Chỉ thấy nữ A Tu La đang canh giữ trong hành lang một bệnh viện.
Trước đó khi bảy vị thống lĩnh tự tản ra tìm kiếm địa điểm và yêu quái để giết, nữ A Tu La cũng vừa lúc bay ngang qua đây. Lúc ấy có một con yêu quái lớn từ trên trời rơi xuống, làm sập mất non nửa bệnh viện. Nữ A Tu La vô tình phát hiện chuyện này, nên bay xuống đấu với yêu quái.
Cứ thế, nàng đã ở lại bảo vệ nơi này.
Mọi người nhìn sang chỉ thấy nàng đang đứng ôm một đứa trẻ sơ sinh ở ngay giữa hành lanh, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng nhu hòa.
“Đây là một sinh mạng nhỏ mới vừa ra đời.” Nàng nói, cho những người chết thấy hình dáng đứa trẻ.
Dường như đứa trẻ cảm nhận được điều gì, bắt đầu tò mò quan sát bốn phía xung quanh, nhưng nó đương nhiên không thể thấy được vô số linh hồn đang chăm chú nhìn mình. Chỉ chốc lát sau, nó có vẻ mệt, nhắm mắt nhanh chóng thiếp đi.
Những người chết không kìm được hạ giọng, nói nhỏ với nhau.
“Chậc chậc, ngủ thật là say.”
“Đứa trẻ này thậm chí còn không biết thế giới sắp bị hủy diệt nữa.”
“Nói thừa, nó còn nhỏ như thế, làm sao mà biết những chuyện này được chứ.”
“Giờ thế giới bị hủy diệt thì nó cũng chết thôi.”
“Vớ vẩn, đại gia ta vẫn còn ở đây cơ mà.”
Những người chết bắt đầu cãi vã.
Nữ A Tu La nói: “Ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ cứu thế giới, chẳng qua chỉ nghĩ đến đây vừa trả nợ ân tình của Quỷ Vương vừa tiện thể tích thêm chút công đức thôi. Thế nhưng, khi ta phát hiện sinh mệnh vừa chào đời này, ta thực sự mong muốn nó có thể được ở cạnh mẹ của mình, sống một cuộc đời thật hạnh phúc.”
Những điều nữ A Tu La nói đã được truyền tới tất cả mọi người qua cảm ứng tâm linh.
“Dù sao ta cũng quen ở địa ngục rồi, về đó một lần nữa cũng không sao cả.”
Bỗng nhiên nàng nhìn về phía Cố Thanh Sơn và cười, nhẹ giọng hỏi: “Quỷ Vương, nếu như sau lần này ta phải trở về địa ngục, ngài có đồng ý cứu ta ra một lần nữa hay không?”
Giọng nói của toàn bộ những người chết đều im bặt.
Không gian xung quanh lặng ngắt như tờ.
Những người chết đang im lặng chờ Cố Thanh Sơn đáp lại.
Cố Thanh Sơn nắm chặt Quỷ Vương trượng, dõng dạc nói: “Dù phải phá hủy tất cả địa ngục, ta cũng sẽ cứu bằng được cô ra ngoài.”
Nữ A Tu La gật đầu, vẻ mặt giãn ra. Bỗng nhiên, nàng cất cao giọng hỏi: “Những người khác thì sao? Mọi người nghĩ thế nào? Vốn ở địa ngục mọi người đều là kẻ ác, nhưng tại sao bây giờ mọi người lại ở lại?”
Những người chết thì thầm nói chuyện với nhau, nhưng không có ai dùng đến liên kết tâm linh.
Dường như bọn họ không biết phải bày tỏ thế nào.
“Khi chiến đấu mặc sức giết chóc, đó là nghiệp kiếp trước ta tạo ra, ta thừa nhận điều này.” Nam A Tu La lẩm bẩm nói: “Nhưng nếu bây giờ rời khỏi đây, ta sẽ cảm thấy rất khó chịu.”
Lang Vương nói tiếp: “Nếu như bây giờ chúng ta rời khỏi đây, sẽ có hàng tỉ sinh mệnh phải chết ngay lập tức… Điều này quả thực làm cho ta do dự.”
“Tuy rằng khi còn sống, ta đã giết chết không biết bao nhiêu kẻ thù, nhưng chuyện như thế này, ta tin đều là lần đầu tiên mọi người được chứng kiến.”
Tất cả những người chết đều không tự chủ mà gật đầu.
“Vậy tại sao ngươi còn chưa đi?” Nữ A Tu La hỏi.
“Ta còn đang đắn đo suy nghĩ một chuyện, đó là giúp những con người này được tiếp tục sống, hay cứ để họ bị tiêu diệt bởi những yêu quái kia.” Lang Vương nói.
“Đến giờ mà ngươi vẫn còn phải suy nghĩ về chuyện này sao? Nên nhớ rằng, cứ mỗi một phút trôi qua là công đức của ngươi lại bị giảm đi một phần.” Thống lĩnh Ma nhân nghe vậy chợt xen vào.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng trẻ con khóc truyền đến.
Mọi người cùng nhìn lại, họ thấy nữ A Tu La vội vàng trao đứa trẻ lại cho một phụ nữ loài người.
Người phụ nữ kia nhìn nàng và nở nụ cười. Vì nữ A Tu La đã dốc sức bảo vệ người phụ nữ và đứa con của cô ấy, nên cô ấy không hề sợ nàng ta một chút nào. Cô ấy thậm chí còn không biết nữ A Tu La là người chết, chỉ biết đối phương rất mạnh.
Người phụ nữ lần đầu làm mẹ lộ ra vẻ lo lắng và căng thẳng, nhưng cô nhanh chóng ôm đứa bé vào lòng, dịu dàng dỗ dành.
Dường như đứa trẻ đang đói.
Người mẹ cúi đầu nhìn con, quay lưng lại bắt đầu cho con bú.
Những người chết vẫn có thể thấy nét mặt của cô.
Gương mặt cô ấy có vẻ an bình và hạnh phúc, khuôn mặt như tỏa ra hào quang của tình mẫu tử.
Những người chết cứ thế chăm chú nhìn cảnh này.
Thời gian trôi qua, họ vẫn im lặng như cũ.
Lang Vương đột nhiên thở dài, nói: “Thực sự đau đầu, rốt cuộc là rời đi hay ở lại đây, ta vẫn phải nghĩ thêm một chút nữa.”
“Ngươi còn muốn nghĩ bao lâu?”
“Quỷ Vương, xin hỏi còn bao lâu nữa thì màn chắn bảo vệ thế giới mới có thể được tạo ra?”
Cố Thanh Sơn nói: “Hai mươi chín phút mười bảy giây.”
Lang Vương gật đầu: “Vậy ta nghĩ nốt trong hai mươi chín phút mười bảy giây là được.”
Hắn ta nói xong thì lập tức im lặng. Liên kết tâm linh giữa hàng tỉ người chết cũng dần dần khôi phục im lặng, không còn phát ra tiếng gì nữa.
Không có người nói chuyện.
Mãi một lúc lâu sau, vẫn không ai nói gì cả.
Trên bầu trời, vầng sáng mênh mông quét sạch cả thế giới giống như thác nước đổ tràn xuống nhân gian.
Thứ ánh sáng uy nghiêm này đến từ Quy tắc của thế giới Hoàng Tuyền, nó sẽ đưa tỉ tỉ người chết chuyển thế đầu thai.
Dựa theo tất cả những nghiệp lực kiếp trước của người chết, tất cả người chết sẽ được chuyển sinh đến năm giới khác của Lục Đạo luân hồi. Tất cả chúng sinh chuyển thế sẽ xuất hiện ở một thế giới bất kỳ mà tư duy nhân loại không thể nào đoán trước được.
Nếu chuyển thế đến Thiên giới thì sẽ chuyển sinh từ hoa sen, hoặc hiện thân từ một cơn gió, hoặc cũng có thể sẽ ngưng tụ lại từ một cây cổ thụ.
Nếu chuyển thế thành bốn tộc của A Tu La giới, hoặc sinh từ lưng, hoặc sinh từ thủy, hoặc sinh từ hỏa, hoặc ngưng tụ từ kim, hoặc nở ra từ trong đóa hoa.
Thiên giới và A Tu La giới chính là thượng giới của Lục Đạo, không chênh lệch bao nhiêu.
Ngược lại, nếu người chết chuyển thế ở Thú Vương giới, Ác Quỷ giới thì không khác với việc chuyển thế của loài người bao nhiêu. Nhưng ngoài sinh đẻ bình thường còn có sinh trứng, có ẩm sinh, hóa sinh, có chia ra có màu, không màu, có suy nghĩ và không suy nghĩ, đủ cả.
Ngoài ra, thế giới Hoàng Tuyền và Nhân gian giới vẫn đang dung hợp kịch liệt.
Quy tắc chuyển thế đầu thai hóa thành ánh sáng, như tấm màn rủ xuống bao phủ tất cả những người chết.
Nhưng dưới vòm trời, nhóm người chết vẫn chưa rời đi. Bọn họ vẫn đang đợi tấm màn bảo vệ thế giới mới hình thành.
Một thế giới mới sắp ra đời.
Trên vòm trời, vô số yêu ma thậm chí Ma Thần lo lắng gào thét, quanh quẩn qua lại. Còn ở bên dưới vòm trời, lại hoàn toàn yên tĩnh. Tỉ tỉ người chết đang cảnh giác nhìn bầu trời chăm chú, đề phòng bất kỳ yêu ma nào giáng xuống.
Cố Thanh Sơn kết nối với Nữ Thần Công Chính, bảo cô mở ra đồng thời mười màn sáng, ghi lại hình dạng của tất cả yêu ma với tốc độ nhanh nhất.
Lần đầu tiên nhân loại và yêu ma tiếp xúc nhau ở khoảng cách gần như vậy. Từ bộ dạng, chủng loại, đặc điểm thậm chí là thói quen hành động của những yêu ma này trong tương lai đều là những tư liệu vô cùng quý giá.
Cố Thanh Sơn cũng nhìn chằm chằm màn sáng không chớp mắt hơn mười phút.
Cuối cùng, hắn mới thở phào một hơi.
Quá tốt rồi, không có Ma Thần dạng chân thực.
Có lẽ vì Nhân gian giới quá yếu cho nên Ma Thần đến đây đều là Ma Thần dạng cải tạo. Giống như Ma Thần rắn ba đầu, rõ ràng nó là một Ma Thần dạng cải tạo cường đại.
Có kết quả thảm khốc của nó làm gương, những Ma Thần dạng cải tạo khác cũng không dám xông bừa vào Nhân gian. Thậm chí, ngay cả Ma Thần hai đầu dạng hỗn độn kia cũng không dám xuống.
Bọn chúng lo lắng chờ đợi trên bầu trời, mong tất cả người chết mau chóng rời đi.
Thế nhưng, mỗi một giây phút khó nhọc trôi qua, đám người chết vẫn không động đậy.
Thời gian trôi qua chầm chậm, cho đến một phút cuối cùng.
Trên bầu trời bỗng truyền đến tiếng vang ầm ầm giống như có vô số lôi điện không thể nhìn thấy đang giao phong với nhau. Vô số làn sóng vô hình mang theo âm thanh của vạn con ngựa chạy chấn động toàn thế giới.
Chỉ một thoáng sau, những yêu ma vẫn còn đang luẩn quẩn kia lần lượt hét thảm một tiếng, các Ma Thần cường đại cũng thi nhau gào thét lui ra sau.
Tấm màn bảo vệ của thế giới mới đang từ từ mở rộng ra!
Tất cả những yêu ma tiếp xúc với tấm màn bảo vệ thế giới này đều lập tức hóa thành tro bụi.
Các Ma Thần cũng dần dần không thể nào chống cự được sức lực vĩ đại của thế giới này, bọn chúng phát ra tiếng gào thét không cam lòng rồi lần lượt rời khỏi Nhân gian giới.
Mặt trời xuất hiện, vạn vật được bao phủ trong ánh nắng rực rỡ. Bầu trời xanh thăm thẳm không có lấy một đám mây, càng chẳng thấy một tên yêu ma nào.
“Kết thúc rồi ư?” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Trước đó khi bảy vị thống lĩnh tự tản ra tìm kiếm địa điểm và yêu quái để giết, nữ A Tu La cũng vừa lúc bay ngang qua đây. Lúc ấy có một con yêu quái lớn từ trên trời rơi xuống, làm sập mất non nửa bệnh viện. Nữ A Tu La vô tình phát hiện chuyện này, nên bay xuống đấu với yêu quái.
Cứ thế, nàng đã ở lại bảo vệ nơi này.
Mọi người nhìn sang chỉ thấy nàng đang đứng ôm một đứa trẻ sơ sinh ở ngay giữa hành lanh, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng nhu hòa.
“Đây là một sinh mạng nhỏ mới vừa ra đời.” Nàng nói, cho những người chết thấy hình dáng đứa trẻ.
Dường như đứa trẻ cảm nhận được điều gì, bắt đầu tò mò quan sát bốn phía xung quanh, nhưng nó đương nhiên không thể thấy được vô số linh hồn đang chăm chú nhìn mình. Chỉ chốc lát sau, nó có vẻ mệt, nhắm mắt nhanh chóng thiếp đi.
Những người chết không kìm được hạ giọng, nói nhỏ với nhau.
“Chậc chậc, ngủ thật là say.”
“Đứa trẻ này thậm chí còn không biết thế giới sắp bị hủy diệt nữa.”
“Nói thừa, nó còn nhỏ như thế, làm sao mà biết những chuyện này được chứ.”
“Giờ thế giới bị hủy diệt thì nó cũng chết thôi.”
“Vớ vẩn, đại gia ta vẫn còn ở đây cơ mà.”
Những người chết bắt đầu cãi vã.
Nữ A Tu La nói: “Ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ cứu thế giới, chẳng qua chỉ nghĩ đến đây vừa trả nợ ân tình của Quỷ Vương vừa tiện thể tích thêm chút công đức thôi. Thế nhưng, khi ta phát hiện sinh mệnh vừa chào đời này, ta thực sự mong muốn nó có thể được ở cạnh mẹ của mình, sống một cuộc đời thật hạnh phúc.”
Những điều nữ A Tu La nói đã được truyền tới tất cả mọi người qua cảm ứng tâm linh.
“Dù sao ta cũng quen ở địa ngục rồi, về đó một lần nữa cũng không sao cả.”
Bỗng nhiên nàng nhìn về phía Cố Thanh Sơn và cười, nhẹ giọng hỏi: “Quỷ Vương, nếu như sau lần này ta phải trở về địa ngục, ngài có đồng ý cứu ta ra một lần nữa hay không?”
Giọng nói của toàn bộ những người chết đều im bặt.
Không gian xung quanh lặng ngắt như tờ.
Những người chết đang im lặng chờ Cố Thanh Sơn đáp lại.
Cố Thanh Sơn nắm chặt Quỷ Vương trượng, dõng dạc nói: “Dù phải phá hủy tất cả địa ngục, ta cũng sẽ cứu bằng được cô ra ngoài.”
Nữ A Tu La gật đầu, vẻ mặt giãn ra. Bỗng nhiên, nàng cất cao giọng hỏi: “Những người khác thì sao? Mọi người nghĩ thế nào? Vốn ở địa ngục mọi người đều là kẻ ác, nhưng tại sao bây giờ mọi người lại ở lại?”
Những người chết thì thầm nói chuyện với nhau, nhưng không có ai dùng đến liên kết tâm linh.
Dường như bọn họ không biết phải bày tỏ thế nào.
“Khi chiến đấu mặc sức giết chóc, đó là nghiệp kiếp trước ta tạo ra, ta thừa nhận điều này.” Nam A Tu La lẩm bẩm nói: “Nhưng nếu bây giờ rời khỏi đây, ta sẽ cảm thấy rất khó chịu.”
Lang Vương nói tiếp: “Nếu như bây giờ chúng ta rời khỏi đây, sẽ có hàng tỉ sinh mệnh phải chết ngay lập tức… Điều này quả thực làm cho ta do dự.”
“Tuy rằng khi còn sống, ta đã giết chết không biết bao nhiêu kẻ thù, nhưng chuyện như thế này, ta tin đều là lần đầu tiên mọi người được chứng kiến.”
Tất cả những người chết đều không tự chủ mà gật đầu.
“Vậy tại sao ngươi còn chưa đi?” Nữ A Tu La hỏi.
“Ta còn đang đắn đo suy nghĩ một chuyện, đó là giúp những con người này được tiếp tục sống, hay cứ để họ bị tiêu diệt bởi những yêu quái kia.” Lang Vương nói.
“Đến giờ mà ngươi vẫn còn phải suy nghĩ về chuyện này sao? Nên nhớ rằng, cứ mỗi một phút trôi qua là công đức của ngươi lại bị giảm đi một phần.” Thống lĩnh Ma nhân nghe vậy chợt xen vào.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng trẻ con khóc truyền đến.
Mọi người cùng nhìn lại, họ thấy nữ A Tu La vội vàng trao đứa trẻ lại cho một phụ nữ loài người.
Người phụ nữ kia nhìn nàng và nở nụ cười. Vì nữ A Tu La đã dốc sức bảo vệ người phụ nữ và đứa con của cô ấy, nên cô ấy không hề sợ nàng ta một chút nào. Cô ấy thậm chí còn không biết nữ A Tu La là người chết, chỉ biết đối phương rất mạnh.
Người phụ nữ lần đầu làm mẹ lộ ra vẻ lo lắng và căng thẳng, nhưng cô nhanh chóng ôm đứa bé vào lòng, dịu dàng dỗ dành.
Dường như đứa trẻ đang đói.
Người mẹ cúi đầu nhìn con, quay lưng lại bắt đầu cho con bú.
Những người chết vẫn có thể thấy nét mặt của cô.
Gương mặt cô ấy có vẻ an bình và hạnh phúc, khuôn mặt như tỏa ra hào quang của tình mẫu tử.
Những người chết cứ thế chăm chú nhìn cảnh này.
Thời gian trôi qua, họ vẫn im lặng như cũ.
Lang Vương đột nhiên thở dài, nói: “Thực sự đau đầu, rốt cuộc là rời đi hay ở lại đây, ta vẫn phải nghĩ thêm một chút nữa.”
“Ngươi còn muốn nghĩ bao lâu?”
“Quỷ Vương, xin hỏi còn bao lâu nữa thì màn chắn bảo vệ thế giới mới có thể được tạo ra?”
Cố Thanh Sơn nói: “Hai mươi chín phút mười bảy giây.”
Lang Vương gật đầu: “Vậy ta nghĩ nốt trong hai mươi chín phút mười bảy giây là được.”
Hắn ta nói xong thì lập tức im lặng. Liên kết tâm linh giữa hàng tỉ người chết cũng dần dần khôi phục im lặng, không còn phát ra tiếng gì nữa.
Không có người nói chuyện.
Mãi một lúc lâu sau, vẫn không ai nói gì cả.
Trên bầu trời, vầng sáng mênh mông quét sạch cả thế giới giống như thác nước đổ tràn xuống nhân gian.
Thứ ánh sáng uy nghiêm này đến từ Quy tắc của thế giới Hoàng Tuyền, nó sẽ đưa tỉ tỉ người chết chuyển thế đầu thai.
Dựa theo tất cả những nghiệp lực kiếp trước của người chết, tất cả người chết sẽ được chuyển sinh đến năm giới khác của Lục Đạo luân hồi. Tất cả chúng sinh chuyển thế sẽ xuất hiện ở một thế giới bất kỳ mà tư duy nhân loại không thể nào đoán trước được.
Nếu chuyển thế đến Thiên giới thì sẽ chuyển sinh từ hoa sen, hoặc hiện thân từ một cơn gió, hoặc cũng có thể sẽ ngưng tụ lại từ một cây cổ thụ.
Nếu chuyển thế thành bốn tộc của A Tu La giới, hoặc sinh từ lưng, hoặc sinh từ thủy, hoặc sinh từ hỏa, hoặc ngưng tụ từ kim, hoặc nở ra từ trong đóa hoa.
Thiên giới và A Tu La giới chính là thượng giới của Lục Đạo, không chênh lệch bao nhiêu.
Ngược lại, nếu người chết chuyển thế ở Thú Vương giới, Ác Quỷ giới thì không khác với việc chuyển thế của loài người bao nhiêu. Nhưng ngoài sinh đẻ bình thường còn có sinh trứng, có ẩm sinh, hóa sinh, có chia ra có màu, không màu, có suy nghĩ và không suy nghĩ, đủ cả.
Ngoài ra, thế giới Hoàng Tuyền và Nhân gian giới vẫn đang dung hợp kịch liệt.
Quy tắc chuyển thế đầu thai hóa thành ánh sáng, như tấm màn rủ xuống bao phủ tất cả những người chết.
Nhưng dưới vòm trời, nhóm người chết vẫn chưa rời đi. Bọn họ vẫn đang đợi tấm màn bảo vệ thế giới mới hình thành.
Một thế giới mới sắp ra đời.
Trên vòm trời, vô số yêu ma thậm chí Ma Thần lo lắng gào thét, quanh quẩn qua lại. Còn ở bên dưới vòm trời, lại hoàn toàn yên tĩnh. Tỉ tỉ người chết đang cảnh giác nhìn bầu trời chăm chú, đề phòng bất kỳ yêu ma nào giáng xuống.
Cố Thanh Sơn kết nối với Nữ Thần Công Chính, bảo cô mở ra đồng thời mười màn sáng, ghi lại hình dạng của tất cả yêu ma với tốc độ nhanh nhất.
Lần đầu tiên nhân loại và yêu ma tiếp xúc nhau ở khoảng cách gần như vậy. Từ bộ dạng, chủng loại, đặc điểm thậm chí là thói quen hành động của những yêu ma này trong tương lai đều là những tư liệu vô cùng quý giá.
Cố Thanh Sơn cũng nhìn chằm chằm màn sáng không chớp mắt hơn mười phút.
Cuối cùng, hắn mới thở phào một hơi.
Quá tốt rồi, không có Ma Thần dạng chân thực.
Có lẽ vì Nhân gian giới quá yếu cho nên Ma Thần đến đây đều là Ma Thần dạng cải tạo. Giống như Ma Thần rắn ba đầu, rõ ràng nó là một Ma Thần dạng cải tạo cường đại.
Có kết quả thảm khốc của nó làm gương, những Ma Thần dạng cải tạo khác cũng không dám xông bừa vào Nhân gian. Thậm chí, ngay cả Ma Thần hai đầu dạng hỗn độn kia cũng không dám xuống.
Bọn chúng lo lắng chờ đợi trên bầu trời, mong tất cả người chết mau chóng rời đi.
Thế nhưng, mỗi một giây phút khó nhọc trôi qua, đám người chết vẫn không động đậy.
Thời gian trôi qua chầm chậm, cho đến một phút cuối cùng.
Trên bầu trời bỗng truyền đến tiếng vang ầm ầm giống như có vô số lôi điện không thể nhìn thấy đang giao phong với nhau. Vô số làn sóng vô hình mang theo âm thanh của vạn con ngựa chạy chấn động toàn thế giới.
Chỉ một thoáng sau, những yêu ma vẫn còn đang luẩn quẩn kia lần lượt hét thảm một tiếng, các Ma Thần cường đại cũng thi nhau gào thét lui ra sau.
Tấm màn bảo vệ của thế giới mới đang từ từ mở rộng ra!
Tất cả những yêu ma tiếp xúc với tấm màn bảo vệ thế giới này đều lập tức hóa thành tro bụi.
Các Ma Thần cũng dần dần không thể nào chống cự được sức lực vĩ đại của thế giới này, bọn chúng phát ra tiếng gào thét không cam lòng rồi lần lượt rời khỏi Nhân gian giới.
Mặt trời xuất hiện, vạn vật được bao phủ trong ánh nắng rực rỡ. Bầu trời xanh thăm thẳm không có lấy một đám mây, càng chẳng thấy một tên yêu ma nào.
“Kết thúc rồi ư?” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
/1520
|