Càng sâu trong hư không, còn có quái vật mạnh hơn cả Bán Thần.
Nhưng ngay đến những quái vật ở trước mặt này, Cố Thanh Sơn cũng không đánh bại được.
E là chỉ chốc nữa, sẽ có quái vật không chê Cố Thanh Sơn quá nhỏ, bắt hắn nhét vào khẽ răng.
Không có thời gian để do dự nữa.
Cố Thanh Sơn than thở một tiếng, tiện tay nhặt lấy một viên đá nhỏ bay ngang qua trước mặt.
... Trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, đồ vật vô nghĩa quá nhiều, không chỉ là đá vụn, mà đủ loại đồ cổ quái hiếm thấy cũng có.
Cố Thanh Sơn nắm đá vụn, phát động Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí.
Cơ thể hắn bỗng nhiên biến mất.
Viên đá vụn kia rơi xuống, lần nữa bị làn gió hư không cuốn lấy, bây về phía khoảng không vô định.
Trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, những quái vật lớn mạnh kia không hề quan tâm đến viên đá vụn bằng móng tay này.
Bọn chúng đã chọn được thần điện mà mình muốn tới, rối rít lên đường đuổi theo.
Cùng lúc đó, ở trong dòng chảy hỗn loạn của thời không xuất hiện ngày càng nhiều những phương tiện bay lượn.
Trong hư không mênh mông vô tận, dần dần trở nên náo nhiệt.
Hầu như tất cả mọi người đều tham gia vào hành trình, đi về phía các thần điện.
Đây là ngày đầu tiên khi Thời Đại Hành Hương mở ra!
Không còn quái vật chiếm giữ tại chỗ nữa, bọn chúng thường vừa đi đường, vừa bắt những con mồi gần đó để bổ sung thể lực.
Có vài quái vật hùng mạnh điên cuồng chạy tán loạn trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, đâm vào mấy phương tiện bay lượn ẩn hình, sau đó bắt đầu nuốt chửng.
Nhưng điều này cũng không phải luôn thuận buồm xuôi gió.
Bên trong những phương tiện bay lượn kia thường xuất hiện rất nhiều người, dùng hết sức chống lại quái vật.
Có lúc quái vật sẽ bị đả thương, chạy mất dạng.
Có lúc, sinh linh các tộc ở trên đó không chống chọi lại được sự tấn công của đám quái vật, sẽ bị chúng ăn sạch sẽ.
Thậm chí vì chạy thoát thân, có phương tiện bay lượn sẽ đâm vào những phi thuyền ẩn hình khác.
Cứ như vậy, những phi thuyền kia cũng sẽ phải đối mặt với sự tấn công của quái vật hư không giống vậy.
Bọn họ phải tham gia phản kích.
Trên các đường bay trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, từng cuộc chiến đấu nhanh chóng bùng nổ.
Chiến đấu, xuất hiện càng ngày càng nhiều.
Quái vật gào thét.
Tiếng nổ của thuật pháp.
Sinh linh kêu gào thảm thiết.
Từ nay trở đi, dòng chảy hỗn loạn của thời không hoàn toàn cáo biệt vẻ yên tĩnh của ngày xưa, trở nên càng ngày càng náo nhiệt.
... Bởi vì tất cả sinh linh đều đang rầm rộ lên đường.
Ai cũng muốn mau chóng đốt lên cây Thần Tính của mình, nhanh chóng bước đi trên con đường thông sang Bán Thần.
Thời đại hành hương vĩ đại đã đến!
Cố Thanh Sơn nằm trên viên đá nhỏ vụn, tận mắt chứng kiến hết mọi chuyện.
Hắn hoá thành một con kiến Hoả Dung nhỏ tý, nắm chặt một góc của đá vụn, dán vào mặt ngoài của đá.
Kiến Hoả Dung là loại kiến vô cùng nhỏ, thích gặm cắn cát sỏi.
Loài này là một trong số những tiêu bản mà Cố Thanh Sơn lấy được ở trong thế giới Huyền Không.
Trước khi chiến đấu với La Sát, hắn từng thu thập lông và tiêu bản của toàn bộ sinh vật trên đảo phù không ở Quảng Dương môn, cũng từng biến thành con kiến như vậy trong trận chiến.
Con kiến nhỏ bé này ngồi trên đỉnh viên đá, bình yên vô sự xuyên qua từng chiến trường, không ngừng di chuyển trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Bay được một khoảng thời gian, kiến Hỏa Dung tung thân mình nhảy một cái lên một tấm vải rách.
Tốc độ rơi của đá quá nhanh, hơn nữa không có biện pháp điều khiển
So ra, tốc độ của vải rách chậm hơn hiều.
Kiến Hỏa Dung bấu chặt vào tấm vải rách, ngẩng đầu lên nhìn ngắm bốn phía.
Nó nghiêm túc quan sát tình hình gần đó, cũng đang nhanh chóng suy nghĩ về tình cảnh của mình.
Một khắc nào đó, kiến Hỏa Dung bỗng nhiên khua khua cái râu.
Nó nhìn thấy cách đó không xa, một phương tiện bay lượn vỡ tan tành nằm ở đó.
Dường như trận chiến đã kết thúc.
Nhìn hình dáng của phương tiện bay này, kết quả là quái vật đã thắng lợi, đồng thời ăn sạch những sinh linh trên đó.
Nếu như không có bất trắc, chiếc phương tiện bay lượn này sẽ bay mãi trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Nhưng trong tầm mắt của kiến Hỏa Dung, phương tiện bay lượn vỡ nát này đang từ từ biến mất.
Chẳng mấy chốc, đã không thấy nó trong dòng chảy hỗn loạn của thời không đâu nữa.
Kiến Hỏa Dung nhìn một màn này, dần dần rơi vào yên lặng.
Vải rách bọc nó, theo làn gió trong hư không, tiếp tục bay về phía trước được một đoạn rất dài.
Qua một hồi, phía trước lại xuất hiện xác của một chiếc phi thuyền.
Đây là một chiếc phi thuyền vũ trụ thiên về khoa học kĩ thuật.
Từ độ nứt của thân thuyền cùng với lỗ hổng cực lớn ở vỏ ngoài cứng rắn, đã có thể nhìn ra chiếc thuyền này gặp phải tập kích như thế nào.
... Đó nhất định là một kẻ đáng sợ.
Bây giờ, toàn bộ phi thuyền đã bị hư, tất cả sinh linh trên phi thuyền đều không thấy, duy chỉ có một vài tay chân đứt đoạn cùng vết máu lưu lại, nói lên mức độ thê thảm của trận chiến.
Vải rách đến gần xác phi thuyền rất nhanh.
Trong khoảnh khắc hai bên đi ngang qua nhau, kiến Hỏa Dung đột nhiên từ trên vải rách trượt xuống.
Nó hóa thành một con chim sơn ca, cưỡi gió, dùng tốc độ nhanh nhất chui vào trong xác phi thuyền.
Chim sơn ca men theo lỗ hổng bay vào khoang thuyền, lập tức lăn xuống đất, lại hóa thành kiến Hỏa Dung, chui vào trong một đường ống.
Kiến Hỏa Dung dọc theo đường ống đi xuống, đi tới chỗ sâu trong phi thuyền chất đầy cấu trúc máy móc.
Nó lặng lẽ bò vào phần đuôi của một đồ vật kim loại, sau đó hóa thành một quả trứng kiến, không động đậy nữa.
... Đây là tiêu bản mà Cố Thanh Sơn lấy được, là sự tồn tại không bắt mắt, nhỏ bé nhất.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Xác của phi thuyền tiếp tục trôi lơ lửng trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Không có quái vật nào thấy hứng thú với xác của phi thuyền.
Từ khi còn rất nhỏ, các quái vật đã học được cách phân biệt những phương tiện bay nào đã bị ăn, phương tiện nào vẫn còn lành lặn nguyên vẹn.
Một giờ trôi qua.
Hai giờ trôi qua.
Năm giờ sau.
Trong xác phi thuyền không một bóng người, bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
“Báo cáo sếp, tôi và lão Lục đã đi vào."
"Chúng tôi đã kiểm tra xong rồi."
"Dựa theo tiêu chuẩn của chúng tôi, dấu vết sinh mệnh của cả chiếc phi thuyền ở mức thấp nhất, có thể có một vài động vật nhỏ như con trùng các loại... đây là điều mà bất cứ phi thuyền nào cũng khó tránh khỏi, nhưng tôi có thể bảo đảm, trên chiếc phi thuyền này không có người sống sót."
"Đúng vậy, hệ thống hỏa lực của phi thuyền đã bị quái vật phá hư hoàn toàn."
"Vỏ ngoài của phi thuyền không thể phục hồi"
"Hệ thống xử lý trung ương hoàn hảo."
"Nhật kí bay hoàn hảo."
"Đúng, phòng chứa đồ cũng hoàn hảo."
"Sếp, phi thuyền này thiên về khoa học kỹ thuật, có lẽ chúng ta không chơi được."
"Kéo vật này về? Được rồi được rồi, vậy để tôi kêu gọi đám côn trùng ẩn hình của mình, sau đó anh phải phái người tới, kết nối ổn thoả... Có điều lần này tôi bỏ ra nhiều xông sức như vậy, khi nào chia tiền, sếp phải nghiêng về bên tôi đấy."
"Ừ, ừ, vậy tôi lập tức bắt đầu làm việc."
Tiếng nói chuyện dừng lại.
Phi thuyền lại rơi vào im lặng.
Lại một lát sau.
Toàn bộ xác phi thuyền đột nhiên chuyển động.
Nó dần dần chuyển động sang một hướng khác... nhưng hình qua không phải là nó tự động di xê dịch, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh động cơ và hệ thống động lực làm việc phát ra.
Cùng lúc đó, toàn bộ xác phi thuyền lập tức biến mất hoàn toàn trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Không ai có thể nhìn thấy nó.
Cũng không ai biết nó đi đâu.
Mà lúc này, quả trứng kiến đã chui vào phi thuyền trước đó, vẫn ẩn núp ở trong kết cấu mấy móc nào đó sâu trong phi thuyền.
Nó không hề nhúc nhích.
Dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Một sự tồn tại to lớn trong suốt không thể thấy, đã tránh né đám quái vật đông nghịt ở phía trước, chạy trên con đường hẻo lánh nhất.
Bởi vì con đường này không thông sang bảy thần điện lớn, cũng không dẫn đến bến tàu quy mô lớn náo nhiệt, càng không hướng về phía những thế giới Siêu Duy cực kỳ thưa thớt trong khu Tranh Bá, cho nên trong ngày đặc biệt này, trên tuyến đường này cơ bản không thể nhìn thấy bất kì quái vật và phương tiện bay nào.
Nhưng ngay đến những quái vật ở trước mặt này, Cố Thanh Sơn cũng không đánh bại được.
E là chỉ chốc nữa, sẽ có quái vật không chê Cố Thanh Sơn quá nhỏ, bắt hắn nhét vào khẽ răng.
Không có thời gian để do dự nữa.
Cố Thanh Sơn than thở một tiếng, tiện tay nhặt lấy một viên đá nhỏ bay ngang qua trước mặt.
... Trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, đồ vật vô nghĩa quá nhiều, không chỉ là đá vụn, mà đủ loại đồ cổ quái hiếm thấy cũng có.
Cố Thanh Sơn nắm đá vụn, phát động Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí.
Cơ thể hắn bỗng nhiên biến mất.
Viên đá vụn kia rơi xuống, lần nữa bị làn gió hư không cuốn lấy, bây về phía khoảng không vô định.
Trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, những quái vật lớn mạnh kia không hề quan tâm đến viên đá vụn bằng móng tay này.
Bọn chúng đã chọn được thần điện mà mình muốn tới, rối rít lên đường đuổi theo.
Cùng lúc đó, ở trong dòng chảy hỗn loạn của thời không xuất hiện ngày càng nhiều những phương tiện bay lượn.
Trong hư không mênh mông vô tận, dần dần trở nên náo nhiệt.
Hầu như tất cả mọi người đều tham gia vào hành trình, đi về phía các thần điện.
Đây là ngày đầu tiên khi Thời Đại Hành Hương mở ra!
Không còn quái vật chiếm giữ tại chỗ nữa, bọn chúng thường vừa đi đường, vừa bắt những con mồi gần đó để bổ sung thể lực.
Có vài quái vật hùng mạnh điên cuồng chạy tán loạn trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, đâm vào mấy phương tiện bay lượn ẩn hình, sau đó bắt đầu nuốt chửng.
Nhưng điều này cũng không phải luôn thuận buồm xuôi gió.
Bên trong những phương tiện bay lượn kia thường xuất hiện rất nhiều người, dùng hết sức chống lại quái vật.
Có lúc quái vật sẽ bị đả thương, chạy mất dạng.
Có lúc, sinh linh các tộc ở trên đó không chống chọi lại được sự tấn công của đám quái vật, sẽ bị chúng ăn sạch sẽ.
Thậm chí vì chạy thoát thân, có phương tiện bay lượn sẽ đâm vào những phi thuyền ẩn hình khác.
Cứ như vậy, những phi thuyền kia cũng sẽ phải đối mặt với sự tấn công của quái vật hư không giống vậy.
Bọn họ phải tham gia phản kích.
Trên các đường bay trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, từng cuộc chiến đấu nhanh chóng bùng nổ.
Chiến đấu, xuất hiện càng ngày càng nhiều.
Quái vật gào thét.
Tiếng nổ của thuật pháp.
Sinh linh kêu gào thảm thiết.
Từ nay trở đi, dòng chảy hỗn loạn của thời không hoàn toàn cáo biệt vẻ yên tĩnh của ngày xưa, trở nên càng ngày càng náo nhiệt.
... Bởi vì tất cả sinh linh đều đang rầm rộ lên đường.
Ai cũng muốn mau chóng đốt lên cây Thần Tính của mình, nhanh chóng bước đi trên con đường thông sang Bán Thần.
Thời đại hành hương vĩ đại đã đến!
Cố Thanh Sơn nằm trên viên đá nhỏ vụn, tận mắt chứng kiến hết mọi chuyện.
Hắn hoá thành một con kiến Hoả Dung nhỏ tý, nắm chặt một góc của đá vụn, dán vào mặt ngoài của đá.
Kiến Hoả Dung là loại kiến vô cùng nhỏ, thích gặm cắn cát sỏi.
Loài này là một trong số những tiêu bản mà Cố Thanh Sơn lấy được ở trong thế giới Huyền Không.
Trước khi chiến đấu với La Sát, hắn từng thu thập lông và tiêu bản của toàn bộ sinh vật trên đảo phù không ở Quảng Dương môn, cũng từng biến thành con kiến như vậy trong trận chiến.
Con kiến nhỏ bé này ngồi trên đỉnh viên đá, bình yên vô sự xuyên qua từng chiến trường, không ngừng di chuyển trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Bay được một khoảng thời gian, kiến Hỏa Dung tung thân mình nhảy một cái lên một tấm vải rách.
Tốc độ rơi của đá quá nhanh, hơn nữa không có biện pháp điều khiển
So ra, tốc độ của vải rách chậm hơn hiều.
Kiến Hỏa Dung bấu chặt vào tấm vải rách, ngẩng đầu lên nhìn ngắm bốn phía.
Nó nghiêm túc quan sát tình hình gần đó, cũng đang nhanh chóng suy nghĩ về tình cảnh của mình.
Một khắc nào đó, kiến Hỏa Dung bỗng nhiên khua khua cái râu.
Nó nhìn thấy cách đó không xa, một phương tiện bay lượn vỡ tan tành nằm ở đó.
Dường như trận chiến đã kết thúc.
Nhìn hình dáng của phương tiện bay này, kết quả là quái vật đã thắng lợi, đồng thời ăn sạch những sinh linh trên đó.
Nếu như không có bất trắc, chiếc phương tiện bay lượn này sẽ bay mãi trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Nhưng trong tầm mắt của kiến Hỏa Dung, phương tiện bay lượn vỡ nát này đang từ từ biến mất.
Chẳng mấy chốc, đã không thấy nó trong dòng chảy hỗn loạn của thời không đâu nữa.
Kiến Hỏa Dung nhìn một màn này, dần dần rơi vào yên lặng.
Vải rách bọc nó, theo làn gió trong hư không, tiếp tục bay về phía trước được một đoạn rất dài.
Qua một hồi, phía trước lại xuất hiện xác của một chiếc phi thuyền.
Đây là một chiếc phi thuyền vũ trụ thiên về khoa học kĩ thuật.
Từ độ nứt của thân thuyền cùng với lỗ hổng cực lớn ở vỏ ngoài cứng rắn, đã có thể nhìn ra chiếc thuyền này gặp phải tập kích như thế nào.
... Đó nhất định là một kẻ đáng sợ.
Bây giờ, toàn bộ phi thuyền đã bị hư, tất cả sinh linh trên phi thuyền đều không thấy, duy chỉ có một vài tay chân đứt đoạn cùng vết máu lưu lại, nói lên mức độ thê thảm của trận chiến.
Vải rách đến gần xác phi thuyền rất nhanh.
Trong khoảnh khắc hai bên đi ngang qua nhau, kiến Hỏa Dung đột nhiên từ trên vải rách trượt xuống.
Nó hóa thành một con chim sơn ca, cưỡi gió, dùng tốc độ nhanh nhất chui vào trong xác phi thuyền.
Chim sơn ca men theo lỗ hổng bay vào khoang thuyền, lập tức lăn xuống đất, lại hóa thành kiến Hỏa Dung, chui vào trong một đường ống.
Kiến Hỏa Dung dọc theo đường ống đi xuống, đi tới chỗ sâu trong phi thuyền chất đầy cấu trúc máy móc.
Nó lặng lẽ bò vào phần đuôi của một đồ vật kim loại, sau đó hóa thành một quả trứng kiến, không động đậy nữa.
... Đây là tiêu bản mà Cố Thanh Sơn lấy được, là sự tồn tại không bắt mắt, nhỏ bé nhất.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Xác của phi thuyền tiếp tục trôi lơ lửng trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Không có quái vật nào thấy hứng thú với xác của phi thuyền.
Từ khi còn rất nhỏ, các quái vật đã học được cách phân biệt những phương tiện bay nào đã bị ăn, phương tiện nào vẫn còn lành lặn nguyên vẹn.
Một giờ trôi qua.
Hai giờ trôi qua.
Năm giờ sau.
Trong xác phi thuyền không một bóng người, bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
“Báo cáo sếp, tôi và lão Lục đã đi vào."
"Chúng tôi đã kiểm tra xong rồi."
"Dựa theo tiêu chuẩn của chúng tôi, dấu vết sinh mệnh của cả chiếc phi thuyền ở mức thấp nhất, có thể có một vài động vật nhỏ như con trùng các loại... đây là điều mà bất cứ phi thuyền nào cũng khó tránh khỏi, nhưng tôi có thể bảo đảm, trên chiếc phi thuyền này không có người sống sót."
"Đúng vậy, hệ thống hỏa lực của phi thuyền đã bị quái vật phá hư hoàn toàn."
"Vỏ ngoài của phi thuyền không thể phục hồi"
"Hệ thống xử lý trung ương hoàn hảo."
"Nhật kí bay hoàn hảo."
"Đúng, phòng chứa đồ cũng hoàn hảo."
"Sếp, phi thuyền này thiên về khoa học kỹ thuật, có lẽ chúng ta không chơi được."
"Kéo vật này về? Được rồi được rồi, vậy để tôi kêu gọi đám côn trùng ẩn hình của mình, sau đó anh phải phái người tới, kết nối ổn thoả... Có điều lần này tôi bỏ ra nhiều xông sức như vậy, khi nào chia tiền, sếp phải nghiêng về bên tôi đấy."
"Ừ, ừ, vậy tôi lập tức bắt đầu làm việc."
Tiếng nói chuyện dừng lại.
Phi thuyền lại rơi vào im lặng.
Lại một lát sau.
Toàn bộ xác phi thuyền đột nhiên chuyển động.
Nó dần dần chuyển động sang một hướng khác... nhưng hình qua không phải là nó tự động di xê dịch, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh động cơ và hệ thống động lực làm việc phát ra.
Cùng lúc đó, toàn bộ xác phi thuyền lập tức biến mất hoàn toàn trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Không ai có thể nhìn thấy nó.
Cũng không ai biết nó đi đâu.
Mà lúc này, quả trứng kiến đã chui vào phi thuyền trước đó, vẫn ẩn núp ở trong kết cấu mấy móc nào đó sâu trong phi thuyền.
Nó không hề nhúc nhích.
Dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Một sự tồn tại to lớn trong suốt không thể thấy, đã tránh né đám quái vật đông nghịt ở phía trước, chạy trên con đường hẻo lánh nhất.
Bởi vì con đường này không thông sang bảy thần điện lớn, cũng không dẫn đến bến tàu quy mô lớn náo nhiệt, càng không hướng về phía những thế giới Siêu Duy cực kỳ thưa thớt trong khu Tranh Bá, cho nên trong ngày đặc biệt này, trên tuyến đường này cơ bản không thể nhìn thấy bất kì quái vật và phương tiện bay nào.
/1520
|