“Nếu như đệ tử của ta có chỗ thất lễ, ta thay nó xin lỗi ngươi.” Khôi Thủ nói.
Nữ hoàng Hạt Ma nói: “Không sao, đều là chuyện nhỏ, chỉ hy vọng đừng có tùy ý triệu hoán ta nữa, dù sao ta cũng là người bận rất nhiều việc.”
Khôi Thủ dừng lại, giọng nói dịu dàng hơn một phần: “Xin hãy yên tâm, ta đã thiết lập mấy trăm đạo thuật trói buộc trên thẻ bài kia, nhất định sẽ bắt nó lại quản lý nghiêm khắc, sẽ không quấy nhiễu ngươi nữa.”
“Ừm, vậy thì tốt.” Nữ hoàng Hạt Ma hài lòng nói.
“Vậy từ biệt nhé.”
“Từ biệt.”
Thẻ bài biến mất.
Tất cả thuật pháp biến mất theo nó.
Nữ hoàng Hạt Ma lẳng lặng đứng ở nơi đó, tựa hồ nhưng đang suy nghĩ.
Một hồi lâu.
Bà ta nhẹ nhàng thở dài nói: “Chỉ có thể giúp các ngươi nhiêu đó thôi.”
...
Trong sa mạc vô biên.
Cố Thanh Sơn vẫn đang chạy trốn.
Mặc dù không có vật gì đuổi theo, nhưng trong lòng hắn tràn ngập sự áp lực và căng thẳng.
Có thể trói buộc thẻ bài này, chắc chắn thực lực của đối phương vô cùng cường đại, thậm chí không thể địch lại được.
Nếu như thẻ bài này thật sự rất quan trọng, đối phương chắc chắn sẽ không chỉ sử dụng một phương pháp.
Một khắc nào đó, thần sắc của Cố Thanh Sơn khẽ biến đổi.
Sự gấp gáp trong lòng đột nhiên tăng vọt, một luồng tử ý như có như không lặng lẽ xuất hiện trong linh giác.
So với những nghề nghiệp khác, người tu hành phải độ Thiên kiếp, lên cấp vô cùng khó khăn.
Nhưng người tu hành cũng có một điểm tốt, đó chính là linh giác vô cùng nhạy bén, có thể dự đoán trước một số tình huống mơ hồ.
Mặc dù vị trí hiện tại của Cố Thanh Sơn đã cách chỗ chiến đấu trước đó tương đối xa, nhưng trong lòng Cố Thanh Sơn mơ hồ hiểu ra, sự việc giờ mới chỉ bắt đầu.
Có thứ gì đó đang đuổi theo.
Cố Thanh Sơn đột nhiên đứng lại.
Hắn vỗ túi trữ vật, phóng thẻ bài kia ra.
Thẻ bài vừa mới xuất hiện liền hóa thành một thiếu nữ áo trắng.
“Cô dùng thẻ bài thuật pháp điều tra một chút, nhìn xem chúng ta có an toàn hay không.” Cố Thanh Sơn nói.
“Căn bản là không.” Thiếu nữ nôn nóng nói: “Trên người tôi bị thiết lập rất nhiều thuật pháp trói buộc của thẻ bài pháp tắc, trong đó nhất định là có thuật pháp truy tung.”
Cố Thanh Sơn lấy thẻ bài “Huyết Hải Quân Thần” ra, hỏi: “Tôi đưa thẻ bài này cho cô, cô có thể giải trừ những giam cầm và thuật pháp truy tung kia không?”
“Tôi cần có thời gian.” Thiếu nữ nói.
Bầu trời đêm.
Một người mặc áo bào đen trong tay cầm một cuốn sách, bay tới một hướng nào đó.
Cuốn sách mở ra trước mặt hắn ta.
Một thẻ bài tỏa ra khí tức vô hình, bao phủ hắn ta ở trong đó.
Thẻ bài này đang đưa hắn bay đi.
Cho đến khi đuổi kịp mục tiêu, sức mạnh của thẻ bài này mới biến mất.
Do đó hiện tại người áo bào đen không cần làm gì hết, chỉ cần nghỉ ngơi lấy sức, chờ đợi khoảnh khắc đuổi kịp đối phương, sau đó ra tay là được.
Người mặc áo đen nhân lúc đang không có việc gì làm này, dứt khoát tùy ý lật xem đủ mọi thẻ bài trên cuốn sách thẻ bài.
Trong mắt hắn ta dần dần lộ ra vẻ thèm muốn.
Đây chính là thẻ bài trong bộ bài của sư phụ, tất cả đều để giam cầm thẻ bài đặc biệt kia.
Chỉ cần lật xem lời giải thích thẻ bài trong cuốn sách này, thậm chí là trình tự sắp xếp và sự kết hợp tương ứng của các thẻ bài, mình sẽ được dẫn dắt.
Đến lúc nào, mình mới có thể đạt tới trình độ của sư phụ?
Ngày đó hẳn là không còn xa nữa, suy cho cùng trong các đệ tử của khóa này, mình là nhân vật xuất sắc nhất.
Ngay cả sư phụ cũng không thể không thừa nhận thiên phú về thẻ bài của mình rất xuất sắc.
Người mặc áo bào đen thở dài một tiếng, bắt đầu tưởng tượng đến ngày đó.
Lúc này, bầu trời đêm tịch mịch, gió đã ngừng thổi.
Trên cuốn sách thẻ bài, thẻ bài truy tung đột ngột phát sáng.
Điều này chứng tỏ mình sắp đuổi kịp mục tiêu rồi.
Người mặc áo bào đen lập tức chuẩn bị chiến đấu.
Một giây sau, cả người hắn ta rơi xuống.
Ầm!
Cát đá tung bay.
Cố Thanh Sơn và thiếu nữ dừng bước.
Trong cát sỏi bay tán loạn, một người mặc áo bào đen xuất hiện.
Cho dù có bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, thì đến cuối cùng, đối phương vẫn đuổi kịp.
Suy cho cùng, đối phương có cách để lần theo dấu vết, Cố Thanh Sơn không thể hao tổn toàn bộ linh lực của mình vào việc trốn chạy được.
Như vậy, đế cuối cùng, hai người sẽ bị đối phương đuổi kịp, mà Cố Thanh Sơn thì lại không có đủ sức mạnh để phản kích.
Trong lòng Cố Thanh Sơn thoáng xao động.
Hắn lấy cung Dạ Vũ ra, lắp một ống mũi tên ở phía sau lưng.
“Chính là ông ta sao?” Cố Thanh Sơn thấp giọng hỏi.
“Không phải, đây là đồ đệ của ông ta.” Thiếu nữ nhanh chóng nói.
Tay của cô cầm thẻ bài “Huyết Hải Quân Thần”, trên người từ từ tỏa ra ánh sáng màu máu.
Cô đang kết nối với Huyết Hải, hy vọng xóa đi thân phận trước đây của bản thân, trở thành một thẻ bài thuộc về Huyết Hải.
Cố Thanh Sơn nghe vậy, thoáng thả lỏng một chút.
Hắn cũng cảm thấy, người ở phía đối diện kia hình như không cường đại đến độ không có cách nào thắng được.
Thế nhưng, đối phương là một Thẻ bài sư thật sự.
Đây là nghề nghiệp cường đại trời sinh.
“Không được rồi! Tôi không thể đánh lại Thẻ bài sư, chỉ có thể kéo dài một chút thời gian cho cô, cô mau chạy đi!”
Cố Thanh Sơn lớn tiếng nói.
“Anh... thật ra không cần vì tôi...” Thiếu nữ cắn môi.
Không ngờ lòng dạ người này thật sự tốt như vậy, bèo nước gặp nhau, lại có thể vì mình mà xả thân ngăn chặn kẻ địch.
Trong mắt cô ngấn lệ, nhanh chóng lao về phương xa.
Cố Thanh Sơn giơ tay lên bắn tên ngăn cản đối phương.
Hắn trực tiếp phát động Loạn Vũ!
Mũi tên giống như tàn ảnh, hóa thành hình cung bay ra ngoài.
Người mặc áo bào đen thấy vậy, chỉ cười khinh thường.
“Mũi tên cong? Tiễn thuật không tệ, đáng tiếc, nghề nghiệp bậc thấp như vậy, không có cách nào chống lại ta hết.”
Một thẻ bài xuất hiện trong tay hắn ta.
Trên thẻ bài, mấy tấm lá chắn có ánh sáng không đồng nhất tuần hoàn trao đổi vị trí.
Cuối cùng, một tấm lá chắn màu xanh lam xuất hiện ở chính giữa của thẻ bài.
Thẻ bài biến mất, nhanh chóng hóa thành một chiếc lồng phòng ngự hình cầu.
[Lồng phòng ngự công kích từ xa. Lồng phòng ngự này có năng lực phòng thủ và công kích tầm xa gấp năm lần, nhưng thuật pháp và lực phòng ngự cận chiến lại giảm xuống tương ứng.]
Trong khoảnh khắc lồng phòng ngự xuất hiện, mũi tên của Cố Thanh Sơn đã đến.
Leng keng leng keng!
Mũi tên rơi xuống như mưa, nhưng không có bất kỳ một mũi tên nào xuyên qua được chiếc lồng phòng ngự.
“Cung tiễn thủ đáng thương, trừ khi thực lực của ngươi mạnh hơn ta gấp ba lần, thì ngươi mới có thể đánh bại chiếc lồng phòng ngự này của ta.”
Người mặc áo bào đen khoanh tay, cố ý thở dài thương tiếc.
Tiễn thuật của đối phương không tệ.
Nhưng đáng tiếc là tiễn thuật như vậy, ở trước mặt Thẻ bài sư, không đáng để nhìn tới.
Đây là áp lực nghề nghiệp có tính bẩm sinh.
Trừ khi đối phương có thể tiến từ nghề nghiệp cơ bản nhất như cũng tiễn thủ lên đẳng cấp cao hơn, một người tấn công có trình độ công kích từ xa đặc biệt hơn.
Trước mắt, không cần lo lắng về kết quả của chiến cuộc.
Người mặc áo bào đen lấy ra một thẻ bài.
Được rồi, kịch vui đến cũng nên kết thúc thôi, nhanh chóng bắt thẻ bài kia lại, sau đó bẩm báo với sư phụ.
Hắn ta đang suy nghĩ, đột nhiên phát hiện ra cung tiễn thủ kia đã buông cây trường cung ra.
“Ta đầu hàng.” Cung tiễn thủ tuyệt vọng hô lên.
Người áo bào đen khựng lại.
Tậc, hóa ra không chỉ là nghề nghiệp rác rưởi, mà người cũng rất rác rưởi.
Như vậy, ngược lại cũng có thể mang đến cho mình chút ít niềm vui tàn sát.
Đợi đến khi người này cởi bỏ hoàn toàn vũ trang, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, mình sẽ giết hắn.
Như vậy, vẻ mặt tuyệt vọng và phẫn nộ của hắn nhất định sẽ khiến mình cảm thấy sung sướng.
Còn về thẻ bài đặc biệt đã bỏ chạy kia...
Người mặc áo bào đen nhìn cuốn sách thẻ bài ở trong tay.
Đây chính là cuốn sách của sư phụ, tất cả thẻ bài thuật pháp giam cầm thẻ bài đặc biệt kia đều nằm ở chỗ này.
Cô ta sẽ không chạy nổi.
Nữ hoàng Hạt Ma nói: “Không sao, đều là chuyện nhỏ, chỉ hy vọng đừng có tùy ý triệu hoán ta nữa, dù sao ta cũng là người bận rất nhiều việc.”
Khôi Thủ dừng lại, giọng nói dịu dàng hơn một phần: “Xin hãy yên tâm, ta đã thiết lập mấy trăm đạo thuật trói buộc trên thẻ bài kia, nhất định sẽ bắt nó lại quản lý nghiêm khắc, sẽ không quấy nhiễu ngươi nữa.”
“Ừm, vậy thì tốt.” Nữ hoàng Hạt Ma hài lòng nói.
“Vậy từ biệt nhé.”
“Từ biệt.”
Thẻ bài biến mất.
Tất cả thuật pháp biến mất theo nó.
Nữ hoàng Hạt Ma lẳng lặng đứng ở nơi đó, tựa hồ nhưng đang suy nghĩ.
Một hồi lâu.
Bà ta nhẹ nhàng thở dài nói: “Chỉ có thể giúp các ngươi nhiêu đó thôi.”
...
Trong sa mạc vô biên.
Cố Thanh Sơn vẫn đang chạy trốn.
Mặc dù không có vật gì đuổi theo, nhưng trong lòng hắn tràn ngập sự áp lực và căng thẳng.
Có thể trói buộc thẻ bài này, chắc chắn thực lực của đối phương vô cùng cường đại, thậm chí không thể địch lại được.
Nếu như thẻ bài này thật sự rất quan trọng, đối phương chắc chắn sẽ không chỉ sử dụng một phương pháp.
Một khắc nào đó, thần sắc của Cố Thanh Sơn khẽ biến đổi.
Sự gấp gáp trong lòng đột nhiên tăng vọt, một luồng tử ý như có như không lặng lẽ xuất hiện trong linh giác.
So với những nghề nghiệp khác, người tu hành phải độ Thiên kiếp, lên cấp vô cùng khó khăn.
Nhưng người tu hành cũng có một điểm tốt, đó chính là linh giác vô cùng nhạy bén, có thể dự đoán trước một số tình huống mơ hồ.
Mặc dù vị trí hiện tại của Cố Thanh Sơn đã cách chỗ chiến đấu trước đó tương đối xa, nhưng trong lòng Cố Thanh Sơn mơ hồ hiểu ra, sự việc giờ mới chỉ bắt đầu.
Có thứ gì đó đang đuổi theo.
Cố Thanh Sơn đột nhiên đứng lại.
Hắn vỗ túi trữ vật, phóng thẻ bài kia ra.
Thẻ bài vừa mới xuất hiện liền hóa thành một thiếu nữ áo trắng.
“Cô dùng thẻ bài thuật pháp điều tra một chút, nhìn xem chúng ta có an toàn hay không.” Cố Thanh Sơn nói.
“Căn bản là không.” Thiếu nữ nôn nóng nói: “Trên người tôi bị thiết lập rất nhiều thuật pháp trói buộc của thẻ bài pháp tắc, trong đó nhất định là có thuật pháp truy tung.”
Cố Thanh Sơn lấy thẻ bài “Huyết Hải Quân Thần” ra, hỏi: “Tôi đưa thẻ bài này cho cô, cô có thể giải trừ những giam cầm và thuật pháp truy tung kia không?”
“Tôi cần có thời gian.” Thiếu nữ nói.
Bầu trời đêm.
Một người mặc áo bào đen trong tay cầm một cuốn sách, bay tới một hướng nào đó.
Cuốn sách mở ra trước mặt hắn ta.
Một thẻ bài tỏa ra khí tức vô hình, bao phủ hắn ta ở trong đó.
Thẻ bài này đang đưa hắn bay đi.
Cho đến khi đuổi kịp mục tiêu, sức mạnh của thẻ bài này mới biến mất.
Do đó hiện tại người áo bào đen không cần làm gì hết, chỉ cần nghỉ ngơi lấy sức, chờ đợi khoảnh khắc đuổi kịp đối phương, sau đó ra tay là được.
Người mặc áo đen nhân lúc đang không có việc gì làm này, dứt khoát tùy ý lật xem đủ mọi thẻ bài trên cuốn sách thẻ bài.
Trong mắt hắn ta dần dần lộ ra vẻ thèm muốn.
Đây chính là thẻ bài trong bộ bài của sư phụ, tất cả đều để giam cầm thẻ bài đặc biệt kia.
Chỉ cần lật xem lời giải thích thẻ bài trong cuốn sách này, thậm chí là trình tự sắp xếp và sự kết hợp tương ứng của các thẻ bài, mình sẽ được dẫn dắt.
Đến lúc nào, mình mới có thể đạt tới trình độ của sư phụ?
Ngày đó hẳn là không còn xa nữa, suy cho cùng trong các đệ tử của khóa này, mình là nhân vật xuất sắc nhất.
Ngay cả sư phụ cũng không thể không thừa nhận thiên phú về thẻ bài của mình rất xuất sắc.
Người mặc áo bào đen thở dài một tiếng, bắt đầu tưởng tượng đến ngày đó.
Lúc này, bầu trời đêm tịch mịch, gió đã ngừng thổi.
Trên cuốn sách thẻ bài, thẻ bài truy tung đột ngột phát sáng.
Điều này chứng tỏ mình sắp đuổi kịp mục tiêu rồi.
Người mặc áo bào đen lập tức chuẩn bị chiến đấu.
Một giây sau, cả người hắn ta rơi xuống.
Ầm!
Cát đá tung bay.
Cố Thanh Sơn và thiếu nữ dừng bước.
Trong cát sỏi bay tán loạn, một người mặc áo bào đen xuất hiện.
Cho dù có bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, thì đến cuối cùng, đối phương vẫn đuổi kịp.
Suy cho cùng, đối phương có cách để lần theo dấu vết, Cố Thanh Sơn không thể hao tổn toàn bộ linh lực của mình vào việc trốn chạy được.
Như vậy, đế cuối cùng, hai người sẽ bị đối phương đuổi kịp, mà Cố Thanh Sơn thì lại không có đủ sức mạnh để phản kích.
Trong lòng Cố Thanh Sơn thoáng xao động.
Hắn lấy cung Dạ Vũ ra, lắp một ống mũi tên ở phía sau lưng.
“Chính là ông ta sao?” Cố Thanh Sơn thấp giọng hỏi.
“Không phải, đây là đồ đệ của ông ta.” Thiếu nữ nhanh chóng nói.
Tay của cô cầm thẻ bài “Huyết Hải Quân Thần”, trên người từ từ tỏa ra ánh sáng màu máu.
Cô đang kết nối với Huyết Hải, hy vọng xóa đi thân phận trước đây của bản thân, trở thành một thẻ bài thuộc về Huyết Hải.
Cố Thanh Sơn nghe vậy, thoáng thả lỏng một chút.
Hắn cũng cảm thấy, người ở phía đối diện kia hình như không cường đại đến độ không có cách nào thắng được.
Thế nhưng, đối phương là một Thẻ bài sư thật sự.
Đây là nghề nghiệp cường đại trời sinh.
“Không được rồi! Tôi không thể đánh lại Thẻ bài sư, chỉ có thể kéo dài một chút thời gian cho cô, cô mau chạy đi!”
Cố Thanh Sơn lớn tiếng nói.
“Anh... thật ra không cần vì tôi...” Thiếu nữ cắn môi.
Không ngờ lòng dạ người này thật sự tốt như vậy, bèo nước gặp nhau, lại có thể vì mình mà xả thân ngăn chặn kẻ địch.
Trong mắt cô ngấn lệ, nhanh chóng lao về phương xa.
Cố Thanh Sơn giơ tay lên bắn tên ngăn cản đối phương.
Hắn trực tiếp phát động Loạn Vũ!
Mũi tên giống như tàn ảnh, hóa thành hình cung bay ra ngoài.
Người mặc áo bào đen thấy vậy, chỉ cười khinh thường.
“Mũi tên cong? Tiễn thuật không tệ, đáng tiếc, nghề nghiệp bậc thấp như vậy, không có cách nào chống lại ta hết.”
Một thẻ bài xuất hiện trong tay hắn ta.
Trên thẻ bài, mấy tấm lá chắn có ánh sáng không đồng nhất tuần hoàn trao đổi vị trí.
Cuối cùng, một tấm lá chắn màu xanh lam xuất hiện ở chính giữa của thẻ bài.
Thẻ bài biến mất, nhanh chóng hóa thành một chiếc lồng phòng ngự hình cầu.
[Lồng phòng ngự công kích từ xa. Lồng phòng ngự này có năng lực phòng thủ và công kích tầm xa gấp năm lần, nhưng thuật pháp và lực phòng ngự cận chiến lại giảm xuống tương ứng.]
Trong khoảnh khắc lồng phòng ngự xuất hiện, mũi tên của Cố Thanh Sơn đã đến.
Leng keng leng keng!
Mũi tên rơi xuống như mưa, nhưng không có bất kỳ một mũi tên nào xuyên qua được chiếc lồng phòng ngự.
“Cung tiễn thủ đáng thương, trừ khi thực lực của ngươi mạnh hơn ta gấp ba lần, thì ngươi mới có thể đánh bại chiếc lồng phòng ngự này của ta.”
Người mặc áo bào đen khoanh tay, cố ý thở dài thương tiếc.
Tiễn thuật của đối phương không tệ.
Nhưng đáng tiếc là tiễn thuật như vậy, ở trước mặt Thẻ bài sư, không đáng để nhìn tới.
Đây là áp lực nghề nghiệp có tính bẩm sinh.
Trừ khi đối phương có thể tiến từ nghề nghiệp cơ bản nhất như cũng tiễn thủ lên đẳng cấp cao hơn, một người tấn công có trình độ công kích từ xa đặc biệt hơn.
Trước mắt, không cần lo lắng về kết quả của chiến cuộc.
Người mặc áo bào đen lấy ra một thẻ bài.
Được rồi, kịch vui đến cũng nên kết thúc thôi, nhanh chóng bắt thẻ bài kia lại, sau đó bẩm báo với sư phụ.
Hắn ta đang suy nghĩ, đột nhiên phát hiện ra cung tiễn thủ kia đã buông cây trường cung ra.
“Ta đầu hàng.” Cung tiễn thủ tuyệt vọng hô lên.
Người áo bào đen khựng lại.
Tậc, hóa ra không chỉ là nghề nghiệp rác rưởi, mà người cũng rất rác rưởi.
Như vậy, ngược lại cũng có thể mang đến cho mình chút ít niềm vui tàn sát.
Đợi đến khi người này cởi bỏ hoàn toàn vũ trang, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, mình sẽ giết hắn.
Như vậy, vẻ mặt tuyệt vọng và phẫn nộ của hắn nhất định sẽ khiến mình cảm thấy sung sướng.
Còn về thẻ bài đặc biệt đã bỏ chạy kia...
Người mặc áo bào đen nhìn cuốn sách thẻ bài ở trong tay.
Đây chính là cuốn sách của sư phụ, tất cả thẻ bài thuật pháp giam cầm thẻ bài đặc biệt kia đều nằm ở chỗ này.
Cô ta sẽ không chạy nổi.
/1520
|