.]
“Tại sao?”
[Bởi vì ngài là Kiếm Tiên, đã từng chém giết Ma Thần ở một mốc thời không nào đó trong tương lai, mà Ma Thần này vào thời khắc quan trọng đó, lại có liên quan đến vận mệnh của thế giới.]
Trận chiến chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Sau khi huyết mang oanh kích, một đạo phi kiếm đóng đốm sáng kia lên mặt đất.
Trên phi kiếm, kiếm khí liên tục không ngừng truyền vào đốm sáng, phát ra tiếng oanh kích rung trời.
Đốm sáng phát ra tiếng hét thảm thiết.
Tất cả ánh sáng biến mất, hiện ra một cỗ thi thể.
Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly hạ xuống, đứng bên cạnh thi thể.
Diệp Phi Ly hỏi: “Đây chính sinh mệnh ở một kỷ nguyên khác của Ma Nhân mà anh vừa nói sao?”
Cố Thanh Sơn cầm Triều Âm kiếm nói: “Quả thực là Ma Nhân.”
Hai người đứng trước thi thể quái nhân, kiểm tra cẩn thận.
Ma Nhân, gần giống với hình dáng của con người, chỉ có điều không có ngũ quan.
Toàn thân của nó được hình thành từ các tinh thể băng tỏa ra khí lạnh, trong cơ thể thì tỏa ra mùi máu tanh hôi mục nát.
Thi thể của nó đang dần dần chìm vào bên trong hàn băng.
Cho dù là quái vật như vậy, cũng chỉ chống đỡ được mấy chiêu, liền bị hai người tiêu diệt một cách dễ dàng.
“Không chút do dự động thủ với loài người, trong nháy mắt giết chết một tiểu đội chức nghiệp giả ba mươi người. Nếu như quái vật nào cũng có thực lực như vậy, đúng là khiến cho lòng người phải sợ hãi rồi.” Diệp Phi Ly thở dài nói.
Trên bầu trời, hai chiến giáp cơ động hạ xuống.
Bọn chúng cắt toàn bộ khối hàn băng kèm theo thi thể quái vật, vận chuyển lên trên phi thuyền.
Quái vật sẽ bị ném lên không gian vũ trụ.
Đây là cách duy nhất hiện nay đối với những kẻ không chết.
Cố Thanh Sơn nói: “Đây chỉ là một tên Ma Nhân bình thường, Ma Nhân cường đại thật sự vẫn chưa xuất hiện.”
“Đều có hình dạng như vậy sao?”
“Không. Một số Ma Nhân do nguyên tố cấu thành, thật sự cường đại không phải Ma Nhân nguyên tố Thủy, mà là Ma Nhân Nguyên Tố Phong, Lôi, Hỏa, Ám...”
“Tất cả Ma Nhân đều do nguyên tố cấu thành?”
“Cũng không phải, cố một số đến tôi cũng không biết là gì.”
Cố Thanh Sơn thở dài, rồi nói tiếp: “Ngoài cái này ra, quái vật kỷ nguyên cự nhân vẫn chưa xuất hiện, phía sau còn có kỷ nguyên hỗn loạn, đó là cuồng ma giết chóc hoàn toàn không theo thứ tự.”
“Rắc rối lớn rồi...” Diệp Phi Ly ôm hai tay, vẻ mặt lo lắng nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Chúng ta phải lập tức phát cho toàn dân vòng tay thức tỉnh, nhanh chóng tiến vào thời đại tu hành, sau đó liên kết tất cả quốc gia, nhân lúc địa ngục Hàn Băng còn chưa bạo phát hoàn toàn, toàn lực vây quét quái vật ở khắp nơi.”
“Như vậy có tác dụng không?”
“Tôi cảm thấy vẫn có một cơ hội sống.”
“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta lập tức đi đón Trương Anh Hào, sau đó tới đế quốc Phục Hi, nguyên thủ của tất cả các quốc gia đều ở đó để chờ dự lễ lên ngôi của Valrhona.”
“Ừ, đi thôi.”
Hai người bay lên không trung, bay về phía biệt thự trong núi.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ nhìn về phía thành phố của loài người ở phía xa.
Bây giờ là sau nửa đêm, thành phố hoàn toàn yên tĩnh.
Mặc dù không có tiếng động, nhưng vẫn có ánh đèn rực rỡ, soi sáng khắp cả thành phố, lộ ra vẻ bình yên của cuộc sống chốn nhân gian.
Có lẽ, đây chính là thời khắc an bình cuối cùng của nhân loại.
Một khi địa ngục Hàn Băng hoàn toàn giáng xuống, sẽ có vô số kể quái vật khác thường đến chiếm cứ thành phố.
Nếu chỉ là như vậy, Cố Thanh Sơn vẫn còn một ít đối sách.
Động viên toàn thể nhân loại cùng cố gắng, sau khi dốc hết sức lực, cuối cùng cũng có thể nghĩ ra một biện pháp đối phó với địa ngục Hàn Băng.
Thế nhưng lại có một bóng ma ẩn nấp trong lòng Cố Thanh Sơn, quẩn quanh, không xua tan được.
Cố Thanh Sơn không hiểu vì sao mình lại ngày càng bất an.
Đó là một suy nghĩ chưa được chứng thực.
Nếu như.
Ngoài địa ngục Hàn Băng, những địa ngục khác cũng đồng thời kéo đến.
“Nhìn anh có vẻ lo lắng, có chuyện gì sao?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Không có gì.” Cố Thanh Sơn lắc đầu nói.
Suy đoán nói cho cùng cũng chỉ là suy đoán, không cần phải nói lung tung làm gì.
Có điều, hiện giờ phải gia tăng tốc độ nâng cao thực lực của bản thân.
Biệt thự trên núi.
Cố Thanh Sơn nhốt mình ở trong phòng.
Triều Âm kiếm đặt ngang trên đầu gối.
“Nào.” Cố Thanh Sơn nói khẽ.
Triều Âm kiếm vụt một tiếng, chui vào trong cơ thể của hắn.
Nó bay vào thức hải, đứng cạnh Địa kiếm.
Cố Thanh Sơn để tâm xem xét, tất cả đều bình thường.
Cuối cùng, hắn đã có thể dung nhập toàn vẹn Triều Âm kiếm vào thức hải.
Gần như vào cùng thời khắc đó, trong tầm mắt của Cố Thanh Sơn xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ như đom đóm.
[Ngài đã có thể dung nhập hai thanh trường kiếm vào trong thức hải của bản thân.]
[Nhiệm vụ thức tỉnh Kiếm Tiên thứ hai: Làm việc thuần thục (Đã hoàn thành).”]
[Thông báo nhiệm vụ thứ ba: Thiên Chuy Bách Luyện]
[Mục tiêu của nhiệm vụ: Dẫn động hai thanh phi kiếm, diễn tập một lần toàn bộ kiếm quyết phổ thông mà bản thân đã nắm vững.]
Cố Thanh Sơn đọc xong phần giải thích nhiệm vụ, liền nhíu mày.
Không tính bí kiếm, bản thân biết hơn một nghìn loại kiếm quyết phổ thông.
Cho dù thi triển hết cái này đến cái kia, e rằng sẽ phải mất mấy ngày mấy đêm thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Hắn suy nghĩ một chút, hỏi: “Hệ thống, cảm ngộ về kiếm đạo của ta đã hơn hẳn kiếp trước, có thể không cần dựa vào ngươi, để ta tự thức tỉnh được không?”
Tinh!
Hệ thống đưa ra câu trả lời.
[Đây là phần cuối cùng trong ký ức kiếp trước của ngài, nếu như ngài đồng ý vứt bỏ đi đoạn ký ức này, thì có thể chuyển hóa ký ức thành năng lượng, lập tức tiến hành giác ngộ, nếu không nhất định sẽ phải thông qua phương thức nhiệm vụ để thức tỉnh.]
“Phần cuối cùng trong ký ức kiếp trước... Tất cả những thứ đó đều là kiếm quyết sao? Hay là nói, có những chuyện quan trọng khác mà ta vẫn chưa nhớ ra?”
[Tất cả đều là kiếm quyết.] Hệ thống trả lời.
Cố Thanh Sơn yên tâm.
Hắn hỏi: “Đại khái phải mất bao lâu mới có thể hoàn thành tất cả các nhiệm vụ thức tỉnh Kiếm Tiên?”
[Nhiệm vụ còn lại: 98 lần, với thực lực của ngài, dự đoán chỉ cần hai tháng là có thể hoàn thành tất cả.]
98 nhiệm vụ!
Hai tháng!
Cố Thanh Sơn suýt chút nữa thì ngã lăn từ trên giường xuống.
Quả thật, hai tháng mà có thể khôi phục tu vi Kiếm Tiên đã là khoảng thời gian rất ngắn rồi.
Thế nhưng vẫn không đủ.
Trong thế giới hiện thực, địa ngục sắp giáng xuống đến nơi rồi.
Bên thế giới Thần Võ, bản thân đang tiến đến một thế giới cường đại trước giờ chưa từng có.
Làm sao có thể chờ được đến hai tháng?
Đợi đến khi làm xong tất cả các nhiệm vụ, có lẽ đã quá muộn rồi.
Hiện giờ bản thân phải nâng cao thực lực!
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lát, hỏi: “Không thể dàn xếp sao? Ví dụ như để cho ta dựa vào bản lĩnh của mình đột phá một lần, sau đó ngươi trả lại toàn bộ kiếm quyết về cho ta?”
Thanh âm của hệ thống đặc biệt nghiêm túc: [Riêng lần này, ngài không thể tự mình đột phá.]
“Tại sao?”
[Bởi vì ngài là Kiếm Tiên, đã từng chém giết Ma Thần ở một mốc thời không nào đó trong tương lai, mà Ma Thần này vào thời khắc quan trọng đó, lại có liên quan đến vận mệnh của thế giới.]
/1520
|