Cố Thanh Sơn nhất thời không nghĩ ra.
Nhưng hắn vẫn giữ sự tỉnh táo, tiếp đó là duy trì trạng thái sắp đột phá đồng thời dùng thần niệm nhìn chăm chú chiếc chuông.
Trong gió, tiếng chuông du dương.
Thời gian cũng đang từ từ trôi qua.
Một khắc nọ.
Hư không cuối cùng cũng khẽ động.
Trong một chớp mắt, ráng chiều đẹp đẽ mờ nhạt bỗng nhiên sáng lên, bao phủ cả quảng trường.
Trong ánh hào quang, vô số giọng nữ yếu ớt vang lên.
Các nàng cùng hát lên: “Một con nai nhỏ, ăn cỏ bên bờ. Nhà ta có khách, cầm sáo reo vang. Trăng sáng vằng vặc, khi nào mới tàn. Buồn lo phân tán, diệt mãi không tan.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn chấn động.
Dù hắn đã từng chứng kiến Thiên Ma xuất hiện rất nhiều lần, nhưng xưa nay chưa từng thấy thanh thế lớn đến vậy.
Rốt cuộc là ai tới?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì thấy giữa hư không xuất hiện một vết rách.
Trời đầy mưa hoa, âm thanh vang lên.
Một cô gái mỹ mạo thành thục bay ra từ vết nứt hư không.
Nàng mặc trường bào màu đen, mắt ngọc mày ngài, dáng người nhẹ nhàng, dung nhan cũng khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng khác với những Thiên Ma bình thường là cô gái áo đen này không hề có nét mị hoặc, mà vẻ mặt đoan trang, cử chỉ mang theo khí tức uy nghiêm.
Dưới chân nàng ta giẫm ra từng đóa hoa hư không, chậm rãi đáp xuống trước mặt Cố Thanh Sơn.
Nàng lẳng lặng ngắm nghía hắn.
Cố Thanh Sơn mở mắt, nhìn kỹ.
Người tới không phải là Nữ đế Thiên Ma.
Cố Thanh Sơn đành phải áy náy nói: “Ngại quá, ta không triệu hoán ngài, trên thực tế, ta đang đợi người.”
“Ngươi đang đợi người?” Cô gái áo đen hỏi.
“Đúng vậy, chờ một vị Thiên Ma khác.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ồ? Ngươi và Thiên Ma kia có quan hệ như thế nào?” Cô gái áo đen hỏi.
Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn.
Quan hệ thế nào...
Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy mình nên trả lời câu hỏi này.
Đây là một dạng ý thức bản năng, là một trực giác vượt qua lý trí.
“A, ta và cô ấy có quan hệ hợp tác.” Cố Thanh Sơn chân thành nói.
“Hợp tác... Nhưng nhân loại và Thiên Ma thì có gì để hợp tác đâu?” Cô gái áo đen lắc đầu nói.
“Theo nhu cầu thôi, ta cho cô ấy thù lao, cô ấy giúp ta đánh thắng kẻ địch.” Cố Thanh Sơn nói.
Cô gái kia nghe xong liền nhìn chằm chằm hắn nửa ngày.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy khó hiểu.
Nhưng Thiên Ma nữ này lại mang đến cho hắn cảm giác rất đặc biệt đến mức Địa kiếm đã im lặng hỏi mấy lần nhưng hắn vẫn không cho Địa kiếm xuất kích.
Hắn nói: “Thế này, nếu ngài không có việc gì thì xin hãy rời đi, ta còn phải tiếp tục đợi đồng bọn làm ăn của ta.”
“Đồng bọn làm ăn...” Cô gái áo đen lẩm bẩm nói.
Nàng suy tư một lát, bỗng nhiên vẫy tay.
Chuông linh ma tản ra khí tức rét lạnh bỗng nhiên phát lên một tiếng kêu, bay tới, rơi vào trong tay nàng ta.
Cố Thanh Sơn nhướn mày, đứng dậy.
Cho dù trực giác nói mình không nên làm vậy nhưng chuông này là tín vật của nữ đế Thiên Ma, hắn không thể để người ta vô duyên vô cớ lấy đi như vậy.
Cố Thanh Sơn nắm chặt Địa kiếm, chân thành nói: “Thưa ngài, ngại quá, chuông này không thể cho ngài được.”
“Vì sao?” Cô gái áo đen hỏi.
Nàng vẫn đánh giá hắn giống như nhìn thấy một quái vật chưa từng gặp vậy.
“Chuông này đã có chủ.” Cố Thanh Sơn nói.
Cô gái áo đen nói: “Chuông này đúng là có chủ, điểm này đương nhiên ta biết, nhưng ta không biết là...”
Cuối cùng nàng chuyển đề tài, nói: “Ngươi thân là một tu sĩ lại cầm tín vật của con gái ta triệu hoán nó là có chuyện gì cần làm?”
Con... gái?
Đây là tín vật của con gái nàng?
Cố Thanh Sơn ngây người.
Dù hắn chuẩn bị rất nhiều biện pháp ứng đối, ngay cả kiếm quyết cũng âm thầm vận ra rồi nhưng giờ khắc này cũng hơi hoảng hốt.
Đám người đứng cách đó không xa cũng nghe thấy giọng cô gái áo đen.
Laura ngây người.
Yilia ngây người.
Chúng hộ vệ ngây người.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cái gì vậy, món nợ nhỏ gì đó, trông có vẻ là... kiểu nợ khác.
Đợi đã...
Người này... người này và Thiên Ma...
Hắn điên rồi hay đầu bị lừa đá rồi?
Nhìn đi, mẹ người ta đã tìm đến tận cửa rồi.
Đám người lại nhìn về phía cô gái áo đen.
Nàng ta cứ thế im lặng đứng đó, ngay cả một tia khí thể cũng không hề dâng lên.
Nàng chỉ thu hồi chuông lại, hai tay chắp sau lưng nhìn Cố Thanh Sơn không chớp mắt.
Cố Thanh Sơn thấy vậy liền im lặng thu kiếm lại.
Giờ không thể để xảy ra thêm nhiều hiểu lầm hơn nữa.
Để xác định tình hình, hắn hỏi thêm lần nữa: “Ngài nói, đây là vật tùy thân của con gái ngài?”
“Đúng vậy.” Cô gái áo đen mặt không đổi sắc nói: “Đây là Thiên Ma linh tùy thân của con gái ta, từ khi nó sinh ra đến nay chưa hề bị mất cũng chưa từng giao cho bất kỳ ai, cho nên ta cảm thấy rất tò mò. Mời ngươi nói rõ cho ta biết, vì sao chuông của con gái ta lại ở trong tay ngươi?”
Trước giờ Cố Thanh Sơn chưa từng hốt hoảng, nhưng giờ khắc này, hắn chẳng thể nào trấn tĩnh được.
“Cái này, nói ra dài dòng lắm... Ta có thể từ từ giải thích...”
Hắn đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt, nhất thời không nghĩ ra được câu chữ thích hợp.
Cục diện bây giờ dường như còn hung hiểm hơn đối mặt với trật tự Ma Vương.
“Ta không có hứng nghe thao thao bất tuyệt.”
Cô gái áo đen giơ tay lên, ra hiệu Cố Thanh Sơn không cần nói nữa.
“Vấn đề duy nhất ta quan tâm là Thiên Ma chưa từng tặng vật tùy thân của mình cho bất kỳ sinh linh chủng tộc nào khác, vì sao nó lại tặng cho ngươi?”
Nàng nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, nói.
“Bọn ta là đồng bọn làm ăn, quan hệ hợp tác.” Cố Thanh Sơn giải thích nói.
“Vậy thì càng không như thế, cho nên ta cứ đợi thời khắc tiếng chuông vang lên, vì ta muốn xem thử rốt cuộc là ai mà có thể lấy được chiếc chuông này từ tay nó.”
Phát giác ra thái độ thật sự của cô gái áo đen, Cố Thanh Sơn đột nhiên kịp phản ứng lại.
Hắn vội vàng giải thích nói: “Thiên… Bá mẫu, ngài hiểu lầm rồi, thật ra lần này ta gọi cô ấy đến, chủ yếu là vì trả nợ.”
“Trả nợ? Rất tốt, ngươi sẽ trả cho nó cái gì?” Cô gái áo đen hỏi.
“Ta chuẩn bị cho cô ấy thế giới này.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thế giới này... A...” Cô gái áo đen âm thầm cười một cái, lắc đầu nói: “Hóa ra ngươi là tên lừa đảo.”
“Ngươi có thể nghĩ cách lợi dụng con gái ta để đạt được mục đích của mình thì đúng là một kẻ tâm tư xảo quyệt, e là vài vạn năm mới có được một kẻ như ngươi, nhưng...”
Ngữ khí của nàng dần dần trở nên lạnh lẽo: “Ngươi cảm thấy trêu đùa Thiên Ma như vậy thì sẽ có kết cục như thế nào?”
Từng bóng đen mơ hồ bay ra từ trên người nàng, dần dần che kín toàn bộ quảng trường.
Uy thế trên người nàng nhanh chóng dâng lên từng chút một, cuối cùng ngay cả vẻ mặt cũng trở nên kinh khủng và dữ tợn.
Cố Thanh Sơn thở dài, bình tĩnh nói: “Ta thật sự trả nợ, chỉ cần ngài cho ta một cơ hội, ta lập tức sẽ trả hết món nợ này.”
“Ồ? Ngươi thật sự nghĩ rằng ta không hiểu đây là thế giới gì?”
Cô gái áo đen dường như nghe thấy câu chuyện cười gì đó, khí thế trên người bỗng nhiên thu hồi lại.
Nàng lên giọng nói: “Thôi được, ta sẽ để các nàng đến xem thử, trò xiếc của một tu sĩ rốt cuộc là như thế nào?”
“Như vậy, sau này sẽ không có ai còn phạm sai lầm như vậy nữa.”
Cô gái áo đen nói.
Nàng đưa tay áo phất trong hư không.
Tay áo màu đen lập tức hóa thành một cái động sâu cao bằng hai người.
Ráng chiều ảm đạm từ trong hang động truyền đến.
Vô số tiếng gào thét, nương theo tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc, tiếng kêu rên, tiếng chửi rủa cùng truyền ra từ trong hang động.
Cô gái áo đen đưa tay ấn một cái giữa không trung, các âm thanh trong hang động biến mất, một tiếng hát yếu ớt vang lên.
Cố Thanh Sơn nhíu mày.
Chỉ nhẹ nhàng như vậy đã trực tiếp nối giữa thế giới với thế giới, như vậy cần có sức mạnh cỡ nào.
Cô gái áo đen hét với hang động: “Các con gái, tới cả đây cho ta, nơi này có một trò hay.”
Tiếng hát đầu bên kia động lập tức ngừng lại.
Từng bóng dáng lần lượt bay ra từ trong hang động hiện ra những dáng người uyển chuyển tuyệt luân, dung nhan mị hoặc chúng sinh.
Các nàng người nào cũng mặc các loại vũ y nghê thường, phiêu dật xuất trần, hoàn toàn khác với những Thiên Ma thích câu dẫn tu sĩ.
Những cô gái này động tác dịu dàng, nhìn rất có thần, mỗi cái phất tay đều tràn đầy phong tình khó diễn tả bằng lời.
Cố Thanh Sơn liếc nhìn thiếu nữ áo đen.
Thiếu nữ áo đen mặt không thay đổi liếc hắn một cái rồi quay đầu đi.
“Coi chừng, mẫu thân ta cảm thấy ngươi đang cua ta, bà cảm thấy ngươi muốn lừa ta, lợi dụng ta.”
Nàng lặng yên truyền âm nói.
“Chúng ta có chứng cứ, cô cho bà ấy xem linh hồn tu sĩ Thái Hư cảnh kia, không phải tất cả đều rõ ràng sao?” Cố Thanh Sơn cũng truyền âm hỏi.
“Tu sĩ Thái Hư cảnh... Theo quy củ, linh hồn tu hành giả trân quý như vậy nhất định phải chờ mẫu thân đại nhân ăn trước ta mới có tư cách ăn. Nhưng ta không nhịn được đã trốn mọi người một mình ăn hết linh hồn đó.” Cuối cùng thiếu nữ áo đen ngại ngùng, lặng lẽ nói.
Nhưng hắn vẫn giữ sự tỉnh táo, tiếp đó là duy trì trạng thái sắp đột phá đồng thời dùng thần niệm nhìn chăm chú chiếc chuông.
Trong gió, tiếng chuông du dương.
Thời gian cũng đang từ từ trôi qua.
Một khắc nọ.
Hư không cuối cùng cũng khẽ động.
Trong một chớp mắt, ráng chiều đẹp đẽ mờ nhạt bỗng nhiên sáng lên, bao phủ cả quảng trường.
Trong ánh hào quang, vô số giọng nữ yếu ớt vang lên.
Các nàng cùng hát lên: “Một con nai nhỏ, ăn cỏ bên bờ. Nhà ta có khách, cầm sáo reo vang. Trăng sáng vằng vặc, khi nào mới tàn. Buồn lo phân tán, diệt mãi không tan.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn chấn động.
Dù hắn đã từng chứng kiến Thiên Ma xuất hiện rất nhiều lần, nhưng xưa nay chưa từng thấy thanh thế lớn đến vậy.
Rốt cuộc là ai tới?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì thấy giữa hư không xuất hiện một vết rách.
Trời đầy mưa hoa, âm thanh vang lên.
Một cô gái mỹ mạo thành thục bay ra từ vết nứt hư không.
Nàng mặc trường bào màu đen, mắt ngọc mày ngài, dáng người nhẹ nhàng, dung nhan cũng khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng khác với những Thiên Ma bình thường là cô gái áo đen này không hề có nét mị hoặc, mà vẻ mặt đoan trang, cử chỉ mang theo khí tức uy nghiêm.
Dưới chân nàng ta giẫm ra từng đóa hoa hư không, chậm rãi đáp xuống trước mặt Cố Thanh Sơn.
Nàng lẳng lặng ngắm nghía hắn.
Cố Thanh Sơn mở mắt, nhìn kỹ.
Người tới không phải là Nữ đế Thiên Ma.
Cố Thanh Sơn đành phải áy náy nói: “Ngại quá, ta không triệu hoán ngài, trên thực tế, ta đang đợi người.”
“Ngươi đang đợi người?” Cô gái áo đen hỏi.
“Đúng vậy, chờ một vị Thiên Ma khác.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ồ? Ngươi và Thiên Ma kia có quan hệ như thế nào?” Cô gái áo đen hỏi.
Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn.
Quan hệ thế nào...
Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy mình nên trả lời câu hỏi này.
Đây là một dạng ý thức bản năng, là một trực giác vượt qua lý trí.
“A, ta và cô ấy có quan hệ hợp tác.” Cố Thanh Sơn chân thành nói.
“Hợp tác... Nhưng nhân loại và Thiên Ma thì có gì để hợp tác đâu?” Cô gái áo đen lắc đầu nói.
“Theo nhu cầu thôi, ta cho cô ấy thù lao, cô ấy giúp ta đánh thắng kẻ địch.” Cố Thanh Sơn nói.
Cô gái kia nghe xong liền nhìn chằm chằm hắn nửa ngày.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy khó hiểu.
Nhưng Thiên Ma nữ này lại mang đến cho hắn cảm giác rất đặc biệt đến mức Địa kiếm đã im lặng hỏi mấy lần nhưng hắn vẫn không cho Địa kiếm xuất kích.
Hắn nói: “Thế này, nếu ngài không có việc gì thì xin hãy rời đi, ta còn phải tiếp tục đợi đồng bọn làm ăn của ta.”
“Đồng bọn làm ăn...” Cô gái áo đen lẩm bẩm nói.
Nàng suy tư một lát, bỗng nhiên vẫy tay.
Chuông linh ma tản ra khí tức rét lạnh bỗng nhiên phát lên một tiếng kêu, bay tới, rơi vào trong tay nàng ta.
Cố Thanh Sơn nhướn mày, đứng dậy.
Cho dù trực giác nói mình không nên làm vậy nhưng chuông này là tín vật của nữ đế Thiên Ma, hắn không thể để người ta vô duyên vô cớ lấy đi như vậy.
Cố Thanh Sơn nắm chặt Địa kiếm, chân thành nói: “Thưa ngài, ngại quá, chuông này không thể cho ngài được.”
“Vì sao?” Cô gái áo đen hỏi.
Nàng vẫn đánh giá hắn giống như nhìn thấy một quái vật chưa từng gặp vậy.
“Chuông này đã có chủ.” Cố Thanh Sơn nói.
Cô gái áo đen nói: “Chuông này đúng là có chủ, điểm này đương nhiên ta biết, nhưng ta không biết là...”
Cuối cùng nàng chuyển đề tài, nói: “Ngươi thân là một tu sĩ lại cầm tín vật của con gái ta triệu hoán nó là có chuyện gì cần làm?”
Con... gái?
Đây là tín vật của con gái nàng?
Cố Thanh Sơn ngây người.
Dù hắn chuẩn bị rất nhiều biện pháp ứng đối, ngay cả kiếm quyết cũng âm thầm vận ra rồi nhưng giờ khắc này cũng hơi hoảng hốt.
Đám người đứng cách đó không xa cũng nghe thấy giọng cô gái áo đen.
Laura ngây người.
Yilia ngây người.
Chúng hộ vệ ngây người.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cái gì vậy, món nợ nhỏ gì đó, trông có vẻ là... kiểu nợ khác.
Đợi đã...
Người này... người này và Thiên Ma...
Hắn điên rồi hay đầu bị lừa đá rồi?
Nhìn đi, mẹ người ta đã tìm đến tận cửa rồi.
Đám người lại nhìn về phía cô gái áo đen.
Nàng ta cứ thế im lặng đứng đó, ngay cả một tia khí thể cũng không hề dâng lên.
Nàng chỉ thu hồi chuông lại, hai tay chắp sau lưng nhìn Cố Thanh Sơn không chớp mắt.
Cố Thanh Sơn thấy vậy liền im lặng thu kiếm lại.
Giờ không thể để xảy ra thêm nhiều hiểu lầm hơn nữa.
Để xác định tình hình, hắn hỏi thêm lần nữa: “Ngài nói, đây là vật tùy thân của con gái ngài?”
“Đúng vậy.” Cô gái áo đen mặt không đổi sắc nói: “Đây là Thiên Ma linh tùy thân của con gái ta, từ khi nó sinh ra đến nay chưa hề bị mất cũng chưa từng giao cho bất kỳ ai, cho nên ta cảm thấy rất tò mò. Mời ngươi nói rõ cho ta biết, vì sao chuông của con gái ta lại ở trong tay ngươi?”
Trước giờ Cố Thanh Sơn chưa từng hốt hoảng, nhưng giờ khắc này, hắn chẳng thể nào trấn tĩnh được.
“Cái này, nói ra dài dòng lắm... Ta có thể từ từ giải thích...”
Hắn đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt, nhất thời không nghĩ ra được câu chữ thích hợp.
Cục diện bây giờ dường như còn hung hiểm hơn đối mặt với trật tự Ma Vương.
“Ta không có hứng nghe thao thao bất tuyệt.”
Cô gái áo đen giơ tay lên, ra hiệu Cố Thanh Sơn không cần nói nữa.
“Vấn đề duy nhất ta quan tâm là Thiên Ma chưa từng tặng vật tùy thân của mình cho bất kỳ sinh linh chủng tộc nào khác, vì sao nó lại tặng cho ngươi?”
Nàng nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, nói.
“Bọn ta là đồng bọn làm ăn, quan hệ hợp tác.” Cố Thanh Sơn giải thích nói.
“Vậy thì càng không như thế, cho nên ta cứ đợi thời khắc tiếng chuông vang lên, vì ta muốn xem thử rốt cuộc là ai mà có thể lấy được chiếc chuông này từ tay nó.”
Phát giác ra thái độ thật sự của cô gái áo đen, Cố Thanh Sơn đột nhiên kịp phản ứng lại.
Hắn vội vàng giải thích nói: “Thiên… Bá mẫu, ngài hiểu lầm rồi, thật ra lần này ta gọi cô ấy đến, chủ yếu là vì trả nợ.”
“Trả nợ? Rất tốt, ngươi sẽ trả cho nó cái gì?” Cô gái áo đen hỏi.
“Ta chuẩn bị cho cô ấy thế giới này.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thế giới này... A...” Cô gái áo đen âm thầm cười một cái, lắc đầu nói: “Hóa ra ngươi là tên lừa đảo.”
“Ngươi có thể nghĩ cách lợi dụng con gái ta để đạt được mục đích của mình thì đúng là một kẻ tâm tư xảo quyệt, e là vài vạn năm mới có được một kẻ như ngươi, nhưng...”
Ngữ khí của nàng dần dần trở nên lạnh lẽo: “Ngươi cảm thấy trêu đùa Thiên Ma như vậy thì sẽ có kết cục như thế nào?”
Từng bóng đen mơ hồ bay ra từ trên người nàng, dần dần che kín toàn bộ quảng trường.
Uy thế trên người nàng nhanh chóng dâng lên từng chút một, cuối cùng ngay cả vẻ mặt cũng trở nên kinh khủng và dữ tợn.
Cố Thanh Sơn thở dài, bình tĩnh nói: “Ta thật sự trả nợ, chỉ cần ngài cho ta một cơ hội, ta lập tức sẽ trả hết món nợ này.”
“Ồ? Ngươi thật sự nghĩ rằng ta không hiểu đây là thế giới gì?”
Cô gái áo đen dường như nghe thấy câu chuyện cười gì đó, khí thế trên người bỗng nhiên thu hồi lại.
Nàng lên giọng nói: “Thôi được, ta sẽ để các nàng đến xem thử, trò xiếc của một tu sĩ rốt cuộc là như thế nào?”
“Như vậy, sau này sẽ không có ai còn phạm sai lầm như vậy nữa.”
Cô gái áo đen nói.
Nàng đưa tay áo phất trong hư không.
Tay áo màu đen lập tức hóa thành một cái động sâu cao bằng hai người.
Ráng chiều ảm đạm từ trong hang động truyền đến.
Vô số tiếng gào thét, nương theo tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc, tiếng kêu rên, tiếng chửi rủa cùng truyền ra từ trong hang động.
Cô gái áo đen đưa tay ấn một cái giữa không trung, các âm thanh trong hang động biến mất, một tiếng hát yếu ớt vang lên.
Cố Thanh Sơn nhíu mày.
Chỉ nhẹ nhàng như vậy đã trực tiếp nối giữa thế giới với thế giới, như vậy cần có sức mạnh cỡ nào.
Cô gái áo đen hét với hang động: “Các con gái, tới cả đây cho ta, nơi này có một trò hay.”
Tiếng hát đầu bên kia động lập tức ngừng lại.
Từng bóng dáng lần lượt bay ra từ trong hang động hiện ra những dáng người uyển chuyển tuyệt luân, dung nhan mị hoặc chúng sinh.
Các nàng người nào cũng mặc các loại vũ y nghê thường, phiêu dật xuất trần, hoàn toàn khác với những Thiên Ma thích câu dẫn tu sĩ.
Những cô gái này động tác dịu dàng, nhìn rất có thần, mỗi cái phất tay đều tràn đầy phong tình khó diễn tả bằng lời.
Cố Thanh Sơn liếc nhìn thiếu nữ áo đen.
Thiếu nữ áo đen mặt không thay đổi liếc hắn một cái rồi quay đầu đi.
“Coi chừng, mẫu thân ta cảm thấy ngươi đang cua ta, bà cảm thấy ngươi muốn lừa ta, lợi dụng ta.”
Nàng lặng yên truyền âm nói.
“Chúng ta có chứng cứ, cô cho bà ấy xem linh hồn tu sĩ Thái Hư cảnh kia, không phải tất cả đều rõ ràng sao?” Cố Thanh Sơn cũng truyền âm hỏi.
“Tu sĩ Thái Hư cảnh... Theo quy củ, linh hồn tu hành giả trân quý như vậy nhất định phải chờ mẫu thân đại nhân ăn trước ta mới có tư cách ăn. Nhưng ta không nhịn được đã trốn mọi người một mình ăn hết linh hồn đó.” Cuối cùng thiếu nữ áo đen ngại ngùng, lặng lẽ nói.
/1520
|