Cô tựa hồ nhớ tới gì đó, quay đầu ngoắc tay với Gà trống lớn: "Anh đến đây, có chuyện gì còn kịp thời giúp một tay."
"Được."
Gà trống lớn lật đật chạy theo.
Mỹ nữ bằng gỗ lại nhìn về phía Cố Thanh Sơn: "Cậu ở đây đi, chờ chuyện bên này kết thúc chúng ta cùng nhau trở về."
"Được."
Cố Thanh Sơn đáp lại.
Mỹ nữ bằng gỗ cùng với Thần Hi sóng vai đi ra ngoài.
Gà trống lớn đi theo sau lưng các cô, quay đầu lại nháy nháy mắt với Cố Thanh Sơn, tỏ ý chuyện của hắn ta đã giải quyết tốt đẹp.
Cố Thanh Sơn không khỏi lộ ra nụ cười, giơ lên ngón cái với Gà trống lớn.
"Đa tạ Kê gia, lần này anh đã giúp tôi một việc lớn, sau này tôi nhất định sẽ đãi anh một bữa." Hắn truyền âm nói.
Gà trống lớn nghe xong, liền nghễnh đầu, lộ ra vẻ mặt hài lòng.
"Cái này cũng được lắm, sau này gặp lại."Hắn ta truyền âm nói.
Gà trống lớn đi theo hai nữ sĩ, cùng đẩy cửa đi ra ngoài.
Bây giờ, bên trong căn phòng chỉ còn lại Cố Thanh Sơn cùng mấy vị tiểu thư quý tộc kia.
Bên trong căn phòng, chỉ còn lại Cố Thanh Sơn cùng mấy vị tiểu thư quý tộc.
Mấy tiểu thư len lén quan sát Cố Thanh Sơn một phen.
Dáng dấp thiếu niên này thật đẹp mắt.
Các cô thầm nghĩ.
Đúng vậy, tướng mạo Cố Thanh Sơn vốn đã rất được, hơn nữa trải qua nhiều lần phong sương huyết vũ, cả người tản ra một loại thành thục cùng kinh nghiệm dày dặn nhàn nhạt, hình thành lên một thể vừa thống nhất lại vừa mâu thuẫn kì diệu với dung mạo của hắn.
Nhìn hắn có một khí phách vô cùng đặc biệt.
Quan trọng hơn chính là, hắn được chính tay vị nữ tu tôn quý kia đưa tới.
Vị nữ sĩ kia, rất ít khi ra mặt cho ai.
Các tiểu thư quý tộc cùng nhìn nhau ra hiệu.
Một thiếu nữ quý tộc trang điểm tinh tế lặng lẽ chuyển động cổ tay, để nhẫn đá Lục Ngọc trên ngón tay mảnh khảnh kia chĩa thẳng vào Cố Thanh Sơn huơ mấy cái.
Đá Lục Ngọc phát ra rung động nhỏ bé không thể phát hiện.
Một tin tức sản sinh từ trong đá ngọc, sau đó nhanh chóng truyền đến tim người thiếu nữ.
[Thời gian sinh mạng tồn tại chưa đến hai mươi năm, thực lực sơ lược ước chừng cấp ba mươi lăm, nghề là kiếm sĩ.]
Thiếu nữ kinh ngạc hơi hé miệng.
Cấp ba mươi lăm, là tiêu chuẩn phân chia thực lực của thế giới mà cô đang ở.
Đây là một ranh giới.
Ở cấp bậc này, kiếm sĩ đã có thể kêu gọi những nguyên tố ma quỷ, tu luyện kiếm pháp nguyên tố cấp cao.
Thiếu nữ nhìn Cố Thanh Sơn, trong lòng dần dần nảy sinh ra rất nhiều ý nghĩ.
Trẻ tuổi như vậy, mà thực lực đã đạt tới cấp ba mươi lăm.
Nhân vật như vậy, cho dù là ở trong thế giới kia của cô, cũng là nhân vật thiên tài đứng đầu.
Mà cô xuất thân từ một thế giới nào đó trong khu Tranh Bá.
Đó là một thế giới vô cùng hùng mạnh.
Thật ra thì nhìn từ một góc độ khác, đánh giá từ tiêu chuẩn phổ biến của thế giới Tu Hành, rất hiếm khi xuất hiện một cường giả Phong Thánh trẻ tuổi như vậy.
Mặc dù Cố Thanh Sơn xuất thân từ một thế giới rời rạc, nhưng hắn chưa bao giờ dừng việc tu hành dù chỉ một giây.
Thiên tư của hắn vốn đã không tệ.
Kiếp trước sau khi mất trắng nửa năm, hắn mới tiến vào thế giới Tu Hành, cho nên điểm xuất phát của hắn cũng thấp hơn so với những người khác.
Con đường của hắn, cũng gian khổ hơn bất kì ai.
Mà kiếp này được làm lại, thực lực của hắn đặt ở trong bất kỳ thế giới cường đại nào, đều không thua kém là bao so với những người cùng trang lứa.
Người thiếu nữ kia tuy không biết những thứ này, nhưng ở trong lòng cô, một kiếm sĩ cấp ba lăm mà chưa tròn hai mươi tuổi, rất đáng để kết giao.
Người này, đã đủ tư cách để tăng thêm quan hệ với cô.
Hơn nữa, dáng dấp hắn cũng rất ưa nhìn.
Nghĩ tới đây, vị tiểu thư quý tộc này lộ ra nụ cười, hướng Cố Thanh Sơn nói: "Xin chào, mạo muội hỏi một chút, anh tới từ nơi nào?"
"À, xin chào, tôi đến từ một thế giới rời rạc xa xôi." Cố Thanh Sơn thân thiện đáp lại.
Nụ cười trên mặt tiểu thư quý tộc trở nên cứng ngắc.
Cô không tiếp được lời.
Thế giới rời rạc.
Đó là tượng trưng của sự không văn minh và nguyên thuỷ.
Những nơi như vậy luôn chịu đựng vận mệnh bị diệt vọng trong nháy mắt,
Cho tới bây giờ đều không thể tích luỹ được tầm cao và phong phú của văn minh.
Tiểu thư quý tộc thở dài, nội tâm vô cùng thất vọng.
Thật ra cứ cho là chuyện tình lãng mạn giữa một chàng trai nghèo và một tiểu thư quý tộc, thì vẫn miễn cưỡng chấp nhận được.
Nhưng người trước mắt này đến từ thế giới rời rạc nhở bé, thật sự ngay cả chàng trai nghèo cũng không được tính.
Giao thiệp với loại người đến từ vùng đất ngu dốt này sẽ rất mệt mỏi, bởi vì cô có nói gì hắn cũng không biết.
Hai bên vốn không cùng một thế giới.
Nghĩ rộng ra...
Thật ra thì người này nhất định đã phải trả một cái giá đắt, mới mời được vị nữ sĩ tôn quý kia.
Bản thân hắn cùng với nữ sĩ cũng sẽ không có quan hệ sâu sắc gì cho cam.
Bởi vì hắn chỉ là một người đến từ thế giới rời rạc.
Cho nên dù cho hắn đã sở hữu năng lực cấp ba mươi lăm, chẳng qua cũng chỉ là một tên man rợ mà thôi.
Tầm mắt hạn hẹp cùng với kiến thức cằn cỗi của hắn, sẽ có hạn chế cực lớn đến sự phát triển tiền đồ của cô.
Nghĩ tới đây, tiểu thư quý tộc liền lùi bước.
Mấy vị tiểu thư quý tộc khác nghe xong đối thoại của hai người, cũng liếc nhìn nhau.
Bọn họ rất nhanh đã thống nhất ý kiến.
"Thất lễ rồi, chúng ta có chút việc phải đi xử lý." Bọn họ nói.
"Xin cứ tự nhiên." Cố Thanh Sơn đáp.
Các tiểu thư quý tộc đứng lên, thoáng thi lễ với Cố Thanh Sơn, sau đó rời khỏi phòng.
Trong hành lang truyền tới một tràng cười của bọn họ.
"Các cô cười cái gì." Cô gái bắt chuyện với Cố Thanh Sơn phẫn nộ hỏi.
"Ha ha ha ha, thế giới rời rạc, cô cũng..."
Tiếng cười của các tiểu thư càng lớn hơn.
Tiếng cười kia giống như là đang nhằm vào cô gái kia, mà cũng như không phải.
Cửa khép lại.
Tiếng cười thấp thoáng dần biến mất.
Bốn bề vắng lặng.
Bên trong căn phòng chỉ còn lại một mình Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đã sớm phát hiện ý nghĩ cùng phản ứng của bọn họ.
Hắn không thèm để ý chút nào, ngược lại dần thả lỏng.
Tất cả mọi chuyện gần như đã kết thúc.
Bây giờ là giây phút nghỉ ngơi hiếm có.
Hắn cũng không vội mở nhiệm vụ Chiến Thần ra xem, mà nhìn sang chiếc bánh ngọt cao hai mươi tầng.
Trên chiếc bánh ngọt này được điểm xuyết bởi đủ loại quả quý hiếm kì lạ, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon miệng, ngửi vào cũng thấy mùi thơm nhàn nhạt, khiến cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác ngọt liệm.
Cố Thanh Sơn lại nhìn một góc trên bàn.
Trong thùng đá lớn, đủ các loại rượu, đồ uống vẫn đang được ướp lạnh.
Cố Thanh Sơn tùy ý chọn một cái chai rượu đen thui, lại cắt một miếng bánh ngọt, thư thái ngồi xuống.
Không biết sau một chuyến đi dài người khác sẽ có cảm giác gì.
Cố Thanh Sơn như ngựa không ngừng vó xuyên qua mấy trăm triệu tầng thế giới, làm một đống chuyện, bây giờ thực sự cảm nhận được một loại mệt mỏi.
Nếu Tô Tuyết Nhi không có chuyện gì, mà nhiệm vụ của hệ thống cũng đã hoàn thành...
Trước tiên cứ nghỉ ngơi cái đã.
Một tiếng vang nhỏ, chai rượu màu đen được bật nắp.
Mùi rượu kỳ diệu tản mát ra.
Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu.
Rượu ngon như vậy, quả thật cũng không hề thu kém kiệt tác tốt nhất của hắn.
Cố Thanh Sơn không tìm ly mà nắm lấy chai rượu trút một ngụm lớn.
"Ngay cả ly cũng không cần, hành động của anh có chút thất lễ đó."
Đột nhiên một giọng nữ vang lên.
Cố Thanh Sơn sợ hết hồn, một hớp rượu vừa rồi phun hết ra ngoài.
"Phụt! Khụ khụ khụ khụ!"
Hắn vừa ho sặc sụa, vừa nhìn sang đối diện
Chỉ thấy một cô gái nhỏ mặc đồng phục giúp việc đứng dối diện hắn, bị một ngụm rượu của hắn phun đầy mặt.
Cố Thanh Sơn vô cùng kinh ngạc.
Thật kỳ quái, Thần Niệm của mình vẫn đang bao phủ khắp nơi, rõ ràng không cảm ứng được gì kia mà.
Cô gái nhỏ này nhảy ra từ đâu vậy?
"Ấy, xin lỗi, không phải tôi cố ý."
Cố Thanh Sơn vội vàng xin lỗi.
Cô bé chưa từng gặp phải tình huống như vậy, có vẻ như đã bị sốc nặng.
Nhưng cô đã cố gắng hết sức, liều mạng chịu đựng không phát ra tiếng thét chói tai.
Thấy cả người cô run rẩy, tựa như một khắc sau sẽ bất tỉnh.
Nhưng cô cắn răng, cuối cùng không để mình bị bất tỉnh.
Cô bé dùng giọng bình tĩnh áp chế nói: "Nước miếng của anh, thức ăn dư thừa, rượu đã uống đều lưu lại trên mặt tôi, tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, mạo muội thỉnh giáo một chút, như thế nào mới có thể thoát khỏi cái khốn cảnh chật vật này mà không thất lễ?"
Cố Thanh Sơn lấy lại tinh thần, lập tức bắt một pháp quyết làm sạch sẽ cơ thể, đẩy linh lực ra.
Chỉ một thoáng, hết thảy dị vật trên mặt cô gái đều biến mất sạch sẽ.
Cố Thanh Sơn lại dẫn chút linh tuyền, giúp cô tẩy rửa một lượt nữa.
"Giờ thì ổn rồi, vừa nãy thật xin lỗi."
Cố Thanh Sơn đầy áy náy nói.
Con gái bưng mặt mình, cẩn thận sờ sờ.
Qua một hồi lâu, cả người cô mới ngừng run rẩy.
"Được."
Gà trống lớn lật đật chạy theo.
Mỹ nữ bằng gỗ lại nhìn về phía Cố Thanh Sơn: "Cậu ở đây đi, chờ chuyện bên này kết thúc chúng ta cùng nhau trở về."
"Được."
Cố Thanh Sơn đáp lại.
Mỹ nữ bằng gỗ cùng với Thần Hi sóng vai đi ra ngoài.
Gà trống lớn đi theo sau lưng các cô, quay đầu lại nháy nháy mắt với Cố Thanh Sơn, tỏ ý chuyện của hắn ta đã giải quyết tốt đẹp.
Cố Thanh Sơn không khỏi lộ ra nụ cười, giơ lên ngón cái với Gà trống lớn.
"Đa tạ Kê gia, lần này anh đã giúp tôi một việc lớn, sau này tôi nhất định sẽ đãi anh một bữa." Hắn truyền âm nói.
Gà trống lớn nghe xong, liền nghễnh đầu, lộ ra vẻ mặt hài lòng.
"Cái này cũng được lắm, sau này gặp lại."Hắn ta truyền âm nói.
Gà trống lớn đi theo hai nữ sĩ, cùng đẩy cửa đi ra ngoài.
Bây giờ, bên trong căn phòng chỉ còn lại Cố Thanh Sơn cùng mấy vị tiểu thư quý tộc kia.
Bên trong căn phòng, chỉ còn lại Cố Thanh Sơn cùng mấy vị tiểu thư quý tộc.
Mấy tiểu thư len lén quan sát Cố Thanh Sơn một phen.
Dáng dấp thiếu niên này thật đẹp mắt.
Các cô thầm nghĩ.
Đúng vậy, tướng mạo Cố Thanh Sơn vốn đã rất được, hơn nữa trải qua nhiều lần phong sương huyết vũ, cả người tản ra một loại thành thục cùng kinh nghiệm dày dặn nhàn nhạt, hình thành lên một thể vừa thống nhất lại vừa mâu thuẫn kì diệu với dung mạo của hắn.
Nhìn hắn có một khí phách vô cùng đặc biệt.
Quan trọng hơn chính là, hắn được chính tay vị nữ tu tôn quý kia đưa tới.
Vị nữ sĩ kia, rất ít khi ra mặt cho ai.
Các tiểu thư quý tộc cùng nhìn nhau ra hiệu.
Một thiếu nữ quý tộc trang điểm tinh tế lặng lẽ chuyển động cổ tay, để nhẫn đá Lục Ngọc trên ngón tay mảnh khảnh kia chĩa thẳng vào Cố Thanh Sơn huơ mấy cái.
Đá Lục Ngọc phát ra rung động nhỏ bé không thể phát hiện.
Một tin tức sản sinh từ trong đá ngọc, sau đó nhanh chóng truyền đến tim người thiếu nữ.
[Thời gian sinh mạng tồn tại chưa đến hai mươi năm, thực lực sơ lược ước chừng cấp ba mươi lăm, nghề là kiếm sĩ.]
Thiếu nữ kinh ngạc hơi hé miệng.
Cấp ba mươi lăm, là tiêu chuẩn phân chia thực lực của thế giới mà cô đang ở.
Đây là một ranh giới.
Ở cấp bậc này, kiếm sĩ đã có thể kêu gọi những nguyên tố ma quỷ, tu luyện kiếm pháp nguyên tố cấp cao.
Thiếu nữ nhìn Cố Thanh Sơn, trong lòng dần dần nảy sinh ra rất nhiều ý nghĩ.
Trẻ tuổi như vậy, mà thực lực đã đạt tới cấp ba mươi lăm.
Nhân vật như vậy, cho dù là ở trong thế giới kia của cô, cũng là nhân vật thiên tài đứng đầu.
Mà cô xuất thân từ một thế giới nào đó trong khu Tranh Bá.
Đó là một thế giới vô cùng hùng mạnh.
Thật ra thì nhìn từ một góc độ khác, đánh giá từ tiêu chuẩn phổ biến của thế giới Tu Hành, rất hiếm khi xuất hiện một cường giả Phong Thánh trẻ tuổi như vậy.
Mặc dù Cố Thanh Sơn xuất thân từ một thế giới rời rạc, nhưng hắn chưa bao giờ dừng việc tu hành dù chỉ một giây.
Thiên tư của hắn vốn đã không tệ.
Kiếp trước sau khi mất trắng nửa năm, hắn mới tiến vào thế giới Tu Hành, cho nên điểm xuất phát của hắn cũng thấp hơn so với những người khác.
Con đường của hắn, cũng gian khổ hơn bất kì ai.
Mà kiếp này được làm lại, thực lực của hắn đặt ở trong bất kỳ thế giới cường đại nào, đều không thua kém là bao so với những người cùng trang lứa.
Người thiếu nữ kia tuy không biết những thứ này, nhưng ở trong lòng cô, một kiếm sĩ cấp ba lăm mà chưa tròn hai mươi tuổi, rất đáng để kết giao.
Người này, đã đủ tư cách để tăng thêm quan hệ với cô.
Hơn nữa, dáng dấp hắn cũng rất ưa nhìn.
Nghĩ tới đây, vị tiểu thư quý tộc này lộ ra nụ cười, hướng Cố Thanh Sơn nói: "Xin chào, mạo muội hỏi một chút, anh tới từ nơi nào?"
"À, xin chào, tôi đến từ một thế giới rời rạc xa xôi." Cố Thanh Sơn thân thiện đáp lại.
Nụ cười trên mặt tiểu thư quý tộc trở nên cứng ngắc.
Cô không tiếp được lời.
Thế giới rời rạc.
Đó là tượng trưng của sự không văn minh và nguyên thuỷ.
Những nơi như vậy luôn chịu đựng vận mệnh bị diệt vọng trong nháy mắt,
Cho tới bây giờ đều không thể tích luỹ được tầm cao và phong phú của văn minh.
Tiểu thư quý tộc thở dài, nội tâm vô cùng thất vọng.
Thật ra cứ cho là chuyện tình lãng mạn giữa một chàng trai nghèo và một tiểu thư quý tộc, thì vẫn miễn cưỡng chấp nhận được.
Nhưng người trước mắt này đến từ thế giới rời rạc nhở bé, thật sự ngay cả chàng trai nghèo cũng không được tính.
Giao thiệp với loại người đến từ vùng đất ngu dốt này sẽ rất mệt mỏi, bởi vì cô có nói gì hắn cũng không biết.
Hai bên vốn không cùng một thế giới.
Nghĩ rộng ra...
Thật ra thì người này nhất định đã phải trả một cái giá đắt, mới mời được vị nữ sĩ tôn quý kia.
Bản thân hắn cùng với nữ sĩ cũng sẽ không có quan hệ sâu sắc gì cho cam.
Bởi vì hắn chỉ là một người đến từ thế giới rời rạc.
Cho nên dù cho hắn đã sở hữu năng lực cấp ba mươi lăm, chẳng qua cũng chỉ là một tên man rợ mà thôi.
Tầm mắt hạn hẹp cùng với kiến thức cằn cỗi của hắn, sẽ có hạn chế cực lớn đến sự phát triển tiền đồ của cô.
Nghĩ tới đây, tiểu thư quý tộc liền lùi bước.
Mấy vị tiểu thư quý tộc khác nghe xong đối thoại của hai người, cũng liếc nhìn nhau.
Bọn họ rất nhanh đã thống nhất ý kiến.
"Thất lễ rồi, chúng ta có chút việc phải đi xử lý." Bọn họ nói.
"Xin cứ tự nhiên." Cố Thanh Sơn đáp.
Các tiểu thư quý tộc đứng lên, thoáng thi lễ với Cố Thanh Sơn, sau đó rời khỏi phòng.
Trong hành lang truyền tới một tràng cười của bọn họ.
"Các cô cười cái gì." Cô gái bắt chuyện với Cố Thanh Sơn phẫn nộ hỏi.
"Ha ha ha ha, thế giới rời rạc, cô cũng..."
Tiếng cười của các tiểu thư càng lớn hơn.
Tiếng cười kia giống như là đang nhằm vào cô gái kia, mà cũng như không phải.
Cửa khép lại.
Tiếng cười thấp thoáng dần biến mất.
Bốn bề vắng lặng.
Bên trong căn phòng chỉ còn lại một mình Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đã sớm phát hiện ý nghĩ cùng phản ứng của bọn họ.
Hắn không thèm để ý chút nào, ngược lại dần thả lỏng.
Tất cả mọi chuyện gần như đã kết thúc.
Bây giờ là giây phút nghỉ ngơi hiếm có.
Hắn cũng không vội mở nhiệm vụ Chiến Thần ra xem, mà nhìn sang chiếc bánh ngọt cao hai mươi tầng.
Trên chiếc bánh ngọt này được điểm xuyết bởi đủ loại quả quý hiếm kì lạ, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon miệng, ngửi vào cũng thấy mùi thơm nhàn nhạt, khiến cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác ngọt liệm.
Cố Thanh Sơn lại nhìn một góc trên bàn.
Trong thùng đá lớn, đủ các loại rượu, đồ uống vẫn đang được ướp lạnh.
Cố Thanh Sơn tùy ý chọn một cái chai rượu đen thui, lại cắt một miếng bánh ngọt, thư thái ngồi xuống.
Không biết sau một chuyến đi dài người khác sẽ có cảm giác gì.
Cố Thanh Sơn như ngựa không ngừng vó xuyên qua mấy trăm triệu tầng thế giới, làm một đống chuyện, bây giờ thực sự cảm nhận được một loại mệt mỏi.
Nếu Tô Tuyết Nhi không có chuyện gì, mà nhiệm vụ của hệ thống cũng đã hoàn thành...
Trước tiên cứ nghỉ ngơi cái đã.
Một tiếng vang nhỏ, chai rượu màu đen được bật nắp.
Mùi rượu kỳ diệu tản mát ra.
Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu.
Rượu ngon như vậy, quả thật cũng không hề thu kém kiệt tác tốt nhất của hắn.
Cố Thanh Sơn không tìm ly mà nắm lấy chai rượu trút một ngụm lớn.
"Ngay cả ly cũng không cần, hành động của anh có chút thất lễ đó."
Đột nhiên một giọng nữ vang lên.
Cố Thanh Sơn sợ hết hồn, một hớp rượu vừa rồi phun hết ra ngoài.
"Phụt! Khụ khụ khụ khụ!"
Hắn vừa ho sặc sụa, vừa nhìn sang đối diện
Chỉ thấy một cô gái nhỏ mặc đồng phục giúp việc đứng dối diện hắn, bị một ngụm rượu của hắn phun đầy mặt.
Cố Thanh Sơn vô cùng kinh ngạc.
Thật kỳ quái, Thần Niệm của mình vẫn đang bao phủ khắp nơi, rõ ràng không cảm ứng được gì kia mà.
Cô gái nhỏ này nhảy ra từ đâu vậy?
"Ấy, xin lỗi, không phải tôi cố ý."
Cố Thanh Sơn vội vàng xin lỗi.
Cô bé chưa từng gặp phải tình huống như vậy, có vẻ như đã bị sốc nặng.
Nhưng cô đã cố gắng hết sức, liều mạng chịu đựng không phát ra tiếng thét chói tai.
Thấy cả người cô run rẩy, tựa như một khắc sau sẽ bất tỉnh.
Nhưng cô cắn răng, cuối cùng không để mình bị bất tỉnh.
Cô bé dùng giọng bình tĩnh áp chế nói: "Nước miếng của anh, thức ăn dư thừa, rượu đã uống đều lưu lại trên mặt tôi, tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, mạo muội thỉnh giáo một chút, như thế nào mới có thể thoát khỏi cái khốn cảnh chật vật này mà không thất lễ?"
Cố Thanh Sơn lấy lại tinh thần, lập tức bắt một pháp quyết làm sạch sẽ cơ thể, đẩy linh lực ra.
Chỉ một thoáng, hết thảy dị vật trên mặt cô gái đều biến mất sạch sẽ.
Cố Thanh Sơn lại dẫn chút linh tuyền, giúp cô tẩy rửa một lượt nữa.
"Giờ thì ổn rồi, vừa nãy thật xin lỗi."
Cố Thanh Sơn đầy áy náy nói.
Con gái bưng mặt mình, cẩn thận sờ sờ.
Qua một hồi lâu, cả người cô mới ngừng run rẩy.
/1520
|