Cố Thanh Sơn lại cười.
Hắn nói: "Trường mâu bảy màu quả thật hung hãn không gì sánh được, trong cả cuộc chiến này, đám yêu ma không làm sai gì cả, chỉ trừ cái cuối cùng."
"Cuối cùng? Có ý gì?" Vong Xuyên Ly Hồn Câu nhịn không được mà xen vào nói.
"Chúng nó không nên đặt trường mâu bảy màu trên núi Đại Thiết Vi."
"Chẳng lẽ công tử không biết yêu ma làm như vậy vì muốn trấn áp cả Hoàng Tuyền à?" Cung nữ áo xanh liếc hắn một cái, nói.
Nàng tiếp tục nói: "Có lực lượng tuyệt đối áp chế thế giới Hoàng Tuyền như vậy, ngay cả Thiên Giới cũng không dám phái thần linh xuống."
"Sức mạnh đó, dù là Thiên Giới cũng không phải đối thủ của nó, chẳng lẽ ngay cả điều này công tử cũng không hiểu?"
Cố Thanh Sơn tiếp lời nàng: "Đám yêu ma cũng không phải chuyện gì cũng làm đúng, chúng nó cũng sẽ có chỗ sai lầm, ta có thể lợi dụng lỗ hổng này để thay đổi cục diện chiến tranh."
Cô gái áo xanh híp mắt nói: "Công tử? Nếu không có Vong Xuyên này, ngay cả một Ma Thần công tử cũng không đối phó được."
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: "Nếu cô đồng ý giúp ta, chúng ta có thể thay đổi cục diện chiến tranh, đây cũng là cơ hội duy nhất của chúng ta!"
"Cơ hội?"
"Đúng vậy, cho ta một cơ hội, cũng cho chính bản thân cô một cơ hội, để chúng ta đi thay đổi hiện trạng thế giới bây giờ."
Cô gái áo xanh không nói gì nữa.
Nàng nhìn những điểm sáng lóe lên trên bầu trời.
Ánh sáng dần dần ảm đạm.
Ba mươi sáu binh khí Hoàng Tuyền phát ra những tiếng gào thét đứt quãng.
Chúng nó bắt đầu không duy trì nổi nữa rồi.
Trong mắt cô gái áo xanh thoáng hiện lên chút bi thương.
Nàng nhẹ nhàng phất tay.
Dưới đáy Vong Xuyên, những nham thạch xám trắng cứng rắn không thể phá vỡ đều vỡ ra.
Một thanh trường kiếm linh hoạt thanh tú bay ra.
Chuôi kiếm khá nhỏ so với thân kiếm, nhưng lại dài hơn kiếm thường.
Mũi kiếm sáng loáng, vô cùng sắc bén, rồi lại như một sáng như nước, cũng có một loại mỹ cảm khác.
Trường kiếm xuyên qua nước sông Vong Xuyên bay lên mặt sông, lặng lặng bay cạnh cô gái áo xanh.
Cô gái áo xanh vươn tay cầm kiếm.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy một màn này, giật mình.
Kiếm linh cầm kiếm.
Chẳng lẽ cô ấy có thể sử dụng kiếm khí như kiếm tu khác?
Cố thanh sơn đang nghĩ ngợi, lại nghe cô gái áo xanh mở miệng nói.
"Ta biết công tử là kiếm tu, cho nên ta cũng rất sợ công tử lừa gạt tôi."
"Lừa gạt?"
"Đúng vậy, nếu ta cho công tử sử dụng, lỡ như công tử lại tiện tay mang ta rời khỏi thế giới Hoàng Tuyền, như vậy công tử có được ta, mà thế giới Hoàng Tuyền sẽ lại tiếp tục rơi vào hủy diệt."
Cô gái áo xanh quay đầu, nhìn Cố Thanh Sơn.
Nàng tiếp tục nói: "Xin hãy chứng minh rằng vì muốn cứu vớt thế giới Hoàng Tuyền nên công tử mới muốn sử dụng ta."
"Chứng minh như thế nào?"
"Xin hãy cược bằng mạng sống của công tử, thề cứu vớt thế giới Hoàng Tuyền, khiến tất cả trở lại bình thường, nếu không thân xác tan nát, linh hồn cũng trầm luân dưới địa ngục không bao giờ thoát ra được."
Đám binh khí vẫn luôn nghe, mãi đến lúc này mới không nhịn được.
"Sơn Nữ, không cần như vậy chứ, lời thề phát ra dưới Hoàng Tuyền nhất định sẽ ứng nghiệm đấy." Vong Xuyên Ly Hồn Câu là người lên tiếng đầu tiên.
"Đúng, tốt xấu gì anh ta cũng đã giúp không ít chuyện." Chim trắng nhỏ nói.
"Tôi lại cảm thấy lo lắng của Sơn Nữ là đúng." Tấm khiên nói.
"Không có lời thề, lỡ như loài người kia cầm kiếm chạy mất thì sao bây giờ?" Một cây trường thương khác nói.
"Nhưng lời thề này quá độc rồi." Lưu tinh chùy thở dài nói.
Chúng nó nghị luận không ngớt.
Cô gái áo xanh vung trường kiếm lên.
Đám binh khí lập tức câm miệng.
Trên sông Vong Xuyên bỗng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng gió khẽ thổi qua.
"Thề như vậy, công tử có dám không?" Cô gái áo xanh nhìn chăm chú vào Cố Thanh Sơn, lạnh giọng hỏi.
Cố Thanh Sơn trầm mặc một lúc.
Bỗng nhiên hắn lại cười nói: "Đơn giản như vậy là đủ rồi đúng không?"
Ngay trước mặt đám binh khí Cố Thanh Sơn mở miệng thề.
“Đánh cược bằng mạng ta, cứu thế giới Hoàng Tuyền, nếu không ta chết, linh hồn sẽ trầm luân trong địa ngục.”
Ngọn gió vô hình lượng lờ trên người Cố Thanh Sơn rất lâu không tan đi.
Cảm ứng thiên địa, lời thề đã thành.
Sơn Nữ nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cũng hơi phức tạp.
“Rốt cuộc công tử vì cái gì? Vì Hoàng Tuyền? Hay vì thế giới Nhân Gian?”
“Hay do nhất thời kích động, tự cho mình là chúa cứu thế trời cao định sẵn, cho nên mới đánh cược tính mạng?”
Nàng khó hiểu hỏi.
“Thật ra ta đã thề từ sớm rồi.” Cố Thanh Sơn đáp.
Sơn Nữ ngơ ngẩn.
Cố Thanh Sơn nói: “Từ thời khắc đến thế giới Hoàng Tuyền thì ta đã đánh cược tính mạng thề phải thay đổi tất cả rồi.”
Hắn nhìn dòng sông vô biên.
Nước sông trôi không tiến động.
Thi thể Ma thần và bình ủ rượu kia không biết đã đi đâu.
“Yên tâm, ta sẽ thắng.” Hắn nhẹ giọng nói.
Đám binh khí mơ hồ, không biết hắn đang nói chuyện với ai.
Sơn Nữ suy nghĩ một hồi, nói: “Được rồi, nếu đã có lời thề này, tiếp theo ta sẽ toàn lực phối hợp với công tử.”
Thân hình nàng hóa thành một đám sương trắng, tiến vào Lục Giới Thần Sơn kiếm.
Trường kiếm nhẹ nhàng di chuyển, mũi kiếm hướng xuống dưới, trôi lơ lửng trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cầm kiếm.
Trên giao diện Chiến thần, một hàng chữ nhỏ như đom đóm nhanh chóng xuất hiện.
[Ngài nhận được quyền tạm thời sử dụng Lục Giới Thần Sơn kiếm.]
[Lục Giới Thần Sơn kiếm, thần kiếm được thế giới cung phụng, là thần khí Hoàng Tuyền đạo.]
[Thuộc tính kiếm không biết.]
Dường như biết Cố Thanh Sơn muốn hỏi gì.
Nhiều dòng thông báo xuất hiện trên giao diện.
[Thần kiếm cũng không thừa nhận Ngài là chủ nhân của nàng, cho nên ngài không thể nào biết được thuộc tính cặn kẽ của thanh kiếm này.]
[Phân tích theo tình báo thu thập được, kiếm này có ít nhất một thần thông: Bất hủ.]
[Bất hủ: tất cả pháp thuật, tất cả sức lực của thế giới thập phương đều không thể nào hủy hoại được kiếm này.]
Trong lòng Cố Thanh Sơn động một cái, không kiềm được dùng thần niệm hỏi: “Thế nào là Bất hủ? Không phải trước đó nàng đã bị thương rất nghiêm trọng sao?”
[Đó là khí linh bị thương, bản thân trường kiếm không bị thương.]
[Khí linh bị tổn thương, trường kiếm sẽ không thể tự mình hành động nhưng vẫn có thể được người ta sử dụng.]
[Cho dù khí linh của kiếm này có chết, bản thân trường kiếm vẫn tồn tại, có điều sẽ mất tất cả thần thông.]
Hệ thống trả lời.
“Hiểu rồi. Hóa ra bất hủ là ý này.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn giơ giơ trường kiếm, trong lòng âm thầm nói: “Không biết được những thuộc tính khác cũng không sao, chỉ cần có Bất hủ này đã có thể giúp ta ngăn cản Trường mâu bảy màu rồi...
Lúc này Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói: “Nếu các ngươi đã liên thủ thì bây giờ nên làm những gì?”
Cố Thanh Sơn nói: “Chúng ta lập tức đến lối vào Địa ngục. Ta nhớ Địa ngục nấp dưới chân núi Đại Thiết Vi, ở đấy Vong Xuyên, có đúng không?
“Đúng vậy.” Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói.
“Chúng ta đi.”
...
Bọn họ bay vút theo đáy sông Vong Xuyên.
Đến gần bờ sông của núi Đại Thiết Vi, Cố Thanh Sơn phát hiện một nham động ở dưới đáy sông.
Nơi này quanh năm ở dưới nước sông, phải lặn xuống mới có thể tìm được lối đi đến Địa ngục dưới nước.
Cố Thanh Sơn mang theo đám binh khí, đi xuyên qua mấy chục dặm của hang động dưới nước, tiến vào trong lòng núi Đại Thiết Vi.
Hắn nói: "Trường mâu bảy màu quả thật hung hãn không gì sánh được, trong cả cuộc chiến này, đám yêu ma không làm sai gì cả, chỉ trừ cái cuối cùng."
"Cuối cùng? Có ý gì?" Vong Xuyên Ly Hồn Câu nhịn không được mà xen vào nói.
"Chúng nó không nên đặt trường mâu bảy màu trên núi Đại Thiết Vi."
"Chẳng lẽ công tử không biết yêu ma làm như vậy vì muốn trấn áp cả Hoàng Tuyền à?" Cung nữ áo xanh liếc hắn một cái, nói.
Nàng tiếp tục nói: "Có lực lượng tuyệt đối áp chế thế giới Hoàng Tuyền như vậy, ngay cả Thiên Giới cũng không dám phái thần linh xuống."
"Sức mạnh đó, dù là Thiên Giới cũng không phải đối thủ của nó, chẳng lẽ ngay cả điều này công tử cũng không hiểu?"
Cố Thanh Sơn tiếp lời nàng: "Đám yêu ma cũng không phải chuyện gì cũng làm đúng, chúng nó cũng sẽ có chỗ sai lầm, ta có thể lợi dụng lỗ hổng này để thay đổi cục diện chiến tranh."
Cô gái áo xanh híp mắt nói: "Công tử? Nếu không có Vong Xuyên này, ngay cả một Ma Thần công tử cũng không đối phó được."
Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: "Nếu cô đồng ý giúp ta, chúng ta có thể thay đổi cục diện chiến tranh, đây cũng là cơ hội duy nhất của chúng ta!"
"Cơ hội?"
"Đúng vậy, cho ta một cơ hội, cũng cho chính bản thân cô một cơ hội, để chúng ta đi thay đổi hiện trạng thế giới bây giờ."
Cô gái áo xanh không nói gì nữa.
Nàng nhìn những điểm sáng lóe lên trên bầu trời.
Ánh sáng dần dần ảm đạm.
Ba mươi sáu binh khí Hoàng Tuyền phát ra những tiếng gào thét đứt quãng.
Chúng nó bắt đầu không duy trì nổi nữa rồi.
Trong mắt cô gái áo xanh thoáng hiện lên chút bi thương.
Nàng nhẹ nhàng phất tay.
Dưới đáy Vong Xuyên, những nham thạch xám trắng cứng rắn không thể phá vỡ đều vỡ ra.
Một thanh trường kiếm linh hoạt thanh tú bay ra.
Chuôi kiếm khá nhỏ so với thân kiếm, nhưng lại dài hơn kiếm thường.
Mũi kiếm sáng loáng, vô cùng sắc bén, rồi lại như một sáng như nước, cũng có một loại mỹ cảm khác.
Trường kiếm xuyên qua nước sông Vong Xuyên bay lên mặt sông, lặng lặng bay cạnh cô gái áo xanh.
Cô gái áo xanh vươn tay cầm kiếm.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy một màn này, giật mình.
Kiếm linh cầm kiếm.
Chẳng lẽ cô ấy có thể sử dụng kiếm khí như kiếm tu khác?
Cố thanh sơn đang nghĩ ngợi, lại nghe cô gái áo xanh mở miệng nói.
"Ta biết công tử là kiếm tu, cho nên ta cũng rất sợ công tử lừa gạt tôi."
"Lừa gạt?"
"Đúng vậy, nếu ta cho công tử sử dụng, lỡ như công tử lại tiện tay mang ta rời khỏi thế giới Hoàng Tuyền, như vậy công tử có được ta, mà thế giới Hoàng Tuyền sẽ lại tiếp tục rơi vào hủy diệt."
Cô gái áo xanh quay đầu, nhìn Cố Thanh Sơn.
Nàng tiếp tục nói: "Xin hãy chứng minh rằng vì muốn cứu vớt thế giới Hoàng Tuyền nên công tử mới muốn sử dụng ta."
"Chứng minh như thế nào?"
"Xin hãy cược bằng mạng sống của công tử, thề cứu vớt thế giới Hoàng Tuyền, khiến tất cả trở lại bình thường, nếu không thân xác tan nát, linh hồn cũng trầm luân dưới địa ngục không bao giờ thoát ra được."
Đám binh khí vẫn luôn nghe, mãi đến lúc này mới không nhịn được.
"Sơn Nữ, không cần như vậy chứ, lời thề phát ra dưới Hoàng Tuyền nhất định sẽ ứng nghiệm đấy." Vong Xuyên Ly Hồn Câu là người lên tiếng đầu tiên.
"Đúng, tốt xấu gì anh ta cũng đã giúp không ít chuyện." Chim trắng nhỏ nói.
"Tôi lại cảm thấy lo lắng của Sơn Nữ là đúng." Tấm khiên nói.
"Không có lời thề, lỡ như loài người kia cầm kiếm chạy mất thì sao bây giờ?" Một cây trường thương khác nói.
"Nhưng lời thề này quá độc rồi." Lưu tinh chùy thở dài nói.
Chúng nó nghị luận không ngớt.
Cô gái áo xanh vung trường kiếm lên.
Đám binh khí lập tức câm miệng.
Trên sông Vong Xuyên bỗng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng gió khẽ thổi qua.
"Thề như vậy, công tử có dám không?" Cô gái áo xanh nhìn chăm chú vào Cố Thanh Sơn, lạnh giọng hỏi.
Cố Thanh Sơn trầm mặc một lúc.
Bỗng nhiên hắn lại cười nói: "Đơn giản như vậy là đủ rồi đúng không?"
Ngay trước mặt đám binh khí Cố Thanh Sơn mở miệng thề.
“Đánh cược bằng mạng ta, cứu thế giới Hoàng Tuyền, nếu không ta chết, linh hồn sẽ trầm luân trong địa ngục.”
Ngọn gió vô hình lượng lờ trên người Cố Thanh Sơn rất lâu không tan đi.
Cảm ứng thiên địa, lời thề đã thành.
Sơn Nữ nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cũng hơi phức tạp.
“Rốt cuộc công tử vì cái gì? Vì Hoàng Tuyền? Hay vì thế giới Nhân Gian?”
“Hay do nhất thời kích động, tự cho mình là chúa cứu thế trời cao định sẵn, cho nên mới đánh cược tính mạng?”
Nàng khó hiểu hỏi.
“Thật ra ta đã thề từ sớm rồi.” Cố Thanh Sơn đáp.
Sơn Nữ ngơ ngẩn.
Cố Thanh Sơn nói: “Từ thời khắc đến thế giới Hoàng Tuyền thì ta đã đánh cược tính mạng thề phải thay đổi tất cả rồi.”
Hắn nhìn dòng sông vô biên.
Nước sông trôi không tiến động.
Thi thể Ma thần và bình ủ rượu kia không biết đã đi đâu.
“Yên tâm, ta sẽ thắng.” Hắn nhẹ giọng nói.
Đám binh khí mơ hồ, không biết hắn đang nói chuyện với ai.
Sơn Nữ suy nghĩ một hồi, nói: “Được rồi, nếu đã có lời thề này, tiếp theo ta sẽ toàn lực phối hợp với công tử.”
Thân hình nàng hóa thành một đám sương trắng, tiến vào Lục Giới Thần Sơn kiếm.
Trường kiếm nhẹ nhàng di chuyển, mũi kiếm hướng xuống dưới, trôi lơ lửng trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cầm kiếm.
Trên giao diện Chiến thần, một hàng chữ nhỏ như đom đóm nhanh chóng xuất hiện.
[Ngài nhận được quyền tạm thời sử dụng Lục Giới Thần Sơn kiếm.]
[Lục Giới Thần Sơn kiếm, thần kiếm được thế giới cung phụng, là thần khí Hoàng Tuyền đạo.]
[Thuộc tính kiếm không biết.]
Dường như biết Cố Thanh Sơn muốn hỏi gì.
Nhiều dòng thông báo xuất hiện trên giao diện.
[Thần kiếm cũng không thừa nhận Ngài là chủ nhân của nàng, cho nên ngài không thể nào biết được thuộc tính cặn kẽ của thanh kiếm này.]
[Phân tích theo tình báo thu thập được, kiếm này có ít nhất một thần thông: Bất hủ.]
[Bất hủ: tất cả pháp thuật, tất cả sức lực của thế giới thập phương đều không thể nào hủy hoại được kiếm này.]
Trong lòng Cố Thanh Sơn động một cái, không kiềm được dùng thần niệm hỏi: “Thế nào là Bất hủ? Không phải trước đó nàng đã bị thương rất nghiêm trọng sao?”
[Đó là khí linh bị thương, bản thân trường kiếm không bị thương.]
[Khí linh bị tổn thương, trường kiếm sẽ không thể tự mình hành động nhưng vẫn có thể được người ta sử dụng.]
[Cho dù khí linh của kiếm này có chết, bản thân trường kiếm vẫn tồn tại, có điều sẽ mất tất cả thần thông.]
Hệ thống trả lời.
“Hiểu rồi. Hóa ra bất hủ là ý này.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn giơ giơ trường kiếm, trong lòng âm thầm nói: “Không biết được những thuộc tính khác cũng không sao, chỉ cần có Bất hủ này đã có thể giúp ta ngăn cản Trường mâu bảy màu rồi...
Lúc này Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói: “Nếu các ngươi đã liên thủ thì bây giờ nên làm những gì?”
Cố Thanh Sơn nói: “Chúng ta lập tức đến lối vào Địa ngục. Ta nhớ Địa ngục nấp dưới chân núi Đại Thiết Vi, ở đấy Vong Xuyên, có đúng không?
“Đúng vậy.” Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói.
“Chúng ta đi.”
...
Bọn họ bay vút theo đáy sông Vong Xuyên.
Đến gần bờ sông của núi Đại Thiết Vi, Cố Thanh Sơn phát hiện một nham động ở dưới đáy sông.
Nơi này quanh năm ở dưới nước sông, phải lặn xuống mới có thể tìm được lối đi đến Địa ngục dưới nước.
Cố Thanh Sơn mang theo đám binh khí, đi xuyên qua mấy chục dặm của hang động dưới nước, tiến vào trong lòng núi Đại Thiết Vi.
/1520
|