Cố Thanh Sơn nhìn Laura chăm chú, dần an tâm lại.
“Được rồi.” Hắn nói khẽ.
Lập tức một trường kiếm như thu thủy xuất hiện từ hư không.
Trường kiếm im lặng hóa thành một nữ sĩ áo xanh tuyệt sắc.
“Công tử, giao cho ta đi.”
“Ừm, tiếp theo làm phiền cô rồi.”
Cố Thanh Sơn đứng dậy khỏi bồ đoàn, nhường vị trí lại cho Sơn Nữ.
“Công tử, người chiến đấu...” Sơn Nữ hơi bận lòng.
“Có Triều Âm kiếm và Địa kiếm, không sao đâu, nếu không được ta sẽ gọi cô.”
“Vậy...”
“Yên tâm, đánh không lại ta sẽ chạy, kỹ xảo bỏ chạy của ta cô hiểu rõ mà.”
“Được.”
Lúc này Sơn Nữ mới hơi yên tâm.
Nàng phát động Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí, biến thành Cố Thanh Sơn.
Trong lúc nhất thời, hai Cố Thanh Sơn đồng thời xuất hiện trong pháp trận.
Sơn Nữ hóa thành Cố Thanh Sơn ngồi xuống bồ đoàn trông coi Laura.
Còn Cố Thanh Sơn thật chuẩn bị rời đi.
Hắc mã trừng to mắt, nhìn chăm chú màn này.
Cố Thanh Sơn sờ sờ đầu của nó, nói: “Tình huống rất đặc biệt, các ngươi ở đây nghỉ ngơi, ta đi một chút rồi về.”
Hắc mã gật đầu nói: “Muốn đi chiến đấu sao? Vậy ngươi tự cẩn thận một chút.”
Cố Thanh Sơn cười một tiếng, lướt ra ngoài pháp trận.
Đón gió đêm, vượt qua lỗ máu sâu, chạy nhanh trên con đường hoang phế, xuyên qua đường đi đầy tử thi quái dị, Cố Thanh Sơn đi thẳng về phía trước.
Khác với lúc mang theo Laura, khi Cố Thanh Sơn hành động một mình gần như không hề cố kỵ gì.
Hắn như một tia sét toàn lực bay lượn trong thành phố tĩnh mịch.
Địa kiếm và Triều Âm kiếm theo sát hắn, cùng bay về phía trước.
Gừ!
Ô ô ô!
Hí hí hí!
Ừm ừm ừm!
Phía trước là vô số âm thanh quái dị, hoặc phẫn nộ, hoặc vui cười, hoặc hoảng sợ, hoặc điên cuồng đồng thời cùng nhau vang lên.
Cố Thanh Sơn dừng lại, rơi từ trên không xuống.
Nơi này cách trung tâm thành phố đã rất gần.
Phía trước sẽ tiến vào khu vực chiến đấu.
Trong thần niệm của Cố Thanh Sơn, nơi đó là Địa ngục, là chiến trường Tu La, là nơi khiến người ta rùng mình.
Người bình thường tiến vào địa phương như vậy, chỉ e cả đời sẽ lưu lại ký ức kinh khủng khó xóa nhòa.
Cố Thanh Sơn thở dài, lẩm bẩm nói: “Cũng may là ngủ rồi, chứ thế này không hợp với trẻ con.”
Hắn cầm Địa kiếm trong tay, nhanh chân đi về phía trước.
- -----
Thế giới Đảo Sương.
Pháp thuật truy tung của Huyết Hải Ma Chủ đã tiêu tan.
Nhưng Tô Tuyết Nhi không biết sư phụ mình đi đâu.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hình ảnh tiêu tan.
Tô Tuyết Nhi ngồi ở đó nhìn những gì Cố Thanh Sơn trải qua.
Trêu đùa tám trăm Nhập Ma giả, bị Ma Vương Tử Hồn ép vào giữa sườn núi, bị hai trăm triệu Nhập Ma giả vây quanh.
Cô nhìn hắn phá vòng vây, nhìn hắn xông vào động băng, nhìn Ma Vương Tử Hồn bị Thần Sơn diệt trừ.
Khi hình ảnh dần biến mất, cô vẫn nhìn hắn.
Lúc này, hắn đang nấu bữa tối cho Laura.
Tô Tuyết Nhi nhìn từng món ăn nóng hổi, sững ra một lúc.
Cô sờ bụng, đột nhiên cảm thấy mình hơi đói.
Nếu có thể như Laura, mặc kệ sống chết đi cùng hắn, Tô Tuyết Nhi cảm thấy mình chẳng có gì phải tiếc nuối.
Đáng tiếc... Mình làm sai rồi.
“Con hoàn toàn có thể sóng vai chiến đấu với hắn...”
“Các con chắc sẽ ở trong thế giới Trieste một thời gian...”
“Trong chiến đấu dễ sinh chân tình nhất...”
Hồi tưởng lại từng lời dạy bảo của Huyết Hải Ma Chủ, trong lòng Tô Tuyết Nhi dâng lên sự hối hận.
Nếu như thầy cũng gặp phải chuyện tương tự, chắc chắn sẽ xử lý rất tốt.
“Mình đúng là đồ ngốc...”
Tô Tuyết Nhi lắc đầu, nói khẽ.
Cô ngồi im một lúc, thử hồi tưởng đặc điểm chiến đấu của Cố Thanh Sơn.
Thực ra hắn không được coi là mạnh.
Với thực lực bình thường mà xem, chỉ cần cho mình thời gian chuẩn bị pháp thuật thì tỉ lệ đánh thắng hắn rất lớn.
Nhưng hắn lại mạnh như vậy, trong khoảnh khắc đã giết sạch hơn mười đối thủ cường đại.
Mà những người này còn không có cơ hội xuất thủ.
Trong thần điện, hơn tám trăm người còn lần lượt mở miệng cảm ơn hắn khi hắn đi.
Ma Vương hỗn độn không làm gì được hắn.
Hai trăm triệu người không chặn nổi hắn.
Sự lợi hại của hắn hoàn toàn bất chấp đạo lý.
Nhớ tới bộ dạng chững chạc đàng hoàng của Cố Thanh Sơn khi gạt người, Tô Tuyết Nhi không kìm được bật cười.
Cô lại im lặng một lát, lúc này mới đứng lên, ra khỏi phòng.
Đi dọc theo con đường dài, nơi cuối con đường là cánh cửa nhỏ màu đen ở sâu trong cùng nhất cả Giới Luật.
Tô Tuyết Nhi đứng trước cánh cửa nhỏ màu đen, do dự một chút, lấy ra một chiếc chìa khóa.
Nhìn chiếc chìa khóa này, cô lại nhớ Huyết Hải Ma Chủ.
“Tuyết Nhi, căn phòng này do ta tự tay bố trí, khảo nghiệm Thẻ bài sư cấp Đạo sư.”
“Không phải học viện có loại khảo hạch như vậy sao?”
“Loại khải hạch của họ đã dùng hơn vạn năm rồi, đã sớm lỗi thời.”
“Tuyết Nhi, khi con cảm thấy mình có đủ thực lực thì hãy cầm chìa khóa này vào thử một lần.”
“Khi con có thể một mình hoàn thành khảo nghiệm cấp Đạo sư, ta cho phép con đi sâu vào Huyết Hải, ký kết khế ước với những tồn tại kia.”
“A? Thật sao? Con có thể ký kết khế ước với những tồn tại kia?”
“Chỉ cần con vượt qua khảo nghiệm, đương nhiên là có thể.”
...
Tô Tuyết Nhi không do dự nữa, cắm chìa khoá vào trong ổ khóa.
Trải qua trận chiến sinh tử lại được pháp thuật của thánh thụ chi linh vĩnh hăng tẩy rửa mọi ô uế trên cơ thể, Tô Tuyết Nhi cảm thấy thực lực của mình đã tăng mạnh.
Giờ, cô đã có thể ứng đối với khiêu chiến cấp Đạo sư.
“Thanh Sơn, chờ em.”
Tô Tuyết Nhi khẽ nỉ non, đẩy cửa vào.
Một bên khác.
Cố Thanh Sơn đứng trên một đỉnh kiến trúc dạng san hô cao, nhìn về phía trước.
San hô dày đặc che tầm mắt nhưng không cản được thần niệm của hắn.
Với cường độ thần niệm Phong Thánh hậu kỳ của Cố Thanh Sơn thì đủ để kiểm tra tầng tấc đất trong thành phố này.
Kiến trúc san hô chồng điệp che kín tầm mắt Cố Thanh Sơn.
Nhưng trong thần niệm của Cố Thanh Sơn lại có thể thấy rõ phía cuối con đường.
Nơi đó là một quảng trường rộng lớn trông giống như nơi tổ chức những hoạt động cỡ lớn và các hội nghị, đủ để chưa mấy chục nghìn người.
Người chết từ bốn phương tám hướng tuôn đến.
Hàng ngàn hàng vạn người chết, trên mặt nở nụ cười quỷ dị xếp thành hàng ngũ ngay ngắn im lặng đi về phía quảng trường.
Trong quảng trường có một quái vật đứng đó khiến người ta nhìn mà trong lòng run rẩy.
Nó giống như một đỉnh núi đen tản ra khí tức nào đó rất nồng đậm.
Quái vật này không có tứ chi, chậm rãi ngọ nguậy tiến vào quảng trường.
Cho dù trông quái vật vô cùng vụng về nhưng cảnh báo trong lòng Cố Thanh Sơn càng thêm mãnh liệt.
Những thi thể kia đều đến bên cạnh con quái vật sau đó tan vào trong cơ thể màu đen.
Mỗi khi một thi thể tiến vào cơ thể quái vật, trên cơ thể màu đen của quái vật sẽ nổi lên một khuôn mặt.
Thời gian trôi qua, số mặt người trên người quái vật càng ngày càng nhiều, lít nha lít nhít.
Mỗi một khuôn mặt đều lộ ra vẻ hưởng thụ cực lạc.
Nói đây là quái vật chẳng bằng nói đây là một thể tập hợp khiến người ta buồn nôn.
Trước khi tới, Cố Thanh Sơn dùng thần niệm dò xét phát hiện ra quái vật quỷ dị này, cộng thêm vô số thi thể hành tẩu nên hắn không mang Laura đến.
“Nhìn đã khiến cho mình cảm giác rất không ổn...” Cố Thanh Sơn nói khẽ.
Vừa dứt lời, quái vật như đỉnh núi màu đen đột nhiên dừng lại.
Nó quay người về phía Cố Thanh Sơn.
Theo lẽ thường mà nói, nó và Cố Thanh Sơn cách nhau vô số kiến trúc san hô, căn bản không thể nhìn thấy hắn.
Nhưng quái vật màu đen vẫn nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Nó lẳng lặng dừng lại một hơi thở.
Đột nhiên, ngàn vạn mặt người trên người quái vật đều mở miệng, đồng thời nói: “Ngươi tới chậm rồi.”
Ánh mắt của Cố Thanh Sơn cũng bị tầng tầng kiến trúc san hô ngăn trở.
Nhưng hắn có thể cảm giác được, một cỗ khí tức quỷ dị đã khóa chặt hắn.
Cố Thanh Sơn có chút kinh ngạc.
Mặc dù mình không sử dụng Liễm Tức quyết nhưng khí tức đã thu liễm cực kỳ nhỏ, ai ngờ một câu nói khẽ như vậy cũng có thể bị nghe thấy.
“Ồ? Không biết là ta không kịp cái gì?” Cố Thanh Sơn nói.
“Nghi thức đã kết thúc, Thương quỷ đã hóa thành vô số quỷ vật Hoàng Tuyền, đưa sinh linh ở nơi này đến trước mặt ta.” Tất cả mặt người đồng loạt mở miệng nói.
“Ngươi không phải Thương quỷ... Ngươi là ai?”
“Ngươi không cần biết, bởi vì ngươi phải chết rồi.” Quái vật nói.
Nó vừa dứt lời, toàn bộ quảng trường biến mất, thay vào đó là một cái hố thật sâu.
Hố sâu không nhìn thấy đáy.
Cố Thanh Sơn thử thả thần niệm xuống tìm kiếm nhưng không thể tìm thấy đáy hố.
Đồng thời, quái vật kia cũng không thấy đâu.
Cố Thanh Sơn trong lòng biết không ổn, linh lực toàn thân ầm ầm phóng ra.
Kiếm quyết bắt đầu.
Bí kiếm, Hồng Lưu!
Trên hai thanh phi kiếm, kiếm quang mênh mông như hồng thủy mãnh liệt cuốn đến.
Cùng lúc đó, Cố Thanh Sơn không chút do dự sử dụng thần thông Lôi Điện.
“Đoạn Ly!”
Hai dòng nước lũ hội tụ lại một chỗ sau đó chia ra rồi xông thẳng lên bầu trời.
Cố Thanh Sơn nấp trong kiếm quang cùng rời đi.
“A a a a a!”
Vô số những tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên.
Ngay trong chớp mắt vừa rồi, quái vật màu đen đã vượt qua vô số kiến trúc trùng điệp, trực tiếp xuất hiện ở vị trí Cố Thanh Sơn đứng ban đầu.
“Được rồi.” Hắn nói khẽ.
Lập tức một trường kiếm như thu thủy xuất hiện từ hư không.
Trường kiếm im lặng hóa thành một nữ sĩ áo xanh tuyệt sắc.
“Công tử, giao cho ta đi.”
“Ừm, tiếp theo làm phiền cô rồi.”
Cố Thanh Sơn đứng dậy khỏi bồ đoàn, nhường vị trí lại cho Sơn Nữ.
“Công tử, người chiến đấu...” Sơn Nữ hơi bận lòng.
“Có Triều Âm kiếm và Địa kiếm, không sao đâu, nếu không được ta sẽ gọi cô.”
“Vậy...”
“Yên tâm, đánh không lại ta sẽ chạy, kỹ xảo bỏ chạy của ta cô hiểu rõ mà.”
“Được.”
Lúc này Sơn Nữ mới hơi yên tâm.
Nàng phát động Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí, biến thành Cố Thanh Sơn.
Trong lúc nhất thời, hai Cố Thanh Sơn đồng thời xuất hiện trong pháp trận.
Sơn Nữ hóa thành Cố Thanh Sơn ngồi xuống bồ đoàn trông coi Laura.
Còn Cố Thanh Sơn thật chuẩn bị rời đi.
Hắc mã trừng to mắt, nhìn chăm chú màn này.
Cố Thanh Sơn sờ sờ đầu của nó, nói: “Tình huống rất đặc biệt, các ngươi ở đây nghỉ ngơi, ta đi một chút rồi về.”
Hắc mã gật đầu nói: “Muốn đi chiến đấu sao? Vậy ngươi tự cẩn thận một chút.”
Cố Thanh Sơn cười một tiếng, lướt ra ngoài pháp trận.
Đón gió đêm, vượt qua lỗ máu sâu, chạy nhanh trên con đường hoang phế, xuyên qua đường đi đầy tử thi quái dị, Cố Thanh Sơn đi thẳng về phía trước.
Khác với lúc mang theo Laura, khi Cố Thanh Sơn hành động một mình gần như không hề cố kỵ gì.
Hắn như một tia sét toàn lực bay lượn trong thành phố tĩnh mịch.
Địa kiếm và Triều Âm kiếm theo sát hắn, cùng bay về phía trước.
Gừ!
Ô ô ô!
Hí hí hí!
Ừm ừm ừm!
Phía trước là vô số âm thanh quái dị, hoặc phẫn nộ, hoặc vui cười, hoặc hoảng sợ, hoặc điên cuồng đồng thời cùng nhau vang lên.
Cố Thanh Sơn dừng lại, rơi từ trên không xuống.
Nơi này cách trung tâm thành phố đã rất gần.
Phía trước sẽ tiến vào khu vực chiến đấu.
Trong thần niệm của Cố Thanh Sơn, nơi đó là Địa ngục, là chiến trường Tu La, là nơi khiến người ta rùng mình.
Người bình thường tiến vào địa phương như vậy, chỉ e cả đời sẽ lưu lại ký ức kinh khủng khó xóa nhòa.
Cố Thanh Sơn thở dài, lẩm bẩm nói: “Cũng may là ngủ rồi, chứ thế này không hợp với trẻ con.”
Hắn cầm Địa kiếm trong tay, nhanh chân đi về phía trước.
- -----
Thế giới Đảo Sương.
Pháp thuật truy tung của Huyết Hải Ma Chủ đã tiêu tan.
Nhưng Tô Tuyết Nhi không biết sư phụ mình đi đâu.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hình ảnh tiêu tan.
Tô Tuyết Nhi ngồi ở đó nhìn những gì Cố Thanh Sơn trải qua.
Trêu đùa tám trăm Nhập Ma giả, bị Ma Vương Tử Hồn ép vào giữa sườn núi, bị hai trăm triệu Nhập Ma giả vây quanh.
Cô nhìn hắn phá vòng vây, nhìn hắn xông vào động băng, nhìn Ma Vương Tử Hồn bị Thần Sơn diệt trừ.
Khi hình ảnh dần biến mất, cô vẫn nhìn hắn.
Lúc này, hắn đang nấu bữa tối cho Laura.
Tô Tuyết Nhi nhìn từng món ăn nóng hổi, sững ra một lúc.
Cô sờ bụng, đột nhiên cảm thấy mình hơi đói.
Nếu có thể như Laura, mặc kệ sống chết đi cùng hắn, Tô Tuyết Nhi cảm thấy mình chẳng có gì phải tiếc nuối.
Đáng tiếc... Mình làm sai rồi.
“Con hoàn toàn có thể sóng vai chiến đấu với hắn...”
“Các con chắc sẽ ở trong thế giới Trieste một thời gian...”
“Trong chiến đấu dễ sinh chân tình nhất...”
Hồi tưởng lại từng lời dạy bảo của Huyết Hải Ma Chủ, trong lòng Tô Tuyết Nhi dâng lên sự hối hận.
Nếu như thầy cũng gặp phải chuyện tương tự, chắc chắn sẽ xử lý rất tốt.
“Mình đúng là đồ ngốc...”
Tô Tuyết Nhi lắc đầu, nói khẽ.
Cô ngồi im một lúc, thử hồi tưởng đặc điểm chiến đấu của Cố Thanh Sơn.
Thực ra hắn không được coi là mạnh.
Với thực lực bình thường mà xem, chỉ cần cho mình thời gian chuẩn bị pháp thuật thì tỉ lệ đánh thắng hắn rất lớn.
Nhưng hắn lại mạnh như vậy, trong khoảnh khắc đã giết sạch hơn mười đối thủ cường đại.
Mà những người này còn không có cơ hội xuất thủ.
Trong thần điện, hơn tám trăm người còn lần lượt mở miệng cảm ơn hắn khi hắn đi.
Ma Vương hỗn độn không làm gì được hắn.
Hai trăm triệu người không chặn nổi hắn.
Sự lợi hại của hắn hoàn toàn bất chấp đạo lý.
Nhớ tới bộ dạng chững chạc đàng hoàng của Cố Thanh Sơn khi gạt người, Tô Tuyết Nhi không kìm được bật cười.
Cô lại im lặng một lát, lúc này mới đứng lên, ra khỏi phòng.
Đi dọc theo con đường dài, nơi cuối con đường là cánh cửa nhỏ màu đen ở sâu trong cùng nhất cả Giới Luật.
Tô Tuyết Nhi đứng trước cánh cửa nhỏ màu đen, do dự một chút, lấy ra một chiếc chìa khóa.
Nhìn chiếc chìa khóa này, cô lại nhớ Huyết Hải Ma Chủ.
“Tuyết Nhi, căn phòng này do ta tự tay bố trí, khảo nghiệm Thẻ bài sư cấp Đạo sư.”
“Không phải học viện có loại khảo hạch như vậy sao?”
“Loại khải hạch của họ đã dùng hơn vạn năm rồi, đã sớm lỗi thời.”
“Tuyết Nhi, khi con cảm thấy mình có đủ thực lực thì hãy cầm chìa khóa này vào thử một lần.”
“Khi con có thể một mình hoàn thành khảo nghiệm cấp Đạo sư, ta cho phép con đi sâu vào Huyết Hải, ký kết khế ước với những tồn tại kia.”
“A? Thật sao? Con có thể ký kết khế ước với những tồn tại kia?”
“Chỉ cần con vượt qua khảo nghiệm, đương nhiên là có thể.”
...
Tô Tuyết Nhi không do dự nữa, cắm chìa khoá vào trong ổ khóa.
Trải qua trận chiến sinh tử lại được pháp thuật của thánh thụ chi linh vĩnh hăng tẩy rửa mọi ô uế trên cơ thể, Tô Tuyết Nhi cảm thấy thực lực của mình đã tăng mạnh.
Giờ, cô đã có thể ứng đối với khiêu chiến cấp Đạo sư.
“Thanh Sơn, chờ em.”
Tô Tuyết Nhi khẽ nỉ non, đẩy cửa vào.
Một bên khác.
Cố Thanh Sơn đứng trên một đỉnh kiến trúc dạng san hô cao, nhìn về phía trước.
San hô dày đặc che tầm mắt nhưng không cản được thần niệm của hắn.
Với cường độ thần niệm Phong Thánh hậu kỳ của Cố Thanh Sơn thì đủ để kiểm tra tầng tấc đất trong thành phố này.
Kiến trúc san hô chồng điệp che kín tầm mắt Cố Thanh Sơn.
Nhưng trong thần niệm của Cố Thanh Sơn lại có thể thấy rõ phía cuối con đường.
Nơi đó là một quảng trường rộng lớn trông giống như nơi tổ chức những hoạt động cỡ lớn và các hội nghị, đủ để chưa mấy chục nghìn người.
Người chết từ bốn phương tám hướng tuôn đến.
Hàng ngàn hàng vạn người chết, trên mặt nở nụ cười quỷ dị xếp thành hàng ngũ ngay ngắn im lặng đi về phía quảng trường.
Trong quảng trường có một quái vật đứng đó khiến người ta nhìn mà trong lòng run rẩy.
Nó giống như một đỉnh núi đen tản ra khí tức nào đó rất nồng đậm.
Quái vật này không có tứ chi, chậm rãi ngọ nguậy tiến vào quảng trường.
Cho dù trông quái vật vô cùng vụng về nhưng cảnh báo trong lòng Cố Thanh Sơn càng thêm mãnh liệt.
Những thi thể kia đều đến bên cạnh con quái vật sau đó tan vào trong cơ thể màu đen.
Mỗi khi một thi thể tiến vào cơ thể quái vật, trên cơ thể màu đen của quái vật sẽ nổi lên một khuôn mặt.
Thời gian trôi qua, số mặt người trên người quái vật càng ngày càng nhiều, lít nha lít nhít.
Mỗi một khuôn mặt đều lộ ra vẻ hưởng thụ cực lạc.
Nói đây là quái vật chẳng bằng nói đây là một thể tập hợp khiến người ta buồn nôn.
Trước khi tới, Cố Thanh Sơn dùng thần niệm dò xét phát hiện ra quái vật quỷ dị này, cộng thêm vô số thi thể hành tẩu nên hắn không mang Laura đến.
“Nhìn đã khiến cho mình cảm giác rất không ổn...” Cố Thanh Sơn nói khẽ.
Vừa dứt lời, quái vật như đỉnh núi màu đen đột nhiên dừng lại.
Nó quay người về phía Cố Thanh Sơn.
Theo lẽ thường mà nói, nó và Cố Thanh Sơn cách nhau vô số kiến trúc san hô, căn bản không thể nhìn thấy hắn.
Nhưng quái vật màu đen vẫn nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Nó lẳng lặng dừng lại một hơi thở.
Đột nhiên, ngàn vạn mặt người trên người quái vật đều mở miệng, đồng thời nói: “Ngươi tới chậm rồi.”
Ánh mắt của Cố Thanh Sơn cũng bị tầng tầng kiến trúc san hô ngăn trở.
Nhưng hắn có thể cảm giác được, một cỗ khí tức quỷ dị đã khóa chặt hắn.
Cố Thanh Sơn có chút kinh ngạc.
Mặc dù mình không sử dụng Liễm Tức quyết nhưng khí tức đã thu liễm cực kỳ nhỏ, ai ngờ một câu nói khẽ như vậy cũng có thể bị nghe thấy.
“Ồ? Không biết là ta không kịp cái gì?” Cố Thanh Sơn nói.
“Nghi thức đã kết thúc, Thương quỷ đã hóa thành vô số quỷ vật Hoàng Tuyền, đưa sinh linh ở nơi này đến trước mặt ta.” Tất cả mặt người đồng loạt mở miệng nói.
“Ngươi không phải Thương quỷ... Ngươi là ai?”
“Ngươi không cần biết, bởi vì ngươi phải chết rồi.” Quái vật nói.
Nó vừa dứt lời, toàn bộ quảng trường biến mất, thay vào đó là một cái hố thật sâu.
Hố sâu không nhìn thấy đáy.
Cố Thanh Sơn thử thả thần niệm xuống tìm kiếm nhưng không thể tìm thấy đáy hố.
Đồng thời, quái vật kia cũng không thấy đâu.
Cố Thanh Sơn trong lòng biết không ổn, linh lực toàn thân ầm ầm phóng ra.
Kiếm quyết bắt đầu.
Bí kiếm, Hồng Lưu!
Trên hai thanh phi kiếm, kiếm quang mênh mông như hồng thủy mãnh liệt cuốn đến.
Cùng lúc đó, Cố Thanh Sơn không chút do dự sử dụng thần thông Lôi Điện.
“Đoạn Ly!”
Hai dòng nước lũ hội tụ lại một chỗ sau đó chia ra rồi xông thẳng lên bầu trời.
Cố Thanh Sơn nấp trong kiếm quang cùng rời đi.
“A a a a a!”
Vô số những tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên.
Ngay trong chớp mắt vừa rồi, quái vật màu đen đã vượt qua vô số kiến trúc trùng điệp, trực tiếp xuất hiện ở vị trí Cố Thanh Sơn đứng ban đầu.
/1520
|