(*) câu thơ kinh điển: 心有猛虎,细嗅蔷薇 (Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu tường vi = In me the tiger sniffs the rose) trong bài 于我,过去,现在以及未来 (In Me, Past, Present, Future Meet) ý là dù có là mãnh hổ, hùng mạnh thì cũng có lúc bị dịu dàng, êm đềm thuyết phục, con người có cả nhu và cương.
Gã không để ý đến tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ trong miệng mà cứ không ngừng nhai nuốt.
Xem ra gã chính là tồn tại mà sư tử nói.
Người khổng lồ to lớn rõ ràng cũng đã phát hiện Lôi long.
Gã cảnh giác đứng dậy, trong tay cầm một cây chiến phủ (búa).
“Nướng người sống để ăn sao? Báo ứng của ngươi tới đây!”
Cố Thanh Sơn lầm bầm một tiếng.
Hắn cầm kiếm chỉ một cái.
Lôi long vóc dáng to lớn từ trên bầu trời bay vút xuống.
Lôi long há to cái miệng dữ tợn, nhào xuống cắn người khổng lồ.
Người khổng lồ quơ búa, lưỡi búa trực tiếp xuyên qua lôi quang lấp lánh, chém hụt vào hư không.
Lôi long cắn người khổng lồ.
“A a a a!”
Người khổng lồ kêu lên thảm thiết.
Kiếm tiên Hóa Thần hậu kỳ dốc toàn lực thi triển Thất Tinh Du Long, uy lực tuyệt không tầm thường.
Rất nhanh, trên người của người khổng lồ tỏa ra mùi khét.
Gã ngã xuống, dập tắt đống lửa.
Lúc này, Cố Thanh Sơn mới đáp xuống mặt đất.
Hắn lập tức nhận được một thông báo vô hình.
[Cường giả Huyết Hải Địa ngục, mời lên thuyền.]
…
Thế giới Nhân gian.
Tại thủ đô của Liên Bang.
Quan tài dày đặc phủ kín cả bầu trời.
Những quan tài trôi nổi trên trời như trôi nổi trên mặt nước, đông đúc chật chội.
Chúng chậm rãi bay về hướng thủ đô.
Biệt thự trong núi.
Nữ Hoàng Valrhona và Tổng thống đang ngồi trong phòng khách.
Trước khi Cố Thanh Sơn đến Hoàng Tuyền, Nữ Thần Công Chính đã chiếu theo mệnh lệnh của hắn, nhanh chóng thông báo tin tức cho hai nhà lãnh đạo quyền lực nhất của nhân loại.
Đế quốc Phục Hy và Liên Bang đã thành công ký kết hiệp nghị trong thời gian rất ngắn.
Để chống lại đại quân Địa ngục đang dần dần kéo đến, đội quân robot của hai nước được giao cho Nữ Thần Công Chính và Thiết Màn cùng liên hợp chỉ huy.
Nhìn dáng vẻ như đang ngủ say của Cố Thanh Sơn, Nữ Hoàng Valrhona nói: “Thần kỳ thật, không ngờ lại có thể đi đến Hoàng Tuyền.”
Nhưng Tổng thống lại thấy hơi lo.
Ông hỏi Võ thánh bên cạnh: “Tình hình ngoài đó sao rồi?”
Võ thánh Trương Tông Dương báo cáo: “Bốn Địa ngục đột nhiên tập kích nơi này nên tôi đoán là có lẽ Cố Thanh Sơn đã làm gì đó ở Hoàng Tuyền.”
“Không sao, Nữ Thần Công Chính nói quân địch cũng không đông lắm, hình như đám người chết bị giữ chân ở đâu đó rồi.”
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên: [Báo cáo, có một đội Ma Nhân đang nhanh chóng tiến gần về phía Liên Bang, hạm đội Tinh không tiến lên ngăn chặn đã bị tiêu diệt.]
Trương Tông Dương đứng lên, xung phong: “Để tôi đi xem thử.”
Trương Anh Hào liếc ông ta, bất an hỏi: “Ông già, anh chắc chứ? Tu vi của anh đến tầng mấy rồi mà anh dám nói như vậy.”
Trương Tông Dương dần biến mất khỏi căn phòng, chỉ để lại một câu.
“Kim đan.”
Cả căn phòng chìm vào im lặng.
Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly nhìn nhau.
“Không thể nào, chắc chắn Cố Thanh Sơn đã cho anh ấy công pháp bí mật gì rồi, chứ đến cả đan dược anh ấy cũng không có mà.” Trương Anh Hào không thể hiểu nổi.
Trên thực tế, trong một nền văn minh tu hành ở thế giới gần như chẳng có gì, đã có thực lực được xưng tụng là Võ thánh, thì phải nói tài năng quá là khủng bố.
Trương Tông Dương chính là một nhân tài, nhưng ông chưa bao giờ tiếp xúc với thứ sức mạnh như linh khí này mà thôi.
Bây giờ có Cố Thanh Sơn dẫn dắt nên đương nhiên năng lực chiến đấu của ông ta sẽ tăng lên một cách nhanh chóng.
Trương Tông Dương đi mất.
Sau một khoảng im ắng thì giọng Nữ Thần Công Chính một lần nữa vang lên.
[Chú ý, hàng ngàn gã khổng lồ đang từ sa mạc tiến về đây.]
Diệp Phi Ly đứng lên, rồi lại ngồi xuống.
“Không được, mình phải ở lại trông chừng anh ta.”
“Vậy để tôi dẫn quân đi.” Trương Anh Hào đứng lên nói.
Valrhona nhìn Trương Anh Hào: “Nữ Thần Công Chính, ta trao quyền chỉ huy toàn bộ chức nghiệp giả cho Trương Anh Hào.”
[Vâng, thưa bệ hạ.] Nữ Thần Công Chính trả lời.
Trương Anh Hào đờ người ra: “Nữ hoàng, chuyện này…”
Nữ Hoàng Valrhona vỗ vỗ vai Trương Anh Hào, nói: “Đi đi, cậu là một chỉ huy tốt – nhất là về mặt giết người.”
Trương Anh Hào hít một hơi thật sâu, nói: “Được, vậy tôi đi đây.”
Anh ta vội rời đi.
Một lúc sau, giọng nói của Nữ Thần Công Chính lại cất lên.
[Báo động!]
[Quan tài trên trời bắt đầu tăng tốc di chuyển đến thủ đô!]
[17 phút nữa chúng sẽ đến nơi!]
[Báo cáo hết, chờ quyết định!]
Tổng thống nhanh chóng ra lệnh: “Thông báo cho toàn bộ quân phòng thủ chuẩn bị nghênh chiến, các quân khu khác triệu tập quân đội, đợi lệnh!”
Nữ Thần Công Chính lập tức trả lời: [Rõ!]
[Ba, hai, một, quân cảnh vệ bắt đầu tiến công!]
Vừa dứt lời, bàn ghế trong biệt thự đều rung lắc.
Âm thanh pháo kích vang không ngừng.
Ầm ầm ầm!
Những tia sáng lấp lánh xuyên qua cửa sổ làm sáng bừng cả căn phòng.
Tàu chiến Tinh Không, quân đội robot khổng lồ mặc giáp sắt đều được phái đi.
Cả thủ đô gần như đã được giải tán sạch.
Thành phố sắt thép này đã trở thành tiền tuyến giao tranh giữa con người và địa ngục.
“Báo cáo, trong quan tài gỗ xuất hiện rất nhiều quái vật, chúng đang đánh sâu vào trận địa phòng ngự của chúng ta!”
[Qua phân tích tình báo, xác định chiến lược tối ưu cho chiến đấu cận chiến!]
[Đã xác định, lệnh cho đội chiến giáp cơ độc đặc biệt toàn lực xuất kích!]
“Rõ!”
Tiếng ầm ầm oanh tạc cả bầu trời.
Không lâu sau Nữ Thần Công Chính lại tiếp tục báo cáo.
[Tình hình chiến đấu đang bắt đầu bước vào trạng thái giằng co, công kích hỏa lực đã dừng lại, đội chiến giáp cơ động Một, Hai, Bảy còn cách chiến trường mười lăm kilomet, sắp chiến đấu với quân tiếp viện.]
“Nữ Thần Công Chính, báo cáo số thương vong.” Tổng thống ra lệnh.
[Vâng, thưa ngài.]
Từng hàng chữ số hiện lên quang não của Tổng thống.
Ông nhìn một lúc rồi đau đớn nhắm mắt.
“Thanh Sơn, cậu sẽ thành công chứ?” ông lẩm bẩm.
Cả căn phòng chìm trong sự buồn bã.
“Uỳnh uỳnh!”
Cửa lớn bỗng bị ai đó một phát đá bay ra ngoài.
Diệp Phi Ly biến sắc, chợt nhảy dựng lên, đứng chắn trước Cố Thanh Sơn.
Một giọng nữ gào thét vang lên.
“Tô Tuyết Nhi! Cút ra đây mau!”
Cô như một ngọn lửa, ào vào phòng khách khiến cả căn phòng nóng hừng hực.
“Ồ? Anna! Cô về rồi đấy à?”
Diệp Phi Ly thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thu huyết quang lại.
[Phải, tôi không ngăn cản cũng không dám ngăn cản tiểu thư Anna.] Nữ Thần Công Chính nói.
Anna đi vào, sau cô là một con chó màu đen.
Cô nhìn Cố Thanh Sơn, Tổng thống Liên Bang và Nữ Hoàng Valrhona.
Anna chợt kinh ngạc.
“Cô, sao người lại ở đây? Tô Tuyết Nhi đâu?”
Cô hỏi, bỗng cảm giác được bầu không khí trong phòng có gì đó là lạ.
Ngập tràn sự bi thương.
Cô nhìn Cố Thanh Sơn vẫn không động đậy, cứ nhắm mắt ngồi ở đó.
Không lẽ…
Anna nhào đến, túm lấy tay Cố Thanh Sơn.
Lạnh lẽo, không có mạch đập.
Hắn đã chết.
Mặt Anna trắng bệch.
Nước mắt nơi xuống mà không sao ngăn được.
Cô lau lệ, ngọn lửa tối tăm vô tận đang sôi trào trong cơ thể.
Mái tóc lửa đỏ bay trong gió, cháy rực thành màu đen.
Không khí bắt đầu rung động.
Trên bệ cửa sổ bình hoa rời khỏi mặt đất, bay lên không chung.
“Ai giết anh ấy? Tôi nhất định sẽ băm tên đó nghìn nhát đao!!!”
Anna căm hận rít lên.
“Bình tĩnh đi, hắn không chết.” Chó đen nói.
Nó chạy đến bên Cố Thanh Sơn, mũi ngửi ngửi.
“Ừm, đây có phải mùi người chết đâu.”
Chó đen hứng khởi đi quanh Cố Thanh Sơn hai vòng: “Nhìn thì có vẻ như đã chết nhưng thật ra sức sống đều bị ẩn đi, có thể là để linh hồn cảm ứng Hoàng Tuyền.”
“Quả thực kỳ lạ.” Chó đen thở dài nói.
Diệp Phi Ly đứng lên.
Một cặp xương dữ tợn trồi lên sau lưng hắn ta.
“Anna, may cô đến rồi, hãy bảo vệ Thanh Sơn, tôi đi nghênh chiến đây.”
Hắn ta mở cửa sổ, sải cánh phóng vút lên, bay về phía thủ đô.
Anna đã bình tĩnh lại.
Nhìn tình cảnh này, chứng tỏ Cố Thanh Sơn vẫn chưa chết.
Chó đen dụi dụi người cô.
Tóc đen thẳng vút lên trời cũng rũ xuống, biến trở về màu lửa đỏ.
Bình hoa trôi lơ lửng cũng xoảng một tiếng rơi xuống đất, may mà không xảy ra chuyện gì.
Anna nhìn Nữ Hoàng Valrhona, vội vàng hỏi: “Cô, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Với cả sao mọi người đều ở đây hết vậy?”
“À đúng rồi, Tô Tuyết Nhi đâu?”
Valrhona đỡ trán, thở dài bảo: “Anna, cháu là chủ gia tộc Medici, sắp trở thành nữ vương của Thánh quốc, sao chẳng có chút tĩnh tâm của võ thuật gì cả.”
Valrhona kể cho cô nghe sự tình.
Mắt Anna lóe lên, bỗng thì thầm nói: “Anh ấy hứa xong việc sẽ…”
Cô vuốt vuốt mái tóc dài nhọn màu đỏ lửa.
“Hứa? Hứa gì?” Valrhona hỏi.
“Không có gì.” Anna đỏ mặt.
Ầm!
Cả căn biệt thư rung chuyển.
Anna biến sắc, nói: “Cháu đi xem thử!”
Cô lắc mình, nhảy ra khỏi cửa sổ, bay lên cao.
Diệp Phi Ly bị đánh ngã ở trên núi, tạo thành một cái hố núi lửa.
Hắn ta khiến cả ngọn núi bị chấn động không nhỏ.
Trên bình nguyên cách ngọn núi không xa, rất nhiều gã khổng lồ chậm rì rì đi đến.
“Sắp đến rồi, ở chỗ này.” Một gã khổng lồ gào lên.
Gã không để ý đến tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ trong miệng mà cứ không ngừng nhai nuốt.
Xem ra gã chính là tồn tại mà sư tử nói.
Người khổng lồ to lớn rõ ràng cũng đã phát hiện Lôi long.
Gã cảnh giác đứng dậy, trong tay cầm một cây chiến phủ (búa).
“Nướng người sống để ăn sao? Báo ứng của ngươi tới đây!”
Cố Thanh Sơn lầm bầm một tiếng.
Hắn cầm kiếm chỉ một cái.
Lôi long vóc dáng to lớn từ trên bầu trời bay vút xuống.
Lôi long há to cái miệng dữ tợn, nhào xuống cắn người khổng lồ.
Người khổng lồ quơ búa, lưỡi búa trực tiếp xuyên qua lôi quang lấp lánh, chém hụt vào hư không.
Lôi long cắn người khổng lồ.
“A a a a!”
Người khổng lồ kêu lên thảm thiết.
Kiếm tiên Hóa Thần hậu kỳ dốc toàn lực thi triển Thất Tinh Du Long, uy lực tuyệt không tầm thường.
Rất nhanh, trên người của người khổng lồ tỏa ra mùi khét.
Gã ngã xuống, dập tắt đống lửa.
Lúc này, Cố Thanh Sơn mới đáp xuống mặt đất.
Hắn lập tức nhận được một thông báo vô hình.
[Cường giả Huyết Hải Địa ngục, mời lên thuyền.]
…
Thế giới Nhân gian.
Tại thủ đô của Liên Bang.
Quan tài dày đặc phủ kín cả bầu trời.
Những quan tài trôi nổi trên trời như trôi nổi trên mặt nước, đông đúc chật chội.
Chúng chậm rãi bay về hướng thủ đô.
Biệt thự trong núi.
Nữ Hoàng Valrhona và Tổng thống đang ngồi trong phòng khách.
Trước khi Cố Thanh Sơn đến Hoàng Tuyền, Nữ Thần Công Chính đã chiếu theo mệnh lệnh của hắn, nhanh chóng thông báo tin tức cho hai nhà lãnh đạo quyền lực nhất của nhân loại.
Đế quốc Phục Hy và Liên Bang đã thành công ký kết hiệp nghị trong thời gian rất ngắn.
Để chống lại đại quân Địa ngục đang dần dần kéo đến, đội quân robot của hai nước được giao cho Nữ Thần Công Chính và Thiết Màn cùng liên hợp chỉ huy.
Nhìn dáng vẻ như đang ngủ say của Cố Thanh Sơn, Nữ Hoàng Valrhona nói: “Thần kỳ thật, không ngờ lại có thể đi đến Hoàng Tuyền.”
Nhưng Tổng thống lại thấy hơi lo.
Ông hỏi Võ thánh bên cạnh: “Tình hình ngoài đó sao rồi?”
Võ thánh Trương Tông Dương báo cáo: “Bốn Địa ngục đột nhiên tập kích nơi này nên tôi đoán là có lẽ Cố Thanh Sơn đã làm gì đó ở Hoàng Tuyền.”
“Không sao, Nữ Thần Công Chính nói quân địch cũng không đông lắm, hình như đám người chết bị giữ chân ở đâu đó rồi.”
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên: [Báo cáo, có một đội Ma Nhân đang nhanh chóng tiến gần về phía Liên Bang, hạm đội Tinh không tiến lên ngăn chặn đã bị tiêu diệt.]
Trương Tông Dương đứng lên, xung phong: “Để tôi đi xem thử.”
Trương Anh Hào liếc ông ta, bất an hỏi: “Ông già, anh chắc chứ? Tu vi của anh đến tầng mấy rồi mà anh dám nói như vậy.”
Trương Tông Dương dần biến mất khỏi căn phòng, chỉ để lại một câu.
“Kim đan.”
Cả căn phòng chìm vào im lặng.
Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly nhìn nhau.
“Không thể nào, chắc chắn Cố Thanh Sơn đã cho anh ấy công pháp bí mật gì rồi, chứ đến cả đan dược anh ấy cũng không có mà.” Trương Anh Hào không thể hiểu nổi.
Trên thực tế, trong một nền văn minh tu hành ở thế giới gần như chẳng có gì, đã có thực lực được xưng tụng là Võ thánh, thì phải nói tài năng quá là khủng bố.
Trương Tông Dương chính là một nhân tài, nhưng ông chưa bao giờ tiếp xúc với thứ sức mạnh như linh khí này mà thôi.
Bây giờ có Cố Thanh Sơn dẫn dắt nên đương nhiên năng lực chiến đấu của ông ta sẽ tăng lên một cách nhanh chóng.
Trương Tông Dương đi mất.
Sau một khoảng im ắng thì giọng Nữ Thần Công Chính một lần nữa vang lên.
[Chú ý, hàng ngàn gã khổng lồ đang từ sa mạc tiến về đây.]
Diệp Phi Ly đứng lên, rồi lại ngồi xuống.
“Không được, mình phải ở lại trông chừng anh ta.”
“Vậy để tôi dẫn quân đi.” Trương Anh Hào đứng lên nói.
Valrhona nhìn Trương Anh Hào: “Nữ Thần Công Chính, ta trao quyền chỉ huy toàn bộ chức nghiệp giả cho Trương Anh Hào.”
[Vâng, thưa bệ hạ.] Nữ Thần Công Chính trả lời.
Trương Anh Hào đờ người ra: “Nữ hoàng, chuyện này…”
Nữ Hoàng Valrhona vỗ vỗ vai Trương Anh Hào, nói: “Đi đi, cậu là một chỉ huy tốt – nhất là về mặt giết người.”
Trương Anh Hào hít một hơi thật sâu, nói: “Được, vậy tôi đi đây.”
Anh ta vội rời đi.
Một lúc sau, giọng nói của Nữ Thần Công Chính lại cất lên.
[Báo động!]
[Quan tài trên trời bắt đầu tăng tốc di chuyển đến thủ đô!]
[17 phút nữa chúng sẽ đến nơi!]
[Báo cáo hết, chờ quyết định!]
Tổng thống nhanh chóng ra lệnh: “Thông báo cho toàn bộ quân phòng thủ chuẩn bị nghênh chiến, các quân khu khác triệu tập quân đội, đợi lệnh!”
Nữ Thần Công Chính lập tức trả lời: [Rõ!]
[Ba, hai, một, quân cảnh vệ bắt đầu tiến công!]
Vừa dứt lời, bàn ghế trong biệt thự đều rung lắc.
Âm thanh pháo kích vang không ngừng.
Ầm ầm ầm!
Những tia sáng lấp lánh xuyên qua cửa sổ làm sáng bừng cả căn phòng.
Tàu chiến Tinh Không, quân đội robot khổng lồ mặc giáp sắt đều được phái đi.
Cả thủ đô gần như đã được giải tán sạch.
Thành phố sắt thép này đã trở thành tiền tuyến giao tranh giữa con người và địa ngục.
“Báo cáo, trong quan tài gỗ xuất hiện rất nhiều quái vật, chúng đang đánh sâu vào trận địa phòng ngự của chúng ta!”
[Qua phân tích tình báo, xác định chiến lược tối ưu cho chiến đấu cận chiến!]
[Đã xác định, lệnh cho đội chiến giáp cơ độc đặc biệt toàn lực xuất kích!]
“Rõ!”
Tiếng ầm ầm oanh tạc cả bầu trời.
Không lâu sau Nữ Thần Công Chính lại tiếp tục báo cáo.
[Tình hình chiến đấu đang bắt đầu bước vào trạng thái giằng co, công kích hỏa lực đã dừng lại, đội chiến giáp cơ động Một, Hai, Bảy còn cách chiến trường mười lăm kilomet, sắp chiến đấu với quân tiếp viện.]
“Nữ Thần Công Chính, báo cáo số thương vong.” Tổng thống ra lệnh.
[Vâng, thưa ngài.]
Từng hàng chữ số hiện lên quang não của Tổng thống.
Ông nhìn một lúc rồi đau đớn nhắm mắt.
“Thanh Sơn, cậu sẽ thành công chứ?” ông lẩm bẩm.
Cả căn phòng chìm trong sự buồn bã.
“Uỳnh uỳnh!”
Cửa lớn bỗng bị ai đó một phát đá bay ra ngoài.
Diệp Phi Ly biến sắc, chợt nhảy dựng lên, đứng chắn trước Cố Thanh Sơn.
Một giọng nữ gào thét vang lên.
“Tô Tuyết Nhi! Cút ra đây mau!”
Cô như một ngọn lửa, ào vào phòng khách khiến cả căn phòng nóng hừng hực.
“Ồ? Anna! Cô về rồi đấy à?”
Diệp Phi Ly thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thu huyết quang lại.
[Phải, tôi không ngăn cản cũng không dám ngăn cản tiểu thư Anna.] Nữ Thần Công Chính nói.
Anna đi vào, sau cô là một con chó màu đen.
Cô nhìn Cố Thanh Sơn, Tổng thống Liên Bang và Nữ Hoàng Valrhona.
Anna chợt kinh ngạc.
“Cô, sao người lại ở đây? Tô Tuyết Nhi đâu?”
Cô hỏi, bỗng cảm giác được bầu không khí trong phòng có gì đó là lạ.
Ngập tràn sự bi thương.
Cô nhìn Cố Thanh Sơn vẫn không động đậy, cứ nhắm mắt ngồi ở đó.
Không lẽ…
Anna nhào đến, túm lấy tay Cố Thanh Sơn.
Lạnh lẽo, không có mạch đập.
Hắn đã chết.
Mặt Anna trắng bệch.
Nước mắt nơi xuống mà không sao ngăn được.
Cô lau lệ, ngọn lửa tối tăm vô tận đang sôi trào trong cơ thể.
Mái tóc lửa đỏ bay trong gió, cháy rực thành màu đen.
Không khí bắt đầu rung động.
Trên bệ cửa sổ bình hoa rời khỏi mặt đất, bay lên không chung.
“Ai giết anh ấy? Tôi nhất định sẽ băm tên đó nghìn nhát đao!!!”
Anna căm hận rít lên.
“Bình tĩnh đi, hắn không chết.” Chó đen nói.
Nó chạy đến bên Cố Thanh Sơn, mũi ngửi ngửi.
“Ừm, đây có phải mùi người chết đâu.”
Chó đen hứng khởi đi quanh Cố Thanh Sơn hai vòng: “Nhìn thì có vẻ như đã chết nhưng thật ra sức sống đều bị ẩn đi, có thể là để linh hồn cảm ứng Hoàng Tuyền.”
“Quả thực kỳ lạ.” Chó đen thở dài nói.
Diệp Phi Ly đứng lên.
Một cặp xương dữ tợn trồi lên sau lưng hắn ta.
“Anna, may cô đến rồi, hãy bảo vệ Thanh Sơn, tôi đi nghênh chiến đây.”
Hắn ta mở cửa sổ, sải cánh phóng vút lên, bay về phía thủ đô.
Anna đã bình tĩnh lại.
Nhìn tình cảnh này, chứng tỏ Cố Thanh Sơn vẫn chưa chết.
Chó đen dụi dụi người cô.
Tóc đen thẳng vút lên trời cũng rũ xuống, biến trở về màu lửa đỏ.
Bình hoa trôi lơ lửng cũng xoảng một tiếng rơi xuống đất, may mà không xảy ra chuyện gì.
Anna nhìn Nữ Hoàng Valrhona, vội vàng hỏi: “Cô, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Với cả sao mọi người đều ở đây hết vậy?”
“À đúng rồi, Tô Tuyết Nhi đâu?”
Valrhona đỡ trán, thở dài bảo: “Anna, cháu là chủ gia tộc Medici, sắp trở thành nữ vương của Thánh quốc, sao chẳng có chút tĩnh tâm của võ thuật gì cả.”
Valrhona kể cho cô nghe sự tình.
Mắt Anna lóe lên, bỗng thì thầm nói: “Anh ấy hứa xong việc sẽ…”
Cô vuốt vuốt mái tóc dài nhọn màu đỏ lửa.
“Hứa? Hứa gì?” Valrhona hỏi.
“Không có gì.” Anna đỏ mặt.
Ầm!
Cả căn biệt thư rung chuyển.
Anna biến sắc, nói: “Cháu đi xem thử!”
Cô lắc mình, nhảy ra khỏi cửa sổ, bay lên cao.
Diệp Phi Ly bị đánh ngã ở trên núi, tạo thành một cái hố núi lửa.
Hắn ta khiến cả ngọn núi bị chấn động không nhỏ.
Trên bình nguyên cách ngọn núi không xa, rất nhiều gã khổng lồ chậm rì rì đi đến.
“Sắp đến rồi, ở chỗ này.” Một gã khổng lồ gào lên.
/1520
|