"Coi như thuận lợi, sự chú ý của mọi người đều đặt lên đồ đệ của ngài, chiêu này của ngài hay thật đấy." Tình Nhu cũng nói.
"Chẳng qua chỉ là chút tiểu xảo mà thôi, tiếp theo đây mới là trận đánh ác liệt." Cố Thanh Sơn nói, sau đó ngắm nhìn xung quanh, quan sát bố cục của cả căn phòng.
Tề Diễm là tu sĩ Thái Hư kỳ, còn là con của chưởng môn, nhưng mọi thứ trong phòng hắn ta cũng rất bình thường, Cố Thanh Sơn vẫn chưa thấy món đồ nào kỳ diệu vượt quá mức tưởng tượng. Thứ duy nhất có khả năng hấp dẫn người khác chính là một khối linh ngọc được chạm trổ.
Cố Thanh Sơn đi tới trước bàn, tiện tay cầm khối ngọc khắc hình con cóc kia lên.
Khối ngọc này chính là do linh ngọc cực phẩm điêu khắc thành, bên trong có khắc một pháp trận linh lực loại nhỏ, có thể tích lũy linh lực bất cứ lúc nào, đợi tu sĩ hấp thu lại.
Cố Thanh Sơn cầm khối ngọc hình con cóc trong tay, chợt cảm thấy vô số luồng linh khí đang chui vào lỗ chân lông mình.
"Đồ tốt." Hắn khen một tiếng.
Trong cả căn phòng này cũng chỉ có món đồ này là có thể lọt vào mắt hắn.
"Không phải trong thế giới này không còn cách nào thu được linh thạch nữa à?" Hắn nghi ngờ hỏi.
"Dù sao thì vẫn còn vài thứ tốt, Tề Diễm cũng không nỡ dùng hết. Ví dụ như khối ngọc này chính là vật mà hắn ta yêu thích nhất, giữ gìn nhất." Tình Nhu đáp.
Cố Thanh Sơn đặt khối ngọc xuống, sau đó tiện tay cầm một cây quạt lên. Hắn mở cây quạt ra, trên mặt quạt vẽ mỹ nhân tóc mây tay tuyết khỏa thân nằm ngang, đẹp như một viên ngọc.
Tình Nhu và Uyển Nhi nhìn nhìn, muốn xem vẻ mặt của hắn thế nào.
Cố Thanh Sơn lại hết sức tự nhiên cầm cây quạt, nhẹ nhàng phẩy phẩy.
"Đúng vậy, đây mới là hắn ta." Tình Nhu khen.
"Nhưng lại không phải là ta." Cố Thanh Sơn buồn bực thở dài.
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới những tiếng động vô cùng nhỏ, giống như sợ quấy rầy tới Tề Diễm.
Cố Thanh Sơn cách cửa sổ phóng thần niệm ra, thấy vài tên tu sĩ đang đặt một cái rương ở cửa viện.
Bọn họ khom người thi lễ một cái rồi lui xuống.
Cố Thanh Sơn nhớ lại những thứ trong tài liệu ghi chép, hỏi: "Thời gian tông môn phát bổng lộc tới rồi sao?"
"Đúng là trong hai ngày này, thật tốt quá, giờ thì có đan dược để dùng rồi." Uyển Nhi nhìn Tình Nhu, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi.
"Không ngờ vừa mới tới đã nhận được lợi ích rồi." Cố Thanh Sơn cười nói.
Uyển Nhi nói: "Ta đi lấy về."
Nàng đẩy cửa ra, chậm rãi đi xuyên qua sân lấy cái rương ở trước cửa viện về.
Chỉ một lát sau, cái rương đã được mở ra trước mặt bốn người, trong đó có vài bình đan dược, mấy túi linh thạch và một miếng ngọc giản.
Đây là toàn bộ đồ đạc trong rương.
Uyển Nhi cầm túi linh thạch lên, đặt trong tay ước lượng một chút.
"Lần này không ít, chắc khoảng sáu mươi khối linh thạch hạ phẩm đấy." Nàng vui vẻ nói.
Sáu mươi khối linh thạch...
Cố Thanh Sơn nhìn mấy thứ này, ngây ngẩn một lúc lâu.
Tề Diễm là tu sĩ Thái Hư kỳ, là một trong ba vị đường chủ của Quảng Dương môn, vậy mà mỗi tháng chỉ được phát có chút xíu linh thạch này thôi sao?
Lúc hắn còn ở thế giới Tu Hành, mỗi lần Bách Hoa tiên tử phát linh thạch cho đồ đệ, chưa chất đầy túi trữ vật chưa ngừng, số lượng lên đến mấy trăm ngàn linh thạch. Đó là chưa kể đến đan dược, đĩa bát quái thông dụng, bùa chú, linh thực, thậm chí là phục sức binh khí... Bách Hoa tiên tử cũng đều chuẩn bị đầy đủ cho nhóm đồ đệ.
Mỗi một lần như thế, Tần Tiểu Lâu đều oán giận nói sư tôn nuông chiều hắn ta quá, khiến hắn ta trông giống như một tên nhà giàu mới nổi. Những câu oán giận này đương nhiên luôn luôn phải nhận lại một trận đòn từ Bách Hoa tiên tử hoặc ngỗng trắng.
Nhưng chuyện này cũng đã nói rõ một phần nào đó về những đãi ngộ của Bách Hoa tông, thậm chí là trình độ dư thừa tài nguyên của cả thế giới Tu Hành.
Khi đem hai bên ra so sánh, tên Tề Diễm này liền trở nên nghèo tới đáng thương.
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: "Tài nguyên của thế giới này đã khô kiệt đến mức này rồi sao?"
"Đúng vậy, ngay cả mặt đất cũng không còn tồn tại, thì làm gì còn tài nguyên tu hành gì nữa." Tình Nhu nói.
"Tất cả các tông môn hiện tại đều dựa vào số tài nguyên dự trữ và cướp đoạt lúc trước để kéo dài hơi tàn." Uyển Nhi bổ sung thêm.
Trong thoáng chốc, Cố Thanh Sơn nói không nên lời. Vốn dĩ hắn còn tưởng thế giới này có trình độ tu hành cao, khi đến đây sẽ thấy được nền văn minh sáng lạn chói mắt, ai ngờ lại hoàn toàn trái ngược.
Đây là một thế giới cằn cỗi sắp đến bờ vực kết thúc.
Mà mọi nguyên nhân, chỉ vì một con Ma Thần loại chân thực.
Trước khi Giới Ma tới thế giới này, đây chắc chắn là một thế giới cường thịnh phồn vinh, không thì làm sao chinh phục được nhiều thế giới như vậy, sinh ra nhiều tu sĩ mạnh mẽ như thế. Nhưng chỉ với một con Giới Ma xuất hiện, mọi thứ ngay lập tức bị phá hủy.
Nói vậy, nếu như Giới Ma xuất hiện trong thế giới kia của mình, kết cục sẽ khác sao?
Cố Thanh Sơn thở dài, ảo não lắc đầu.
Bỗng nhiên, hắn thấy Tình Nhu đang nhìn chằm chằm vào một bình đan dược, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.
Cố Thanh Sơn lấy bình đan dược kia qua, mở nắp bình đổ ra mấy viên đặt trước mũi ngửi thử. Đây chỉ là loại đan chữa thương bình thường.
"Cô cần cái này sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Uyển Nhi cướp lời nói thay Tình Nhu: "Tỷ tỷ nhẹ dạ, từng có một lần nỗ lực cứu vài nô lệ, chẳng may bị Tề Diễm phát hiện, phạt tỷ ấy quỳ rất lâu trên ngọn lửa Âm Hàn. Linh lực của tỷ ấy bị giam cầm, lại không có dược chữa thương, cho nên tổn thương của tỷ tỷ cho tới bây giờ cũng chưa khỏi hẳn."
Cố Thanh Sơn gật đầu hiểu rõ.
"Ngọn lửa Âm Hàn? Thương tổn do vật này gây ra khiến người ta rất đau đớn, cho nên bình đan dược chữa thương này... Không thích hợp cho cô dùng." Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói.
Uyển Nhi sững người, hy vọng trong mắt Tình Nhu cũng tắt dần, lại gật đầu nói: "Cũng đúng, hiện tại là thời điểm mấu chốt nhất, những thứ đan dược này ngài cứ giữ lại dự phòng đi."
"Ý của ta không phải như vậy." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn cất bình đan dược chữa thương kia vào trong rương, lại vỗ túi trữ vật của mình. Hắn lấy một bình nhỏ màu xanh ra, đưa tới tay Tình Nhu.
"Dùng cái này đi." Cố Thanh Sơn nói.
Tình Nhu giật mình.
Uyển Nhi vội vàng nhận lấy nó, mở nắp bình ra.
Mùi thuốc nồng đậm từ trong bình bay ra, trong chốc lát đã tỏa ra khắp phòng.
"Đã lâu rồi ta chưa được tiếp xúc với đan dược cao cấp như thế. Đây là đan dược gì vậy?" Uyển Nhi nói, hai cánh mũi phập phồng, cố hết sức hấp thu dược lực bị tiêu tán ra ngoài.
Hành động này của nàng nhìn thật chẳng giống một tu sĩ Thiên Kiếp cảnh chút nào, ngược lại trông hết sức đáng yêu.
Làm thị nữ, tài nguyên tu hành các nàng có được xấp xỉ bằng không, vì thế rất hiếm khi được tiếp xúc với những món đồ như vậy.
Cố Thanh Sơn đáp: "Đây là Thất Chuyển Hóa Sinh đan, có thể trị tất cả Hỏa độc, chữa trị mọi tổn thương do Ngũ Hành, bổ sung nguyên khí."
Tình Nhu đẩy bình nhỏ màu xanh về lại trong tay Cố Thanh Sơn, vẻ mặt hết sức bình thản. Nàng nói: "Loại đan dược này nhất định cực kỳ trân quý, ngài giữ lại cho bản thân dùng đi, ta vẫn còn chịu đựng được."
"Cô cứ cầm dùng đi! Loại đan dược này ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu mà." Cố Thanh Sơn thật chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Trước đây, trong lần đầu tiên đối mặt với Giáo Hoàng, sau khi miễn cưỡng thi triển Thất Tinh Du Long, hắn đã bị thương nặng. Sau đó hắn tiến vào thế giới Thần Võ, thương thế trên người còn chưa lành hẳn, phải luôn sử dụng đan dược để chữa thương.
Cũng trong thời gian đó, Bách Hoa tiên tử đưa cho hắn một túi trữ vật chất đầy vật phẩm. Nàng dự cảm bản thân mình sẽ chết, thế là liền thu gom hết tất cả mọi thứ trong Bách Hoa tông nhét vào túi giao cho hắn.
Bách Hoa tiên tử là nhân vật đứng đầu trong thế giới Tu Hành, tài nguyên tài phú mà nàng có, người thường tuyệt đối không thể nào tưởng tượng nổi.
Vì thế, một bình Thất Chuyển Hóa Sinh Đan này đối với Cố Thanh Sơn mà nói quả thực còn chưa tính là gì, cũng chỉ giống như mất một sợi lông trên chín con trâu thôi.
Tình Nhu nhìn hắn với vẻ không chắc chắn lắm, nàng muốn tìm ra ý nghĩ chân thực của hắn.
Cố Thanh Sơn không cho nàng hoài nghi thêm, lập tức đưa bình nhỏ màu xanh cho nàng lần nữa, nói: "Hy vọng chúng ta có thể hợp tác chân thành, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn lần này."
"Được rồi, nếu như ngài đã nghiêm túc thì ta sẽ giữ bình thuốc này lại." Tình Nhu nói.
Uyển Nhi vui vẻ nói: "Tỷ tỷ, trước đó ngài ấy đã liều mình, dù mất mạng cũng muốn cứu sư phụ mình, thì phải biết ngài ấy là người tốt."
Tình Nhu gật đầu.
Cố Thanh Sơn lấy ngọc giản trong rương ra, phóng thần niệm thăm dò bên trong ngọc giản, lập tức biết được trong tông môn mới vừa xảy ra một chuyện.
"Chẳng qua chỉ là chút tiểu xảo mà thôi, tiếp theo đây mới là trận đánh ác liệt." Cố Thanh Sơn nói, sau đó ngắm nhìn xung quanh, quan sát bố cục của cả căn phòng.
Tề Diễm là tu sĩ Thái Hư kỳ, còn là con của chưởng môn, nhưng mọi thứ trong phòng hắn ta cũng rất bình thường, Cố Thanh Sơn vẫn chưa thấy món đồ nào kỳ diệu vượt quá mức tưởng tượng. Thứ duy nhất có khả năng hấp dẫn người khác chính là một khối linh ngọc được chạm trổ.
Cố Thanh Sơn đi tới trước bàn, tiện tay cầm khối ngọc khắc hình con cóc kia lên.
Khối ngọc này chính là do linh ngọc cực phẩm điêu khắc thành, bên trong có khắc một pháp trận linh lực loại nhỏ, có thể tích lũy linh lực bất cứ lúc nào, đợi tu sĩ hấp thu lại.
Cố Thanh Sơn cầm khối ngọc hình con cóc trong tay, chợt cảm thấy vô số luồng linh khí đang chui vào lỗ chân lông mình.
"Đồ tốt." Hắn khen một tiếng.
Trong cả căn phòng này cũng chỉ có món đồ này là có thể lọt vào mắt hắn.
"Không phải trong thế giới này không còn cách nào thu được linh thạch nữa à?" Hắn nghi ngờ hỏi.
"Dù sao thì vẫn còn vài thứ tốt, Tề Diễm cũng không nỡ dùng hết. Ví dụ như khối ngọc này chính là vật mà hắn ta yêu thích nhất, giữ gìn nhất." Tình Nhu đáp.
Cố Thanh Sơn đặt khối ngọc xuống, sau đó tiện tay cầm một cây quạt lên. Hắn mở cây quạt ra, trên mặt quạt vẽ mỹ nhân tóc mây tay tuyết khỏa thân nằm ngang, đẹp như một viên ngọc.
Tình Nhu và Uyển Nhi nhìn nhìn, muốn xem vẻ mặt của hắn thế nào.
Cố Thanh Sơn lại hết sức tự nhiên cầm cây quạt, nhẹ nhàng phẩy phẩy.
"Đúng vậy, đây mới là hắn ta." Tình Nhu khen.
"Nhưng lại không phải là ta." Cố Thanh Sơn buồn bực thở dài.
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới những tiếng động vô cùng nhỏ, giống như sợ quấy rầy tới Tề Diễm.
Cố Thanh Sơn cách cửa sổ phóng thần niệm ra, thấy vài tên tu sĩ đang đặt một cái rương ở cửa viện.
Bọn họ khom người thi lễ một cái rồi lui xuống.
Cố Thanh Sơn nhớ lại những thứ trong tài liệu ghi chép, hỏi: "Thời gian tông môn phát bổng lộc tới rồi sao?"
"Đúng là trong hai ngày này, thật tốt quá, giờ thì có đan dược để dùng rồi." Uyển Nhi nhìn Tình Nhu, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi.
"Không ngờ vừa mới tới đã nhận được lợi ích rồi." Cố Thanh Sơn cười nói.
Uyển Nhi nói: "Ta đi lấy về."
Nàng đẩy cửa ra, chậm rãi đi xuyên qua sân lấy cái rương ở trước cửa viện về.
Chỉ một lát sau, cái rương đã được mở ra trước mặt bốn người, trong đó có vài bình đan dược, mấy túi linh thạch và một miếng ngọc giản.
Đây là toàn bộ đồ đạc trong rương.
Uyển Nhi cầm túi linh thạch lên, đặt trong tay ước lượng một chút.
"Lần này không ít, chắc khoảng sáu mươi khối linh thạch hạ phẩm đấy." Nàng vui vẻ nói.
Sáu mươi khối linh thạch...
Cố Thanh Sơn nhìn mấy thứ này, ngây ngẩn một lúc lâu.
Tề Diễm là tu sĩ Thái Hư kỳ, là một trong ba vị đường chủ của Quảng Dương môn, vậy mà mỗi tháng chỉ được phát có chút xíu linh thạch này thôi sao?
Lúc hắn còn ở thế giới Tu Hành, mỗi lần Bách Hoa tiên tử phát linh thạch cho đồ đệ, chưa chất đầy túi trữ vật chưa ngừng, số lượng lên đến mấy trăm ngàn linh thạch. Đó là chưa kể đến đan dược, đĩa bát quái thông dụng, bùa chú, linh thực, thậm chí là phục sức binh khí... Bách Hoa tiên tử cũng đều chuẩn bị đầy đủ cho nhóm đồ đệ.
Mỗi một lần như thế, Tần Tiểu Lâu đều oán giận nói sư tôn nuông chiều hắn ta quá, khiến hắn ta trông giống như một tên nhà giàu mới nổi. Những câu oán giận này đương nhiên luôn luôn phải nhận lại một trận đòn từ Bách Hoa tiên tử hoặc ngỗng trắng.
Nhưng chuyện này cũng đã nói rõ một phần nào đó về những đãi ngộ của Bách Hoa tông, thậm chí là trình độ dư thừa tài nguyên của cả thế giới Tu Hành.
Khi đem hai bên ra so sánh, tên Tề Diễm này liền trở nên nghèo tới đáng thương.
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: "Tài nguyên của thế giới này đã khô kiệt đến mức này rồi sao?"
"Đúng vậy, ngay cả mặt đất cũng không còn tồn tại, thì làm gì còn tài nguyên tu hành gì nữa." Tình Nhu nói.
"Tất cả các tông môn hiện tại đều dựa vào số tài nguyên dự trữ và cướp đoạt lúc trước để kéo dài hơi tàn." Uyển Nhi bổ sung thêm.
Trong thoáng chốc, Cố Thanh Sơn nói không nên lời. Vốn dĩ hắn còn tưởng thế giới này có trình độ tu hành cao, khi đến đây sẽ thấy được nền văn minh sáng lạn chói mắt, ai ngờ lại hoàn toàn trái ngược.
Đây là một thế giới cằn cỗi sắp đến bờ vực kết thúc.
Mà mọi nguyên nhân, chỉ vì một con Ma Thần loại chân thực.
Trước khi Giới Ma tới thế giới này, đây chắc chắn là một thế giới cường thịnh phồn vinh, không thì làm sao chinh phục được nhiều thế giới như vậy, sinh ra nhiều tu sĩ mạnh mẽ như thế. Nhưng chỉ với một con Giới Ma xuất hiện, mọi thứ ngay lập tức bị phá hủy.
Nói vậy, nếu như Giới Ma xuất hiện trong thế giới kia của mình, kết cục sẽ khác sao?
Cố Thanh Sơn thở dài, ảo não lắc đầu.
Bỗng nhiên, hắn thấy Tình Nhu đang nhìn chằm chằm vào một bình đan dược, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.
Cố Thanh Sơn lấy bình đan dược kia qua, mở nắp bình đổ ra mấy viên đặt trước mũi ngửi thử. Đây chỉ là loại đan chữa thương bình thường.
"Cô cần cái này sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Uyển Nhi cướp lời nói thay Tình Nhu: "Tỷ tỷ nhẹ dạ, từng có một lần nỗ lực cứu vài nô lệ, chẳng may bị Tề Diễm phát hiện, phạt tỷ ấy quỳ rất lâu trên ngọn lửa Âm Hàn. Linh lực của tỷ ấy bị giam cầm, lại không có dược chữa thương, cho nên tổn thương của tỷ tỷ cho tới bây giờ cũng chưa khỏi hẳn."
Cố Thanh Sơn gật đầu hiểu rõ.
"Ngọn lửa Âm Hàn? Thương tổn do vật này gây ra khiến người ta rất đau đớn, cho nên bình đan dược chữa thương này... Không thích hợp cho cô dùng." Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói.
Uyển Nhi sững người, hy vọng trong mắt Tình Nhu cũng tắt dần, lại gật đầu nói: "Cũng đúng, hiện tại là thời điểm mấu chốt nhất, những thứ đan dược này ngài cứ giữ lại dự phòng đi."
"Ý của ta không phải như vậy." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn cất bình đan dược chữa thương kia vào trong rương, lại vỗ túi trữ vật của mình. Hắn lấy một bình nhỏ màu xanh ra, đưa tới tay Tình Nhu.
"Dùng cái này đi." Cố Thanh Sơn nói.
Tình Nhu giật mình.
Uyển Nhi vội vàng nhận lấy nó, mở nắp bình ra.
Mùi thuốc nồng đậm từ trong bình bay ra, trong chốc lát đã tỏa ra khắp phòng.
"Đã lâu rồi ta chưa được tiếp xúc với đan dược cao cấp như thế. Đây là đan dược gì vậy?" Uyển Nhi nói, hai cánh mũi phập phồng, cố hết sức hấp thu dược lực bị tiêu tán ra ngoài.
Hành động này của nàng nhìn thật chẳng giống một tu sĩ Thiên Kiếp cảnh chút nào, ngược lại trông hết sức đáng yêu.
Làm thị nữ, tài nguyên tu hành các nàng có được xấp xỉ bằng không, vì thế rất hiếm khi được tiếp xúc với những món đồ như vậy.
Cố Thanh Sơn đáp: "Đây là Thất Chuyển Hóa Sinh đan, có thể trị tất cả Hỏa độc, chữa trị mọi tổn thương do Ngũ Hành, bổ sung nguyên khí."
Tình Nhu đẩy bình nhỏ màu xanh về lại trong tay Cố Thanh Sơn, vẻ mặt hết sức bình thản. Nàng nói: "Loại đan dược này nhất định cực kỳ trân quý, ngài giữ lại cho bản thân dùng đi, ta vẫn còn chịu đựng được."
"Cô cứ cầm dùng đi! Loại đan dược này ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu mà." Cố Thanh Sơn thật chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Trước đây, trong lần đầu tiên đối mặt với Giáo Hoàng, sau khi miễn cưỡng thi triển Thất Tinh Du Long, hắn đã bị thương nặng. Sau đó hắn tiến vào thế giới Thần Võ, thương thế trên người còn chưa lành hẳn, phải luôn sử dụng đan dược để chữa thương.
Cũng trong thời gian đó, Bách Hoa tiên tử đưa cho hắn một túi trữ vật chất đầy vật phẩm. Nàng dự cảm bản thân mình sẽ chết, thế là liền thu gom hết tất cả mọi thứ trong Bách Hoa tông nhét vào túi giao cho hắn.
Bách Hoa tiên tử là nhân vật đứng đầu trong thế giới Tu Hành, tài nguyên tài phú mà nàng có, người thường tuyệt đối không thể nào tưởng tượng nổi.
Vì thế, một bình Thất Chuyển Hóa Sinh Đan này đối với Cố Thanh Sơn mà nói quả thực còn chưa tính là gì, cũng chỉ giống như mất một sợi lông trên chín con trâu thôi.
Tình Nhu nhìn hắn với vẻ không chắc chắn lắm, nàng muốn tìm ra ý nghĩ chân thực của hắn.
Cố Thanh Sơn không cho nàng hoài nghi thêm, lập tức đưa bình nhỏ màu xanh cho nàng lần nữa, nói: "Hy vọng chúng ta có thể hợp tác chân thành, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn lần này."
"Được rồi, nếu như ngài đã nghiêm túc thì ta sẽ giữ bình thuốc này lại." Tình Nhu nói.
Uyển Nhi vui vẻ nói: "Tỷ tỷ, trước đó ngài ấy đã liều mình, dù mất mạng cũng muốn cứu sư phụ mình, thì phải biết ngài ấy là người tốt."
Tình Nhu gật đầu.
Cố Thanh Sơn lấy ngọc giản trong rương ra, phóng thần niệm thăm dò bên trong ngọc giản, lập tức biết được trong tông môn mới vừa xảy ra một chuyện.
/1520
|