Uyển Nhi nói tiếp: “Sau đó có một suy đoán, sau khi Giới Ma buông xuống, thời không đã xảy ra vấn đề nào đó. Một khi tu sĩ rời khỏi thế giới này sẽ lập tức bị đưa đến một nơi vô cùng xa xôi, cuối cùng không thể trở về nữa.”
Tình Nhu nói: “Đúng vậy, cách nói này từng lưu hành một thời, gần như là đáp án được mọi người công nhận.”
“Không, điều này không đúng.” Cố Thanh Sơn trầm giọng nói.
“Không đúng chỗ nào?” Tình Nhu hỏi.
“Nếu thật sự là như vậy, vì sao Tề Diễm có được tọa độ của thế giới Thần Võ lại có thể tự do qua lại?”
Hai người sửng sốt.
Đúng vậy, vì sao Tề Diễm có thể làm được.
Thế giới này đã lâu không tìm ra thế giới mới, vì thế mọi người đã quên chuyện qua lại giữa hai thế giới cố định.
Cố Thanh Sơn từ từ nói: “Lẽ ra tọa độ của thế giới này đã sớm được xác định khi đám tu sĩ đi chinh chiến ở vô số thế giới khác rồi chứ. Bọn họ còn thiết lập trận pháp độ kiếp cỡ lớn trong dòng chảy hỗn loạn của thời không cơ mà. Nếu biết tọa độ của thế giới kia, đám tu sĩ chỉ cần chế tạo đĩa bát qái xuyên qua hai thế giới là có thể truyền tống qua rồi. Nếu vậy, sau khi bọn họ đi khỏi, nhất định cũng biết tọa độ của thế giới này, cũng nhất định có thể truyền tống trở về.”
Hai cô gái nói không lên lời.
Đúng vậy, từng câu Cố Thanh Sơn nói ra, hai người đều không thể phản bác.
Mà chân mày của Cố Thanh Sơn càng ngày càng nhíu chặt, một suy đoán đáng sợ lặng lẽ hiện lên trong lòng hắn.
Tuy hắn đã quen gặp gỡ sóng to gió lớn, nhưng giờ phút này trong lòng cũng không nhịn được mà bắt đầu căng thẳng.
“Ý của ta là, cho dù đại đa số mọi người đều không muốn trở về, nhưng luôn luôn có vài tu sĩ cá biệt muốn quay về xem xét tình hình bên này một chút chứ.” Hắn nói.
“Công tử, ý của ngài là gì?” Tình Nhu thuận theo ý nghĩ của hắn mà hỏi.
Cố Thanh Sơn khoát tay, ý bảo đối phương đừng nói nữa, sau đó tùy tay lấy ra một đĩa bát quái cao cấp. Chỉ qua vài hơi thở, hắn đã bố trí một trận pháp cách âm cỡ nhỏ ngay bên trong mật thất.
Bây giờ, những trận pháp đơn giản thế này không còn gây khó khăn gì cho hắn nữa.
Âm thanh bị tách biệt trong và ngoài pháp trận.
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ một hồi, vẫn không nói gì.
Nếu dự đoán kia đúng… Như vậy vẫn đừng nên nói thì hơn.
Hắn chỉ dùng thần niệm truyền âm: “Các tông môn phá không rời đi, rời khỏi thế giới này… Ta cho rằng chuyện này có vấn đề, hơn nữa là một vấn đề cực kỳ kinh khủng.”
Hắn bỗng thấy âu lo, đi qua đi lại trong mật thất, bước chân càng lúc càng nhanh.
Ba cô gái yên lặng đứng một bên nhìn hắn chăm chú, đều thức thời không cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Cho đến một lúc, Cố Thanh Sơn đột nhiên nói: “Không được, không thể đợi nữa, chúng ta phải đi ngay lập tức!”
“Công tử, ngài vẫn còn lời thề thiên địa! Ngài phải giết Vương Hồng Đao!” Uyển Nhi nói: “Mà hơn nữa, không có tọa độ của thế giới, chúng ta có thể chạy đi đâu chứ?”
Cố Thanh Sơn giật mình.
Chuyện khủng bố đó khiến lần đầu tiên hắn nảy sinh cảm giác cấp thiết như thế, ngay cả chuyện cơ bản nhất cũng quên luôn.
Thật sự hiếm khi thấy Cố Thanh Sơn loạn trí như vậy.
Hắn thở dài, nói: “Huyền Tiên cảnh… Chúng ta có hợp sức cũng đánh không lại.”
Tình Nhu cầm tay hắn, vẻ mặt kiên định nói: “Nếu chỉ có duy nhất con đường này để đi, ta nguyện cùng ngài chiến đấu.”
“Ta cũng vậy!” Uyển Nhi lớn tiếng nói.
Sơn Nữ không nói gì cả, chỉ gật đầu.
“… Hiện tại chúng ta phải tổng kết ý kiến của mọi người, nghĩ cách để ứng phó.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vương Hồng Đao là Huyền Tiên cảnh, có lẽ là mưu kế nào cũng không dùng được với ông ta.” Uyển Nhi nản lòng nói.
Cố Thanh Sơn lấy tay chỉ chỉ vào nàng, lại nhìn về phía Tình Nhu: “Hai người chính là tu sĩ Thiên Kiếp cảnh, cũng từng là những nhân vật đứng đầu thế giới. Hai người ngẫm lại biện pháp đi, dù sao chuyện này cũng liên quan đến tính mạng của chúng ta.”
Nói xong, hắn lại quay sang Sơn Nữ: “Sơn Nữ, cô từng trải qua bao nhiêu năm tháng, cũng là hạng người kiến thức rộng rãi, cô cũng nghĩ đi.”
Ba cô gái thấy hắn nói vậy đành phải cố gắng căng não, đau khổ suy tư nghĩ cách phá vỡ thế cục này.
“Ta đề nghị chúng ta dùng thuyền bay để chạy trốn.” Uyển Nhi nói.
“Thuyền bay không dùng được.” Tình Nhu trực tiếp phủ định, nói: “Căn cứ vào tình báo chúng ta đã biết, tốc độ di chuyển của tu sĩ Huyền Tiên cảnh rất nhanh, ít nhất là nhanh hơn thuyền bay.”
“Thuyền bay dùng được mà…” Uyển Nhi còn muốn nói tiếp.
Cố Thanh Sơn cắt ngang lời nàng: “Thuyền bay thực sự không dùng được, chúng ta ít nhất cũng phải cần một tu sĩ cỡ như Vương Hồng Đao điều khiển thuyền may ra mới có thể khiến ông ta không đuổi kịp.”
“Vậy ta không nghĩ ra cách nào khác.” Uyển Nhi cúi đầu nói.
“Hay là…” Tình Nhu trầm ngâm.
Cố Thanh Sơn nhìn nàng, cũng không lên tiếng cắt đứt suy tư của nàng. Tình Nhu là nữ tu vô cùng thông minh, cố lẽ có thể nghĩ ra sáng kiến hay ho nào đó giúp mọi người.
“Vương Hồng Đao giỏi tính kế, nhưng xét theo đủ loại dấu hiệu để lại, ông ta là người rất quý trọng mạng sống của mình.” Nàng nói.
“Nói tiếp đi.” Cố Thanh Sơn gật đầu.
Tình Nhu im lặng một lúc mới nói: “Chúng ta nghĩ cách đánh đảo nổi này rơi xuống gần Giới Ma, như vậy có lẽ sẽ làm Vương Hồng Đao lo sợ không dám đến đảo này nữa.”
Cố Thanh Sơn đỡ trán, nhất thời không biết nói gì.
“Đúng vậy, ông ta không cần đến đảo này, ông ta chỉ cần xuống dưới đẩy nhẹ một cái là xong.” Sơn Nữ nhẹ giọng nói.
Tình Nhu lập tức đỏ mặt, dường như cảm thấy quẫn bách vì mình đưa ra chủ ý không tốt.
“Sơn Nữ, cô thấy thế nào?” Cố Thanh Sơn lại hỏi.
“Công tử, ta đã cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu.” Sơn Nữ nói.
“Sau đó thì sao? Cô có kế sách gì không?”
Sơn Nữ lại chuyển đề tài, nghiêm nghị hỏi: “Công tử, ngài cảm thấy chức trách của một thanh kiếm là gì?”
“Chém?”
“Đúng, cho nên chuyện đau đầu tốn não này ta sẽ không làm.”
“… Được rồi.” Cố Thanh Sơn chỉ đành thở dài một tiếng.
Xem ra mình cũng chẳng có thu hoạch gì.
Tình Nhu đột nhiên lại hỏi: “Công tử, ngài có chủ ý nào không?”
Cố Thanh Sơn nghĩ lại, chần chờ nói: “Ừm, ta có một chủ ý không hay lắm, cho nên ta mới muốn nghe ý kiến của mọi người trước, xem có thể thay thế chủ ý này của ta được không.”
“Chủ ý gì? Hay là cứ nói nghe một chút.” Uyển Nhi cảm thấy hứng thú, hỏi.
Cố Thanh Sơn liền nói một câu.
Ba cô gái lập tức im lặng.
Một lát sau, Tình Nhu mới lấy lại tinh thần, nói: “Công tử, cái này của ngài… không thể coi là chủ ý được.”
Uyển Nhi cũng nhìn hắn, lẩm bẩm: “Ngài còn chủ ý nào nát hơn nữa không?”
- ---------
Quay ngược thời gian về trước đó một chút, trước khi Cố Thanh Sơn đến Tích Hương đường tìm kiếm bí tịch trận pháp. Lúc đó, Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy cũng tách nhau ra rời khỏi đài nghị sự.
Triệu Ngũ Chuy trở lại chỗ ở của mình, mở hết toàn bộ trận pháp mình có ra rồi mới đóng cổng lại. Gã băng qua hành lang thật dài, vượt qua một hoa viên, cuối cùng tiến vào phòng tu hành của mình.
Gã cúi đầu, lẳng lặng đứng một lát.
Giờ phút này, không có bất kỳ ai tới quấy rầy gã, tất cả tạp niệm và người khác chuyện khác đều bị phòng tu hành ngăn cách bên ngoài.
Triệu Ngũ Chuy vươn hai tay xoa xoa mặt, dần dần thả lỏng người.
“Thế giới mới…” Triệu Ngũ Chuy thì thào.
Thật lâu sau, gã vô cùng tiếc hận mà thở dài một tiếng: “Thật đáng hận, vì sao ngươi lại cứ phải thề giết Vương Hồng Đao!”
Rầm!
Gã đấm mạnh lên vách tường, mặt tường chấn động đến mức rơi mấy mảng gạch đá xuống.
Bỗng nhiên, đằng sau bức tường, một con đường sâu thẳm xuất hiện.
Triệu Ngũ Chuy ngây ngốc một lát mới đi xuống dọc theo con đường kia. Gã đi sâu vào trong lòng đất, đến trước một trận pháp cỡ lớn rồi lấy ra hơn mười linh thạch, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.
Linh thạch dùng rồi là mất, không lấy lại được nữa.
Nhưng hiện tại lại không thể không dùng.
Triệu Ngũ Chuy đặt bảy linh thạch vào lỗ khảm trên trận pháp cỡ lớn.
Trận pháp lập tức được kích hoạt, liên tục phát ra tiếng vang nhỏ.
Tiếng vang đó duy trì một lát, nhưng không có biến hóa gì.
Triệu Ngũ Chuy lập tức lo lắng.
“Không lẽ…” Gã đặt tay lên tim mình.
Nhịp tim cũng không khác thường.
Ngay sau đó, từ trong trận pháp truyền đến tiếng ho khan khổ sở.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng ho khan này, Triệu Ngũ Chuy mới thả lỏng.
Gã không dám thở mạnh, yên lặng đứng ở đó chờ.
Tiếng ho khan dần dần biến mất, thay vào đó là một giọng nói đầy phẫn nộ.
“Không phải đã nói không có chuyện gì quan trọng thì đừng đến quấy rầy ta à?”
Giọng nói này dường như cực kỳ mất kiên nhẫn, còn mang theo chút cảm giác đau đớn.
“Thật sự có chuyện quan trọng cần bẩm báo.” Triệu Ngũ Chuy cẩn thận nói.
“Chuyện quan trọng? Có chuyện quan trọng chó má gì được chứ! Mà thôi, ngươi nói đi.”
Triệu Ngũ Chuy thuật lại hết những chuyện vừa xảy ra.
Tình Nhu nói: “Đúng vậy, cách nói này từng lưu hành một thời, gần như là đáp án được mọi người công nhận.”
“Không, điều này không đúng.” Cố Thanh Sơn trầm giọng nói.
“Không đúng chỗ nào?” Tình Nhu hỏi.
“Nếu thật sự là như vậy, vì sao Tề Diễm có được tọa độ của thế giới Thần Võ lại có thể tự do qua lại?”
Hai người sửng sốt.
Đúng vậy, vì sao Tề Diễm có thể làm được.
Thế giới này đã lâu không tìm ra thế giới mới, vì thế mọi người đã quên chuyện qua lại giữa hai thế giới cố định.
Cố Thanh Sơn từ từ nói: “Lẽ ra tọa độ của thế giới này đã sớm được xác định khi đám tu sĩ đi chinh chiến ở vô số thế giới khác rồi chứ. Bọn họ còn thiết lập trận pháp độ kiếp cỡ lớn trong dòng chảy hỗn loạn của thời không cơ mà. Nếu biết tọa độ của thế giới kia, đám tu sĩ chỉ cần chế tạo đĩa bát qái xuyên qua hai thế giới là có thể truyền tống qua rồi. Nếu vậy, sau khi bọn họ đi khỏi, nhất định cũng biết tọa độ của thế giới này, cũng nhất định có thể truyền tống trở về.”
Hai cô gái nói không lên lời.
Đúng vậy, từng câu Cố Thanh Sơn nói ra, hai người đều không thể phản bác.
Mà chân mày của Cố Thanh Sơn càng ngày càng nhíu chặt, một suy đoán đáng sợ lặng lẽ hiện lên trong lòng hắn.
Tuy hắn đã quen gặp gỡ sóng to gió lớn, nhưng giờ phút này trong lòng cũng không nhịn được mà bắt đầu căng thẳng.
“Ý của ta là, cho dù đại đa số mọi người đều không muốn trở về, nhưng luôn luôn có vài tu sĩ cá biệt muốn quay về xem xét tình hình bên này một chút chứ.” Hắn nói.
“Công tử, ý của ngài là gì?” Tình Nhu thuận theo ý nghĩ của hắn mà hỏi.
Cố Thanh Sơn khoát tay, ý bảo đối phương đừng nói nữa, sau đó tùy tay lấy ra một đĩa bát quái cao cấp. Chỉ qua vài hơi thở, hắn đã bố trí một trận pháp cách âm cỡ nhỏ ngay bên trong mật thất.
Bây giờ, những trận pháp đơn giản thế này không còn gây khó khăn gì cho hắn nữa.
Âm thanh bị tách biệt trong và ngoài pháp trận.
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ một hồi, vẫn không nói gì.
Nếu dự đoán kia đúng… Như vậy vẫn đừng nên nói thì hơn.
Hắn chỉ dùng thần niệm truyền âm: “Các tông môn phá không rời đi, rời khỏi thế giới này… Ta cho rằng chuyện này có vấn đề, hơn nữa là một vấn đề cực kỳ kinh khủng.”
Hắn bỗng thấy âu lo, đi qua đi lại trong mật thất, bước chân càng lúc càng nhanh.
Ba cô gái yên lặng đứng một bên nhìn hắn chăm chú, đều thức thời không cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Cho đến một lúc, Cố Thanh Sơn đột nhiên nói: “Không được, không thể đợi nữa, chúng ta phải đi ngay lập tức!”
“Công tử, ngài vẫn còn lời thề thiên địa! Ngài phải giết Vương Hồng Đao!” Uyển Nhi nói: “Mà hơn nữa, không có tọa độ của thế giới, chúng ta có thể chạy đi đâu chứ?”
Cố Thanh Sơn giật mình.
Chuyện khủng bố đó khiến lần đầu tiên hắn nảy sinh cảm giác cấp thiết như thế, ngay cả chuyện cơ bản nhất cũng quên luôn.
Thật sự hiếm khi thấy Cố Thanh Sơn loạn trí như vậy.
Hắn thở dài, nói: “Huyền Tiên cảnh… Chúng ta có hợp sức cũng đánh không lại.”
Tình Nhu cầm tay hắn, vẻ mặt kiên định nói: “Nếu chỉ có duy nhất con đường này để đi, ta nguyện cùng ngài chiến đấu.”
“Ta cũng vậy!” Uyển Nhi lớn tiếng nói.
Sơn Nữ không nói gì cả, chỉ gật đầu.
“… Hiện tại chúng ta phải tổng kết ý kiến của mọi người, nghĩ cách để ứng phó.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vương Hồng Đao là Huyền Tiên cảnh, có lẽ là mưu kế nào cũng không dùng được với ông ta.” Uyển Nhi nản lòng nói.
Cố Thanh Sơn lấy tay chỉ chỉ vào nàng, lại nhìn về phía Tình Nhu: “Hai người chính là tu sĩ Thiên Kiếp cảnh, cũng từng là những nhân vật đứng đầu thế giới. Hai người ngẫm lại biện pháp đi, dù sao chuyện này cũng liên quan đến tính mạng của chúng ta.”
Nói xong, hắn lại quay sang Sơn Nữ: “Sơn Nữ, cô từng trải qua bao nhiêu năm tháng, cũng là hạng người kiến thức rộng rãi, cô cũng nghĩ đi.”
Ba cô gái thấy hắn nói vậy đành phải cố gắng căng não, đau khổ suy tư nghĩ cách phá vỡ thế cục này.
“Ta đề nghị chúng ta dùng thuyền bay để chạy trốn.” Uyển Nhi nói.
“Thuyền bay không dùng được.” Tình Nhu trực tiếp phủ định, nói: “Căn cứ vào tình báo chúng ta đã biết, tốc độ di chuyển của tu sĩ Huyền Tiên cảnh rất nhanh, ít nhất là nhanh hơn thuyền bay.”
“Thuyền bay dùng được mà…” Uyển Nhi còn muốn nói tiếp.
Cố Thanh Sơn cắt ngang lời nàng: “Thuyền bay thực sự không dùng được, chúng ta ít nhất cũng phải cần một tu sĩ cỡ như Vương Hồng Đao điều khiển thuyền may ra mới có thể khiến ông ta không đuổi kịp.”
“Vậy ta không nghĩ ra cách nào khác.” Uyển Nhi cúi đầu nói.
“Hay là…” Tình Nhu trầm ngâm.
Cố Thanh Sơn nhìn nàng, cũng không lên tiếng cắt đứt suy tư của nàng. Tình Nhu là nữ tu vô cùng thông minh, cố lẽ có thể nghĩ ra sáng kiến hay ho nào đó giúp mọi người.
“Vương Hồng Đao giỏi tính kế, nhưng xét theo đủ loại dấu hiệu để lại, ông ta là người rất quý trọng mạng sống của mình.” Nàng nói.
“Nói tiếp đi.” Cố Thanh Sơn gật đầu.
Tình Nhu im lặng một lúc mới nói: “Chúng ta nghĩ cách đánh đảo nổi này rơi xuống gần Giới Ma, như vậy có lẽ sẽ làm Vương Hồng Đao lo sợ không dám đến đảo này nữa.”
Cố Thanh Sơn đỡ trán, nhất thời không biết nói gì.
“Đúng vậy, ông ta không cần đến đảo này, ông ta chỉ cần xuống dưới đẩy nhẹ một cái là xong.” Sơn Nữ nhẹ giọng nói.
Tình Nhu lập tức đỏ mặt, dường như cảm thấy quẫn bách vì mình đưa ra chủ ý không tốt.
“Sơn Nữ, cô thấy thế nào?” Cố Thanh Sơn lại hỏi.
“Công tử, ta đã cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu.” Sơn Nữ nói.
“Sau đó thì sao? Cô có kế sách gì không?”
Sơn Nữ lại chuyển đề tài, nghiêm nghị hỏi: “Công tử, ngài cảm thấy chức trách của một thanh kiếm là gì?”
“Chém?”
“Đúng, cho nên chuyện đau đầu tốn não này ta sẽ không làm.”
“… Được rồi.” Cố Thanh Sơn chỉ đành thở dài một tiếng.
Xem ra mình cũng chẳng có thu hoạch gì.
Tình Nhu đột nhiên lại hỏi: “Công tử, ngài có chủ ý nào không?”
Cố Thanh Sơn nghĩ lại, chần chờ nói: “Ừm, ta có một chủ ý không hay lắm, cho nên ta mới muốn nghe ý kiến của mọi người trước, xem có thể thay thế chủ ý này của ta được không.”
“Chủ ý gì? Hay là cứ nói nghe một chút.” Uyển Nhi cảm thấy hứng thú, hỏi.
Cố Thanh Sơn liền nói một câu.
Ba cô gái lập tức im lặng.
Một lát sau, Tình Nhu mới lấy lại tinh thần, nói: “Công tử, cái này của ngài… không thể coi là chủ ý được.”
Uyển Nhi cũng nhìn hắn, lẩm bẩm: “Ngài còn chủ ý nào nát hơn nữa không?”
- ---------
Quay ngược thời gian về trước đó một chút, trước khi Cố Thanh Sơn đến Tích Hương đường tìm kiếm bí tịch trận pháp. Lúc đó, Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy cũng tách nhau ra rời khỏi đài nghị sự.
Triệu Ngũ Chuy trở lại chỗ ở của mình, mở hết toàn bộ trận pháp mình có ra rồi mới đóng cổng lại. Gã băng qua hành lang thật dài, vượt qua một hoa viên, cuối cùng tiến vào phòng tu hành của mình.
Gã cúi đầu, lẳng lặng đứng một lát.
Giờ phút này, không có bất kỳ ai tới quấy rầy gã, tất cả tạp niệm và người khác chuyện khác đều bị phòng tu hành ngăn cách bên ngoài.
Triệu Ngũ Chuy vươn hai tay xoa xoa mặt, dần dần thả lỏng người.
“Thế giới mới…” Triệu Ngũ Chuy thì thào.
Thật lâu sau, gã vô cùng tiếc hận mà thở dài một tiếng: “Thật đáng hận, vì sao ngươi lại cứ phải thề giết Vương Hồng Đao!”
Rầm!
Gã đấm mạnh lên vách tường, mặt tường chấn động đến mức rơi mấy mảng gạch đá xuống.
Bỗng nhiên, đằng sau bức tường, một con đường sâu thẳm xuất hiện.
Triệu Ngũ Chuy ngây ngốc một lát mới đi xuống dọc theo con đường kia. Gã đi sâu vào trong lòng đất, đến trước một trận pháp cỡ lớn rồi lấy ra hơn mười linh thạch, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.
Linh thạch dùng rồi là mất, không lấy lại được nữa.
Nhưng hiện tại lại không thể không dùng.
Triệu Ngũ Chuy đặt bảy linh thạch vào lỗ khảm trên trận pháp cỡ lớn.
Trận pháp lập tức được kích hoạt, liên tục phát ra tiếng vang nhỏ.
Tiếng vang đó duy trì một lát, nhưng không có biến hóa gì.
Triệu Ngũ Chuy lập tức lo lắng.
“Không lẽ…” Gã đặt tay lên tim mình.
Nhịp tim cũng không khác thường.
Ngay sau đó, từ trong trận pháp truyền đến tiếng ho khan khổ sở.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng ho khan này, Triệu Ngũ Chuy mới thả lỏng.
Gã không dám thở mạnh, yên lặng đứng ở đó chờ.
Tiếng ho khan dần dần biến mất, thay vào đó là một giọng nói đầy phẫn nộ.
“Không phải đã nói không có chuyện gì quan trọng thì đừng đến quấy rầy ta à?”
Giọng nói này dường như cực kỳ mất kiên nhẫn, còn mang theo chút cảm giác đau đớn.
“Thật sự có chuyện quan trọng cần bẩm báo.” Triệu Ngũ Chuy cẩn thận nói.
“Chuyện quan trọng? Có chuyện quan trọng chó má gì được chứ! Mà thôi, ngươi nói đi.”
Triệu Ngũ Chuy thuật lại hết những chuyện vừa xảy ra.
/1520
|