"Đúng vậy, căn cứ tài liệu ghi chép lịch sử thời cổ đại và tất cả vật được lưu truyền lại từ cổ đại của Hiệp hội Thủ hộ giả Tháp cao. Chỉ cần là đồ vật miêu tả dáng vẻ của thần linh, thì nhất định tràn ngập vẻ thương xót."
"Thương xót..."
Cố Thanh Sơn nhìn về phía mặt người bằng đồng kia.
Chỉ thấy mặt người sinh động như thật, lộ ra một vẻ thương xót nặng nề. Ba người yên lặng nhìn thẳng lên trời.
Cố Thanh Sơn bị mặt người nhìn chằm chằm, trong lòng tự nhiên sinh ra một luồng cảm xúc không thể kháng cự.
"Ở tất cả đồ vật cổ đại, các vị thần chỉ có loại biểu cảm này." Barry nói tiếp.
"Có người nói đây là thương xót nặng nề nhất, đã chứng minh các vị thần sáng thế từ bi với sinh mệnh. Nhưng em luôn cảm thấy nó không đúng." Mèo Con nói.
"Vì sao?" Barry ngạc nhiên.
Hắn ta chưa hề nghe em gái nói chuyện liên quan đến phương diện này.
Mèo Con nói: "Không nói rõ được! Em cảm thấy tác phẩm nghệ thuật thương xót cần phải có sức mạnh và sức cuốn hút. Nhưng em xem qua bức họa thời cổ đại. Biểu cảm trên vài pho tượng thần linh kia chưa bao giờ cảm hóa được em.”
Cố Thanh Sơn đột nhiên nói: "Nhìn pho tượng này, đều khiến người ta kìm lòng không được và không muốn nhìn thấy nó nữa."
"Đúng thế." Mèo Con suy nghĩ một chút rồi nói.
“Anh cảm thấy kỳ thật nó truyền lại chính là một loại tâm tình tiêu cực hỗn hợp... Giống như tuyệt vọng, đau khổ và sợ hãi. Cho nên trong tiềm thức của em không muốn bị cảm hóa." Cố Thanh Sơn nói.
"Cách nói này đã từng có người nói, nhưng rất nhanh bị phủ nhận." Mèo Con nói.
"Tại sao bị phủ nhận?"
"Bởi vì thần linh sáng thế, lại sáng tạo ra vạn giới chúng sinh, nên thần linh có sức mạnh vô thượng. Khi đối mặt với chúng sinh, bọn họ tùy tiện dùng bất cứ thần pháp gì đều có thể thay đổi tất cả chúng sinh. Cho nên thần linh gần như toàn trí toàn năng, bọn họ chắc không có tâm tình tiêu cực." Mèo Con nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Điều này nói cũng đúng.
Hắn không nghĩ thêm vấn đề này nữa, mà tiếp tục nhìn xuống phía dưới.
Hắn lại quan sát pho tượng thần linh.
Pho tượng thần linh khổng lồ này do một khối đồng thau đúc thành.
Đồng thau?
Chờ đã, loại vật liệu này hình như mình gặp ở nơi nào rồi thì phải.
Bỗng nhiên, hắn nhớ đến thi thể khổng lồ của mười vạn năm trước.
Chẳng biết tại sao, Cố Thanh Sơn lập tức nghĩ đến một chuyện khác.
Thông qua hoàn thành nhiệm vụ của Chiến Thần, mình biết được một bí mật.
Trong thế giới Lục Đạo giấu nhiều Phần Mộ Của Thế Giới nhất. Trong đó có thần linh giao cho chúng sinh phương pháp tự cứu.
Tự cứu...
Phương pháp tự cứu...
Trong lòng Cố Thanh Sơn luôn thoáng qua một suy nghĩ. Nhưng hắn vắt hết óc suy nghĩ, làm thế nào cũng không nắm được ý nghĩ này.
"Chúng ta bay chậm xuống đi. Suốt quá trình, hai người phải chú ý xem bốn phía có xuất hiện động tĩnh gì không." Barry nói.
"Được." Cố Thanh Sơn đáp.
Barry đã đi qua ba Phần Mộ Của Thế Giới, nên hắn ta có kinh nghiệm phong phú, lúc này nghe hắn ta là không sai.
Ba người bèn bay xuống phía mặt người bằng đồng khổng lồ kia.
So với mặt người bằng đồng thì ba người lúc này quả thực quá nhỏ bé.
Bọn họ giống như là ba chiếc lá bồng bềnh trên mặt hồ rộng lớn.
Theo khoảng cách rút ngắn, Cố Thanh Sơn phát hiện một chuyện khiến người ta kinh ngạc.
Theo ba người bay xuống, thì đồng tử mặt người bằng đồng bắt đầu chuyển động.
Cả mặt người bằng đồng hơi điều chỉnh phương hướng, để nó quan sát ba người bay xuống dễ hơn.
"Nó đang di chuyển." Cố Thanh Sơn nhắc nhở.
"Đúng vậy, pho tượng thần linh đều có linh trí nhất định. Nó còn kể cho cậu câu chuyện về Phần Mộ Của Thế Giới này." Barry nói.
Mèo Con cũng nói: "Bình tĩnh đi, các vị thần đã không còn ở trong chín trăm triệu tầng thế giới. Nên pho tượng này cũng chỉ là pho tượng mà thôi."
Cố Thanh Sơn trầm tĩnh lại, lại quan sát tỉ mỉ pho tượng bằng đồng
Bỗng nhiên, hắn trông thấy trong mắt trái mặt người bằng đồng, phản chiếu một bóng người.
"Barry, Mèo Con! Hai người xem." Cố Thanh Sơn lập tức nói.
Hai người nhìn về nơi hắn chỉ.
"cậu thấy được cái gì?" Barry nghi ngờ hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: "Hai người mau nhìn mắt trái của nó."
Trong tầm mắt của hắn lại trông thấy bóng người trong mắt trái của mặt người bằng đồng. Bóng người kia hình như cảm ứng được ba người đến gần.
Bóng người gõ điên cuồng vào mắt trái bằng đồng.
Xem ra, hình như bóng người muốn từ trong mắt trái bằng đồng đi ra!
Mèo Con nhìn chằm chằm vào mắt trái của mặt người bằng đồng, rồi lắc đầu nói: "Em không thấy cái gì."
Barry lại nói: "Đôi mắt này cũng rất sinh động. Nó là tác phẩm kiệt xuất nhất trong các pho tượng thần linh mà tôi đã thấy."
Cố Thanh Sơn nhìn hai người.
Chỉ trông thấy vẻ mặt của Barry và Mèo Con rất bình thường, không giống đang nói láo.
Hai người đều là cường giả cấp Bá Chủ, không cần thiết nói đùa về chuyện nhỏ nhặt này với mình.
Trong lòng Cố Thanh Sơn đột nhiên thoáng xuất hiện một ý nghĩ.
Chẳng lẽ...
Chỉ có mình mới có thể trông thấy bóng người kia?
Hắn lại nhìn về phía mắt trái bằng đồng
Chỉ trông thấy trong mắt trái, bóng người kia đã bình tĩnh trở lại.
Bóng người yên lặng đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Chẳng biết tại sao, Cố Thanh Sơn cảm thấy bóng người kia đang yên lặng nhìn mình xuyên qua mắt trái bằng đồng.
Hình bóng kia không nhúc nhích, xuyên qua đồng tử của mặt người bằng đồng, yên lặng nhìn chăm chú Cố Thanh Sơn.
Nhưng Barry và Mèo Con lại không có cảm giác gì.
Barry vẫn nói: "Hai người chú ý một chút, có vài Phần Mộ Của Thế Giới trước khi mở ra, sẽ xuất hiện biến hóa kỳ quái nào đó."
"Điều đó cũng không đáng kể, lấy thực lực của anh và em, hoàn toàn ứng phó được." Mèo Con cười nói.
Ba người tiếp tục bay xuống mặt người bằng đồng.
Sau vài hơi thở.
Bọn họ đã đứng trên chóp mũi của mặt người bằng đồng.
"Tiếp theo, chúng ta tách ra thăm dò một chút, nhìn xem pho tượng bằng đồng này có gì đặc biệt." Barry nói.
"Bình thường mà nói, vài chỗ đặc biệt kia có liên qua đến phương thức mở Phần Mộ Của Thế Giới." Mèo Con giải thích cho Cố Thanh Sơn.
"Đúng là như vậy, bây giờ chúng ta bắt đầu chứ?" Barry nói rất nhiệt tình.
Dù sao cũng là đồ vật còn sót lại của các vị thần, có thể tìm tòi hư thực cũng là một chuyện rất kích thích.
Cố Thanh Sơn vẫn dửng dung như cũ.
Hắn phát hiện, Barry và Mèo Con không nhìn thấy bóng người kia thật.
Hai anh em quang minh lỗi lạc, tính cách cũng rất thoải mái.
Nếu như bọn họ lừa mình, làm bộ không nhìn thấy hình bóng kia. Thì không nói đến Mèo Con, mà Barry nhất định sẽ bộc lộ sơ hở trên khuôn mặt.
Điều này quá quái lạ.
Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu.
Hắn quyết định nhắc lại một chút cho Barry và Mèo Con và yêu cầu bọn họ dùng vài thuật pháp.
Có thuật pháp gia trì, thì bọn họ cố gắng là có thể phát hiện được bóng người kia.
Cố Thanh Sơn bèn nói: "Barry, Mèo Con! Hai người dùng thuật pháp dò xét mắt trái của mặt người bằng đồng kia xem. Tôi phát hiện..."
Câu nói của hắn dừng lại hoàn toàn.
Khi hắn nói ra "Mắt trái của mặt người bằng đồng" thì tất cả xung quanh cũng thay đổi.
Tất cả cảnh tượng xung quanh đều hóa thành đường cong mơ hồ rồi lao vùn vụt, nổ tung và vỡ nát trước mặt Cố Thanh Sơn.
Toàn bộ thế giới biến thành hư không màu trắng tinh.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình đang lơ lửng, sau đó lại rơi xuống mặt đất.
Hắn thả ra thần niệm quan sát xung quanh.
Đông Nam Tây Bắc, Bốn phương đất trời, mênh mang mênh mông.
Ngoài màu trắng thì toàn bộ thế giới không nhìn thấy cái gì.
Mà nơi Cố Thanh Sơn đứng là một đảo hoang.
Trong nháy mắt, hắn đã đưa thân vào một đảo hoang.
Mèo Con và Barry chẳng biết đi đâu.
Toàn bộ đảo hoang chỉ có mình hắn.
Hòn đảo này trôi nổi trên vực sâu vô tận không có ánh sáng.
Cảnh tượng như vậy hơi giống Phù Không đảo của thế giới Huyền Không.
Nhưng nó khác với thế giới Huyền Không là dưới hòn đảo là vực sâu không đáy, mà không phải Giới Ma.
Cố Thanh Sơn cúi đầu xuống rồi bước lên mặt đất.
Mặt đất vô cùng cứng rắn và hiện lên ánh sáng kim loại.
Đây là màu của đồng thau.
Hoá ra đây là một hòn đảo hoàn toàn do đồng thau đúc thành.
"Thương xót..."
Cố Thanh Sơn nhìn về phía mặt người bằng đồng kia.
Chỉ thấy mặt người sinh động như thật, lộ ra một vẻ thương xót nặng nề. Ba người yên lặng nhìn thẳng lên trời.
Cố Thanh Sơn bị mặt người nhìn chằm chằm, trong lòng tự nhiên sinh ra một luồng cảm xúc không thể kháng cự.
"Ở tất cả đồ vật cổ đại, các vị thần chỉ có loại biểu cảm này." Barry nói tiếp.
"Có người nói đây là thương xót nặng nề nhất, đã chứng minh các vị thần sáng thế từ bi với sinh mệnh. Nhưng em luôn cảm thấy nó không đúng." Mèo Con nói.
"Vì sao?" Barry ngạc nhiên.
Hắn ta chưa hề nghe em gái nói chuyện liên quan đến phương diện này.
Mèo Con nói: "Không nói rõ được! Em cảm thấy tác phẩm nghệ thuật thương xót cần phải có sức mạnh và sức cuốn hút. Nhưng em xem qua bức họa thời cổ đại. Biểu cảm trên vài pho tượng thần linh kia chưa bao giờ cảm hóa được em.”
Cố Thanh Sơn đột nhiên nói: "Nhìn pho tượng này, đều khiến người ta kìm lòng không được và không muốn nhìn thấy nó nữa."
"Đúng thế." Mèo Con suy nghĩ một chút rồi nói.
“Anh cảm thấy kỳ thật nó truyền lại chính là một loại tâm tình tiêu cực hỗn hợp... Giống như tuyệt vọng, đau khổ và sợ hãi. Cho nên trong tiềm thức của em không muốn bị cảm hóa." Cố Thanh Sơn nói.
"Cách nói này đã từng có người nói, nhưng rất nhanh bị phủ nhận." Mèo Con nói.
"Tại sao bị phủ nhận?"
"Bởi vì thần linh sáng thế, lại sáng tạo ra vạn giới chúng sinh, nên thần linh có sức mạnh vô thượng. Khi đối mặt với chúng sinh, bọn họ tùy tiện dùng bất cứ thần pháp gì đều có thể thay đổi tất cả chúng sinh. Cho nên thần linh gần như toàn trí toàn năng, bọn họ chắc không có tâm tình tiêu cực." Mèo Con nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Điều này nói cũng đúng.
Hắn không nghĩ thêm vấn đề này nữa, mà tiếp tục nhìn xuống phía dưới.
Hắn lại quan sát pho tượng thần linh.
Pho tượng thần linh khổng lồ này do một khối đồng thau đúc thành.
Đồng thau?
Chờ đã, loại vật liệu này hình như mình gặp ở nơi nào rồi thì phải.
Bỗng nhiên, hắn nhớ đến thi thể khổng lồ của mười vạn năm trước.
Chẳng biết tại sao, Cố Thanh Sơn lập tức nghĩ đến một chuyện khác.
Thông qua hoàn thành nhiệm vụ của Chiến Thần, mình biết được một bí mật.
Trong thế giới Lục Đạo giấu nhiều Phần Mộ Của Thế Giới nhất. Trong đó có thần linh giao cho chúng sinh phương pháp tự cứu.
Tự cứu...
Phương pháp tự cứu...
Trong lòng Cố Thanh Sơn luôn thoáng qua một suy nghĩ. Nhưng hắn vắt hết óc suy nghĩ, làm thế nào cũng không nắm được ý nghĩ này.
"Chúng ta bay chậm xuống đi. Suốt quá trình, hai người phải chú ý xem bốn phía có xuất hiện động tĩnh gì không." Barry nói.
"Được." Cố Thanh Sơn đáp.
Barry đã đi qua ba Phần Mộ Của Thế Giới, nên hắn ta có kinh nghiệm phong phú, lúc này nghe hắn ta là không sai.
Ba người bèn bay xuống phía mặt người bằng đồng khổng lồ kia.
So với mặt người bằng đồng thì ba người lúc này quả thực quá nhỏ bé.
Bọn họ giống như là ba chiếc lá bồng bềnh trên mặt hồ rộng lớn.
Theo khoảng cách rút ngắn, Cố Thanh Sơn phát hiện một chuyện khiến người ta kinh ngạc.
Theo ba người bay xuống, thì đồng tử mặt người bằng đồng bắt đầu chuyển động.
Cả mặt người bằng đồng hơi điều chỉnh phương hướng, để nó quan sát ba người bay xuống dễ hơn.
"Nó đang di chuyển." Cố Thanh Sơn nhắc nhở.
"Đúng vậy, pho tượng thần linh đều có linh trí nhất định. Nó còn kể cho cậu câu chuyện về Phần Mộ Của Thế Giới này." Barry nói.
Mèo Con cũng nói: "Bình tĩnh đi, các vị thần đã không còn ở trong chín trăm triệu tầng thế giới. Nên pho tượng này cũng chỉ là pho tượng mà thôi."
Cố Thanh Sơn trầm tĩnh lại, lại quan sát tỉ mỉ pho tượng bằng đồng
Bỗng nhiên, hắn trông thấy trong mắt trái mặt người bằng đồng, phản chiếu một bóng người.
"Barry, Mèo Con! Hai người xem." Cố Thanh Sơn lập tức nói.
Hai người nhìn về nơi hắn chỉ.
"cậu thấy được cái gì?" Barry nghi ngờ hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: "Hai người mau nhìn mắt trái của nó."
Trong tầm mắt của hắn lại trông thấy bóng người trong mắt trái của mặt người bằng đồng. Bóng người kia hình như cảm ứng được ba người đến gần.
Bóng người gõ điên cuồng vào mắt trái bằng đồng.
Xem ra, hình như bóng người muốn từ trong mắt trái bằng đồng đi ra!
Mèo Con nhìn chằm chằm vào mắt trái của mặt người bằng đồng, rồi lắc đầu nói: "Em không thấy cái gì."
Barry lại nói: "Đôi mắt này cũng rất sinh động. Nó là tác phẩm kiệt xuất nhất trong các pho tượng thần linh mà tôi đã thấy."
Cố Thanh Sơn nhìn hai người.
Chỉ trông thấy vẻ mặt của Barry và Mèo Con rất bình thường, không giống đang nói láo.
Hai người đều là cường giả cấp Bá Chủ, không cần thiết nói đùa về chuyện nhỏ nhặt này với mình.
Trong lòng Cố Thanh Sơn đột nhiên thoáng xuất hiện một ý nghĩ.
Chẳng lẽ...
Chỉ có mình mới có thể trông thấy bóng người kia?
Hắn lại nhìn về phía mắt trái bằng đồng
Chỉ trông thấy trong mắt trái, bóng người kia đã bình tĩnh trở lại.
Bóng người yên lặng đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Chẳng biết tại sao, Cố Thanh Sơn cảm thấy bóng người kia đang yên lặng nhìn mình xuyên qua mắt trái bằng đồng.
Hình bóng kia không nhúc nhích, xuyên qua đồng tử của mặt người bằng đồng, yên lặng nhìn chăm chú Cố Thanh Sơn.
Nhưng Barry và Mèo Con lại không có cảm giác gì.
Barry vẫn nói: "Hai người chú ý một chút, có vài Phần Mộ Của Thế Giới trước khi mở ra, sẽ xuất hiện biến hóa kỳ quái nào đó."
"Điều đó cũng không đáng kể, lấy thực lực của anh và em, hoàn toàn ứng phó được." Mèo Con cười nói.
Ba người tiếp tục bay xuống mặt người bằng đồng.
Sau vài hơi thở.
Bọn họ đã đứng trên chóp mũi của mặt người bằng đồng.
"Tiếp theo, chúng ta tách ra thăm dò một chút, nhìn xem pho tượng bằng đồng này có gì đặc biệt." Barry nói.
"Bình thường mà nói, vài chỗ đặc biệt kia có liên qua đến phương thức mở Phần Mộ Của Thế Giới." Mèo Con giải thích cho Cố Thanh Sơn.
"Đúng là như vậy, bây giờ chúng ta bắt đầu chứ?" Barry nói rất nhiệt tình.
Dù sao cũng là đồ vật còn sót lại của các vị thần, có thể tìm tòi hư thực cũng là một chuyện rất kích thích.
Cố Thanh Sơn vẫn dửng dung như cũ.
Hắn phát hiện, Barry và Mèo Con không nhìn thấy bóng người kia thật.
Hai anh em quang minh lỗi lạc, tính cách cũng rất thoải mái.
Nếu như bọn họ lừa mình, làm bộ không nhìn thấy hình bóng kia. Thì không nói đến Mèo Con, mà Barry nhất định sẽ bộc lộ sơ hở trên khuôn mặt.
Điều này quá quái lạ.
Cố Thanh Sơn hít một hơi thật sâu.
Hắn quyết định nhắc lại một chút cho Barry và Mèo Con và yêu cầu bọn họ dùng vài thuật pháp.
Có thuật pháp gia trì, thì bọn họ cố gắng là có thể phát hiện được bóng người kia.
Cố Thanh Sơn bèn nói: "Barry, Mèo Con! Hai người dùng thuật pháp dò xét mắt trái của mặt người bằng đồng kia xem. Tôi phát hiện..."
Câu nói của hắn dừng lại hoàn toàn.
Khi hắn nói ra "Mắt trái của mặt người bằng đồng" thì tất cả xung quanh cũng thay đổi.
Tất cả cảnh tượng xung quanh đều hóa thành đường cong mơ hồ rồi lao vùn vụt, nổ tung và vỡ nát trước mặt Cố Thanh Sơn.
Toàn bộ thế giới biến thành hư không màu trắng tinh.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình đang lơ lửng, sau đó lại rơi xuống mặt đất.
Hắn thả ra thần niệm quan sát xung quanh.
Đông Nam Tây Bắc, Bốn phương đất trời, mênh mang mênh mông.
Ngoài màu trắng thì toàn bộ thế giới không nhìn thấy cái gì.
Mà nơi Cố Thanh Sơn đứng là một đảo hoang.
Trong nháy mắt, hắn đã đưa thân vào một đảo hoang.
Mèo Con và Barry chẳng biết đi đâu.
Toàn bộ đảo hoang chỉ có mình hắn.
Hòn đảo này trôi nổi trên vực sâu vô tận không có ánh sáng.
Cảnh tượng như vậy hơi giống Phù Không đảo của thế giới Huyền Không.
Nhưng nó khác với thế giới Huyền Không là dưới hòn đảo là vực sâu không đáy, mà không phải Giới Ma.
Cố Thanh Sơn cúi đầu xuống rồi bước lên mặt đất.
Mặt đất vô cùng cứng rắn và hiện lên ánh sáng kim loại.
Đây là màu của đồng thau.
Hoá ra đây là một hòn đảo hoàn toàn do đồng thau đúc thành.
/1520
|