Bộ chiến giáp này quả thực đến từ vực sâu hỗn loạn của mảnh vỡ thế giới.
Thế nhưng Laura rõ ràng không có khả năng đến chỗ đó.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hơn nữa hệ thống còn hiển thị bộ chiếp giáp này bằng những dấu chấm hỏi?
Cố Thanh Sơn mê muội.
Hắn thầm hỏi: "Hệ thống, trên người ta nhiều dấu chấm hỏi như vậy, đây rốt cuộc là gì?"
[Một bộ chiến giáp.] Hệ thống đáp lại.
"Nhưng sao ta lại không cảm nhận được chút gì?"
[Nó còn chưa thức tỉnh, cho nên cũng chưa đưa vào sử dụng.]
"Phải làm thế nào mới có thể đánh thức nó?"
[Cần thoả mãn một số điều kiện đặc biệt, hệ thống cũng không hiểu rõ những tình huống liên quan tới các điều kiện đặc biệt này.]
Cố Thanh Sơn đành phải từ bỏ.
Yilia suy nghĩ một chút, cũng không tìm ra bất kỳ đầu mối gì.
Đồ tốt của Vương tộc Kinh Cức thực sự quá nhiều, thành núi thành biển, trời mới biết Laura lấy ra món gì.
Trước mắt, Cố Thanh Sơn lại không có một bộ giáp nào để mặc cả.
Yilia nói lời xin lỗi: "Laura còn nhỏ, có thể là vì thể hiện bản thân nên mới lấy ra một bộ chiến giáp kỳ quái, cố ý nói là đến từ vực sâu hỗn loạn của mảnh vỡ thế giới, chứ chắc chắn cô ấy không cố tình lừa gạt anh, hi vọng anh đừng so đo với cô ấy!"
Cố Thanh Sơn lập tức nói: "Tôi sẽ không so đo đâu, trên thực tế, mặc kệ bộ chiến giáp này có vấn đề gì thì cũng là tấm lòng của em ấy."
Chuyện này có chút kỳ quặc, vẫn là chờ đi về hỏi Laura đã rồi nói sau.
Yilia thấy loại thái độ này của hắn cũng rất hài lòng.
Tính cách người này như thế, thảo nào Laura thân thiết với hắn.
Yilia cười nói: "Cũng tốt, bây giờ chúng ta đi trước điều tra một ít, xem đám yêu quỷ đang làm cái gì."
"Được."
Hai người hơi động thân hình, lên đường xuất phát lần thứ hai.
Tận cùng của bình nguyên chính là những khu rừng rậm rạp.
Khi đó, Cố Thanh Sơn mang theo Laura và Lão Tiều, băng qua một khu rừng rồi mới tới bình nguyên.
Còn thời điểm đại quân yêu quỷ rút đi, cũng là trốn vào trong rừng.
Đám yêu quỷ lúc ấy rút đi chật vật, vẫn chưa che giấu hành tung kỹ, hơn nữa bất kể là Yilia hay là Cố Thanh Sơn, đều là tay già đời trải qua sương gió trên chiến trường.
Hai người bọn họ phối hợp lại, rất nhanh liền tìm ra tung tích của Ma quân khi rút lui.
Hai người truy đuổi theo những dấu vết này một mạch, cuối cùng cũng đến một thung lũng.
Tất cả manh mối đều chỉ vào sơn cốc u ám này.
Hai người nhìn nhau, lặng lẽ đi nép vào sơn cốc.
Theo khoảng cách càng ngày càng rút ngắn, trong lòng Cố Thanh Sơn càng thấy kỳ quái.
Vùng phụ cận sơn cốc không nhìn thấy bất kỳ trạm gác, cũng không có một tia sức mạnh pháp thuật canh gác nào chập chờn cả.
Đám yêu quỷ này cũng lỏng lẻo vậy sao?
Cố Thanh Sơn dứt khoát phóng thần niệm ra, cẩn thận thăm dò trong sơn cốc.
"Không phải, tại sao có thể như vậy?" Hắn lẩm bẩm nói.
"Đúng vậy, không hợp lý..." Yilia cũng nói.
Hai người đồng thời phát hiện ra trong sơn cốc không có một ai.
Ở trong sơn cốc, có thể nhìn thấy nhiều dấu vết yêu quỷ để lại rất rõ ràng.
Thế nhưng tất cả yêu quỷ đều biến mất.
Đại quân yêu quỷ mấy chục vạn biến mất không còn tăm hơi, không để lại một chút xíu dấu vết nào.
Đêm đã về khuya.
Sương lạnh tràn ngập trong sơn cốc, yên tĩnh và im ắng.
Cố Thanh Sơn và Yilia đứng ở trong sơn cốc trống rỗng, ngỡ ngàng với cảnh vật chung quanh.
Vết tích hành động của đám yêu quỷ bị mất sau khi đến sơn cốc.
Thế nhưng nơi này cũng không phát hiện một con yêu quỷ nào.
"Đại quân một trăm nghìn yêu quỷ biến mất không còn tăm hơi, đây là điều không thể!" Cố Thanh Sơn nói.
"Tôi cũng cảm thấy không có khả năng, nơi này là thế giới thất lạc của chúng thần, cho dù là yêu quỷ cũng nhất định phải tuân thủ pháp tắc Thần Uy. Hơn nữa phần lớn bọn chúng là Thương quỷ phân giải thành, còn phải tuân theo pháp tắc cơ bản của thế giới, căn bản không có khả năng đột nhiên xuất hiện hoặc biến mất." Yilia nói.
Hai người gần như lục lọi hết toàn bộ sơn cốc một lần, vẫn là không có phát hiện bất kỳ đầu mối mới nào.
Yilia cau mày nói: "Tôi có một loại cảm giác không tốt lắm."
"Tôi cũng thế."
Cố Thanh Sơn nói.
Hắn phóng thần niệm ra, tìm tòi tỉ mỉ mỗi một tấc không gian trong sơn cốc.
Khi tất cả núi đá, cây cối, bùn đất đều bị kiểm tra, Cố Thanh Sơn vẫn không thu hoạch được gì như cũ.
Yilia nói: "Xem ra phải dùng chút thủ đoạn đặc thù."
Nói xong cô lấy ra một mặt gương cao ngang người làm bằng đồng, có chạm trổ.
Cô đặt tấm gương trên mặt đất, nghiêm mặt nói: "Ma kính, xin nói cho tôi, trong vòng hai trăm hơi thở gần nhất, nơi này có tiếng động gì không?"
Cái gương kia yên lặng im ắng.
Yilia nhẹ nhàng nhíu mày, tự nhủ: "Phiền toái rồi..."
Cô suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Ma kính, xin nói cho tôi, trong vòng một ngàn hơi thở gần nhất, nơi này có tiếng động gì không?"
Trong gương vang lên một giọng trầm thấp: "Tìm kiếm âm thanh trong vòng một ngàn hơi thở gần nhất cần thanh toán 1.735 thần lực."
Thần lực?
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động, nhìn về phía Yilia.
Thấy Yilia có chút khó khăn.
Thương thế của cô còn chưa đỡ, dùng số thần lực còn sót lại vẻn vẹn chỉ để điều tra một chút tin tức, chỉ sợ có chút lỗ vốn.
Nếu như tra được tình báo quan trọng gì đó, vậy là vô cùng may mắn.
Nhưng nếu chẳng may sau khi thẩm tra không thu hoạch được bất kỳ tình báo có giá trị gì, vậy sẽ thua lỗ lớn.
Trong khi cô đang do dự, đã thấy Cố Thanh Sơn đi tới, hỏi: "Muốn thần lực phải không? 1.735 là đủ hả?"
"Đúng vậy, cần 1.735 thần lực mới có thể khởi động tìm kiếm âm thanh." Ma kính nói.
"Để ta."
Cố Thanh Sơn đè tay lên bên trên Ma kính.
Yilia hất tay hắn ra, nhắc nhở: "Ngàn vạn lần không thể, thần lực của chúng sinh đều là có hạn. Với thực lực của anh, căn bản không đạt tới 1.735 đơn vị, anh sẽ chết mất."
"Yên tâm đi! Trong chuyện thần lực này, tôi xem như có chút thiên phú dị bẩm." Cố Thanh Sơn giải thích.
Yilia ngơ ngẩn.
Thiên phú dị bẩm?
Còn có người như vậy sao?
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn đặt tay lên trên Ma kính lần nữa.
Ma kính hỏi: "Ngươi khẳng định thanh toán 1.735 thần lực? Nhưng nếu chẳng may chết rồi, cũng chớ có trách ta."
"Thanh toán."
Theo giọng nói của Cố Thanh Sơn, trên Giao diện Chiến Thần, giá trị hồn lực của hắn lập tức phát sinh biến hóa.
[Ngài đã bị khấu trừ 1.735 điểm hồn lực.]
[Giá trị hồn lực còn thừa trước mắt của ngài là: 510.000/400.]
Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu.
Sau khi khấu trừ số lẻ, giá trị hồn lực còn lại là một số nguyên khá to.
Cũng là không uổng công mình hao tốn tinh lực, phí hết tâm tư chém giết đại quân yêu quỷ lớn như vậy.
Ma kính nhận được thần lực sung túc, lập tức bộc phát ra từng đợt thanh âm huyên náo.
Cố Thanh Sơn và Yilia đứng ở trước Ma kính, lắng nghe tỉ mỉ.
Rõ ràng là tấm gương, lại không thấy hình ảnh mà chỉ có thể nghe thấy một ít giọng nói...
Cố Thanh Sơn kinh ngạc hỏi: "Sao lại chỉ có giọng nói mà không có hình ảnh?"
"Ma kính vốn là truy tìm giọng nói, đây là tốt lắm rồi. Muốn tra xét hình ảnh là sự việc vô cùng khó khăn, bình thường cực ít có bảo vật như vậy xuất hiện trên đời." Yilia giải thích.
Cố Thanh Sơn gật gật đầu.
Chẳng biết tại sao, hắn chợt nhớ tới lần đầu tiên mình nhìn thấy Bách Hoa tiên tử.
Lúc ấy Bách Hoa tiên tử muốn kiểm tra lời hắn nói là thật là giả, trực tiếp phát động một thần kỹ.
Hư Không Tầm Linh.
Dựa vào lệnh bài của Cố Thanh Sơn làm vật dẫn, Bách Hoa tiên tử trực tiếp thấy được tất cả quá trình chiến đấu của Cố Thanh Sơn.
Ngay cả mỗi người xuất hiện quanh người hắn, sống hay chết, cũng có thể thấy rõ rõ ràng ràng.
Cố Thanh Sơn rơi vào suy tư.
Bảo vật của khu Kỳ Dị đến từ chín trăm triệu tầng thế giới còn không đấu lại một thần kỹ của sư tôn sao?
Bây giờ nhớ lại một lần nữa, mỗi một thần kỹ của sư tôn hình như đều không đơn giản
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy trên Ma kính bắt đầu xuất hiện giọng nói rất rõ.
Hắn vội vàng tập trung ý chí, chăm chú lắng nghe.
Ban đầu, trên Ma kính xuất hiện vô số âm thanh chạy trốn, xen lẫn với tiếng động dồn dập tán loạn trên mặt đất và tiếng tiếng gào thét lo lắng.
Một lát sau, rất nhiều giọng nói im phăng phắc, chỉ có tiếng gào thét của yêu quỷ thỉnh thoảng vang lên.
Đến sau cùng, một giọng nói bằng tiếng quỷ tộc ồm ồm vang vọng toàn bộ Ma kính.
"Tất cả bộ đội, bắt đầu rút lui!"
Sau khi giọng nói này vang lên, gần như không có một âm thanh nào khác.
Hai người nhìn nhau không thể tin được, tiếp tục chờ thêm.
Nhưng kế tiếp, Ma kính không còn giọng nói nào nữa.
Mãi đến tận khi Cố Thanh Sơn và Yilia sắp từ bỏ, bên trong Ma kính mới xuất hiện một vài giọng nói nhỏ bé không thể nghe thấy.
Chỉ nghe thấy tiếng thở dài yếu ớt của một cô gái.
Trong sơn cốc yên tĩnh im ắng, vang lên một tiếng thở dài này, cũng đủ để Cố Thanh Sơn và Yilia phải kinh ngạc không thôi.
Rõ ràng là nơi tụ tập của đại quân yêu quỷ, vì sao lại có tiếng thở dài của cô gái nhân loại?
Thế nhưng Laura rõ ràng không có khả năng đến chỗ đó.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hơn nữa hệ thống còn hiển thị bộ chiếp giáp này bằng những dấu chấm hỏi?
Cố Thanh Sơn mê muội.
Hắn thầm hỏi: "Hệ thống, trên người ta nhiều dấu chấm hỏi như vậy, đây rốt cuộc là gì?"
[Một bộ chiến giáp.] Hệ thống đáp lại.
"Nhưng sao ta lại không cảm nhận được chút gì?"
[Nó còn chưa thức tỉnh, cho nên cũng chưa đưa vào sử dụng.]
"Phải làm thế nào mới có thể đánh thức nó?"
[Cần thoả mãn một số điều kiện đặc biệt, hệ thống cũng không hiểu rõ những tình huống liên quan tới các điều kiện đặc biệt này.]
Cố Thanh Sơn đành phải từ bỏ.
Yilia suy nghĩ một chút, cũng không tìm ra bất kỳ đầu mối gì.
Đồ tốt của Vương tộc Kinh Cức thực sự quá nhiều, thành núi thành biển, trời mới biết Laura lấy ra món gì.
Trước mắt, Cố Thanh Sơn lại không có một bộ giáp nào để mặc cả.
Yilia nói lời xin lỗi: "Laura còn nhỏ, có thể là vì thể hiện bản thân nên mới lấy ra một bộ chiến giáp kỳ quái, cố ý nói là đến từ vực sâu hỗn loạn của mảnh vỡ thế giới, chứ chắc chắn cô ấy không cố tình lừa gạt anh, hi vọng anh đừng so đo với cô ấy!"
Cố Thanh Sơn lập tức nói: "Tôi sẽ không so đo đâu, trên thực tế, mặc kệ bộ chiến giáp này có vấn đề gì thì cũng là tấm lòng của em ấy."
Chuyện này có chút kỳ quặc, vẫn là chờ đi về hỏi Laura đã rồi nói sau.
Yilia thấy loại thái độ này của hắn cũng rất hài lòng.
Tính cách người này như thế, thảo nào Laura thân thiết với hắn.
Yilia cười nói: "Cũng tốt, bây giờ chúng ta đi trước điều tra một ít, xem đám yêu quỷ đang làm cái gì."
"Được."
Hai người hơi động thân hình, lên đường xuất phát lần thứ hai.
Tận cùng của bình nguyên chính là những khu rừng rậm rạp.
Khi đó, Cố Thanh Sơn mang theo Laura và Lão Tiều, băng qua một khu rừng rồi mới tới bình nguyên.
Còn thời điểm đại quân yêu quỷ rút đi, cũng là trốn vào trong rừng.
Đám yêu quỷ lúc ấy rút đi chật vật, vẫn chưa che giấu hành tung kỹ, hơn nữa bất kể là Yilia hay là Cố Thanh Sơn, đều là tay già đời trải qua sương gió trên chiến trường.
Hai người bọn họ phối hợp lại, rất nhanh liền tìm ra tung tích của Ma quân khi rút lui.
Hai người truy đuổi theo những dấu vết này một mạch, cuối cùng cũng đến một thung lũng.
Tất cả manh mối đều chỉ vào sơn cốc u ám này.
Hai người nhìn nhau, lặng lẽ đi nép vào sơn cốc.
Theo khoảng cách càng ngày càng rút ngắn, trong lòng Cố Thanh Sơn càng thấy kỳ quái.
Vùng phụ cận sơn cốc không nhìn thấy bất kỳ trạm gác, cũng không có một tia sức mạnh pháp thuật canh gác nào chập chờn cả.
Đám yêu quỷ này cũng lỏng lẻo vậy sao?
Cố Thanh Sơn dứt khoát phóng thần niệm ra, cẩn thận thăm dò trong sơn cốc.
"Không phải, tại sao có thể như vậy?" Hắn lẩm bẩm nói.
"Đúng vậy, không hợp lý..." Yilia cũng nói.
Hai người đồng thời phát hiện ra trong sơn cốc không có một ai.
Ở trong sơn cốc, có thể nhìn thấy nhiều dấu vết yêu quỷ để lại rất rõ ràng.
Thế nhưng tất cả yêu quỷ đều biến mất.
Đại quân yêu quỷ mấy chục vạn biến mất không còn tăm hơi, không để lại một chút xíu dấu vết nào.
Đêm đã về khuya.
Sương lạnh tràn ngập trong sơn cốc, yên tĩnh và im ắng.
Cố Thanh Sơn và Yilia đứng ở trong sơn cốc trống rỗng, ngỡ ngàng với cảnh vật chung quanh.
Vết tích hành động của đám yêu quỷ bị mất sau khi đến sơn cốc.
Thế nhưng nơi này cũng không phát hiện một con yêu quỷ nào.
"Đại quân một trăm nghìn yêu quỷ biến mất không còn tăm hơi, đây là điều không thể!" Cố Thanh Sơn nói.
"Tôi cũng cảm thấy không có khả năng, nơi này là thế giới thất lạc của chúng thần, cho dù là yêu quỷ cũng nhất định phải tuân thủ pháp tắc Thần Uy. Hơn nữa phần lớn bọn chúng là Thương quỷ phân giải thành, còn phải tuân theo pháp tắc cơ bản của thế giới, căn bản không có khả năng đột nhiên xuất hiện hoặc biến mất." Yilia nói.
Hai người gần như lục lọi hết toàn bộ sơn cốc một lần, vẫn là không có phát hiện bất kỳ đầu mối mới nào.
Yilia cau mày nói: "Tôi có một loại cảm giác không tốt lắm."
"Tôi cũng thế."
Cố Thanh Sơn nói.
Hắn phóng thần niệm ra, tìm tòi tỉ mỉ mỗi một tấc không gian trong sơn cốc.
Khi tất cả núi đá, cây cối, bùn đất đều bị kiểm tra, Cố Thanh Sơn vẫn không thu hoạch được gì như cũ.
Yilia nói: "Xem ra phải dùng chút thủ đoạn đặc thù."
Nói xong cô lấy ra một mặt gương cao ngang người làm bằng đồng, có chạm trổ.
Cô đặt tấm gương trên mặt đất, nghiêm mặt nói: "Ma kính, xin nói cho tôi, trong vòng hai trăm hơi thở gần nhất, nơi này có tiếng động gì không?"
Cái gương kia yên lặng im ắng.
Yilia nhẹ nhàng nhíu mày, tự nhủ: "Phiền toái rồi..."
Cô suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Ma kính, xin nói cho tôi, trong vòng một ngàn hơi thở gần nhất, nơi này có tiếng động gì không?"
Trong gương vang lên một giọng trầm thấp: "Tìm kiếm âm thanh trong vòng một ngàn hơi thở gần nhất cần thanh toán 1.735 thần lực."
Thần lực?
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động, nhìn về phía Yilia.
Thấy Yilia có chút khó khăn.
Thương thế của cô còn chưa đỡ, dùng số thần lực còn sót lại vẻn vẹn chỉ để điều tra một chút tin tức, chỉ sợ có chút lỗ vốn.
Nếu như tra được tình báo quan trọng gì đó, vậy là vô cùng may mắn.
Nhưng nếu chẳng may sau khi thẩm tra không thu hoạch được bất kỳ tình báo có giá trị gì, vậy sẽ thua lỗ lớn.
Trong khi cô đang do dự, đã thấy Cố Thanh Sơn đi tới, hỏi: "Muốn thần lực phải không? 1.735 là đủ hả?"
"Đúng vậy, cần 1.735 thần lực mới có thể khởi động tìm kiếm âm thanh." Ma kính nói.
"Để ta."
Cố Thanh Sơn đè tay lên bên trên Ma kính.
Yilia hất tay hắn ra, nhắc nhở: "Ngàn vạn lần không thể, thần lực của chúng sinh đều là có hạn. Với thực lực của anh, căn bản không đạt tới 1.735 đơn vị, anh sẽ chết mất."
"Yên tâm đi! Trong chuyện thần lực này, tôi xem như có chút thiên phú dị bẩm." Cố Thanh Sơn giải thích.
Yilia ngơ ngẩn.
Thiên phú dị bẩm?
Còn có người như vậy sao?
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn đặt tay lên trên Ma kính lần nữa.
Ma kính hỏi: "Ngươi khẳng định thanh toán 1.735 thần lực? Nhưng nếu chẳng may chết rồi, cũng chớ có trách ta."
"Thanh toán."
Theo giọng nói của Cố Thanh Sơn, trên Giao diện Chiến Thần, giá trị hồn lực của hắn lập tức phát sinh biến hóa.
[Ngài đã bị khấu trừ 1.735 điểm hồn lực.]
[Giá trị hồn lực còn thừa trước mắt của ngài là: 510.000/400.]
Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu.
Sau khi khấu trừ số lẻ, giá trị hồn lực còn lại là một số nguyên khá to.
Cũng là không uổng công mình hao tốn tinh lực, phí hết tâm tư chém giết đại quân yêu quỷ lớn như vậy.
Ma kính nhận được thần lực sung túc, lập tức bộc phát ra từng đợt thanh âm huyên náo.
Cố Thanh Sơn và Yilia đứng ở trước Ma kính, lắng nghe tỉ mỉ.
Rõ ràng là tấm gương, lại không thấy hình ảnh mà chỉ có thể nghe thấy một ít giọng nói...
Cố Thanh Sơn kinh ngạc hỏi: "Sao lại chỉ có giọng nói mà không có hình ảnh?"
"Ma kính vốn là truy tìm giọng nói, đây là tốt lắm rồi. Muốn tra xét hình ảnh là sự việc vô cùng khó khăn, bình thường cực ít có bảo vật như vậy xuất hiện trên đời." Yilia giải thích.
Cố Thanh Sơn gật gật đầu.
Chẳng biết tại sao, hắn chợt nhớ tới lần đầu tiên mình nhìn thấy Bách Hoa tiên tử.
Lúc ấy Bách Hoa tiên tử muốn kiểm tra lời hắn nói là thật là giả, trực tiếp phát động một thần kỹ.
Hư Không Tầm Linh.
Dựa vào lệnh bài của Cố Thanh Sơn làm vật dẫn, Bách Hoa tiên tử trực tiếp thấy được tất cả quá trình chiến đấu của Cố Thanh Sơn.
Ngay cả mỗi người xuất hiện quanh người hắn, sống hay chết, cũng có thể thấy rõ rõ ràng ràng.
Cố Thanh Sơn rơi vào suy tư.
Bảo vật của khu Kỳ Dị đến từ chín trăm triệu tầng thế giới còn không đấu lại một thần kỹ của sư tôn sao?
Bây giờ nhớ lại một lần nữa, mỗi một thần kỹ của sư tôn hình như đều không đơn giản
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy trên Ma kính bắt đầu xuất hiện giọng nói rất rõ.
Hắn vội vàng tập trung ý chí, chăm chú lắng nghe.
Ban đầu, trên Ma kính xuất hiện vô số âm thanh chạy trốn, xen lẫn với tiếng động dồn dập tán loạn trên mặt đất và tiếng tiếng gào thét lo lắng.
Một lát sau, rất nhiều giọng nói im phăng phắc, chỉ có tiếng gào thét của yêu quỷ thỉnh thoảng vang lên.
Đến sau cùng, một giọng nói bằng tiếng quỷ tộc ồm ồm vang vọng toàn bộ Ma kính.
"Tất cả bộ đội, bắt đầu rút lui!"
Sau khi giọng nói này vang lên, gần như không có một âm thanh nào khác.
Hai người nhìn nhau không thể tin được, tiếp tục chờ thêm.
Nhưng kế tiếp, Ma kính không còn giọng nói nào nữa.
Mãi đến tận khi Cố Thanh Sơn và Yilia sắp từ bỏ, bên trong Ma kính mới xuất hiện một vài giọng nói nhỏ bé không thể nghe thấy.
Chỉ nghe thấy tiếng thở dài yếu ớt của một cô gái.
Trong sơn cốc yên tĩnh im ắng, vang lên một tiếng thở dài này, cũng đủ để Cố Thanh Sơn và Yilia phải kinh ngạc không thôi.
Rõ ràng là nơi tụ tập của đại quân yêu quỷ, vì sao lại có tiếng thở dài của cô gái nhân loại?
/1520
|