“Giúp đỡ ta?”
“Đúng vậy, giúp đỡ ngươi.”
Nữ nhân nhìn thẳng vào Cố Thanh Sơn, vẻ mặt đã có vài phần dịu dàng.
“Tất cả những việc ngươi làm ở thế giới này, ta đều biết hết. Thái độ của ngươi đối với nô lệ, giống hệt như ta năm đó. Thậm chí, sự chán ghét của ngươi với thế giới này, cũng giống y như ta. Cho nên, ta sẽ giúp ngươi thêm một lần nữa.”
Nàng ta nói xong, thổi một hơi vào cánh cửa ánh sáng.
Cảnh tượng trong cánh cửa ánh sáng lập tức được phóng to, hiện ra trước mặt Cố Thanh Sơn.
Đó là một đống hoang tàn, mấy chục chiến sĩ vũ trang đầy đủ đang đè một hàng người xuống đất, chém đầu từng người một.
Đột nhiên, có một người la lên: “Trưởng quan, đã có một lối đi không gian được mở ra.”
Một người có dáng vẻ trưởng quan nói: “Một tiểu đội đi bao vây cửa ra, đợi La Sát còn sót lại xuất hiện.”
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ở bên trong cánh cửa ánh sáng, còn tất cả mọi người ở phía bên kia cánh cửa ánh sáng thì không hề nhận ra việc này.
Không biết khuôn mặt nữ nhân đã dùng thuật pháp gì, mà lại có thể vượt qua hàng tỉ thế giới ở tầng Vỏ Ngoài để nhìn thấy một thế giới nào đó ở tầng Vỏ Giữa.
Việc này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Cố Thanh Sơn về sự cường đại.
Chỉ thấy ở bên kia cánh cửa ánh sáng, các binh lính vũ trang đầy đủ vẫn đang lần lượt chém giết các La Sát bị bắt làm tù binh.
Có binh lính dùng trường đao trực tiếp chém đầu của tù binh xuống, còn một số binh lính khác thì cầm khẩu súng dài, bắn từng phát vào đầu từng người.
Hiệu suất của bọn họ rất thấp, bởi vì súng trường trong tay bọn họ chỉ có thể bắn một phát, hơn nữa lắp đạn và tháo vỏ đạn đều phải thao tác bằng tay, vô cùng bất tiện.
Theo mệnh lệnh của tên trưởng quan kia, lập tức có mấy binh lính thân thủ nhanh nhẹn bước ra khỏi hàng. Bọn họ nhao nhao lấy đạn ra, nhét vào súng trường trong tay, nhắm ngay vào lối ra của cánh cửa ánh sáng.
Cố Thanh Sơn nhận thấy súng trường trong tay những người này đều có kiểu dáng rất cũ. Tất cả đều là súng trường vô cùng thô sơ, ngay cả đạn cũng chỉ nhét được một viên.
Đột nhiên có một người cầm súng trường thấp giọng hỏi: “Trưởng quan, chốc nữa sẽ xử lý như thế nào, có cần giết chết luôn không?”
Tên trưởng quan kia nói: “Không, các ngươi không thể toàn lực ra tay, ta cần phải bắt sống.”
Một người cầm súng trường khác nói: “Bắt sống sao? Với khả năng bắn súng của chúng tôi, dân bản địa ở thế giới này muốn sống sót là một chuyện rất khó đấy.”
Trưởng quan kiên nhẫn giải thích: “Dù thế nào chúng ta cũng phải làm rõ cánh cửa không gian này đã xảy ra chuyện gì. Lẽ ra đây là thời kỳ tiến hành đại quyết chiến giữa bọn họ và thế giới chúng ta, La Sát sẽ không phái người ra ngoài.”
Đây quả thật là một việc kỳ lạ, nhất định phải làm rõ.
“Được rồi.” Mấy người cầm súng trường đồng thanh đáp. Bọn họ phát ra một hồi tiếng động răng rắc răng rắc, chuẩn bị sẵn sàng để bắn súng.
Cố Thanh Sơn nhìn kẻ địch đang canh giữ ở bên kia cánh cửa ánh sáng, hoàn toàn ngớ ra.
Làm thế nào hắn cũng không ngờ được, thế lực của hồ ly trắng lại bị tiêu diệt như vậy.
Thực lực của hồ ly trắng đã vượt qua Huyền Linh kỳ, là nhân vật mạnh nhất mà Cố Thanh Sơn từng gặp.
Thế nhưng hồ ly trắng lại bị khuôn mặt nữ nhân ăn sạch, thế lực của nó thì bị các binh lính vũ trang dùng súng cổ tiêu diệt.
Việc này đã hoàn toàn lật đổ thế giới quan của Cố Thanh Sơn.
“Hàng tỷ thế giới, chín trăm triệu tầng thế giới...” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm, thở dài một tiếng.
Hắn đột nhiên hiểu ra.
Bắt đầu từ bây giờ, mình không thể phán đoán mọi thứ bằng tư duy vốn có nữa rồi.
Cái gọi là thường thức, ở trước mặt vô số thế giới và đủ loại văn minh kỳ quái, cũng không cần thiết phải tồn tại.
Hiện tại, thế giới của hồ ly trắng đã bị một tổ chức sử dụng súng trường cổ xưa tiêu diệt.
Mình vất vả khổ cực khảo nghiệm hồi lâu, rốt cuộc còn ý nghĩa gì nữa?
Còn không bằng trực tiếp trở về thế giới Thần Võ!
Cố Thanh Sơn lại thở dài.
“Ngươi hãy giúp ta đưa một món đồ, còn ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi tình hình nguy hiểm này.” Giọng nói của khuôn mặt nữ nhân vang lên: “Ngươi có hài lòng với giao dịch lần này hay không?”
“Rất hài lòng. Ta còn phải cảm ơn ngươi nữa.” Cố Thanh Sơn chân thành nói.
“Nếu như là giao dịch, thì không cần nói cảm ơn.” Khuôn mặt nữ nhân nói.
“Việc báo thù đã xong, tâm nguyện cũng đã được hoàn thành, từ nay về sau, ta chính là chân ma rồi.” Trên mặt nàng ta hiện ra vẻ sầu não: “Ma quỷ và chúng sinh không thể cùng tồn tại, sau này, ta sẽ đi phá hủy rất nhiều thế giới.”
Cố Thanh Sơn chăm chú lắng nghe, trầm ngâm nói: “Ta cảm thấy tâm của ngươi đã sáng rõ như vậy, thì là người hay ma cũng có sao đâu?”
Khuôn mặt nữ nhân hơi bất ngờ nhìn hắn, trong một lúc không nói gì.
Giống như nàng ta đang tìm hiểu thái độ thật sự của hắn.
Chưa bao giờ nghĩ tới, một thiếu niên của Thế giới Rời Rạc, lại có thể nói ra lời như vậy.
Phải một hồi lâu, khuôn mặt nữ nhân mới nói: “Thiên Sơn Dạ đã khiến ta phải bước lên con đường không thể quay lại, ta đã không còn cách nào quay đầu lại nữa rồi.” Nàng ta giống như đang chìm vào hồi ức: “Năm đó, ta giấu mọi thứ không nói cho hắn ta biết, thật ra là để bảo vệ hắn ta.”
“Bảo vệ ông ta?”
“Đúng vậy, hắn ta có căn bệnh chung của tất cả mọi người trong thế giới này.”
“Bệnh chung gì?”
“Dã tâm không phù hợp với thực lực của bản thân, và sự hung bạo tàn nhẫn đối với thế giới khác. Hai thứ này, sẽ dễ dàng hủy diệt hắn ở trong vạn giới. Ta vốn dĩ muốn đợi sau khi đứa bé ra đời, sẽ từ từ chỉ bảo cho hắn ta...” Trên mặt nàng ta hiện lên vẻ bi thương.
“Chuyện đã qua không đáng để ngươi nhớ lại.” Cố Thanh Sơn khuyên nhủ: “Người do nền văn minh của thế giới này đào tạo ra, nói chung đều như vậy, ngươi cần gì phải để tâm niệm của bản thân đắm chìm vào trong đó?”
Khuôn mặt nữ nhân đã bình tĩnh trở lại, thấp giọng nói: “Chuyện nơi đây đều đã qua, những người tham gia hãm hại ta, không một người nào chạy thoát.”
Nàng ta nhìn Cố Thanh Sơn, chậm rãi há to miệng.
Một xấp quyển trục từ trong miệng nàng ta bay ra ngoài, bay lên đỉnh đầu Cố Thanh Sơn.
“Những quyển trục này, là bản lĩnh năm đó của ta. Bọn chúng sẽ đưa ngươi đến trước mặt người đã từng có ơn với ta. Ngươi hãy thay ta đưa cho người ấy một đóa hoa, đây là tâm nguyện cuối cùng trong thân phận con người của ta, cũng là giao dịch giữa ta và ngươi.” Khuôn mặt nữ nhân nói.
“Không vấn đề gì.” Cố Thanh Sơn đáp.
Ngay sau đó, hắn lại hỏi: “Ta muốn biết trước, ta sắp sửa phải xuyên qua bao nhiêu tầng thế giới, tốn bao nhiêu thời gian, mới có thể đến được nơi ở của người mà ngươi nói.”
“Xuyên qua bao nhiêu tầng thế giới?” Khuôn mặt nữ nhân ngạc nhiên nói.
Nàng ta ngừng lại một lát, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Giống như đã nghe được câu chuyện tức cười nào đó, nàng ta phát ra một trận cười lớn.
“Ha ha ha, ngươi thật sự cho rằng vượt qua từng tầng thế giới, mới có thể đến tầng thế giới khác sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Trong Biểu Tầng Thế Giới có hơn chín trăm triệu tầng, trong mỗi tầng lại có hàng tỷ thế giới. Đừng nói là ngươi, cho dù là ta cũng không có cách nào đi hết được tất cả các tầng thế giới!”
“Lẽ nào... hồ ly trắng đã nói dối ta?” Cố Thanh Sơn nghi hoặc hỏi.
“Nó không nói dối ngươi, nhưng nó chỉ là một kẻ quê mùa của thế giới ở tầng Vỏ Giữa, có một số chuyện làm sao mà nó có thể biết được.” Khuôn mặt nữ nhân khinh thường nói.
“Vậy thì...” Cố Thanh Sơn sắp sửa hỏi tiếp.
Nhưng khuôn mặt nữ nhân lại ngắt lời hắn, nói thẳng: “Giúp ta đạt được tâm nguyện, sau đó ngươi hãy tự đi xem đi.”
“Xem cái gì?”
“Chân tướng của thế giới.”
Trong mấy quyển trục đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu Cố Thanh Sơn, một quyển trục đột nhiên mở ra.
Màn ánh sáng rực rỡ chói mắt bao lấy hắn.
Chẳng biết từ lúc nào, trong tay hắn đã có thêm một bông hoa trong suốt lấp lánh.
Khuôn mặt nữ nhân nhìn chằm chằm vào bông hoa trong tay hắn, sắc mặt trở nên dịu dàng.
“Xin hãy đưa bông hoa này cho Bally què, hy vọng ngài ấy vẫn ổn.”
Giọng nói của khuôn mặt nữ nhân đã trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nàng ta đã giết sạch tu sĩ của thế giới Huyền Không, thế nhưng lúc này, trong giọng nói lại mang theo sự điềm tĩnh và ngượng ngùng chưa từng có.
Lúc này, dường như nàng ta đã quay trở lại quá khứ, trở lại thời kỳ thiếu nữ của mình.
“Ta chắc chắn sẽ đưa được, và sẽ chuyển lời chúc của ngươi tới người đó.” Cố Thanh Sơn cất bông hoa trong suốt lấp lánh đi, nghiêm túc nói.
Đối phương giúp mình chuyện lớn, mình giúp đối phương làm một chuyện. Việc này rất công bằng.
Khuôn mặt nữ nhân nhìn thấy thái độ này của hắn, liền gật đầu.
Màn ánh sáng bao lấy Cố Thanh Sơn đột nhiên được mở rộng.
Trong nháy mắt, hắn đã biến mất trong dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Khuôn mặt nữ nhân lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, cho đến khi Cố Thanh Sơn hoàn toàn biến mất, nàng ta mới lặng lẽ hạ xuống, rơi vào trên người Giới Ma.
“Đúng vậy, giúp đỡ ngươi.”
Nữ nhân nhìn thẳng vào Cố Thanh Sơn, vẻ mặt đã có vài phần dịu dàng.
“Tất cả những việc ngươi làm ở thế giới này, ta đều biết hết. Thái độ của ngươi đối với nô lệ, giống hệt như ta năm đó. Thậm chí, sự chán ghét của ngươi với thế giới này, cũng giống y như ta. Cho nên, ta sẽ giúp ngươi thêm một lần nữa.”
Nàng ta nói xong, thổi một hơi vào cánh cửa ánh sáng.
Cảnh tượng trong cánh cửa ánh sáng lập tức được phóng to, hiện ra trước mặt Cố Thanh Sơn.
Đó là một đống hoang tàn, mấy chục chiến sĩ vũ trang đầy đủ đang đè một hàng người xuống đất, chém đầu từng người một.
Đột nhiên, có một người la lên: “Trưởng quan, đã có một lối đi không gian được mở ra.”
Một người có dáng vẻ trưởng quan nói: “Một tiểu đội đi bao vây cửa ra, đợi La Sát còn sót lại xuất hiện.”
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ở bên trong cánh cửa ánh sáng, còn tất cả mọi người ở phía bên kia cánh cửa ánh sáng thì không hề nhận ra việc này.
Không biết khuôn mặt nữ nhân đã dùng thuật pháp gì, mà lại có thể vượt qua hàng tỉ thế giới ở tầng Vỏ Ngoài để nhìn thấy một thế giới nào đó ở tầng Vỏ Giữa.
Việc này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Cố Thanh Sơn về sự cường đại.
Chỉ thấy ở bên kia cánh cửa ánh sáng, các binh lính vũ trang đầy đủ vẫn đang lần lượt chém giết các La Sát bị bắt làm tù binh.
Có binh lính dùng trường đao trực tiếp chém đầu của tù binh xuống, còn một số binh lính khác thì cầm khẩu súng dài, bắn từng phát vào đầu từng người.
Hiệu suất của bọn họ rất thấp, bởi vì súng trường trong tay bọn họ chỉ có thể bắn một phát, hơn nữa lắp đạn và tháo vỏ đạn đều phải thao tác bằng tay, vô cùng bất tiện.
Theo mệnh lệnh của tên trưởng quan kia, lập tức có mấy binh lính thân thủ nhanh nhẹn bước ra khỏi hàng. Bọn họ nhao nhao lấy đạn ra, nhét vào súng trường trong tay, nhắm ngay vào lối ra của cánh cửa ánh sáng.
Cố Thanh Sơn nhận thấy súng trường trong tay những người này đều có kiểu dáng rất cũ. Tất cả đều là súng trường vô cùng thô sơ, ngay cả đạn cũng chỉ nhét được một viên.
Đột nhiên có một người cầm súng trường thấp giọng hỏi: “Trưởng quan, chốc nữa sẽ xử lý như thế nào, có cần giết chết luôn không?”
Tên trưởng quan kia nói: “Không, các ngươi không thể toàn lực ra tay, ta cần phải bắt sống.”
Một người cầm súng trường khác nói: “Bắt sống sao? Với khả năng bắn súng của chúng tôi, dân bản địa ở thế giới này muốn sống sót là một chuyện rất khó đấy.”
Trưởng quan kiên nhẫn giải thích: “Dù thế nào chúng ta cũng phải làm rõ cánh cửa không gian này đã xảy ra chuyện gì. Lẽ ra đây là thời kỳ tiến hành đại quyết chiến giữa bọn họ và thế giới chúng ta, La Sát sẽ không phái người ra ngoài.”
Đây quả thật là một việc kỳ lạ, nhất định phải làm rõ.
“Được rồi.” Mấy người cầm súng trường đồng thanh đáp. Bọn họ phát ra một hồi tiếng động răng rắc răng rắc, chuẩn bị sẵn sàng để bắn súng.
Cố Thanh Sơn nhìn kẻ địch đang canh giữ ở bên kia cánh cửa ánh sáng, hoàn toàn ngớ ra.
Làm thế nào hắn cũng không ngờ được, thế lực của hồ ly trắng lại bị tiêu diệt như vậy.
Thực lực của hồ ly trắng đã vượt qua Huyền Linh kỳ, là nhân vật mạnh nhất mà Cố Thanh Sơn từng gặp.
Thế nhưng hồ ly trắng lại bị khuôn mặt nữ nhân ăn sạch, thế lực của nó thì bị các binh lính vũ trang dùng súng cổ tiêu diệt.
Việc này đã hoàn toàn lật đổ thế giới quan của Cố Thanh Sơn.
“Hàng tỷ thế giới, chín trăm triệu tầng thế giới...” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm, thở dài một tiếng.
Hắn đột nhiên hiểu ra.
Bắt đầu từ bây giờ, mình không thể phán đoán mọi thứ bằng tư duy vốn có nữa rồi.
Cái gọi là thường thức, ở trước mặt vô số thế giới và đủ loại văn minh kỳ quái, cũng không cần thiết phải tồn tại.
Hiện tại, thế giới của hồ ly trắng đã bị một tổ chức sử dụng súng trường cổ xưa tiêu diệt.
Mình vất vả khổ cực khảo nghiệm hồi lâu, rốt cuộc còn ý nghĩa gì nữa?
Còn không bằng trực tiếp trở về thế giới Thần Võ!
Cố Thanh Sơn lại thở dài.
“Ngươi hãy giúp ta đưa một món đồ, còn ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi tình hình nguy hiểm này.” Giọng nói của khuôn mặt nữ nhân vang lên: “Ngươi có hài lòng với giao dịch lần này hay không?”
“Rất hài lòng. Ta còn phải cảm ơn ngươi nữa.” Cố Thanh Sơn chân thành nói.
“Nếu như là giao dịch, thì không cần nói cảm ơn.” Khuôn mặt nữ nhân nói.
“Việc báo thù đã xong, tâm nguyện cũng đã được hoàn thành, từ nay về sau, ta chính là chân ma rồi.” Trên mặt nàng ta hiện ra vẻ sầu não: “Ma quỷ và chúng sinh không thể cùng tồn tại, sau này, ta sẽ đi phá hủy rất nhiều thế giới.”
Cố Thanh Sơn chăm chú lắng nghe, trầm ngâm nói: “Ta cảm thấy tâm của ngươi đã sáng rõ như vậy, thì là người hay ma cũng có sao đâu?”
Khuôn mặt nữ nhân hơi bất ngờ nhìn hắn, trong một lúc không nói gì.
Giống như nàng ta đang tìm hiểu thái độ thật sự của hắn.
Chưa bao giờ nghĩ tới, một thiếu niên của Thế giới Rời Rạc, lại có thể nói ra lời như vậy.
Phải một hồi lâu, khuôn mặt nữ nhân mới nói: “Thiên Sơn Dạ đã khiến ta phải bước lên con đường không thể quay lại, ta đã không còn cách nào quay đầu lại nữa rồi.” Nàng ta giống như đang chìm vào hồi ức: “Năm đó, ta giấu mọi thứ không nói cho hắn ta biết, thật ra là để bảo vệ hắn ta.”
“Bảo vệ ông ta?”
“Đúng vậy, hắn ta có căn bệnh chung của tất cả mọi người trong thế giới này.”
“Bệnh chung gì?”
“Dã tâm không phù hợp với thực lực của bản thân, và sự hung bạo tàn nhẫn đối với thế giới khác. Hai thứ này, sẽ dễ dàng hủy diệt hắn ở trong vạn giới. Ta vốn dĩ muốn đợi sau khi đứa bé ra đời, sẽ từ từ chỉ bảo cho hắn ta...” Trên mặt nàng ta hiện lên vẻ bi thương.
“Chuyện đã qua không đáng để ngươi nhớ lại.” Cố Thanh Sơn khuyên nhủ: “Người do nền văn minh của thế giới này đào tạo ra, nói chung đều như vậy, ngươi cần gì phải để tâm niệm của bản thân đắm chìm vào trong đó?”
Khuôn mặt nữ nhân đã bình tĩnh trở lại, thấp giọng nói: “Chuyện nơi đây đều đã qua, những người tham gia hãm hại ta, không một người nào chạy thoát.”
Nàng ta nhìn Cố Thanh Sơn, chậm rãi há to miệng.
Một xấp quyển trục từ trong miệng nàng ta bay ra ngoài, bay lên đỉnh đầu Cố Thanh Sơn.
“Những quyển trục này, là bản lĩnh năm đó của ta. Bọn chúng sẽ đưa ngươi đến trước mặt người đã từng có ơn với ta. Ngươi hãy thay ta đưa cho người ấy một đóa hoa, đây là tâm nguyện cuối cùng trong thân phận con người của ta, cũng là giao dịch giữa ta và ngươi.” Khuôn mặt nữ nhân nói.
“Không vấn đề gì.” Cố Thanh Sơn đáp.
Ngay sau đó, hắn lại hỏi: “Ta muốn biết trước, ta sắp sửa phải xuyên qua bao nhiêu tầng thế giới, tốn bao nhiêu thời gian, mới có thể đến được nơi ở của người mà ngươi nói.”
“Xuyên qua bao nhiêu tầng thế giới?” Khuôn mặt nữ nhân ngạc nhiên nói.
Nàng ta ngừng lại một lát, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Giống như đã nghe được câu chuyện tức cười nào đó, nàng ta phát ra một trận cười lớn.
“Ha ha ha, ngươi thật sự cho rằng vượt qua từng tầng thế giới, mới có thể đến tầng thế giới khác sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Trong Biểu Tầng Thế Giới có hơn chín trăm triệu tầng, trong mỗi tầng lại có hàng tỷ thế giới. Đừng nói là ngươi, cho dù là ta cũng không có cách nào đi hết được tất cả các tầng thế giới!”
“Lẽ nào... hồ ly trắng đã nói dối ta?” Cố Thanh Sơn nghi hoặc hỏi.
“Nó không nói dối ngươi, nhưng nó chỉ là một kẻ quê mùa của thế giới ở tầng Vỏ Giữa, có một số chuyện làm sao mà nó có thể biết được.” Khuôn mặt nữ nhân khinh thường nói.
“Vậy thì...” Cố Thanh Sơn sắp sửa hỏi tiếp.
Nhưng khuôn mặt nữ nhân lại ngắt lời hắn, nói thẳng: “Giúp ta đạt được tâm nguyện, sau đó ngươi hãy tự đi xem đi.”
“Xem cái gì?”
“Chân tướng của thế giới.”
Trong mấy quyển trục đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu Cố Thanh Sơn, một quyển trục đột nhiên mở ra.
Màn ánh sáng rực rỡ chói mắt bao lấy hắn.
Chẳng biết từ lúc nào, trong tay hắn đã có thêm một bông hoa trong suốt lấp lánh.
Khuôn mặt nữ nhân nhìn chằm chằm vào bông hoa trong tay hắn, sắc mặt trở nên dịu dàng.
“Xin hãy đưa bông hoa này cho Bally què, hy vọng ngài ấy vẫn ổn.”
Giọng nói của khuôn mặt nữ nhân đã trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nàng ta đã giết sạch tu sĩ của thế giới Huyền Không, thế nhưng lúc này, trong giọng nói lại mang theo sự điềm tĩnh và ngượng ngùng chưa từng có.
Lúc này, dường như nàng ta đã quay trở lại quá khứ, trở lại thời kỳ thiếu nữ của mình.
“Ta chắc chắn sẽ đưa được, và sẽ chuyển lời chúc của ngươi tới người đó.” Cố Thanh Sơn cất bông hoa trong suốt lấp lánh đi, nghiêm túc nói.
Đối phương giúp mình chuyện lớn, mình giúp đối phương làm một chuyện. Việc này rất công bằng.
Khuôn mặt nữ nhân nhìn thấy thái độ này của hắn, liền gật đầu.
Màn ánh sáng bao lấy Cố Thanh Sơn đột nhiên được mở rộng.
Trong nháy mắt, hắn đã biến mất trong dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Khuôn mặt nữ nhân lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, cho đến khi Cố Thanh Sơn hoàn toàn biến mất, nàng ta mới lặng lẽ hạ xuống, rơi vào trên người Giới Ma.
/1520
|