Cố Thanh Sơn thu kiếm, nhìn về phía tám tên trưởng lão cười hi hi.
Hắn dùng một loại giọng cao hứng, nói: "Được rồi, sự tình đã giải quyết suôn sẻ, về sau mọi người có thể hợp tác vui vẻ."
Hì hì!
Uyển Nhi trốn sau tấm bình phong nhịn không được cười ra tiếng.
Một tiếng cười này hình như có sức cuốn hút nào đó.
Trên Vạn Hoa bảo tọa, khóe miệng Tạ Đạo Linh cũng khẽ cong lên.
Một cái chớp mắt sau, nàng biến mất khỏi ghế.
Cùng lúc đó, bảy tám luồng sáng pháp thuật, mang theo sát ý tràn ngập toàn bộ đại điện, giống như là thuỷ triều cuộn trào mãnh liệt đánh về phía Cố Thanh Sơn.
Bách Hoa tiên tử che ở trước người Cố Thanh Sơn, tùy ý vung vẩy tay áo, đánh cho các loại pháp thuật gió cuốn mây bay.
"Vô liêm sỉ!"
"Dám giết người ở trước mặt ta."
"Tạ Đạo Linh, cô còn che chở hắn?"
"Cố Thanh Sơn phải chết."
"Ngày hôm nay không giải quyết sự việc cho rõ ràng, Tạ Đạo Linh cô đừng nghĩ qua được cửa ải này."
Tám tên trưởng lão nhao nhao mắng.
Tạ Đạo Linh lạnh lùng nói: "Ở ngay trước mặt ta, muốn giết đồ nhi của ta, các ngươi thật sự cho rằng Tạ Đạo Linh ta dễ bị bắt nạt sao?"
"Ngày hôm nay nếu còn để các ngươi quậy ở thế giới của ta, ta còn mặt mũi nào mà tu hành?"
Đang khi nói chuyện, hơi thở uy nghiêm cổ kính tang thương bay lên từ trên người nàng, mái tóc đen của nàng chợt hóa thành trắng như tuyết, bay tán loạn.
Mạn Đằng trường tiên đầy gai nhọn xuất hiện ở trong tay nàng.
Vù... ù... Đùng... ùng...
Trường tiên vung vẩy, mang theo thanh âm xé gió, hình như có ý hiệu triệu.
Không gian từ từ xuất hiện các đóa hoa đủ thứ màu, nhìn như đạo trường (1) yên lặng trang nghiêm.
(1) Đạo trường: nơi làm phép thuật của tu sĩ.
Cảnh tượng đồ sộ như vậy, khiến cho tám tên trưởng lão như bị người ta bóp cổ.
Bỗng dưng, một người hét ầm lên:
"Trời! Nàng dùng A Tu La Nhân Quả thần kỹ, Bì Ma Trí Đa La!"
Một tiếng kêu này xuất hiện, mấy tên trưởng lão không nhịn được đồng loạt lui lại.
Tạ Đạo Linh một trận thành danh.
Trong chiến dịch tan tác lần trước, nàng có thể nghịch thế mà lên, một mình đánh bại đội quân yêu ma, là dựa vào mấy kỹ năng nổi tiếng.
Một thức Bì Ma Trí Đà La này, là một trong hai loại thần kỹ đáng sợ nhất trong rất nhiều thần kỹ.
Mấy tên trưởng lão nhìn nhau, đều có chút nghi ngờ không thôi.
Nàng thật muốn đánh sao?
Làm sao nàng dám?
Tên trưởng lão cầm đầu kia lại tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Tạ Đạo Linh, cô quá điên cuồng, bây giờ ta mới biết, Đạo Tôn căn bản không nên chọn cô làm thủ lĩnh Liên Minh."
Tạ Đạo Linh nói: "Đó là ý của Đạo tôn và toàn bộ Liên Minh, dường như không quan hệ với tám người các ngươi."
"Không phải, sở dĩ mọi người chọn cô là căn cứ vào một điều kiện tiên quyết." Trưởng lão lắc đầu nói.
"Điều kiện tiên quyết?"
"Đúng, nhân vât giống như cô, tất cả mọi người cho là cô sẽ hiểu quy luật hoạt động cơ bản nhất của Liên Minh."
Trưởng lão thở dài lắc đầu, nói: "Kỳ thực vừa rồi đồ đệ cô nói không sai, ở giữa một tổ chức, chỉ có mọi người kết thành khối cộng đồng ràng buộc bằng lợi ích, mới có thể bảo đảm các phương diện của tổ chức vận chuyển với hiệu suất cao."
"Chúng ta phái người đến đây, một mặt là muốn biết quá khứ của cô, một mặt khác là muốn đạt thành hiệp nghị cùng cô."
"Kỳ thực, cách làm thông minh nhất của cô lúc này là chủ động giao Tú Tú cho chúng ta."
"Chỉ cần cô thức thời giao đệ tử cho chúng ta, lẽ nào chúng ta sẽ bạc đãi nó?"
"Mà bản thân cô cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ toàn lực của chúng ta, trở thành thủ lĩnh Liên Minh chân chính."
Tạ Đạo Linh cúi thấp đầu, hỏi: "Năm đó Đạo tôn cũng làm như vậy sao?"
"Đúng vậy, không chỉ có Đạo tôn, mỗi một người đảm nhiệm trước hắn đều làm như vậy."
"Chỉ có như vậy, mới được mọi người tin cậy."
"Tạ Đạo Linh, cô được mọi người kỳ vọng nhiều, vì sao lại muốn đối phó với chúng ta? Vì sao cô phải phá cái thế cân bằng này? Cô có biết Liên Minh có ảnh hưởng đến an nguy của mấy ngàn thế giới tu hành hay không?"
"Trăm vạn người tu hành đều kỳ vọng cô có thể dẫn mọi người đi tiếp, kỳ vọng cô có thế khiến cho Liên Minh đoàn kết, kỳ vọng cô dẫn mọi người đánh thắng Ma quốc."
Lão giả dõng dạc nói nói: "Hiện tại ngay cả quyền lợi cá nhân cơ bản nhất cô cũng không muốn bỏ ra, chỉ lo tư tâm của mình như vậy, lão phu thực sự không biết cô sẽ dẫn dắt Liên Minh như thế nào. Cô khiến người ta quá thất vọng rồi!"
"Ngươi nói quyền lợi ư?"
Tạ Đạo Linh bật cười.
Nàng tùy ý quơ Mạn Đằng trường tiên, nói: "Các ngươi mới là kẻ thực sự không rõ."
Nàng cất cao giọng nói: "Ngày hôm nay, ta dùng hành động thực tế của ta để nói cho mỗi một người tu hành trong Liên Minh biết, người bọn họ quan tâm trong lòng, người bọn họ muốn bảo vệ, người khiến bọn họ tình nguyện chết trận, đều sẽ không bị bất kỳ tổ chức, lợi ích bất luận gì uy hiếp."
"Bắt đầu từ ta, Liên Minh không phải gắn kết bằng ích lợi."
"Giả như ngày mai chúng ta chết ở tiền tuyến khi chống cự Ma quốc, cũng là bởi vì chúng ta có chung nguyện vọng."
"Đúng vậy, chúng ta sẽ chết, bởi vì chúng ta tình nguyện dù chết cũng phải bảo vệ những bảo vật quý giá."
"Chúng sinh tu hành, không phải tu quyền lợi, mà là mong muốn trong lòng."
"Ngay cả chí khí tâm huyết siêu thoát sinh tử các ngươi cũng đã tiêu ma, đạo tâm truỵ lạc, còn bị quyền lợi che mắt, cái này chính là nguyên nhân các ngươi không thể tiếp tục đột phá tiếp."
"Ở chỗ này của ta, đầu tiên là các ngươi muốn ra tay với Tú Tú, bây giờ lại muốn giết Thanh Sơn, hôm nay ta chắc chắn sẽ không tha cho các ngươi."
Tạ Đạo Linh múa trường tiên.
Trong chốc lát vạn hoa nở rộ, lại ào ào kết làm vòng hoa, tạo ra phù văn hư ảo.
Phép đã thành!
Trong không trung hiện ra bức tượng của một vị thần cổ xưa nghìn mắt, chín trăm chín mươi tay, tám chân, miệng phun lửa.
Tượng thần cổ xưa xuất hiện trong nháy mắt, một bầu không khí trang nghiêm uy vũ tràn ngập cả đại điện.
Sát khí nổi lên!"
Tạ Đạo Linh cao giọng nói: "Nói cũng đã nói xong, nhận lấy cái chết đi!"
Đối diện nàng, tám tên trưởng lão thầm biết đã đến thời khắc nguy hiểm nhất.
Bọn họ sớm đã đặt hai tay chéo nhau, đồng thanh quát lên: "Chín trăm triệu tầng thế giới, Trọng Tài Thế Giới!"
Ở trước ngực bọn hộ, mỗi bên ngực xuất hiện một cái thẻ không trọn vẹn.
Lúc này, chiếc thẻ bay lên giữa không trung, hợp thành một cái lệnh bài xinh xắn.
Lệnh bài rung một cái ở trong hư không, phát ra tiếng kêu to kéo dài ngắn ngủi.
Lập tức có một thanh âm sốt ruột xuất hiện ở trên nóc điện.
"Kẻ nào gọi ta?"
Kèm theo thanh âm này, thân hình kia rơi xuống.
Đây là một người đàn ông mặt râu tràn đầy vẻ tang thương.
Lúc hắn rơi xuống, trong tay còn nắm lấy một cái thẻ bài.
Có vẻ là hắn chạy ra trực tiếp từ thẻ bài này.
Người đàn ông thu bài, đầu tiên là cảm thấy hứng thú nhìn tượng thần trên không trung một chút, sau đó dùng đôi mắt sắc bén nhìn về phía tám trưởng lão.
"Trọng Tài Thế Giới không phải muốn là có thể phát động, nếu như các ngươi làm lỡ ván bài của ta chỉ để cứu mạng mình, ta sẽ giết các ngươi trước." Người đàn ông nói.
Người trưởng lão cầm đầu cười nịnh nọt: "Đại nhân! Xin ngài yên tâm, chúng ta tuyệt không phải vì việc tư, quả thật đúng là có việc phải xin Trọng Tài Thế Giới."
"Nói đi, chớ kéo dài thời gian!" Người đàn ông nói.
Trưởng lão kia chỉ về phía Bách Hoa tiên tử Tạ Đạo Linh, cười nói: "Bẩm báo đại nhân, người đàn bà kia tự ý dung hợp năm thế giới, đã vượt quá giới hạn cao nhất là hai thế giới, cho nên chúng ta xin ngài loại trừ."
"A, không đúng rồi, chuyện của nàng lần trước đã nộp hồ sơ, chuyện này là Liên Minh tu hành các ngươi đưa ra đề nghị." Người kia ngạc nhiên.
"Nhưng bây giờ chúng ta không muốn đưa ra đề nghị nữa." Lão già nói.
Bảy tên trưởng lão còn lại cũng gật đầu.
"Đại nhân, danh ngạch nằm trong tay tám người chúng ta, chúng ta đưa ra bản tuyên bố đặc biệt ở đây, sẽ không cấp cho cô ta danh ngạch." Một lão già kiên quyết.
Trưởng lão cầm đầu nhìn Tạ Đạo Linh, lộ ra vẻ tàn nhẫn: "Bây giờ, xin đại nhân lập tức xem xét quyết định đối với hành động tự ý dung hợp của cô ta."
Lần này chính là "rút củi đáy nồi"!
Hắn dùng một loại giọng cao hứng, nói: "Được rồi, sự tình đã giải quyết suôn sẻ, về sau mọi người có thể hợp tác vui vẻ."
Hì hì!
Uyển Nhi trốn sau tấm bình phong nhịn không được cười ra tiếng.
Một tiếng cười này hình như có sức cuốn hút nào đó.
Trên Vạn Hoa bảo tọa, khóe miệng Tạ Đạo Linh cũng khẽ cong lên.
Một cái chớp mắt sau, nàng biến mất khỏi ghế.
Cùng lúc đó, bảy tám luồng sáng pháp thuật, mang theo sát ý tràn ngập toàn bộ đại điện, giống như là thuỷ triều cuộn trào mãnh liệt đánh về phía Cố Thanh Sơn.
Bách Hoa tiên tử che ở trước người Cố Thanh Sơn, tùy ý vung vẩy tay áo, đánh cho các loại pháp thuật gió cuốn mây bay.
"Vô liêm sỉ!"
"Dám giết người ở trước mặt ta."
"Tạ Đạo Linh, cô còn che chở hắn?"
"Cố Thanh Sơn phải chết."
"Ngày hôm nay không giải quyết sự việc cho rõ ràng, Tạ Đạo Linh cô đừng nghĩ qua được cửa ải này."
Tám tên trưởng lão nhao nhao mắng.
Tạ Đạo Linh lạnh lùng nói: "Ở ngay trước mặt ta, muốn giết đồ nhi của ta, các ngươi thật sự cho rằng Tạ Đạo Linh ta dễ bị bắt nạt sao?"
"Ngày hôm nay nếu còn để các ngươi quậy ở thế giới của ta, ta còn mặt mũi nào mà tu hành?"
Đang khi nói chuyện, hơi thở uy nghiêm cổ kính tang thương bay lên từ trên người nàng, mái tóc đen của nàng chợt hóa thành trắng như tuyết, bay tán loạn.
Mạn Đằng trường tiên đầy gai nhọn xuất hiện ở trong tay nàng.
Vù... ù... Đùng... ùng...
Trường tiên vung vẩy, mang theo thanh âm xé gió, hình như có ý hiệu triệu.
Không gian từ từ xuất hiện các đóa hoa đủ thứ màu, nhìn như đạo trường (1) yên lặng trang nghiêm.
(1) Đạo trường: nơi làm phép thuật của tu sĩ.
Cảnh tượng đồ sộ như vậy, khiến cho tám tên trưởng lão như bị người ta bóp cổ.
Bỗng dưng, một người hét ầm lên:
"Trời! Nàng dùng A Tu La Nhân Quả thần kỹ, Bì Ma Trí Đa La!"
Một tiếng kêu này xuất hiện, mấy tên trưởng lão không nhịn được đồng loạt lui lại.
Tạ Đạo Linh một trận thành danh.
Trong chiến dịch tan tác lần trước, nàng có thể nghịch thế mà lên, một mình đánh bại đội quân yêu ma, là dựa vào mấy kỹ năng nổi tiếng.
Một thức Bì Ma Trí Đà La này, là một trong hai loại thần kỹ đáng sợ nhất trong rất nhiều thần kỹ.
Mấy tên trưởng lão nhìn nhau, đều có chút nghi ngờ không thôi.
Nàng thật muốn đánh sao?
Làm sao nàng dám?
Tên trưởng lão cầm đầu kia lại tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Tạ Đạo Linh, cô quá điên cuồng, bây giờ ta mới biết, Đạo Tôn căn bản không nên chọn cô làm thủ lĩnh Liên Minh."
Tạ Đạo Linh nói: "Đó là ý của Đạo tôn và toàn bộ Liên Minh, dường như không quan hệ với tám người các ngươi."
"Không phải, sở dĩ mọi người chọn cô là căn cứ vào một điều kiện tiên quyết." Trưởng lão lắc đầu nói.
"Điều kiện tiên quyết?"
"Đúng, nhân vât giống như cô, tất cả mọi người cho là cô sẽ hiểu quy luật hoạt động cơ bản nhất của Liên Minh."
Trưởng lão thở dài lắc đầu, nói: "Kỳ thực vừa rồi đồ đệ cô nói không sai, ở giữa một tổ chức, chỉ có mọi người kết thành khối cộng đồng ràng buộc bằng lợi ích, mới có thể bảo đảm các phương diện của tổ chức vận chuyển với hiệu suất cao."
"Chúng ta phái người đến đây, một mặt là muốn biết quá khứ của cô, một mặt khác là muốn đạt thành hiệp nghị cùng cô."
"Kỳ thực, cách làm thông minh nhất của cô lúc này là chủ động giao Tú Tú cho chúng ta."
"Chỉ cần cô thức thời giao đệ tử cho chúng ta, lẽ nào chúng ta sẽ bạc đãi nó?"
"Mà bản thân cô cũng sẽ nhận được sự hỗ trợ toàn lực của chúng ta, trở thành thủ lĩnh Liên Minh chân chính."
Tạ Đạo Linh cúi thấp đầu, hỏi: "Năm đó Đạo tôn cũng làm như vậy sao?"
"Đúng vậy, không chỉ có Đạo tôn, mỗi một người đảm nhiệm trước hắn đều làm như vậy."
"Chỉ có như vậy, mới được mọi người tin cậy."
"Tạ Đạo Linh, cô được mọi người kỳ vọng nhiều, vì sao lại muốn đối phó với chúng ta? Vì sao cô phải phá cái thế cân bằng này? Cô có biết Liên Minh có ảnh hưởng đến an nguy của mấy ngàn thế giới tu hành hay không?"
"Trăm vạn người tu hành đều kỳ vọng cô có thể dẫn mọi người đi tiếp, kỳ vọng cô có thế khiến cho Liên Minh đoàn kết, kỳ vọng cô dẫn mọi người đánh thắng Ma quốc."
Lão giả dõng dạc nói nói: "Hiện tại ngay cả quyền lợi cá nhân cơ bản nhất cô cũng không muốn bỏ ra, chỉ lo tư tâm của mình như vậy, lão phu thực sự không biết cô sẽ dẫn dắt Liên Minh như thế nào. Cô khiến người ta quá thất vọng rồi!"
"Ngươi nói quyền lợi ư?"
Tạ Đạo Linh bật cười.
Nàng tùy ý quơ Mạn Đằng trường tiên, nói: "Các ngươi mới là kẻ thực sự không rõ."
Nàng cất cao giọng nói: "Ngày hôm nay, ta dùng hành động thực tế của ta để nói cho mỗi một người tu hành trong Liên Minh biết, người bọn họ quan tâm trong lòng, người bọn họ muốn bảo vệ, người khiến bọn họ tình nguyện chết trận, đều sẽ không bị bất kỳ tổ chức, lợi ích bất luận gì uy hiếp."
"Bắt đầu từ ta, Liên Minh không phải gắn kết bằng ích lợi."
"Giả như ngày mai chúng ta chết ở tiền tuyến khi chống cự Ma quốc, cũng là bởi vì chúng ta có chung nguyện vọng."
"Đúng vậy, chúng ta sẽ chết, bởi vì chúng ta tình nguyện dù chết cũng phải bảo vệ những bảo vật quý giá."
"Chúng sinh tu hành, không phải tu quyền lợi, mà là mong muốn trong lòng."
"Ngay cả chí khí tâm huyết siêu thoát sinh tử các ngươi cũng đã tiêu ma, đạo tâm truỵ lạc, còn bị quyền lợi che mắt, cái này chính là nguyên nhân các ngươi không thể tiếp tục đột phá tiếp."
"Ở chỗ này của ta, đầu tiên là các ngươi muốn ra tay với Tú Tú, bây giờ lại muốn giết Thanh Sơn, hôm nay ta chắc chắn sẽ không tha cho các ngươi."
Tạ Đạo Linh múa trường tiên.
Trong chốc lát vạn hoa nở rộ, lại ào ào kết làm vòng hoa, tạo ra phù văn hư ảo.
Phép đã thành!
Trong không trung hiện ra bức tượng của một vị thần cổ xưa nghìn mắt, chín trăm chín mươi tay, tám chân, miệng phun lửa.
Tượng thần cổ xưa xuất hiện trong nháy mắt, một bầu không khí trang nghiêm uy vũ tràn ngập cả đại điện.
Sát khí nổi lên!"
Tạ Đạo Linh cao giọng nói: "Nói cũng đã nói xong, nhận lấy cái chết đi!"
Đối diện nàng, tám tên trưởng lão thầm biết đã đến thời khắc nguy hiểm nhất.
Bọn họ sớm đã đặt hai tay chéo nhau, đồng thanh quát lên: "Chín trăm triệu tầng thế giới, Trọng Tài Thế Giới!"
Ở trước ngực bọn hộ, mỗi bên ngực xuất hiện một cái thẻ không trọn vẹn.
Lúc này, chiếc thẻ bay lên giữa không trung, hợp thành một cái lệnh bài xinh xắn.
Lệnh bài rung một cái ở trong hư không, phát ra tiếng kêu to kéo dài ngắn ngủi.
Lập tức có một thanh âm sốt ruột xuất hiện ở trên nóc điện.
"Kẻ nào gọi ta?"
Kèm theo thanh âm này, thân hình kia rơi xuống.
Đây là một người đàn ông mặt râu tràn đầy vẻ tang thương.
Lúc hắn rơi xuống, trong tay còn nắm lấy một cái thẻ bài.
Có vẻ là hắn chạy ra trực tiếp từ thẻ bài này.
Người đàn ông thu bài, đầu tiên là cảm thấy hứng thú nhìn tượng thần trên không trung một chút, sau đó dùng đôi mắt sắc bén nhìn về phía tám trưởng lão.
"Trọng Tài Thế Giới không phải muốn là có thể phát động, nếu như các ngươi làm lỡ ván bài của ta chỉ để cứu mạng mình, ta sẽ giết các ngươi trước." Người đàn ông nói.
Người trưởng lão cầm đầu cười nịnh nọt: "Đại nhân! Xin ngài yên tâm, chúng ta tuyệt không phải vì việc tư, quả thật đúng là có việc phải xin Trọng Tài Thế Giới."
"Nói đi, chớ kéo dài thời gian!" Người đàn ông nói.
Trưởng lão kia chỉ về phía Bách Hoa tiên tử Tạ Đạo Linh, cười nói: "Bẩm báo đại nhân, người đàn bà kia tự ý dung hợp năm thế giới, đã vượt quá giới hạn cao nhất là hai thế giới, cho nên chúng ta xin ngài loại trừ."
"A, không đúng rồi, chuyện của nàng lần trước đã nộp hồ sơ, chuyện này là Liên Minh tu hành các ngươi đưa ra đề nghị." Người kia ngạc nhiên.
"Nhưng bây giờ chúng ta không muốn đưa ra đề nghị nữa." Lão già nói.
Bảy tên trưởng lão còn lại cũng gật đầu.
"Đại nhân, danh ngạch nằm trong tay tám người chúng ta, chúng ta đưa ra bản tuyên bố đặc biệt ở đây, sẽ không cấp cho cô ta danh ngạch." Một lão già kiên quyết.
Trưởng lão cầm đầu nhìn Tạ Đạo Linh, lộ ra vẻ tàn nhẫn: "Bây giờ, xin đại nhân lập tức xem xét quyết định đối với hành động tự ý dung hợp của cô ta."
Lần này chính là "rút củi đáy nồi"!
/1520
|