Những người chết khác liều mạng phản kháng, dùng hết sức để đối phó yêu ma đang đánh giết.
Bỗng nhiên một âm thanh xé rách bén nhọn cắt phá bầu trời, khiến cho Cố Thanh Sơn chú ý.
Âm thanh này giống như là do một lưỡi dao cực kỳ sắc bén cắt không khí phát ra.
Cố Thanh Sơn kề sát bờ nước, nhìn sang chỗ lưỡi dao sắc bén cắt không khí.
Chỉ thấy ở nơi chân núi cách Vong Xuyên rất gần, yêu ma và người chết đếm không hết hợp lại cùng với nhau, dùng hết sức chống lại một nhóm khác chỉ còn lại có hơn trăm người chết.
Hơn trăm người này vừa giết vừa lui vào trong Vong Xuyên.
"Đám quỷ nhát gan muốn chạy như bọn ngươi vẫn nên ngoan ngoãn quay về địa ngục ngủ say đi!" Một tên Ma Nhân phát ra tiếng gầm rú.
Hình như trong địa ngục, nhóm người chết đều dùng suy nghĩ để giao tiếp, cho nên linh hồn ở kỷ nguyên khác nhau cũng có thể hiểu rõ ý lẫn nhau.
Hơn trăm người chết dần dần bị chém giết đến mức gần như không còn.
Hơn mười người chết còn lại che chở một người chết nhân loại khoác áo giáp, tay cầm thanh đao dài.
Trong sự bao vây tấn công của đông đảo yêu ma và người chết, bọn họ vẫn kiên trì chiến đấu.
Phần dốc núi này nối liền với chân núi, tất cả yêu ma và người chết vây quanh, muốn giết nhóm cuối cùng này để khiến cho bọn họ quay trở về địa ngục.
Nhưng vị người chết nhân loại kia lại không dễ bị giết.
Thanh đao dài trong tay hắn ta có uy lực vô cùng to lớn.
Mỗi khi hắn ta vung tay chém thẳng, bên trên thanh đao dài sẽ phát ra từng ánh đao hình cung mang theo khí lạnh dày đặc.
Trước ánh đao hình cung, tất cả yêu ma và người chết vây quanh cũng không đủ sức địch nổi, đã bị chém giết sạch chỉ trong nháy mắt.
Thế nhưng có rất nhiều yêu ma và người chết, giết một nhóm, đám tiếp theo lập tức lấp kín vị trí, còn tới gần thêm một chút.
Yêu ma không ngừng bao vây bốn phương tám hướng.
Người chết Nhân Tộc dùng hết sức nhưng cũng chỉ có thể cố gắng giữ mình không bị kẻ địch tới gần.
Thuộc hạ của hắn nhanh chóng bị giết sạch, cuối cùng chỉ còn lại có một mình hắn.
"Chết đi! Chết đi! Các ngươi đều chết hết cho ta!"
Người chết thuộc Nhân Tộc gào thét, không ngừng di chuyển thân thể, khiến cho phạm vi tấn công của thanh đao dài không có góc chết.
Rất nhanh, chỉ còn lại có một mình hắn chống cự.
Hắn thất tha thất thểu, nhiều lần gần như ngã xuống.
Một khi hắn ngã xuống, yêu ma và người chết khác sẽ không bao giờ cho hắn cơ hội đứng lên.
Địa Kiếm lơ lửng giữa không trung, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao bây giờ?"
"Cứu được rồi nói sau." Cố Thanh Sơn nói.
Lòng của hắn khẽ động, Địa Kiếm lập tức bay ra ngoài.
Địa Kiếm mang theo trọng lượng mấy triệu cân, hóa thành một mũi kiếm màu xanh nhạt chói mắt.
Mũi kiếm này khổng lồ như thế, quét qua đám yêu ma, dọn sạch một khu vực lớn chỉ trong nháy mắt.
Bất cứ yêu ma nào có ý ngăn cản Địa Kiếm đều bị nó chém thành thịt vụn.
Người chết Nhân Tộc kia nhân cơ hội này, cuối cùng có thể thở một hơi.
Nhưng toàn thân hắn phủ kín vết thương, khi hắn đột ngột thả lỏng, thân thể lại không đứng vững, đặt mông ngồi sập xuống đất.
"Ngươi là ai!" Hắn nhìn sang Cố Thanh Sơn, lớn tiếng kêu lên.
"Người cứu ngươi." Cố Thanh Sơn nói.
Thanh đao dài bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu to.
"Ta không xong rồi." Người kia lập tức nâng đao, nói: "Ngươi cứu nó đi!"
Cứu một thanh đao.
Cố Thanh Sơn bay người lên phía trước, nhấc người kia và cả thanh đao của hắn lên giữa không trung, trở xuống Vong Xuyên.
Nước sông tách ra hai bên.
Cố Thanh Sơn mang theo người chết Nhân Tộc kia rơi vào trong Vong Xuyên, bay lượn một đường.
Các yêu ma chạy tới bên sông Vong Xuyên, nhưng cũng không dám tiến vào.
Bọn chúng biết sự lợi hại dòng sông này.
Chỉ cần rơi vào Vong Xuyên, thứ chờ bọn chúng chính là địa ngục đầu thai hoặc đầu thai một lần nữa ở thế giới khác.
Quy luật của Vong Xuyên cũng không ngoại lệ với yêu ma.
Kèm theo vài tiếng gầm rú phẫn nộ không cam lòng, đám yêu ma chỉ có thể đứng trên bờ sông nhìn ra xa.
"Tránh ra, để bọn ta!" Một tên người chết Ma Nhân nói giọng khàn khàn.
Trái lại nhóm người chết có thể đi vào Vong Xuyên.
Bọn chúng chen chúc nhảy vào nước sông, ra sức đuổi theo Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vung kiếm Triều Âm ra sau lưng.
Vong Xuyên dâng lên tầng tầng sóng lớn, đánh đám người chết về lại bờ.
Đợi đến khi nhóm người chết vùng vẫy đứng dậy, muốn vào Vong Xuyên một lần nữa nhưng lại phát hiện nước sông đã khôi phục tình trạng vốn có.
Không thấy người kia nữa.
Ngoài mấy chục dặm, dưới đáy sông Vong Xuyên.
Người chết Nhân Tộc ngã xuống mặt đất, không có động tĩnh.
Thời gian trôi qua một lát, người đó chìm vào trong đất, biến mất không thấy gì nữa.
"Vết thương trên người hắn quá nặng, vẫn phải chết." Địa Kiếm vù vù nói.
"Đúng vậy, ta còn hi vọng có thể nghe được chút thông tin từ trong miệng của hắn." Cố Thanh Sơn nói.
Người chết chết đi sẽ quay trở lại địa ngục ngủ say, chờ đợi lần thức tỉnh tiếp theo.
Cố Thanh Sơn có chút buồn rầu.
Vốn hắn còn muốn hỏi thăm chuyện của Hoàng Tuyền rồi mới quyết định hành động bước kế tiếp.
Ai ngờ người này lại chết nhanh như vậy.
Trong lúc hắn đang cân nhắc bắt một người chết khác, thanh đao trên đất lại tự động di chuyển.
"Ôi." Cố Thanh Sơn nhíu mày, nắm chặt Địa Kiếm.
"Đừng căng thẳng, là người một nhà."
Thanh đao dài phát ra một câu.
"Ồ, sao ngươi biết ta và ngươi là người một nhà" Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm thanh đao dài rồi hỏi.
Uy lực của thanh đao này không tồi, mình không thể quá khinh thường nó được.
"Khí tức đó, trên người ngươi có khí tức của nàng ấy, đương nhiên là cùng phe với bọn ta." Thanh đao dài dựng đứng lên, nói.
Trên cán đao, một vòng sáng trắng ngưng tụ thành hình.
Lại là một con chim nhỏ toàn thân trắng như tuyết.
Chim nhỏ màu trắng bay lên, bay vòng quanh Cố Thanh Sơn hai vòng.
Nó vui mừng nói: "Cuối cùng có thể thở phào một hơi rồi."
Cố Thanh Sơn nhìn chim nhỏ màu trắng, cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Đây là Đao Linh của thanh đao dài.
Còn về người chết nhân loại kia...
"Khỏi cần nhìn, bởi vì bản thân ta không có cách nào tự cử động bản thân, cho nên tìm một người chết để sử dụng ta." Chim nhỏ màu trắng vừa thở, vừa nói.
"Nói như vậy, thứ thật sự đang chiến đấu chính là ngươi?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng vậy, ta là đao Tước Cốt Quỷ."
"Ngươi nói trên người ta có khí tức của nàng ấy, nàng ấy là ai?"
"A? Ngươi chưa gặp nàng ấy ư? Chuyện này không đúng, ngươi đúng là có khí tức của nàng ấy." Chim nhỏ màu trắng ngạc nhiên nói.
Cố Thanh Sơn nói: "Cung nữ áo xanh sao? Ta có từng gặp cô ta, nhưng mà ta không biết thân phận của cô ta."
"Ngươi không biết nàng ấy là ai... Thú vị lắm, nếu nàng ấy đã không để lộ thân phận, vậy ta cũng không dám tự tiện nói ra thân phận của nàng ấy."
Chim nhỏ màu trắng đánh giá Cố Thanh Sơn, lộ ra dáng vẻ cảm thấy hứng thú.
Ngược lại Cố Thanh Sơn cũng không băn khoăn nhiều với vấn đề này.
Không nói thì không nói, bây giờ có chuyện quan trọng hơn nhất định phải lập tức hỏi cho rõ ràng.
"Tại hạ là Cố Thanh Sơn đến từ thế giới Nhân Gian, xin hỏi ngươi là máy móc số mấy vậy?" Hắn chắp tay nói.
Bỗng nhiên một âm thanh xé rách bén nhọn cắt phá bầu trời, khiến cho Cố Thanh Sơn chú ý.
Âm thanh này giống như là do một lưỡi dao cực kỳ sắc bén cắt không khí phát ra.
Cố Thanh Sơn kề sát bờ nước, nhìn sang chỗ lưỡi dao sắc bén cắt không khí.
Chỉ thấy ở nơi chân núi cách Vong Xuyên rất gần, yêu ma và người chết đếm không hết hợp lại cùng với nhau, dùng hết sức chống lại một nhóm khác chỉ còn lại có hơn trăm người chết.
Hơn trăm người này vừa giết vừa lui vào trong Vong Xuyên.
"Đám quỷ nhát gan muốn chạy như bọn ngươi vẫn nên ngoan ngoãn quay về địa ngục ngủ say đi!" Một tên Ma Nhân phát ra tiếng gầm rú.
Hình như trong địa ngục, nhóm người chết đều dùng suy nghĩ để giao tiếp, cho nên linh hồn ở kỷ nguyên khác nhau cũng có thể hiểu rõ ý lẫn nhau.
Hơn trăm người chết dần dần bị chém giết đến mức gần như không còn.
Hơn mười người chết còn lại che chở một người chết nhân loại khoác áo giáp, tay cầm thanh đao dài.
Trong sự bao vây tấn công của đông đảo yêu ma và người chết, bọn họ vẫn kiên trì chiến đấu.
Phần dốc núi này nối liền với chân núi, tất cả yêu ma và người chết vây quanh, muốn giết nhóm cuối cùng này để khiến cho bọn họ quay trở về địa ngục.
Nhưng vị người chết nhân loại kia lại không dễ bị giết.
Thanh đao dài trong tay hắn ta có uy lực vô cùng to lớn.
Mỗi khi hắn ta vung tay chém thẳng, bên trên thanh đao dài sẽ phát ra từng ánh đao hình cung mang theo khí lạnh dày đặc.
Trước ánh đao hình cung, tất cả yêu ma và người chết vây quanh cũng không đủ sức địch nổi, đã bị chém giết sạch chỉ trong nháy mắt.
Thế nhưng có rất nhiều yêu ma và người chết, giết một nhóm, đám tiếp theo lập tức lấp kín vị trí, còn tới gần thêm một chút.
Yêu ma không ngừng bao vây bốn phương tám hướng.
Người chết Nhân Tộc dùng hết sức nhưng cũng chỉ có thể cố gắng giữ mình không bị kẻ địch tới gần.
Thuộc hạ của hắn nhanh chóng bị giết sạch, cuối cùng chỉ còn lại có một mình hắn.
"Chết đi! Chết đi! Các ngươi đều chết hết cho ta!"
Người chết thuộc Nhân Tộc gào thét, không ngừng di chuyển thân thể, khiến cho phạm vi tấn công của thanh đao dài không có góc chết.
Rất nhanh, chỉ còn lại có một mình hắn chống cự.
Hắn thất tha thất thểu, nhiều lần gần như ngã xuống.
Một khi hắn ngã xuống, yêu ma và người chết khác sẽ không bao giờ cho hắn cơ hội đứng lên.
Địa Kiếm lơ lửng giữa không trung, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao bây giờ?"
"Cứu được rồi nói sau." Cố Thanh Sơn nói.
Lòng của hắn khẽ động, Địa Kiếm lập tức bay ra ngoài.
Địa Kiếm mang theo trọng lượng mấy triệu cân, hóa thành một mũi kiếm màu xanh nhạt chói mắt.
Mũi kiếm này khổng lồ như thế, quét qua đám yêu ma, dọn sạch một khu vực lớn chỉ trong nháy mắt.
Bất cứ yêu ma nào có ý ngăn cản Địa Kiếm đều bị nó chém thành thịt vụn.
Người chết Nhân Tộc kia nhân cơ hội này, cuối cùng có thể thở một hơi.
Nhưng toàn thân hắn phủ kín vết thương, khi hắn đột ngột thả lỏng, thân thể lại không đứng vững, đặt mông ngồi sập xuống đất.
"Ngươi là ai!" Hắn nhìn sang Cố Thanh Sơn, lớn tiếng kêu lên.
"Người cứu ngươi." Cố Thanh Sơn nói.
Thanh đao dài bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu to.
"Ta không xong rồi." Người kia lập tức nâng đao, nói: "Ngươi cứu nó đi!"
Cứu một thanh đao.
Cố Thanh Sơn bay người lên phía trước, nhấc người kia và cả thanh đao của hắn lên giữa không trung, trở xuống Vong Xuyên.
Nước sông tách ra hai bên.
Cố Thanh Sơn mang theo người chết Nhân Tộc kia rơi vào trong Vong Xuyên, bay lượn một đường.
Các yêu ma chạy tới bên sông Vong Xuyên, nhưng cũng không dám tiến vào.
Bọn chúng biết sự lợi hại dòng sông này.
Chỉ cần rơi vào Vong Xuyên, thứ chờ bọn chúng chính là địa ngục đầu thai hoặc đầu thai một lần nữa ở thế giới khác.
Quy luật của Vong Xuyên cũng không ngoại lệ với yêu ma.
Kèm theo vài tiếng gầm rú phẫn nộ không cam lòng, đám yêu ma chỉ có thể đứng trên bờ sông nhìn ra xa.
"Tránh ra, để bọn ta!" Một tên người chết Ma Nhân nói giọng khàn khàn.
Trái lại nhóm người chết có thể đi vào Vong Xuyên.
Bọn chúng chen chúc nhảy vào nước sông, ra sức đuổi theo Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vung kiếm Triều Âm ra sau lưng.
Vong Xuyên dâng lên tầng tầng sóng lớn, đánh đám người chết về lại bờ.
Đợi đến khi nhóm người chết vùng vẫy đứng dậy, muốn vào Vong Xuyên một lần nữa nhưng lại phát hiện nước sông đã khôi phục tình trạng vốn có.
Không thấy người kia nữa.
Ngoài mấy chục dặm, dưới đáy sông Vong Xuyên.
Người chết Nhân Tộc ngã xuống mặt đất, không có động tĩnh.
Thời gian trôi qua một lát, người đó chìm vào trong đất, biến mất không thấy gì nữa.
"Vết thương trên người hắn quá nặng, vẫn phải chết." Địa Kiếm vù vù nói.
"Đúng vậy, ta còn hi vọng có thể nghe được chút thông tin từ trong miệng của hắn." Cố Thanh Sơn nói.
Người chết chết đi sẽ quay trở lại địa ngục ngủ say, chờ đợi lần thức tỉnh tiếp theo.
Cố Thanh Sơn có chút buồn rầu.
Vốn hắn còn muốn hỏi thăm chuyện của Hoàng Tuyền rồi mới quyết định hành động bước kế tiếp.
Ai ngờ người này lại chết nhanh như vậy.
Trong lúc hắn đang cân nhắc bắt một người chết khác, thanh đao trên đất lại tự động di chuyển.
"Ôi." Cố Thanh Sơn nhíu mày, nắm chặt Địa Kiếm.
"Đừng căng thẳng, là người một nhà."
Thanh đao dài phát ra một câu.
"Ồ, sao ngươi biết ta và ngươi là người một nhà" Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm thanh đao dài rồi hỏi.
Uy lực của thanh đao này không tồi, mình không thể quá khinh thường nó được.
"Khí tức đó, trên người ngươi có khí tức của nàng ấy, đương nhiên là cùng phe với bọn ta." Thanh đao dài dựng đứng lên, nói.
Trên cán đao, một vòng sáng trắng ngưng tụ thành hình.
Lại là một con chim nhỏ toàn thân trắng như tuyết.
Chim nhỏ màu trắng bay lên, bay vòng quanh Cố Thanh Sơn hai vòng.
Nó vui mừng nói: "Cuối cùng có thể thở phào một hơi rồi."
Cố Thanh Sơn nhìn chim nhỏ màu trắng, cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Đây là Đao Linh của thanh đao dài.
Còn về người chết nhân loại kia...
"Khỏi cần nhìn, bởi vì bản thân ta không có cách nào tự cử động bản thân, cho nên tìm một người chết để sử dụng ta." Chim nhỏ màu trắng vừa thở, vừa nói.
"Nói như vậy, thứ thật sự đang chiến đấu chính là ngươi?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng vậy, ta là đao Tước Cốt Quỷ."
"Ngươi nói trên người ta có khí tức của nàng ấy, nàng ấy là ai?"
"A? Ngươi chưa gặp nàng ấy ư? Chuyện này không đúng, ngươi đúng là có khí tức của nàng ấy." Chim nhỏ màu trắng ngạc nhiên nói.
Cố Thanh Sơn nói: "Cung nữ áo xanh sao? Ta có từng gặp cô ta, nhưng mà ta không biết thân phận của cô ta."
"Ngươi không biết nàng ấy là ai... Thú vị lắm, nếu nàng ấy đã không để lộ thân phận, vậy ta cũng không dám tự tiện nói ra thân phận của nàng ấy."
Chim nhỏ màu trắng đánh giá Cố Thanh Sơn, lộ ra dáng vẻ cảm thấy hứng thú.
Ngược lại Cố Thanh Sơn cũng không băn khoăn nhiều với vấn đề này.
Không nói thì không nói, bây giờ có chuyện quan trọng hơn nhất định phải lập tức hỏi cho rõ ràng.
"Tại hạ là Cố Thanh Sơn đến từ thế giới Nhân Gian, xin hỏi ngươi là máy móc số mấy vậy?" Hắn chắp tay nói.
/1520
|