Không lâu sau, lão giả từ trong khoang thuyền đi ra, trở lại trên boong tàu.
Trên tay lão cầm thứ gì đó sền sệt.
Cố Thanh Sơn cẩn thận phân biệt cuối cùng xác định có lẽ đó là một con ốc sên.
“Đây, tặng cậu con ốc sên này.” Lão giả nói.
Cố Thanh Sơn nhìn con ốc sên ẩm ướt kia, hơi từ chối: “Hảo ý của ông tôi xin nhận, nhưng tôi không cần thứ này.”
Lão giả lắc đầu nói: “Đây là đồ tốt, so với côn trùng nghe trộm bình thường thì mạnh hơn nhiều.”
Lão hắng giọng một cái, giải thích: “Côn trùng nghe trộm bình thường rất dễ bị phát hiện, người bị nghe lén phẫn nộ thường sẽ trực tiếp giẫm chết côn trùng.”
“Còn con ốc sên này mặc dù trông có vẻ còn sống nhưng thực ra nó chỉ là một cơ quan nhỏ mô phỏng sinh vật.”
“Lúc có người giẫm chết nó, công năng nghe trộm của nó mới được kích hoạt.”
Cố Thanh Sơn hiểu ra.
Nói vậy, con ốc sên này đúng là đồ tốt.
Một con côn trùng bị giẫm chết sẽ không ai để ý nữa.
Nó có thể đảm nhận công việc tình báo trong rất nhiều hoàn cảnh.
“Đây là một nghiên cứu nhỏ của tôi.” Lão giả đắc ý nói. “Giờ tôi tặng nó cho cậu.”
“Đa tạ.”
Cố Thanh Sơn nói cảm ơn xong liền cất ốc sên đi.
Hắn ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tôi cũng không có gì để báo đáp, không biết có thể để tôi mời ông một ly không?”
Lão giả nở nụ cười: “Rất vinh hạnh, uống chút gì đó cũng là một cách hay để nhanh chóng vượt qua hành trình dài dằng dặc này.”
Lão phất tay.
Trên boong tàu lập tức xuất hiện một cái bàn ăn và hai cái ghế.
Hai người ngồi xuống đó.
“Ông thích khẩu vị nóng một chút hay thanh đạm một chút?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Rượu quá mạnh sẽ ảnh hưởng đến tư duy của tôi, cho tôi thanh đạm chút thôi, nếu có thể mang chút vị ngọt thì càng tốt.”
“Khẩu vị của ông tương đối giống một người bạn của tôi.”
Cố Thanh Sơn lấy ra một bình rượu hoa quế ướp lạnh, rồi rót vào ly.
Hai người cùng nâng ly lên chạm nhau.
“Cạn ly, cảm ơn rượu của cậu.”
“Đừng khách sáo, nếu nói cảm ơn thì tôi còn phải cảm ơn con ốc sên của ông.”
Hai người ngồi trong mê khoảng không vô biên uống rượu.
Rượu hoa quế hương vị thanh đạm, trong hương hoa còn có mùi vị ngòn ngọt, lão giả uống mấy chén, dần hoạt bát hơn.
“Không ngờ hoa của loại cây cao lớn này có thể ủ ra loại rượu có hương vị đặc biệt như vậy.” Lão chậc chậc lưỡi tán thưởng.
Một bình rượu hoa quế nhanh chóng vơi đi hơn nửa.
“Nếu ông cần, tôi có thể đưa cho ông cách ủ, sau này tự ông ủ chút để uống.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đương nhiên cần!” Lão giả kêu lên.
Cố Thanh Sơn tiện tay lấy một ngọc giản trống không viết cách ủ rượu hoa quế vào đưa cho đối phương.
Lão giả vui vẻ nhận ngọc giản, ngả mũ thi lễ: “Cậu tặng cho tôi một loại tri thức, đây là món đồ rất quý giá, tôi vô cùng cảm kích.”
“Nào có, chỉ là chút thú vui nho nhỏ trong cuộc sống thôi.” Cố Thanh Sơn khoát tay nói.
“Như vậy...”
“Để tôi mời cơm tối nhé.” Lão giả nói.
Lão giả búng tay một cái.
Hai dãy bộ đồ ăn lắc la lắc lư bay từ trong khoang thuyền ra, tự động bày lên bàn.
Lão giả đặt một cây nến lên bàn ăn, châm lửa lên.
Lập tức, một giọng nam cung kính truyền đến từ trong ngọn lửa của cây nến: “Xin chào, đây là nhà hàng tinh không Barkley, xin hỏi ngài cần gì?”
Lão giả ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta cần phần ăn đỉnh cấp dành cho hai người.”
“Vâng! Phần ăn đỉnh cấp dành cho hai người, ngài thật sự là một mỹ thực gia có phẩm vị.” Giọng nam lộ ra sự nhiệt tình.
“Đó là dĩ nhiên.” Lão giả ưỡn ngực nói.
Thời gian hẹn khoảng vài hơi thở thì trên mỗi chiếc đĩa đột nhiên chất đầy đồ ăn nóng hôi hổi.
“Chúc ngài dùng bữa vui vẻ, hoan nghênh lần sau lại chiếu cố nhà hàng tinh không Barkley, hẹn gặp lại.”
Giọng nam kia nói xong ngọn nến liền phụt tắt.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm dao nĩa và dĩa bạc tinh mỹ kia trong lòng bỗng nhiên dâng lên một suy nghĩ.
Hình như gần đây ăn rất nhiều.
“Mời dùng tự nhiên.” Lão giả nói.
“Cảm ơn, tôi sẽ không khách sáo đâu.”
Hai người bắt đầu dùng cơm.
Cố Thanh Sơn nếm thử mỗi món một miếng.
Sau khi hắn nếm thử món ăn, trong lòng không kìm được dâng lên nghi vấn.
Thứ này là gì?
Thứ này có thể ăn sao?
Cái này cũng gọi là đồ ăn à?
Đợi đã, thứ kia trông không tệ.
... Cái cảm giác như sáp nến này gọi là đồ ăn đỉnh cấp sao?
Cố Thanh Sơn dùng khăn ăn lau khóe miệng lễ phép nói: “Tôi đã ăn xong, ông cứ từ từ dùng.”
Lão giả đang ăn quên trời đất lúc này liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Sơn.
Lão bỗng lộ ra nụ cười thấu hiểu.
“Người thanh niên, không cần ngại, kiểu nhà hàng đỉnh cấp này những người mới như các cậu không phải lúc nào cũng ăn được đâu, cậu nên ăn nhiều một chút.”
Nhà hàng đỉnh cấp...
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một mâm đồ đưa sang.
“Đây là cái gì?” Lão giả hoài nghi hỏi.
“À, đây là chút quà vặt quê tôi, xin ông thử một chút rồi đưa ra bình luận.”
“Được, tôi đã nếm khá nhiều nhà hàng của vạn giới, muốn đánh giá một quà vặt địa phương thì cũng đủ tư cách đấy.”
Lão giả ưu nhã ăn một miếng.
Lão đột nhiên cúi đầu, nửa ngày không nói lời nào.
Một lát sau, lão lại ăn một miếng.
Lại ăn một miếng.
Lại ăn một miếng.
Vẫn ăn một miếng.
Tiếp tục ăn một miếng.
Lão giả ôm lấy khay đồ ăn đỏ chót kia cứ liên tục ăn không ngừng.
Cố Thanh Sơn vốn định dạy lão bóc vỏ nhưng nhìn bộ dạng ăn như quỷ đói của lão thì cuối cùng đành từ bỏ.
...
Một hồi sau.
“Ông cảm thấy món ăn này như thế nào?” Cố Thanh Sơn không xác định hỏi.
Lão giả không nói gì, chụp lấy khăn ăn không ngừng lau nước mắt.
“Ông... Không có sao chứ?” Cố Thanh Sơn thận trọng hỏi.
Lão giả đột nhiên ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời gầm thét lên: “Ăn quá ngon!!!!”
Cố Thanh Sơn bị giật nảy mình.
Lão giả vung tay lên ném hết tất cả đồ ăn trên bàn ra khỏi thuyền bay vào dòng chảy hỗn loạn của hư không giống như ném thứ rác rưởi.
Thậm chí ông ta còn chẳng cần cả mâm đồ ăn.
“So với món này, mấy năm nay tôi đều đã ăn phân lừa!!!” Lão giả khóc ròng nói.
“Món ăn này tên là gì? Tôi nhất định phải nhớ kỹ.” Lão giả hỏi.
“Tôm hùm chua cay.”
“Màu đỏ là tôm, còn màu xanh này?”
“Dưa leo.”
“Màu trắng này?”
“Lớn là trứng gà, nhỏ là trứng chim cút.”
“Thứ nước sốt có vị cay tê tái trong món ăn hoàn toàn hòa vào trong, đúng là một tác phẩm hoàn mỹ! Chờ đã! Tôi hiểu ra rồi, đây chắc chắn là món ăn chuyên dụng của hoàng thất thế giới kia của các cậu đúng không?”
“...” Cố Thanh Sơn.
Thực ra, đây là những món tối quan làm cho Barry và Mèo Con ăn nhưng vì quá nhiều nên còn lại nửa dĩa tôm hùm chua cay chưa bưng ra.
Cố Thanh Sơn vốn giữ lại cho mình từ từ ăn.
Không ngờ lại bị ăn sạch ở đây.
Lúc này cuối cùng Cố Thanh Sơn cũng đã hiểu rõ tiêu chuẩn ăn uống của chín trăm triệu tầng thế giới này rồi.
...
Cơm nước no nê.
Lão giả vừa xỉa răng, vừa nói: “Đa tạ khoản đãi.”
“Đừng khách sáo.”
“Vốn là tôi chiêu đãi cậu, không ngờ lại được ăn một bữa ngon của cậu, uống rượu ngon của cậu.”
“Ông đã cho tôi một lễ vật rất tốt, cái này coi như tôi bày tỏ lòng biết ơn đi.”
Lão giả ngẫm nghĩ, tiết lộ: “Lời kêu gọi của chim Kinh Cức lần này chắc sẽ có số người tham gia nhiều nhất trong lịch sử đó.”
Cố Thanh Sơn chăm chú lắng nghe.
Đối phương đang có qua có lại đây.
Đối với Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp Cao mà nói, biết chút tình báo bí mật là chuyện rất bình thường.
Lão giả nói tiếp: “Chim Kinh Cức là giống loài thần kỳ, bản thân nó đã có thực lực cường đại, mà lần này tiến vào khu Siêu Duy để kêu gọi là một con Chim Kinh Cức trứ danh.”
“Trứ danh?”
“Đúng, Trieste Thần Hi Chi Quang, thủ hộ giả của hoàng thất Chim Kinh Cức, đại danh từ là thiện lương và khẳng khái, thanh danh của nó được người của rất nhiều thế giới biết đến.”
“Cho nên có rất nhiều người đến?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Lão giả nhún vai nói: “Chỉ cần thanh niên tuấn kiệt 30 tuổi trở xuống đều có thể hưởng ứng lời kêu gọi của Trieste Thần Hi Chi Quang, làm việc cho nó.”
“Lần này nó đã tuyên bố trước, mỗi người đến chỗ nó đều sẽ nhận được một món quà gặp mặt nó mang tới từ Khu Kỳ Dị.”
“Chỉ cần đi là có thể nhận được quà?”
“Chính xác.”
“Hào phóng vậy.” Cố Thanh Sơn thở dài.
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều như phát điên lên vậy. Có vài người hơn ba mươi tuổi một chút hận không thể dùng bí pháp để mình trở về lại trước tuổi ba mươi... Có điều rất khó, Trieste có thể nhìn thấy rõ mọi thứ.”
“Chẳng lẽ không ai lo lắng chuyện nó yêu cầu rất khó khăn sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Trời! Có cả triệu thiên tài tuấn kiệt tề tụ, gặp chuyện khó cứ đẩy đi là được.”
“Nói vậy tức là có nằm cũng thắng chắc à?”
“Đúng vậy, gặp mặt đã có quà, Chim Kinh Cức còn cung cấp rất nhiều thứ, có thể tiến hành trao đổi với mọi người. Ngoài ra, chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nó sẽ còn hào phóng tặng bảo tàng quý giá nhất.”
“Hiện giờ tôi đã hiểu vì sao có người muốn trở về trước ba mươi tuổi rồi.” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Trên tay lão cầm thứ gì đó sền sệt.
Cố Thanh Sơn cẩn thận phân biệt cuối cùng xác định có lẽ đó là một con ốc sên.
“Đây, tặng cậu con ốc sên này.” Lão giả nói.
Cố Thanh Sơn nhìn con ốc sên ẩm ướt kia, hơi từ chối: “Hảo ý của ông tôi xin nhận, nhưng tôi không cần thứ này.”
Lão giả lắc đầu nói: “Đây là đồ tốt, so với côn trùng nghe trộm bình thường thì mạnh hơn nhiều.”
Lão hắng giọng một cái, giải thích: “Côn trùng nghe trộm bình thường rất dễ bị phát hiện, người bị nghe lén phẫn nộ thường sẽ trực tiếp giẫm chết côn trùng.”
“Còn con ốc sên này mặc dù trông có vẻ còn sống nhưng thực ra nó chỉ là một cơ quan nhỏ mô phỏng sinh vật.”
“Lúc có người giẫm chết nó, công năng nghe trộm của nó mới được kích hoạt.”
Cố Thanh Sơn hiểu ra.
Nói vậy, con ốc sên này đúng là đồ tốt.
Một con côn trùng bị giẫm chết sẽ không ai để ý nữa.
Nó có thể đảm nhận công việc tình báo trong rất nhiều hoàn cảnh.
“Đây là một nghiên cứu nhỏ của tôi.” Lão giả đắc ý nói. “Giờ tôi tặng nó cho cậu.”
“Đa tạ.”
Cố Thanh Sơn nói cảm ơn xong liền cất ốc sên đi.
Hắn ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tôi cũng không có gì để báo đáp, không biết có thể để tôi mời ông một ly không?”
Lão giả nở nụ cười: “Rất vinh hạnh, uống chút gì đó cũng là một cách hay để nhanh chóng vượt qua hành trình dài dằng dặc này.”
Lão phất tay.
Trên boong tàu lập tức xuất hiện một cái bàn ăn và hai cái ghế.
Hai người ngồi xuống đó.
“Ông thích khẩu vị nóng một chút hay thanh đạm một chút?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Rượu quá mạnh sẽ ảnh hưởng đến tư duy của tôi, cho tôi thanh đạm chút thôi, nếu có thể mang chút vị ngọt thì càng tốt.”
“Khẩu vị của ông tương đối giống một người bạn của tôi.”
Cố Thanh Sơn lấy ra một bình rượu hoa quế ướp lạnh, rồi rót vào ly.
Hai người cùng nâng ly lên chạm nhau.
“Cạn ly, cảm ơn rượu của cậu.”
“Đừng khách sáo, nếu nói cảm ơn thì tôi còn phải cảm ơn con ốc sên của ông.”
Hai người ngồi trong mê khoảng không vô biên uống rượu.
Rượu hoa quế hương vị thanh đạm, trong hương hoa còn có mùi vị ngòn ngọt, lão giả uống mấy chén, dần hoạt bát hơn.
“Không ngờ hoa của loại cây cao lớn này có thể ủ ra loại rượu có hương vị đặc biệt như vậy.” Lão chậc chậc lưỡi tán thưởng.
Một bình rượu hoa quế nhanh chóng vơi đi hơn nửa.
“Nếu ông cần, tôi có thể đưa cho ông cách ủ, sau này tự ông ủ chút để uống.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đương nhiên cần!” Lão giả kêu lên.
Cố Thanh Sơn tiện tay lấy một ngọc giản trống không viết cách ủ rượu hoa quế vào đưa cho đối phương.
Lão giả vui vẻ nhận ngọc giản, ngả mũ thi lễ: “Cậu tặng cho tôi một loại tri thức, đây là món đồ rất quý giá, tôi vô cùng cảm kích.”
“Nào có, chỉ là chút thú vui nho nhỏ trong cuộc sống thôi.” Cố Thanh Sơn khoát tay nói.
“Như vậy...”
“Để tôi mời cơm tối nhé.” Lão giả nói.
Lão giả búng tay một cái.
Hai dãy bộ đồ ăn lắc la lắc lư bay từ trong khoang thuyền ra, tự động bày lên bàn.
Lão giả đặt một cây nến lên bàn ăn, châm lửa lên.
Lập tức, một giọng nam cung kính truyền đến từ trong ngọn lửa của cây nến: “Xin chào, đây là nhà hàng tinh không Barkley, xin hỏi ngài cần gì?”
Lão giả ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta cần phần ăn đỉnh cấp dành cho hai người.”
“Vâng! Phần ăn đỉnh cấp dành cho hai người, ngài thật sự là một mỹ thực gia có phẩm vị.” Giọng nam lộ ra sự nhiệt tình.
“Đó là dĩ nhiên.” Lão giả ưỡn ngực nói.
Thời gian hẹn khoảng vài hơi thở thì trên mỗi chiếc đĩa đột nhiên chất đầy đồ ăn nóng hôi hổi.
“Chúc ngài dùng bữa vui vẻ, hoan nghênh lần sau lại chiếu cố nhà hàng tinh không Barkley, hẹn gặp lại.”
Giọng nam kia nói xong ngọn nến liền phụt tắt.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm dao nĩa và dĩa bạc tinh mỹ kia trong lòng bỗng nhiên dâng lên một suy nghĩ.
Hình như gần đây ăn rất nhiều.
“Mời dùng tự nhiên.” Lão giả nói.
“Cảm ơn, tôi sẽ không khách sáo đâu.”
Hai người bắt đầu dùng cơm.
Cố Thanh Sơn nếm thử mỗi món một miếng.
Sau khi hắn nếm thử món ăn, trong lòng không kìm được dâng lên nghi vấn.
Thứ này là gì?
Thứ này có thể ăn sao?
Cái này cũng gọi là đồ ăn à?
Đợi đã, thứ kia trông không tệ.
... Cái cảm giác như sáp nến này gọi là đồ ăn đỉnh cấp sao?
Cố Thanh Sơn dùng khăn ăn lau khóe miệng lễ phép nói: “Tôi đã ăn xong, ông cứ từ từ dùng.”
Lão giả đang ăn quên trời đất lúc này liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Sơn.
Lão bỗng lộ ra nụ cười thấu hiểu.
“Người thanh niên, không cần ngại, kiểu nhà hàng đỉnh cấp này những người mới như các cậu không phải lúc nào cũng ăn được đâu, cậu nên ăn nhiều một chút.”
Nhà hàng đỉnh cấp...
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một mâm đồ đưa sang.
“Đây là cái gì?” Lão giả hoài nghi hỏi.
“À, đây là chút quà vặt quê tôi, xin ông thử một chút rồi đưa ra bình luận.”
“Được, tôi đã nếm khá nhiều nhà hàng của vạn giới, muốn đánh giá một quà vặt địa phương thì cũng đủ tư cách đấy.”
Lão giả ưu nhã ăn một miếng.
Lão đột nhiên cúi đầu, nửa ngày không nói lời nào.
Một lát sau, lão lại ăn một miếng.
Lại ăn một miếng.
Lại ăn một miếng.
Vẫn ăn một miếng.
Tiếp tục ăn một miếng.
Lão giả ôm lấy khay đồ ăn đỏ chót kia cứ liên tục ăn không ngừng.
Cố Thanh Sơn vốn định dạy lão bóc vỏ nhưng nhìn bộ dạng ăn như quỷ đói của lão thì cuối cùng đành từ bỏ.
...
Một hồi sau.
“Ông cảm thấy món ăn này như thế nào?” Cố Thanh Sơn không xác định hỏi.
Lão giả không nói gì, chụp lấy khăn ăn không ngừng lau nước mắt.
“Ông... Không có sao chứ?” Cố Thanh Sơn thận trọng hỏi.
Lão giả đột nhiên ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời gầm thét lên: “Ăn quá ngon!!!!”
Cố Thanh Sơn bị giật nảy mình.
Lão giả vung tay lên ném hết tất cả đồ ăn trên bàn ra khỏi thuyền bay vào dòng chảy hỗn loạn của hư không giống như ném thứ rác rưởi.
Thậm chí ông ta còn chẳng cần cả mâm đồ ăn.
“So với món này, mấy năm nay tôi đều đã ăn phân lừa!!!” Lão giả khóc ròng nói.
“Món ăn này tên là gì? Tôi nhất định phải nhớ kỹ.” Lão giả hỏi.
“Tôm hùm chua cay.”
“Màu đỏ là tôm, còn màu xanh này?”
“Dưa leo.”
“Màu trắng này?”
“Lớn là trứng gà, nhỏ là trứng chim cút.”
“Thứ nước sốt có vị cay tê tái trong món ăn hoàn toàn hòa vào trong, đúng là một tác phẩm hoàn mỹ! Chờ đã! Tôi hiểu ra rồi, đây chắc chắn là món ăn chuyên dụng của hoàng thất thế giới kia của các cậu đúng không?”
“...” Cố Thanh Sơn.
Thực ra, đây là những món tối quan làm cho Barry và Mèo Con ăn nhưng vì quá nhiều nên còn lại nửa dĩa tôm hùm chua cay chưa bưng ra.
Cố Thanh Sơn vốn giữ lại cho mình từ từ ăn.
Không ngờ lại bị ăn sạch ở đây.
Lúc này cuối cùng Cố Thanh Sơn cũng đã hiểu rõ tiêu chuẩn ăn uống của chín trăm triệu tầng thế giới này rồi.
...
Cơm nước no nê.
Lão giả vừa xỉa răng, vừa nói: “Đa tạ khoản đãi.”
“Đừng khách sáo.”
“Vốn là tôi chiêu đãi cậu, không ngờ lại được ăn một bữa ngon của cậu, uống rượu ngon của cậu.”
“Ông đã cho tôi một lễ vật rất tốt, cái này coi như tôi bày tỏ lòng biết ơn đi.”
Lão giả ngẫm nghĩ, tiết lộ: “Lời kêu gọi của chim Kinh Cức lần này chắc sẽ có số người tham gia nhiều nhất trong lịch sử đó.”
Cố Thanh Sơn chăm chú lắng nghe.
Đối phương đang có qua có lại đây.
Đối với Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp Cao mà nói, biết chút tình báo bí mật là chuyện rất bình thường.
Lão giả nói tiếp: “Chim Kinh Cức là giống loài thần kỳ, bản thân nó đã có thực lực cường đại, mà lần này tiến vào khu Siêu Duy để kêu gọi là một con Chim Kinh Cức trứ danh.”
“Trứ danh?”
“Đúng, Trieste Thần Hi Chi Quang, thủ hộ giả của hoàng thất Chim Kinh Cức, đại danh từ là thiện lương và khẳng khái, thanh danh của nó được người của rất nhiều thế giới biết đến.”
“Cho nên có rất nhiều người đến?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Lão giả nhún vai nói: “Chỉ cần thanh niên tuấn kiệt 30 tuổi trở xuống đều có thể hưởng ứng lời kêu gọi của Trieste Thần Hi Chi Quang, làm việc cho nó.”
“Lần này nó đã tuyên bố trước, mỗi người đến chỗ nó đều sẽ nhận được một món quà gặp mặt nó mang tới từ Khu Kỳ Dị.”
“Chỉ cần đi là có thể nhận được quà?”
“Chính xác.”
“Hào phóng vậy.” Cố Thanh Sơn thở dài.
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều như phát điên lên vậy. Có vài người hơn ba mươi tuổi một chút hận không thể dùng bí pháp để mình trở về lại trước tuổi ba mươi... Có điều rất khó, Trieste có thể nhìn thấy rõ mọi thứ.”
“Chẳng lẽ không ai lo lắng chuyện nó yêu cầu rất khó khăn sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Trời! Có cả triệu thiên tài tuấn kiệt tề tụ, gặp chuyện khó cứ đẩy đi là được.”
“Nói vậy tức là có nằm cũng thắng chắc à?”
“Đúng vậy, gặp mặt đã có quà, Chim Kinh Cức còn cung cấp rất nhiều thứ, có thể tiến hành trao đổi với mọi người. Ngoài ra, chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nó sẽ còn hào phóng tặng bảo tàng quý giá nhất.”
“Hiện giờ tôi đã hiểu vì sao có người muốn trở về trước ba mươi tuổi rồi.” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
/1520
|