Trước khi chết, Thần Võ giả đột nhiên bắt đầu căm phẫn, lớn tiếng gầm hét lên: "Ta là thủ lĩnh của hơn tám trăm Nhập ma giả, ta đã giết không ít sinh vật thượng cổ, lại giết chết người bên cạnh mình, bây giờ hồn lực của ta đã đủ rồi."
"Ta sẽ cho ngươi toàn bộ số hồn lực này, xin hãy cho ta đồ vật có thể tiêu diệt bọn họ! Nguyện vọng duy nhất của ta chính là giết chết bọn họ!!!"
Không biết là trong hai câu này, câu nào đã thuyết phục được Khởi Nguyên.
Đột nhiên, thất khiếu của Thần Võ giả không chảy máu nữa, đau đớn như bị lăng trì trên cơ thể cũng biến mất.
Hắn ta nằm trên mặt băng, há miệng thở dốc, hồi lâu sau mới miễn cưỡng đứng lên.
Chỉ thấy Thần Võ đặt tay lên hư không, mệt mỏi nói: "Ma Thần Hoán Đổi: Ma Vương Tử Hồn."
Đây chính là giao diện hoán đổi mà trước kia Cố Thanh Sơn nhìn thấy, con Ma Thần này chính là con mạnh nhất trong số các Ma Thần hoán đổi.
Thực lực của nó vượt xa Ma Thần cải tạo, nó chính là Ma Thần hỗn độn sở hữu các loại năng lực kì lạ!
Hồn lực của Thần Võ giả tiêu hao sạch sẽ.
Ở trong tầm mắt của hắn ta, từng hàng chữ phát sáng lặng lẽ xuất hiện, trôi nổi ở trước mặt.
Thần Võ giả nhìn đống chữ đó, lẩm bẩm: "Khởi Nguyên, ta đã dâng lên tất cả hồn lực cho ngươi, để đổi lấy sức mạnh của Ma Vương Tử Hồn."
Một giây kế tiếp, dường như trong hư không xuất hiện thứ gì đó.
Đây là sự tồn tại với hình dáng không tính là lớn, nó thuộc về một thế giới khác, hình như mới vừa mở mắt ra, nhìn về phía bên này.
Thần Võ Giả cất cao giọng tụng niệm: "Ma Tử Hồn, kẻ gặm nhấm linh hồn, hãy leo lên từ quan tài trong vực sâu, trật tự Khởi Nguyên của chư giới đang kêu gọi ngươi!"
Ầm!
Hư không nứt toác ầm ầm.
Một bóng người đồ sộ bước ra.
Nó bỏ vương miện ở trên đầu xuống để lại trong hư không, lúc này mới xoay người nhìn Thần Võ giả.
"Vì trật tự Khởi Nguyên của chư giới, ta sẽ giết sạch địch nhân của ngươi."
Toàn thân Ma Lang Vương Tử Hồn phát ra ánh lửa u tối, thấp giọng nói.
Nó vừa nói, vừa nhìn về dãy núi băng vây quanh xa xa.
"Ừ... Mấy trăm triệu kẻ địch, nhưng cũng rất yếu, chỉ cần tốn chút thời gian... Không đúng, đó không phải là kẻ địch, mà là nô lệ của trật tự."
Ma Vương Tử Hồn cẩn thận cảm ứng, nói tiếp.
"Đã tìm được, ngay tại giữa sườn núi, một người tu hành và một chim Kinh Cức, lẽ nào kẻ địch chỉ có hai người?"
Ma Vương hơi kinh ngạc nhìn về phía Thần Võ giả.
"Đúng, đúng vậy." Thần Võ giả ấp úng đáp.
Mới bị Ma Vương Tử Hồn nhìn chằm chằm, Thần Võ giả đã cảm thấy cả tâm linh mình không khỏi run lên.
Thần duệ có thực lực lớn mạnh, trải qua vô số trận đấu như hắn ta, giờ phút này ngay cả nói chuyện cũng bị vấp.
Sức mạnh dồi dào như muốn xé nát mọi thứ từ trên người đối phương khiến cho linh hồn hắn ta nhìn thấy mà run sợ.
Đang lúc hoảng hốt, Thần Võ giả đột nhiên hiểu ra được điều gì.
Một khi mình đối mặt với sức mạnh như vậy, đối phương sẽ phân thây mình dễ như trở bàn tay.
Thấy Thần Võ giả trả lời như vậy, Ma Vương Tử Hồn thất vọng thở dài.
Nó vươn móng vuốt sắc bén ra, khẽ xoa: "Ta cảm nhận được sức mạnh ít ỏi trên người bọn họ... Thật sự là quá mức yếu ớt, chỉ cần một ngón tay của ta, đã có thể kết kiễu chúng.”
"Ha ha ha ha ha!"
Thần Võ giả giang hai cánh tay, điên cuồng cười lớn: "Lần này có thể rồi, các đệ đệ, ta sắp báo được thù cho các đệ rồi!"
"Chúng ta đi giết hai người này, nhưng ngươi không thể để bọn họ chết ngay!" Hắn ta ra lệnh.
"Muốn hành hạ sao? Rất tốt, như ý ngươi muốn."
Ma Vương Tử Hồn đặt Thần Võ giả lên đầu mình rồi cúi người lao ầm ầm về phía chân núi.
Ma Vương Tử Hồn không hề che giấu kí tức của mình, bất thình lình lao nhanh về phía trước.
Dựa vào thực lực của nó, không cần làm bất kì chuyện dư thừa nào.
Giết chết hai người trên sườn núi kia, đối với nó chỉ như một cái nhấc tay.
Nó chạy một được một khoảng, nhảy lên thật cao, xông phá gió tuyết, đáp xuống đỉnh núi.
Cố Thanh Sơn cùng Laura lập tức nhận ra được hơi thở của Ma Vương Tử Hồn.
Bọn họ ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy đốm đen trên bầu trời.
Mặc dù đây là ngọn núi tuyết cao nhất, nhưng dựa vào tốc độ của đốm đen đó, không lâu sau sẽ tới đây.
"Cảm nhận được không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Laura thất thanh nói: "Loại khí tức này thật đáng sợ, sao đột nhiên lại xuất hiện kẻ địch có trình độ như vậy."
"Anh mau nghĩ cách đi." Nàng lo lắng, nhanh chóng nói: "Mặc dù em có mấy món thần khí để đối phó, nhưng nếu muốn khởi động chúng, sức mạnh của em và anh cộng lại cũng không đủ."
Cố Thanh Sơn toả Thần Niệm ra ngoài, quét qua cơ thể của Ma Vương Tử Hồn.
"Sức mạnh của quái vật này vượt xa chúng ta mấy chục lần, không hề có cách nào chống lại sức mạnh của nó." Cố Thanh Sơn khẽ nói.
Hắn ngồi ở trên lưng Hắc mã, nhìn xung quanh.
Nhập Ma giả vây quanh đỉnh thần băng tuyết, xông tới từ bốn phương tám hướng.
Bọn họ dần dần ép tới gần.
Cố Thanh Sơn ngậm ngùi thở dài.
Những Nhập Ma giả này không phải những tên tầm thường, mà là tinh anh của các thế giới.
Dưới trình độ ngang nhau, dựa vào toàn bộ lực lực của Cố Thanh Sơn, để đối địch với một trăm kẻ may ra có thể.
Nhưng nếu số lượng kẻ địch nhiều hơn, như vậy dù là ai cũng không có cách đối phó.
Một người khi rơi vào giữa một rừng đối phủ cùng đẳng cấp, hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị thương. Khi thương thế tích lũy tới một mức độ nhất định, cán cân của chiến đấu sẽ bị lệch, cuối cùng là lấy thất bại và chết chóc để hạ màn.
Lui một bước, cho dù không bị thương, cho dù có phong hiệu Chiến Thần giúp đỡ, có những thần kỹ như Súc Địa Thành Thốn hay Di Hình Hoán Ảnh... nhưng thể lực của bất kì ai cũng đều có hạn, không đủ để chống đỡ hắn giết chết hai triệu tên Nhập Ma giả.
Đây chính là tình huống thực tiễn nhất.
Đừng nói hai triệu, mới đối mặt với mấy trăm Nhập Ma giả, Cố Thanh Sơn đã phải sử dụng kiếm trận Thái Ất mạnh nhất, để uy hiếp đối phương đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Ầm!
Mặt đất khẽ rung chuyển.
Một quái vật thân người đầu sói cao mấy mét xuất hiện.
Nó đứng đối diện với Cố Thanh Sơn và Laura, lẳng lặng nhìn bọn họ chằm chằm.
Ánh mắt nó lạnh lùng vô tình, giống như đang nhìn hai con côn trùng nhẹ nhàng đập tay một cái là chết.
Ma Vương Tử Hồn rốt cuộc đã đến.
Laura rúc vào trong ngực Cố Thanh Sơn, thấp giọng nói: "Chúng ta sẽ chết sao?"
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ lên người nàng, nhìn về phía Thần Võ giả trên đỉnh đầu Ma Thần hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
"Ta tới làm gì? Ngươi hỏi thật lạ, ta đương nhiên là tới trả thù thay hai người em trai." Thần Võ giả đáp.
"Kẻ giết chết em trai ngươi không phải Khởi Nguyên sao?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
"Bọn ta vốn muốn đầu quân cho trật tự Ma Vương!" Thần Võ giả cả giận nói: "Kết quả ngươi lại dám gạt bọn ta, nói Khởi Nguyên là giả mạo, sau đó khiến cho mọi người đều tin tưởng."
"Ngươi mới là tên đầu sỏ khiến bọn họ phải chết!"
Cố Thanh Sơn nghe vậy khẽ giật mình.
Vốn muốn đầu quân cho Ma Vương?
Thần Võ giả nhìn về phía Laura.
"Công chúa Kinh Cức, ngay cả ta cũng tin tưởng ngươi, nhưng sao ngươi lại gạt bọn ta?"
"Nếu không phải ngươi thay mặt Hoàng thất Kinh Cức, ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng chuyện hoang đường này!"
Laura ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Bởi vì ta hận nó, nó hại chết người nhà ta."
"Thì ra là như vậy, xem ra ta nhất định phải dày vò ngươi đến chết."
Thần Võ giả gằn từng chữ một.
Cố Thanh Sơn kéo Laura ra sau lưng, nói: "Thật ra ta vẫn không hiểu, tại sao mấy người lại nguyện ý nhập ma."
Thần Võ giả nhìn thẳng vào Cố Thanh Sơn: "Ngươi là người của thế giới nào?"
"Ta đến từ một thế giới Rời rạc."
Thần Võ giả bất ngờ quan sát hắn một phen, đáp: "Ngay cả điều này ngươi cũng không biết? Ta còn tưởng rằng ngươi có thân phận cao quý như công chúa Kinh Cức vậy."
Thân phận... Cố Thanh Sơn nghĩ một hồi, lộ ra biểu tình thành khẩn.
"Ngươi xem, lát nữa bọn ta nhất định sẽ không thể đánh lại Ma Thần, bọn ta nhất định sẽ chết trong tay Ma Thần." Cố Thanh Sơn nói.
Thần Võ giả cắn răng nghiến lợi đáp: "Đây là chuyện đương nhiên, nhưng ngươi cứ yên tâm, ta sẽ hành hạ các ngươi đến nơi đến chốn, sẽ không để các ngươi chết dễ dàng như vậy."
Sắc mặt Cố Thanh Sơn không thay đổi, thuận theo lời hắn ta, nói: "Ta ắt sẽ bị Ma Thần giết chết, nhưng trước khi chết, xin hãy cho ta biết lý do mấy người tình nguyện nhập ma, nếu không, dù chết ta cũng vẫn không hối hận về những gì mình đã làm."
Thần Võ giả sững lại.
Chết cũng không hối hận?
Ngay cả cái gì cũng không biết, vậy mà hắn dám nói dù chết cũng không hối hận!
Tên rác rưởi này.
Tên rác rưởi cái gì cũng không biết!
Nhưng hắn lại có thể lừa gạt tất cả mọi người...
Một cảm giác không cam lòng đốt cháy lồng ngực Thần Võ giả.
Thần Võ giả đè nén lại cảm xúc, im lặng hồi lâu.
"Tên ngu xuẩn dốt nát nhà ngươi."
Hắn ta nói với Cố Thanh Sơn.
"Chín trăm triệu tầng thế giới, chỉ có nhập ma mới có thể đem lại công bằng tối thiểu cho những người luôn cố gắng vươn lên ở dưới tầng chót như bọn ta."
"Ta sẽ cho ngươi toàn bộ số hồn lực này, xin hãy cho ta đồ vật có thể tiêu diệt bọn họ! Nguyện vọng duy nhất của ta chính là giết chết bọn họ!!!"
Không biết là trong hai câu này, câu nào đã thuyết phục được Khởi Nguyên.
Đột nhiên, thất khiếu của Thần Võ giả không chảy máu nữa, đau đớn như bị lăng trì trên cơ thể cũng biến mất.
Hắn ta nằm trên mặt băng, há miệng thở dốc, hồi lâu sau mới miễn cưỡng đứng lên.
Chỉ thấy Thần Võ đặt tay lên hư không, mệt mỏi nói: "Ma Thần Hoán Đổi: Ma Vương Tử Hồn."
Đây chính là giao diện hoán đổi mà trước kia Cố Thanh Sơn nhìn thấy, con Ma Thần này chính là con mạnh nhất trong số các Ma Thần hoán đổi.
Thực lực của nó vượt xa Ma Thần cải tạo, nó chính là Ma Thần hỗn độn sở hữu các loại năng lực kì lạ!
Hồn lực của Thần Võ giả tiêu hao sạch sẽ.
Ở trong tầm mắt của hắn ta, từng hàng chữ phát sáng lặng lẽ xuất hiện, trôi nổi ở trước mặt.
Thần Võ giả nhìn đống chữ đó, lẩm bẩm: "Khởi Nguyên, ta đã dâng lên tất cả hồn lực cho ngươi, để đổi lấy sức mạnh của Ma Vương Tử Hồn."
Một giây kế tiếp, dường như trong hư không xuất hiện thứ gì đó.
Đây là sự tồn tại với hình dáng không tính là lớn, nó thuộc về một thế giới khác, hình như mới vừa mở mắt ra, nhìn về phía bên này.
Thần Võ Giả cất cao giọng tụng niệm: "Ma Tử Hồn, kẻ gặm nhấm linh hồn, hãy leo lên từ quan tài trong vực sâu, trật tự Khởi Nguyên của chư giới đang kêu gọi ngươi!"
Ầm!
Hư không nứt toác ầm ầm.
Một bóng người đồ sộ bước ra.
Nó bỏ vương miện ở trên đầu xuống để lại trong hư không, lúc này mới xoay người nhìn Thần Võ giả.
"Vì trật tự Khởi Nguyên của chư giới, ta sẽ giết sạch địch nhân của ngươi."
Toàn thân Ma Lang Vương Tử Hồn phát ra ánh lửa u tối, thấp giọng nói.
Nó vừa nói, vừa nhìn về dãy núi băng vây quanh xa xa.
"Ừ... Mấy trăm triệu kẻ địch, nhưng cũng rất yếu, chỉ cần tốn chút thời gian... Không đúng, đó không phải là kẻ địch, mà là nô lệ của trật tự."
Ma Vương Tử Hồn cẩn thận cảm ứng, nói tiếp.
"Đã tìm được, ngay tại giữa sườn núi, một người tu hành và một chim Kinh Cức, lẽ nào kẻ địch chỉ có hai người?"
Ma Vương hơi kinh ngạc nhìn về phía Thần Võ giả.
"Đúng, đúng vậy." Thần Võ giả ấp úng đáp.
Mới bị Ma Vương Tử Hồn nhìn chằm chằm, Thần Võ giả đã cảm thấy cả tâm linh mình không khỏi run lên.
Thần duệ có thực lực lớn mạnh, trải qua vô số trận đấu như hắn ta, giờ phút này ngay cả nói chuyện cũng bị vấp.
Sức mạnh dồi dào như muốn xé nát mọi thứ từ trên người đối phương khiến cho linh hồn hắn ta nhìn thấy mà run sợ.
Đang lúc hoảng hốt, Thần Võ giả đột nhiên hiểu ra được điều gì.
Một khi mình đối mặt với sức mạnh như vậy, đối phương sẽ phân thây mình dễ như trở bàn tay.
Thấy Thần Võ giả trả lời như vậy, Ma Vương Tử Hồn thất vọng thở dài.
Nó vươn móng vuốt sắc bén ra, khẽ xoa: "Ta cảm nhận được sức mạnh ít ỏi trên người bọn họ... Thật sự là quá mức yếu ớt, chỉ cần một ngón tay của ta, đã có thể kết kiễu chúng.”
"Ha ha ha ha ha!"
Thần Võ giả giang hai cánh tay, điên cuồng cười lớn: "Lần này có thể rồi, các đệ đệ, ta sắp báo được thù cho các đệ rồi!"
"Chúng ta đi giết hai người này, nhưng ngươi không thể để bọn họ chết ngay!" Hắn ta ra lệnh.
"Muốn hành hạ sao? Rất tốt, như ý ngươi muốn."
Ma Vương Tử Hồn đặt Thần Võ giả lên đầu mình rồi cúi người lao ầm ầm về phía chân núi.
Ma Vương Tử Hồn không hề che giấu kí tức của mình, bất thình lình lao nhanh về phía trước.
Dựa vào thực lực của nó, không cần làm bất kì chuyện dư thừa nào.
Giết chết hai người trên sườn núi kia, đối với nó chỉ như một cái nhấc tay.
Nó chạy một được một khoảng, nhảy lên thật cao, xông phá gió tuyết, đáp xuống đỉnh núi.
Cố Thanh Sơn cùng Laura lập tức nhận ra được hơi thở của Ma Vương Tử Hồn.
Bọn họ ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy đốm đen trên bầu trời.
Mặc dù đây là ngọn núi tuyết cao nhất, nhưng dựa vào tốc độ của đốm đen đó, không lâu sau sẽ tới đây.
"Cảm nhận được không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Laura thất thanh nói: "Loại khí tức này thật đáng sợ, sao đột nhiên lại xuất hiện kẻ địch có trình độ như vậy."
"Anh mau nghĩ cách đi." Nàng lo lắng, nhanh chóng nói: "Mặc dù em có mấy món thần khí để đối phó, nhưng nếu muốn khởi động chúng, sức mạnh của em và anh cộng lại cũng không đủ."
Cố Thanh Sơn toả Thần Niệm ra ngoài, quét qua cơ thể của Ma Vương Tử Hồn.
"Sức mạnh của quái vật này vượt xa chúng ta mấy chục lần, không hề có cách nào chống lại sức mạnh của nó." Cố Thanh Sơn khẽ nói.
Hắn ngồi ở trên lưng Hắc mã, nhìn xung quanh.
Nhập Ma giả vây quanh đỉnh thần băng tuyết, xông tới từ bốn phương tám hướng.
Bọn họ dần dần ép tới gần.
Cố Thanh Sơn ngậm ngùi thở dài.
Những Nhập Ma giả này không phải những tên tầm thường, mà là tinh anh của các thế giới.
Dưới trình độ ngang nhau, dựa vào toàn bộ lực lực của Cố Thanh Sơn, để đối địch với một trăm kẻ may ra có thể.
Nhưng nếu số lượng kẻ địch nhiều hơn, như vậy dù là ai cũng không có cách đối phó.
Một người khi rơi vào giữa một rừng đối phủ cùng đẳng cấp, hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị thương. Khi thương thế tích lũy tới một mức độ nhất định, cán cân của chiến đấu sẽ bị lệch, cuối cùng là lấy thất bại và chết chóc để hạ màn.
Lui một bước, cho dù không bị thương, cho dù có phong hiệu Chiến Thần giúp đỡ, có những thần kỹ như Súc Địa Thành Thốn hay Di Hình Hoán Ảnh... nhưng thể lực của bất kì ai cũng đều có hạn, không đủ để chống đỡ hắn giết chết hai triệu tên Nhập Ma giả.
Đây chính là tình huống thực tiễn nhất.
Đừng nói hai triệu, mới đối mặt với mấy trăm Nhập Ma giả, Cố Thanh Sơn đã phải sử dụng kiếm trận Thái Ất mạnh nhất, để uy hiếp đối phương đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Ầm!
Mặt đất khẽ rung chuyển.
Một quái vật thân người đầu sói cao mấy mét xuất hiện.
Nó đứng đối diện với Cố Thanh Sơn và Laura, lẳng lặng nhìn bọn họ chằm chằm.
Ánh mắt nó lạnh lùng vô tình, giống như đang nhìn hai con côn trùng nhẹ nhàng đập tay một cái là chết.
Ma Vương Tử Hồn rốt cuộc đã đến.
Laura rúc vào trong ngực Cố Thanh Sơn, thấp giọng nói: "Chúng ta sẽ chết sao?"
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ lên người nàng, nhìn về phía Thần Võ giả trên đỉnh đầu Ma Thần hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
"Ta tới làm gì? Ngươi hỏi thật lạ, ta đương nhiên là tới trả thù thay hai người em trai." Thần Võ giả đáp.
"Kẻ giết chết em trai ngươi không phải Khởi Nguyên sao?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
"Bọn ta vốn muốn đầu quân cho trật tự Ma Vương!" Thần Võ giả cả giận nói: "Kết quả ngươi lại dám gạt bọn ta, nói Khởi Nguyên là giả mạo, sau đó khiến cho mọi người đều tin tưởng."
"Ngươi mới là tên đầu sỏ khiến bọn họ phải chết!"
Cố Thanh Sơn nghe vậy khẽ giật mình.
Vốn muốn đầu quân cho Ma Vương?
Thần Võ giả nhìn về phía Laura.
"Công chúa Kinh Cức, ngay cả ta cũng tin tưởng ngươi, nhưng sao ngươi lại gạt bọn ta?"
"Nếu không phải ngươi thay mặt Hoàng thất Kinh Cức, ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng chuyện hoang đường này!"
Laura ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Bởi vì ta hận nó, nó hại chết người nhà ta."
"Thì ra là như vậy, xem ra ta nhất định phải dày vò ngươi đến chết."
Thần Võ giả gằn từng chữ một.
Cố Thanh Sơn kéo Laura ra sau lưng, nói: "Thật ra ta vẫn không hiểu, tại sao mấy người lại nguyện ý nhập ma."
Thần Võ giả nhìn thẳng vào Cố Thanh Sơn: "Ngươi là người của thế giới nào?"
"Ta đến từ một thế giới Rời rạc."
Thần Võ giả bất ngờ quan sát hắn một phen, đáp: "Ngay cả điều này ngươi cũng không biết? Ta còn tưởng rằng ngươi có thân phận cao quý như công chúa Kinh Cức vậy."
Thân phận... Cố Thanh Sơn nghĩ một hồi, lộ ra biểu tình thành khẩn.
"Ngươi xem, lát nữa bọn ta nhất định sẽ không thể đánh lại Ma Thần, bọn ta nhất định sẽ chết trong tay Ma Thần." Cố Thanh Sơn nói.
Thần Võ giả cắn răng nghiến lợi đáp: "Đây là chuyện đương nhiên, nhưng ngươi cứ yên tâm, ta sẽ hành hạ các ngươi đến nơi đến chốn, sẽ không để các ngươi chết dễ dàng như vậy."
Sắc mặt Cố Thanh Sơn không thay đổi, thuận theo lời hắn ta, nói: "Ta ắt sẽ bị Ma Thần giết chết, nhưng trước khi chết, xin hãy cho ta biết lý do mấy người tình nguyện nhập ma, nếu không, dù chết ta cũng vẫn không hối hận về những gì mình đã làm."
Thần Võ giả sững lại.
Chết cũng không hối hận?
Ngay cả cái gì cũng không biết, vậy mà hắn dám nói dù chết cũng không hối hận!
Tên rác rưởi này.
Tên rác rưởi cái gì cũng không biết!
Nhưng hắn lại có thể lừa gạt tất cả mọi người...
Một cảm giác không cam lòng đốt cháy lồng ngực Thần Võ giả.
Thần Võ giả đè nén lại cảm xúc, im lặng hồi lâu.
"Tên ngu xuẩn dốt nát nhà ngươi."
Hắn ta nói với Cố Thanh Sơn.
"Chín trăm triệu tầng thế giới, chỉ có nhập ma mới có thể đem lại công bằng tối thiểu cho những người luôn cố gắng vươn lên ở dưới tầng chót như bọn ta."
/1520
|