“Công cụ giống như pháp trận này có thể hấp thu đủ loại sức mạnh từ trong hư không của khu Tranh Bá, để bổ sung cho sự tiêu hao của bản thân nó.”
“Như vậy, băng tinh có thể tiếp tục tồn tại trong một thời gian dài, còn người ở bên trong cũng sẽ vẫn giữ vững được cơ hội sống cuối cùng, sẽ không chết.”
“Nhưng vấn đề lại ở chỗ này, trừ khi anh có khả năng chữa khỏi cho ba trăm tám mươi mốt người bị thương nặng này trong một lần duy nhất, tất cả băng tinh mới có thể đồng thời được tháo ra, những người này mới có thể tỉnh lại và sống sót.”
Cố Thanh Sơn khó hiểu hói: “Tại sao lại như vậy, tại sao không thể cứu từng người một?”
Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào băng tinh, trên mặt lộ ra vẻ ca ngợi.
“Thật ra thì thần pháp này có thể được thiết lập để cứu từng người một, nhưng đối phương đã cố tình thiết lập thành phải cứu đồng thời, việc này là có thâm ý của người đó.”
“Thâm ý gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Trừ khi sức mạnh của anh đạt đến sự cường đại vượt quá sức tưởng tượng, có thể cứu sống tất cả mọi người trong cùng một lần, bằng không cho dù có cứu sống bọn họ cũng không giải quyết được gì, còn không bằng để những người này tạm thời ẩn núp, không bị người khác phát hiện ra. Tôi nghĩ đây chính là lời đối phương muốn nói.” Thiếu nữ nói.
“Sao cô có thể suy đoán ra nhiều như vậy. Việc này không hợp lý.” Cố Thanh Sơn nói.
“Là do tình trạng thương tích, tình trạng thương tích của cô ấy đến từ một thứ kỳ lạ, thần linh sợ hãi thứ đó, chúng sinh không địch lại được thứ đó, vạn vật bị hủy diệt bởi thứ đó.” Thiếu nữ lẳng lặng nói.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lúc, hỏi: “Cô có thể đồng thời cứu sống hơn ba trăm người này được không?”
“Không được, năng lực của tôi cũng không phải chuyên dùng để cứu chữa, do đó tôi không làm được điều này.” Thiếu nữ nói.
Mắt của Cố Thanh Sơn sáng lên, nói: “Nói cách khác, thật ra thì vẫn còn phương pháp khác để cứu bọn họ?”
“Đúng.”
Thiếu nữ lấy ra một cuốn sách, đưa cho Cố Thanh Sơn, nói: “Phương pháp nhanh nhất, chính là biến thành thần linh. Dựa vào ghi chép lịch sử, mặc dù thần Sinh Mệnh chỉ là một ma thần, nhưng trình độ chữa trị cũng không tệ, nếu như anh có thể hiểu rõ thần pháp Sinh Mệnh đẳng cấp cao nhất, anh có thể cứu sống những người này chỉ trong một lần.”
Cố Thanh Sơn nhìn cuốn sách.
Phía trên có viết rõ ràng: Khái quát nghiên cứu thần pháp sinh mệnh.
Cố Thanh Sơn không khỏi cười khổ một tiếng.
Trước đó không lâu, nhằm thám thính làm thế nào để xuyên qua hư không an toàn, mình đã tạm thời biến thành tín đồ của thần điện Sinh Mệnh.
Sau khi biết được câu trả lời từ chỗ Hình nhân ánh sáng, mình đã lập tức vứt bỏ thân phận tín đồ.
Sớm biết còn phải thành thần, mình làm gì mà phải vứt bỏ tín ngưỡng nhanh như vậy chứ?
Bây giờ thì tốt rồi, mình đã không còn là tín đồ, suốt đời không thể nhập giáo nữa.
Vậy thì phải làm sao bây giờ?
Không chỉ là Vân Cơ, có lẽ Trần Vương cũng vẫn còn sống.
Trần Vương trước đó còn giúp mình và sư tôn.
Hùng Gia, Cánh Tay Cơ Khí, cùng với những người bạn khác của Barry, có lẽ không ít người vẫn còn sống.
Bọn họ có thể trở thành bạn tốt với Barry, thì đều là người tốt, cũng rất quan tâm tới mình.
Mình cũng rất yêu thích bọn họ.
Nhưng mình đã cắt đứt con đường thành thần!
Cố Thanh Sơn cầm cuốn sách, nhất thời có chút chán nản.
“Này, phương pháp thì tôi có thể cho anh, anh tự mình chịu khó một chút, sớm ngày thành thần là có thể cứu bọn họ rồi.” Thiếu nữ nói.
Nói xong chính sự, cô khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, vẫn là thật thà nói: “Có lẽ tôi không thể trở thành thần được đâu.”
Hắn nhanh chóng nói ra lý do.
Ai ngờ thiếu nữ chỉ lẳng lặng lắng nghe, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Anh không thành thần hả, như vậy thì tốt quá, nếu như anh muốn thành thần, tôi sẽ phải nhanh chóng bỏ chạy.” Thiếu nữ vui mừng nói.
“Tại sao?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi.
“Tôi ghét thần linh.” Thiếu nữ nhăn mũi lại.
“... Được rồi, vậy xin hỏi một chút, còn có phương pháp nào có thể cứu những người này hay không?” Cố Thanh Sơn kiên nhẫn hỏi.
“Nhưng mà anh thật sự muốn cứu những người này sao? Anh cần phải hiểu rõ, với thực lực của anh, nhất định phải bỏ ra sự nỗ lực phi thường, thì mới có thể làm được điều này.”
“Ý cô là tôi nhất định phải trở nên mạnh hơn hả?”
“Còn phải mạnh hơn rất nhiều so với mạnh hơn ấy, phải vượt xa đại đa số mọi người trong chín trăm triệu tầng thế giới, có người cả đời cũng không có cách nào làm được đâu.”
“Đây chính là con đường tôi phải đi.”
Thiếu nữ yên lặng lắng nghe, không khỏi nhìn về phía Cố Thanh Sơn, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Dường như cô đang có sự cân nhắc quan trọng nào đó.
“Một câu hỏi cực kỳ quan trọng.” Thiếu nữ do dự hỏi: “Anh... có ghét Thẻ bài sư không?”
Cố Thanh Sơn ngây người.
Mặc dù cảm thấy câu hỏi này kỳ lạ, nhưng hắn vẫn trả lời: “Không ghét.”
“Vậy thẻ bài thì sao? Anh cho rằng thẻ bài là thứ gì?” Thiếu nữ truy hỏi.
“Một phương thức tồn tại rất đặc biệt.”
“Anh có ghét thẻ bài không? Hoặc là nói, sự tồn tại giống như tôi, có phải rất kỳ dị không?”
“Không hề.”
[Xin hãy chú ý.]
[Ngài sắp biến thành một thẻ bài.]
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào Giao diện Chiến Thần, cả người ngây ra.
Nói một câu không khiêm tốn, Cố Thanh Sơn cảm thấy trình độ bình tĩnh của bản thân rất tốt, nhưng mà lời nhắc nhở này thật sự đã vượt quá suy nghĩ của hắn.
Không đợi hắn nghĩ nhiều, thiếu nữ đã chuẩn bị xong.
Cô duỗi ngón tay ra, ấn nhẹ lên trán mình.
Điểm sáng tỏa ra sự uy nghiêm tối cao xuất hiện trên ấn đường của cô, được ngón giữa của cô nhặt lấy.
Trong khoảnh khắc ánh sáng này xuất hiện, dường như toàn bộ thế giới đã biến mất.
Thời gian và không gian không còn tồn tại nữa.
Chỉ có ánh sáng này chiếu rọi mười phương thế giới.
Một tỷ thế giới và chúng sinh vạn vật dường như đều đang quỳ xuống trước mặt điểm sáng này.
Ngay cả Cố Thanh Sơn cũng không thể kháng cự mà nảy sinh ý nghĩ quỳ lạy.
Thiếu nữ cẩn thận cầm điểm sáng này đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cô nhẹ giọng niệm “Cho phép chuyển hóa.”
Điểm sáng bị cô ấn vào trong ngực của Cố Thanh Sơn.
Quanh người Cố Thanh Sơn tỏa ra ánh sáng.
Trong chốc lát, hắn cảm thấy thế giới ở rất xa mình, rất nhanh, bản thân đã ở trong một không gian tối tăm khác.
Rất nhiều thứ không thể giải thích được đang ẩn nấp trong bóng tối sâu thẳm, khi Cố Thanh Sơn xuất hiện, những thứ đó liền phát ra sự tán thưởng vui vẻ về phía hắn.
Cùng lúc đó, trên giao diện thao tác Chiến Thần, những dòng chữ đom đóm nhỏ điên cuồng xuất hiện không ngừng.
[Ngài đã trở thành một thẻ bài.]
[Ngài đã vi phạm quy tắc do chúng thần thiết lập.]
[Ý chí của chúng thần sắp giết chết ngài.]
[Ngài vừa nhận được chứng từ chuyển hóa duy nhất của thời đại viễn cổ.]
[Dựa vào lời thề chung của chúng thần, đặc biệt cho phép ngài tiến hành chuyển hóa.]
[Ngài đã hoàn toàn hoàn thành chuyển hóa thẻ bài.]
Dòng chữ đom đóm nhỏ đến đây thì dừng lại.
Một thẻ bài đột nhiên xuất hiện ở chính giữa giao diện Chiến Thần.
Đó là một thẻ bài màu xám, mặt sau là sương mù hỗn độn vô tận, còn mặt trước là hình ảnh Cố Thanh Sơn tay cầm hai kiếm, lơ lửng trong không trung.
Phía dưới thẻ bài, xuất hiện mấy dòng chữ thuyết minh.
[Thẻ bài màu xám: Kiếm tu Cố Thanh Sơn.]
[Đẳng cấp của thẻ xám: Cấp 0.]
[Đồng bạn: Thiên sứ Đoạn Tội - Tịch.]
[Bộ bài tương ứng: Bộ bài chạy trốn.]
Cố Thanh Sơn đọc xong thông tin về thẻ bài của mình, tất cả các thông tin lóe lên rồi biến mất, chữ đom đóm nhỏ mới lại xuất hiện.
[Sắp nhận chức sứ giả Đoạn Tội.]
[Ngài đã trở thành một sứ giả Đoạn Tội.]
Khi dòng chữ cuối cùng hiện ra, ánh sáng vô tận chiếu rọi vào người Cố Thanh Sơn.
Thế giới bí ẩn kia biến mất.
Cố Thanh Sơn nhận ra mình đã trở lại sa mạc của thế giới Lưu Sa.
Toàn bộ những chữ cổ màu xám quay xung quanh người hắn đã biến mất.
Hắn từ trên không trung chầm chậm hạ xuống, không nhịn được lập tức chuyển động cơ thể.
Không phát hiện ra dị thường gì.
“Chuyển hóa thành công!”
“Như vậy, băng tinh có thể tiếp tục tồn tại trong một thời gian dài, còn người ở bên trong cũng sẽ vẫn giữ vững được cơ hội sống cuối cùng, sẽ không chết.”
“Nhưng vấn đề lại ở chỗ này, trừ khi anh có khả năng chữa khỏi cho ba trăm tám mươi mốt người bị thương nặng này trong một lần duy nhất, tất cả băng tinh mới có thể đồng thời được tháo ra, những người này mới có thể tỉnh lại và sống sót.”
Cố Thanh Sơn khó hiểu hói: “Tại sao lại như vậy, tại sao không thể cứu từng người một?”
Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào băng tinh, trên mặt lộ ra vẻ ca ngợi.
“Thật ra thì thần pháp này có thể được thiết lập để cứu từng người một, nhưng đối phương đã cố tình thiết lập thành phải cứu đồng thời, việc này là có thâm ý của người đó.”
“Thâm ý gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Trừ khi sức mạnh của anh đạt đến sự cường đại vượt quá sức tưởng tượng, có thể cứu sống tất cả mọi người trong cùng một lần, bằng không cho dù có cứu sống bọn họ cũng không giải quyết được gì, còn không bằng để những người này tạm thời ẩn núp, không bị người khác phát hiện ra. Tôi nghĩ đây chính là lời đối phương muốn nói.” Thiếu nữ nói.
“Sao cô có thể suy đoán ra nhiều như vậy. Việc này không hợp lý.” Cố Thanh Sơn nói.
“Là do tình trạng thương tích, tình trạng thương tích của cô ấy đến từ một thứ kỳ lạ, thần linh sợ hãi thứ đó, chúng sinh không địch lại được thứ đó, vạn vật bị hủy diệt bởi thứ đó.” Thiếu nữ lẳng lặng nói.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lúc, hỏi: “Cô có thể đồng thời cứu sống hơn ba trăm người này được không?”
“Không được, năng lực của tôi cũng không phải chuyên dùng để cứu chữa, do đó tôi không làm được điều này.” Thiếu nữ nói.
Mắt của Cố Thanh Sơn sáng lên, nói: “Nói cách khác, thật ra thì vẫn còn phương pháp khác để cứu bọn họ?”
“Đúng.”
Thiếu nữ lấy ra một cuốn sách, đưa cho Cố Thanh Sơn, nói: “Phương pháp nhanh nhất, chính là biến thành thần linh. Dựa vào ghi chép lịch sử, mặc dù thần Sinh Mệnh chỉ là một ma thần, nhưng trình độ chữa trị cũng không tệ, nếu như anh có thể hiểu rõ thần pháp Sinh Mệnh đẳng cấp cao nhất, anh có thể cứu sống những người này chỉ trong một lần.”
Cố Thanh Sơn nhìn cuốn sách.
Phía trên có viết rõ ràng: Khái quát nghiên cứu thần pháp sinh mệnh.
Cố Thanh Sơn không khỏi cười khổ một tiếng.
Trước đó không lâu, nhằm thám thính làm thế nào để xuyên qua hư không an toàn, mình đã tạm thời biến thành tín đồ của thần điện Sinh Mệnh.
Sau khi biết được câu trả lời từ chỗ Hình nhân ánh sáng, mình đã lập tức vứt bỏ thân phận tín đồ.
Sớm biết còn phải thành thần, mình làm gì mà phải vứt bỏ tín ngưỡng nhanh như vậy chứ?
Bây giờ thì tốt rồi, mình đã không còn là tín đồ, suốt đời không thể nhập giáo nữa.
Vậy thì phải làm sao bây giờ?
Không chỉ là Vân Cơ, có lẽ Trần Vương cũng vẫn còn sống.
Trần Vương trước đó còn giúp mình và sư tôn.
Hùng Gia, Cánh Tay Cơ Khí, cùng với những người bạn khác của Barry, có lẽ không ít người vẫn còn sống.
Bọn họ có thể trở thành bạn tốt với Barry, thì đều là người tốt, cũng rất quan tâm tới mình.
Mình cũng rất yêu thích bọn họ.
Nhưng mình đã cắt đứt con đường thành thần!
Cố Thanh Sơn cầm cuốn sách, nhất thời có chút chán nản.
“Này, phương pháp thì tôi có thể cho anh, anh tự mình chịu khó một chút, sớm ngày thành thần là có thể cứu bọn họ rồi.” Thiếu nữ nói.
Nói xong chính sự, cô khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, vẫn là thật thà nói: “Có lẽ tôi không thể trở thành thần được đâu.”
Hắn nhanh chóng nói ra lý do.
Ai ngờ thiếu nữ chỉ lẳng lặng lắng nghe, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Anh không thành thần hả, như vậy thì tốt quá, nếu như anh muốn thành thần, tôi sẽ phải nhanh chóng bỏ chạy.” Thiếu nữ vui mừng nói.
“Tại sao?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi.
“Tôi ghét thần linh.” Thiếu nữ nhăn mũi lại.
“... Được rồi, vậy xin hỏi một chút, còn có phương pháp nào có thể cứu những người này hay không?” Cố Thanh Sơn kiên nhẫn hỏi.
“Nhưng mà anh thật sự muốn cứu những người này sao? Anh cần phải hiểu rõ, với thực lực của anh, nhất định phải bỏ ra sự nỗ lực phi thường, thì mới có thể làm được điều này.”
“Ý cô là tôi nhất định phải trở nên mạnh hơn hả?”
“Còn phải mạnh hơn rất nhiều so với mạnh hơn ấy, phải vượt xa đại đa số mọi người trong chín trăm triệu tầng thế giới, có người cả đời cũng không có cách nào làm được đâu.”
“Đây chính là con đường tôi phải đi.”
Thiếu nữ yên lặng lắng nghe, không khỏi nhìn về phía Cố Thanh Sơn, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Dường như cô đang có sự cân nhắc quan trọng nào đó.
“Một câu hỏi cực kỳ quan trọng.” Thiếu nữ do dự hỏi: “Anh... có ghét Thẻ bài sư không?”
Cố Thanh Sơn ngây người.
Mặc dù cảm thấy câu hỏi này kỳ lạ, nhưng hắn vẫn trả lời: “Không ghét.”
“Vậy thẻ bài thì sao? Anh cho rằng thẻ bài là thứ gì?” Thiếu nữ truy hỏi.
“Một phương thức tồn tại rất đặc biệt.”
“Anh có ghét thẻ bài không? Hoặc là nói, sự tồn tại giống như tôi, có phải rất kỳ dị không?”
“Không hề.”
[Xin hãy chú ý.]
[Ngài sắp biến thành một thẻ bài.]
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào Giao diện Chiến Thần, cả người ngây ra.
Nói một câu không khiêm tốn, Cố Thanh Sơn cảm thấy trình độ bình tĩnh của bản thân rất tốt, nhưng mà lời nhắc nhở này thật sự đã vượt quá suy nghĩ của hắn.
Không đợi hắn nghĩ nhiều, thiếu nữ đã chuẩn bị xong.
Cô duỗi ngón tay ra, ấn nhẹ lên trán mình.
Điểm sáng tỏa ra sự uy nghiêm tối cao xuất hiện trên ấn đường của cô, được ngón giữa của cô nhặt lấy.
Trong khoảnh khắc ánh sáng này xuất hiện, dường như toàn bộ thế giới đã biến mất.
Thời gian và không gian không còn tồn tại nữa.
Chỉ có ánh sáng này chiếu rọi mười phương thế giới.
Một tỷ thế giới và chúng sinh vạn vật dường như đều đang quỳ xuống trước mặt điểm sáng này.
Ngay cả Cố Thanh Sơn cũng không thể kháng cự mà nảy sinh ý nghĩ quỳ lạy.
Thiếu nữ cẩn thận cầm điểm sáng này đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cô nhẹ giọng niệm “Cho phép chuyển hóa.”
Điểm sáng bị cô ấn vào trong ngực của Cố Thanh Sơn.
Quanh người Cố Thanh Sơn tỏa ra ánh sáng.
Trong chốc lát, hắn cảm thấy thế giới ở rất xa mình, rất nhanh, bản thân đã ở trong một không gian tối tăm khác.
Rất nhiều thứ không thể giải thích được đang ẩn nấp trong bóng tối sâu thẳm, khi Cố Thanh Sơn xuất hiện, những thứ đó liền phát ra sự tán thưởng vui vẻ về phía hắn.
Cùng lúc đó, trên giao diện thao tác Chiến Thần, những dòng chữ đom đóm nhỏ điên cuồng xuất hiện không ngừng.
[Ngài đã trở thành một thẻ bài.]
[Ngài đã vi phạm quy tắc do chúng thần thiết lập.]
[Ý chí của chúng thần sắp giết chết ngài.]
[Ngài vừa nhận được chứng từ chuyển hóa duy nhất của thời đại viễn cổ.]
[Dựa vào lời thề chung của chúng thần, đặc biệt cho phép ngài tiến hành chuyển hóa.]
[Ngài đã hoàn toàn hoàn thành chuyển hóa thẻ bài.]
Dòng chữ đom đóm nhỏ đến đây thì dừng lại.
Một thẻ bài đột nhiên xuất hiện ở chính giữa giao diện Chiến Thần.
Đó là một thẻ bài màu xám, mặt sau là sương mù hỗn độn vô tận, còn mặt trước là hình ảnh Cố Thanh Sơn tay cầm hai kiếm, lơ lửng trong không trung.
Phía dưới thẻ bài, xuất hiện mấy dòng chữ thuyết minh.
[Thẻ bài màu xám: Kiếm tu Cố Thanh Sơn.]
[Đẳng cấp của thẻ xám: Cấp 0.]
[Đồng bạn: Thiên sứ Đoạn Tội - Tịch.]
[Bộ bài tương ứng: Bộ bài chạy trốn.]
Cố Thanh Sơn đọc xong thông tin về thẻ bài của mình, tất cả các thông tin lóe lên rồi biến mất, chữ đom đóm nhỏ mới lại xuất hiện.
[Sắp nhận chức sứ giả Đoạn Tội.]
[Ngài đã trở thành một sứ giả Đoạn Tội.]
Khi dòng chữ cuối cùng hiện ra, ánh sáng vô tận chiếu rọi vào người Cố Thanh Sơn.
Thế giới bí ẩn kia biến mất.
Cố Thanh Sơn nhận ra mình đã trở lại sa mạc của thế giới Lưu Sa.
Toàn bộ những chữ cổ màu xám quay xung quanh người hắn đã biến mất.
Hắn từ trên không trung chầm chậm hạ xuống, không nhịn được lập tức chuyển động cơ thể.
Không phát hiện ra dị thường gì.
“Chuyển hóa thành công!”
/1520
|