Ở lại chỗ này sẽ bị ăn thịt.
Nhưng nếu muốn nhanh chóng rời khỏi thế giới Cát Chảy, an toàn xuyên qua Hư Không Loạn Lưu, nhất định phải ngồi trên một thiết bị bay có chất lượng thật tốt.
Nhưng mà mình không có tiền!
Thậm chí ngay cả tư cách bước vào chợ đen cũng không có!
Chuyện này phải làm thế nào mới được đây?
Thật ra mình cũng có thể xuyên qua trong Hư Không Loạn Lưu.
Nhưng Hư Không Loạn Lưu của khu Tranh Bá khác với thế giới bên ngoài, nơi này tràn ngập đủ loại quái vật nguy hiểm.
Mà bản thân ngay cả phương hướng đi đến các thế giới khác cũng không rõ.
Cố Thanh Sơn lặng im suy nghĩ.
Chỉ có một ngày...
Thời gian quá eo hẹp.
Thế giới Bạch Thạch.
Đây là thế giới gần thế giới Cát Chảy nhất.
Một tràng cười vui vẻ ồn ào từ trong một tòa nhà khổng lồ nào đó truyền đến.
“Ha ha ha, nhiệm vụ treo giải thương mà Thần điện Tử Vong thông báo chính là đi đến thế giới Cát Chảy để giết một người mới!”
Một tên khổng lồ xám thân hình vạm đang vỡ cười như điên.
Một tay thủ hạ nịnh nọt nói: “Thủ lĩnh, ưu thế của chúng ta rất lớn, suy cho cùng chúng ta chỉ cần thời gian gần nửa ngày là có thể tới thế giới Cát Chảy rồi.”
“Không sai, thủ lĩnh, phần thưởng này rất hậu hĩnh, chẳng những lấy được đồng xu thứ sáu trăm, còn có thể hiệu triệu người của Thánh giáo Tử Vong nữa.”
“Đúng vậy, Thánh giáo sẽ để chúng ta bước vào Thần điện Tử Vong, chủ giáo sẽ dốc lòng chỉ điểm cho chúng ta, giúp đỡ chúng ta đốt cây thần tính!” Một gã thuộc hạ khác nói.
Nghe được câu này, tất cả mọi người trong đội đều lộ ra nụ cười.
Người khổng lồ xám lại phát ra tiếng cười rung trời không chút kiêng kỵ, mà ở xung quanh hắn ta, những người khác trong đội đều cười theo, ngay cả biểu cảm nhíu mày cũng không dám làm.
“Ha ha ha ha ha, đây đúng là trời giúp đội săn tiền thưởng Hắc Ám Ngược Sát của chúng ta! Toàn bộ đội chúng ta đều là kẻ sùng bái thần Tử Vong!”
Người khổng lồ xám xé lệnh giải thưởng vừa mới treo ở trên tường xuống, lớn tiếng nói: “Tất cả mọi người, xuất phát, chúng ta đến thế giới Cát Chảy giết chết tên tiểu tử kia!”
“Sau đó, chúng ta sẽ đến Thần điện Tử Vong!”
“Chúng ta đều sẽ thành thần! ’
Thế giới Lưu Sa.
Đại sa mạc.
Lúc hừng đông, bão cát bắt đầu tàn phá.
Cố Thanh Sơn đứng ở nơi đó, im lặng suy nghĩ về phương pháp chạy trốn.
Thời gian chỉ còn lại một ngày, có thể nói là tương đối gấp gáp.
Nhưng chính vào lúc này, ngay cả danh hào Câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa của mình cũng không thể sử dụng.
Bởi vì chắc chắn đối phương sẽ thuận theo nhiệm vụ tạm thời để tra ra tung tích của mình nên chắc chắn đã lưu lại tướng mạo của mình.
Mình giết người mặc áo bào đen rồi.
Nói không chừng bây giờ đối phương đã phái nhân thủ đuổi bắt mình và Tiểu Tịch khắp nơi.
Nếu chợ đen đã nằm dưới sự khống chế của thánh giáo Tử Vong, vậy một khi mình xuất hiện ở đó chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
Nhưng không đến chợ đen mình không thể nào cưỡi công cụ phi hành rời khỏi thế giới Lưu Sa.
Điều này đúng là khiến người ta đau đầu.
Hắn suy tính tới lui một hồi lâu, chợt nhớ ra chuyện vừa rồi.
Tiểu Tịch biến thành một quân bài để mình có thể dễ dàng mang theo bên cạnh.
Đúng vậy, mình là là sứ giả Đoạn Tội, mình có thể biến thành quân bài không?
Cố Thanh Sơn vừa có suy nghĩ này thì quanh người hắn liền xuất hiện một cái khung hoa văn màu xám.
Khung hoa văn màu xám lặng lẽ trôi giữa hư không, giống như đang chờ mệnh lệnh của hắn.
Trong lòng Cố Thanh Sơn hiểu ra.
Mình có thể biến thành quân bài bất cứ lúc nào.
Tâm ý của hắn khẽ động.
Cố Thanh Sơn biến mất khỏi sa mạc, thay vào đó là một quân bài màu xám.
Trên quân bài màu xám này, Cố Thanh Sơn đang hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây.
Hắn phát hiện mình đang ở trong một không gian chật chội, xung quanh là một mảnh sương mù xám, nhưng đưa tay sờ sẽ đụng phải vách tường cứng rắn.
Quân bài của Tiểu Tịch có thể đặt cả một căn phòng, còn có cả một cái giường lớn, sao trong quân bài của mình chỉ có một chỗ để đứng vậy?
Cố Thanh Sơn nghĩ ngợi, một tin tức được truyền đến trong lòng hắn từ xương mù màu xám:
Buộc phải tăng cấp bậc quân bài mới có thể mở rộng không gian quân bài của mình.
Thì ra là thế.
Cố Thanh Sơn hiểu ra, đưa tay vịn cái khung hoa văn màu xám bên mép quân bài, nhìn ra bên ngoài.
Hắn phát hiện mình có thể nhìn phong cảnh sa mạc bên ngoài qua quân bài.
Cái này thật đúng là kỳ diệu.
Cố Thanh Sơn cảm thán một hồi.
Khi tâm ý của hắn khẽ động, khung hoa văn màu xám xung quanh người lập tức biến mất, hắn bị bắn ra khỏi quân bài, trở thành con người và lại xuất hiện giữa sa mạc.
Cố Thanh Sơn nghĩ một lúc liền có một kế hoạch.
“Sơn Nữ.”
“Công tử, ta đây.”
Sơn Nữ từ trong hư không sau lưng hắn đi tới.
“Ta có một kế hoạch nhỏ.” Cố Thanh Sơn nói.
“Công tử xin phân phó.” Sơn Nữ nói.
“Trước tiên cô dùng Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí biến thành con người.”
“Vâng.”
Không lâu sau, một đạo lưu quang xẹt qua chân trời, rơi xuống trước cổng tiểu trấn.
Một nữ tử áo xanh hiện ra.
Dường như cô là một tu hành giả nữ bối cảnh trong sạch, ngay cả người gác cổng tiểu trấn cũng không làm khó cô.
Sau khi thông qua kiểm tra, cô tiến vào tiểu trấn thành công.
Vì không có tiền, nữ tu trực tiếp đi đến trung tâm điều động lao động, lập nhóm với người ta để nhận nhiệm vụ tạm thời.
Đây là một nhiệm vụ tạm thời đơn giản nhất, không khác với nhiệm vụ đo đạc mặt đất của Cố Thanh Sơn trước đó.
Mục tiêu của nhiệm vụ là đến một nơi được chỉ định trong sa mạc, thu thập vài viên đá đặc biệt.
Phần thưởng của nhiệm vụ chỉ có bốn mươi tiền.
Tiền này là loại tiền số một, bên trên có khắc một du quái ăn cặn bã trong hư không.
Đây là đồng tiền thấp nhất của Khu Tranh Bá.
Mặc dù số lượng là bốn mươi đồng, nhưng số tiền này cũng chỉ đủ để ăn một bữa cơm ở tiểu trấn.
Mặc dù như thế, đối với những người mới tới mà nói, đây là một nhiệm vụ buộc phải hoàn thành.
Khi xuất phát, nữ tu này có thông báo về năng lực của mình, hy vọng hai đồng bạn nắm lấy tay cô, cùng tiến lên phía trước.
Sau đó, cô sử dụng phương pháp dịch chuyển tức thời, liên tục chớp động vài cái đã đưa hai đồng bạn tới được đích đến.
Hai đồng bạn dĩ nhiên kinh động như gặp phải thần tiên.
“Ta không có bản lĩnh gì khác, chỉ có chút năng lực di động trong không gian.” Nữ tu cười giải thích nói.
Hai người lập tức giật mình.
Cũng đúng, nếu vừa có năng lực di động này mà sức chiến đấu cũng xuất sắc, vậy thì đã vào chợ đen rồi, căn bản không cần ở tiểu trấn bên ngoài làm mấy loại nhiệm vụ này.
Nhiệm vụ mang tính tạm thời vô cùng đơn giản, chỉ cần có người đi làm mà thôi.
Ba người nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Nữ tu cũng dùng cách thức tương tự, thoáng hiện lên mấy lần trên sa mạc rồi đưa theo hai đồng bạn di chuyển trức thời trở về.
Cả quá trình hoàn thành nhiệm vụ là mười phút.
Ba người giao nhiệm vụ, tạm biệt nhau rồi tách nhau ra.
Dù sao mọi người cũng vì muốn có được cơ hội gia nhập tổ đội cố định nơi mới lập đội ngũ tạm thời.
Hai người mới kia nhanh chóng đi tìm những tổ đội trong lòng mình ngưỡng mộ.
Nữ tử áo xanh dừng lại ở trung tâm quản lý lao động chợ đen, cầm số thù lao nhiệm vụ ít ỏi đi tìm chủ quản tổ đội.
“Ta muốn xin thành lập một tổ đội cố định.” Nữ tu nói.
“Thành lập tổ đội cố định sơ cấp nhất ít nhất cần ba người, còn phải nộp hai mươi đồng tiền số Một, bảo thành viên tổ đội của ngươi đều đến đăng ký đi.” Chủ quản nói.
Nữ tu gật gật đầu, thi lễ một cái rồi rời đi.
Cô tìm đến một góc chết của trấn nhỏ, lấy từ trong tay áo ra một quân bài.
“Công tử, cần ba người mới có thể thành lập tổ đội.” Cô ưu sầu nói.
Cố Thanh Sơn đứng trong quân bài nói: “Vừa rồi ta nghe thấy rồi, đi thôi, chúng ta cùng đi.”
Hắn nhảy ra khỏi quân bài, phát động Chúng Sinh Đồng Điều Áo Bí.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng biến thành bộ dạng của Vương Thành.
Sơn Nữ nhìn hắn, nói: “Chúng ta mới hai người, còn thiếu một người.”
Nhưng nếu muốn nhanh chóng rời khỏi thế giới Cát Chảy, an toàn xuyên qua Hư Không Loạn Lưu, nhất định phải ngồi trên một thiết bị bay có chất lượng thật tốt.
Nhưng mà mình không có tiền!
Thậm chí ngay cả tư cách bước vào chợ đen cũng không có!
Chuyện này phải làm thế nào mới được đây?
Thật ra mình cũng có thể xuyên qua trong Hư Không Loạn Lưu.
Nhưng Hư Không Loạn Lưu của khu Tranh Bá khác với thế giới bên ngoài, nơi này tràn ngập đủ loại quái vật nguy hiểm.
Mà bản thân ngay cả phương hướng đi đến các thế giới khác cũng không rõ.
Cố Thanh Sơn lặng im suy nghĩ.
Chỉ có một ngày...
Thời gian quá eo hẹp.
Thế giới Bạch Thạch.
Đây là thế giới gần thế giới Cát Chảy nhất.
Một tràng cười vui vẻ ồn ào từ trong một tòa nhà khổng lồ nào đó truyền đến.
“Ha ha ha, nhiệm vụ treo giải thương mà Thần điện Tử Vong thông báo chính là đi đến thế giới Cát Chảy để giết một người mới!”
Một tên khổng lồ xám thân hình vạm đang vỡ cười như điên.
Một tay thủ hạ nịnh nọt nói: “Thủ lĩnh, ưu thế của chúng ta rất lớn, suy cho cùng chúng ta chỉ cần thời gian gần nửa ngày là có thể tới thế giới Cát Chảy rồi.”
“Không sai, thủ lĩnh, phần thưởng này rất hậu hĩnh, chẳng những lấy được đồng xu thứ sáu trăm, còn có thể hiệu triệu người của Thánh giáo Tử Vong nữa.”
“Đúng vậy, Thánh giáo sẽ để chúng ta bước vào Thần điện Tử Vong, chủ giáo sẽ dốc lòng chỉ điểm cho chúng ta, giúp đỡ chúng ta đốt cây thần tính!” Một gã thuộc hạ khác nói.
Nghe được câu này, tất cả mọi người trong đội đều lộ ra nụ cười.
Người khổng lồ xám lại phát ra tiếng cười rung trời không chút kiêng kỵ, mà ở xung quanh hắn ta, những người khác trong đội đều cười theo, ngay cả biểu cảm nhíu mày cũng không dám làm.
“Ha ha ha ha ha, đây đúng là trời giúp đội săn tiền thưởng Hắc Ám Ngược Sát của chúng ta! Toàn bộ đội chúng ta đều là kẻ sùng bái thần Tử Vong!”
Người khổng lồ xám xé lệnh giải thưởng vừa mới treo ở trên tường xuống, lớn tiếng nói: “Tất cả mọi người, xuất phát, chúng ta đến thế giới Cát Chảy giết chết tên tiểu tử kia!”
“Sau đó, chúng ta sẽ đến Thần điện Tử Vong!”
“Chúng ta đều sẽ thành thần! ’
Thế giới Lưu Sa.
Đại sa mạc.
Lúc hừng đông, bão cát bắt đầu tàn phá.
Cố Thanh Sơn đứng ở nơi đó, im lặng suy nghĩ về phương pháp chạy trốn.
Thời gian chỉ còn lại một ngày, có thể nói là tương đối gấp gáp.
Nhưng chính vào lúc này, ngay cả danh hào Câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa của mình cũng không thể sử dụng.
Bởi vì chắc chắn đối phương sẽ thuận theo nhiệm vụ tạm thời để tra ra tung tích của mình nên chắc chắn đã lưu lại tướng mạo của mình.
Mình giết người mặc áo bào đen rồi.
Nói không chừng bây giờ đối phương đã phái nhân thủ đuổi bắt mình và Tiểu Tịch khắp nơi.
Nếu chợ đen đã nằm dưới sự khống chế của thánh giáo Tử Vong, vậy một khi mình xuất hiện ở đó chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
Nhưng không đến chợ đen mình không thể nào cưỡi công cụ phi hành rời khỏi thế giới Lưu Sa.
Điều này đúng là khiến người ta đau đầu.
Hắn suy tính tới lui một hồi lâu, chợt nhớ ra chuyện vừa rồi.
Tiểu Tịch biến thành một quân bài để mình có thể dễ dàng mang theo bên cạnh.
Đúng vậy, mình là là sứ giả Đoạn Tội, mình có thể biến thành quân bài không?
Cố Thanh Sơn vừa có suy nghĩ này thì quanh người hắn liền xuất hiện một cái khung hoa văn màu xám.
Khung hoa văn màu xám lặng lẽ trôi giữa hư không, giống như đang chờ mệnh lệnh của hắn.
Trong lòng Cố Thanh Sơn hiểu ra.
Mình có thể biến thành quân bài bất cứ lúc nào.
Tâm ý của hắn khẽ động.
Cố Thanh Sơn biến mất khỏi sa mạc, thay vào đó là một quân bài màu xám.
Trên quân bài màu xám này, Cố Thanh Sơn đang hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây.
Hắn phát hiện mình đang ở trong một không gian chật chội, xung quanh là một mảnh sương mù xám, nhưng đưa tay sờ sẽ đụng phải vách tường cứng rắn.
Quân bài của Tiểu Tịch có thể đặt cả một căn phòng, còn có cả một cái giường lớn, sao trong quân bài của mình chỉ có một chỗ để đứng vậy?
Cố Thanh Sơn nghĩ ngợi, một tin tức được truyền đến trong lòng hắn từ xương mù màu xám:
Buộc phải tăng cấp bậc quân bài mới có thể mở rộng không gian quân bài của mình.
Thì ra là thế.
Cố Thanh Sơn hiểu ra, đưa tay vịn cái khung hoa văn màu xám bên mép quân bài, nhìn ra bên ngoài.
Hắn phát hiện mình có thể nhìn phong cảnh sa mạc bên ngoài qua quân bài.
Cái này thật đúng là kỳ diệu.
Cố Thanh Sơn cảm thán một hồi.
Khi tâm ý của hắn khẽ động, khung hoa văn màu xám xung quanh người lập tức biến mất, hắn bị bắn ra khỏi quân bài, trở thành con người và lại xuất hiện giữa sa mạc.
Cố Thanh Sơn nghĩ một lúc liền có một kế hoạch.
“Sơn Nữ.”
“Công tử, ta đây.”
Sơn Nữ từ trong hư không sau lưng hắn đi tới.
“Ta có một kế hoạch nhỏ.” Cố Thanh Sơn nói.
“Công tử xin phân phó.” Sơn Nữ nói.
“Trước tiên cô dùng Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí biến thành con người.”
“Vâng.”
Không lâu sau, một đạo lưu quang xẹt qua chân trời, rơi xuống trước cổng tiểu trấn.
Một nữ tử áo xanh hiện ra.
Dường như cô là một tu hành giả nữ bối cảnh trong sạch, ngay cả người gác cổng tiểu trấn cũng không làm khó cô.
Sau khi thông qua kiểm tra, cô tiến vào tiểu trấn thành công.
Vì không có tiền, nữ tu trực tiếp đi đến trung tâm điều động lao động, lập nhóm với người ta để nhận nhiệm vụ tạm thời.
Đây là một nhiệm vụ tạm thời đơn giản nhất, không khác với nhiệm vụ đo đạc mặt đất của Cố Thanh Sơn trước đó.
Mục tiêu của nhiệm vụ là đến một nơi được chỉ định trong sa mạc, thu thập vài viên đá đặc biệt.
Phần thưởng của nhiệm vụ chỉ có bốn mươi tiền.
Tiền này là loại tiền số một, bên trên có khắc một du quái ăn cặn bã trong hư không.
Đây là đồng tiền thấp nhất của Khu Tranh Bá.
Mặc dù số lượng là bốn mươi đồng, nhưng số tiền này cũng chỉ đủ để ăn một bữa cơm ở tiểu trấn.
Mặc dù như thế, đối với những người mới tới mà nói, đây là một nhiệm vụ buộc phải hoàn thành.
Khi xuất phát, nữ tu này có thông báo về năng lực của mình, hy vọng hai đồng bạn nắm lấy tay cô, cùng tiến lên phía trước.
Sau đó, cô sử dụng phương pháp dịch chuyển tức thời, liên tục chớp động vài cái đã đưa hai đồng bạn tới được đích đến.
Hai đồng bạn dĩ nhiên kinh động như gặp phải thần tiên.
“Ta không có bản lĩnh gì khác, chỉ có chút năng lực di động trong không gian.” Nữ tu cười giải thích nói.
Hai người lập tức giật mình.
Cũng đúng, nếu vừa có năng lực di động này mà sức chiến đấu cũng xuất sắc, vậy thì đã vào chợ đen rồi, căn bản không cần ở tiểu trấn bên ngoài làm mấy loại nhiệm vụ này.
Nhiệm vụ mang tính tạm thời vô cùng đơn giản, chỉ cần có người đi làm mà thôi.
Ba người nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Nữ tu cũng dùng cách thức tương tự, thoáng hiện lên mấy lần trên sa mạc rồi đưa theo hai đồng bạn di chuyển trức thời trở về.
Cả quá trình hoàn thành nhiệm vụ là mười phút.
Ba người giao nhiệm vụ, tạm biệt nhau rồi tách nhau ra.
Dù sao mọi người cũng vì muốn có được cơ hội gia nhập tổ đội cố định nơi mới lập đội ngũ tạm thời.
Hai người mới kia nhanh chóng đi tìm những tổ đội trong lòng mình ngưỡng mộ.
Nữ tử áo xanh dừng lại ở trung tâm quản lý lao động chợ đen, cầm số thù lao nhiệm vụ ít ỏi đi tìm chủ quản tổ đội.
“Ta muốn xin thành lập một tổ đội cố định.” Nữ tu nói.
“Thành lập tổ đội cố định sơ cấp nhất ít nhất cần ba người, còn phải nộp hai mươi đồng tiền số Một, bảo thành viên tổ đội của ngươi đều đến đăng ký đi.” Chủ quản nói.
Nữ tu gật gật đầu, thi lễ một cái rồi rời đi.
Cô tìm đến một góc chết của trấn nhỏ, lấy từ trong tay áo ra một quân bài.
“Công tử, cần ba người mới có thể thành lập tổ đội.” Cô ưu sầu nói.
Cố Thanh Sơn đứng trong quân bài nói: “Vừa rồi ta nghe thấy rồi, đi thôi, chúng ta cùng đi.”
Hắn nhảy ra khỏi quân bài, phát động Chúng Sinh Đồng Điều Áo Bí.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng biến thành bộ dạng của Vương Thành.
Sơn Nữ nhìn hắn, nói: “Chúng ta mới hai người, còn thiếu một người.”
/1520
|