Cố Thanh Sơn vỗ vào túi trữ vật, lấy lá bài dự đoán vận mệnh kia ra.
Ngay lúc hắn lấy lá bài ra, Tô Tuyết Nhi lập tức mở to hai mắt đồng thời ngừng thở.
Vận Mệnh Chi Vương.
Lá bài này chính là lá mạnh nhất trong bộ bài Vận Mệnh Chi Vương!
Huyết Bào Ma Chủ đã dạy về bộ bài này.
Trong chín trăm triệu tầng thế giới chỉ có một bộ bài như vậy, trong đó mỗi lá bài đều có một không hai.
Chỉ có đế quốc Thiên Tuyển cực mạnh mới có tư cách sở hữu bộ bài này.
Mà lá bài tiếng nói số mệnh này có sinh mệnh, có ý thức của riêng mình.
Lúc nó từ bỏ ai người đó sẽ chết, nó sẽ đi tìm chủ nhân mới.
Tô Tuyết Nhi che giấu sắc mặt, nhận lấy lá bài kia.
"Đây là lá bài dự đoán vận mệnh." Cô thản nhiên nói.
Cô tỉ mỉ nhìn hình ảnh trên lá bài.
Một đôi mắt lớn bị sương trắng bao phủ đang nhìn chằm chằm vào cô, dần dần hình ảnh bắt đầu chuyển đổi.
"Trên lá bài, anh thấy mình biến thành một con quái vậy, còn không ngừng cắn một bộ xương khô, đây là có ý gì?" Cố Thanh Sơn khó hiểu hỏi.
Trong lòng Tô Tuyết Nhi trầm xuống.
Cô nhìn chằm chằm cảnh tượng xuất hiện trên mặt bài, không trả lời ngay.
Cố Thanh Sơn theo tầm mắt cô nhìn lên trên mặt lá bài.
Chỉ thấy trên đó một mảnh hư vô, không có gì hết.
Tô Tuyết Nhi nhìn lá bài chằm chằm, nói không lên lời.
"Sao lá bài này lại trở thành một mảnh hư vô, đây là có ý gì?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
Tô Tuyết Nhi vẫn không trả lời.
Cô nhìn lá bài kia, lại nhìn Cố Thanh Sơn.
"Đến đây, đưa tay cho em." Cô nói.
Tay Cố Thanh Sơn bị cô cầm lấy, hai người cùng cầm lá bài kia.
Tô Tuyết Nhi cao giọng niệm tụng với lá bài: "Vận mệnh! Lúc điêu linh nhất chính là lúc có thể nở rộ."
Ngữ điệu của cô kỳ lại mà tràn ngập lực uy hiếp khó hiểu khiến người ta nghe xong không tự chủ được mà kính sợ trong lòng.
Đây không phải ngôn ngữ ở thế giới nguyên bản của cô mà là một đoạn chú ngữ.
Dựa theo từ điển ngôn ngữ thông dụng vạn giới của Tháp Cao, Cố Thanh Sơn nghe ra lai lịch và ý nghĩa của chú ngữ này.
Đây là ngôn ngữ đến từ hòn đảo Sương Mù.
Nhưng đảo Sương Mù là nơi nào?
Cố Thanh Sơn âm thầm nhớ kỹ tên của thế giới này.
Chú ngữ như vậy nghe vào dường như có gì đó kỳ quái?
Cố Thanh Sơn đang cân nhắc, bỗng thấy hình ảnh trên lá bài kia thay đổi theo chú ngữ của Tô Tuyết Nhi.
Bên trong hư vô, Cố Thanh Sơn xuất hiện.
Hắn nhẹ nhàng nhảy, bay tới bên trong hàng vạn sao trời.
Trường kiếm trong tay tùy ý chém một cái.
Vũ trụ bị một kiếm của hắn chém đôi.
Vô số ngôi sao rơi xuống như mưa.
"Oa." Tô Tuyết Nhi phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Cố Thanh Sơn cũng bị dáng vẻ uy phong của mình trên lá bài trấn trụ.
"Kỳ quái, lúc trước anh còn đang gặm xương khô, sao giờ lại thay đổi thành lợi hại như vậy rồi?" Hắn hỏi.
"Bởi vì em ở cùng anh."
Tô Tuyết Nhi si ngốc nhìn chăm chú vào lá bài, nắm chặt tay Cố Thanh Sơn.
"Như vậy..." Cố Thanh Sơn đang muốn hỏi tiếp lại bị Tô Tuyết Nhi cắt ngang.
"Anh biết không Thanh Sơn, khách sạn này có chút đặc biệt." Cô nói.
Cố Thanh Sơn đành phải thuận theo hỏi: "Em nói đến cái gì cơ?"
"Khách sạn này có thể cho chúng ta trở về bất cứ thế giới, bất cứ niên đại nào, yên tâm ở lại đó nửa tháng."
"À, anh có nghe qua chuyện này, quả thực rất kỳ diệu."
"Anh có muốn đi cùng em không?"
"Nhưng... Không phải chúng ta còn phải tham gia yến hội hoàng thất Chim Kinh Cức sao?"
"Cái đó thì có gì thú vị chứ, theo em trở về thế giới quá khứ, coi như thả lỏng một lần trước khi chiến đấu đi." Tô Tuyết Nhi lộ ra vẻ mặt khẩn cầu.
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ thở dài.
Con gái đúng là hay thay đổi, giây trước mới muốn thế này giây sau đã muốn thế nọ.
"Được rồi." Hắn đồng ý.
Đối với yêu cầu của Tô Tuyết Nhi, hắn đúng là không có cách nào từ chối.
"Yeah!"
Tô Tuyết Nhi trẻ con giơ hai tay lên, cứ như giành được thắng lợi gì quan trọng lắm ấy.
Cô tùy tay thu lại lá bài dự đoán vận mệnh kia, lại lấy ra một lá bài khác đưa cho Cố Thanh Sơn.
"Lá bài của anh để ở chỗ em nghiên cứu một chút, lá bài này để ở chỗ anh, miễn cho anh nghĩ em lén lấy mất lá bài dự đoán vận mệnh của anh."
"Không cần, anh sẽ không nghĩ em như vậy."
"Nếu anh thật sự không nghĩ em như thế, vậy lá bài này... coi như là anh tạm thời bảo quản thay em!" Tô Tuyết Nhi kiên trì nói.
"... Được rồi."
Cố Thanh Sơn đành phải nhận lá bài, tùy ý nhìn qua.
Trên lá bài này có một con quái vật to lớn như một ngọn núi, tròng mắt dựng thẳng, có một đôi cánh dài màu khói xám.
Ở sau lưng quái vật là một biển quái vật nhiều không thể đếm được.
Chúng nó xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, trong tay cầm vũ khí, cả người tỏa ra cảm giác xơ xác tiêu điều.
Nhìn có vẻ đây là một quân đoàn khổng lồ.
Một liên hệ kỳ quái sinh ra giữa hắn và lá bài.
Cùng với loại liên hệ này, trên mặt giao diện thao tác chiến thần lập tức nhảy ra mấy dòng chữ nhỏ màu đỏ.
[Ngài nhận được lá bài chiến tranh: Quân thần Huyết Hải.]
[Ngài đã có được quyền sở hữu của lá bài này.]
[Bởi vì nguyên nhân nào đó, Quân thần Huyết Hải chủ động ký kết khế ước với ngài, nghe theo lời kêu gọi và mệnh lệnh của ngài.]
Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Không phải nói chỉ để mình bảo quản lá bài một thời gian thôi à, sao mình lại trở thành chủ của lá bài này.
Hắn nhìn về phía Tô Tuyết Nhi, há miệng muốn nói chuyện.
Tô Tuyết Nhi lại đưa tay che miệng hắn, cười nói: "Cảm nhận được liên hệ giữa mình và lá bài chứ? Không sao đâu, anh cứ cầm đi, đồ của em chính là của anh."
Cố Thanh Sơn muốn trả "Quân thần Huyết Hải" lại cho Tô Tuyết Nhi.
Nhưng Tô Tuyết Nhi nói gì cũng không nghe, kiên quyết nhét lá bài vào túi hắn.
Cố Thanh Sơn không còn cách nào, đành phải tạm thời cầm lá "Quân thần Huyết Hải" kia.
Lúc này bỗng dưng có một luồng ánh nắng ban mai kèm theo âm thanh xuất hiện trong phòng, quanh quẩn bên người Tô Tuyết Nhi.
Tô Tuyết Nhi ra vẻ lắng nghe.
Hiện tượng kỳ lạ này nhanh chóng biến mất.
"Vừa rồi là gì vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Tiếng gọi của Chim Kinh Cức, Thần Hi Chi Quang đã cảm nhận được ý muốn của em, mà em lại là người tới sớm nhất, cho nên nó quyết định một tiếng sau sẽ cho em tiến vào thế giới của nó." Tô Tuyết Nhi nói.
"Hình như anh không cảm nhận được." Cố Thanh Sơn nói.
"Đương nhiên, anh vừa mới tới, còn phải xếp hàng lâu."
"Một tiếng..." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Không ngờ chỉ mới gặp lại được một lúc Tô Tuyết Nhi đã phải đi rồi.
Tô Tuyết Nhi nói: "Không sao, em vào trước dò đường chờ anh đến."
Cố Thanh Sơn thay đổi suy nghĩ trong đầu... Cũng đúng, dù sao sớm hay muộn mình cũng vào đó.
Hắn liền cười nói: "Xem ra quyết định của em là chính xác, nếu chúng ta tham gia yến hội này, chỉ sợ yến hội còn chưa chấm dứt em đã phải đi rồi."
"Cho nên chúng ta phải từ khách sạn đến Abruzzo thực sự chơi, thời gian trong đó trôi rất chậm, em có thể ở đó lâu hơn một chút." Tô Tuyết Nhi nói.
"Giờ chúng ta phải đi thôi." Cố Thanh Sơn gật đầu.
Tô Tuyết Nhi vươn tay nói: "Đưa thẻ phòng của anh cho em."
"Của em đâu?" Cố Thanh Sơn không khỏi hỏi.
"Em trốn ra mà, đâu có tiền ở phòng cao cấp như vậy, hơn nữa chỉ có cấp phòng như của anh mới có thể miễn phí đến Abruzzo."
Cố Thanh Sơn lấy thẻ phòng ra, đặt vào tay Tô Tuyết Nhi.
Tron lòng Tô Tuyết Nhi thả lỏng, kích phát tấm thẻ.
Lập tức có một giọng nói từ trong tấm thẻ vang lên.
"Kính thưa quý khách, xin hỏi chúng tôi có thể phục vụ gì cho quý khách?"
"Chúng tôi muốn tới Abruzzo."
"Ngài muốn ở lại bao lâu?"
Tô Tuyết Nhi suy nghĩ một lát, nói: "Nửa tháng."
"Căn cứ vào cấp bậc phòng của ngài, thời gian đã xác nhận, xin chờ một chút."
Lời còn chưa dứt, tấm thẻ kia bay ra giữa không trung, lần lượt phóng ra từng ký tự.
Những ký tự đó tổ hợp lại một chỗ hóa thành một cánh cửa mở rộng.
Hai người nhìn về phía cánh cửa ký tự kia, chỉ thấy đối diện là cảnh núi, đỉnh núi trắng như tuyết nhưng dưới chân núi lại có một trấn nhỏ phong cảnh hữu tình, mang vẻ yên tĩnh thanh bình.
Một hồ nước trong suốt kề bên trấn nhỏ, trên hồ có người chơi thuyền.
Bên hồ là một con đường lớn, cuối đường là một đô thị hùng vĩ.
Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi thu lại tầm mắt.
Chỉ thấy hai con tuấn mã từ xa vội vàng chạy tới, đứng ở lối vào cánh cổng ký tự.
Thân hình chúng hùng tráng, bốn chân đạp không mà tới.
Nguyên tố gió và nước xuất hiện trên người chúng, cho dù cách một cánh cửa Cố Thanh Sơn cũng có thể cảm nhận được sức mạnh này từ trên người chúng.
Con ngựa nhìn về phía Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi, phát ra tiếng hí thật dài.
"Xem đi, chúng nó đang thúc giục chúng ta kìa." Tô Tuyết Nhi cười nói.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm: "Nghe nói trong này mọi người đều không thể bị thương."
"Đúng thế, chẳn lẽ anh cảm thấy thắng địa nghỉ phép như Abruzzo sẽ có nguy hiểm gì à?" Tô Tuyết Nhi ngạc nhiên nói.
"Anh chưa từng cưỡi ngựa." Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào tuấn mã
Tô Tuyết Nhi cười to.
Ngay lúc hắn lấy lá bài ra, Tô Tuyết Nhi lập tức mở to hai mắt đồng thời ngừng thở.
Vận Mệnh Chi Vương.
Lá bài này chính là lá mạnh nhất trong bộ bài Vận Mệnh Chi Vương!
Huyết Bào Ma Chủ đã dạy về bộ bài này.
Trong chín trăm triệu tầng thế giới chỉ có một bộ bài như vậy, trong đó mỗi lá bài đều có một không hai.
Chỉ có đế quốc Thiên Tuyển cực mạnh mới có tư cách sở hữu bộ bài này.
Mà lá bài tiếng nói số mệnh này có sinh mệnh, có ý thức của riêng mình.
Lúc nó từ bỏ ai người đó sẽ chết, nó sẽ đi tìm chủ nhân mới.
Tô Tuyết Nhi che giấu sắc mặt, nhận lấy lá bài kia.
"Đây là lá bài dự đoán vận mệnh." Cô thản nhiên nói.
Cô tỉ mỉ nhìn hình ảnh trên lá bài.
Một đôi mắt lớn bị sương trắng bao phủ đang nhìn chằm chằm vào cô, dần dần hình ảnh bắt đầu chuyển đổi.
"Trên lá bài, anh thấy mình biến thành một con quái vậy, còn không ngừng cắn một bộ xương khô, đây là có ý gì?" Cố Thanh Sơn khó hiểu hỏi.
Trong lòng Tô Tuyết Nhi trầm xuống.
Cô nhìn chằm chằm cảnh tượng xuất hiện trên mặt bài, không trả lời ngay.
Cố Thanh Sơn theo tầm mắt cô nhìn lên trên mặt lá bài.
Chỉ thấy trên đó một mảnh hư vô, không có gì hết.
Tô Tuyết Nhi nhìn lá bài chằm chằm, nói không lên lời.
"Sao lá bài này lại trở thành một mảnh hư vô, đây là có ý gì?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
Tô Tuyết Nhi vẫn không trả lời.
Cô nhìn lá bài kia, lại nhìn Cố Thanh Sơn.
"Đến đây, đưa tay cho em." Cô nói.
Tay Cố Thanh Sơn bị cô cầm lấy, hai người cùng cầm lá bài kia.
Tô Tuyết Nhi cao giọng niệm tụng với lá bài: "Vận mệnh! Lúc điêu linh nhất chính là lúc có thể nở rộ."
Ngữ điệu của cô kỳ lại mà tràn ngập lực uy hiếp khó hiểu khiến người ta nghe xong không tự chủ được mà kính sợ trong lòng.
Đây không phải ngôn ngữ ở thế giới nguyên bản của cô mà là một đoạn chú ngữ.
Dựa theo từ điển ngôn ngữ thông dụng vạn giới của Tháp Cao, Cố Thanh Sơn nghe ra lai lịch và ý nghĩa của chú ngữ này.
Đây là ngôn ngữ đến từ hòn đảo Sương Mù.
Nhưng đảo Sương Mù là nơi nào?
Cố Thanh Sơn âm thầm nhớ kỹ tên của thế giới này.
Chú ngữ như vậy nghe vào dường như có gì đó kỳ quái?
Cố Thanh Sơn đang cân nhắc, bỗng thấy hình ảnh trên lá bài kia thay đổi theo chú ngữ của Tô Tuyết Nhi.
Bên trong hư vô, Cố Thanh Sơn xuất hiện.
Hắn nhẹ nhàng nhảy, bay tới bên trong hàng vạn sao trời.
Trường kiếm trong tay tùy ý chém một cái.
Vũ trụ bị một kiếm của hắn chém đôi.
Vô số ngôi sao rơi xuống như mưa.
"Oa." Tô Tuyết Nhi phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Cố Thanh Sơn cũng bị dáng vẻ uy phong của mình trên lá bài trấn trụ.
"Kỳ quái, lúc trước anh còn đang gặm xương khô, sao giờ lại thay đổi thành lợi hại như vậy rồi?" Hắn hỏi.
"Bởi vì em ở cùng anh."
Tô Tuyết Nhi si ngốc nhìn chăm chú vào lá bài, nắm chặt tay Cố Thanh Sơn.
"Như vậy..." Cố Thanh Sơn đang muốn hỏi tiếp lại bị Tô Tuyết Nhi cắt ngang.
"Anh biết không Thanh Sơn, khách sạn này có chút đặc biệt." Cô nói.
Cố Thanh Sơn đành phải thuận theo hỏi: "Em nói đến cái gì cơ?"
"Khách sạn này có thể cho chúng ta trở về bất cứ thế giới, bất cứ niên đại nào, yên tâm ở lại đó nửa tháng."
"À, anh có nghe qua chuyện này, quả thực rất kỳ diệu."
"Anh có muốn đi cùng em không?"
"Nhưng... Không phải chúng ta còn phải tham gia yến hội hoàng thất Chim Kinh Cức sao?"
"Cái đó thì có gì thú vị chứ, theo em trở về thế giới quá khứ, coi như thả lỏng một lần trước khi chiến đấu đi." Tô Tuyết Nhi lộ ra vẻ mặt khẩn cầu.
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ thở dài.
Con gái đúng là hay thay đổi, giây trước mới muốn thế này giây sau đã muốn thế nọ.
"Được rồi." Hắn đồng ý.
Đối với yêu cầu của Tô Tuyết Nhi, hắn đúng là không có cách nào từ chối.
"Yeah!"
Tô Tuyết Nhi trẻ con giơ hai tay lên, cứ như giành được thắng lợi gì quan trọng lắm ấy.
Cô tùy tay thu lại lá bài dự đoán vận mệnh kia, lại lấy ra một lá bài khác đưa cho Cố Thanh Sơn.
"Lá bài của anh để ở chỗ em nghiên cứu một chút, lá bài này để ở chỗ anh, miễn cho anh nghĩ em lén lấy mất lá bài dự đoán vận mệnh của anh."
"Không cần, anh sẽ không nghĩ em như vậy."
"Nếu anh thật sự không nghĩ em như thế, vậy lá bài này... coi như là anh tạm thời bảo quản thay em!" Tô Tuyết Nhi kiên trì nói.
"... Được rồi."
Cố Thanh Sơn đành phải nhận lá bài, tùy ý nhìn qua.
Trên lá bài này có một con quái vật to lớn như một ngọn núi, tròng mắt dựng thẳng, có một đôi cánh dài màu khói xám.
Ở sau lưng quái vật là một biển quái vật nhiều không thể đếm được.
Chúng nó xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, trong tay cầm vũ khí, cả người tỏa ra cảm giác xơ xác tiêu điều.
Nhìn có vẻ đây là một quân đoàn khổng lồ.
Một liên hệ kỳ quái sinh ra giữa hắn và lá bài.
Cùng với loại liên hệ này, trên mặt giao diện thao tác chiến thần lập tức nhảy ra mấy dòng chữ nhỏ màu đỏ.
[Ngài nhận được lá bài chiến tranh: Quân thần Huyết Hải.]
[Ngài đã có được quyền sở hữu của lá bài này.]
[Bởi vì nguyên nhân nào đó, Quân thần Huyết Hải chủ động ký kết khế ước với ngài, nghe theo lời kêu gọi và mệnh lệnh của ngài.]
Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Không phải nói chỉ để mình bảo quản lá bài một thời gian thôi à, sao mình lại trở thành chủ của lá bài này.
Hắn nhìn về phía Tô Tuyết Nhi, há miệng muốn nói chuyện.
Tô Tuyết Nhi lại đưa tay che miệng hắn, cười nói: "Cảm nhận được liên hệ giữa mình và lá bài chứ? Không sao đâu, anh cứ cầm đi, đồ của em chính là của anh."
Cố Thanh Sơn muốn trả "Quân thần Huyết Hải" lại cho Tô Tuyết Nhi.
Nhưng Tô Tuyết Nhi nói gì cũng không nghe, kiên quyết nhét lá bài vào túi hắn.
Cố Thanh Sơn không còn cách nào, đành phải tạm thời cầm lá "Quân thần Huyết Hải" kia.
Lúc này bỗng dưng có một luồng ánh nắng ban mai kèm theo âm thanh xuất hiện trong phòng, quanh quẩn bên người Tô Tuyết Nhi.
Tô Tuyết Nhi ra vẻ lắng nghe.
Hiện tượng kỳ lạ này nhanh chóng biến mất.
"Vừa rồi là gì vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Tiếng gọi của Chim Kinh Cức, Thần Hi Chi Quang đã cảm nhận được ý muốn của em, mà em lại là người tới sớm nhất, cho nên nó quyết định một tiếng sau sẽ cho em tiến vào thế giới của nó." Tô Tuyết Nhi nói.
"Hình như anh không cảm nhận được." Cố Thanh Sơn nói.
"Đương nhiên, anh vừa mới tới, còn phải xếp hàng lâu."
"Một tiếng..." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Không ngờ chỉ mới gặp lại được một lúc Tô Tuyết Nhi đã phải đi rồi.
Tô Tuyết Nhi nói: "Không sao, em vào trước dò đường chờ anh đến."
Cố Thanh Sơn thay đổi suy nghĩ trong đầu... Cũng đúng, dù sao sớm hay muộn mình cũng vào đó.
Hắn liền cười nói: "Xem ra quyết định của em là chính xác, nếu chúng ta tham gia yến hội này, chỉ sợ yến hội còn chưa chấm dứt em đã phải đi rồi."
"Cho nên chúng ta phải từ khách sạn đến Abruzzo thực sự chơi, thời gian trong đó trôi rất chậm, em có thể ở đó lâu hơn một chút." Tô Tuyết Nhi nói.
"Giờ chúng ta phải đi thôi." Cố Thanh Sơn gật đầu.
Tô Tuyết Nhi vươn tay nói: "Đưa thẻ phòng của anh cho em."
"Của em đâu?" Cố Thanh Sơn không khỏi hỏi.
"Em trốn ra mà, đâu có tiền ở phòng cao cấp như vậy, hơn nữa chỉ có cấp phòng như của anh mới có thể miễn phí đến Abruzzo."
Cố Thanh Sơn lấy thẻ phòng ra, đặt vào tay Tô Tuyết Nhi.
Tron lòng Tô Tuyết Nhi thả lỏng, kích phát tấm thẻ.
Lập tức có một giọng nói từ trong tấm thẻ vang lên.
"Kính thưa quý khách, xin hỏi chúng tôi có thể phục vụ gì cho quý khách?"
"Chúng tôi muốn tới Abruzzo."
"Ngài muốn ở lại bao lâu?"
Tô Tuyết Nhi suy nghĩ một lát, nói: "Nửa tháng."
"Căn cứ vào cấp bậc phòng của ngài, thời gian đã xác nhận, xin chờ một chút."
Lời còn chưa dứt, tấm thẻ kia bay ra giữa không trung, lần lượt phóng ra từng ký tự.
Những ký tự đó tổ hợp lại một chỗ hóa thành một cánh cửa mở rộng.
Hai người nhìn về phía cánh cửa ký tự kia, chỉ thấy đối diện là cảnh núi, đỉnh núi trắng như tuyết nhưng dưới chân núi lại có một trấn nhỏ phong cảnh hữu tình, mang vẻ yên tĩnh thanh bình.
Một hồ nước trong suốt kề bên trấn nhỏ, trên hồ có người chơi thuyền.
Bên hồ là một con đường lớn, cuối đường là một đô thị hùng vĩ.
Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi thu lại tầm mắt.
Chỉ thấy hai con tuấn mã từ xa vội vàng chạy tới, đứng ở lối vào cánh cổng ký tự.
Thân hình chúng hùng tráng, bốn chân đạp không mà tới.
Nguyên tố gió và nước xuất hiện trên người chúng, cho dù cách một cánh cửa Cố Thanh Sơn cũng có thể cảm nhận được sức mạnh này từ trên người chúng.
Con ngựa nhìn về phía Cố Thanh Sơn và Tô Tuyết Nhi, phát ra tiếng hí thật dài.
"Xem đi, chúng nó đang thúc giục chúng ta kìa." Tô Tuyết Nhi cười nói.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm: "Nghe nói trong này mọi người đều không thể bị thương."
"Đúng thế, chẳn lẽ anh cảm thấy thắng địa nghỉ phép như Abruzzo sẽ có nguy hiểm gì à?" Tô Tuyết Nhi ngạc nhiên nói.
"Anh chưa từng cưỡi ngựa." Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào tuấn mã
Tô Tuyết Nhi cười to.
/1520
|