Cố Thanh Sơn lấy túi thơm bảy màu ra, truyền thần niệm vào trong đó, bắt đầu tìm kiếm pháp quyết Hóa Thần.
Sự kích động linh lực khi đột phá đại cảnh giới đã ngừng lại, đây là thời điểm xung kích Hóa Thần trung kỳ.
Vẻ mặt của Cố Thanh Sơn đột nhiên thay đổi.
Trong túi thơm bảy màu, có rất nhiều đồ vật được chất đống lung tung.
Duy chỉ có công pháp tu hành và chi phí của ba người là hắn và Tần Tiểu Lâu, Tú Tú thì được để ngăn nắp.
Cố Thanh Sơn lấy một món đồ ra.
Đó là một tấm ngọc giản có viết chữ “Sơn”.
Hắn đẩy linh lực vào nó, giọng nói của Bách Hoa tiên tử lập tức từ trên ngọc giản vang lên.
“Lựa chọn công pháp của Hóa Thần kỳ vô cùng quan trọng, nó có liên quan trực tiếp đến độ khó của Phong Thánh.”
“Thanh Sơn, cuốn Thanh Long Hóa Thần quyết này ta đã phải chọn lựa rất lâu, sau cùng nhận định đó là pháp môn tu hành Hóa Thần thích hợp nhất đối với con.”
“Từ xưa đến nay, tu sĩ có phúc duyên có được đạo quyết này chỉ có khoảng ba mươi bảy người, trong đó có chín người thành công lên cấp Phong Thánh cảnh giới, sáu người trong đó đều là kiếm tu và tu sĩ võ đạo.”
“Ta cũng từng lĩnh hội pháp quyết này, nhận thấy nó quả thực thích hợp để kiếm tu sử dụng.”
“Thanh Sơn, con nhất định phải nghiêm túc tu hành phương pháp này, cái này có lợi ích rất lớn đối với Phong Thánh sau này của con.”
Giọng nói biến mất.
Khóe miệng của Cố Thanh Sơn khẽ nhếch lên, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt.
Việc đúng đắn nhất mà mình đã làm lại ở kiếp này, đó chính là bái nhập Bách Hoa tông.
Bách Hoa tiên tử Tạ Đạo Linh, đối xử với đồ đệ cũng như đối với người trong nhà.
Do đó, người cũng là người mà mình phải bảo vệ.
Cố Thanh Sơn truyền thần niệm vào trong ngọc giản, rất nhanh đã đọc xong một lượt.
Cùng lúc đó, trên giao diện thao tác Chiến Thần xuất hiện mấy hàng chữ.
[Phát hiện đạo quyết tu hành: Thanh Long Hóa Thần quyết.]
[Để lĩnh hội hoàn toàn đạo quyết này, cần tốn 200 điểm hồn lực, người chơi có đồng ý thanh toán hay không?]
[Thanh toán.] Cố Thanh Sơn nói.
Một dòng nhiệt từ ngọc giản chảy vào cánh tay, khuếch tán ra tứ chi và trăm xương, cuối cùng hội tụ ở thức hải.
Trong phút chốc, Cố Thanh Sơn đã hoàn toàn lĩnh hội được “Thanh Long Hóa Thần quyết.”
Hắn nhắm mắt lĩnh hội, nghiêm túc trải qua từng khâu tu hành.
Sau khi xác định tất cả không có sai lầm nào, Cố Thanh Sơn lấy một viên Tụ Linh Đan thượng hạng ra, nuốt vào trong bụng.
Tiếp đó, hắn bắt đầu xung kích lên cảnh giới Hóa Thần trung kỳ.
Có được lĩnh hội hoàn chỉnh về công pháp, hắn liền giống như một tu sĩ đã tu hành đến cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ từ lâu, rơi rớt một phần tu vi, rồi lại tới một lần nữa.
Đây là một quá trình cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Sau nửa đêm, linh quang trên người Cố Thanh Sơn càng ngày càng mạnh, soi sáng căn phòng rõ như ban ngày.
Đêm trôi đi, tia sáng mặt trời đầu tiên lóe lên từ phía chân trời.
Linh quang trên người Cố Thanh Sơn từ từ được thu hồi lại, chui vào trong cơ thể hắn.
Hắn mở mắt ra.
Hóa Thần trung kỳ đã thành công.
Giờ khắc này, bất kể là cảnh giới tu hành, hay là trình độ kiếm thuật, hắn đã hoàn toàn giống với thời điểm đỉnh phong nhất của kiếp trước.
Có nên tiếp tục xung kích lên Hóa Thần hậu kỳ hay không?
Cố Thanh Sơn suy nghĩ cẩn thận, không lập tức xung kích lên Hóa Thần hậu kỳ.
Suy cho cùng, cảnh giới kế tiếp là cảnh giới Phong Thánh.
Đấy là một bước ngoặt rõ ràng.
Rất nhiều tu sĩ cả một đời đều cố thủ tại cảnh giới Hóa Thần, không có cách nào để đột phá lên đến Phong Thánh cảnh.
Mà lúc này, sóng linh lực trên người mình lên xuống bất định, cơ thể còn chưa thích ứng được với sức mạnh của Hóa Thần hậu kỳ, nếu giờ mà xung kích lên cảnh giới tiếp theo, thì sẽ rất dễ bị thương.
Chẳng thà thận trọng vững vàng, đợi sóng linh lực trở lại bình ổn, rồi mới tiếp tục xung kích.
[Thưa ngài, đã đến giờ ăn sáng, mời ngài dùng cơm đúng bữa để đảm bảo cơ thể có được dinh dưỡng đầy đủ.] Giọng nói của Nữ Thần Công Chính từ trong Quang Não vang lên.
“Được, hãy giúp tôi chuẩn bị một phi thuyền con thoi, buổi sáng tôi phải đến Phục Hy tham dự lễ đăng cơ của Valrhona.”
[Xin ngài hãy yên tâm, phi thuyền đã được chuẩn bị sẵn sàng.]
...
Giáo đình.
Bảy vị Thánh đồ đang quỳ một chân trên đất.
Bảy tia sáng thánh khiết tỏa ra từ trên người bọn họ, hội tụ ở cùng một chỗ, hình thành lên cột sáng khổng lồ.
Toàn bộ nhà thờ được che phủ trong ánh sáng thần thánh.
Trong chốc lát.
Trên bảo tọa của nhà thờ, xuất hiện một người.
Đôi cánh thoáng ẩn thoáng hiện, vòng sáng treo lơ lửng trên đỉnh đầu.
Toàn thân mặc trường bào trắng tinh, trên mặt có che một lớp vải mỏng.
Giáo hoàng.
Giáo hoàng đã trở về rồi.
Bà ta chầm chậm ngồi xuống bảo tọa, nói: “Không có việc gấp, thì không được phép liên lạc với ta, điểm này các ngươi đều hiểu rõ chứ?”
Bảy vị Thánh đồ cùng gật đầu.
Giáo hoàng nhìn bọn họ, âm thầm thở dài.
Xem ra là thật sự có chuyện gì đó.
Mình đã thất bại rồi.
Hiện giờ mình chỉ có thể quanh quẩn một chỗ ở biên giới đại dương xác chết, không có cách nào để tiến vào đảo Sương Mù.
Thế nhưng mình không cam lòng!
Đã chuẩn bị nhiều như thế, đã hao tốn nhiều tâm huyết như thế, kết quả cuối cùng lại bị một con nhóc khiến cho phải đi đến tình cảnh thế này.
Đáng ghét!
Nhưng mà mình vẫn chưa thua hoàn toàn.
Con nhóc kia, chắc chắn là người của thế giới này.
Mình nhất định phải nghĩ cách tìm ra cô ta ở hiện thực, rồi giết cô ta.
Chỉ cần cô ta chết, hệ thống đương nhiên sẽ trở về trong tay mình.
Còn hiện giờ, trước hết phải xem đã xảy ra chuyện gì đã.
Bà ta hỏi: “Tốt lắm, nếu như các ngươi đã hiểu, lại vẫn muốn gọi ta quay lại, ta muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.”
“Chúng ta đã hoàn toàn mất hết dấu vết của sĩ quan Liên Bang gây rối ở bữa tiệc của Đỗ Bồng phu nhân.” Đại Thánh đồ Hart bẩm báo.
Giọng nói của Giáo hoàng thản nhiên truyền tới: “Chỉ vì chuyện này thôi sao?”
Trong lòng Hart biết đối phương đã sắp bùng phát lửa giận, vội vàng nói: “Không phải, là thế giới này xảy ra vấn đề, địa ngục sắp tới rồi.”
“Địa ngục?”
Giáo hoàng lặp lại, trong giọng nói có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy. Địa ngục Hàn Băng.” Hart thở phào nhẹ nhõm, nói.
Hắn ta nói hết tất cả những chuyện đã xảy ra gần đây.
Giáo hoàng yên lặng ngồi một lúc, rồi thờ dài nói: “Hoàng đế Phục Hy, thật ra ta rất hiểu ông ta, đáng tiếc là ông ta đã chọn sai đối tượng để nhờ vả.”
“Địa ngục xảy ra vấn đề...” Giáo hoàng lẩm bẩm.
Bà ta lấy tay chống má, rơi vào sự trầm tư.
Xem ra mình trở về một chuyến là đúng.
Tình hình của thế giới này đang biến đổi nhanh chóng, nhất định sẽ cần mình phải đích thân bảo vệ.
Với thực lực của thế giới này, muốn đối phó với địa ngục, gần như là không có khả năng.
Mình phải nhanh chóng rời đi.
Thế nhưng nơi này đã được xây dựng rất tốt, thật sự phải vứt bỏ sao?
Bà ta nhìn nhà thờ.
Phòng khách rộng lớn sáng rực.
Một đám thủ hạ vừa mới đào tạo, vô cùng trung thành.
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào cửa sổ kính màu, tia sáng làm nổi bật lên vẻ trang trọng của hình vẽ.
Sự kích động linh lực khi đột phá đại cảnh giới đã ngừng lại, đây là thời điểm xung kích Hóa Thần trung kỳ.
Vẻ mặt của Cố Thanh Sơn đột nhiên thay đổi.
Trong túi thơm bảy màu, có rất nhiều đồ vật được chất đống lung tung.
Duy chỉ có công pháp tu hành và chi phí của ba người là hắn và Tần Tiểu Lâu, Tú Tú thì được để ngăn nắp.
Cố Thanh Sơn lấy một món đồ ra.
Đó là một tấm ngọc giản có viết chữ “Sơn”.
Hắn đẩy linh lực vào nó, giọng nói của Bách Hoa tiên tử lập tức từ trên ngọc giản vang lên.
“Lựa chọn công pháp của Hóa Thần kỳ vô cùng quan trọng, nó có liên quan trực tiếp đến độ khó của Phong Thánh.”
“Thanh Sơn, cuốn Thanh Long Hóa Thần quyết này ta đã phải chọn lựa rất lâu, sau cùng nhận định đó là pháp môn tu hành Hóa Thần thích hợp nhất đối với con.”
“Từ xưa đến nay, tu sĩ có phúc duyên có được đạo quyết này chỉ có khoảng ba mươi bảy người, trong đó có chín người thành công lên cấp Phong Thánh cảnh giới, sáu người trong đó đều là kiếm tu và tu sĩ võ đạo.”
“Ta cũng từng lĩnh hội pháp quyết này, nhận thấy nó quả thực thích hợp để kiếm tu sử dụng.”
“Thanh Sơn, con nhất định phải nghiêm túc tu hành phương pháp này, cái này có lợi ích rất lớn đối với Phong Thánh sau này của con.”
Giọng nói biến mất.
Khóe miệng của Cố Thanh Sơn khẽ nhếch lên, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt.
Việc đúng đắn nhất mà mình đã làm lại ở kiếp này, đó chính là bái nhập Bách Hoa tông.
Bách Hoa tiên tử Tạ Đạo Linh, đối xử với đồ đệ cũng như đối với người trong nhà.
Do đó, người cũng là người mà mình phải bảo vệ.
Cố Thanh Sơn truyền thần niệm vào trong ngọc giản, rất nhanh đã đọc xong một lượt.
Cùng lúc đó, trên giao diện thao tác Chiến Thần xuất hiện mấy hàng chữ.
[Phát hiện đạo quyết tu hành: Thanh Long Hóa Thần quyết.]
[Để lĩnh hội hoàn toàn đạo quyết này, cần tốn 200 điểm hồn lực, người chơi có đồng ý thanh toán hay không?]
[Thanh toán.] Cố Thanh Sơn nói.
Một dòng nhiệt từ ngọc giản chảy vào cánh tay, khuếch tán ra tứ chi và trăm xương, cuối cùng hội tụ ở thức hải.
Trong phút chốc, Cố Thanh Sơn đã hoàn toàn lĩnh hội được “Thanh Long Hóa Thần quyết.”
Hắn nhắm mắt lĩnh hội, nghiêm túc trải qua từng khâu tu hành.
Sau khi xác định tất cả không có sai lầm nào, Cố Thanh Sơn lấy một viên Tụ Linh Đan thượng hạng ra, nuốt vào trong bụng.
Tiếp đó, hắn bắt đầu xung kích lên cảnh giới Hóa Thần trung kỳ.
Có được lĩnh hội hoàn chỉnh về công pháp, hắn liền giống như một tu sĩ đã tu hành đến cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ từ lâu, rơi rớt một phần tu vi, rồi lại tới một lần nữa.
Đây là một quá trình cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Sau nửa đêm, linh quang trên người Cố Thanh Sơn càng ngày càng mạnh, soi sáng căn phòng rõ như ban ngày.
Đêm trôi đi, tia sáng mặt trời đầu tiên lóe lên từ phía chân trời.
Linh quang trên người Cố Thanh Sơn từ từ được thu hồi lại, chui vào trong cơ thể hắn.
Hắn mở mắt ra.
Hóa Thần trung kỳ đã thành công.
Giờ khắc này, bất kể là cảnh giới tu hành, hay là trình độ kiếm thuật, hắn đã hoàn toàn giống với thời điểm đỉnh phong nhất của kiếp trước.
Có nên tiếp tục xung kích lên Hóa Thần hậu kỳ hay không?
Cố Thanh Sơn suy nghĩ cẩn thận, không lập tức xung kích lên Hóa Thần hậu kỳ.
Suy cho cùng, cảnh giới kế tiếp là cảnh giới Phong Thánh.
Đấy là một bước ngoặt rõ ràng.
Rất nhiều tu sĩ cả một đời đều cố thủ tại cảnh giới Hóa Thần, không có cách nào để đột phá lên đến Phong Thánh cảnh.
Mà lúc này, sóng linh lực trên người mình lên xuống bất định, cơ thể còn chưa thích ứng được với sức mạnh của Hóa Thần hậu kỳ, nếu giờ mà xung kích lên cảnh giới tiếp theo, thì sẽ rất dễ bị thương.
Chẳng thà thận trọng vững vàng, đợi sóng linh lực trở lại bình ổn, rồi mới tiếp tục xung kích.
[Thưa ngài, đã đến giờ ăn sáng, mời ngài dùng cơm đúng bữa để đảm bảo cơ thể có được dinh dưỡng đầy đủ.] Giọng nói của Nữ Thần Công Chính từ trong Quang Não vang lên.
“Được, hãy giúp tôi chuẩn bị một phi thuyền con thoi, buổi sáng tôi phải đến Phục Hy tham dự lễ đăng cơ của Valrhona.”
[Xin ngài hãy yên tâm, phi thuyền đã được chuẩn bị sẵn sàng.]
...
Giáo đình.
Bảy vị Thánh đồ đang quỳ một chân trên đất.
Bảy tia sáng thánh khiết tỏa ra từ trên người bọn họ, hội tụ ở cùng một chỗ, hình thành lên cột sáng khổng lồ.
Toàn bộ nhà thờ được che phủ trong ánh sáng thần thánh.
Trong chốc lát.
Trên bảo tọa của nhà thờ, xuất hiện một người.
Đôi cánh thoáng ẩn thoáng hiện, vòng sáng treo lơ lửng trên đỉnh đầu.
Toàn thân mặc trường bào trắng tinh, trên mặt có che một lớp vải mỏng.
Giáo hoàng.
Giáo hoàng đã trở về rồi.
Bà ta chầm chậm ngồi xuống bảo tọa, nói: “Không có việc gấp, thì không được phép liên lạc với ta, điểm này các ngươi đều hiểu rõ chứ?”
Bảy vị Thánh đồ cùng gật đầu.
Giáo hoàng nhìn bọn họ, âm thầm thở dài.
Xem ra là thật sự có chuyện gì đó.
Mình đã thất bại rồi.
Hiện giờ mình chỉ có thể quanh quẩn một chỗ ở biên giới đại dương xác chết, không có cách nào để tiến vào đảo Sương Mù.
Thế nhưng mình không cam lòng!
Đã chuẩn bị nhiều như thế, đã hao tốn nhiều tâm huyết như thế, kết quả cuối cùng lại bị một con nhóc khiến cho phải đi đến tình cảnh thế này.
Đáng ghét!
Nhưng mà mình vẫn chưa thua hoàn toàn.
Con nhóc kia, chắc chắn là người của thế giới này.
Mình nhất định phải nghĩ cách tìm ra cô ta ở hiện thực, rồi giết cô ta.
Chỉ cần cô ta chết, hệ thống đương nhiên sẽ trở về trong tay mình.
Còn hiện giờ, trước hết phải xem đã xảy ra chuyện gì đã.
Bà ta hỏi: “Tốt lắm, nếu như các ngươi đã hiểu, lại vẫn muốn gọi ta quay lại, ta muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.”
“Chúng ta đã hoàn toàn mất hết dấu vết của sĩ quan Liên Bang gây rối ở bữa tiệc của Đỗ Bồng phu nhân.” Đại Thánh đồ Hart bẩm báo.
Giọng nói của Giáo hoàng thản nhiên truyền tới: “Chỉ vì chuyện này thôi sao?”
Trong lòng Hart biết đối phương đã sắp bùng phát lửa giận, vội vàng nói: “Không phải, là thế giới này xảy ra vấn đề, địa ngục sắp tới rồi.”
“Địa ngục?”
Giáo hoàng lặp lại, trong giọng nói có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy. Địa ngục Hàn Băng.” Hart thở phào nhẹ nhõm, nói.
Hắn ta nói hết tất cả những chuyện đã xảy ra gần đây.
Giáo hoàng yên lặng ngồi một lúc, rồi thờ dài nói: “Hoàng đế Phục Hy, thật ra ta rất hiểu ông ta, đáng tiếc là ông ta đã chọn sai đối tượng để nhờ vả.”
“Địa ngục xảy ra vấn đề...” Giáo hoàng lẩm bẩm.
Bà ta lấy tay chống má, rơi vào sự trầm tư.
Xem ra mình trở về một chuyến là đúng.
Tình hình của thế giới này đang biến đổi nhanh chóng, nhất định sẽ cần mình phải đích thân bảo vệ.
Với thực lực của thế giới này, muốn đối phó với địa ngục, gần như là không có khả năng.
Mình phải nhanh chóng rời đi.
Thế nhưng nơi này đã được xây dựng rất tốt, thật sự phải vứt bỏ sao?
Bà ta nhìn nhà thờ.
Phòng khách rộng lớn sáng rực.
Một đám thủ hạ vừa mới đào tạo, vô cùng trung thành.
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào cửa sổ kính màu, tia sáng làm nổi bật lên vẻ trang trọng của hình vẽ.
/1520
|