Ác quỷ này là do nhân loại chuyển hóa thành, nhớ được chuyện đã qua cũng nói được ngôn ngữ của nhân loại.
Bởi vì chúng nó vừa mới chuyển hóa xong cho nên thực lực còn yếu, Quỷ Vương cũng đã dự định cho chúng nó tham gia vào trận quyết đấu.
Diệp Phi Ly nhìn ác quỷ, huýt sáo.
"Nếu như muốn đùa giỡn thì tao sẽ nói, tao là người tới giết chúng mày."
"Thế nhưng đây là một thế giới chân thực, không có bất kỳ người nào biết tao đang giết chúng mày, cho nên..."
"Tao là người giết chết chúng mày."
Hai gã ác quỷ nghe mà chẳng hiểu gì.
Tốt xấu gì thì trước đây chúng nó cũng là nhân loại, về mặt tư duy vẫn còn tồn tại một vài tính chất logic của nhân loại.
Một con ác quỷ hỏi lại: "Hai câu này có khác gì nhau sao?"
"Đương nhiên là có."
Diệp Phi Ly nghiêm túc nói: "Tới giết là nói chuyện còn chưa làm, giết chết chứng tỏ chuyện đã hoàn thành."
Chẳng biết từ lúc nào, hắn ta đã đứng trên vai một ác quỷ đồ sộ.
Hai ác quỷ đứng im cứng ngắc.
Bỗng nhiên, trên cổ chúng nó xuất hiện một đường máu, đầu người lăn xuống.
Hai cỗ thi thể không đầu ầm ầm ngã xuống đất.
Diệp Phi Ly nhảy xuống nắm lưỡi hái sáng như tuyết trong tay quơ quơ vài cái.
Hắn ta lộ ra vẻ mặt hài lòng.
"Kỳ thực, ngươi không cần lau ta sạch sẽ tới vậy." Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói.
"Xin lỗi, tôi có xíu bệnh sạch sẽ, đặc biệt là lúc giết người." Diệp Phi Ly ném khăn tay xuống, xin lỗi nói.
"Được rồi, tùy ngươi."
Vong Xuyên Ly Hồn Câu biểu thị bản thân cũng không thèm để ý.
Diệp Phi Ly vác lưỡi hái lên vai, lẳng lặng chờ đợi.
Sau đó mấy hơi thở, âm thanh của Nữ Thần Công Chính vang lên.
[Mời bay về vũ trụ, chuẩn bị truyền tống khoảng cách xa. Mục tiêu lần này là một gã ác quý khá là cường đại.]
Diệp Phi Ly nghe xong, nhịn không được xoay xoay cổ, nhẹ nhàng vặn vặn bả vai.
"Ngươi làm gì vậy?" Lưỡi hái hỏi.
"Không có gì, chơi game thời gian dài phải ngồi lâu nên khó tránh khỏi vai và cổ bị mỏi mà sinh bệnh... Tôi đoán phải giết thêm nhiều mới có thể giúp cho kinh mạch khai thông."
Diệp Phi Ly nhỏ giọng hát lên một bài: "La la la, la la la, một cuộc hành trình thăng cấp vui vẻ, quên đi tất cả ưu phiền, thỏa mãn khát vọng thân thể, ta yêu tất cả mọi thứ."
Hắn ta ầm ầm xông lên bầu trời bay về phía vũ trụ.
Bên kia.
Khi Nữ Thần Công Chính truyền đạt mấy chữ của Cố Thanh Sơn cho mọi người, thì hắn đã tới thế giới Siêu Duy.
Câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa.
Mèo Con ngồi xổm trên ghế, vuốt thẳng quyển vở trong tay chuẩn bị thử viết vài câu.
"Không được, hiện tại viết mấy truyện sắc rất dễ bị trừ tiền nhuận bút..."
"... Mình phải đổi tình tiết khác."
Mèo Con tự lẩm bẩm.
Lúc cô đang suy nghĩ tình tiết.
Bỗng nhiên cô dừng bút lại, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Một bóng đen từ trên trời lao xuống, đập ra một cái hố sâu trên mặt đất bên cạnh Mèo Con.
"Hả? Sao lại trở về?" Mèo Con kinh ngạc hỏi.
Cố Thanh Sơn bò ra khỏi hố sâu, lập tức nói: "Nhanh, tôi không kịp giải thích, cô nhanh bắn tôi tới vị trí của Abruzzo đi. Tôi không có thời gian."
"Abruzzo? Thì ra tiếng chim Kinh Cức kêu lần này là ở chỗ đó, đáng tiếc tôi không còn cách nào truyền tống chính xác." Mèo Con nói.
"Không sao cả, chỉ cần vị trí đại khái không sai biệt lắm là được, tự tôi có biện pháp qua đó."
"..."
"Chờ một chút." Barry đi ra từ câu lạc bộ hô: "Sợi tơ hư không trên người cậu đã sử dụng qua, cần phải bổ sung năng lượng lần nữa."
Hắn ta cau mày, nheo mắt nhìn Cố Thanh Sơn hỏi: "Sao trên người cậu lại có dư âm của thẻ bài pháp tắc, gặp phải phiền phức sao?"
Barry vươn tay nhẹ nhàng nắm một cái trong hư không bên cạnh bả vai Cố Thanh Sơn.
Một luồng ánh sáng nhạt màu đỏ máu bị hắn ta nắm trong tay.
"Không sai, loại cảm giác này là thẻ bài Huyết Ma... Là ông ta, Huyết Bào Ma Chủ." Barry nheo mắt lại nói.
Mèo Con hừ một tiếng nói: "Lão già kia thế mà dám đụng đến người của chúng ta."
Barry nắm chặt nắm tay nói: "Xem ra tôi phải đi đánh với ông ta một trận."
"Khoan khoan, sự việc không giống như mấy người nghĩ đâu." Cố Thanh Sơn nhanh tay ngăn cản Barry.
Hắn hết cách chỉ đành phải tóm tắt chuyện nói lại một lần.
"Ồ, nói như vậy, người bạn kia của anh là đồ đệ của Biển Máu?" Barry hỏi.
"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn nói.
"Được rồi, Mèo Con, em bổ sung năng lượng cho sợi tơ hư không rồi tiễn cậu ta đi đi."
"Hiểu rồi."
"Này... Thanh Sơn này, bổ sung năng lượng cần khoảng mười phút, anh có thể...."
"Mấy người chưa ăn cơm?"
Barry và Mèo Con cùng nhìn nhau, ngượng ngùng nở nụ cười.
Cố Thanh Sơn vỗ đầu một cái.
Hiện giờ Barry còn chưa khôi phục hoàn toàn, cẩn thận nhìn thì vẫn chưa từng rời khỏi câu lạc bộ.
Hai kẻ nghèo hèn bọn họ chết dí ở chỗ này thì có cái gì có thể ăn.
"Mười phút vậy là đủ rồi, tôi nấu cho hai người một nồi lẩu cay."
Nói xong câu đó, Cố Thanh Sơn nhìn thấy yết hầu Barry và Mèo Con lăn tròn.
Đây là bao lâu rồi chưa ăn?
Đừng nói là sau khi hắn rời khỏi thì bọn họ đã cạn lương thực chứ!
Chuyện này hoàn toàn có khả năng.
"Cứ vậy đi." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn lấy nguyên liệu nấu ăn ra, đồ gia vị, nồi chén muôi chậu, bắt đầu nấu lẩu.
Mười phút sau.
Bổ sung năng lượng cho sợi tơ hư không đã xong.
Nồi lẩu cay cũng hoàn thành.
Cố Thanh Sơn lại lấy ra một bộ nguyên liệu nấu ăn thượng hạng để lên bàn.
"Những nguyên liệu nấu ăn này đều là đồ tốt, hai người xử lý một chút hoàn toàn đủ ăn cho mấy ngày tới."
"Được được." Barry và Mèo Con đồng thời gật đầu.
"Được rồi, tiễn tôi đi, tôi không có thời gian."
"Em tới."
Mèo Con vươn tay dán lên lưng Cố Thanh Sơn.
"Vị trí của Abruzzo chắc là chỗ này." Cô đang nhìn bầu trời xác nhận đại khái địa điểm truyền tống.
"Được rồi, tôi sắp bắt đầu truyền tống..."
"Chờ một chút, vị trí của em không đúng." Barry nói.
Hắn ta lấy một xâu thịt ra khỏi nồi lẩu, vừa ăn vừa nói: "Anh nhớ phương hướng của Abruzzo hình như là bên này."
Hắn ta dùng chiếc đũa chỉ một hướng khác trên không.
"Không đúng, anh nhớ lộn rồi, rõ ràng là phương hướng của em."
"Em gái, điểm này anh không thể đồng ý. Năm đó anh thường xuyên đi qua Abruzzo, nên anh biết rõ vị trí chính xác của nó hơn em."
"Vậy sao? Khi đó còn có chút tiền, sau khi anh tới Abruzzo đều uống say như chết, mỗi lần đều là em cõng anh trở về, cho nên phương hướng của em mới đúng."
"Nhưng mỗi lần đi qua đó anh đều rất tỉnh táo, anh nhớ rõ nó là ở phương hướng này."
"Không đúng, anh làm lẫn lộn hết cả rồi. Cái hướng anh chỉ là sào huyệt của quái vật vũ trụ, gần đây chúng ta đều bắt quái vật ở đó ăn mà."
Hai anh em cãi nhau.
...
Cố Thanh Sơn nhìn hướng mà Mèo Con chỉ, lại nhìn qua hướng mà Barry chỉ, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu.
Bọn họ chỉ hai cái phương hướng hoàn toàn ngược nhau.
Nếu truyền tống sai thì tiếng kêu của chim Kinh Cức sẽ không còn liên quan gì tới Cố Thanh Sơn nữa.
Nói không chừng, hắn còn có thể đuổi kịp thời gian bữa trưa, cho bọn quái vật vũ trụ nhét kẽ răng một chút.
Câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa.
Gió lạnh thổi qua.
Hai anh em chỉ hai phương hướng khác nhau, người nào cũng không chịu nghe người kia nói.
"Anh, tin tưởng em, phương hướng em chỉ cho Cố Thanh Sơn mới là phương hướng chính xác." Mèo Con nghiêm túc nói.
"Không đúng, em gái, lần này em phải nghe anh."
Barry nheo mắt nhìn Mèo Con nói.
"Vì sao? Cho em một lý do." Mèo Con hơi có vẻ không phục.
Barry lắc lắc đầu nói: "Bởi vì anh là chủ của câu lạc bộ, chuyện lớn từ trước tới giờ đều do anh ra quyết định."
"Nhưng anh không thể quyết định phương hướng của một người." Mèo Con nói.
Hai người tiếp tục trừng mắt nhìn nhau, hồi lâu vẫn không nói gì.
"Cố Thanh Sơn" Barry bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn: "Đồ đệ của Huyết Bào Ma Chủ rốt cuộc là bạn bè gì với anh?"
Cố Thanh Sơn giật mình.
Hắn nhìn về phía hai anh em.
Barry chăm chú nhìn hắn, Mèo Con cũng chăm chú nhìn hắn.
Hai người đều lộ ra vẻ mong đợi, giống như đang chờ đợi một đáp án.
"Bạn gái." Cố Thanh Sơn nói.
Barry nhìn về phía Mèo Con, không nói lời nào.
Mèo Con thở dài, cúi đầu nói: "Vậy thì không có cách nào."
Cô vỗ nhẹ lên người Cố Thanh Sơn.
Bùm!
Chỉ một thoáng, Cố Thanh Sơn xông lên trời cao.
Hắn bị Mèo Con bắn bay.
Nhìn theo thì phương hướng hắn bay đi chính là hướng mà Barry chỉ.
"Rốt cuộc hai người quyết định phương hướng chính xác kiểu gì vậy?"
Giọng nói của Cố Thanh Sơn từ bầu trời rất xa vọng lại.
Barry và Mèo Con đều không trả lời.
Bọn họ đứng tại chỗ chờ thêm một lát.
"Hắn đã đi xa." Barry nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy, không có cách nào, nếu là bạn gái thì đành phải để hắn đi Abruzzo thôi." Mèo Con buồn ỉu xìu nói.
Barry nói: "Bây giờ có thể giải thích lý do vì sao em lại định bắn hắn về phía trấn Mỹ Thang và cảng Thiên Sứ không."
Mèo Con mím môi, trong chốc lát không nói gì.
"Sao vậy, còn có chuyện gì không thể nói với anh sao?"
Barry cười nhẹ nhàng nói.
"Anh, lúc đầu em chuẩn bị bắn hắn tới hai địa phương tuyệt đối an toàn, sau đó lại nói lời xin lỗi với hắn. Em nghĩ chỉ cần nói một câu "tính sai" là có thể lừa cho qua, nhưng lại không ngờ bạn gái hắn đã ở Abruzzo."
Bởi vì chúng nó vừa mới chuyển hóa xong cho nên thực lực còn yếu, Quỷ Vương cũng đã dự định cho chúng nó tham gia vào trận quyết đấu.
Diệp Phi Ly nhìn ác quỷ, huýt sáo.
"Nếu như muốn đùa giỡn thì tao sẽ nói, tao là người tới giết chúng mày."
"Thế nhưng đây là một thế giới chân thực, không có bất kỳ người nào biết tao đang giết chúng mày, cho nên..."
"Tao là người giết chết chúng mày."
Hai gã ác quỷ nghe mà chẳng hiểu gì.
Tốt xấu gì thì trước đây chúng nó cũng là nhân loại, về mặt tư duy vẫn còn tồn tại một vài tính chất logic của nhân loại.
Một con ác quỷ hỏi lại: "Hai câu này có khác gì nhau sao?"
"Đương nhiên là có."
Diệp Phi Ly nghiêm túc nói: "Tới giết là nói chuyện còn chưa làm, giết chết chứng tỏ chuyện đã hoàn thành."
Chẳng biết từ lúc nào, hắn ta đã đứng trên vai một ác quỷ đồ sộ.
Hai ác quỷ đứng im cứng ngắc.
Bỗng nhiên, trên cổ chúng nó xuất hiện một đường máu, đầu người lăn xuống.
Hai cỗ thi thể không đầu ầm ầm ngã xuống đất.
Diệp Phi Ly nhảy xuống nắm lưỡi hái sáng như tuyết trong tay quơ quơ vài cái.
Hắn ta lộ ra vẻ mặt hài lòng.
"Kỳ thực, ngươi không cần lau ta sạch sẽ tới vậy." Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói.
"Xin lỗi, tôi có xíu bệnh sạch sẽ, đặc biệt là lúc giết người." Diệp Phi Ly ném khăn tay xuống, xin lỗi nói.
"Được rồi, tùy ngươi."
Vong Xuyên Ly Hồn Câu biểu thị bản thân cũng không thèm để ý.
Diệp Phi Ly vác lưỡi hái lên vai, lẳng lặng chờ đợi.
Sau đó mấy hơi thở, âm thanh của Nữ Thần Công Chính vang lên.
[Mời bay về vũ trụ, chuẩn bị truyền tống khoảng cách xa. Mục tiêu lần này là một gã ác quý khá là cường đại.]
Diệp Phi Ly nghe xong, nhịn không được xoay xoay cổ, nhẹ nhàng vặn vặn bả vai.
"Ngươi làm gì vậy?" Lưỡi hái hỏi.
"Không có gì, chơi game thời gian dài phải ngồi lâu nên khó tránh khỏi vai và cổ bị mỏi mà sinh bệnh... Tôi đoán phải giết thêm nhiều mới có thể giúp cho kinh mạch khai thông."
Diệp Phi Ly nhỏ giọng hát lên một bài: "La la la, la la la, một cuộc hành trình thăng cấp vui vẻ, quên đi tất cả ưu phiền, thỏa mãn khát vọng thân thể, ta yêu tất cả mọi thứ."
Hắn ta ầm ầm xông lên bầu trời bay về phía vũ trụ.
Bên kia.
Khi Nữ Thần Công Chính truyền đạt mấy chữ của Cố Thanh Sơn cho mọi người, thì hắn đã tới thế giới Siêu Duy.
Câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa.
Mèo Con ngồi xổm trên ghế, vuốt thẳng quyển vở trong tay chuẩn bị thử viết vài câu.
"Không được, hiện tại viết mấy truyện sắc rất dễ bị trừ tiền nhuận bút..."
"... Mình phải đổi tình tiết khác."
Mèo Con tự lẩm bẩm.
Lúc cô đang suy nghĩ tình tiết.
Bỗng nhiên cô dừng bút lại, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Một bóng đen từ trên trời lao xuống, đập ra một cái hố sâu trên mặt đất bên cạnh Mèo Con.
"Hả? Sao lại trở về?" Mèo Con kinh ngạc hỏi.
Cố Thanh Sơn bò ra khỏi hố sâu, lập tức nói: "Nhanh, tôi không kịp giải thích, cô nhanh bắn tôi tới vị trí của Abruzzo đi. Tôi không có thời gian."
"Abruzzo? Thì ra tiếng chim Kinh Cức kêu lần này là ở chỗ đó, đáng tiếc tôi không còn cách nào truyền tống chính xác." Mèo Con nói.
"Không sao cả, chỉ cần vị trí đại khái không sai biệt lắm là được, tự tôi có biện pháp qua đó."
"..."
"Chờ một chút." Barry đi ra từ câu lạc bộ hô: "Sợi tơ hư không trên người cậu đã sử dụng qua, cần phải bổ sung năng lượng lần nữa."
Hắn ta cau mày, nheo mắt nhìn Cố Thanh Sơn hỏi: "Sao trên người cậu lại có dư âm của thẻ bài pháp tắc, gặp phải phiền phức sao?"
Barry vươn tay nhẹ nhàng nắm một cái trong hư không bên cạnh bả vai Cố Thanh Sơn.
Một luồng ánh sáng nhạt màu đỏ máu bị hắn ta nắm trong tay.
"Không sai, loại cảm giác này là thẻ bài Huyết Ma... Là ông ta, Huyết Bào Ma Chủ." Barry nheo mắt lại nói.
Mèo Con hừ một tiếng nói: "Lão già kia thế mà dám đụng đến người của chúng ta."
Barry nắm chặt nắm tay nói: "Xem ra tôi phải đi đánh với ông ta một trận."
"Khoan khoan, sự việc không giống như mấy người nghĩ đâu." Cố Thanh Sơn nhanh tay ngăn cản Barry.
Hắn hết cách chỉ đành phải tóm tắt chuyện nói lại một lần.
"Ồ, nói như vậy, người bạn kia của anh là đồ đệ của Biển Máu?" Barry hỏi.
"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn nói.
"Được rồi, Mèo Con, em bổ sung năng lượng cho sợi tơ hư không rồi tiễn cậu ta đi đi."
"Hiểu rồi."
"Này... Thanh Sơn này, bổ sung năng lượng cần khoảng mười phút, anh có thể...."
"Mấy người chưa ăn cơm?"
Barry và Mèo Con cùng nhìn nhau, ngượng ngùng nở nụ cười.
Cố Thanh Sơn vỗ đầu một cái.
Hiện giờ Barry còn chưa khôi phục hoàn toàn, cẩn thận nhìn thì vẫn chưa từng rời khỏi câu lạc bộ.
Hai kẻ nghèo hèn bọn họ chết dí ở chỗ này thì có cái gì có thể ăn.
"Mười phút vậy là đủ rồi, tôi nấu cho hai người một nồi lẩu cay."
Nói xong câu đó, Cố Thanh Sơn nhìn thấy yết hầu Barry và Mèo Con lăn tròn.
Đây là bao lâu rồi chưa ăn?
Đừng nói là sau khi hắn rời khỏi thì bọn họ đã cạn lương thực chứ!
Chuyện này hoàn toàn có khả năng.
"Cứ vậy đi." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn lấy nguyên liệu nấu ăn ra, đồ gia vị, nồi chén muôi chậu, bắt đầu nấu lẩu.
Mười phút sau.
Bổ sung năng lượng cho sợi tơ hư không đã xong.
Nồi lẩu cay cũng hoàn thành.
Cố Thanh Sơn lại lấy ra một bộ nguyên liệu nấu ăn thượng hạng để lên bàn.
"Những nguyên liệu nấu ăn này đều là đồ tốt, hai người xử lý một chút hoàn toàn đủ ăn cho mấy ngày tới."
"Được được." Barry và Mèo Con đồng thời gật đầu.
"Được rồi, tiễn tôi đi, tôi không có thời gian."
"Em tới."
Mèo Con vươn tay dán lên lưng Cố Thanh Sơn.
"Vị trí của Abruzzo chắc là chỗ này." Cô đang nhìn bầu trời xác nhận đại khái địa điểm truyền tống.
"Được rồi, tôi sắp bắt đầu truyền tống..."
"Chờ một chút, vị trí của em không đúng." Barry nói.
Hắn ta lấy một xâu thịt ra khỏi nồi lẩu, vừa ăn vừa nói: "Anh nhớ phương hướng của Abruzzo hình như là bên này."
Hắn ta dùng chiếc đũa chỉ một hướng khác trên không.
"Không đúng, anh nhớ lộn rồi, rõ ràng là phương hướng của em."
"Em gái, điểm này anh không thể đồng ý. Năm đó anh thường xuyên đi qua Abruzzo, nên anh biết rõ vị trí chính xác của nó hơn em."
"Vậy sao? Khi đó còn có chút tiền, sau khi anh tới Abruzzo đều uống say như chết, mỗi lần đều là em cõng anh trở về, cho nên phương hướng của em mới đúng."
"Nhưng mỗi lần đi qua đó anh đều rất tỉnh táo, anh nhớ rõ nó là ở phương hướng này."
"Không đúng, anh làm lẫn lộn hết cả rồi. Cái hướng anh chỉ là sào huyệt của quái vật vũ trụ, gần đây chúng ta đều bắt quái vật ở đó ăn mà."
Hai anh em cãi nhau.
...
Cố Thanh Sơn nhìn hướng mà Mèo Con chỉ, lại nhìn qua hướng mà Barry chỉ, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu.
Bọn họ chỉ hai cái phương hướng hoàn toàn ngược nhau.
Nếu truyền tống sai thì tiếng kêu của chim Kinh Cức sẽ không còn liên quan gì tới Cố Thanh Sơn nữa.
Nói không chừng, hắn còn có thể đuổi kịp thời gian bữa trưa, cho bọn quái vật vũ trụ nhét kẽ răng một chút.
Câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa.
Gió lạnh thổi qua.
Hai anh em chỉ hai phương hướng khác nhau, người nào cũng không chịu nghe người kia nói.
"Anh, tin tưởng em, phương hướng em chỉ cho Cố Thanh Sơn mới là phương hướng chính xác." Mèo Con nghiêm túc nói.
"Không đúng, em gái, lần này em phải nghe anh."
Barry nheo mắt nhìn Mèo Con nói.
"Vì sao? Cho em một lý do." Mèo Con hơi có vẻ không phục.
Barry lắc lắc đầu nói: "Bởi vì anh là chủ của câu lạc bộ, chuyện lớn từ trước tới giờ đều do anh ra quyết định."
"Nhưng anh không thể quyết định phương hướng của một người." Mèo Con nói.
Hai người tiếp tục trừng mắt nhìn nhau, hồi lâu vẫn không nói gì.
"Cố Thanh Sơn" Barry bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn: "Đồ đệ của Huyết Bào Ma Chủ rốt cuộc là bạn bè gì với anh?"
Cố Thanh Sơn giật mình.
Hắn nhìn về phía hai anh em.
Barry chăm chú nhìn hắn, Mèo Con cũng chăm chú nhìn hắn.
Hai người đều lộ ra vẻ mong đợi, giống như đang chờ đợi một đáp án.
"Bạn gái." Cố Thanh Sơn nói.
Barry nhìn về phía Mèo Con, không nói lời nào.
Mèo Con thở dài, cúi đầu nói: "Vậy thì không có cách nào."
Cô vỗ nhẹ lên người Cố Thanh Sơn.
Bùm!
Chỉ một thoáng, Cố Thanh Sơn xông lên trời cao.
Hắn bị Mèo Con bắn bay.
Nhìn theo thì phương hướng hắn bay đi chính là hướng mà Barry chỉ.
"Rốt cuộc hai người quyết định phương hướng chính xác kiểu gì vậy?"
Giọng nói của Cố Thanh Sơn từ bầu trời rất xa vọng lại.
Barry và Mèo Con đều không trả lời.
Bọn họ đứng tại chỗ chờ thêm một lát.
"Hắn đã đi xa." Barry nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy, không có cách nào, nếu là bạn gái thì đành phải để hắn đi Abruzzo thôi." Mèo Con buồn ỉu xìu nói.
Barry nói: "Bây giờ có thể giải thích lý do vì sao em lại định bắn hắn về phía trấn Mỹ Thang và cảng Thiên Sứ không."
Mèo Con mím môi, trong chốc lát không nói gì.
"Sao vậy, còn có chuyện gì không thể nói với anh sao?"
Barry cười nhẹ nhàng nói.
"Anh, lúc đầu em chuẩn bị bắn hắn tới hai địa phương tuyệt đối an toàn, sau đó lại nói lời xin lỗi với hắn. Em nghĩ chỉ cần nói một câu "tính sai" là có thể lừa cho qua, nhưng lại không ngờ bạn gái hắn đã ở Abruzzo."
/1520
|