Rốt cuộc, ông ta đã nhân cơ hội lúc nàng không phòng bị, đặt một cái bẫy hoàn hảo.
Bốn mươi tu sĩ Huyền Linh cảnh đồng loạt ra tay vào lúc đó.
Cô gái kia không hề phát hiện ra mình mắc bẫy, không kịp đề phòng nên đã bị đánh bại.
Nàng phát hiện ra Thiên Sơn Dạ lừa dối nàng, lại bị các tu sĩ bắt giữ, trong tuyệt vọng, nàng hoàn toàn mất đi sự can đảm, nhanh chóng tự sát.
Trước khi chết, nàng chỉ nói một câu.
“Linh hồn của ta sẽ hóa thành trật tự hủy diệt, gọi đến từ trong hư không một sự tồn tại khủng khiếp mà các ngươi không thể nào đấu lại được, khiến cho các ngươi phải từ từ chết đi trong tuyệt vọng, từng kẻ từng kẻ không chừa một ai, đó chính là quả báo của các ngươi, là sự trả thù của ta.”
Nói xong câu này, nàng cũng chết.
Nhưng nếu chỉ là chết như vậy, các tu sĩ cũng không quá quan tâm. Chỉ cần hồn phách của cô gái vẫn còn, thì bọn họ có thể nắm được hồn phách của nàng ta. Bọn họ vẫn sẽ phát hiện ra bí mật của cô gái như cũ.
Đáng tiếc, khi cô gái chết đi, hồn phách của nàng cũng đồng thời tiêu tán. Tất cả các đại tu sĩ đã vắt óc nghĩ không biết bao nhiêu cách, dùng hết tất cả bí thuật pháp môn, mà vẫn không thể tìm được hồn phách của cô gái nọ.
Giữa lúc mọi người đang cảm thấy vô cùng hoang mang, Giới Ma xuất hiện.
Ngày đầu tiên, Giới Ma ăn hết mặt trời và mặt trăng.
Ngày thứ hai, Giới Ma bắt đầu ăn hết những ngôi sao trên bầu trời. Sau vài ngày, cả thế giới này không còn bất kỳ một tia sáng nào phát ra từ các vì sao.
Các tu sĩ thấy vậy, buộc lòng phải hợp sức tổng tiến công, đối đầu với Giới Ma, nhưng sức mạnh của nó kinh khủng đến nỗi khiến cho bọn họ ngày càng tuyệt vọng.
Toàn bộ những tu sĩ tham gia cuộc chiến ấy, đều bị Giới Ma ăn sống.
Lúc này, mọi người mới nhớ tới những lời cô gái kia đã nói.
Thế nhưng, mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa. Thế giới đã bước vào con đường hủy diệt, các tu sĩ chỉ đành bó tay chờ chết.
Không còn cách nào khác, các tu sĩ cấp cao lại lần nữa tụ họp cùng nhau để nghĩ phương án đối phó. Bọn họ đều nhất trí rằng, chỉ có giết Thiên Sơn Dạ, thì mới có thể khiến cho nàng ta bớt giận. Vì thế, bọn họ nhanh chóng trục xuất Thiên Sơn Dạ, đồng thời đồ đệ của ông ta là Vương Hồng Đao cũng được đề cử đi ám sát chính sư phụ của mình.
Trước âm mưu của các tu sĩ trên toàn thế giới, Thiên Sơn Dạ không chút phòng bị, đương nhiên bị giết chết.
Nhưng vô ích, Giới Ma cũng không hề biến mất.
Thế giới chìm trong tuyệt vọng.
Các tu sĩ không cam lòng cứ như vậy mà bị diệt vong, cuối cùng có người phát minh ra một loại thuật pháp. Thuật pháp này có thể nâng cả tông môn trên trời, hình thành nên một hòn đảo nhỏ, sau đó có thể xuyên qua không gian rời khỏi thế giới này.
Toàn bộ giới tu hành vô cùng vui mừng.
Từng hòn đảo bắt đầu lơ lửng bay lên, xuyên qua không gian, rời khỏi thế giới Huyền Không.
Vài tháng trôi qua, một vài đại tu sĩ đi đầu thám hiểm, nhưng chưa từng có bất kì ai trở về báo tin. Điều này khiến cho các tu sĩ cấp cao vô cùng hoài nghi.
Sau nhiều lần thăm dò, mọi người phát hiện ra người phát minh ra thuật phá không ấy là một trận pháp sư vô danh.
Trận pháp sư kia bị tìm thấy ngay lập tức.
“Thật kỳ lạ, không thể như vậy được.”
Trận pháp sư chỉ nói một câu như vậy.
Lời này vừa ra khỏi miệng, ông ta chết ngay.
Hồn phi phách tán, đến một mảnh hồn cũng không thể tìm thấy được, giống y như lúc cô gái thần bí kia chết đi.
Các tu sĩ cấp cao lập tức kết luận, đây là âm mưu của cô gái kia.
Thuật phá không nhất định cực kì nguy hiểm.
Để tránh cho toàn bộ thế giới hỗn loạn, những tu sĩ cấp cao đã giấu chuyện này đi, không cho ai biết. Vì vậy, vẫn có không ít tông môn hi vọng tìm được đường sống, xuyên qua không gian rời đi.
Tất cả các tu sĩ đều muốn rời khỏi thế giới này, bước vào hư không. Chỉ có các tu sĩ cấp cao là lâm vào tình cảnh tuyệt vọng chưa từng thấy từ trước đến nay.
Ban đầu, bọn họ tụ tập lại một chỗ, bày mưu muốn áp chế cô gái kia. Giờ đây, báo ứng của bọn họ đã tới.
Có một vài đại tu sĩ đã xé rách không gian, muốn đi tìm những thế giới khác. Nhưng tất cả những thế giới mà bọn họ biết, đều đã bị bọn họ sát nhập vào thế giới của chính mình.
Bọn họ không có bất kì một tọa độ nào khác để hướng đến.
Những tu sĩ rời đi một mình, sau khi lưu lạc một thời gian dài đều sẽ hoàn toàn biến mất.
Tất cả bọn họ, không một ai có thể chạy thoát khỏi lời nguyền của cô gái kia.
Ở thế giới này, không có bất kì kẻ nào trốn đi được cả.
Mỗi một đại tu sĩ tự cho bản thân mình là tài giỏi, cũng đều phải bước đi trên con đường chờ chết này.
Thoáng cái, một ngàn năm đã trôi qua. Tài nguyên hoàn toàn khô kiệt, gần như tám phần mười số tu sĩ đã chết.
Đại tông môn duy nhất còn tồn tại, là La Sát Phong.
Nhưng toàn bộ thế giới này, bao gồm cả La Sát Phong, cũng chỉ có thể trơ mắt đợi cái chết gần kề.
Đây, chính là toàn bộ chân tướng.
Cố Thanh Sơn nghe xong, cúi đầu im lặng.
Tình Như thở dài, nói nhỏ: “Nếu ta có năng lực ấy, thì nhất định cũng sẽ làm giống như cô gái kia, bắt thế giới này phải trả giá.”
Uyển Nhi gật đầu đồng cảm.
“Công tử, giờ chúng ta phải làm sao đây?” Sơn Nữ hỏi.
Cố Thanh Sơn cất ngọc giản đi, lại lấy ra một ngọc giản khác.
Trên giao diện thao tác Chiến Thần, dòng chữ nhỏ nhấp nháy lại xuất hiện.
[Tiêu hao 1000 điểm hồn lực sẽ lĩnh hội được nội dung quan trọng của đạo trận pháp của thế giới này, ngài có chấp nhận không?]
“Chấp nhận.”
Hồn lực lập tức bị trừ.
Những lời ghi chú và lựa chọn giống vậy đã xuất hiện đầy trên giao diện thao tác Chiến Thần.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại, bắt đầu cảm ngộ ngọc giản một lần nữa. Cũng trong lúc đó, hắn tranh thủ hỏi Sơn Nữ: “Cô thấy cảnh cô gái kia chiến đấu với người khác không?”
Sơn Nữ nhớ lại một chút: “Ta có thấy một vài đoạn lẻ tẻ.”
“Cô ta dùng loại vũ khí gì?”
“Hình như là một cuộn giấy mỏng, được ghim với một loại dây thừng đặc biệt nào đó.” Sơn Nữ dường như cảm giác được mấy lời miêu tả của mình không chuẩn xác lắm, lại tiếp tục nói: “Mỗi khi chiến đấu, cô ta sẽ kéo sợi dây thừng buộc trên mảnh giấy mỏng. Khi trang giấy này được mở ra, nó sẽ bộc phát ra các loại thuật pháp có uy lực to lớn.”
“Quyển trục… Nói như vậy, cô ta hẳn là thiên tuyển giả…” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Hắn nhớ đến Tô Tuyết Nhi, cô cũng từng đưa cho hắn một quyển trục. Nếu không có quyển trục ấy, thì hắn, Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly đã không thể giết chết Giáo Hoàng.
Như vậy, cô gái kia có thể là một thiên tuyển giả với sức mạnh cực kì ghê gớm, không ai sánh được.
Sau khi chết, thiên tuyển giả có thể hóa thành một trật tự nào đó ư?
Đây đúng là chuyện kì lạ.
Cố Thanh Sơn thầm hỏi: “Hệ thống Chiến Thần, thiên tuyển giả có thể hóa thành trật tự không? Hay là những sự tồn tại mạnh mẽ đến một mức độ nhất định thì đều có thể trở thành trật tự?”
Ting!
Hệ thống Chiến Thần trả lời: [Xin hãy tự tìm hiểu các vấn đề liên quan, hệ thống sẽ giữ im lặng đối với câu hỏi này.]
“Ngươi cũng không biết?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Hệ thống Chiến Thần nói: [Hệ thống chỉ có thể giúp ngài trở nên mạnh hơn, ngoài các chức năng này ra, hệ thống cũng không làm được gì nhiều.]
[Nhưng, bổn hệ thống có thể nêu lên lời ghi chú đặc biệt sau đây.]
[Thế giới nhiều như sao trên trời, có vô số sinh vật có sức mạnh to lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, ngài vẫn còn cách chân tướng của thế giới một khoảng cách rất xa.]
Cố Thanh Sơn gật đầu, hệ thống nói vậy cũng không sai.
“Công tử, ngài nghĩ trong chuyện này còn có vấn đề gì nữa không?” Tình Nhu hỏi.
“Không có vấn đề gì cả.” Thấy mấy cô gái đều đang nhìn mình, hắn chỉ truyền âm bằng thần niệm, nói: “Chờ một chút thôi, chúng ta sẽ đi ngay.”
“Ngài muốn xé rách không gian sao?” Uyển Nhi hỏi.
“Không.”
Cố Thanh Sơn dùng thần niệm nói với các cô gái: “Thực ra ta có một suy đoán.”
“Suy đoán gì?” Uyển Nhi tò mò hỏi.
Cố Thanh Sơn truyền âm nói: “Giới Ma mạnh như vậy, chỉ trong vòng vài ngày đã có thể ăn hết cả mặt trăng, mặt trời lẫn sao, thì ngay cả tu sĩ Huyền Linh cảnh cực mạnh cũng không phải là đối thủ của nó. Về điều này, chắc các cô không có nghi hoặc gì nữa.”
Tình Nhu và Uyển Nhi đều gật đầu.
“Ngay cả mặt trăng, mặt trời và sao cũng đều bị nó ăn sạch, ta cho rằng với sức mạnh to lớn như vậy, chỉ cần nó muốn, thì hoàn toàn có thể ăn sạch tất cả mọi người chỉ trong vòng mấy ngày.” Cố Thanh Sơn đột nhiên hỏi: “Vậy thì tại sao nó lại không làm như vậy?”
Hai nàng ngơ ngẩn.
Cố Thanh Sơn chậm rãi nói: “Ngoài việc muốn vờn các tu sĩ, làm họ phải thấp thỏm không yên ra, ta còn nghĩa đến một khả năng còn đáng sợ hơn nữa, chính là nó đang gián tiếp xúi giục bọn họ phải phá không rời đi.”
Bốn mươi tu sĩ Huyền Linh cảnh đồng loạt ra tay vào lúc đó.
Cô gái kia không hề phát hiện ra mình mắc bẫy, không kịp đề phòng nên đã bị đánh bại.
Nàng phát hiện ra Thiên Sơn Dạ lừa dối nàng, lại bị các tu sĩ bắt giữ, trong tuyệt vọng, nàng hoàn toàn mất đi sự can đảm, nhanh chóng tự sát.
Trước khi chết, nàng chỉ nói một câu.
“Linh hồn của ta sẽ hóa thành trật tự hủy diệt, gọi đến từ trong hư không một sự tồn tại khủng khiếp mà các ngươi không thể nào đấu lại được, khiến cho các ngươi phải từ từ chết đi trong tuyệt vọng, từng kẻ từng kẻ không chừa một ai, đó chính là quả báo của các ngươi, là sự trả thù của ta.”
Nói xong câu này, nàng cũng chết.
Nhưng nếu chỉ là chết như vậy, các tu sĩ cũng không quá quan tâm. Chỉ cần hồn phách của cô gái vẫn còn, thì bọn họ có thể nắm được hồn phách của nàng ta. Bọn họ vẫn sẽ phát hiện ra bí mật của cô gái như cũ.
Đáng tiếc, khi cô gái chết đi, hồn phách của nàng cũng đồng thời tiêu tán. Tất cả các đại tu sĩ đã vắt óc nghĩ không biết bao nhiêu cách, dùng hết tất cả bí thuật pháp môn, mà vẫn không thể tìm được hồn phách của cô gái nọ.
Giữa lúc mọi người đang cảm thấy vô cùng hoang mang, Giới Ma xuất hiện.
Ngày đầu tiên, Giới Ma ăn hết mặt trời và mặt trăng.
Ngày thứ hai, Giới Ma bắt đầu ăn hết những ngôi sao trên bầu trời. Sau vài ngày, cả thế giới này không còn bất kỳ một tia sáng nào phát ra từ các vì sao.
Các tu sĩ thấy vậy, buộc lòng phải hợp sức tổng tiến công, đối đầu với Giới Ma, nhưng sức mạnh của nó kinh khủng đến nỗi khiến cho bọn họ ngày càng tuyệt vọng.
Toàn bộ những tu sĩ tham gia cuộc chiến ấy, đều bị Giới Ma ăn sống.
Lúc này, mọi người mới nhớ tới những lời cô gái kia đã nói.
Thế nhưng, mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa. Thế giới đã bước vào con đường hủy diệt, các tu sĩ chỉ đành bó tay chờ chết.
Không còn cách nào khác, các tu sĩ cấp cao lại lần nữa tụ họp cùng nhau để nghĩ phương án đối phó. Bọn họ đều nhất trí rằng, chỉ có giết Thiên Sơn Dạ, thì mới có thể khiến cho nàng ta bớt giận. Vì thế, bọn họ nhanh chóng trục xuất Thiên Sơn Dạ, đồng thời đồ đệ của ông ta là Vương Hồng Đao cũng được đề cử đi ám sát chính sư phụ của mình.
Trước âm mưu của các tu sĩ trên toàn thế giới, Thiên Sơn Dạ không chút phòng bị, đương nhiên bị giết chết.
Nhưng vô ích, Giới Ma cũng không hề biến mất.
Thế giới chìm trong tuyệt vọng.
Các tu sĩ không cam lòng cứ như vậy mà bị diệt vong, cuối cùng có người phát minh ra một loại thuật pháp. Thuật pháp này có thể nâng cả tông môn trên trời, hình thành nên một hòn đảo nhỏ, sau đó có thể xuyên qua không gian rời khỏi thế giới này.
Toàn bộ giới tu hành vô cùng vui mừng.
Từng hòn đảo bắt đầu lơ lửng bay lên, xuyên qua không gian, rời khỏi thế giới Huyền Không.
Vài tháng trôi qua, một vài đại tu sĩ đi đầu thám hiểm, nhưng chưa từng có bất kì ai trở về báo tin. Điều này khiến cho các tu sĩ cấp cao vô cùng hoài nghi.
Sau nhiều lần thăm dò, mọi người phát hiện ra người phát minh ra thuật phá không ấy là một trận pháp sư vô danh.
Trận pháp sư kia bị tìm thấy ngay lập tức.
“Thật kỳ lạ, không thể như vậy được.”
Trận pháp sư chỉ nói một câu như vậy.
Lời này vừa ra khỏi miệng, ông ta chết ngay.
Hồn phi phách tán, đến một mảnh hồn cũng không thể tìm thấy được, giống y như lúc cô gái thần bí kia chết đi.
Các tu sĩ cấp cao lập tức kết luận, đây là âm mưu của cô gái kia.
Thuật phá không nhất định cực kì nguy hiểm.
Để tránh cho toàn bộ thế giới hỗn loạn, những tu sĩ cấp cao đã giấu chuyện này đi, không cho ai biết. Vì vậy, vẫn có không ít tông môn hi vọng tìm được đường sống, xuyên qua không gian rời đi.
Tất cả các tu sĩ đều muốn rời khỏi thế giới này, bước vào hư không. Chỉ có các tu sĩ cấp cao là lâm vào tình cảnh tuyệt vọng chưa từng thấy từ trước đến nay.
Ban đầu, bọn họ tụ tập lại một chỗ, bày mưu muốn áp chế cô gái kia. Giờ đây, báo ứng của bọn họ đã tới.
Có một vài đại tu sĩ đã xé rách không gian, muốn đi tìm những thế giới khác. Nhưng tất cả những thế giới mà bọn họ biết, đều đã bị bọn họ sát nhập vào thế giới của chính mình.
Bọn họ không có bất kì một tọa độ nào khác để hướng đến.
Những tu sĩ rời đi một mình, sau khi lưu lạc một thời gian dài đều sẽ hoàn toàn biến mất.
Tất cả bọn họ, không một ai có thể chạy thoát khỏi lời nguyền của cô gái kia.
Ở thế giới này, không có bất kì kẻ nào trốn đi được cả.
Mỗi một đại tu sĩ tự cho bản thân mình là tài giỏi, cũng đều phải bước đi trên con đường chờ chết này.
Thoáng cái, một ngàn năm đã trôi qua. Tài nguyên hoàn toàn khô kiệt, gần như tám phần mười số tu sĩ đã chết.
Đại tông môn duy nhất còn tồn tại, là La Sát Phong.
Nhưng toàn bộ thế giới này, bao gồm cả La Sát Phong, cũng chỉ có thể trơ mắt đợi cái chết gần kề.
Đây, chính là toàn bộ chân tướng.
Cố Thanh Sơn nghe xong, cúi đầu im lặng.
Tình Như thở dài, nói nhỏ: “Nếu ta có năng lực ấy, thì nhất định cũng sẽ làm giống như cô gái kia, bắt thế giới này phải trả giá.”
Uyển Nhi gật đầu đồng cảm.
“Công tử, giờ chúng ta phải làm sao đây?” Sơn Nữ hỏi.
Cố Thanh Sơn cất ngọc giản đi, lại lấy ra một ngọc giản khác.
Trên giao diện thao tác Chiến Thần, dòng chữ nhỏ nhấp nháy lại xuất hiện.
[Tiêu hao 1000 điểm hồn lực sẽ lĩnh hội được nội dung quan trọng của đạo trận pháp của thế giới này, ngài có chấp nhận không?]
“Chấp nhận.”
Hồn lực lập tức bị trừ.
Những lời ghi chú và lựa chọn giống vậy đã xuất hiện đầy trên giao diện thao tác Chiến Thần.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại, bắt đầu cảm ngộ ngọc giản một lần nữa. Cũng trong lúc đó, hắn tranh thủ hỏi Sơn Nữ: “Cô thấy cảnh cô gái kia chiến đấu với người khác không?”
Sơn Nữ nhớ lại một chút: “Ta có thấy một vài đoạn lẻ tẻ.”
“Cô ta dùng loại vũ khí gì?”
“Hình như là một cuộn giấy mỏng, được ghim với một loại dây thừng đặc biệt nào đó.” Sơn Nữ dường như cảm giác được mấy lời miêu tả của mình không chuẩn xác lắm, lại tiếp tục nói: “Mỗi khi chiến đấu, cô ta sẽ kéo sợi dây thừng buộc trên mảnh giấy mỏng. Khi trang giấy này được mở ra, nó sẽ bộc phát ra các loại thuật pháp có uy lực to lớn.”
“Quyển trục… Nói như vậy, cô ta hẳn là thiên tuyển giả…” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Hắn nhớ đến Tô Tuyết Nhi, cô cũng từng đưa cho hắn một quyển trục. Nếu không có quyển trục ấy, thì hắn, Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly đã không thể giết chết Giáo Hoàng.
Như vậy, cô gái kia có thể là một thiên tuyển giả với sức mạnh cực kì ghê gớm, không ai sánh được.
Sau khi chết, thiên tuyển giả có thể hóa thành một trật tự nào đó ư?
Đây đúng là chuyện kì lạ.
Cố Thanh Sơn thầm hỏi: “Hệ thống Chiến Thần, thiên tuyển giả có thể hóa thành trật tự không? Hay là những sự tồn tại mạnh mẽ đến một mức độ nhất định thì đều có thể trở thành trật tự?”
Ting!
Hệ thống Chiến Thần trả lời: [Xin hãy tự tìm hiểu các vấn đề liên quan, hệ thống sẽ giữ im lặng đối với câu hỏi này.]
“Ngươi cũng không biết?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Hệ thống Chiến Thần nói: [Hệ thống chỉ có thể giúp ngài trở nên mạnh hơn, ngoài các chức năng này ra, hệ thống cũng không làm được gì nhiều.]
[Nhưng, bổn hệ thống có thể nêu lên lời ghi chú đặc biệt sau đây.]
[Thế giới nhiều như sao trên trời, có vô số sinh vật có sức mạnh to lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, ngài vẫn còn cách chân tướng của thế giới một khoảng cách rất xa.]
Cố Thanh Sơn gật đầu, hệ thống nói vậy cũng không sai.
“Công tử, ngài nghĩ trong chuyện này còn có vấn đề gì nữa không?” Tình Nhu hỏi.
“Không có vấn đề gì cả.” Thấy mấy cô gái đều đang nhìn mình, hắn chỉ truyền âm bằng thần niệm, nói: “Chờ một chút thôi, chúng ta sẽ đi ngay.”
“Ngài muốn xé rách không gian sao?” Uyển Nhi hỏi.
“Không.”
Cố Thanh Sơn dùng thần niệm nói với các cô gái: “Thực ra ta có một suy đoán.”
“Suy đoán gì?” Uyển Nhi tò mò hỏi.
Cố Thanh Sơn truyền âm nói: “Giới Ma mạnh như vậy, chỉ trong vòng vài ngày đã có thể ăn hết cả mặt trăng, mặt trời lẫn sao, thì ngay cả tu sĩ Huyền Linh cảnh cực mạnh cũng không phải là đối thủ của nó. Về điều này, chắc các cô không có nghi hoặc gì nữa.”
Tình Nhu và Uyển Nhi đều gật đầu.
“Ngay cả mặt trăng, mặt trời và sao cũng đều bị nó ăn sạch, ta cho rằng với sức mạnh to lớn như vậy, chỉ cần nó muốn, thì hoàn toàn có thể ăn sạch tất cả mọi người chỉ trong vòng mấy ngày.” Cố Thanh Sơn đột nhiên hỏi: “Vậy thì tại sao nó lại không làm như vậy?”
Hai nàng ngơ ngẩn.
Cố Thanh Sơn chậm rãi nói: “Ngoài việc muốn vờn các tu sĩ, làm họ phải thấp thỏm không yên ra, ta còn nghĩa đến một khả năng còn đáng sợ hơn nữa, chính là nó đang gián tiếp xúi giục bọn họ phải phá không rời đi.”
/1520
|