Hai người hoàn toàn không phải là cùng một cấp bậc!
Cố Thanh Sơn một đường đột tiến, áo giáp nặng nề tiến lên, mạnh mẽ đánh bay một con Xích Kim Ma.
Xích Kim Ma đang muốn gào thét giữa không trung, bỗng nhiên kiếm quang chợt lóe, cắt đứt đầu của nó xuống.
Hứng lấy mưa máu lưa thưa, tay Cố Thanh Sơn nâng kiếm, cấp tốc chạy như bay.
Kiếm ra như gió, bóng người như quỷ như ma, Cố Thanh Sơn lạnh lùng thu hoạch tính mạng của các yêu quái.
Lãnh Thiên Tinh nhìn thấy thì ngược lại, lại hít một hơi.
"Đây là Phong Trảm Kiếm Quyết? Tại sao lại lợi hại đến vậy chứ!"
Y cũng đã gặp không ít kiếm tu thi triển Phong Trảm Kiếm Quyết, nhưng y thề rằng, người có thể thi triển môn Kiếm Quyết đến mức độ này, thì y chưa từng được thấy bao giờ.
"Đuổi theo!" Cố Thanh Sơn ra liền ba kiếm, chém bay con yêu quái ra ngoài, quát khẽ nhắc nhở.
Lãnh Thiên Tinh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng bay vút lên.
Họ chạy băng băng cả một đoạn đường.
Sau mấy giây, chiêu thức Thiếp Sơn Hạo đã hết tác dụng, thân hình Cố Thanh Sơn động một cái, nhanh chóng điều chỉnh thăng bằng.
Giây tiếp theo, ánh kiếm tung bay đầy trời.
Động tác của hắn thành thạo tự nhiên, nối tiếp như nước chảy mây trôi, mỗi một lần xuất thủ đều mang theo vài chiêu chuẩn bị ứng đối, không sợ bị đánh lén và công kích một chút nào.
Nhìn thật kỹ, lại có một cảm giác đặc biệt.
Cố Thanh Sơn trong lòng cũng cực kỳ xúc động.
Những chuỗi ngày gian khổ đánh giết trong núi thây trong biển máu kia, những kinh nghiệm chiến đấu khi hắn lấy được đầu của tướng giặc giữa hàng vạn quân lính kia… sau khi trọng sinh lâu như vậy mới có thể từ từ thức tỉnh.
Đến lúc này, hắn mới có thể coi là hoàn toàn sống lại.
Thời không trôi loạn, đáng sợ hơn là hư không trôi loạn ở chỗ, không biết hệ thống đang cố kỵ cái gì, mà phong ấn trí nhớ về tu hành kiếm thuật của mình.
Dòng chảy hỗn loạn của thời không còn kinh khủng hơn, ly kỳ hơn cả dòng chảy hư không. Cũng không biết hệ thống e ngại điều gì mà phải phong ấn toàn bộ phần ký ức về tu hành kiếm thuật của hắn.
Đến bây giờ, giờ khắc này, sự bất đồng duy nhất của hắn và kiếp trước, là tu vi còn quá thấp, ngoài ra có vài kiếm kỹ còn chưa thức tỉnh.
Những kiếm kỹ mạnh mẽ kia, dựa vào tu vi trước mắt của hắn thì có nghĩ cũng đừng nghĩ tới, nếu không loại tuyệt thế kiếm ý đó sẽ trực tiếp tiêu diệt hồn phách của Cố Thanh Sơn.
Đây cũng là sự bảo vệ của hệ thống Chiến Thần đối với hắn.
Cố Thanh Sơn chạy nhảy lung tung trong đám yêu ma đến mức chúng cũng phải che mũi tản ra bốn phía.
Khứu giác của yêu ma nhạy hơn Nhân tộc mấy chục lần, đây là trời sinh.
Trong nhận thức của chúng, những thứ mà mình phải đối mặt là một Phệ Hủ Ma vừa được sinh ra.
Thứ này nếu đánh chết thì sẽ dính vào người, mùi thối mấy năm không tiêu tan, còn nếu như ăn phải, thì sẽ tiêu chảy mất một tháng trời.
Cho dù là trường hợp nào thì các yêu ma đều xin thôi.
Thừa dịp lúc này, Cố Thanh Sơn giống như u linh vậy, bỗng nhiên xuất hiện ở trong đám yêu ma, trường kiếm trong tay lặng yên không một tiếng động vung lên chém.
Thiên Kỵ kiếm ở trong tay hắn, giống như tuyệt thế hung ma thức tỉnh, tàn nhẫn, thích giết chóc, quỷ quyệt, không biết mệt mỏi cắn nuốt tính mạng của yêu ma.
Đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, vài yêu ma liền đột nhiên kịp phản ứng, cả người run một cái chuẩn bị phát tác.
Cố Thanh Sơn thấy vậy, ánh mắt mãnh liệt.
"Tật Phong Liên Trảm!"
Trường kiếm như gió, mãnh liệt mà nhanh chóng.
Phong Trảm Kiếm Quyết nhanh chóng chém giết!
Động tác của Cố Thanh Sơn sạch sẽ, lưu loát, tuyệt không có một sự dư thừa nào, mỗi lần vung kiếm đều chặt đứt cổ của yêu ma, hoặc là cánh tay, eo, chân.
Sau một giây, xung quanh chỗ hắn đứng không còn lại một yêu ma nào có thể nhúc nhích được nữa.
Đi thêm mấy chục mét nữa, kiếm thế của Cố Thanh Sơn mới chầm chậm ngớt đi, tiếng kêu rên rung trời của các yêu ma lúc này mới bùng nổ.
Những yêu ma ở xa lại rất thờ ơ, cũng không bị tiếng kêu của đồng loại thu hút.
Giữa yêu ma cũng đầy rẫy sự sát hại, bọn chúng đã thấy điều này thường xuyên.
Không ngửi thấy mùi máu của con người, nhưng lại truyền tới mùi hôi thối, buồn nôn cực kỳ nồng nặc, cho thấy rõ ràng là có một con Phệ Hủ Ma xuất hiện.
Ai lại rảnh rỗi trêu chọc thứ buồn nôn ấy vậy?
Các yêu ma cũng có ranh giới cuối cùng, rối rít quay đầu lại.
Nói thì dài dòng, nhưng trên thực tế, cách lúc Cố Thanh Sơn cùng Lãnh Thiên Tinh bắt đầu phá vòng vây mới qua mười mấy giây ngắn ngủi.
Hai người như kỳ tích đi về phía trước mấy trăm mét, thuận lợi đến mức khiến cho Lãnh Thiên Tinh còn đang tưởng là nằm mơ.
Mắt thấy đích đến rồi, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một con yêu ma kỳ dị. Trên người con yêu ma này lửa cháy bừng bừng, ma khí mãnh liệt, ngay cả chỗ mà nó đứng cũng bị nướng thành một mảng đỏ rực.
"Xích Diễm Quỷ!" Lãnh Thiên Tinh thất thanh nói.
Nhưng mà Lãnh Thiên Tinh căn bản không có biện pháp thoát thân, đi ứng đối với Xích Diễm Quỷ ở phía trước. Bởi vì trên người y không hôi thối, cho nên những yêu ma theo đuôi y dần dần khiến cho y không ứng phó nổi.
May mà tốc độ của Cố Thanh Sơn đủ nhanh, các yêu ma không thể tạo thành thế bao vây, lúc này mới giúp y không bị yêu ma nhấn chìm.
"Nhìn thấy rồi, xông lên với ta." Cố Thanh Sơn nói.
"Ngươi..." Lãnh Thiên Tinh không biết nói cái gì cho phải.
Xích Diễm Quỷ là con quỷ thuộc hệ Hỏa, cơ thể được tạo thành từ ngọn lửa đen, không chịu lực vật lý nên rất khó đánh chết.
Bản lĩnh của Xích Diễm Quỷ đều nằm ở thuật pháp, một khi phát động, cực kỳ khó dây dưa.
Một con Xích Diễm Quỷ, có thể đồng thời đối địch với hai tu sĩ Trúc Cơ mà không bị rơi xuống thế hạ phong.
Quái vật này, ngay cả y cũng không chắc đối phó được, chứ đừng nói đến là Cố Thanh Sơn ở Luyện Khí cảnh trực tiếp đối diện với nó.
Cố Thanh Sơn ném trường kiếm, vội vàng hướng về phía trước vài bước.
Thiên Kỵ kiếm quay cuồng trên không trung, sau đó biến mất ngay lập tức, nó bị Cố Thanh Sơn dùng Phong Trảm Kiếm Quyết giấu vào trong hư không.
Đầu kia, Xích Diễm Quỷ thấy hai người chạy như bay đến thì cười gằn một tiếng, cách mấy chục mét, há mồm muốn khạc ra một thuật pháp hệ Hỏa.
"Cách quá xa, không kịp xuất thủ!" Lãnh Thiên Tinh vừa thấy, liền biết là đã đến thời khắc sinh tử tồn vong rồi.
Thuật pháp hệ Hỏa của Xích Diễm Quỷ, uy lực đạt tới cảnh giới "Dung Nham”, hai người căn bản không cách nào ngăn cản, chỉ có thể né tránh sang bên cạnh.
Nhưng mà một khi trốn tránh, vậy thì thế tấn công liền biến mất, hai người muốn tiến thêm về phía trước, so với trước đó khó khăn gấp mấy lần.
Dường như chính là chỗ chết.
Tâm trạng Lãnh Thiên Tinh trầm xuống.
Y còn phải đối phó với yêu ma ở sau lưng, không rảnh ra tay ngăn cản sự công kích của Xích Diễm Quỷ.
Chẳng lẽ nào đây sẽ là mồ chôn của y?
Lại thấy trong tay Cố Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện một cây cung, còn chưa kịp thấy hắn có động tác gì, một bóng sáng đã bay ra từ trường cung.
"Oanh Kích!"
"Bách Phát Bách Trúng!"
"Ngự Phong!"
Mũi tên của Cố Thanh Sơn dưới sự tăng thêm của "Oanh Kích" cùng "Ngự Phong", đều có lực tàn phá và tốc độ.
Hàn quang lóe lên.
Phập!
Mũi tên trúng ngay vào trán Xích Diễm Quỷ không lệch chút nào, Xích Diễm Quỷ bị đánh mạnh ngay vào đầu.
Xích Diễm Quỷ là đại yêu ma, thực lực cực kỳ mạnh, không thể nào bị linh lực Luyện Khí cảnh của Cố Thanh Sơn đánh chết.
Nhưng Cố Thanh Sơn đã đạt được mục đích.
Dưới sự công kích của mũi tên, Xích Diễm Quỷ không thể không ngước đầu, khạc ra một ngọn lửa cháy mạnh khủng kiếp, bay thẳng lên trời.
"Như vậy cũng được sao?" Lãnh Thiên Tinh có chút thất thần lẩm bẩm nói.
Khó khăn lắm mới chấp nhận được kiếm thuật và thân phận song tu võ đạo của đối phương, thế mà lúc này lại chui ra thêm một cây cung, một mũi tên liền hóa giải tình thế sinh tử.
Lãnh Thiên Tinh là đệ tử đích truyền đại tông môn, rất có kiến thức, trường cung của Cố Thanh Sơn động một cái, y liền phân biệt ra đó là ba kỹ năng "Ngự Phong" "Bách Phát Bách Trúng" và "Oanh Kích".
Cố Thanh Sơn một đường đột tiến, áo giáp nặng nề tiến lên, mạnh mẽ đánh bay một con Xích Kim Ma.
Xích Kim Ma đang muốn gào thét giữa không trung, bỗng nhiên kiếm quang chợt lóe, cắt đứt đầu của nó xuống.
Hứng lấy mưa máu lưa thưa, tay Cố Thanh Sơn nâng kiếm, cấp tốc chạy như bay.
Kiếm ra như gió, bóng người như quỷ như ma, Cố Thanh Sơn lạnh lùng thu hoạch tính mạng của các yêu quái.
Lãnh Thiên Tinh nhìn thấy thì ngược lại, lại hít một hơi.
"Đây là Phong Trảm Kiếm Quyết? Tại sao lại lợi hại đến vậy chứ!"
Y cũng đã gặp không ít kiếm tu thi triển Phong Trảm Kiếm Quyết, nhưng y thề rằng, người có thể thi triển môn Kiếm Quyết đến mức độ này, thì y chưa từng được thấy bao giờ.
"Đuổi theo!" Cố Thanh Sơn ra liền ba kiếm, chém bay con yêu quái ra ngoài, quát khẽ nhắc nhở.
Lãnh Thiên Tinh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng bay vút lên.
Họ chạy băng băng cả một đoạn đường.
Sau mấy giây, chiêu thức Thiếp Sơn Hạo đã hết tác dụng, thân hình Cố Thanh Sơn động một cái, nhanh chóng điều chỉnh thăng bằng.
Giây tiếp theo, ánh kiếm tung bay đầy trời.
Động tác của hắn thành thạo tự nhiên, nối tiếp như nước chảy mây trôi, mỗi một lần xuất thủ đều mang theo vài chiêu chuẩn bị ứng đối, không sợ bị đánh lén và công kích một chút nào.
Nhìn thật kỹ, lại có một cảm giác đặc biệt.
Cố Thanh Sơn trong lòng cũng cực kỳ xúc động.
Những chuỗi ngày gian khổ đánh giết trong núi thây trong biển máu kia, những kinh nghiệm chiến đấu khi hắn lấy được đầu của tướng giặc giữa hàng vạn quân lính kia… sau khi trọng sinh lâu như vậy mới có thể từ từ thức tỉnh.
Đến lúc này, hắn mới có thể coi là hoàn toàn sống lại.
Thời không trôi loạn, đáng sợ hơn là hư không trôi loạn ở chỗ, không biết hệ thống đang cố kỵ cái gì, mà phong ấn trí nhớ về tu hành kiếm thuật của mình.
Dòng chảy hỗn loạn của thời không còn kinh khủng hơn, ly kỳ hơn cả dòng chảy hư không. Cũng không biết hệ thống e ngại điều gì mà phải phong ấn toàn bộ phần ký ức về tu hành kiếm thuật của hắn.
Đến bây giờ, giờ khắc này, sự bất đồng duy nhất của hắn và kiếp trước, là tu vi còn quá thấp, ngoài ra có vài kiếm kỹ còn chưa thức tỉnh.
Những kiếm kỹ mạnh mẽ kia, dựa vào tu vi trước mắt của hắn thì có nghĩ cũng đừng nghĩ tới, nếu không loại tuyệt thế kiếm ý đó sẽ trực tiếp tiêu diệt hồn phách của Cố Thanh Sơn.
Đây cũng là sự bảo vệ của hệ thống Chiến Thần đối với hắn.
Cố Thanh Sơn chạy nhảy lung tung trong đám yêu ma đến mức chúng cũng phải che mũi tản ra bốn phía.
Khứu giác của yêu ma nhạy hơn Nhân tộc mấy chục lần, đây là trời sinh.
Trong nhận thức của chúng, những thứ mà mình phải đối mặt là một Phệ Hủ Ma vừa được sinh ra.
Thứ này nếu đánh chết thì sẽ dính vào người, mùi thối mấy năm không tiêu tan, còn nếu như ăn phải, thì sẽ tiêu chảy mất một tháng trời.
Cho dù là trường hợp nào thì các yêu ma đều xin thôi.
Thừa dịp lúc này, Cố Thanh Sơn giống như u linh vậy, bỗng nhiên xuất hiện ở trong đám yêu ma, trường kiếm trong tay lặng yên không một tiếng động vung lên chém.
Thiên Kỵ kiếm ở trong tay hắn, giống như tuyệt thế hung ma thức tỉnh, tàn nhẫn, thích giết chóc, quỷ quyệt, không biết mệt mỏi cắn nuốt tính mạng của yêu ma.
Đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, vài yêu ma liền đột nhiên kịp phản ứng, cả người run một cái chuẩn bị phát tác.
Cố Thanh Sơn thấy vậy, ánh mắt mãnh liệt.
"Tật Phong Liên Trảm!"
Trường kiếm như gió, mãnh liệt mà nhanh chóng.
Phong Trảm Kiếm Quyết nhanh chóng chém giết!
Động tác của Cố Thanh Sơn sạch sẽ, lưu loát, tuyệt không có một sự dư thừa nào, mỗi lần vung kiếm đều chặt đứt cổ của yêu ma, hoặc là cánh tay, eo, chân.
Sau một giây, xung quanh chỗ hắn đứng không còn lại một yêu ma nào có thể nhúc nhích được nữa.
Đi thêm mấy chục mét nữa, kiếm thế của Cố Thanh Sơn mới chầm chậm ngớt đi, tiếng kêu rên rung trời của các yêu ma lúc này mới bùng nổ.
Những yêu ma ở xa lại rất thờ ơ, cũng không bị tiếng kêu của đồng loại thu hút.
Giữa yêu ma cũng đầy rẫy sự sát hại, bọn chúng đã thấy điều này thường xuyên.
Không ngửi thấy mùi máu của con người, nhưng lại truyền tới mùi hôi thối, buồn nôn cực kỳ nồng nặc, cho thấy rõ ràng là có một con Phệ Hủ Ma xuất hiện.
Ai lại rảnh rỗi trêu chọc thứ buồn nôn ấy vậy?
Các yêu ma cũng có ranh giới cuối cùng, rối rít quay đầu lại.
Nói thì dài dòng, nhưng trên thực tế, cách lúc Cố Thanh Sơn cùng Lãnh Thiên Tinh bắt đầu phá vòng vây mới qua mười mấy giây ngắn ngủi.
Hai người như kỳ tích đi về phía trước mấy trăm mét, thuận lợi đến mức khiến cho Lãnh Thiên Tinh còn đang tưởng là nằm mơ.
Mắt thấy đích đến rồi, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một con yêu ma kỳ dị. Trên người con yêu ma này lửa cháy bừng bừng, ma khí mãnh liệt, ngay cả chỗ mà nó đứng cũng bị nướng thành một mảng đỏ rực.
"Xích Diễm Quỷ!" Lãnh Thiên Tinh thất thanh nói.
Nhưng mà Lãnh Thiên Tinh căn bản không có biện pháp thoát thân, đi ứng đối với Xích Diễm Quỷ ở phía trước. Bởi vì trên người y không hôi thối, cho nên những yêu ma theo đuôi y dần dần khiến cho y không ứng phó nổi.
May mà tốc độ của Cố Thanh Sơn đủ nhanh, các yêu ma không thể tạo thành thế bao vây, lúc này mới giúp y không bị yêu ma nhấn chìm.
"Nhìn thấy rồi, xông lên với ta." Cố Thanh Sơn nói.
"Ngươi..." Lãnh Thiên Tinh không biết nói cái gì cho phải.
Xích Diễm Quỷ là con quỷ thuộc hệ Hỏa, cơ thể được tạo thành từ ngọn lửa đen, không chịu lực vật lý nên rất khó đánh chết.
Bản lĩnh của Xích Diễm Quỷ đều nằm ở thuật pháp, một khi phát động, cực kỳ khó dây dưa.
Một con Xích Diễm Quỷ, có thể đồng thời đối địch với hai tu sĩ Trúc Cơ mà không bị rơi xuống thế hạ phong.
Quái vật này, ngay cả y cũng không chắc đối phó được, chứ đừng nói đến là Cố Thanh Sơn ở Luyện Khí cảnh trực tiếp đối diện với nó.
Cố Thanh Sơn ném trường kiếm, vội vàng hướng về phía trước vài bước.
Thiên Kỵ kiếm quay cuồng trên không trung, sau đó biến mất ngay lập tức, nó bị Cố Thanh Sơn dùng Phong Trảm Kiếm Quyết giấu vào trong hư không.
Đầu kia, Xích Diễm Quỷ thấy hai người chạy như bay đến thì cười gằn một tiếng, cách mấy chục mét, há mồm muốn khạc ra một thuật pháp hệ Hỏa.
"Cách quá xa, không kịp xuất thủ!" Lãnh Thiên Tinh vừa thấy, liền biết là đã đến thời khắc sinh tử tồn vong rồi.
Thuật pháp hệ Hỏa của Xích Diễm Quỷ, uy lực đạt tới cảnh giới "Dung Nham”, hai người căn bản không cách nào ngăn cản, chỉ có thể né tránh sang bên cạnh.
Nhưng mà một khi trốn tránh, vậy thì thế tấn công liền biến mất, hai người muốn tiến thêm về phía trước, so với trước đó khó khăn gấp mấy lần.
Dường như chính là chỗ chết.
Tâm trạng Lãnh Thiên Tinh trầm xuống.
Y còn phải đối phó với yêu ma ở sau lưng, không rảnh ra tay ngăn cản sự công kích của Xích Diễm Quỷ.
Chẳng lẽ nào đây sẽ là mồ chôn của y?
Lại thấy trong tay Cố Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện một cây cung, còn chưa kịp thấy hắn có động tác gì, một bóng sáng đã bay ra từ trường cung.
"Oanh Kích!"
"Bách Phát Bách Trúng!"
"Ngự Phong!"
Mũi tên của Cố Thanh Sơn dưới sự tăng thêm của "Oanh Kích" cùng "Ngự Phong", đều có lực tàn phá và tốc độ.
Hàn quang lóe lên.
Phập!
Mũi tên trúng ngay vào trán Xích Diễm Quỷ không lệch chút nào, Xích Diễm Quỷ bị đánh mạnh ngay vào đầu.
Xích Diễm Quỷ là đại yêu ma, thực lực cực kỳ mạnh, không thể nào bị linh lực Luyện Khí cảnh của Cố Thanh Sơn đánh chết.
Nhưng Cố Thanh Sơn đã đạt được mục đích.
Dưới sự công kích của mũi tên, Xích Diễm Quỷ không thể không ngước đầu, khạc ra một ngọn lửa cháy mạnh khủng kiếp, bay thẳng lên trời.
"Như vậy cũng được sao?" Lãnh Thiên Tinh có chút thất thần lẩm bẩm nói.
Khó khăn lắm mới chấp nhận được kiếm thuật và thân phận song tu võ đạo của đối phương, thế mà lúc này lại chui ra thêm một cây cung, một mũi tên liền hóa giải tình thế sinh tử.
Lãnh Thiên Tinh là đệ tử đích truyền đại tông môn, rất có kiến thức, trường cung của Cố Thanh Sơn động một cái, y liền phân biệt ra đó là ba kỹ năng "Ngự Phong" "Bách Phát Bách Trúng" và "Oanh Kích".
/1520
|