... Cô gái tên Tiểu Điệp kia chỉ nhờ mình đưa đồ, tuyệt đối sẽ không nhờ mình giúp cô ấy chiếm lĩnh vòng thời thượng quái quỷ gì đó đâu.
Cho nên chiếc phao bơi này, có lẽ là công cụ dùng để đi đến thế giới đó.
Nhưng mà nó có một mơ ước tương đối đặc biệt, chỉ thuộc về riêng nó.
Cố Thanh Sơn do dự một hồi, hỏi: "Ngươi lại muốn tiến vào vòng thời thượng nữa sao?"
"Dĩ nhiên! Đây là thời khắc để chiến đấu!" Giọng điệu của bikini màu hồng trở nên căng thẳng.
"Ngươi... dường như đã quên mất vấn đề mấu chốt rồi." Cố Thanh Sơn nói.
Bikini màu hồng lập tức hoảng hốt hỏi: "Vấn đề gì? Chẳng lẽ là đường cong phía trên của ta còn chưa đủ hoàn mỹ sao?"
Nó nhìn thẳng vào Cố Thanh Sơn rồi xoay một vòng.
"Không phải vấn đề về ngươi, thật ra ta là nam mà." Cố Thanh Sơn nói.
Bikini hồng cứng đờ người, bất động.
Thật lâu sau, nó cũng không nói gì.
Cố Thanh Sơn chỉ mình: "À, ngại quá, nhưng ta đích thực là nam, ngươi không để ý tới sao?"
"Ai có thể ngờ được một tên đàn ông như ngươi lại biết dùng đôi cánh màu hồng bản hiếm được bảo tồn này! Đồ biến thái nhà ngươi!"
Bikini hồng nói xong, liền bắt đầu khóc thút thít.
"Khách khí chút đi." Đôi cánh màu hồng phía sau Cố Thanh Sơn không nhịn được nữa, mở miệng nói: "Đàn ông dùng màu hồng thì có gì lạ? Màu hồng cũng là màu mà mấy bạn nam đáng yêu thường hay dùng mà."
Bikini màu hồng lớn tiếng gào khóc.
Cố Thanh Sơn đứng trơ ra một hồi, lại cảm thấy mình khoanh tay mặc kệ như thế cũng không phải.
Hắn chần chờ muốn nói ra một câu an ủi.
"Ta nói..."
Cố Thanh Sơn đột nhiên phát hiện mình không có khả năng đi an ủi một bộ Bikini.
Hắn không có kỹ năng này.
Bikini màu hồng vẫn khóc đến thương tâm.
Bốn phía đều là nước, cho nên Cố Thanh Sơn cũng không biết nó có chảy nước mắt thật hay không nữa.
Đau đầu suy nghĩ một hồi, Cố Thanh Sơn thử thăm dò nói: "Ngươi xem thế này có được không, ngươi đưa ta đến thế giới Siêu Duy đó, ta sẽ tìm cho ngươi một nữ chủ nhân ba vòng hoàn hảo, để ngươi có thể tái chiến với giới thời thượng, như thế nào?"
"Thật sao?" Bikini hồng ngừng khóc, giương cao giọng hỏi.
"Ta thường không gạt người."
"Được, một lời đã định!"
Giọng nói của Bikini hồng tràn đầy phấn khích.
Nó lập tức quay trở về hình dạng cái phao, đeo vào bên hông Cố Thanh Sơn.
"Thế giới Siêu Duy, chúng ta tới đây!" Nó hét lớn.
Phao bơi mang theo Cố Thanh Sơn xuôi theo dòng nước trôi đi thật xa.
...
Đây là một thế giới xa lạ.
Cả một trời đầy sao điểm xuyết lên vòm trời tối đen.
Ánh sao phản chiếu xuống mặt biển.
Gió đêm thổi lất phất.
Tiếng thì thầm của sóng biển trào dâng.
Một người chậm rãi nổi lên mặt biển.
Hắn đứng ở trên mặt biển, vận linh lực toàn thân.
Ngay lập tức, toàn bộ nước bốc hơi, quần áo và thân thể lại khô ráo như thường.
Hắn phóng tầm mắt ra bốn phía.
Mặt biển mênh mông vô bờ.
Trừ điều này ra, không còn thứ gì khác.
Hắn lấy đĩa bát quái ra, chuẩn bị ghi lại phương hướng.
"Không cần ghi tọa độ."
Một giọng nói khác vang lên.
Thứ nói chuyện chính là chiếc phao bơi màu hồng trên người Cố Thanh Sơn.
"Tại sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Thế giới này được tạo ra là để qua lại với thế giới Siêu Duy, đến khi các hành khách rời đi, thế giới này cũng sẽ biến mất."
"Còn có một thế giới như vậy?" Cố Thanh Sơn cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
"Dĩ nhiên, thế giới Siêu Duy đâu có dễ dàng tới được như vậy, một vài thế giới Siêu Duy vẫn còn bảo mật, chỉ có nhân tài phù hợp với điều kiện nhất định mới được phép tiến vào."
"Cho nên cái thế giới trung chuyển dùng một lần này mới có tính tồn tại bắt buộc."
Cố Thanh Sơn nghiêm túc nghe xong, cuối cùng hỏi: "Nói cách khác, chúng ta cách một thế giới Siêu Duy nào đó không còn xa nữa?"
"Đúng là như vậy, chúng ta liên tục lặn lội mấy ngày mấy đêm, rốt cuộc đã sắp đến rồi." Phao bơi màu hồng mệt mỏi thở dài nói.
"Ta có chút mong đợi." Cố Thanh Sơn say mê nói.
"Đương nhiên! Đương nhiên! Ai lại không mong đợi đây?" Giọng của phao bơi màu hồng trở nên cuồng nhiệt.
Nó dương cao thanh âm nói: "Đây chính là bến cảng mà hàng ngàn tỷ thế giới đã cùng gây dựng lên, là ngôi sao sáng nhất trong vô số ngôi sao, là nơi che chở mà vạn vật chúng sinh đều khao khát!"
Phao bơi màu hồng nói tới đây, bắt đầu cất giọng ca vàng.
"Thế giới Siêu Duy, thế giới Siêu Duy, thế giới người người khát vọng!"
"Ở đây có trăm ngàn mỹ nhân tuyệt sắc thế giới, ở đây có đại minh tinh nổi tiếng cả tầng thế giới, còn có rượu ngon mà ngươi không thể tưởng tượng nổi, có cường giả cùng nền văn minh ngươi chưa từng thấy."
"Xông lên, xông lên, xông vào cảng Thiên Sứ... Thiên sứ không cho vào, bởi vì ta rất "Sắc"!"
"Xông lên, xông lên, xông vào trấn Địa Ngục... ác ma đá ta ra, chê ta không đủ xấu!"
"Nhưng không sao hết, thế giới Siêu Duy nhiều không đếm xuể."
"Chúng ta cùng đi mạo hiểm!"
Bài hát nó ca giống như đang thuật lại một cuộc thám hiểm đến thế giới Siêu Duy, hơn nữa hát nghe cũng khá hay.
Cố Thanh Sơn nghe một hồi, không nhịn được hỏi: "Có vẻ thế giới Siêu Duy có rất nhiều, như vậy thế giới Siêu Duy mà chúng ta đến rốt cuộc là cái nào?"
"..."
Tiếng hát của phao bơi màu hồng dừng lại.
"Ngươi cũng không biết?" Cố Thanh Sơn thử thăm dò.
"Loại chuyện này chỉ có chủ nhân của ta mới biết." Phao bơi màu hồng hậm hực nói.
Nó bay lên khỏi người Cố Thanh Sơn, hóa thành một chiếc chìa khóa.
"Dùng ta, cắm vào hư không." Chìa khóa nói.
"Cắm vào?"
"Đúng, bây giờ chúng ta đang ở lớp ngụy trang bên ngoài của thế giới này, ngươi phải bước vào được thế giới này thì mới có thể lấy được cơ hội đi đến thế giới Siêu Duy”
"Ồ."
Cố Thanh Sơn bình tĩnh đáp một tiếng.
Chuyện kỳ quái quá nhiều, hắn đã bắt đầu thấy có gì đó không ổn.
Cố Thanh Sơn nắm lấy chìa khóa, đưa vào trong hư không.
"Xoay nửa vòng qua bên trái."
"Được."
Cố Thanh Sơn chuyển động chìa khóa.
Trong hư không lập tức xuất hiện một gợn sóng.
Gợn sóng bắt đầu khuếch tán,
Dần dần, một vài cảnh tượng rõ ràng đột nhiên xuất hiện.
Cố Thanh Sơn phát hiện chỗ mình đang ở vẫn là một đại dương bao la.
Nhưng, xa xa trên mặt biển, bỗng nhiên xuất hiện một ngọn hải đăng.
Đó là một ngọn hải đăng màu đen, hải đăng phát ra ra ánh sáng rực rỡ, thỉnh thoảng quét qua khắp biển khơi.
Cố Thanh Sơn cẩn thận ngắm nhìn, phát hiện trên đỉnh hải đăng loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người đang đung đưa.
Hải đăng màu đen đứng sừng sững ở đó.
"Nhìn thật quen, hình như đã gặp qua ở đâu đó." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
"Ngươi thấy qua rồi? Không thể nào." Phao bơi màu hồng nói.
"Tại sao không thể nào?"
"Đây là công trình đại biểu cho Hiệp Hội Thủ Hộ Giả Tháp Cao, tất cả thế giới Siêu Duy đều do bọn họ phụ trách tiếp nối."
"Có thể bọn họ không phải người mạnh nhất, nhưng bọn họ biết được bí mật trong tầng sâu nhất của thế giới!"
"Lợi hai vậy sao?"
"Đúng, cho nên khách đến từ một thế giới nhỏ bé như ngươi không thể nào tiếp xúc với bọn họ."
Đang nói, một cuộn giấy đột nhiên nhảy ra từ trên người Cố Thanh Sơn.
Kim chỉ nam.
Lần này, nó chỉ thoáng chuyển động, sau đó chỉ sang hướng hải đăng.
"Đừng có dề dà nữa, mau lên đường đi, nếu không là không kịp giờ đâu” Kim chỉ nam lớn tiếng kêu ầm lên.
"Dài dòng! Trước khi lên đường, chúng ta cần phải nguỵ trang thực lực cá nhân của hắn ta đã!" Phao bơi màu hồng nói.
"Tại sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Điều thứ nhất của Quy luật Vạn giới: cho dù ngươi là cường giả đệ nhất trong vạn giới, cũng không được để cho người khác nhìn thấu được lai lịch của ngươi."
"Nhìn thấu thì đã sao?"
"Mấy trăm triệu tầng thế giới, vô số vạn vật chúng sinh, những nền văn minh truyền thừa không thể đếm xuể, trong đó có thể sẽ có một vật nào đó là khắc tinh của ngươi, có thể giết chết ngươi."
"Hiểu rồi." Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Đang lúc nói chuyện, một cuộn giấy mới bay ra ngoài, tản ra thành từng nét vẽ, xoay quanh Cố Thanh Sơn.
Những nét vẽ dần dần biến mất trong hư không.
Một lát sau, trên người Cố Thanh Sơn được phủ lên một lớp sóng kì diệu.
Loại sóng này có thể ngăn cản sự dò xét của người khác ở một mức độ nhất định.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía giao diện làm việc của Chiến Thần.
Mấy hàng chữ đom đóm nhỏ đã hiện lên đó.
[Lá chắn che giấu sức mạnh, dụng cụ để che giấu sức mạnh bậc cao, thời gian kéo dài: Ba ngày.]
Cố Thanh Sơn liền thử đi về hướng hải đăng.
Không gian dường như có vấn đề gì đó.
Hắn rõ ràng đang đi về phía trước, nhưng kết quả vẫn dậm chân tại chỗ, căn bản không thể di động.
Phao bơi màu hồng cười lớn.
"Ngươi không phải là khách có hẹn trước với bọn họ, cho nên không thể đi được."
Nó vừa dứt lời, liền hóa thành một chiếc ván lướt sóng màu hồng, xuất hiện ở dưới chân Cố Thanh Sơn.
"Đi, để ta đưa ngươi đi, như vậy mới có thể phá vỡ giới hạn của không gian."
"Được rồi." Cố Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn đáp lại.
Hắn đứng lên ván lướt sóng.
Ván lướt lập tức rẽ đôi mặt nước, chạy như bay về hướng hải đăng.
Cùng với khoảng cách kéo gần, ở trong tầm mắt, hải đăng dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Cho nên chiếc phao bơi này, có lẽ là công cụ dùng để đi đến thế giới đó.
Nhưng mà nó có một mơ ước tương đối đặc biệt, chỉ thuộc về riêng nó.
Cố Thanh Sơn do dự một hồi, hỏi: "Ngươi lại muốn tiến vào vòng thời thượng nữa sao?"
"Dĩ nhiên! Đây là thời khắc để chiến đấu!" Giọng điệu của bikini màu hồng trở nên căng thẳng.
"Ngươi... dường như đã quên mất vấn đề mấu chốt rồi." Cố Thanh Sơn nói.
Bikini màu hồng lập tức hoảng hốt hỏi: "Vấn đề gì? Chẳng lẽ là đường cong phía trên của ta còn chưa đủ hoàn mỹ sao?"
Nó nhìn thẳng vào Cố Thanh Sơn rồi xoay một vòng.
"Không phải vấn đề về ngươi, thật ra ta là nam mà." Cố Thanh Sơn nói.
Bikini hồng cứng đờ người, bất động.
Thật lâu sau, nó cũng không nói gì.
Cố Thanh Sơn chỉ mình: "À, ngại quá, nhưng ta đích thực là nam, ngươi không để ý tới sao?"
"Ai có thể ngờ được một tên đàn ông như ngươi lại biết dùng đôi cánh màu hồng bản hiếm được bảo tồn này! Đồ biến thái nhà ngươi!"
Bikini hồng nói xong, liền bắt đầu khóc thút thít.
"Khách khí chút đi." Đôi cánh màu hồng phía sau Cố Thanh Sơn không nhịn được nữa, mở miệng nói: "Đàn ông dùng màu hồng thì có gì lạ? Màu hồng cũng là màu mà mấy bạn nam đáng yêu thường hay dùng mà."
Bikini màu hồng lớn tiếng gào khóc.
Cố Thanh Sơn đứng trơ ra một hồi, lại cảm thấy mình khoanh tay mặc kệ như thế cũng không phải.
Hắn chần chờ muốn nói ra một câu an ủi.
"Ta nói..."
Cố Thanh Sơn đột nhiên phát hiện mình không có khả năng đi an ủi một bộ Bikini.
Hắn không có kỹ năng này.
Bikini màu hồng vẫn khóc đến thương tâm.
Bốn phía đều là nước, cho nên Cố Thanh Sơn cũng không biết nó có chảy nước mắt thật hay không nữa.
Đau đầu suy nghĩ một hồi, Cố Thanh Sơn thử thăm dò nói: "Ngươi xem thế này có được không, ngươi đưa ta đến thế giới Siêu Duy đó, ta sẽ tìm cho ngươi một nữ chủ nhân ba vòng hoàn hảo, để ngươi có thể tái chiến với giới thời thượng, như thế nào?"
"Thật sao?" Bikini hồng ngừng khóc, giương cao giọng hỏi.
"Ta thường không gạt người."
"Được, một lời đã định!"
Giọng nói của Bikini hồng tràn đầy phấn khích.
Nó lập tức quay trở về hình dạng cái phao, đeo vào bên hông Cố Thanh Sơn.
"Thế giới Siêu Duy, chúng ta tới đây!" Nó hét lớn.
Phao bơi mang theo Cố Thanh Sơn xuôi theo dòng nước trôi đi thật xa.
...
Đây là một thế giới xa lạ.
Cả một trời đầy sao điểm xuyết lên vòm trời tối đen.
Ánh sao phản chiếu xuống mặt biển.
Gió đêm thổi lất phất.
Tiếng thì thầm của sóng biển trào dâng.
Một người chậm rãi nổi lên mặt biển.
Hắn đứng ở trên mặt biển, vận linh lực toàn thân.
Ngay lập tức, toàn bộ nước bốc hơi, quần áo và thân thể lại khô ráo như thường.
Hắn phóng tầm mắt ra bốn phía.
Mặt biển mênh mông vô bờ.
Trừ điều này ra, không còn thứ gì khác.
Hắn lấy đĩa bát quái ra, chuẩn bị ghi lại phương hướng.
"Không cần ghi tọa độ."
Một giọng nói khác vang lên.
Thứ nói chuyện chính là chiếc phao bơi màu hồng trên người Cố Thanh Sơn.
"Tại sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Thế giới này được tạo ra là để qua lại với thế giới Siêu Duy, đến khi các hành khách rời đi, thế giới này cũng sẽ biến mất."
"Còn có một thế giới như vậy?" Cố Thanh Sơn cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
"Dĩ nhiên, thế giới Siêu Duy đâu có dễ dàng tới được như vậy, một vài thế giới Siêu Duy vẫn còn bảo mật, chỉ có nhân tài phù hợp với điều kiện nhất định mới được phép tiến vào."
"Cho nên cái thế giới trung chuyển dùng một lần này mới có tính tồn tại bắt buộc."
Cố Thanh Sơn nghiêm túc nghe xong, cuối cùng hỏi: "Nói cách khác, chúng ta cách một thế giới Siêu Duy nào đó không còn xa nữa?"
"Đúng là như vậy, chúng ta liên tục lặn lội mấy ngày mấy đêm, rốt cuộc đã sắp đến rồi." Phao bơi màu hồng mệt mỏi thở dài nói.
"Ta có chút mong đợi." Cố Thanh Sơn say mê nói.
"Đương nhiên! Đương nhiên! Ai lại không mong đợi đây?" Giọng của phao bơi màu hồng trở nên cuồng nhiệt.
Nó dương cao thanh âm nói: "Đây chính là bến cảng mà hàng ngàn tỷ thế giới đã cùng gây dựng lên, là ngôi sao sáng nhất trong vô số ngôi sao, là nơi che chở mà vạn vật chúng sinh đều khao khát!"
Phao bơi màu hồng nói tới đây, bắt đầu cất giọng ca vàng.
"Thế giới Siêu Duy, thế giới Siêu Duy, thế giới người người khát vọng!"
"Ở đây có trăm ngàn mỹ nhân tuyệt sắc thế giới, ở đây có đại minh tinh nổi tiếng cả tầng thế giới, còn có rượu ngon mà ngươi không thể tưởng tượng nổi, có cường giả cùng nền văn minh ngươi chưa từng thấy."
"Xông lên, xông lên, xông vào cảng Thiên Sứ... Thiên sứ không cho vào, bởi vì ta rất "Sắc"!"
"Xông lên, xông lên, xông vào trấn Địa Ngục... ác ma đá ta ra, chê ta không đủ xấu!"
"Nhưng không sao hết, thế giới Siêu Duy nhiều không đếm xuể."
"Chúng ta cùng đi mạo hiểm!"
Bài hát nó ca giống như đang thuật lại một cuộc thám hiểm đến thế giới Siêu Duy, hơn nữa hát nghe cũng khá hay.
Cố Thanh Sơn nghe một hồi, không nhịn được hỏi: "Có vẻ thế giới Siêu Duy có rất nhiều, như vậy thế giới Siêu Duy mà chúng ta đến rốt cuộc là cái nào?"
"..."
Tiếng hát của phao bơi màu hồng dừng lại.
"Ngươi cũng không biết?" Cố Thanh Sơn thử thăm dò.
"Loại chuyện này chỉ có chủ nhân của ta mới biết." Phao bơi màu hồng hậm hực nói.
Nó bay lên khỏi người Cố Thanh Sơn, hóa thành một chiếc chìa khóa.
"Dùng ta, cắm vào hư không." Chìa khóa nói.
"Cắm vào?"
"Đúng, bây giờ chúng ta đang ở lớp ngụy trang bên ngoài của thế giới này, ngươi phải bước vào được thế giới này thì mới có thể lấy được cơ hội đi đến thế giới Siêu Duy”
"Ồ."
Cố Thanh Sơn bình tĩnh đáp một tiếng.
Chuyện kỳ quái quá nhiều, hắn đã bắt đầu thấy có gì đó không ổn.
Cố Thanh Sơn nắm lấy chìa khóa, đưa vào trong hư không.
"Xoay nửa vòng qua bên trái."
"Được."
Cố Thanh Sơn chuyển động chìa khóa.
Trong hư không lập tức xuất hiện một gợn sóng.
Gợn sóng bắt đầu khuếch tán,
Dần dần, một vài cảnh tượng rõ ràng đột nhiên xuất hiện.
Cố Thanh Sơn phát hiện chỗ mình đang ở vẫn là một đại dương bao la.
Nhưng, xa xa trên mặt biển, bỗng nhiên xuất hiện một ngọn hải đăng.
Đó là một ngọn hải đăng màu đen, hải đăng phát ra ra ánh sáng rực rỡ, thỉnh thoảng quét qua khắp biển khơi.
Cố Thanh Sơn cẩn thận ngắm nhìn, phát hiện trên đỉnh hải đăng loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người đang đung đưa.
Hải đăng màu đen đứng sừng sững ở đó.
"Nhìn thật quen, hình như đã gặp qua ở đâu đó." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
"Ngươi thấy qua rồi? Không thể nào." Phao bơi màu hồng nói.
"Tại sao không thể nào?"
"Đây là công trình đại biểu cho Hiệp Hội Thủ Hộ Giả Tháp Cao, tất cả thế giới Siêu Duy đều do bọn họ phụ trách tiếp nối."
"Có thể bọn họ không phải người mạnh nhất, nhưng bọn họ biết được bí mật trong tầng sâu nhất của thế giới!"
"Lợi hai vậy sao?"
"Đúng, cho nên khách đến từ một thế giới nhỏ bé như ngươi không thể nào tiếp xúc với bọn họ."
Đang nói, một cuộn giấy đột nhiên nhảy ra từ trên người Cố Thanh Sơn.
Kim chỉ nam.
Lần này, nó chỉ thoáng chuyển động, sau đó chỉ sang hướng hải đăng.
"Đừng có dề dà nữa, mau lên đường đi, nếu không là không kịp giờ đâu” Kim chỉ nam lớn tiếng kêu ầm lên.
"Dài dòng! Trước khi lên đường, chúng ta cần phải nguỵ trang thực lực cá nhân của hắn ta đã!" Phao bơi màu hồng nói.
"Tại sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Điều thứ nhất của Quy luật Vạn giới: cho dù ngươi là cường giả đệ nhất trong vạn giới, cũng không được để cho người khác nhìn thấu được lai lịch của ngươi."
"Nhìn thấu thì đã sao?"
"Mấy trăm triệu tầng thế giới, vô số vạn vật chúng sinh, những nền văn minh truyền thừa không thể đếm xuể, trong đó có thể sẽ có một vật nào đó là khắc tinh của ngươi, có thể giết chết ngươi."
"Hiểu rồi." Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Đang lúc nói chuyện, một cuộn giấy mới bay ra ngoài, tản ra thành từng nét vẽ, xoay quanh Cố Thanh Sơn.
Những nét vẽ dần dần biến mất trong hư không.
Một lát sau, trên người Cố Thanh Sơn được phủ lên một lớp sóng kì diệu.
Loại sóng này có thể ngăn cản sự dò xét của người khác ở một mức độ nhất định.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía giao diện làm việc của Chiến Thần.
Mấy hàng chữ đom đóm nhỏ đã hiện lên đó.
[Lá chắn che giấu sức mạnh, dụng cụ để che giấu sức mạnh bậc cao, thời gian kéo dài: Ba ngày.]
Cố Thanh Sơn liền thử đi về hướng hải đăng.
Không gian dường như có vấn đề gì đó.
Hắn rõ ràng đang đi về phía trước, nhưng kết quả vẫn dậm chân tại chỗ, căn bản không thể di động.
Phao bơi màu hồng cười lớn.
"Ngươi không phải là khách có hẹn trước với bọn họ, cho nên không thể đi được."
Nó vừa dứt lời, liền hóa thành một chiếc ván lướt sóng màu hồng, xuất hiện ở dưới chân Cố Thanh Sơn.
"Đi, để ta đưa ngươi đi, như vậy mới có thể phá vỡ giới hạn của không gian."
"Được rồi." Cố Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn đáp lại.
Hắn đứng lên ván lướt sóng.
Ván lướt lập tức rẽ đôi mặt nước, chạy như bay về hướng hải đăng.
Cùng với khoảng cách kéo gần, ở trong tầm mắt, hải đăng dần dần trở nên rõ ràng hơn.
/1520
|